Hoàng tử công chúa của thế giới ngầm - Chương 16 + 17

Chương 16

“Không có đâu, ý tớ không phải như vậy.” Phỉ.

“Tớ mặc kệ, tớ muốn ăn cơm, thật đói, mấy người các cậu tự xử đi.” Nói xong xoay mặt sang bên khác.

“Biết rồi, Đại tiểu thư, chúng tớ lập tức đi mua cho cậu.” Vũ, vậy được chưa.

Vũ cùng Hạo ra ngoài mua thức ăn, mà ba người chúng tôi thì ở chung một chỗ nói chuyện phiếm.

“Thần, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đang tốt lành sao tự nhiên lại trốn nhà rời đi.” Mộng.

“Trốn nhà rời đi, người nào a, tớ sao, làm sao có thể, ai nói với cậu?”

“Thần, cậu đừng giấu giếm bọn tớ nữa, nói đi.” Phỉ, tôi làm sao có thể nói cho bọn họ biết là tôi vì ghen nên tức giận bỏ đi a, rất mất thể diện!

“Thần, nói mau a, cậu đừng dài dòng nữa.” Mộng, ai nha, cười thì cười được rồi, mặc kệ, sau đó đem tất cả mọi chuyện xảy ra kể cho bọn họ biết, bọn họ sau khi nghe xong.

“Thì ra là vậy.” Mộng khó tin nhìn tôi, gật đầu.

“Thần, cậu sao lại làm chuyện ấu trĩ như vậy.” Mộng.

“Tớ biết sai rồi, các cậu đừng mắng tớ.” Tôi cúi đầu nói. Sát thủ là không thể động tình.

“Hiện tại cậu định làm như thế nào.” Phỉ dùng vẻ mặt nghiêm túc ít có nhìn tôi.

Ngẩng đầu nhìn bọn họ, lắc đầu, lại cúi đầu. “Tớ cảm thấy tớ hình như đã hiểu được một số việc không rõ trước kia.”

“Là sao?” Hai người đồng thời hỏi.

“Tớ trong lúc ngủ mê man, mơ thấy chuyện khi tớ còn bé, mặc dù chỉ là một đoạn ngắn, nhưng chắp nối lại, có thể biết được một vài chuyện.”

“Cái gì a, cũng không biết cậu đang nói cái gì.” Phỉ.

“Sau khi cứu ra cha tớ, tớ sẽ nói cho các cậu biết, hiện tại trước giữ bí mật.” Tôi ra vẻ thần bí.

“Chúng tớ đã về, các cậu vừa nói chuyện gì a, vui vẻ như vậy.” Hạo.

“Hì hì, không có gì, có mua cái gì ăn ngon không.” Tôi liếc nhìn túi xách trong tay bọn họ. “Ân, thơm quá a, mau, đi mau, trở về phòng đi, tôi cười đùa đẩy bọn họ hướng phòng bệnh đi tới!

Điện thoại di động rung lên, mở ra nhìn, tin nhắn mới:

Chúc mừng cô còn sống, trò chơi của chúng ta bây giờ mới bắt đầu.

Lại là cái người thần bí kia, hắn rốt cuộc muốn gì! Trò chơi mới bắt đầu! Là ở hướng tôi thị uy hay là khiêu khích. Bất kể là cái gì, tôi cũng hầu tới cùng! Chờ xem!

“Làm sao vậy.” Mộng thấy tôi không đuổi theo trở lại bên cạnh tôi ân cần hỏi. Lắc đầu, tôi thân mật kéo tay Mộng, lặng lẽ nhích tới gần cô, dùng thanh âm chỉ hai người chúng tôi nghe thấy đem tin nhắn lúc nãy nói cho cô biết, cô ấy ngây ra một lúc, rất nhanh lại vờ như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục đi về phía trước.

“Vậy cậu định làm sao.” Mộng.

Giả vờ giúp Mộng sửa lại đầu tóc, đến gần bên tai cô nhỏ giọng nói:

“Tớ hoài nghi trong phòng bệnh gắn thiết bị giám sát, về mặt này cậu là cao thủ, giúp tớ tìm xem.” Sửa sang xong, hai người nhìn nhau cười một tiếng, tiếp tục đi đến gian phòng!

Theo sau bọn họ đi vào phòng, Mộng không không chút dấu vết nhìn sơ qua căn phòng, lắc đầu.

“Oa! Mau đưa tớ xem, các cậu mua đồ ngon gì.” Tôi vội vàng mở túi.

