Hoàng tử công chúa của thế giới ngầm - Chương 33 + 34 + 35

Chương 33. Kẻ thắng lợi cuối cùng

“Nói thật, tớ không muốn làm như vậy, nếu như đem Đằng Mộc đẩy ra ngoài, anh ta sẽ rất nguy hiểm! Nhưng nếu không đẩy ra, cuộc chiến này như thế nào cũng không thể đánh!” Thật là làm khó a, rõ ràng đã đáp ứng Đằng Mộc sẽ bảo vệ anh ta, rõ ràng hứa hẹn với Mộng sẽ cứu mạng anh, bây giờ ngược lại muốn đem anh ta đưa vào miệng cọp, phải mà có biện pháp vẹn cả đôi đường thì thật tốt! Ai! Khuôn mặt lo lắng buồn rầu ngồi ở một chỗ.

Mộng đến ngồi bên cạnh, kéo tay tôi. “Thần, tớ không biết cậu nghĩ gì, nhưng là cậu đã tận lực có đúng hay không. Chớ tự trách!”

Nhìn Mộng, trong lòng ê ẩm! Quyết định, ai! Mặc cho số phận đi!

“Được rồi, chúng ta thương lượng chi tiết một chút, bắt đầu hành động chứ!” Phong lên tiếng đầu tiên, mọi người vừa thảo luận, mà tôi ra khỏi phòng họp. Đến gõ cửa phòng Đằng Mộc.

Nhìn thấy người vào cửa là tôi, có chút kinh ngạc, rất nhanh khôi phục.

“Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì tôi sao lại tới đây! Tôi cảm thấy bây giờ là lúc anh bắt đầu hành động.”

“Muốn tôi làm gì?” kể từ khi Thượng Đảo Hùng chết, Đằng Mộc càng ngày càng trầm mặc, trên mặt không có nụ cười, trừ thời gian ăn cơm ra thì chỉ ở trong phòng không nói chuyện với ai! Cảm giác cả người bị đè nén. Nhìn thấy Đằng Mộc lúc trước hoạt bát và sáng sủa, từ từ trở nên âm trầm, thật xin lỗi! Cũng là tôi hại anh.

“Rất đơn giản, tôi nghĩ anh hẳn là vẫn còn giữ liên lạc với thủ hạ của anh chứ! Tôi muốn biết anh còn có bao nhiêu người tín nhiệm!”

“Hiện ở trong bang có một phần ba người còn đi theo tôi.” Ít người như vậy, nhưng mà không sao, có còn hơn không!

“Nói cụ thể một chút đi! Nếu không tôi cũng không có biện pháp an bài chuyện phía sau.”

“Được, cha tôi bí mật huấn luyện một nhóm tử sĩ, nhân số chỉ hơn một vạn, sức chiến đấu như thế nào tôi cũng không quá rõ ràng, chẳng qua là nhóm người này chỉ nghe lệnh của Đại bang chủ, ngay cả Thượng Đảo Thứ Lang cũng không sai sử bọn họ được! Tiếp theo còn có vài người đi theo cha tôi và tôi! Nghề nghiệp sát thủ đại khái một trăm người, Ninja chừng một nghìn người, còn có một số người đang ẩn núp trong bang!”

“Còn gì nữa không?” Nhân số có phải hay không rất nhiều! Nhưng mà, như vậy hẳn là đủ rồi!

“Được rồi! Tôi đã biết, hiện tại anh hãy âm thầm triệu tập nhân thủ! Sau khi làm xong, cho tôi biết! Chú ý đừng để thân phận bại lộ, cẩn thận một chút.” Ra khỏi phòng.

Cuộc chơi bây giờ chính thức bắt đầu? Chờ xem!

Vẻn vẹn chỉ hai ngày, Đằng Mộc đã làm xong hết thảy, chờ của động tác tiếp theo của tôi! “Hết thảy đã sắp xếp xong xuôi, lúc nào hành động.” Chờ giờ khắc này đã lâu! Mau bắt đầu đi!

