Cửa hàng dành cho những kẻ ngán sống - Chương 02

2.

- Alan! Phải nhắc lại điều này cho con bao nhiêu lần nữa đây hả? Không được nói “hẹn gặp lại” những người khách khi họ ra khỏi cửa hàng nhà mình, mà phải nói “xin vĩnh biệt” với họ, bởi họ sẽ chẳng bao giờ quay lại đâu. Rồi con liệu có hiểu được điều ấy không hả?

Đang rất tức tối trong cửa hàng, giữa hai bàn tay co quắp giấu sau lưng, Lucrèce Tuvache giấu một tờ giấy đang rung lên theo nhịp cơn giận dữ của chị. Cúi xuống đứa con trai út, vận quần soóc, đứng trước mặt và ngó chị với một dáng bộ hớn hở, chị la mắng, cho nó một bài học:

- Và nữa, chớ có ngân nga (chị cất giọng bắt trước nó) “Xin ch… à… o!…” khi khách hàng bước vô cửa hiệu đi nhé. Phải nói với vẻ ủ rột u ám: “Chúc một ngày tồi tệ, thưa quý bà” hay “Xin chúc ngài một buổi chiều tàn rạng rỡ, thưa ngài”, và nhất là đừng có cười nữa đi! Con muốn đuổi khách đi à? Thói đời lấy đâu ra cái kiểu đón tiếp mọi người bằng cách xoay ngược cặp mắt tròn và vung vẩy những ngón trỏ dựng đứng trong không khí chĩa thẳng vào mỗi bên tai vậy? Thế con tưởng khách hàng đến đây là để chiêm ngưỡng nụ cười của con hả? Chuyện giờ trở nên quá quắt không thể chịu được nữa rồi, cái trò ấy ấy mà. Sẽ phải gắn cho con một cỗ máy hay phải cho con đi phẫu thuật mất!

Cao mét sáu và tròm trèm tuổi bốn mươi, phu nhân Tuvache là một người dễ nổi cáu. Tóc màu hạt dẻ và cắt ngắn, được vén gọn sau vành tai, lọn tóc xiên trên trán tạo thêm đà cho dáng đầu của chị.

Còn những múi tóc xoăn vàng tơ của Alan, chúng bay tung lên hệt như dưới sức gió của quạt điện, trực diện với cơn khủng hoảng của người mẹ, chị lôi từ sau lưng mình ra một tờ giấy mà từ nãy giờ vẫn giấu:

- Và còn cái gì đây nữa hả, bức tranh con đem từ trường mẫu giáo về ấy? - Một tay chị chìa bức tranh ra trước mặt mình và tả lại nó, còn tay kia chị gõ ngón trỏ nóng nảy của mình lên tờ giấy:

- Một con đường dẫn tới một ngôi nhà có cửa ra vào và những ô cửa sổ mở toang dưới một bầu trời xanh thẳm, trên đó một vầng dương chói lọi lấp lóa! Sao nữa, trong phong cảnh của con không có mây và ô nhiễm môi trường hả? Đâu rồi những loài chim bị buộc di cư, ị bậy lên đầu chúng ta những con vi trùng châu Á, và đâu rồi những luồng bức xạ, những vụ nổ bom khủng bố chứ hả? Chỉ toàn phi thực tế. Đi mà chiêm ngưỡng những gì Vincent và Marilyn vẽ khi chúng ở độ tuổi con bây giờ thì có lẽ tốt hơn đấy.

Mình vận váy, Lucrèce đi dọc một chiếc kệ nơi trưng bày hàng loạt những chai lọ thủy tinh sáng loáng vàng óng. Chị diễu qua trước mặt đứa con trai lớn, mười lăm tuổi mảnh khảnh, chuyên gặm móng tay và cắn môi với một cái đầu được quấn kín băng-đô. Cạnh nó là Marilyn (mười hai tuổi và hơi mập), nảy người rơi phịch xuống chiếc ghế đẩu, đè nghiến vẻ uể oải của nó - bằng một cái ngáp, nó hẳn có thể nuốt trọn cả trái đất - trong khi Mishima hạ tấm ri đô sắt và bắt đầu tắt vài tuýp đèn nê-ông. Người mẹ mở một ngăn kéo bên dưới két thu tiền và lôi từ trong cuốn sổ đặt hàng ra hai tờ giấy, chị giở ra ngay:

- Xem bức tranh này của Marilyn đi, nó mới u tối làm sao chứ, còn bức này là của Vincent: những thanh gỗ chắn trước một bức tường gạch! Bức này thì mẹ đồng ý. Đây là thằng bé đã hiểu được chút gì đó về cuộc sống hiện tại! Thằng bé khốn khổ biếng ăn, nó đã phải chịu biết bao khổ sở do chứng đau nửa đầu, đến nỗi mà nó cho rằng nếu không có lớp băng quấn xung quanh thì sọ nó chắc sẽ nổ tung ra mất… Nhưng nó, chính nó là đứa nghệ sĩ của gia đình, một Van Gogh của chúng ta đấy!

Rồi người mẹ nêu nó làm gương:

- Tự sát, thì nó đã có trong máu nó rồi. Một Tuvache thực thụ trong khí đó thì mày, Alan…

Vincent, miệng ngậm ngón tay cái, đến áp đầu mình vào ngực mẹ:

- Con những muốn quay trở lại vào trong bụng mẹ, mẹ à…

- Mẹ biết… - Người này đáp lại, âu yếm xoa lớp băng quấn Velpeau và tiếp tục miêu tả tỉ mỉ bức tranh của cậu bé Alan. - Ai là cô ả chân dài mà con đã vẽ vậy, người đang làm việc gần ngôi nhà ấy?

- Là Marilyn đấy. - Đứa trẻ sáu tuổi trả lời.

Khi nghe thấy câu này, đứa con gái nhà Tuvache đang so vai, liền uể oải ngẩng đầu lên, mái tóc che gần trọn khuôn mặt và cái mũi đỏ của nó, trong khi mẹ nó tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Sao con lại vẽ chị ấy đang bận rộn và xinh thế hả? Con biết rõ là chị ấy luôn nói mình là đồ vô dụng và xấu lắm kia mà?

- Nhưng con… con thấy chị ấy xinh.

Marilyn đưa hai lòng bàn tay lên bịt tai, bật khỏi chiếc ghế đẩu và chạy biến về phía cuối cửa hàng, rồi vừa kêu vừa chạy lên cầu thang dẫn lên căn hộ.

- Thế đấy, nó lại làm chị nó khóc rồi! - Bà mẹ gào lên, trong lúc ông bố tắt nốt những chiếc đèn tuýp nê-ông cuối cùng của cửa hàng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3