“Nước trái cây, đồ ăn vặt, cơm hộp, cháo gạo, nước uống còn có Hamburger, chân giò, đủ cho một nhà dùng. Tớ ngất, các cậu cho là đi dã ngoại a, cái gì cũng mua a!”

“Trừ cháo gạo cùng nước trái cây, những thứ khác cậu không thể ăn, biết không?” Mộng.

“Không phải chứ, cậu sẽ không để tớ cứ như vậy nhìn các cậu ăn đi! Tớ rất đáng thương! Tớ kháng nghị.”

“Kháng nghị không có hiệu quả, bác bỏ.” Phỉ âm hiểm cười cười.

Đột nhiên, một đôi tay khoác lên vai tôi, quay đầu nhìn lại, Phong, ngủ một giấc tinh thần thoạt nhìn tốt hơn nhiều. “Đói bụng không, mau ăn cái gì đi, bọn họ mua rất nhiều nhưng không cho tớ ăn, cậu phải giúp tớ ăn bù!” Tôi vô lại nói với Phong.

Phong véo nhẹ đầu mũi của tôi. “Cậu a, thật là một chút thiệt thòi cũng không chịu.”

Đúng rồi, nói thiệt thòi, tôi híp mắt nguy hiểm nhìn Phong, anh bị tôi nhìn trong lòng phát hoảng.
“Sao nhìn tớ như vậy, cậu lại đang nghĩ chuyện xấu gì a?” Phong cảnh giác nhìn tôi, bày ra tư thế tự vệ.

“Hắc hắc cậu nói thiệt thòi tớ đột nhiên nhớ tới.” Tôi nhìn Phong cười âm hiểm. “Trong lúc tớ mê man cậu đã làm gì tớ.” Hoàn toàn quên mất nơi này là bệnh viện, quên mất bên cạnh còn có bốn cái bóng đèn lớn đang phát sáng (hiểu nôm na là kỳ đà cản mũi), quên mất nơi này còn có một người đang âm thầm giám thị tôi.

Ân, thừa dịp cô mê man làm cái gì, thử nghĩ xem, chẳng lẽ là chuyện tôi trộm hôn cô ấy, trên mặt lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ (đột nhiên nghĩ ra).

“Nghĩ tới.” Thử hỏi, chẳng lẽ khi đó cô ấy đã tỉnh?

“Chẳng lẽ khi đó cậu đã tỉnh sao? Cô đã thanh tĩnh, còn cố ý mở mắt chậm như vậy.

“Cậu đùa bỡn tớ.” Phong càng nói càng tức giận, a, nguy rồi, nói lỡ miệng. Mọi người mờ mịt nghe chúng tôi nói.

“Tớ, tớ không biết tớ cái gì cũng không biết.” Tôi bối rối nói.

”Không, biết. Nói.” Phong gằn từng chữ nói, tôi lùi một bước anh liền tiến một bước.

“Thật xin lỗi nha, tớ cũng không phải cố ý nghe lén a, hơn nữa, thiệt thòi hình như là tớ a.”

“Cậu còn nói thiệt thòi.”

“Uy, cậu muốn thế nào a.” Nhìn anh vẻ mặt càng ngày càng giận, nguy rồi nguy rồi, dẫm lên địa lôi rồi.

“Tớ muốn thế nào.”

“Tớ tớ là bệnh nhân nha, cậu không được đánh tớ a!” Anh âm hiểm đi đến gần tôi

“Hừ hừ cậu nói xem.”

Thảm. “Cứu mạng a.” Kêu to hướng bốn người bọn họ cầu cứu, tôi ngất, bốn người lại đang tìm vị trí tốt, tìm tư thế thật thoải mái, bộ dáng chuẩn bị xem kịch vui, đúng là không có tính người mà, cho nên trong phòng bệnh của tôi liền trình diễn một cuộc truy đuổi, một thiếu niên lôi thôi đuổi theo một thiếu nữ người mặc đồ bệnh nhân, bên cạnh còn có bốn người ngồi ở một góc ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn quăng ra chướng ngại vật, thanh âm cười đùa, cùng trêu chọc vang khắp phòng, mặc dù đóng cửa, nhưng từ xa cũng có thể nghe thấy thanh âm của chúng tôi từ trong phòng truyền ra. Bởi vì là giờ nghỉ trưa, bệnh nhân những phòng bệnh khác rối rít trách cứ tiếng ồn ào quá lớn, ảnh hưởng người khác nghỉ ngơi.

