Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 59 - 60 - 61

Chương 59: Cửa Đã Sập!

“Các em thân mến. Hẳn các em đều biết đến vụ tai nạn xảy ra vào tháng trước của Đinh Hữu Phong khối 12 và Đông Vy khối 11. Các em ạ, hai bạn ấy sẽ không quay lại với chúng ta nữa!”

*

Đúng chín giờ đêm, Hạ An kết thúc công việc part-time liền chạy vội về nhà, vừa cởi áo khoác đã lao thẳng vào bếp. Cô ăn tạm quả táo rồi hai tay thoăn thoắt xắt thịt, gọt khoai tây, cà rốt...

Trong lúc chờ nồi soup sôi, Hạ An nấu cơm và vài món ăn mặn. Tuy đã về đêm nhưng chỉ có mình cô trong căn nhà trống trải, bố mẹ vì muốn kiếm thêm thu nhập nên liên tục tăng ca làm ở công ty, thậm chí có đêm khuya khoắt mới về. Gia đình Hạ An giờ đã tống khứ hết mớ nợ nần nhưng để kinh tế vững vàng như trước thì mọi thành viên đều phải nỗ lực.

Gần 11 giờ. Hạ An để lại mẩu giấy trên bàn ăn đã bày biện sẵn mấy món trông khá ngon miệng. Cô tương đối hài lòng với tài bếp núc của mình khi thử hình dung tới lúc bố mẹ dùng bữa, chắc hẳn hai người ấy sẽ không ngớt lời khen con gái và tự trách mình vì lỗi lầm vừa qua.

Chỉn chu hết mọi thứ, Hạ An bắt chuyến xe bus đêm tới quán bar - nơi Tuấn Dương làm việc suốt một tháng tách biệt khỏi gia đình. Kể từ lúc bỏ nhà đi, anh trưởng thành nhiều mà cũng vất vả nhiều. Bên cạnh việc học khá nặng ở Trung Anh, Tuấn Dương còn phải tranh thủ thời gian rảnh rỗi làm barman để trang trải đời sống tự do mà anh theo đuổi.

Lúc Hạ An tới nơi, cô thấy bạn trai mình đang xin lỗi một khách hàng nữ, đầu còn cúi trước cô ta. Cảnh tượng này làm Hạ An choáng, suýt chút đã đánh rơi hộp thức ăn. Khỏi cần nói ra thì ai cũng biết, cậu ấm Tuấn Dương có tính tự trọng tự ái rất cao, chưa lần nào chịu nhún nhường trước ai bao giờ. Ngay cả từ lúc chia tay đến nay, Hạ An vẫn chưa thấy anh xin lỗi cô! Chuyện này đúng là lạ hết mức.

Hạ An nép người vào một góc ngầm theo dõi để Tuấn Dương không phát hiện ra mình, nếu thế hẳn anh sẽ thêm buồn. Qua dáng điệu gượng gạo cùng nét mặt khó chịu là cô biết anh đang rất xấu hổ rồi. Chẳng ai muốn người yêu chứng kiến mình thảm hại cả!

- Xin lỗi là thôi à? Không xong với tôi đâu. Tôi còn lạ gì những thành phần bẩn thỉu như các anh, lợi dụng cái mác barman chuốc rượu người ta rồi giở trò!

Nữ khách hàng tiếp tục làm ầm lên dù Tuấn Dương đã kiên nhẫn giải thích về ly sinh tố anh pha chế. Do chút nhầm lẫn và lơ đãng nên anh lỡ cho loại rượu mạnh thay vì rượu nhẹ như nữ khách hàng yêu cầu. Đây hoàn toàn là sự vô ý chứ chẳng phải anh cố ý để hại người như cô ta lu loa. Tuấn Dương bắt đầu thấy ngứa mắt với những ánh nhìn đang đổ dồn về phía mình, anh nhấn giọng:

- Tôi không hề muốn thế, mong cô đừng hiểu lầm và làm to chuyện!

