Phiêu phong kiếm vũ - Hồi 12 - 13

Hồi 12 - Đồng Bệnh Tương Lân

Y Phong dùng tốc độ nhanh nhất mà chàng có thể để ra khỏi sơn động. Bên ngoài ánh nắng chói chang thời gian vừa qua giờ ngọ. Chàng dõi mắt nhìn tứ phía, cảnh sắc nơi khe núi vẫn y như cũ, thạch thất vẫn đứng sừng sững bên thác nước.

Bất giác chàng lại buông một tiếng thở dài. Chàng cũng cảm thấy tâm tình của mình như vừa sống lại từ trong mộ địa.

Y Phong thi triển khinh công vượt qua ngọn núi cao nhất trong dãy Vô Lượng, nhưng vừa xuống đến sườn núi thì bỗng nhiên chàng nghe tiếng thở dài từ trong rừng cây truyền ra. Trong thanh âm chứa đầy ai oán, giận dữ và bất bình. Y Phong lập tức dừng bước và thầm nghĩ:

- “Sao trên đời này còn có nhiều người thương tâm như vậy?”

Ý nghĩ vừa dứt thì từ trong rừng lại truyền ra thanh âm bi hận, dường như là tiếng của ai đó tự nói. Y Phong không nghe được rõ ràng, nhưng chàng luyện công từ nhỏ nên tai mắt tự nhiên linh hoạt hơn người thường rất nhiều, chàng nghe loáng thoáng mấy lời hình như là:

- Thế là hết... Vĩnh biệt...

Lòng kinh động, chàng thầm nghĩ:

- “Lẽ nào có người tự tận trong chốn hoang sơn này?”

Ý nghĩ vừa lóe lên thì thân hình chàng cũng lướt đi như chớp vào cánh rừng. Mục quang lùng sục tứ phía, quả nhiên chàng phát hiện có một người treo mình trên một cành cây. Phán đoán của chàng quả nhiên không sai, trong rừng có người muốn tự tận.

Y Phong lập tức phi đến như bay, hữu chưởng phất về phía sợi dây buộc trên cành cây, khi chưởng lực đánh đứt sợi dây, và thân hình người kia rơi xuống thì chàng đã lướt tới đỡ lấy. Chàng nhẹ nhàng đặt người bất hạnh kia nằm xuống đất, đưa tay sờ thử lên mũi thì cảm thấy vẫn chưa tắt thở.

Chàng lập tức vận khí đẩy qua ba mươi sáu đại huyệt trên thân hình người kia. Hồi lâu sau, người kia từ từ tỉnh lại, miệng thở dài một hơi, song mục vô thần nhìn lên người Y Phong.

Y Phong mỉm cười, nói:

- Bằng hữu! Ngươi đang ở tuổi thanh xuân, hà tất phải tự tìm đường chết?

Người này mặc y phục cũ kĩ, diện mục cũng rất tiều tụy. Nhưng từ trong vẻ tiều tụy đó vẫn có thể phát hiện hắn là một người thanh tú, niên kỉ không quá hai mươi. Đây chính là điều khiến Y Phong có cảm tình với hắn.

Mục quang của ngươi kia ngơ ngác xoay chuyển mấy vòng, tựa như đang thử chứng minh việc mình tuy đã không còn lưu luyến nhân gian, nhưng vẫn còn sống tại nhân gian.

Sau khi nghe lời của Y Phong, hắn thở dài một hơi rồi nói:

- Ngươi hà tất phải quản đến ta? Lòng ta đã chết, dù có sống trên đời thì có gì vui sướng chứ?

Hắn ngừng một lát rồi nói tiếp:

- Ngươi không phải là người thương tâm, nên đương nhiên không biết nỗi đau của người thương tâm.

Y Phong xót xa thầm nghĩ:

- “Sao ngươi biết ta không phải là người thương tâm chứ.”

Nghĩ đoạn, chàng nói:

- Bằng hữu! Có chuyện gì thương tâm cứ nói ra nghe xem, may ra tại hạ có thể giúp được ngươi cũng không chừng.

Ngữ khí của chàng tỏ ra rất thông cảm, tuyệt không vì thấy đối phương tiều tụy mà khinh thị.

