Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm - Chương 10 - 11

Chương 10: Yêu nghiệt! Chớ dùng thủ đoạn độc ác!

Thuần Tưởng trở về nhà hàng, ngày đầu tiên đi làm đã ngã bệnh rồi, đúng là không thể nói được, nhưng cô không còn cách nào khác hơn là tiếp tục kiên trì, thật bất ngờ, bà chủ không hề nói gì, chỉ hỏi bệnh của cô có tốt hơn chưa, còn căn dặn cô, khi nào chưa khỏi bệnh thì không được vào bếp.

Ôi chao…

Thuần Tưởng thở dài lắc đầu, tiếp tục lau bàn, lau băng ghế.

“Cái kia… Thuần Tưởng?!” Một thanh âm ngọt ngào truyền đến từ phía sau, hiển nhiên, chủ nhân của nó đang đến gần cô.

“A… Là cậu!” Thuần Tưởng quay đầu nhìn cô ta, nhanh chóng nhớ được cô ta là người hôm qua đã nói tốt cho Tô Mộc.

“Cô là…” Hiển nhiên, người này Thuần Tưởng quen, nhưng đã nhanh chóng quăng tên người ta lên chín tầng mây rồi.

Cô bé gái mỉm cười ngọt ngào, không để ý người ta đã quên tên mình:

“Viên Hiểu Phong, ha ha… Cái tên quá bình thường phải không? Không có gì đặc sắc, làm người ta không nhớ cũng đúng thôi”

“A, Hiểu Phong.”

Thuần Tưởng vốn là người tuỳ tiện, thuộc tên người ta cũng mau, huống chi Viên Hiểu Phong chủ động đến gần cô, dĩ nhiên cô phải coi trọng mối quan hệ này.

“Đúng rồi, Thuần Tưởng, sáng nay…” Viên Hiểu Phong hơi dừng lại, giống như đang ngập ngừng.

“Cái gì?” Thuần Tưởng thấy cô ta ấp a ấp úng, không hiểu, cô ta muốn nói gì cùng cô? Có cần dùng nét mặt muốn nói rồi lại thôi không?

“Thuần Tưởng, sáng nay, hình như tôi thấy cô ngồi xe của bác sĩ Tô đến… Hai người…” Viên Hiểu Phong chớp chớp mắt, hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.

Thuần Tưởng sửng sốt, sau đó nhích lại gần nhìn rõ Viên Hiểu Phong. Không phải! Không phải! Như vậy mà cũng bị phát hiện, rõ ràng cô đã kêu Tô Mộc dừng xe ở ngã tư, sau đó mới đi bộ đến, căn bản là không muốn làm người ta nghi ngờ, nha đầu này lại…

“Ôi, cô, cô đừng hiểu lầm… Chỉ là vừa lúc gặp phải thôi.” Thấy Thuần Tưởng phản ứng như vậy, Viên Hiểu Phong cũng có chút ngại ngùng.

“Ôi chao, hiểu lầm gì chứ, tôi thấy người hiểu lầm là cô mới đúng!” Thuần Tưởng cười cười, chau mày nói.

“Tôi và anh ta… cùng lắm cũng chỉ là quan hệ bác sĩ bệnh nhân, quan hệ hàng xóm, chả có gì hết!”

Đúng vậy, ngay cả bạn bè cũng không tính.

Viên Hiểu Phong thấy cô không có chút ý lường gạt gì, gật gật đầu. Thuần Tưởng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của cô, cô chỉ đành thở dài một tiếng, rõ ràng nha đầu này đang có tâm tư gì đó,

“Này, Hiểu Phong … Nãy giờ có nghe tôi nói chuyện không.”

“Cái gì?” Lúc này đến phiên Viên Hiểu Phong hiển lộ nét mặt nghi ngờ.

“Cô, thích tên cách vách kia sao?” Khi nhắc tới “tên cách vách kia”, Thuần Tưởng không nhịn được mà cắn răng.