- Hiểu lầm à? Được thôi. Cứ cho đó là sự cố này lặp lại với bao nhiêu người rồi. Nếu tôi không phát hiện ra sớm thì chả biết tối nay sẽ nằm ở nhà nghỉ nào!

Rõ ràng vị khách muốn gây chuyện. Đã thế, Tuấn Dương có nhịn thêm cũng chẳng được tích sự gì! Anh trợn mắt quát:

- Cô im đi, được chứ! Đừng lải nhải như thần kinh thế nữa. Bộ muốn ngủ cùng tôi lắm sao?

Khách hàng nữ đứng ngây như phỗng vì quá ngượng. Tiếng cười nho nhỏ xung quanh càng khiến cô ta thêm ê chề, uất ức hét lên:

- Quản lý đâu rồi hả? Tôi muốn gặp quản lý!

***

Nửa đêm. Ánh đèn đường vàng nhạt trùm màu ảm đạm lên không gian, cái lạnh của thời tiết vừa sang thu gợi lên chút buồn chút tê tái. Dãy phố im lìm như đứa trẻ đang ngủ say, chỉ vài ba ô cửa sổ còn sáng đèn.

Có hai bàn tay đan chặt nhau tại trạm chờ xe bus vắng ngắt. Cô gái tựa đầu lên bờ vai vững chắc của người con trai kề mình, cố nặn ra một nụ cười.

- Tuấn Dương của em hãy vui lên nào! Đừng buồn vì những con người đáng ghét kia. Sẽ mệt óc lắm đấy!

- Anh đâu buồn đâu. Khá nhẹ nhõm là đằng khác!

Tuấn Dương thú thật. Nếu người quản lý không cho anh thôi việc thì anh cũng tự ý xin nghỉ. Một tháng, thế là quá đủ rồi! Quán bar kia ngày trước là nơi anh và bạn bè kéo tới đàn đúm rất thường xuyên, cũng chính vì nể khách Vip lâu năm nên chủ quán mới nhận anh vào làm. Lương cao một chút nhưng thế là ít so với áp lực, mệt mỏi trút lên anh từng ngày!

Đám bạn ghé quán, thấy anh làm barman thì tỏ vẻ khinh khỉnh, thậm chí rủ thêm những kẻ khác tới xem rồi cả bọn cười ầm ỹ. Phải, buồn cười quá đi chứ! Từ một cậu ấm vung tiền như vứt rác biến thành trắng tay trong phút chốc, còn dựa hơi được nữa đâu mà kẻ khác phải vờ kiêng nể anh. Tuấn Dương rời nơi đó, cũng xem như dứt khỏi đám người giả tạo, trơ trẽn kia. Chỉ có điều, mất việc đồng nghĩa với nhẵn túi...

- Anh bảo không buồn sao bí xị thế kia! - Hạ An siết chặt tay bạn trai, động viên. - Cánh cửa này sập đi, vẫn còn hàng trăm cánh cửa khác mở toang đợi anh.

- Thế anh càng phải suy nghĩ xem nên nhảy vào cửa nào để người ta không nghĩ mình là trộm. Ha ha!

- He he. Anh cười rồi nhé. Vậy ăn soup em đưa đi, bus còn chưa tới đâu!

Hạ An nhanh nhẹn mở hộp thức ăn đưa cho bạn trai, trong lúc cô vừa nhìn anh ăn vừa hào hứng kể vài chuyện vui bỗng nghe tiếng thở dài đầy ảo não.

- Anh tin, nhím xù vẫn còn sống!

***

Rạng sáng. Tiếng chim cất gọi ban mai dệt nên dải âm thanh trong veo, sống động. Căn nhà bên hồ hiện ra mờ ảo giữa làn sương sớm, dàn cây leo bấu víu vào bức tường đầy lá vàng, cành héo khô trong ủ ê vì thiếu bàn tay chăm sóc.

Trong không gian chật hẹp, mọi đồ vật lạnh ngắt, phủ lớp bụi mỏng tang. Chậu cậu nhỏ trên bệ cửa sổ úa vàng đến tội nghiệp.

