Chiếc ôm từ vệt gió quỷ - Chương 76 - 77 - 78 - 79
Chương 76: Nổi Gió
Vụt qua trí óc hỗn loạn là vết sẹo hằn sâu nơi lòng bàn tay rắn rỏi và vệt máu đỏ thẩm dính trên mũi giày thể thao. Cô gái nhỏ tái người, cuống cuồng guồng chân chạy, chẳng để ý tới chữ “đừng” khe khẽ của thiên sứ gãy cánh...
*
Rút kinh nghiệm lần trước, Tuệ Anh đứng yên chờ đợi, thật không hiểu thầy giám thị gọi cô tới với mục đích gì. Tiếng thìa va đều đặn vào thành ly càng làm cô thêm rét run. Luôn có cảm giác sợ hãi choán kín Tuệ Anh khi đối diện với người thầy nghiêm khắc hay chính xác hơn là cô luôn e ngại những mưu mô của cô đều bị thầy tóm gọn.
- Ngồi đi! Tôi sợ em đứng không vững. - Đợi cô trò căng thẳng ngồi xuống ghế, thầy giám thị đan tay đặt lên bàn, ho nhẹ. - Có những điều không nói ra nhưng không phải tôi không biết và bỏ qua. Đơn giản là tôi muốn em trực tiếp nói với tôi, em sai ở đâu?
Im lặng... Tuệ Anh như phạm nhân bị giải tới phiên tòa xét xử nào đó, chỉ biết cúi gằm mặt, run rẩy.
- Thuê gã lưu manh hại Đông Vy, kế đó là đánh Thanh Ngân ngay tại học viện. Em tự đánh giá mình thế nào?
Chết lặng... Tuệ Anh kinh ngạc, đồng tử trong đôi mắt hí giãn căng, máu dưới da đông cứng. Tựa hồ con cáo gian manh đã bị thợ săn dậm trúng đuôi.
- Về Đông Vy, không bàn cãi nhiều. Em ngẫm đi, có một người bạn như thế là rất hiếm. Còn về Thanh Ngân, em đã làm gì với bạn học nào? Lúc trước thì hành hung bạn ở sân thư viện, mới đây thì ngang nhiên động tay động chân giữa lớp học. Em thấy sao?
Thầy giám thị thôi nhìn chằm chằm Tuệ Anh, nới lỏng bầu không khí căng thẳng, giải tỏa tâm lý sợ hãi của cô trò để cô ngẫm nghĩ. Thầy thực mong con người trẻ này sẽ sống nổi loạn, hết mình như chính lứa tuổi hiếu động thay vì ngập đầu trong những mưu kế. Không phải ngẫu nhiên mà chỉ duy nhất Hồ Minh Quý và Tuệ Anh bị hạ lớp, đó chỉ là răn đe và ngăn cách cô nàng cáo khỏi con gái nuôi của thầy. Đã định cho hết vào quên lãng nhưng nếu làm ngơ thì Tuệ Anh sẽ tưởng tất cả đều mù điếc, còn tiếp gây chuyện hại người. Nhất là dạo gần đây, lòng đố kị chắc chắn bị thổi bùng khi Hữu Phong rất tình tứ với cô gái nhỏ.
- Em sai rồi, thầy ạ! - Cô nữ sinh lí nhí, giọng nghèn nghẹn đầy hối hận. Nước mắt ầng ậc trào ra.
- Tuổi trẻ chờ em hâm nóng nó lên hơn là dấn thân vào tội lỗi. Em có muốn lúc về già, chỉ còn em với nếp nhăn không?
Em biết là em sai nhiều lắm, muốn thú tội nhưng nào có can đảm. Em sợ Đông Vy sẽ thất vọng về em, bạn ấy đã từng tin tưởng em rất nhiều.
- Không cần thú tội, tự em biết lỗi là được. - Vẻ mặt run sợ của cô trò nhỏ khiến thầy giám thị mềm lòng, ôn tồn hơn. - Nếu em dằn vặt, sau này hãy bù đắp cho bạn. Muộn, còn hơn là không bao giờ.
Tuệ Anh khóc nấc, ngoài mặt tỏ ra đáng thương, trong lòng thầm khen mình diễn màn ăn năn quá đạt. Buồn cười cho từ dằn vặt, bù đắp của người thầy đáng kính. Nói những triết lý này với cô chung quy vì sợ cô hại Đông Vy thêm nữa. Tiếc là cô nuốt không trời lời thầy dạy bảo. Nực cười thật! Sao phải bỏ dở cả đoạn đường để trở về điểm xuất phát trong khi bước tiếp, sẽ đạt được những gì cô hằng mong.