Người kia buông một tiếng thở dài rồi tự nói ra thân thế của mình...

Nguyên hắn cũng là một thư sinh con nhà gia giáo tại sơn trấn thuộc Tứ Xuyên, họ Ôn tên Hoa, tuy không phải hàng thông tuệ tuyệt đỉnh, nhưng đọc sách cũng thông thuận mọi lẽ. Chỉ vì mệnh vận chẳng ra gì cứ mãi lận đận trước bước đường công danh, nên trở thành một thư sinh vô dụng.

Gia nghiệp của hắn đã sạch sẽ, bản thân lại không đủ sức mưu sinh. Thế là hắn đưa thê tử vào rừng, ngày ngày lên núi Vô Lượng đốn củi độ nhật, số mạng của văn nhân quả là đáng thương.

Nhưng thê tử của hắn lại không chịu nổi cảnh buồn tẻ trong núi, nàng lén chạy theo một thương nhân mà nàng ngẫu nhiên quen biết.

Nghe Ôn Hoa kể sơ về thân thế bi thảm của mình, Y Phong cảm thấy tê tái cõi lòng. Vì chẳng phải thân thế của Ôn Hoa cũng có phần giống chàng đó sao? Đồng bệnh tương lân, những người cùng cảnh ngộ rất dễ gần gũi và thông cảm với nhau. Nhất thời Y Phong cũng bị chìm vào nỗi đau xót.

Ôn Hoa thở dài rồi nói tiếp:

- Ôi! Tiền bạc là vạn ác nhưng cũng là vạn năng.

Tâm niệm chợt động, đột nhiên Y Phong nhớ đến hai đống châu báu của Hứa Bạch và Vạn Thiên Bình trong thạch thất. Chàng liền mỉm cười, nói với Ôn Hoa:

- Ngươi và ta tương phùng, tất là đã hữu duyên. Ta có một số tiền tài cất trong núi này, đối với ta tuy vô dụng nhưng may ra có thể giúp ích cho ngươi...

Ôn Hoa khai khẩu định nói nhưng Y Phong đã tiếp lời:

- Ngươi đừng từ chối. Sau khi có được số tiền tài đó, nếu ngươi còn muốn tự tận thì ta sẽ không ngăn cản ngươi nữa. Ôi! Thực ra thiên hạ vẫn còn nhiều nữ tử, thê tử của ngươi đã vô tình thì ngươi hà tất phải...

Nói đến đây thì bất giác chàng ngừng lại, chàng biết khuyên người ta như thế, nhưng còn chính chàng thì sao?

Lưu luyến nhân gian vốn là tính thông thường của nhân loại. Vì vậy, cuối cùng Ôn Hoa cũng theo Y Phong lên núi. Hắn được Y Phong kẹp bên nách phải, cảm thấy thân hình như đằng vân giá vũ, bay thẳng lên tuyệt đỉnh Vô Lượng Sơn. Bất giác trong lòng càng thêm hâm mộ và khâm phục Y Phong.

Y Phong vừa thi triển khinh công lướt đi vừa hồi tưởng lại chuyện tình của mình.

Chàng không ngờ thê tử của chàng bỏ chàng để đi làm tì thiếp cho Thiên Tranh giáo chủ. Lúc đầu chàng không hiểu lý do tại sao, nhưng về sau chàng mới biết rằng võ công của Thiên Tranh giáo chủ cao cường hơn chàng, quyền lực cũng lớn hơn chàng, thê tử của chàng về với Thiên Tranh giáo chủ sẽ hưởng được nhiều thứ mà ở chỗ chàng không có, vì vậy nàng mới bội phản chàng.

Nghĩ đến đây thì Y Phong lại cảm thấy tê tái trong lòng, chàng tự trách rồi tự thương hại mình. Bất giác ngọn lửa phẫn nộ và ý chí phục thù bừng lên nung nấu trong lòng chàng. Chàng liếc nhìn Ôn Hoa bên cạnh và thầm nghĩ:

- “Ta sẽ cho hắn toàn bộ châu báu trong thạch thất, để hắn có thể thụ hưởng tất cả lạc thú của thế gian và để cho thê tử dâm đãng vô sỉ của hắn phải hối hận vì đã bỏ hắn mà đi.”