Người đàn ông trung niên mang ánh nhìn chậm rãi rảo quanh căn nhà nhỏ lần cuối, nét mặt điềm tĩnh không lấp nổi tia buồn thương. Giọng mờ đục:

- Có thể bắt đầu được rồi!

Không một giây chần chừ, những người thợ xây nhanh chóng bắt tay vào phá dỡ nhà bên hồ. Tiếng đổ vỡ thoáng chốc đã xé tan góc yên bình nhất của học viện Trung Anh.

8 giờ sáng. Khi toàn thể học sinh đang yên vị trong lớp, chuẩn bị cho tiết học đầu tiên thì tiếng loa thông báo nặng nề vang lên.

“Các em thân mến. Hẳn các em đều biết đến vụ tai nạn xảy ra vào tháng trước của Đinh Hữu Phong khối 12 và Đông Vy khối 11. Các em ạ, hai bạn ấy sẽ không quay lại với chúng ta nữa!”

Thầy giám thị chợt nghẹn lời, nấc lên tiếng khe khẽ, để khoảng lặng choán kín mọi ngóc ngách của Trung Anh. Những gương mặt tươi sáng bỗng hoang mang, mọi đôi mắt đồng loạt hướng tới chiếc loa tường gắn trong mỗi lớp học...

“Đinh Hữu Phong sẽ tiếp tục việc học tại Thụy Sĩ, nơi cậu ấy sinh ra và lớn lên. Còn Đông Vy... các em hãy dành một phút mặc niệm! Bởi vì... bạn ấy đã trút hơi thở vào sáng nay...”

Chương 60: Cáo!

Còn cái này! Tôi đâu chỉ uống mỗi trà như ông nói, hử?

*

Chàng trai lao người về phía trước với tốc độ cực nhanh, anh tựa hóa thân của mũi tên gió thanh thoát bắn xuyên không khí. Khoác trên mình bộ thể thao đơn giản, mũ phớt che khuất vầng trán rộng, đôi giày thể thao nền trắng sọc đen toát lên một phần cá tính vừa năng động vừa bí ẩn của chủ nhân.

Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Hữu Phong cởi áo khoác thắt ngang hông rồi ngồi vào bàn trà đặt ngẫu nhiên giữa khu vườn thơm ngát. Anh khá thấm mệt, nhịp tim và hơi thở không ổn định sau cuộc chạy. Sắc mặt nhợt nhạt và làn da trắng xanh tố rõ anh đã bị cách ly với bầu không gian rực nắng trong suốt thời gian dài.

- Sức khoẻ con còn yếu. Đừng chạy nhiều như vừa rồi, biết chưa?

- Tôi biết rồi!

Hữu Phong khó chịu đáp, chẳng biết sao anh không có chút cảm tình nào với người đàn ông vốn là bố mình. Hay ngày trước, anh và ông ta có mâu thuẫn gì đó? Nhưng cách cư xử ân cần, quan tâm của Federer chứng tỏ ông ta là người bố tốt, vậy chả nhẽ trước kia, anh là người con hư đốn? Hữu Phong nhâm nhi ly nước lọc, giọng điệu phát ra đầy nghi hoặc:

- Ông thật sự là bố tôi?

- Trong nhật kí ghi rõ thế mà! - Federer cười tủm tỉm.

- Nếu thế thật, sao tôi không gọi ông là bố như phản xạ?

âu hỏi sắc bén thoáng lắng đọng không gian trong vài tích tắc đồng hồ, một khoảng lặng đủ để Federer lần lượt trải qua ba thứ cảm xúc: đau đớn - dằn vặt - tội lỗi.

Hữu Phong ho nhẹ một tiếng, lôi Federer ra khỏi những trầm mặc kia. Anh có chút bối rối trước vẻ u buồn hằn sâu trong mỗi nếp nhăn nơi khoé mắt ông.

- Tôi là người con tồi, phải không?

- Không! Richard ngoan lắm. Tiếc là con hiểu sai về bố!