”Các cô các cậu đang làm gì đó?” Tiếng rống như sư tử Hà Đông từ cửa truyền đến, chúng tôi dừng lại động tác nhìn thấy một người mặc trang phục y tá hai tay chống hông đứng ở cửa. “Bây giờ đang là lúc nghỉ trưa các người không biết sao.” Vội vã đi tới, nhìn rõ trong phòng, xém chút nữa ngất đi, trời ạ, đây là phòng bệnh sao? Còn tưởng là cái bãi đổ rác.

Nước trái cây, xác hạt dưa, đệm chăn, gối đồ ăn vặt túi nilon vân vân rơi lả tả ở trong phòng, trên đỉnh đầu còn có lông ngỗng bay loạn xạ trên không trung, y tá nhìn xong sắc mặt từ hồng chuyển trắng, từ trắng chuyển xanh, rồi biến tím, trời ạ, y tá này là con tác kè hoa sao? Nhịn, nhịn, nhìn y tá nhẫn nhịn cực độ kìm nén không nổi giận.

Thật mắc cười nga! Đang nhìn bọn họ, cả đám nhịn cười đến khuôn mặt đỏ bừng, cố gắng kìm nén tức giận, mạnh tay đem tôi từ trên giường kéo xuống, túm lấy cái gối trên tay tôi.

“Cô có biết cô bây giờ là bệnh nhân không, cô nhìn xem phòng của cô nó ra cái dạng gì rồi, còn có thể ở sao.” Nói xong một tay xốc chăn lên, lông ngỗng bên dưới bay lên, cả phòng bệnh liền biến thành thế giới lông ngỗng, y tá lăng lăng đứng thẳng ở nơi đó từ từ hóa đá. Để cho lông ngỗng chôn nàng đi. Mọi người vừa nhìn liền nhanh như chớp chạy ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang cười to.

“Ha ha ha quá khôi hài, y tá kia giống hệt con tắc kè, tớ nhịn cười thật khổ a, ha ha.” Phỉ.

Chương 17

“Đúng vậy a, các cậu nhìn, cô ta hiện tại triệt triệt để để biến thành người tuyết rồi. Ha ha.” Mộng lau nước mắt.

Những bệnh nhân của phòng bệnh khác nghe thấy tiếng cười của chúng tôi cũng đi ra ngoài nhìn xem đã xảy ra chuyện gì, kết quả lại nhìn thấy một “người tuyết” từ trong phòng bệnh chạy ra, lông ngỗng còn theo cô bay múa, trong miệng khóc nói:

“Oa, ta không làm nữa, ta muốn từ chức.”

Sau đó mọi người được một trận cười vang.

Hô, thật mệt mỏi nga, hy vọng tuồng vui này có thể phá bỏ sự quản chế của hắn, không sai, chuyện lúc nãy, là chuyện tôi cùng mọi người thông đồng trước, thật ra thì trên đường trở lại, tôi liền lặng lẽ đem kế hoạch của mình nhắn tin cho mọi người, vì vậy mới có một trò đùa khôi hài. Mọi người phối hợp cũng không tệ.

Phòng bệnh không vào được rồi, một nhóm năm người ngồi trên ghế hành lang trò chuyện với nhau, Phong về nhà trước thay quần áo, tôi mỏi mệt tựa đầu vào vai Mộng.

“Sao vậy, có chỗ không thoải mái sao.” Mộng quay đầu đỡ tôi quan tâm hỏi, gật đầu.

“Ân, có chút mệt mỏi.” Từ lúc tỉnh lại liền an bài hết thảy kế hoạch, không có nghỉ ngơi, mặc dù vô nước biển thì không đói, nhưng mà thật rất mệt mỏi. Mọi người quan tâm nhìn tôi uể oải tựa vào trên vai Mộng.

“Thần, cậu có khỏe không, có muốn nghỉ ngơi một chút không.” Lắc đầu, bởi vì đem căn phòng biến thành như vậy, bệnh viện không cho tôi phòng bệnh khác để nghỉ ngơi, ý tứ chính là, đợi khi nào phòng bệnh được quét dọn xong thì tôi mới có thể vào, trước khi dọn dẹp xong tôi phải nghĩ ngơi trên ghế! Cắt, cái bệnh viện tồi nha, nếu không phải vì tìm ra người kia, tôi mới không chịu khổ đâu?

“Mộng, giúp ta nhìn xem mọi người ra vào trong phòng bệnh, đặc biệt là quét dọn vệ sinh!” Nói xong cũng nhắm mắt lại nghỉ ngơi. Mọi người thấy Thần ngủ say, nhẹ nhàng đem cô đặt ngang trên đùi Mộng, cởi áo ra đắp trên người cô.