Nghĩ đoạn, chàng buột miệng nói với Ôn Hoa:

- Sau này, nếu thê tử của ngươi trở lại cầu xin ngươi tha thứ, ngươi có thể trút hết cảm giác đau đớn và nhục nhã trong lòng ngươi lúc này lên người cô ta, rồi lập tức tống khứ cô ta đi.

Ôn Hoa gật đầu, hắn cảm thấy cách nghĩ của thanh niên kì quái này có nhiều chỗ rất giống mình. Nhưng hắn đâu biết rằng, cảnh ngộ của Y Phong cũng chẳng khác gì hắn.

Đã nghe thấy tiếng nước róc rách chảy, sơn động hiện ra trước mắt, Y Phong phấn chấn tinh thần, chàng tung người lướt đi như gió, chớp mắt đã vượt qua thác nước và đến thạch thất. Chàng dừng bước, chỉ tay vào thạch thất và nói:

- Báu vật trong đó đủ để ngươi làm bất kì chuyện gì mà ngươi muốn.

Chàng lập tức bổ sung thêm:

- Những báu vật này tuy không là sở hữu của ta, nhưng ta lại có quyền sử dụng nó.

Lúc này Ôn Hoa đã tâm phục khẩu phục Y Phong, do đó hắn chỉ biết gật đầu và luôn miệng nói phải phải. Y Phong đưa Ôn Hoa đến bên cửa sổ thạch thất, cả hai cùng nhìn vào trong rồi cả hai đều kinh ngạc.

Ôn Hoa kinh ngạc là vì bảo vật trong thạch thất quá nhiều so với sự tưởng tượng của hắn. Hắn nghĩ đến việc mình sở hữu toàn bộ số tài sản này, trong lòng bất giác sướng như điên, đồng thời có vẻ hắn không tin đây lại là sự thật, vì điều này còn li kì hơn một giấc mộng.

Còn Y Phong, chàng kinh ngạc là vì số châu báu vơi đi rất nhiều so với lúc chàng bỏ đi, số còn lại chẳng qua chỉ là một phần mười.

- Là kẻ nào lấy đi?

Y Phong kinh ngạc tự hỏi. Chàng quét mục quang nhìn tứ phía, chàng muốn tìm ra đáp án cho vấn đề của mình trên cảnh vật xung quanh. Nhưng chàng lập tức thất vọng vì mỗi một sự vật trong khe núi này dường như không có biến động. Chàng muốn tìm một dấu chân hoặc giả bất kì một dấu tích gì cho thấy là đã có người đến đây. Nhưng chàng lại tiếp tục thất vọng.

Đột nhiên chàng phát hiện một vết máu trên đất. Thế là chàng vội cúi người xuống xem xét, vết máu tuy đã khô nhưng bằng vào kinh nghiệm nhiều năm trên giang hồ chàng phán đoán vết máu này tuyệt đối là máu tươi.

- “Chỉ một vết máu thế này thì nói lên được điều gì?”

Chàng tự hỏi mấy lần như vậy rồi quét mục quang lùng sục tứ phía tựa như một con chó săn truy tìm con mồi. Đột nhiên chàng phát hiện vết máu thứ hai ở gần cửa động, và cũng giống vết máu thứ nhất, vết máu này mới nhỏ không lâu.

Y Phong lập tức phóng vào huyệt động mà không chút do dự. Chờ khi đánh lửa thắp đuốc và quan sát kỉ trong huyệt động, Y Phong bất giác kinh hãi kêu thất thanh.

Thì ra thi thể của hai lão quái này chỉ còn lại một, đó là Diệu Thủ Hứa Bạch.

Y Phong rùng mình, chàng tự hỏi:

- “Thi thể Vạn Thiên Bình đi đâu? Kẻ đánh cắp thi thể có dụng ý gì? Nếu nói thi thể lão ta không phải là người khác mang đi thì...”

Chàng lại rùng mình, không dám nghĩ tiếp nữa. Đồng thời chàng lập tức quay người và lao như bay ra khỏi huyệt động. Bên ngoài sơn phong thổi vù vù, khí lạnh buốt thấu xương da, khiến Y Phong nhất thời không thể tự chủ.