Federer nhấp ngụm trà đắng, lại cười vui vẻ. Từ ngay hoàng tử bé ra đời đến giờ, đây là lần đầu tiên hai bố con trò chuyện cùng nhau dù phong thái của anh vẫn là dửng dưng. Khoảnh khắc quí báu đang tồn tại lúc này, có lẽ phải cảm ơn bệnh mất trí nhớ kì lạ đã xóa sạch mười tám năm ký ức trong đầu Richard. Tuy con trai ông may mắn thoát khỏi lưỡi hái tử thần sau hai vụ tai nạn nhưng không có nghĩa, cơ thể không dính chút tổn thương.

Chính xác là cách đây hai mươi ngày, Richard vừa tỉnh lại đã đòi đi khỏi nơi mình từng sinh ra. Anh còn yếu, ngay cả đứng còn không vững vậy mà cứ nhất quyết chống đối, buộc bác sĩ gấp tới nỗi phải tiêm thuốc gây mê. Richard lại rơi vào bất tỉnh suốt một tuần sau đó. Khi anh mở mắt lần thứ hai, câu đầu tiên anh thốt ra khiến tất cả những ai có mặt lúc đó đều chết lặng.

“Tôi không nhìn thấy gì cả!”

Cũng may, tình trạng tồi tệ đó chỉ diễn ra trong vài ngày đầu. Tuy nhiên, anh lại mắc căn bệnh mất trí nhớ quái ác và đây mới là điều nan giải nhất. Không chỉ quên mất mọi thứ thuộc về mình mà ngay cả những thứ diễn ra vào ngày hôm nay sang tới ngày mai đã lại bị bộ não anh vứt đi.

Để mỗi sáng của Richard không bắt đầu với hàng tá dấu chấm hỏi, Federer đã tự tay ghi lại mười tám năm qua của con trai ông. Tuy nhiên, một số điều trong cuốn sổ không như thực tại đã diễn ra...

- Vậy từ nay, con gọi bố được chứ? - Federer gieo lên người con trai ánh mắt mong mỏi.

- Không. Thói quen xưng hô không thể tự nhiên mà có được! - Hữu Phong nhếch hờ miệng đầy quỷ quyệt, tay búng nhẹ vào cốc thủy tinh. - Còn cái này! Tôi đâu chỉ uống mỗi trà như ông nói, hử?

***

Văn phòng giám thị thoảng tiếng nhạc buồn man mác. Không còn hương cà phê sữa thơm mê li, không còn mùi hoa quả ngọt lành, không còn những câu khiển trách và những lời vâng dạ ngoan ngoãn. Người đàn ông ngồi bất động hàng giờ trên chiếc ghế bọc da, buông từng tiếng thở dài cho qua thời gian.

Có tiếng gõ cửa nhỏ và rời rạc cho thấy sự rụt rè của người còn đứng ngoài kia. Thầy giám thị vội xốc lại vẻ nghiêm nghị như thường ngày, vờ cúi đầu nghiên cứu giấy tờ.

- Vào đi!

- Em... chào thầy!

- Ồ, em tới rồi. Thầy sẽ nói ngắn gọn nên em không cần ngồi đâu!

Cô nữ sinh ngượng ngùng đứng dậy khỏi ghế, nét mặt càng thêm bối rối trước con mắt sắc sảo của thầy giám thị.

- Em biết lý do tôi gọi em tới không? Thử đoán xem nào!

- Em nghĩ là vì việc hạ lớp. Có phải thầy sẽ nâng em lên khối 11 như cũ không ạ?

- Dựa vào đâu em nói thế?

- Thưa thầy, học lực của em luôn đứng đầu lớp! Chưa kể đến những thành tích khác nữa. Em tin, học viện sẽ bỏ qua chút lỗi nhỏ của em. Vả lại, chương trình giáo giục tại khối 10 đối với em là quá dễ dàng!

- Đúng. Học viện sẽ phục hồi lớp cũ, em ở khối 10 đúng là không phù hợp.

- Cảm ơn thầy! - Cô nữ sinh cười tự tin, hai má lúm hiện rõ rệt.