Lúc Tuệ Anh đang làm tròn vai diễn trò ngoan thì cửa văn phòng chợt bị đẩy mạnh vào, nữ sinh học bổng gập người thở hổn hển, nói không ra hơi:
- Có chuyện rồi!
***
Chuỗi âm thanh bạo lực xé tung buổi trưa yên tĩnh, một góc Trung Anh đầy tiếng đổ vỡ của bàn ghế, tiếng la hét loang mang của học sinh. Người ùa ra từ căng-tin, người kéo tới xem, bàn tán huyên náo cả học viện.
Khung cảnh hỗn độn cứ tiếp diễn cho tới lúc thầy giám thị xuất hiện, nhanh chóng giải tán đám học trò rồi cùng Đông Vy vào trong. Nàng hoa khôi sợ tới mức ngất xỉu, được một số bạn học dìu ra. Còn ngay kế bên, không gian sạch sẽ thơm tho lúc trước đã biến thành bãi rác bởi cuộc ẩu đả quyết liệt giữa hai nhân vật đáng gờm nhất Trung Anh. Vật gì có thể đổ vỡ đã nát tươm, vật gì có thể méo mó đã dị dạng.
Minh Quý yếu thế hơn, bị Hữu Phong dồn tới tận gói, nhằm tiện cho thói quen tàn bạo là... nắm đầu người khác dập vào vách tường.
Thầy giám thị vội giữ chặt Gió Quỷ, mong anh kiềm bớt cơn giận còn cô gái nhỏ thì chắn ngay trước anh, sẵn sàng nhận đòn thay Minh Quý. Cô dang rộng tay che chở người phía sau, mặc bố nuôi đang lắc đầu, ngầm ra hiệu cho cô đừng đối đầu cùng Đinh Hữu Phong.
Ánh nhìn sắc bén lướt qua người thầy đáng kính và dừng lại trước khuôn mặt quen thuộc, ngón tay vạch nhẹ một đường trong không trung:
- Tránh ra, cho Vy một giây!
- Anh định làm gì Minh Quý? Anh ấy là anh trai anh cơ mà! - Cô gái nhỏ phẫn nộ, vô thức lùi ra phía sau trước hơi lạnh toát ra từ con người đáng sợ.
Gió Quỷ nghiến răng như sắp nghiền nát những kẻ quấy rối, nhãn cầu trong đôi mắt lạnh lẽo đã chuyền thành màu đen đáng sợ. Anh rít lên:
- Biến!
- Không! Nếu anh tiếp tục đánh anh ấy thì đánh chết em luôn đi!
Chính cô gái nhỏ cũng phải sững sờ với lời đanh thép mình vừa tuôn ra. Có lẽ, cách cư xử tàn độc của chàng quý tộc đã khiến cô nuốt không trôi những giận hờn. Lập tức, cô bị anh xô mạnh, ngã ngay xuống cạnh Hồ Minh Quý đang thở yếu ớt. Giây lát ấy, Đông Vy nhắm tịt mắt, cứ tưởng anh sẽ tẩn luôn anh trai lẫn bạn gái nhưng người nào đó đã chỉ cười gằn:
- Vì hắn ta như vậy... - Gió Quỷ bỏ lửng câu, anh xốc lại áo khoác, lẳng lặng quay bước trong sự hoang mang đến tột độ.
Bóng tàn bạo vừa khuất, thầy giám thị liền kéo tay cô gái nhỏ:
- Theo cậu ta ngay!
- Con...
- Đi ngay! - Thầy thô bạo ngắt lời, từ nét mặt tới giọng nói đều nghiêm trọng lạ thường - Đừng để cậu ta tự gây thương tổn.
Vụt qua trí óc hỗn loạn là vết sẹo hằn sâu nơi lòng bàn tay rắn rỏi và vệt máu đỏ thẩm dính trên mũi giày thể thao. Cô gái nhỏ tái người, cuống cuồng guồng chân chạy, chẳng để ý tới chữ “đừng” khe khẽ của thiên sứ gãy cánh...
Chương 77: Người Cha
Federer nợ ông một tình yêu bất tử, phải không?