Nhưng mục quang vừa nhìn quanh thạch thất thì bất giác chàng lại kinh hãi một phen nữa. Thì ra Ôn Hoa, kẻ cùng đến với chàng, bây giờ đà biến mất, chẳng biết hắn đi đường nào. Y Phong vội lướt đến bên cửa sổ thạch thất và nhìn vào trong, bỗng nhiên chàng đưa tay bịt mắt lại, không nhẫn tâm nhìn nữa.

Ôn Hoa đang nằm ngay đơ trong thạch thất với nửa thân người bê bết máu tươi.

Lúc này trong đầu Y Phong bị sự khủng khiếp chế ngự, khiến chàng không còn năng lực để suy nghĩ nữa.

Thực ra điều này cũng chẳng trách chàng được, vì bất kì người nào ở vào hoàn cảnh như thế cũng sẽ kinh tâm khiếp đảm thôi. Đang lúc haong mang thì đột nhiên Y Phong nghe thấy có tiếng cười nhạt phát ra từ sau lưng. Chàng vội quay ngoắt lại, trước mắt lại là một người toàn thân bê bết máu tươi, thần quang trong mắt sáng như ánh lửa, đó chính là Thiết Diện Cô Hành Khách Vạn Thiên Bình mà chàng đã tận mắt thấy chết bởi hai vết thương chí mạng.

Hồi 13 - Người Chết Sống Lại

Nhất thời dường như huyết dịch và cốt tủy của Y Phong đều đông đặc lại.

Chàng cảm thấy như không tin vào mắt mình, mặc dù chàng biết mục lực của mình rất sáng suốt.

Vạn Thiên Bình đã chết, bây giờ sao có thể sống lại đứng trước mặt chàng?

Chàng nhất quyết không tin, nhưng đó lại là sự thật, Vạn Thiên Bình cười nhạt nói:

- Ngươi trở lại rồi à? Tốt lắm...

Y Phong không thể phân biệt giọng nói của lão phát ra từ đan điền như mọi người, hay là giọng nói lạnh lùng của ma quỷ. Thân hình chàng bất giác lui từng bước ra sau theo thế tiến tới của Vạn Thiên Bình. Mục quang của chàng nhìn như dán lên người lão ta, tựa như bị một sức mạnh hấp dẫn mà không thể kháng cự.

Đột nhiên chàng cảm thấy sau lưng đã đụng tường đá của thạch thất, chàng biết đã không thể nào lui bước được nữa. Khoảng cách giữa song phương càng lúc càng ngắn dần, đồng thời cảm giác khủng khiếp cũng tăng lên trong lòng Y Phong. Nhất thời chàng đứng bất động nơi tường đá, lặng lẽ chờ Vạn Thiên Bình từng bước tiếp cận...

Mỗi bước chân của Vạn Thiên Bình tựa như thiết chùy đập vào người Y Phong, trong lúc kinh khiếp chàng cảm thấy tứ chi của mình bủn rủn vô lực.

Dần dần khoảng cách chỉ còn bảy tám thước, với một cao thủ võ lâm, khoảng cách này đã có thể lướt tới và xuất thủ rồi. Nhưng Vạn Thiên Bình không tung người lướt tới, lão chỉ từ từ đưa tay ra, cánh tay nhuốm đầy vết máu.

Tựa như một hào khách võ lâm luyện ưng trảo công, cánh tay của Vạn Thiên Bình chậm rãi hướng tới trước ngực Y Phong. Cánh tay của lão vốn đã gầy guộc bây giờ nhuốm đầy vết máu nên trông càng giống quỷ thủ.

Đột nhiên Vạn Thiên Bình bật cười, tiếng cười như ma khóc, quỷ hờn. Và chẳng biết thế nào, thân thể Y Phong bỗng nhiên cứng đơ ra. Lúc này chỉ cần Vạn Thiên Bình khẽ lướt tới, Y Phong sẽ lập tức thọ thương dưới thiết chưởng của lão ta ngay.

Tất nhiên đó là chuyện trong chớp mắt, nhưng Y Phong cảm thấy thời gian của chớp mắt đó dài vô tận.

Đôi khi chuyện của nhân thế khó có thể giải thích được. Đương nhiên bút mực cũng không thể tả hết, và cũng không thể tả hai chuyện xảy ra trong cùng một thời gian.