- Ừ nhưng này. Em là bạn thân của Đông Vy, thế sao không hỏi thầy về bạn ấy trước tiên chứ? - Thầy giám thị chất vấn nghiêm khắc nhưng vẻ mặt vờ lơ đãng. - Các bạn khác còn tự động tới tìm thầy vì Đông Vy.

- Em nghĩ là không nên náo loạn thêm. Vì Đông Vy, em đã học rất nhiều, thậm chí học gấp đôi như là em đang thay bạn sống. Vậy sẽ tốt hơn là khóc lóc ầm ỹ!

Tuệ Anh nói dối nhưng giọng điệu không run rẩy mà ngược lại rất dứt khoát. Cứ việc tưởng tượng ánh nhìn dày dặn của thầy giám thị là một tấm gương và cô chỉ cần gói ghém kỹ những cảm xúc thật. Quả nhiên, thầy bị đánh lừa thị giác!

- Phải! Trung Anh cần chúng ta mạnh mẽ. Em trưởng thành hơn những bạn khác rất nhiều đấy Tuệ Anh!

Nhận ra lời khen thông thường này còn ẩn chứa nhiều ý tứ mập mờ, cô nữ sinh liếc đồng hồ tìm cớ tránh né.

- Cảm ơn thầy. Thật tiếc là sắp vào học, em phải về lớp rồi thầy ạ!

Ồ thế à? Thật ra giờ nghỉ lao mới chỉ bắt đầu, nhưng thôi, em về lớp đi. Nhớ nhắn với Hồ Minh Quý là cậu ta cũng được hồi lớp!

- Em không quen Minh Quý, thưa thầy! - Tuệ Anh chột dạ, bỗng to tiếng.

- Rồi sẽ quen. Đợt thi vừa rồi chỉ em và cậu ấy là bị hạ lớp. Thầy nhờ một chút, không vấn đề gì chứ?

- Vâng thầy!

Tuệ Anh cười gượng gạo, cơ mặt đã dần co quắp trong nỗi sợ mơ hồ. Tuy thầy vẫn bình thản như không nhưng cách nhấn giọng nhả giọng của thầy khiến Tuệ Anh phải rét lạnh, bước đi đầy nghi ngại.

Em là bạn thân của Đông Vy...

Em trưởng thành hơn các bạn...

Chỉ em và cậu ấy...

Lẽ nào, đuôi cáo của Tuệ Anh đang̃ bị thầy dậm lên?

Chương 61: Đôi Cánh Gãy

Thế mới biết... sóng gió có thể quật ngã được con người nhưng sẽ không ngăn nổi đôi chân DÁM bước qua nó. Và khi đi qua sóng gió, con người ta ắt sẽ biết cách đứng vững và để mình không bị ngã.

*

- Tôi mong chị thôi đeo bám anh ấy!

- Nếu em hẹn chị ra để nói về việc này thì xin lỗi. Chị không rảnh!

Hạ An nén giận đặt tiền nước lên bàn, vơ túi xách bỏ đi. Cô em gái của Tuấn Dương rõ là xấu tính xấu nết! Hết xúi giục anh trai chia tay với cô, giờ lại còn trực tiếp gặp cô chì chiết như thế. Nếu không nể bạn trai thì Hạ An đã cho cô nàng vài bạt tai nhớ đời!

Cơn bực nguôi ngoai đôi chút, Hạ An gọi điện cho Tuấn Dương, định dặn anh việc ăn uống nhưng máy không liên lạc được. Vậy là anh đang cuốn vào vòng xoáy công việc. Hạ An mừng thầm, cuối cùng chàng trai của cô cũng chịu trưởng thành!

Thế mới biết... sóng gió có thể quật ngã được con người nhưng sẽ không ngăn nổi đôi chân DÁM bước qua nó. Và khi đi qua sóng gió, con người ta ắt sẽ biết cách đứng vững và để mình không bị ngã.