“Đừng nóng vội! Tôi muốn biết, anh muốn giữ lại cái gì, xí nghiệp hay là bang phái.” Chỉ có thể hết sức giúp anh ta giữ lại một chút vật ngoại thân thôi.

“Xí nghiệp! Tôi muốn phá hủy Ám U, để nó hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.” Nếu không phải vì thứ chết tiệt… Ám U kia, tôi cũng sẽ không cửa nát nhà tan, mặc dù là do một tay cha tôi lập nên, nhưng tôi muốn nó phá hủy cùng ông ấy!

“Được rồi! Tôi đã biết! Mấy ngày qua bọn họ làm việc cũng rất cẩn thận, tìm không được cơ hội động thủ, chỉ có…” nhìn Đằng Mộc một cái

“Chỉ có cái gì, nói thẳng đi!”

“Chỉ có cho anh đi làm mồi dụ bọn họ ra, tôi mới có cơ hội ra tay.” Ai!

“Được, muốn tôi làm như thế nào?” Cũng chỉ có như thế!

Dẫn anh đến phòng họp, nhóm người đã đợi ở đó, nhìn chúng tôi đi vào cũng không nói gì?

“Được rồi, các vị, mọi chuyện tôi đã nói với Đằng Mộc xong, anh đã đồng ý rồi!” Đầu tiên đánh vỡ trầm mặc.

“Nói cặn kẽ kế hoạch một chút đi!” Hạo.

“Căn cứ theo quan sát nội bộ Ám U mấy ngày qua của chúng ta, Thượng Đảo Thứ Lang từng nhiều lần bị ám sát, nhưng không thành công, cho nên trong bang hiện tại đề phòng rất nghiêm, chúng ta không có biện pháp cứng rắn tấn công vào!” Vũ.

“Ân, hiện tại ở lại Ám U phần lớn chính là người của ông ta! Chỉ có một số nhỏ người ông ta còn còn chưa tống ra ngoài, cho nên cũng không có biện pháp thống nhất Ám U. Hơn nữa, ông ta đang đang âm thầm thăm dò tin tức của Đằng Mộc, còn nói, người nào có thể giết chết Đằng Mộc lập tức thăng chức làm phó bang chủ?” Vũ.

“Hiện tại ông ta căn bản cũng đang tìm kiếm Đằng Mộc, hơn nữa! Ông ta ngưng việc làm ăn trên hắc đạo, triệu tập nhân thủ khắp cả nước đến bên cạnh, cơ hội hạ thủ của chúng ta càng khó!” Hạo.

“Có, tớ có biện pháp rồi, ông ta bây giờ không phải là đang triệu tập nhân thủ sao? Như vậy…” Mọi người châu đầu ghé tai vào nghe! Ok!

Thống nhất, hành động!

Sau khi khai báo hoàn mọi chuyện cần thiết xong, Thời gian phía sau có chút rảnh rỗi! Hỏa hinh đã phóng, chỉ chờ bùng nổ là xong.

Mấy ngày qua xem ti vi, các tin tức lục tục báo cáo vài việc quốc gia XX khu XX phát sinh sự kiện nhiều người tử vong! Mà trong đó người nào cũng là, danh nhân, xí nghiệp gia, lão đại hắc đạo, thậm chí là thị dân (người thành phố) bình thường, làm lòng người hoảng sợ! Thậm chí lão đại hắc đạo các quốc gia khác trong một đêm toàn bộ bị giết! Tra không ra hung thủ là ai! Người trong hắc đạo càng ngày càng bất an, mọi người giống như chim sợ cành cong! Các nơi trong cả nước cũng lần lượt phát sinh sự kiện chém giết trên diện rộng, tử thương vô số! Tiếp theo không chỉ có Nhật Bản, những quốc gia khác cũng lần lượt phát sinh sự kiện chém giết trên diện rộng, trong nhất thời cả hắc đạo sôi trào! Khắp nơi đều tràn đầy giết chóc máu chảy thành sông. Trong thời gian gần đây chính phủ cũng bắt đầu hành động tập kích!