*
Nằm mê man đến tận chiều tối, Minh Quý mới gượng gạo mở mắt, nhìn chằm chằm người đàn ông trung niên đứng ngay cạnh bên. Anh bực mình, ghét sự có mặt của ông vào những lúc anh thảm hại.
- Lão già, ông tới đây làm gì?
- Thôi gọi tôi là lão già ngay đi! - quản gia Lâm đột nhiên nạt nộ. - Chuyện lúc trưa là sao? Cậu gây gổ với Hữu Phong là thế nào?
- Chả sao, chả thế nào cả! - Minh Quý đáp qua loa. - Còn quản gia Lâm lại có nhã hứng xen vào chuyện này là sao?
Đối vời lời châm chọc từ chàng trai, quản gia Lâm chỉ thở dài. Sở dĩ từ trước tới nay ông không can thiệp hay để ý tới hiềm khích giữa Hữu Phong và Minh Quý vì họ ương ngạnh, hiếu thắng như nhau. Nhất là cậu quý tử của Federer! Chỉ cần ông bênh vực người khác hay nhúng mũi vào những chuyện không thuộc phận sự, anh sẽ nổi giận. Còn Minh Quý, tính tình kỳ quái chẳng khác Hữu Phong là mấy nhưng chưa từng nóng nảy tới mức để xảy ra ẩu đả như trưa nay. Thế này thì chẳng thể làm ngơ được nữa!
- Cậu lần sau đừng cư xử kiểu đó. Hữu Phong làm gì cậu hẵng hay!
- Hễ cậu ta làm gì vô lý, tôi đều không bỏ qua!
- Hay nhỉ? Cậu thừa hơi thế cơ à?
- Dạy dỗ em trai, sao nào? - Minh Quý lừ mắt, thách thức.
- Quên chuyện đó đi! - giọng quản gia Lâm điềm tĩnh nhưng đanh cứng như thép. - Cậu không có tư cách đó!
- Không có tư cách? Sao ông không nói luôn là tôi không phải anh trai Hữu Phong! - Chàng trai tức giận.
Cái gật đầu lặng lẽ của quản gia Lâm khiến anh đột ngột lật tung chăn, ngồi dậy với nét mặt đầy bàng hoàng. Minh Quý chợt vỡ lẽ, hóa ra những thiệt thòi, bất công mà anh chịu đựng suốt bao năm qua đều có nguyên do của nó. Dù anh cố gắng chứng tỏ, vắt kiệt mình tới đâu cũng chẳng bằng Hữu Phong bởi anh thua cậu ta ngay từ giây phút chào đời.
Anh hiểu rồi! Federer cưng nựng Richard nhưng lại mãi thờ ơ với anh, đơn giản chỉ vì... anh không phải con ruột của ông!
- Vì tôi, Federer mới kết hôn cùng mẹ cậu!
Quản gia Lâm thở ra một hơi dài, cười như không. Bí mật sắp hé lộ ắt sẽ gây sốc cho Minh Quý. Đành vậy! Đã là sự thật, người khác không thể không biết!
Năm xưa, mẹ Minh Quý là con gái hiệu trưởng Trung Anh, cũng là nữ sinh học viện danh giá ấy. Nhưng bỗng dưng... chửa hoang. Sự việc này như quả bom đã rút chốt, nổ bùng với vô vàn lời bàn tán, dị nghị, rèm qua. Mẹ Minh Quý bị đình chỉ học, chức ghế hiệu trưởng không tránh khỏi lung lay. Họ Hồ vốn nổi tiếng gia giáo bỗng chốc bị cho là cặn bã xã hội!
Để họ Hồ xóa bỏ nhục nhã, một người mang dòng máu quý tộc đã kết hôn cùng con gái họ, bịt kín hết thảy ồn ào dù ông chẳng hề có cảm giác với cô gái kia, thậm chí chưa từng quen biết. Quản gia Lâm đã phản đối rất kịch liệt nhưng Federer nhất định không thèm nghe, bởi ông thấy nhẹ lòng khi làm được chút gì đó. Federer luôn cho rằng, mình nợ Lâm nhiều, rất nhiều...
- Vậy ra, tôi phải gọi ông là cậu Lâm. Hồ Lâm đúng không?