Vì cứu mạng đệ tử Chung Nam phái mà Y Phong viễn hành đến Vô Lượng Sơn và gặp nhiều kì sự, cũng như nhiều nguy hiểm, nhưng trong cùng thời gian đó, mấy trăm đệ tử đang chí nguy của phái Chung Nam lại thoát khỏi sự khủng khiếp của tử vong.

Nguyên là thế này, sau khi Y Phong rời Chung Nam sơn, mọi người ở Chung Nam đạo viện chỉ biết đợi chờ chứ chẳng biết làm gì khác. Đối với người khác mà nói, sự đợi chờ có thể là việc bình thường nhưng đối với Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân thì đó là một sự thể nghiệm mới mẻ.

Mấy mươi năm trước, Vạn Kiếm Chi Tôn và Tam Tâm Thần Quân đã nổi danh khắp thiên hạ bởi thần công tuyệt thế, đến nay thân thế đã gần như Kim Cương bất hoại.

Với công lực của bọn họ mà nói, dường như trong thiên hạ có rất ít chuyện mà bọn họ không làm được, do đó căn bản bọn họ không cần phải đợi chờ. Vậy mà bây giờ hai vị võ lâm kì nhân lại gặp phải chuyện khó khăn trước đây chưa từng gặp.

Mấy ngày qua, dường như một ngày đều có thêm mấy sinh mạng chết oan trong đạo quán. Chưởng môn phái Chung Nam - Diệu Linh đạo nhân thúc thủ vô kế, chỉ đành mang những thi thể của đệ tử chất vào đan phòng. Và mỗi một ngày trôi qua, không khí trong đạo quán càng tăng thêm mấy phần thê lương bi ai.

Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân suốt ngày ngồi đánh cờ trong sơn đình ở hậu viện. Nhưng đó chẳng qua là bọn họ tìm cách giết thời gian, vì thực tế không ai có thể chuyên tâm vào cuộc cờ. Còn Lăng Lâm, thương thế của nàng đã dần bình phục, sau khi tỉnh lại và thấy mọi chuyện tất nhiên là nàng vô cùng kinh dị và lấy làm kì quái.

Thế là mẫu thân của nàng - Tôn Mẫn phải nói rõ cho nàng biết.

Nhưng nữ hài tử thông minh này lại chẳng cảm kích Y Phong chút nào. Cách nghĩ của nàng là:

- “Nếu không có Y Phong thì Đoạt Mệnh song thi kia làm sao có thể gặp mình.”

Tôn Mẫn đành im lặng, đối với nữ nhi tinh ranh cổ quái của mình ngoài yêu thương và che chở ra bà ta chẳng có biện pháp gì khác.

Đương nhiên Lăng Lâm cũng vui mừng vì mình gặp được hai vị kì nhân này, vì thế nàng vô cùng cảm kích Kiếm tiên sinh và Tam Tâm Thần Quân. Thương thế của nàng tuy đang dần bình phục, song vẫn chưa thể cử động nhiều, nàng đành năm trên giường trong một đan phòng để dưỡng thương. Tuy nàng còn nhỏ tuổi nhưng đã trải qua nhiều ưu hoạn, do đó suốt ngày nàng luôn nghĩ đến những chuyện mà những nữ tử khác ở tuổi của nàng không thể nghĩ đến.

Kì quái nhất là thái độ của nàng đối với Chưởng môn phái Chung Nam - Diệu Linh đạo nhân, lúc mới gặp lần đầu, trong lòng nàng đã có một thứ ác cảm không thể hình dung được. Nàng cũng không thể giải thích căn nguyên của thứ ác cảm này, chỉ biết đó là bản năng của mình mà thôi.

Sau khi nghe mẫu thân nói về chuyện Thiên Độc giáo hạ độc, nàng không ngừng đặt ra những vấn đề. Đầu tiên nàng hỏi: “Nói vậy là toàn bộ đạo sĩ Chung Nam đều trúng độc bởi trong nước suối có Thục Cốt Thánh Thủy. Vậy nguồn nước mà chúng ta ăn uống hiện nay, có phải cũng lấy từ con suối đó?”