Vài ngày sau! Xuất hiện những tin tức đầu tiên! Hôm nay vào lúc hừng sáng phó tổng tài của Tập đoàn Thượng Đảo đứng hàng thứ thứ ba quốc tế đột nhiên chết trong nhà, toàn thân có nhiều vết đạn, mất máu mà chết, cảnh sát hiện đang điều tra truy tìm dấu vân tay của tội phạm! Cổ phiếu của tập đoàn Thượng Đảo đang rớt giá không phanh! Không ít người chơi cổ phiếu đã tán gia bại sản!

Ha ha anh ta đã giết ông ta rồi, nhưng mà, công ty của anh ta hình như đang gặp phải nguy cơ!

“A! tớ nói, chuyện bên này đã làm xong hết rồi, chỉ còn vài việc nhỏ, chúng ta không phải là cũng nên trở về đi.” Dựa vào trên ghế dựa nhìn mọi người.

“Đúng a! Chuyện này đã trì hoãn hơn một tháng, thi giữa kỳ cũng bỏ lỡ, cũng sắp đến cuối kỳ rồi.” Mộng.

“Được rồi! Còn dư lại thì giao cho bọn họ xử lý đi, chúng ta ngày kia trở về nước.” Phong.

“Ây da! Rốt cục được về rồi tớ nhớ ba mẹ muốn chết.” Phỉ cao hứng nhảy loi choi.

Ba, mẹ. Tôi nên đối mặt với bọn họ như thế nào đây?

Thấy tôi sa sút, Phong đến ngồi cạnh tôi, ôm tôi vào lòng. “Thật sự định cả đời cũng không tha thứ bọn họ sao?”

Không nói lời nào, lắc đầu, tôi không biết! Có lẽ không! Đã quen trong cuộc sống không có cha mẹ, cuộc sống sau này nên như thế nào thích ứng chứ?

Chương 34. Trở về nước

Khi trở về, cả nhóm đi bằng máy bay dân dụng, từ lúc lên máy bay thì tôi làm tổ trong lòng Phong ngủ thẳng tuốt, cả nhóm ngồi ở khoang hạng nhất, người trong khoang cũng không nhiều! Rất thanh tịnh! Những người khác thì vây lại chơi Đấu Địa Chủ (Landlords - Bài Tú Lơ Khơ), chơi đến quên cả trời đất! Mà tôi với Phong cũng không nói một câu! Buồn ngủ!

Mấy giờ sau, máy bay hạ cánh! Nhóm chúng tôi xách hành lý rời khỏi phi trường, dọc theo đường đi gây nên một trận xôn xao! Không có biện pháp, ai bảo chúng tôi ai cũng là tuấn nam mỹ nữ chứ? Muốn giao thông không tắc nghẽn là không được mà!

Ra khỏi đại sảnh, xe của gia tộc đã đợi ở bên ngoài, chúng tôi lên xe riêng của mình về nhà, thật ra thì rất không muốn về nhà, không muốn nhìn thấy bọn họ. Nhưng mà, không muốn cũng phải trở về a.

Đi vào biệt thự, người hầu liền vội vàng khom người nghênh đón. Đi vào nhà, thay dép.

“Thần nhi, con đã về rồi.” Mẹ thấy tôi trở lại vội vàng bước lên phía trước định đón lấy hành lý trong tay tôi, tránh khỏi cánh tay bên cạnh lạnh lùng nói: “Tôi tự mình cầm.” Cũng không quay đầu lại đi lên lầu! Không được, vẫn là không được! Thật không có biện pháp ở chung một chỗ với bà ấy, mặc dù biết chuyện năm đó bà không có sai, nhưng vẫn không có biện pháp tha thứ cho bà! Ngay cả bản thân cũng không hiểu được?

“Phong! Tớ muốn chuyển ra ngoài ở.” Ở trong phòng gọi điện thoại cho Phong.

“Tại sao?” Chẳng lẽ Thần không muốn gặp dì Huệ sao?

“Không có gì, muốn thử sống một mình.” Thật ra thì nhiều năm như vậy, bản thân không phải là vẫn sống một mình đó sao!

“Ân! Được rồi! Tớ sẽ tìm nhà trọ thích hợp mua cho cậu.”

“Ân! Ngày mai gặp! Ngủ ngon!” Cúp điện thoại nằm ở trên giường, trong đầu trống rỗng!

“Cốc cốc.”

“Tiểu thư, lão gia phu nhân mời tiểu thư xuống lầu dùng cơm.” Thanh âm của người hầu vang lên ngoài cửa.

“Tôi còn chưa quen với việc chênh lệch múi giờ, muốn nghỉ ngơi! Không ăn đâu.” Thật ra thì nào có mệt vì lệch múi giờ! Hàng năm đi qua đi lại khắp nơi trên thế giới, lệch múi giờ với tôi căn bản là không ảnh hưởng gì.

Lúc tôi vừa chợp mắt được một chút, nghe được tiếng gõ cửa. “Thần nhi, đã ngủ chưa?” Là thanh âm của bà ấy. “Mẹ có thể vào không?” Đang định đưa tay vặn chốt cửa, cửa lại bật mở ra từ bên trong, tôi nhướng cặp mắt mông lung còn đang ngái ngủ tựa vào cạnh cửa.

“Có chuyện gì sao?” A! Sao lại ngủ thiếp đi

“Ân, con đang nghỉ ngơi a!” Nhìn tôi tràn đầy xin lỗi, gật đầu.

“Có chuyện gì không? Không có chuyện gì tôi cần nghỉ ngơi.” Không có ý định cho bà vào cửa, trong giọng nói tràn đầy không kiên nhẫn.

“Thần nhi, con còn không định tha thứ cho mẹ sao? Phải không?” Hốc mắt hồng lên.

“Không có tha thứ hay không, tôi không sao cả, chỉ cần người đối xử tốt với ông ấy là được rồi.” Đúng vậy a, không sao cả, dù sao nhiều năm như vậy cũng đã thành thói quen.

“Nhưng là, mẹ muốn con chấp nhận mẹ.”

“Tôi nói tôi không sao cả, được rồi. Tôi mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.” Cũng không đợi bà nói cho hết lời liền đóng sầm cửa lại, từ cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng khóc của bà! Tôi có phải là quá máu lạnh hay không! Dựa lưng vào cửa cười khổ, ngồi trở lại trên giường, nhìn trăng sáng ngoài cửa sổ! Một đêm mất ngủ.

“Thần, đã hết mệt chưa! Hôm nay muốn đến trường học không?” Sáng sớm mọi người tập hợp đến nhà tôi, ngáp nhìn mọi người, gật đầu. “Đi, tại sao lại không đi.”

“Cậu ngày hôm qua không có nghỉ ngơi tốt a, thoạt nhìn sao lại mệt mỏi như vậy.” Phong. Nhìn anh một cái! Khoát khoát tay! Mẹ đem sữa tươi đưa cho tôi, nhìn bà một cái, hốc mắt sưng to, xem ra tối hôm qua bà khóc khá lâu, nhìn sữa tươi bốc hơi nước. “Thật xin lỗi, tôi không uống sữa nóng.”

“Khí trời lạnh, uống chút sữa nóng tốt cho thân thể.” Vẫn kiên trì đưa cho tôi.

Phong thấy tôi không chịu cầm vội vàng nhận lấy sữa tươi trên tay bà, đẩy tới trước mặt tôi. “Uống nhanh đi! Nếu không sẽ nguội.” Trong ánh mắt mang theo trách cứ!

“Nhưng là, tớ thật không uống sữa nóng.” Bản thân anh cũng không phải không biết, tại sao còn có bắt buộc tôi a! Thiệt là.

“Bây giờ bắt đầu uống.” Nhướng mày nhìn tôi. Thật quá đáng, tại sao lại bắt buộc tôi làm chuyện mà tôi không muốn! Cảm giác thật ủy khuất. Chúng tôi cứ giằng co như vậy.

“Quên đi, nếu con không muốn uống thì thôi!” Bà định lấy lại sữa trên tay Phong, lại bị Phong ngăn trở.

“Dì à, cậu ấy quá tùy hứng. Dì không thể cứ cưng chiều cậu ấy như vậy.”

Khó tin nghiêng đầu nhìn Phong.

“Tùy hứng, cậu nói tớ tùy hứng.” Chưa từng có người nào nói tôi tùy hứng, anh lại cảm thấy tôi tùy hứng!

“Chẳng lẽ cậu cảm thấy mình như vậy còn chưa đủ bốc đồng sao?” Anh lại vì bà ấy mắng tôi! Được! Tôi tùy hứng, cầm lấy sữa nóng trên bàn.

“Thần…” Không đợi Phỉ ngăn cản kìm nén bực bội một ngụm uống hết, thật không thoải mái, muốn ói! Nhướng mày nhìn anh. “Như vậy có được chưa…” Lời còn chưa nói hết liền che miệng vội vàng chạy đến toilet ói! Thật khó chịu, Mộng vội vàng chạy đến vỗ lưng tôi giúp tôi thuận khí!

“Phong, các cậu thật trách lầm Thần rồi, cậu ấy thật sự không thể uống sữa nóng. Vừa uống sữa nóng vào dạ dày sẽ đau! Cho nên…” Phỉ nhìn Phong nói.

Cái gì, thì ra là như vậy, tại sao không nói sớm, Phong vội vàng chạy đến toilet, nhìn tôi ói đến không thể đứng dậy nổi, từ từ giúp tôi thuận khí.

Vung tay đẩy tay anh ra. “Không cần cậu lo.” Lấy nước súc miệng, ra khỏi toilet! Lấy tay che dạ dày! Từng đợt đau nhói truyền đến, Phỉ và Mộng vội vàng đem dìu tôi ngồi xuống sa lon, lấy thuốc ra cho tôi uống!

Mẹ vội vàng đưa khăn lông cho tôi lau mồ hôi, né tránh tay của bà, tự mình cầm lấy khăn lông lau mặt!

“Thần nhi, thật xin lỗi, mẹ không biết con không thể uống sữa nóng, con sao rồi, có đỡ hơn không, có muốn đi bác sĩ không?” Nhìn vẻ mặt lo lắng của bà

“Không có chuyện gì.” Cầm lấy cặp sách ôm bụng đi ra khỏi phòng, những người khác cũng vội vàng theo kịp, Phong từ phía sau kéo tay tôi lại.

“Thật xin lỗi, Thần, tớ không biết.” Dỡ tay anh ra

“Đừng để ý đến tôi.” Lại còn nói tôi tùy hứng, cưng chiều tôi, bản thân tôi cũng muốn người khác tới cưng chiều, nhưng là từ nhỏ đến lớn có ai nguyện ý tới cưng chiều tôi! Nghĩ tới nước mắt thì chảy ra!

“Thật xin lỗi, Thần, tha thứ tớ lần này đi!” Phong đuổi theo ôm lấy tôi, thoáng cái như bị kim châm, không buông! Cứ như vậy ôm tôi! Cho đến tôi bình tĩnh trở lại mới thôi! Nhìn anh một cái, hừ! Xem anh còn nói tôi nữa không!

Cả nhóm dừng xe trong sân trường. Đi đến phòng học

“Nhìn xem nhìn xem, các hoàng tử đã trở lại.”

“Các hoàng tử đã về rồi, thật tốt quá.”

“Nhìn, các công chúa bọn họ cũng đã về rồi.”

“Oa! Thật xinh đẹp a! Mau nhìn, bọn họ đã về rồi.”

Làm ơn! Không phải chỉ là không gặp hai tháng thôi sao? Không đến mức này chứ? Thật chịu không được! Một đám mê gái ngu ngốc.

Chương 35. Sân trường nhạc đệm

Lúc đến trường học thì tiết học đầu cũng đã kết thúc! Đúng lúc trong giờ nghĩ giải lao, mới vừa để cặp sách xuống bàn học xong thì điện thoại của Phong vang lên. Lấy điện thoại di động ra nhìn sắc mặt liền biến hóa, nói với mọi người một tiếng rồi ra khỏi phòng học! Kỳ quái, anh làm sao vậy!

“Hừ! Còn biết trở lại đi học a!” Ân! Làm sao chua như vậy a! Chu Mẫn! Xem ra giáo dục với với cô ta còn chưa đủ khắc sâu a! Nhưng mà cảm giác hình như cô ta thay đổi, có chỗ không đúng? Không biết, cảm giác! Mặc kệ nó? Bất kể là ai, chọc tới tôi thì tất cả đều phải chết!

“Chu Mẫn, hai tháng không gặp gan lớn rồi Hửm!” Phỉ âm trầm nhìn Chu Mẫn! Hừ! Cái quái gì, còn dám hô hào với bọn cô!

“Gan lớn nào bằng mấy người.” Ôm ngực trong mắt tràn đầy khinh miệt cùng khinh thường còn tồn tại những thứ khác mà chúng tôi nhìn không hiểu!

“Hừ! Khuyên cô một câu, nói chuyện chú ý một chút, nếu không…” Mộng.

“Cô muốn làm gì?” Không sợ hãi chút nào, rất không sợ chết a!

“Cô “ Phỉ còn muốn nói gì, bị tôi chặn lại.

“Tôi không muốn làm gì hết, cô tốt nhất là đừng động vào chúng tôi!”

Thật là khủng khiếp! Nhưng mà, tôi sẽ không sợ đây! Bởi vì chị Nguyệt sắp trở lại, đến lúc đó người phải khóc là các người! Hừ! Hiện tại trước không so đo với các người, chờ xem đi! Xoay người tiêu sái ra khỏi phòng học!

Không hề nữa để ý tới mọi người, nằm úp sấp xuống bàn ngủ. “Linh”, chuông vào học vang lên, nhưng Phong còn chưa trở về!

Thấy giáo thấy chúng tôi trở lại không nói gì? Chẳng qua là lúc trưa tan học bảo chúng tôi đến phòng giáo viên vì chúng tôi không thi học kỳ, cho nên phải thi lại!

Stop! Còn tưởng là cái gì? Thi lại thì thi lại! Tuyệt không quan tâm, vẫn là đi ngủ.

Thời gian trôi qua rất nhanh, vào hôm thứ bảy chúng tôi đã thi lại giữa học kỳ. Hôm nay có kết quả! Thầy giáo trong lớp công khai điểm thi của chúng tôi, không ngoài dự tính, sáu người chúng tôi đều được điểm tối đa các môn! Điều này khiến cho một số người bất mãn.

“Làm sao có thể, Tam hoàng tử còn giải thích được! Bọn họ vốn là rất ưu tú! Nhưng là ba người kia làm sao có thể.” Thấy ba người bọn họ (là Phong, Hạo, Vũ) hôm nay không đến trường, những người này không nhịn được nói ra tiếng lòng của mình.

“Nói đúng đấy, nói không chừng là dùng sắc đẹp câu dẫn thầy giáo chấm điểm cố ý gian lận, hừ! Thật không biết xấu hổ.”

“Đúng đấy, ỷ vào bản thân lớn lên xinh đẹp đến đâu cũng câu dẫn đàn ông! Kỹ nữ! Hồ ly tinh.”

“Rầm” Phỉ vỗ một cái lên trên bàn, chỉ vào nữ sinh kia. “TMD, cô mắng ai kỹ nữ, có ngon lặp lại lần nữa.” Khuôn mặt nhỏ nhắn tức đến đỏ bừng.

“Làm sao, chẳng lẽ tôi nói sai sao?” Còn không biết sợ chết, lại còn dám cãi lại!

“Xem tôi có xé rách miệng cô không.” Phỉ vừa nói liền chuẩn bị xông lên đánh cô ta, bị Mộng ngăn cản.

“Bạn học, nói chuyện không nên chanh chua như vậy, vốn dĩ là không ai muốn, miệng còn thúi như vậy, cẩn thận không ai thèm lấy a.”

“Cô… Hừ! Tôi có lấy được chồng hay không cần các người quan tâm cái P (cái mông), cũng là có người miệng không thúi, nhưng không biết đã ngủ với biết bao nhiêu người.”

“Bốp!”

“A!”

Lời còn chưa nói hết đã bị tôi cho một cho một cái tát té úp sấp trên mặt đất, mặt lập tức sưng lên.

Bụm mặt run rẩy chỉa tay vào người tôi. “Cô cô lại dám đánh tôi, cô có biết tôi là ai hay không, cô dám đánh tôi.” Mẹ kiếp, tay còn rất đau.

“Tiện nhân, đừng nữa để cho tôi ở gặp lại cô, nếu không, cô nhất định phải chết.”

“Cô cô chờ đó cho tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô.” Hừ! Cho dù tam hoàng tử là chỗ dựa của cô, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho các người, chờ xem! Xoay người chạy ra phòng học.

Bỏ qua cho tôi, những lời này đáng lẽ là do tôi nói mới đúng! Phòng học rốt cục cũng khôi phục lại bình thường! Thầy giáo tiếp tục dạy học! Chúng tôi vẫn ngủ! Nhưng là vừa ngủ được một chút, Phỉ cầm cặp sách ra khỏi lớp, Mộng nhìn tôi một cái, gật đầu, cô cũng đi, thầy giáo và bạn học hết nhìn hai người vừa chạy ra lại nhìn tôi.

“Thầy, không cần phải để ý đến bọn họ, tiếp tục giảng đi.” Nha đầu này xem ra là tức không ít a! Cũng tốt, đi ra ngoài hóng mát một chút để tâm tình thoải mái hơn, bản thân tôi thì không sao hết! Dù sao thì lát nữa tôi cũng sẽ về!

Lấy điện thoại di động ra gọi cho A Lượng, gửi đi tin tức, để anh ta điều tra tư liệu của nữ sinh kia cho tôi! Hừ! Chỉnh không chết cô thì tôi thật không xứng làm lão đại! Chỉ chốc lát sau, tin tức được gửi đến. Lấy Laptop ra, nhanh chóng gõ trên bàn phím! Trên màn ảnh xuất hiện tài liệu chi tiết liên quan đến nữ sinh kia!

Hừ! Kỹ nữ, nhìn xem ai mới là kỹ nữ thật sự!

Lấy điện thoại di động gọi cho A Lượng phát lệnh! Ok! Chờ xem kịch vui đi!

Mấy ngày qua không biết làm sao, cảm thấy Phong có cái gì đó không đúng! Hình như đang có chuyện giấu giếm tôi, hỏi anh cũng không nói! Có khi đi học được một nửa lại đột nhiên chạy ra ngoài sau đó cả ngày cũng không thấy! Có khi dứt khoát đưa tôi đến trường học sau đó rời đi, rốt cuộc anh đang bận cái gì! Hỏi Hạo và Vũ bọn họ cũng không biết!

Vô lực gục ở trên bàn, Phong mới vừa đưa tôi đến trường học liền rời đi! Thiệt là!

“Thần, làm sao vậy!” Mộng cùng Phỉ quay đầu nói chuyện phiếm với tôi.

“Ai! Nhàm chán chết rồi!”

“Vậy hôm nay chúng ta đi chơi đi!” Phỉ đề nghị.

“Không được, không có tí sức lực nào, còn không bằng ở trong phòng học ngủ.”

“Nga, vậy coi như xong!” Bọn họ quay đầu đi!

Đến tiết thứ ba, bốn người bọn họ rốt cuộc cũng không chịu nổi, liền trốn học đi chơi, chỉ để lại một mình tôi! Ai! Thật đúng là nhàm chán.

Buổi trưa sau khi một mình ăn cơm xong, trở lại phòng học đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đột nhiên nhìn thấy trên bàn có một tờ giấy.

Băng Thần:

Có ngon thì đến sân thượng gặp tôi, không đến thì đứng hối hận nga!

Ngô Hạ

Là nữ sinh kia, còn không có bị bọn tôi chỉnh cho chết a! Mạng lớn! Vốn là không muốn đi, nhưng là nghĩ dù sao cũng không có chuyện gì làm. Không bằng đến xem cô ta giở trò gì!

Đi tới sân thượng gió thật to, híp mắt nhìn Ngô Hạ tựa vào bên ban công sân thượng! Đến gần nhìn cô ta.

“Hẹn tôi tới muốn làm gì.”

“Hừ! Băng Thần, tôi xem thường cô, chúc mừng cô. Thắng.” Ánh mắt trống rỗng nhìn về phía trước, trong một đêm cửa nát nhà tan còn thiếu nợ chồng chất. Cha mẹ bởi vì không chịu nổi đả kích mà đều tự sát, để lại một mình cô sống tạm bợ trên đời!

“Cô kêu tôi lên là vì muốn nói với tôi những thứ này!” Người này thật nhàm chán nha, thật là! Đang định xoay người rời đi, nhưng nhìn thấy cô ta lấy một xấp hình từ trong túi áo ra, thấy rõ ràng người trong tấm ảnh, là Phong! Còn có một cô bé xinh đẹp xa lạ! Giật lấy hình trong tay cô ta, nhìn từng tấm, toàn bộ đều là hình của Phong và cô bé kia.

Bọn họ cùng nhau đi mua đồ tay trong tay đi dạo phố, Phong nhìn cô bé cười rất ôn nhu, cô bé giúp Phong lau mồ hôi, Phong thân mật vuốt ve tóc cô bé, còn có cảnh hai người ôm nhau, lúc hai người chia tay thì cô bé kia nhón chân hôn lên má Phong, mỗi một tấm đều là gương mặt Phong và cô bé mỉm cười hạnh phúc, túm lấy cổ áo cô ta, giống như nổi điên gầm lên.

“Nói cho tôi biết, đây không phải là thật, đây không phải là thật.”

“Hừ! Băng Thần, cô mặc dù thắng tôi, nhưng cô vẫn không chiếm được Phong, anh ta chẳng qua là vui đùa với cô thôi.” Nói xong hất ra tay tôi ra.

“Cô gạt người.” Một quyền vung vào cô ta. Ngã nhào, bò dậy, ôm lấy tôi dùng sức muốn đẩy tôi xuống lầu, thân thể hơi nghiêng hai tay ngăn lại, kết quả bởi vì tự cô ta dùng sức quá mạnh mà bị vuột tay lao ra ngoài. Mắt thấy sắp té xuống lầu, vội vàng lấy ra roi cuốn vào cổ tay cô ta! Nửa người của tôi đã chơi vơi ngoài ban công, có thể té xuống bất cứ lúc nào! Cô ta dùng sức muốn tránh thoát roi của tôi, nhưng là vô dụng.

“Băng Thần, buông, để tôi chết đi! Tôi không muốn sống.”

“TMD, chớ lộn xộn, nếu không tôi cũng sẽ té xuống.” Nói chưa dứt lời, cô ta càng giãy dụa mạnh hơn.

Bạn học đi ngang qua nhìn thấy một màn này trên ban công vội vàng chạy qua! Giúp đỡ kéo tôi lên, tiếp theo kéo roi của tôi, nhưng vừa mới kéo cô ta lên được một chút, cô ta lại gỡ roi tôi ra, rớt xuống phía dưới, cảm giác được roi đột nhiên nhẹ bẫng, vội vàng phất đi… Nhìn thấy, cô ta cũng đã rơi xuống huyết nhục mơ hồ, thê thảm không nỡ nhìn! Ở dưới không ít nữ sinh sợ đến ngất đi! Xe cấp cứu rất nhanh chạy tới! Nhưng là cô ta đã sớm tắt thở! Bạn học cũng rời đi, tôi ngồi một mình trên sân thượng, run rẩy những tấm hình rơi lả tả, xem kỹ từng tấm!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3