Minh Quý lạnh nhạt, cảm giác khó chịu như mình đang bị qua mặt nhưng có lẽ... nên đổ lỗi cho bản thân thì hơn. Anh quá ngu ngốc! Những bí mật thật gần, chỉ cần cái chạm tay là anh có thể với tới thế mà anh cứ mù tịt như kẻ khờ khạo. Từ lâu, anh đã cảm thấy quản gia Lâm là con người rất kỳ lạ, dường như giữa ông ta và anh còn có mối quan hệ mật thiết nào đó vậy mà không thể xác định nổi.
Anh đang choáng váng nhưng nỗi hoang mang sẽ chỉ là nhất thời. Một khi đã thông suốt, chính anh sẽ tự bóp chết lòng ích kỷ và những đố kỵ với Đinh Hữu Phong! Sự thờ ơ của Federer dành cho anh, đâu còn là điều khó hiểu?
- Còn bố tôi đâu?
- *** cậu theo tình mới. Chết rồi! - Quản gia Lâm đáp gọn lỏn, cứ như kẻ ông nhắc đang nhắc đến chẳng là ai và chẳng có chút dính líu tới Minh Quý.
- Thực ra, ông ta sống hay chết với tôi cũng là không tồn tại! - Chàng trai mạnh mẽ tuyên bố. Vì ai mà mẹ con anh thiếu thốn tình thương? Vì ai mà mẹ con anh sống như ăn bám dòng họ quý tộc? Vì ai mà anh không thể có một người cha đúng nghĩa? Nực cười! Hết thảy đều vì kẻ đã sinh ra anh!
Thứ Minh Quý ghen tị nhất ở Hữu Phong là người bố vĩ đại cậu ta đang có! Một Federer nắm quyền lực tối cao, tàn nhẫn bao nhiêu lại càng mềm mỏng với Richard bấy nhiêu. Cách ông quan tâm-chiều chuộng-gần gũi Richard tựa hồ ông đã đặt cả linh hồn mình vào cậu quý tử ấy. Còn cậu ta thế nào? Ngang ngược là bản chất! Chả coi ai ra gì là bản tính!
- Cậu Lâm, cậu nghe này! Tôi sẽ không đời nào phục tùng cậu ta!
- Tất nhiên. Cậu đâu phải nô lệ! Nhưng, tôi nhắc lại lần cuối. Hữu Phong có làm gì, nếu không liên quan tới cậu thì đừng manh động! - Lấy vai trò người cậu khó tính, quản gia Lâm thấp giọng răn đe.
Nếu Federer biết tới vụ ẩu đả trưa nay, ông sẽ rất giận Minh Quý cho dù anh mới là kẻ hứng đòn từ thiếu gia!
- Tùy vậy! - Chàng trai gắt gỏng, quay mặt vào tường, ngủ.
Bộ dạng nằm im ngoan ngoãn của anh khiến quản gia Lâm nhíu mày khó hiểu. Một người nhạy bén như anh không thể dễ dàng bỏ qua mấu chốt vấn đề, trừ khi... anh đã biết tỏng. Và đúng là thế!
- Federer nợ ông một tình yêu bất tử, phải không?
Giọng chàng trai bất chợt vọng ra từ trong chăn phút chốc đã ngưng đọng cả không gian. Ánh đèn vàng quết màu ảm đạm lên mái tóc điểm bạc, nếp nhăn quanh khóe mặt co rúm trong đau đớn. Người đàn ông ngồi phịch xuống mép giường, nghe và đếm từng tiếng tích tắc vô nghĩa.
***
Chàng trai lẳng lặng tiến vào quán giữa hàng tá con mắt thăm dò lẫn tò mò. Một số kẻ đã bắt đầu động tay động chân khi anh thản nhiên bước tới chiếc bàn có chứa tên đại ca của cả bọn. Thực chất, quán bida này chỉ trá hình, vốn đây là nơi tiêu thụ - trao đổi - buôn bán thuốc kích thích, hàng cấm.
- Mày là đứa nào? - Một kẻ vênh mặt hất hàm, hắn không thể không đề phòng vị khách lạ lùng.
- Tôi muốn chơi. - Thiếu niên nhã nhặn - Vài ván thôi, được không?
- Tao hỏi mày là đứa nào? - một tên khác trợn mắt, hùng hổ xấn tới người lạ nhưng ánh nhìn sắc lạnh ẩn lấp sau chiếc mũ phớt khiến hắn chột dạ, thay vũ lực bằng giọng hách dịch - điên à? Mày trình nào đòi ** với bọn tao hả? Cái thằng á...