Vấn đề này thì Tôn Mẫn có thể giải đáp được: Sau khi mọi người đến đây, Kiếm tiên sinh bảo Diệu Linh đạo trưởng đi lấy nước ở một nguồn suối khác, do đó tự nhiên không bị trúng độc.

Nhưng Lăng Lâm lại hỏi:

- Nếu nguồn nước thường dùng của bọn đạo sĩ được lấy từ sơn tuyền thì bọn họ không thể bị trúng độc được. Vì nước suối từ trên chảy xuống, như vậy nước có độc không thể tồn đọng mãi ở chỗ bọn đạo sĩ lấy nước. Do đó nếu nói: Thiên Độc giáo hạ độc vào nước suối là chuyện tuyệt đối không có khả năng, trừ phi bọn chúng hạ độc vào nước mà đạo sĩ Chung Nam phái đã mang về đạo quán.

Tôn Mẫn trầm ngâm một lúc rồi đành gật đầu đồng ý với cách nói của con gái mình.

Lăng Lâm lại nói tiếp:

- Việc nhiều đạo sĩ của phái Chung Nam bị trúng độc trước sau, còn có thể nói là vì công lực cao thấp khác nhau, nhưng Chưởng môn phái Chung Nam không trúng độc là chuyện có vẻ không thông. Lẽ nào người của Thiên Độc giáo biết phép tàng thân, có thể bỏ thuốc vào cơm của Diệu Linh đạo nhân mà thần không biết quỷ không hay? Điểm này tuyệt đối không có khả năng, trừ phi...

Đột nhiên nàng ngừng lại và trừng mắt nhìn ra cửa, Tôn Mẫn lại không để ý đến điều đó, bà đang trầm tư suy nghĩ những kiến giải của nữ nhi của mình. Bà cũng cho rằng trong chuyện này có nhiều điểm khả nghị Đột nhiên nghe Lăng Lâm nói:

- Mẫu thân nhìn ra ngoài xem, hình như ngoài cửa có người.

Tôn Mẫn sững sờ, bà vội tung người đẩy cửa phóng ra ngoài, mục quang dõi nhìn tứ phía, nhưng chỉ có gió đêm phần phật thổi, chẳng có một bóng người nào. Bà quay vào phòng mỉm cười và nói:

- Ngươi bị hoa mắt đấy thôi, bên ngoài có người nào đâu?

Lăng Lâm lặng lẽ lắc đầu, nàng ngước nhìn lên nóc nhà, vẻ mặt đăm chiêu như đang suy nghĩ một vấn đề nan giải.

Người vất vả nhất trong mấy ngày qua là Diệu Linh đạo nhân, với thân phận là Chưởng môn một phái, nhưng lúc này lão kiêm nhiệm luôn cả việc làm bếp. Mặc dù vậy, tối tối lão vẫn làm riêng cho Lăng Lâm một bát canh nóng, việc làm này khiến Tôn Mẫn vô cùng cảm kích.

Tối nay, khi lão vào lấy chiếc bát không mà Lăng Lâm đặt trên bàn, thì dường như thương thế của Lăng Lâm có vẻ nặng thêm. Khóe miệng Diệu Linh đạo nhân chợt xuất hiện nụ cười bí hiểm, lão vội vàng lấy chiếc bát rồi lặng lẽ đi ra. Khi Tôn Mẫn từ chỗ sơn đình trở về đan phòng thấy vậy thì bà vội trở lại đình mời Tam Tâm Thần Quân đến xem mạch.

Nhưng sau khi xem mạch cho Lăng Lâm xong, Tam Tâm Thần Quân chỉ có lắc đầu mà không nói gì, trên mặt lão xuất hiện thần sắc lạnh lùng như băng. Cõi lòng Tôn Mẫn chợt trầm xuống, vì Lăng Lâm lại chìm vào hôn mê bất tỉnh, miệng không ngừng rên rỉ.

Tam Tâm Thần Quân và Kiếm tiên sinh cũng không có phản ứng gì, hai lão vẫn thắp nến ngồi đánh cờ trong sơn đình. Đêm càng lúc càng khuya, tuy không có trống canh nhưng có thể suy đoán thời gian đã là canh ba...