Việc part-time của Hạ An là phục vụ bàn tại tiệm ăn nhỏ. Khách chủ yếu thuộc lứa tuổi như cô nên Hạ An thích nghi rất nhanh, lại còn quen thêm nhiều người mới. Chiều nay như thường lệ, cô tới đúng thời điểm quán đông người nên đi như chạy, tay đang bưng đồ vẫn bị hối thúc.

- Bàn số năm đi An!

Đó là chiếc bàn khuất tầm mắt, thiếu ánh sáng. Chỉ ai kín đáo hoặc đôi tình nhân muốn thân mật mới tới đây ngồi. Bởi vậy nhân viên luôn phải giữ ý tứ, nhìn qua xem khách đang làm gì rồi mới bước tới. Hạ An cũng đảo mắt, nhưng ngay sau đó, cảnh tượng hãi hùng kia đã khiến cô bất động như bị thôi miên, chân không sao nhấc nổi.

Nơi ấy của chiều hôm đó, Tuệ Anh và gã yêu râu xanh trò chuyện thật vui vẻ.

Phòng karaoke ồn ào, nhạc nhẽo đập tứ tung như sắp xuyên thủng tường cách âm. Giọng hát cao, trầm cùng cất lên tựa đống sa lát, nghe khó chịu tới buồn nôn. Mùi rượu bia nồng nặc cùng mùi nước hoa hăng hắc của đám trai gái làng chơi gây ngột ngạt tới khó thở.

Minh Quý nằm dài trên ghế, nốc rượu hết chai này tới chai khác như con rô bốt được lập trình sẵn. Uống cạn thì ném chai vào tường, kệ đám bạn vừa hò hét vừa e ngại nhìn trộm nhân vật chính của bữa tiệc. Minh Quý cười nhạt, anh cóc cần chúng nó bu quanh ca tụng anh hơn vị thánh, lại còn bày trò chúc mừng anh quay về khối 12. Giờ thì nhìn đi, anh vốn chẳng tốt đẹp, hòa nhã, thánh thiện như thiên sứ đâu. Đấy chỉ là cái vỏ để che đậy bản tính ích kỷ, thâm độc, hiếu thắng đã ăn mòn lương tâm của anh! Rõ một lũ ngu ngốc!

- Câm miệng hết cả đi! - Minh Quý bỗng gào lên, ném luôn chai rượu đầy vào màn hình rộng còn hiện lời bài hát.

Cả phòng im phăng phắc sau chuỗi âm thanh ghê tai. Họ biết tâm trạng Minh Quý không tốt nên mới có biểu hiện khác thường, nhưng hành động thô lỗ vừa rồi đã vượt ngoài sự kinh ngạc của họ. Ai cũng bàng hoàng với chàng trai bê bối, tùy tiện quát tháo kia. Thậm chí có người vì quá ngỡ ngàng nên dụi mắt liên tục.

- Sao hả? Các người còn thấy tôi hoàn hảo không tì vết không? - Giọng Minh Quý đứt gãy.

- Anh... Minh Quý! Anh... say... rồi!

Minh Quý phóng tầm mắt về phía nữ sinh vừa run rẩy lên tiếng, anh nở nụ cười hiền lành như mọi ngày rồi kéo cô nàng sát lại mình, một tay siết chặt vòng eo thon thả, một tay mơn trớn bờ vai trần trắng nõn. Cô nữ sinh im thin thít, không hề cự tuyệt vì thích thầm anh từ lâu. Đâu phải ai cũng được may mắn ngồi trong lòng Hồ Minh Quý thế này!

- Em còn thấy tôi hoàn hảo không? - Minh Quý hôn xuống chiếc cổ trắng ngần.

- Anh mãi hoàn hảo... trong mắt em. - Cô nữ sinh đỏ mặt.

- Là em nói nhé!

Minh Quý xô cô gái ngã xuống ghế, vùi mặt vùi môi môi vào ngực cô hôn tới tấp, tay vồ vập xé áo. Cô nữ sinh khóc thét hoảng loạn, vừa hét tên Minh Quý vừa yếu ớt phản kháng. Nước mắt tủi nhục rơi xối xả, rút dần đi lòng thầm mến anh bấy lâu.