Đang *** rủa, hắn bỗng ngã quị xuống sàn, tay ôm bụng lăn lộn, ngoác miệng nguyền rủa. Một cú sút mạnh nhằm vào thái dương khiến hắn ngất lịm ngay sau đó. Vị khách vẫn tỏ ra lịch sự:
- Bắt đầu, được rồi chứ?
Tên đại ca ngăn đám đàn em còn định xông lên, hắn hất mặt về phía cửa:
- Tụi mày ra gác cổng cho tao!
- Ngoài kia vẫn đang có người mà đại ca!
- Vẫn đang có? - Tên đại ca liền vung tay táng vào mặt kẻ vừa phun ra câu nói ngớ ngẩn. - Vẫn đang có cái đầu mày! Nó vào được đây mà tụi mày còn nghĩ vẫn đang có người à?
Bọn đàn em im thin thít, lấm lét liếc trộm chàng thiếu niên đội mũ phớt, vừa e ngại vừa ngưỡng mộ khi cả đám canh cửa đều bị hạ gục.
- Đi ngay đi! Cái lũ ăn hại này! - Tên đại ca quát ầm. Hắn lướt mắt từ đầu tới chân vị khách, săm soi thật kỹ càng rồi buông giọng khinh khỉnh. - Được, tao chơi với mày.
Hắn dứt lời, con dao găm cắm phập xuống bàn đầy đe dọa.
- Mày thua, mạng của mày tao đem chó gặm. Còn nếu mày thắng, mày muốn làm bố tao cũng được!
Quán bida rộ lên tràng cười khoái chí. Chúng đều cho rằng thiếu niên lạ mặt chỉ là một thằng nhãi thích chứng tỏ, tự chui vào hang cọp nộp xác. Tuy chế nhạo, bọn chúng vẫn không lơi là cảnh giác. Từ khí chất tới thần thái khác thường của vị khách đã chứng tỏ anh ta chẳng hề đơn giản.
Chàng trai nhún vai hờ hững, chẳng chấp nhặt lũ rác rưởi. Chính thái độ ấy làm tên đại ca hiếu kỳ, hắn xoa cằm:
- Ê, mày nghĩ mày sẽ thắng à?
- Không nghĩ, mà là chắc chắn.
- Mày đừng ấu trĩ thế. Tao hỏi lần nữa, mày chắc chắn sẽ thắng sao?
Thiếu niên gật đầu, hiển nhiên. Không lãng phí thêm thời gian, anh đã khơi màn bằng một cú đánh bóng duy nhất, tất cả trái bida đều lọt lỗ đầy kiêu ngạo.
Chương 78: Lọt Hang Cọp
Và như thế, vệt gió quỷ tự nhiên sẽ mất đi quyền năng tác-oai-tác-quái!
*
Chỉ mới cái chớp mắt, bọn người hung hăng trong quán bida trá hình đã tự nguyện biến thành khán giả, chăm chú xem vị khách lạ đánh bóng hệt tay cơ siêu đăng. Mới đầu, chàng quý tộc còn hứng thú nhưng vài ván trôi qua, anh bắt đầu bực mình với lũ bù nhìn bu quanh. Anh đâu mượn chúng theo dõi hay xếp bóng hộ?
- Tôi thắng rồi! - vị khách búng tia nhìn khinh thường về phía đám côn đồ, cố tình chọc điên ổ kiến lửa.
- Xem như mày thắng. Rồi sao, làm gì bọn tao hả oắt con?
Sẵn gậy bida trong tay, Hữu Phong vụt thẳng vào tên vừa hé miệng, không chút e ngại. Anh đã khơi mào cuộc chiến một cách bất cần! Những kẻ xung quanh cũng không dài dòng thêm, chúng hung hãn lao tới thiếu niên liều lĩnh hệt lũ thiêu thân nổi giận. Chẳng mấy chốc đám đông đã thành hỗn loạn, vừa đập phá tứ tung vừa gào rú điên cuồng như lũ mất tự chủ. Chúng dần có cảm giác hốt hoảng khi lần lượt từng đứa ngã dần... trong vòng chưa đến nửa tích tắc.
Gió Quỷ - hóa thân của vệt gió quỷ quái. Biến hóa hệt linh hồn, thoắt ẩn thoắt hiện như chưa từng tồn tại. Thế mạnh là tốc độ, sự linh hoạt. Và kinh nghiệm là từ vô số lần gây sự...