Từ sau dãy phòng thứ ba của đạo quán đột nhiên có một bóng người đi ra, người này mượn bóng tối của dãy phòng để che giấu thân hình, hành động nhanh, chớp mắt đã đến cạnh tường rào. Trời không trăng nhưng đầy sao, dưới ánh sáng mờ nhạt cũng có thể nhận ra người này chính là Chưởng môn phái Chung Nam - Diệu Linh đạo nhân.

Lão quét mục quang nhìn tứ phía, sau khi xác định không có người nào phát hiện hành tung của mình thì lão đưa tay phải khẽ búng vào tường rào ba tiếng. Đoạn áp sát tai vào tường rào, ngưng thần lắng nghe.

Không lâu sau, bên kia tường rào cũng truyền lại ba tiếng động khe khẽ, trên mặt Diệu Linh đạo nhân lộ vẻ vui mừng, tuy nhiên phần vui mừng này vẫn không thể che lấp vẻ khiếp sợ và bất an của lão.

Trên nóc một gian phòng ở xa xa cũng có một bóng người thấp thoáng như làn khói mỏng, vì thân pháp của người này quá nhanh nên dường như người phàm mắt thịt không thể phát giác được.

Diệu Linh đạo nhân lại dõi mắt nhìn tứ phía, bóng đêm tĩnh lặng như chết, chỉ có sơn phong vù vù thổi lại. Lão nhẹ nhàng buộc hai vạt đạo bào ngang thắt lưng rồi thi triển công phu Bích Hổ Du Tường leo lên tường rào. Chớp mắt lão đã lên đến đầu tường và lộn người qua phía bên kia, mà tuyệt đối không để lại một tiếng động nhỏ.

Lão vừa hạ thân xuống bên ngoài tường rào thì có một bóng người khác lập tức lướt tới, thân hình bóng người này tha thướt uyển chuyển, dù trong đêm tối nhưng khiến người ta vẫn có thể cảm nhận một thứ mê hoặc tản phát từ thân thể bà ta. Bà ta lướt đến sát Diệu Linh đạo nhân, hai người nắm chặt tay nhau, yết hầu của Diệu Linh không ngừng trồi lên thụt xuống, lão kéo bà ta vào bóng tối dưới chân tường, kế đó là nghe một loạt thanh âm “ư hử” phát ra từ cổ họng...

- Ngươi xem ngươi kìa, làm gì mà khẩn trương như thế? Ta không tin hai lão quỷ đó lại lợi hại như vậy...

Đó là giọng nói của nữ nhân.

Diệu Linh đạo nhân cắt lời nói:

- Mỵ Nương! Nàng gần lại một chút không được sao...

Sau đó là những thanh âm thầm thì như người nằm mơ tự nói.

Mỵ Nương tặc lưỡi rồi nói:

- Chờ một lát... Lẽ nào ngươi không biết sự tình đã không thể kéo dài được nữa? Nhân thủ trong tay bọn ta không đủ... Ngươi... ngươi phải nghĩ ra biện pháp gì chứ?

Diệu Linh khẽ nói:

- Mỵ Nương! Ta vì nàng, ta... Ôi! Sự tình đã thành công chín phần mười, nào ngờ hai lão đó lại dẫn xác đến. Bây giờ ta cũng chẳng có chủ ý gì, Mỵ Nương! Chỉ cần nàng nói ra là bất cứ chuyện gì ta cũng có thể làm cho nàng.

Mỵ Nương khẽ cười rồi nói:

- Ngươi trông ngươi kìa, đường đường là Chưởng môn một phái mà tựa như trẻ con vậy! Chỉ cần ngươi có thức ăn cho bọn họ, từ từ mỗi ngày hạ chút độc dược, khi đó chuyện gì là không thể giải quyết?

Hai người trầm mặc một lúc, dường như Diệu Linh đạo nhân đang suy nghĩ.

Nhưng hai người vẫn không yên tĩnh trong sự trầm mặc này, vì thân hình bọn họ liên tục động đậy. Một thứ động đậy chẳng theo quy tắc nào, nhưng đó là vận luật tất yếu của nhân loại mà từ cổ chí kim chưa từng thay đổi. Gió núi vù vù thổi qua, dường như đại địa chỉ còn hai người bọn họ.