Nhìn Thần khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt mệt mỏi ngủ say, cảm giác thật áy náy, thân là bạn bè của cô, nhưng cái gì cũng không giúp được, cô thật vô dụng. Vũ nhìn ra Mộng tự trách, tay nắm thật chặt vai Mộng, không tiếng động an ủi cô.

Một lát sau, ba nhân viên vệ sinh đi vào trong gian phòng bắt đầu quét dọn, Mộng nhìn bọn họ, mặc đồng phục làm việc màu xanh biếc giống nhau, mang khẩu trang, cầm đồ dùng vệ sinh, không có đặc biệt gì a, hẳn là không phải những người này! Phía sau nhìn một hồi, ba người không có hành động mờ ám, quét dọn cũng rất chuyên nghiệp, cả nhóm nhìn bọn họ đem phòng bệnh quét sạch sẽ, đem mấy túi rác lớn đi ra cửa sau đổ bỏ nghe được thanh âm của Thần.

“Mộng, giúp tớ điều tra người đi sau cùng.”

“Thần, cậu tỉnh rồi, người kia có vấn đề gì không?” Tất cả mọi người nhìn tôi tỉnh lại, gật đầu. Ý bảo mọi người trở về phòng rồi hãy nói, tôi nghĩ thiết bị giám thị hẳn là vẫn còn, chỉ là thay đổi vị trí. Mọi người đi vào cửa đang muốn hỏi tôi, không cho bọn họ cơ hội mở miệng “Phỉ, chúng ta thật lâu không có đánh cờ rồi, đến chơi một ván thế nào.”

Mọi người không hiểu, nhưng không hỏi nhiều, gật đầu đem bàn cờ qua, đặt lên bàn, những người khác thì ngồi bên cạnh chỉ dẫn chúng tôi, đám người vây cùng một chỗ, Mộng đột nhiên đứng dậy.

“Các cậu cứ chơi, tớ ra ngoài mua ít đồ, Thần còn chưa có ăn cơm.” Mọi người gật đầu, sau đó, Mộng liền đi ra cửa.

Lúc Thần đánh cờ nhỏ giọng nói cho chúng tôi biết người kia có điểm gì khác thường.

Mặc dù ba người bọn họ mặc giống nhau, hơn nữa quét dọn vệ sinh cũng rất chuyên nghiệp, nhưng người này bước đi không giống, dưới chân của hắn rất nhẹ, hơn nữa còn là mũi chân chấm đất trước. Mà người bình thường bước đi hẳn là gót chân chấm trước, mặc dù hắn đã che giấu rất tốt, nhưng vì hắn quá cẩn thận nên mới có tư thế bước đi quái dị, còn có tay của hắn, người quét dọn lâu dài tay của họ sẽ có vết chai, hơn nữa là vết chai dài trong tay, mà trên tay của hắn, không chỉ có vết chai bên trong bàn tay, mu bàn tay xương ngón tay cũng có, hơn nữa màu sắc còn rất đậm. Nếu như không phải là mu bàn tay thường xuyên bị thương có lẽ là do tập luyện, tay sẽ không xuất hiện tình huống như thế! Hắn hẳn là chỉ là tên côn đồ bình thường mà thôi. Nếu cứ theo manh mối này tìm xuống có thể sẽ tìm được người đứng phía sau!

Ra cửa, Mộng hướng cửa lớn đi tới, thừa dịp bốn bề vắng lặng, lách người đi trở lại cửa sau bệnh viện. Dùng dây thép dễ dàng mở cửa đi đến lối đi an toàn phía sau phòng nghỉ ngơi. Hiện tại trời đã tối, nhìn đồng hồ, hành lang im ắng! Phòng nghỉ ngơi ở trên lầu bốn, Mộng rón rén hướng lầu bốn đi tới, phía trước có thang máy, phía sau có thang lầu phòng ngừa hỏa hoạn dùng cho chạy trốn ra ngoài đề phòng có người đến, cho nên trước cửa thang lầu chất đống đủ loại vật lẫn lộn. Đi tới lầu bốn, đột nhiên nghe được thanh âm bẻ khớp tay, ân, là ai lại đến đây, không kịp nghĩ nhiều, vội vàng trốn vào trong đống đồ vật. Từ trong khe thấy một người đàn ông trung niên từ bên trong cửa đi ra ngoài, nhìn quanh một chút thấy không có người liền vội vã xuống lầu ra khỏi bệnh viện. Ân, người này lén lén lút lút làm gì, chờ một chút, nhìn bóng lưng hình như là người kia.