- Ê, xem tao mang gì đến cho mày này thằng oắt!
Bất chợt, giọng điệu đắc ý nào đó lẫn vào hỗn tạp âm, tạm dừng mọi nắm đấm thô bạo. Hết thảy đều đưa mắt nhìn nhóm gác cổng đang dẫn theo con nhóc còn mặc đồng phục học sinh. Nhóc ta đưa tay bịt miệng thất kinh khi thấy vô số kẻ nằm sõng soài dưới đất, mặt mày bầm dập.
- Anh... làm gì ở đây thế?
Thấy vị khách lạ im lặng trước cô gái nhỏ, một tên hất hàm:
- Em nó hỏi mày kìa!
- Không quen! - Hữu Phong tỉnh bơ, thậm chí đến cái liếc mắt cũng chẳng thèm ném đi.
- Anh đừng vô lý thế! Không quen gì cơ?
Đông Vy vội chất vấn. Cô đâu hề biết tới ý đồ của Gió Quỷ sau vẻ lãnh đạm anh đang khoác lên! Lúc này và nơi này, nếu anh thừa nhận có quen biết, bọn lưu manh sẽ dùng cô gái nhỏ khống chế anh. Muốn giữ an toàn thứ-vướng-chân-vướng-tay này, lập tức phải đuổi cô đi!
- Tôi không hứng thú với trẻ thành niên!
Chất giọng vô cảm cùng lời lẽ cay độc của Hữu Phong có thể đánh lừa được bọn con nhưng hoàn toàn miễn nhiễm với Đông Vy. Cô không tủi thân như anh suy đoán mà ngược lại còn la toáng lên:
- Anh sao thế? Giận em tới mức đó cơ à? Hay... - Cô gái nhở bỗng cắn môi lo sợ. - anh lại quên em rồi? Em là Đông Vy này, người đã chặn xe anh, đã ném giày vào mặt anh, đã cưỡng hôn anh, đã tán tỉnh anh. Thật sự là không quen sao?
- Đần độn! - Hữu Phong nghiến răng, mặt tối sầm.
Khi nhắc lại chuyện này, chàng quý tộc luôn cốc trán bạn gái vì tội quá ngốc đồng thời gán luôn cho cô nàng cái mác "đầu toàn bánh mì đen" và đó là việc của sau này, còn bây giờ, nhân lúc lũ bù nhìn đang cười nghiêng ngả, Hữu Phong kín đáo ngoắc tay cô gái nhỏ. Tức thì, Đông Vy giằng người khỏi tên đang giữ chặt bả vai. Cô lao nhanh tới chàng quý tộc, ôm chầm lấy anh trong hoảng sợ. Tìm tới nơi này đã là mạo hiểm, lại bị đám gác cổng dọa cho thần trí bay toán loạn. Hơn nữa, trong số ấy còn có gã yêu râu xanh từng đem cô vào khách sạn...
Thiếu niên nắm lấy bàn tay mềm mại, siết nhẹ để cô gái nhỏ có cảm giác an toàn. Ngốc thế cũng là tại anh!
- Giờ mình sao? - Đông Vy nép người vào chàng quý tộc, sợ đám côn đồ ăn thịt. Đâu dễ gì thoát khi đã náo loạn hang cọp. Cô trách - Anh điên rồ, thật!
- Yên nào! - Cơn nhói buốt đột ngột ập tới như muốn quật ngã Hữu Phong, anh nén đau rút điện thoại khỏi túi thả vào tay cô gái nhỏ, hạ lệnh. - Gọi quản gia Lâm tới!
Đông Vy chưa kịp hiểu đã bị đẩy mạnh, vừa chui lọt vào gầm bàn bida kế đó, cô liền nghe tiếng đổ vỡ, tiếng không gian bị xé tung làm nhiều mảnh. Cô run run mò tìm chiếc di động lạnh ngắt, lòng dạ đầy ắp những dự cảm xấu xí. Thần thái sứt mẻ và cả nét mặt nhợt nhạt ban nãy đã tố cáo anh đang cực kỳ bất ổn. Thời gian này, Hữu Phong mới hồi phục sau vụ tai nạn đôi chút, cần thuốc hỗ trợ nhưng anh cứ như đứa trẻ ngang ngạnh, chỉ chịu uống thuốc khi Đông Vy ép buộc, năn nỉ đủ kiểu. Mấy ngày qua giận nhau, mỗi người một chốn, cô dám chắc anh bỏ bê luôn bản thân. Và như thế, vệt gió quỷ tự nhiên sẽ mất đi quyền năng tác-oai-tác-quái!