Trong khi đó, bên kia tường rào có một bóng người cao gầy đang áp tai lắng nghe những lời đối thoại của bọn họ, sắc diện của bóng người này hàm chứa vẻ tiếc nuối, bi ai và phẫn nộ của việc bị lừa dối.

- “Không ngờ hắn có thể làm chuyện này! Thật không ngờ... Tại sao hắn lại làm như thế chứ?”

Bóng cao gầy thầm nghĩ. Những lời thì thầm bên kia tường rào đã cho lão một đáp án vô cùng rõ ràng. Bất giác lão buông một tiếng thở dài.

Diệu Linh đạo nhân và Mỵ Nương tuy đang chìm trong say đắm, nhưng nghe tiếng thở dài này thì cả hai đều cả kinh, mục quang cùng lúc quét nhìn tứ phía. Bỗng nhiên trước mắt hai người hoa lên, mục quang đăm đăm nhìn vào một nơi.

Một bóng người từ bên kia tường lướt qua như làn khói mỏng, rồi hạ thân cách chỗ bọn họ chừng ba thước, sắc diện lạnh lùng đến độ tàn khốc. Diệu Linh đạo nhân kinh hãi kêu thất thanh rồi lui một bước, nhưng lão không dám thoát đi, vì bản thân lão hiểu rất rõ rằng tuyệt đối mình không thể nào thoát đi được.

Mỵ Nương quát lớn một tiếng, thân hình dịch động, song thủ vỗ thẳng vào bóng người kia.

Bóng người kia chỉ khẽ cười nhạt một tiếng, thân hình vẫn bất động. Thân pháp của Mỵ Nương nhanh như chim yến, thế chưởng đi được nửa đường thì đột nhiên xoay chuyển, biến thế vỗ thành thế phất, năm ngón tay ngọc điểm vào Thiên Đột huyệt và Toàn Cơ huyệt dưới yết hầu của bóng người cao gầy, đồng thời tả chưởng mang theo kình phong đánh mạnh vào vai trái đối phương.

Bóng người kia vẫn bất động, chờ song thủ của đối phương gần tiếp xúc với thân thể mình, chẳng biết thế nào lão ta đã dịch qua phải mấy tấc. Tuy chỉ là mấy tấc nhưng khiến nhất chiêu lưỡng thức cực kì lợi hại, chuẩn xác và tuyệt nhanh của Mỵ Nương không thể đánh trúng bộ vị.

Khi bóng người cao gầy kia xuất hiện thì sắc diện của Diệu Linh đạo nhân lập tức tái nhợt, vì lão biết bóng người này chính là Tam Tâm Thần Quân. Đồng thời từ nhỏ lão ta đã biết rất rõ về công lực siêu phàm nhập thánh của vị Tam Tâm Thần Quân này.

Trong chớp mắt khi Mỵ Nương động thủ, trong đầu lão cũng có hàng trăm ý niệm thoáng qua, đột nhiên lão mím môi rồi liều mạng lướt qua tường rào. Ngay lúc đó lão nghe sau lưng có tiếng kêu thảm của Mỵ Nương. Diệu Linh biết là bà ta đã hương tiêu ngọc tán. Tuy nhiên lão vẫn không quay đầu lại, ý niệm cầu sinh khiến khinh công của lão như nhanh hơn bình thường mấy phần. Trong đầu lão ta lúc này chẳng có ý nghĩ gì khác, lão chỉ nghĩ làm thế nào để thoát khỏi Chung Nam sơn càng nhanh càng tốt.

Nhưng đột nhiên trước mắt lão hoa lên, lão cảm thấy có người ngăn cản trước mặt.

Chờ khi thấy rõ người chặn đường là ai thì lão lại nghe một tiếng kêu thảm nữa. Trong đêm khuya, tiếng kêu thảm này khiến cho người ta bất giác rùng mình nổi da gà.

Trước mặt lão là thân thể thướt tha của Mỵ Nương, tuy trong đêm tối nhưng vẫn có thể trông thấy huyết tươi từ nhiều nơi trên thân htể đó chảy ra ròng ròng. Thế là Diệu Linh đạo nhân bất chấp tất cả, lão tung người bổ nhào tới...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3