Đi theo hắn cùng ra khỏi bệnh viện, lên một chiếc xe taxi, vội vàng ngăn lại chiếc xe phía sau.

“Làm ơn chạy theo phía sau chiếc xe kia.”

Tài xế kỳ quái, ân, cô bé này theo dõi người khác làm gì a, bất quá, tài xế cũng không còn hỏi nhiều đuổi theo phía trước, hai chiếc xe vẫn duy trì khoảng cách nhất định ở trên đường lớn chạy nhanh, nhìn xe càng đi càng rời xa thành phố, liền bảo tài xế tìm ngã ba quẹo, một lúc sau lại bảo tài xế chạy về bệnh viện.

Trở lại phòng bệnh đem đồ mua ở siêu thị ven đường cất, bọn họ đã không đánh cờ nữa, đám con trai ngồi cùng một chỗ đánh bài, Thần cùng Phỉ an vị ở bên giường nói chuyện phiếm. “Mộng, cậu đã về rồi.” Thần, đi tới bên giường ngồi xuống, ba người nhỏ giọng nói. “Như thế nào.”

“Ân, theo dõi hắn đến vùng ngoại ô, càng đi càng hẻo lánh sợ bị phát hiện nên đành phải trở lại, nhưng mà tớ nhớ bảng số xe xe taxi, hẳn là có thể biết hắn xuống xe ở nơi nào.” Gật đầu, Mộng giúp mọi người rửa sạch trái cây!

Mấy ngày qua đã bình phục nhiều, hôm nay có thể xuất viện, Phong đi giúp tôi làm thủ tục xuất viện, những người khác tôi bảo bọn họ không cần đến, một nhóm người tới tới lui lui phiền toái, bọn họ ở trong biệt thự của Phong chuẩn bị party ăn mừng, chỉ chờ chúng tôi trở về. Ngồi trên giường nhàm chán tôi chơi game trên điện thoại chờ Phong đến đón, đột nhiên nhận được một tin nhắn:

Chúc mừng cô, hôm nay rốt cục có thể xuất viện, tôi rất kỳ vọng chờ đợi, trò chơi kế tiếp của chúng ta sẽ rất đặc sắc!

Lại là cái người thần bí kia, hừ, tôi cũng vậy rất mong đợi đấy, người thần bí!

Một lát sau.

“Thần, đi thôi.” Gật đầu, cùng Phong một trước một sau đi ra bệnh viện, mở ra hai cánh tay, bày ra bộ dáng ôm người, a, không khí trong lành a, tôi rốt cục được ra ngoài rồi. Phong nhìn bộ dáng của tôi, ôm vai của tôi véo nhẹ đầu mũi của tôi.

“Biết tự do đáng quý rồi, xem cậu sau này còn dám làm loạn hay không.” Le lưỡi, cùng Phong đi lên xe.

Vừa mở cửa biệt thự. “Đùng đùng đùng.” Tiếng kéo pháo liên tiếp vang lên, dây ruy băng cùng hoa bay đầy phòng.

“Thần, chúc mừng cậu xuất viện.” nhóm người đem lễ vật nhét ở trong ngực tôi. Dĩ nhiên Lưu Xuyên Anh cũng đến. Đến phiên Phong, đột nhiên Phong không biết từ nơi nào biến ra một bó hoa hồng, đi tới trước mặt tôi, quỳ một chân trên đất. Đem hoa hồng đưa đến trước mặt tôi ôn nhu nói:

“Thần, tớ thích cậu, làm bạn gái của tớ nha.”

Nhìn tôi bối rối không biết làm sao, mọi người liền ồn ào “Đồng ý, đồng ý, đồng ý.” Nhìn Phong trong mắt nhu tình, Anh khuôn mặt cô đơn ra khỏi biệt thự. Thật xin lỗi, Anh, tôi cũng rất yêu anh ấy. Tha thứ tôi.

Chậm rãi nhận lấy bó hoa tươi trên tay anh gật đầu. “Tớ đồng ý”, cố ý chậm chạp nói. Cả nhóm ồn ào nói “kiss, kiss, kiss”.

“Không cần đi, tớ…” tôi còn chưa nói hết, đã bị Phong chặn ngang kéo vào trong lòng. Nhìn anh đầu dần dần thấp xuống, từ từ nhắm mắt lại. Đôi môi ấm áp dính sát vào môi tôi, anh cũng không hôn sâu, ở trên môi dừng lại trong chốc lát rồi rời đi, mở mắt ra, trong lòng đột nhiên có chút mất mát.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3