- Cậu chủ, đang ở đâu thế?
- Nguy rồi.
Cô gái nhỏ báo gọn lỏn với quản gia Lâm, tin chắc chút ít đó đủ để cáo già đánh hơi mọi chuyện. Cô hít mạnh không khí vào chật phổi và xông ra.
Môi mím chặt, đôi mắt xám tro hun ra tia nhìn quái lạ. Tựa mũi tên bắn đi gấp gáp, thiếu niên lao tới ôm cô gái nhỏ lăn xuống sàn, đỡ trọn cú vụt hung hãn nào đó. Chỉ chờ anh thất thế, bọn côn đồ như mớ sâu bọ hiếu chiến, ồ ạt xông đến vùi dập anh bằng vô số đòn ngập bạo lực.
Chương 79: Hất Và Ném
- Anh coi em là gì?
- Người.
*
- Lũ chết tiệt kia! Các người dám đánh anh ấy!
Không chỉ người tàn bạo mới biết nổi điên, khi lọ lem đã giận sôi thì mụ dì ghẻ cũng nhỏ huống hồ là đám côn đồ!
Đông Vy xô luôn chàng quý tốc sang một bên, xông đến kẻ lưu manh vừa ra tay với Hữu Phong. Như con sóc lếu láo, cô gái nhỏ bặm môi đá ngay vào chỗ-mềm-yếu-nhất khiến gã ngã vật, rú lên điên dại. Rất ra dáng đàn chị, Đông Vy chồm người dậm mạnh lên ngực gã, tay chỉ vào đám côn đồ, quát to:
- Có ngon tới hết đây! Chị dậm chết cả lũ!
- Ôi thế cơ à? - Tên đại ca cười khùng khục, bắt đầu có hứng thú với nhóc con mặt non mũi choẹt. - Vậy anh xin chết dưới chân bé nhé?
Hắn liếm môi cợt nhả, cởi áo cho bọn đàn em giữ rồi nhìn Đông Vy cười tình. Cô gái nhỏ đáp trả hắn bằng cái lườm giận dữ, tút giày ném ngay khi hắn bước về phía cô. Trúng phóc! Giày đập thẳng vào mặt tên đại ca!
Cả lũ gập người cười ầm ỹ, mặc đại ca đang giận run, “hình xăm dấu giày” choán kín má.
- Bingo! - Thiếu niên giơ ngón cái, nháy mắt với Đông Vy.
- Chúng mày, đánh chết tụi nó cho tao!
Tên đại ca gào lên nhưng hắn buộc phải ngậm chặt miệng ngay sau đó bởi chiếc giày bay thứ hai...
Đông Vy vội trốn sau chàng quý tộc, chân chỉ mang mỗi tất. Lá gan teo lại còn một nhúm. Vây quanh đang là những kẻ bặm trợn, đứa cầm gậy cơ, dao găm, ống tuýp, roi điện... sẵn sàng phang!
Chợt, mắt cô gái nhỏ bị bịt bằng bàn tay lạnh. Đông Vy chẳng còn thấy gì ngoài sắc đen như đang bị nhốt trong chiếc hộp kín bưng. Bên tai cô là giọng nói mờ đục:
- Em sợ máu. Vì thế tuyệt đối đừng mở mắt! Có nghe không?
- Anh phải hứa. Nhất định đừng để bị thương!
- Okay!
- Nam nhi nói lời giữ lời. Không thì là gay!
Hữu Phong bật cười. Đợi cô gái nhỏ tự động chui vào gầm bàn, nét cười cũng tắt lịm. Cơn đau như lũ rắn độc đang quấn chặt từng tế bào, cứa đứt từng mạch máu. Phải nhanh gọn dẹp hết đám lâu la trước khi ngã quỵ!
Thiếu niên nghiêng người né lưỡi dao sắc lẻm vừa đâm tới, đồng thời tước luôn con dao găm phóng thẳng vào tên đang khua roi điện. Hắn ngã, anh rút roi điện vụt mạnh tên đang nắm gậy cơ... Cứ thế, từng tên lưu manh lần lượt áp mặt vào sàn nhà lạnh cóng, thật nhanh chóng. Cho đến lúc tên đại ca cũng đổ ập như thân cây bị đốn ngã, thiếu niên vẫn giữ nguyên nét mặt vô cảm.