Những học sinh còn lại đều chết điếng. Dường như trước kia chưa từng tồn tại cậu nam sinh cư xử lịch thiệp, ăn nói nhỏ nhẹ. Dường như bộ cánh thiên sứ đầy ánh hào quang đã gãy, dường như hình tượng hoàn mỹ đã sụp đổ mãi mãi...

Trong bộ đồng phục bảo vệ, Tuấn Dương xách Minh Quý đang nửa say nửa tỉnh ra khỏi quán bar để cậu bạn hít thở chút không khí tươi mới. Đứng lảo đảo, cười ngớ ngẩn một lúc thì cậu ta gập người nôn thốc nôn tháo, mặt mũi nhăn nhó tới thảm hại. Nôn xong, cậu ta ngồi phịch xuống đất, lau miệng vào áo... Tuấn Dương.

- Tên điên này! Cậu muốn ăn đấm à!

- Đấm đi, nếu cậu muốn chúng ta gặp nhau tại tòa!

Tuấn Dương nhịn. Chẳng phải anh sợ lời đe dọa nồng mùi rượu kia mà nắm đấm không thể dùng với kẻ say! Hơn hết anh cần hắn tỉnh táo để làm rõ trò đồi bại hắn vừa gây ra. Anh hất mặt hỏi:

- Cậu sao đấy hả? Rượu làm hay cậu làm?

- Thích thì làm. Thế thôi! - Minh Quý cười khinh khỉnh.

- À cậu hay nhỉ! Việc nghiêm trọng mà cậu cho là thế thôi! Tôi thất vọng về cậu! Cậu giả tạo thì tôi biết từ lâu, nhưng không ngờ bộ mặt thật của cậu đáng ghê tởm đến vậy. Cậu nghĩ cậu là ai mà dám hại con bé đó trước mặt nhiều người thế! Xem chúng tôi là mù điếc hết à?

- Chuyện vặt không cần cậu tốn công uốn lưỡi!

Minh Quý nhăn mặt ngán ngẩm cứ như Tuấn Dương đang xé chuyện bé ra to đùng. Vừa nãy khi bị đám bạn chất vất, trách mắng anh cũng tỏ thái độ hệt như vậy.

Lúc này anh chỉ muốn hứng những lời chửi rủa, sỉ vả chứ đừng nhai đi nhai lại mấy câu tẻ nhạt kiểu như “Tại sao cậu làm vậy? Chúng tôi đã kính nể cậu biết bao!”, “Cậu không muốn thế, chỉ vì rượu làm cậu mất kiểm soát phải không Minh Quý?”...

Ha, hay thật! Mến mộ anh là tự bọn họ chứ đâu phải ép buộc, anh không có nghĩa phụ phải gìn giữ hình ảnh một Hồ Minh Quý đẹp đẽ mà họ luôn tôn thờ. Anh sống đời anh, sai ở đâu?

- Từ giờ tôi sẽ xấu xa vậy đấy. Các cậu không chịu nổi thì đừng nhìn mặt tôi. Thế thôi!

Càng bất cần bao nhiêu thì càng cô độc bấy nhiêu... Cảm giác này Tuấn Dương hiểu quá rõ qua lối sống buông thả trước đây. Vẫn luôn miệng bảo không cần ai nhưng lòng lại đắng chát khi chẳng có ai để làm bạn thật sự. Minh Quý hẳn cũng vậy, luôn thèm được yêu thương chứ không phải những ánh mắt ngưỡng mộ, những trầm trồ ngợi khen! Có lẽ đó là nguyên do chính khiến cậu ta bùng nổ.

- Cậu muốn mọi người thấy nhân cách cậu tồi. Vì sao thế?