Mặt Viên Hiểu Phong lúc này trở nên đỏ hơn, đối với Thuần Tưởng thẳng thắn, cô thật không biết làm sao, mắc cỡ ngại ngùng, hay ngượng ngùng khó xử vốn là cá tính của cô, hôm nay chủ động nói chuyện với Thuần Tưởng chỉ muốn hỏi cho rõ việc cô đi ra từ xe Tô Mộc thôi, thấp thỏm trong lòng, thật sự tò mò với quan hệ của hai người, lúc này mới thật sự…

“Ôi chao…Thật ra người kia cũng không giống như trong trí tưởng tượng của cô đâu.” Thuần Tưởng bĩu môi, tuy muốn nhắc nhở cô ta nhưng thiết nghĩ, đây là chuyện giữa hai người đó nên thôi.

“Ôi chao?! Ý của cô là?” Viên Hiểu Phong hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Thuần Tưởng, vội vàng hỏi.

Thuần Tưởng nhất thời cảm thấy mình quá bà tám, giống như có quá nhiều miệng vậy. Nhưng nghĩ lại thì bà tám vốn là đặc điểm của phụ nữ, cho nên thân là phụ nữ, cô có bà tám một chút cũng không hề chi. Huống chi, cô làm sao có thể để một cô gái trong sáng như vậy bị yêu nghiệt Tô Mộc kia lường gạt chứ, thoạt nhìn cũng biết Viên Hiểu Phong rất thanh thuần, nhất định không thể để Tô Mộc dùng thủ đoạn độc ác.

Nghĩ như vậy, tinh thần trượng nghĩa trong cô vùn vụt bay lên.

“Không có gì nữa, tôi chỉ nói vậy thôi, đôi khi – tri nhân tri diện bất tri tâm! Ngoài mặt cô thấy anh ta vô tội vô cùng, nhưng bên trong thực chất là một con sói háo sắc!” Thuần Tưởng mở to hai mắt nhìn, bộ dáng của Viên Hiểu Phong thật buồn cười.

Cái này đúng là có quá nhiều ý rồi, Viên Hiểu Phong ha ha cười:

“Không ngờ, tiểu tử kia cũng có người thích”.

“Cái gì cái gì?” Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, không hiểu rõ ý của cô.

Viên Hiểu Phong cười hắc hắc, nói tiếp: “Hỉ dê dê a.”

“A, cái đó, tôi không có thích.” Thuần Tưởng gặp Viên Hiểu Phong dạt dào ý tứ, cũng phụng bồi hắc hắc nở nụ cười, vừa xoay người lại, đi rửa sạch một bàn, đã dùng cơm xong, chỉ để lại một mảnh hỗn độn trên bàn.

“Vậy cô thích gì a?” Viên Hiểu Phong cũng cầm lấy một cái khăn, bắt đầu lau bàn.

“Tôi hả? Tôi thích vàng phương khối a!” Thuần Tưởng vừa nói, nhếch miệng cười cười.

“Vàng phương khối?!” Viên hiểu ngọn núi tựa hồ rất là không giải thích được.

Thuần Tưởng bĩu môi, lấy điện thoại của mình ra, gõ gõ lên cái nắp màu vàng hình chữ nhật:

“Chính là cái này a, cái này, hải miên cục cưng. Nói về…”

Ôi chao?! Không đúng sao!

Thuần Tưởng đột nhiên phản ứng kịp, nhíu nhíu mày:

“Hình như bây giờ không thích hợp để nói chuyện này”

Rõ ràng cô đang rất cường điệu, Tô cặn bã thật đáng sợ, không thể trầm mê dưới sắc đẹp của anh ta là tất yếu!

“Nói chuyện phiếm vui vẻ lắm sao!” Đột nhiên, một tiếng nói lạnh lùng truyền đến từ sau lưng.

Viên Hiểu Phong kinh hãi, vội vàng cúi đầu xuống tiếp tục làm công việc của mình, Thuần Tưởng ngay cả quay cũng không dám quay đầu, vội vàng dùng sức lau bàn.

“Ôi… Mấy tiểu nha đầu này thật là…” Người đó bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người đi về phía bếp.

Thấy người nọ đã rời khỏi, lúc này Thuần Tưởng mới len lén quay đầu một cái, sau đó liếc mắt nhìn Viên Hiểu Phong, hai người nhìn nhau cùng le lưỡi, bẽn lẽn cười.

Tô Mộc đứng sau cửa sổ thấy hinh ảnh này không khỏi cười một tiếng, ngu ngốc, đúng là ngu ngốc. Bỏ tay vào túi áo, anh chậm rãi đi ra phòng làm việc.

Tần Phong Thành len lén nhìn Tô Mộc, thấy thật kỳ lạ, nhịn không được xoay người nhìn Trương Gia, ngơ ngác chớp mắt mấy cái, nét mặt biểu hiện rõ “Người này sao vậy?”

Trương Gia thần bí mím môi cười một tiếng:“Hắc, hôm qua lười biếng, tự nhiên bỏ qua màn kịch vui.”

“Trò hay?!” Tần Phong Thành vừa nghe thấy hai chữ này, giống như ngửi được máu gà thỏ vậy, nhảy dựng đến trước mặt Trương Gia, đợi cô kể chuyện.

Chương 11: Nói ta? Coi trọng ta?

“Gọi cơm!” Tần Phong Thành nở nụ cười tươi đi đến trước mặt Viên Hiểu Phong nói.

“Dạ, bác sĩ Tần, anh lại đến chọn bữa trưa à… Hôm nay anh muốn ăn món gì? Món đặc biệt có…” Hai gò má của Viên Hiểu Phong khẽ ửng hồng, xoay người sang chỗ khác, chỉ đại vào một dòng chữ trên menu, giả vờ nói.

“Hiểu Phong này, khẩu vị của ba người chúng tôi, chẳng phải cô là người rõ nhất sao.” Tần Phong Thành cười, vỗ vỗ vai Viên Hiểu Phong, nói tiếp: “Làm xong thì đưa tới cho chúng tôi là được.”

“Vậy được rồi!” Viên Hiểu Phong vừa nghe thấy đưa thức ăn qua, tinh thần trở nên tỉnh táo hẳn.

Tần Phong Thành hơi ngập ngừng một chút, nụ cười rực rỡ vừa rồi trở nên khó xử, giảm tiếng nói thấp xuống, anh nói: “Khoan đã… Có thể nhờ cô gái mới tới làm đưa cơm không?”

Vừa nghe Tần Phong Thành nói vậy, sắc mặt Viên Hiểu Phong không khỏi thay đổi, nhưng vẫn cố nở nụ cười, mang theo ý vui đùa nói: “Bác sĩ Tần, sao vậy? Có cơm là được rồi, còn để ý ai mang sao? Đổi một người thì hương vị ngon thêm à?”

“Hắc hắc, không thể nói như vậy, Hiểu Phong, cô đừng hiểu lầm.” Tần Phong Thành làm việc đã lâu trong phòng khám, từ khi nhìn thấy Viên Hiểu Phong vào đưa cơm, đến mỗi bữa ăn đều mang đến đúng giờ, dĩ nhiên hiểu nha đầu này có tâm tư gì.

“Hiểu lầm cái gì, khó khi… Anh coi trọng Thuần Tưởng?” Viên Hiểu Phong đột nhiên nghĩ điều gì đó, hỏi anh.

Biết điều một chút, thì đừng có hiểu lầm…

Thuần Tưởng, anh biết Thuần Tưởng là người mới, hơn nữa… Đây là cô gái mà Lão Đại của bọn họ có hứng thú, anh đâu có dám động ý biến thái, huống chi… Ngay cả nhìn anh cũng chưa nhìn một cái, làm sao có thể gọi là “coi trọng” được.

Sở dĩ gọi Thuần Tưởng đưa cơm dĩ nhiên là muốn tìm hiểu cô gái trong truyền thuyết này – ít nhất là trong “truyền thuyết” ba hoa chích chòe của Trương Gia. Hơn nữa, anh cũng muốn xem khi Lão Đại và Thuần Tưởng chạm mặt, sao hỏa đụng địa cầu sẽ kinh bạo thế nào.

Hôm qua trốn việc, kết quả là bỏ lỡ trò hay, biết vậy chẳng làm, dĩ nhiên, anh có biện pháp của anh, nếu không thể thấy tự nhiên, anh cũng có thể tự chế tạo.

Nhìn nụ cười quỷ dị của Tần Phong Thành, Viên Hiểu Phong nhịn không được sờ sờ tay, giả vờ run run nói: “Được rồi được rồi, chỉ cần kêu Thuần Tưởng đưa qua là được chứ gì? Dù sao cô ấy cũng đang bị bệnh, cô ấy đưa qua rồi nhờ mọi người xem bệnh giùm cô ấy một chút.”

Viên Hiểu Phong không quên hảo tâm nhắc nhở, sau đó chớp mắt mấy cái, dùng giọng nói mập mờ nói: “Tôi đang giúp anh đó nha, nhớ phải giữ lại ấn tượng tốt với người ta.”

“Cái gì chứ? Nha đầu này, lấm la lấm lét, còn không mau đi dặn dò nhà bếp, cứ vậy đi, tôi về trước.” Tần Phong Thành nói xong, nghênh ngang tự nhiên rời khỏi.

Thật ra, từ khi Tần Phong Thành bước vào, Thuần Tưởng đã thấy được, mặc dù không biết người này là ai nhưng nhìn bộ dáng anh ta nói chuyện với Hiểu Phong, không có ý đi lên quấy rầy, thấy Tần Phong Thành vừa đi, cô liền chui ra khỏi góc, kéo kéo tay Viên Hiểu Phong:

“Này này, tiểu suất ca vừa rồi là ai vậy?” Cười cười đi lên, đẩy bả vai Viên Hiểu Phong, Thuần Tưởng liếm liếm môi dưới, cười hắc hắc: “Thế nào? Thấy hai người nói chuyện vui vẻ như vậy, là bạn trai sao?”

“Đang nói bậy gì đó!” Viên Hiểu Phong trừng lớn hai mắt nhìn Thuần Tưởng, lắc đầu nói: “Người ta đâu có coi trọng tôi a.”

“Hừ hừ, tôi thấy… Là cô không chịu người ta thì có.” Chỉ xem trọng tên họ Tô kia thôi. Bĩu môi, Thuần Tưởng thấy không chỉ Hiểu Phong bị mê hoặc mà ngay cả mắt thưởng thức cũng biến mất.

“Đừng nói lung tung! Người ta thật sự không chịu tôi!” Vẻn vẹn nửa ngày, đã rất quen thuộc với nha đầu này, Viên Hiểu Phong vốn hướng nội cũng bày tỏ hết trước mặt Thuần Tưởng, hay là do Thuần Tưởng dễ dàng ảnh hưởng đến người khác? Làm Viên Hiểu Phong vốn rụt rè nhưng khi đứng trước mặt cô cũng trở nên vui vẻ, tự nhiên.

“Tôi thấy… Thật sự là vậy!” Thuần Tưởng hơi hất càm, ánh mắt nhìn phía Tần Phong Thành đi.

“Ha hả, đừng nói tôi, thật ra là vì...” Viên Hiểu Phong dương dương đắc ý xoay người lại, mặt đối mặt với Thuần Tưởng: “Người ta coi trọng là cô đấy …”

“A?! Ha ha, cô đang nói đùa phải không? Tôi không quen với anh ta nha!”

Thuần Tưởng chỉ cười xem thường, khoát khoát tay nói: “Không thể nào, tôi thật sự chưa từng quen anh ta.” Thật sự là không có chút ấn tượng nào với người đàn ông kia, Thuần Tưởng xác định, Viên Hiểu Phong đang đùa bỡn với cô.

“Hơn nữa…” Cô bĩu môi, có chút tức giận ném chiếc khăn lên bàn: “Tôi đâu có dễ nhìn lắm… Chỉ có thể là tôi yêu bọn họ thôi, làm gì có phần bọn họ yêu tôi, thôi đi.”

“Hắc hắc, tôi nói thật nha, anh ta là Tần Phong Thành, là bác sĩ của phòng khám bên cạnh.” Viên Hiểu Phong hưng trí bừng bừng giới thiệu cho cô.

Vừa nghe thấy bốn chữ “Phòng khám bên cạnh”, Thuần Tưởng liền giật mình búng lên từ trên ghế, làm Viên Hiểu Phong sợ hãi lui về sau một bước, bộ dang chấn kinh, nhìn cô: “Wow, cô làm gì vậy? Xác chết vùng dậy cũng không kinh khủng như cô.”

“Tôi thì sao chứ, đâu có kinh khủng bằng cái phòng khám bên cạnh chứ.” Thuần Tưởng nhai lại lời của cô, rầu rĩ hỏi: “Phòng khám bên cạnh, đừng nói là… Do họ Tô kia mở chứ?”

“Đúng vậy, là phòng khám của bác sĩ Tô.” Chỉ cần nhắc đến Tô Mộc, Viên Hiểu Phong liền tỉnh táo tinh thần, vừa gật đầu, vừa thao thao bất tuyệt nói: “Tuy là phòng khám do bác sĩ Tô mở nhưng chỉ có mình anh ấy là bác sĩ chính, khám cho bệnh nhân rất khổ cực, chỉ dựa vào một mình anh ấy thôi chẳng phải rất mệt sao…”

“Được được, tôi hiểu.” Thuần Tưởng vội vàng kêu ngừng, cô rất biết điều, bình thường Viên Hiểu Phong này hướng nội, nhưng chỉ cần nói đến người kia, cô ta sẽ trở nên YY vô cùng.

Dĩ nhiên, mặc dù nha đầu này quá rầy rà, nhưng Thuần Tưởng cũng phần nào hiểu được nguyên nhân là vì sao nha.

Đơn giản mà nói, Tần Phong Thành chính là bác sĩ của họ Tô kia.

Thuần Tưởng hiểu rõ gật đầu: “Cứ coi như vậy đi, nhưng hôm qua tôi đến phòng khám bệnh cũng đâu có thấy anh ta, thât sự chưa gặp nhau lần nào nha!”

“Thật sao?” Viên Hiểu Phong không hiểu gì, nghiêng đầu: “Nhưng tôi thấy anh ta rất có hứng thú với cô… Trưa nay anh ta đặt đồ ăn, nói cô nhất định phải đưa đi mà.”

“Cái gì?!” Thuần Tưởng nặng nề hít một hơi, lỗ mũi vẫn chưa thông hẳn, dĩ nhiên, cũng không ảnh hưởng đến cô lắm.

“Ôi, mũi cô hôm nay nặng quá.” Vẻ mặt Viên Hiểu Phong từ ái, tiếp tục nói: “Không chừng bệnh còn nặng, cô nhìn cô ngày hôm qua đi, nghiêm trọng như vậy, còn té xỉu trong phòng khám của bác sĩ Tô… Sáng hôm nay cũng vậy, nhất định là không tự đi được. Còn phải nhờ bác sĩ Tô đưa đón cô, tuy nói là hàng xóm nhưng cũng không nên làm phiền người ta như vậy. Cô thuận đường rồi vào xem bệnh một cái, rồi sau đó…”

“Được rồi, được rồi! Nếu đã bị chỉ đích danh, khách hàng là Thượng Đế, tôi đi đây!” Thuần Tưởng sợ Viên Hiểu Phong tiếp tục nhắc đi nhắc lại, đành phải liều mạng mà chạy.

“Ôi chao… Thuần Tưởng, đi đâu vậy?!” Viên Hiểu Phong thấy cô chạy ra ngoài, vội vàng gọi cô lại.

Cô hơi sửng sốt một chút, có chút kỳ quái nói: “Đưa thức ăn a!”

Viên Hiểu Phong đứng nguyên chỗ, nhất thời im lặng, mí mắt trái run lên: “Cái đó… Còn chưa có đồ ăn, cô đi đưa cái gì?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3