Lướt mắt qua những kẻ đang nằm la liệt giữa máu me và tiếng rên rỉ, Hữu Phong thở đứt quãng. Anh nhấc chân đến bàn bida, khẽ gọi:
- Ra đây!
Tức thì, nhóc con nhảy phóc lên, hai tay ghì chặt cổ anh, nức nở:
- Đồ tồi tệ! Em đã sợ biết bao!
Hữu Phong im lặng, bế bổng cô gái nhỏ đem ra khỏi quán bida. Anh khựng người, nhíu mày. Chiếc BMW đã bốc hơi!
Trong số những kẻ bị hạ gục vừa rồi, hình như không có gã yêu râu xanh từng bắt Đông Vy! Hẳn gã đã trộm mất xe anh!
- Chắc bác ấy sắp tới rồi! - Cô gái nhỏ nhảy phóc khỏi tay chàng quý tộc, đứng ngóng quản gia Lâm.
Trời se buốt, gửi gió hoành hành khắp nơi. Màn đêm trống rỗng hệt lọ mực bị hất đổ, vấy hết cảnh vật chung quanh. Vài tia sáng yếu ớt của sao đêm chọc thủng mây, hắt lên thiếu niên cao gầy đang nghiêng đầu ngắm cô gái nhỏ.
- Chạy. Sẽ bớt lạnh!
- Kiệt sức còn đòi chạy. Anh ham hố thật!
Đông Vy thổi phù phù vào tay rồi áp lên má Hữu Phong, muốn mang ấm áp cho anh nhưng lại bị đẩy ra.
- Bẩn! - Chàng quý tộc phũ phàng.
- Anh đang xúc phạm em đấy!
- Tất nhiên!
- Anh coi em là gì?
- Người.
- Anh trả lời kiểu gì đấy?
- Thật lòng.
Đông Vy lườm, đút tay vào túi áo bỏ đi. Cô chẳng phải trẻ con, đấu khẩu không lại thì giận dỗi mà do anh quá lạnh nhạt. Ngay cả khi vừa mới thoát nạn cũng chẳng mềm mỏng chút nào! Kể từ lúc hôm anh mặc kệ cô cho hoàng hôn nuốt gọn, Đông Vy vẫn đang chờ một lời xin lỗi. Khó lắm sao?
- Vy!
- Cứ kệ em!
Hữu Phong thở dài. Sao lắm chuyện thế? Tự hờn dỗi thì tự dỗ mình, anh đâu thừa hơi! Trước mặt anh, cô ngang nhiên quan tâm cậu bạn cùng lớp rồi còn bênh vực Minh Quý tới hai lần. Khác nào xắt nhỏ kiêu hãnh của anh! Đúng anh điên rồ mới còn để ý tới người như thế!
- Vy, cho em một giây, đứng lại ngay! - Hữu Phong gằn giọng.
- Đừng ra lệnh nữa, em không nghe! - Cô gái nhỏ bịt tai, băng qua làn đường đi bộ.
- Để tôi tóm được, em chết chắc! - Hữu Phong nghiến răng.
Đột nhiên, ánh đèn chói soi thẳng vào Đông Vy khiến cô giật mình. Khi nhận ra đó là chiếc BMW sang trọng, ngược chiều ánh sáng nên cô không thể quan sát người sau ghế lái là ai nhưng vẫn vẫy tay loạn xạ. Có thể là ai ngoài quản gia Lâm và bố nuôi!
Hữu Phong nheo mắt quan sát, chợt anh đánh rơi nhịp thở.
Tiếng rồ ga rít lên ớn lạnh như con thú lớn đang gầm rú, vang vọng cả vùng trời. Một ai đó đẩy cô gái nhỏ ra khỏi luồng sáng trắng lóa, tích tắc ấy, chiếc BMW phóng thẳng vào thiếu niên. Thân ảnh cao ngạo bị mũi xe hất bổng vào không gian đen đặc. Như có bàn tay tàn ác chộp anh lại, đem ném mạnh xuống mặt đường... Chiếc mũ phớt văng đến đôi chân chỉ mang mỗi tất, bất động...
Máu trào ra từ khóe môi kiêu ngạo, tràn khắp khuôn mặt rắn rỏi. Chàng quý tộc hướng cô gái nhỏ, mấp máy môi:
- Một mét. Nhớ không?