Minh Quý ngước nhìn bầu trời đêm, vẻ lãng tử không còn nguyên vẹn như trước, từ khoé môi tới khoé miệng đều lộ rõ tia đau thương. Anh cười mông lung, nói đều giọng:

- Tôi không thích người ấy vì quá sơ sài trong hình thức nhưng đó là người duy nhất chẳng đề cao địa vị của tôi. Tôi là ai cũng được, miễn đừng ảnh hưởng nhiều tới em. Tôi đã thấy em có phần điên rồ khi không muốn dính tới tôi. Ngốc, thay vì miệt mài cố gắng em có thể dựa vào tôi nhưng không, em luôn tránh né tôi vì tôi quá nổi bật. Có lẽ, em là người duy nhất ghét tiếng tăm của tôi!

Minh Quý chợt ngắt lời, đập tay vào khoảng trống bên cạnh ra hiệu cho Tuấn Dương cùng ngồi, cậu ta hiểu tâm tư anh một phần nên anh không ngại chia sẻ. Là người, ai mà chịu dồn nén mãi cảm xúc!

- Em thích một người. Tôi biết mà vẫn tiếp cận em, có khi để phục vụ mục đích riêng, có khi là muốn bên em thật! Giờ hại em rồi, tôi tự trách mình bao nhiêu cũng không đủ. Nên mọi người cứ chửi rủa, sỉ vả để tôi sống tốt hơn!

- Hiểu rồi. Cậu đang ghét chính mình! Nhưng sao cậu không tự nhẫn lỗi với người ấy?

Không có tiếng đáp lời, Tuấn Dương ngoái nhìn cậu bạn bỗng phải giật mình bởi sức nặng đột ngột đè lên vai, là mái đầu của Minh Quý! Định xô cậu ta ra nhưng Tuấn Dương không nỡ, đầu óc anh rối bời mặc hắn nhắm mắt ngủ, thở đều đặn.

***

Chẳng biết gì về thân thế của Minh Quý nên Tuấn Dương vứt cậu ta vào khách sạn rồi giao hết cho lễ tân. Cũng khuya rồi, anh còn phải tranh thủ về gặp Hạ An nếu không sẽ rất khó chợp mắt vì nhớ.

Cửa vừa khép lại, Minh Quý liền lao vào nhà tắm, nôn ra máu tươi. Chắc là anh quá lạm dụng chất cồn nên hệ tiêu hóa có vấn đề, mà thôi kệ nó, còn đâu tâm trí chăm lo bản thân nữa! Anh để nguyên quần áo ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng bốc lên làm anh thêm chóng mặt, nửa mê nửa tỉnh rên rỉ.

- Xin lỗi em, xin lỗi em...

Người con gái ấy chết rồi, anh nghiễm nhiên là kẻ sát nhân. Lúc đầu, anh chỉ định hại Đông Vy nhằm dằn mặt đứa em trai cùng cha khác mẹ nhưng không ngờ, hậu quả lớn đến thế. Dù đội cứu hộ đã kịp đưa Đông Vy ra khỏi xe trước khi nó nổ tung nhưng cô nhóc vẫn rơi vào tình trạng hết sức nguy kịch. Suốt một tuần đầu nhập viện, Đông Vy nằm liệt giường với mức phỏng lên tới 60 % diện tích cơ thể, băng cứu thương quấn kín người chỉ chừa mỗi gương mặt khổ sở. Cô đau tới mức chỉ mấp máy môi hoặc gật đầu, lắc đầu.

Minh Quý thường quỳ xuống bên cô, lặp đi lặp lại câu xin lỗi. Những lúc như thế, Đông Vy thường gượng cười, thì thào trong đau đớn:

- Hì, tai nạn mà. Đâu phải do anh.

- Anh đáng chết! Xin em mau lành bệnh, sớm trở về cho anh bù đắp.

- Hữu... Phong thế nào hả anh?

- Cậu ấy không sao cả. Theo bố về Thụy Sĩ rồi!

Đông Vy chỉ gật nhẹ đầu rồi những ngày sau đó, bệnh tình cô thêm trầm trọng. Cho tới hôm trước... tấm khăn trắng đã nhẹ nhàng phủ lên con người bé nhỏ ấy...

Chính xác là vào hai giờ sáng, Đông Vy đã vĩnh viễn biến mất trong sắc trắng thê lương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay