Giận dỗi kết hôn - Ngốc nghếch kiều thê của tôi - Chương 10 (Hết)
Chương 10
Buổi sáng tỉnh lại, không thấy bóng dáng vợ bên cạnh, Khấu Đạt sợ tới mức trong nháy mắt liền theo trên giường nhảy dựng lên, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
“Vợ? Vợ, em ở đâu?” Anh bối rối giương giọng kêu lên.
“Em ở trong này.” Nam Thiến từ phòng bếp đi ra, cầm trong tay tương hoa quả cùng con dao. Bởi vì mang thai cô hoàn toàn không thể chạm vào khói dầu, cho nên bữa sáng chỉ có thể ăn bánh mì có sẵn, tương hoa quả để làm sandwich đơn giản nhất.
Thấy cô, Khấu Đạt nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, lại nhịn không được nhíu mày.
“Em chừng nào thì rời giường? Đói bụng có thể bảo anh nha, không cần chính mình xuống giường tìm ăn.” Anh nói.
“Đói bụng?” Sửng sốt một chút, Nam Thiến còn không kịp phản ứng, tương hoa quả cùng con dao trong tay đã bị anh lấy đi.
“Muốn ăn bánh mì dâu tây có phải không? Tương hoa quả muốn thêm bao nhiêu, anh làm cho em ăn.” Anh nắm tay cô đi hướng bàn ăn.
“Em muốn làm bữa sáng cho anh ăn, không phải em muốn ăn.”
“Làm cho anh ăn?” Khấu Đạt ngẩn ra, hoài nghi nhìn cô.
“Đúng, làm cho anh ăn.”
“Vì sao?” Anh không đói bụng nha.
“Vợ làm bữa sáng cho chồng ăn, không phải là chuyện kinh thiên động địa? Như thế nào còn hỏi vì sao?” Cô không khỏi buồn cười.
“Nhưng trước đây em chưa từng làm như vậy.”
“Phải không? Em lại nhớ rõ ngay từ đầu em đã làm như vậy, là nhớ lầm sao?” Nam Thiến nhíu mày.
Khấu Đạt sửng sốt, đột nhiên nhớ tới. Tháng đầu tiên sau khi kết hôn, thật là mỗi ngày cô vì anh chuẩn bị bữa sáng, vì sao mình lại quên?
“Thực xin lỗi, anh sai lầm rồi, vợ.” Anh nhanh chóng nói. “Nhưng mà anh không đói bụng nha, em làm sao có thể đột nhiên muốn làm bữa sáng cho anh ăn?” Anh khó hiểu.
“Không phải đột nhiên, mà là em đã quyết định từ hôm qua, về sau chuẩn bị ba bữa ăn là do em phụ trách, ai biết lại phát sinh chuyện buổi sáng ngày hôm qua, hiện tại em không thể ngửi thấy mùi khói dầu, chỉ có thể làm bữa sáng đơn giản, gánh vác một chút việc như vậy.” Cô thán.
“Em muốn gánh vác cái gì? Đừng xằng bậy, đừng quên em hiện tại đang có bầu.” Khấu Đạt thực khẩn trương.
“Em biết.”
“Vợ, đáp ứng anh, hiện tại trừ bỏ nghỉ ngơi, ngủ cùng ăn, chuyện gì cũng đừng làm.” Không chuyển mắt nhìn cô, anh nghiêm trang yêu cầu.
“Anh cho em là lợn nha?” Nam Thiến nhịn không được nở nụ cười.
“Không, anh nghĩ em là phụ nữ có thai, vợ, nhanh chút đáp ứng anh.”
“Anh muốn em đáp ứng cái gì?”
“Trừ bỏ nghỉ ngơi, ngủ cùng ăn, chuyện gì đều đừng làm.”
“Em làm không được.”
“Vợ...”
“Chồng.” Cô đánh gãy anh. “Anh không phải nói bác sĩ nói tất cả đều tốt, tạm thời nhìn không ra dị thường gì sao? Một khi đã như vậy, vì sao em không thể sống cuộc sống của người phụ nữ có thai bình thường? Người bình thường khi mang thai không phải cứ theo lẽ thường công tác, cứ theo lẽ thường cuộc sống, sau đó vẫn như cũ có thể sinh ra cục cưng khỏe mạnh sao?” Cô cùng anh giảng đạo lý.
Anh nhăn mày. “Em biết rõ thân thể của em cùng người khác không giống.”
“Kia cũng không cần phải uốn cong thành thẳng nha.” Cô nói. “Thân thể của mình chính mình hiểu được, em tuyệt đối sẽ không làm ra gì thương tổn đứa nhỏ, anh yên tâm. Em so với ai khác đều còn thương con nhiều hơn, hy vọng con có thể trưởng thành khỏe mạnh, sau đó sinh ra khỏe mạnh, khỏe mạnh lớn lên.” Cô cúi đầu, nhẹ vỗ về bụng bằng phẳng đang mang một sinh mệnh, trên mặt tự nhiên mà vậy tản ra hào quang mẫu tử xinh đẹp.
Khấu Đạt biết rõ cô nói có đạo lý, nhưng vẫn lo lắng.
“Vậy em ít nhất đáp ứng anh đem công tác hiện tại từ bỏ được không?” Anh do dự yêu cầu. Lúc trước giúp cô bỏ công việc buổi tối làm cho cô thực không vui, cảm thấy không chịu tôn trọng, lúc này anh còn nói như vậy, có thể hay không lại chọc cô không vui?
“Thật.” Ngoài dự tính của hắn cô lại gật đầu. “Trên thực tế, em cũng tính hôm nay đến công ty từ chức, tuy rằng như vậy bỏ đi công tác có điểm thực xin lỗi công ty, nhưng em nghĩ bọn họ hẳn là có thể thông cảm.”
“Anh cùng em đi.” Khấu Đạt mừng rỡ, không nghĩ tới cô sớm có ý tưởng giống anh.
“Anh xác định sao?” Cô lấy vẻ mặt không xác định nhìn anh một cái.
“Vì sao nói như vậy?”
Nam Thiến thần bí nháy mắt mấy cái. “Anh có biết anh ở công ty em rất nổi sao?”
“Anh cho là anh đã thật lâu không đọc tạp chí bát quái hoặc tin tức.” Anh nhíu mày.
“Em cho anh biết trong khoảng thời gian này, không được năm ba hôm lại đưa hoa, tặng lễ vật cho em, làm cho anh thanh danh lan xa.”
“Chỉ cần là thanh danh tốt, không phá hư là được.” Anh nhếch miệng cười.
“Anh xác định?”
“Anh xác định.”
“Hy vọng anh đến lúc đó đừng hối hận.”
Anh hối hận!
Khấu Đạt không nghĩ tới sẽ là loại tình hình này, một đống phụ nữ đem anh trở thành động vật tuyệt chủng, gần gũi vây quanh anh, còn dăm ba hôm lại quăng ra một ít vấn đề mạc danh kỳ diệu muốn anh trả lời, mà vợ thân yêu nhất của anh lại để anh một mình tại nơi này, bản thân cùng người cô gọi là dì Tâm Lam bà chủ ở đây, nhốt tại trong văn phòng khoái trá nói chuyện phiếm.
Anh hối hận đến đây - không, nên hối hận đem vợ làm hư, mới có thể làm cho cô đã quên đạo lý cơ bản suy bụng ta ra bụng người làm người.
Cô chẳng lẽ không biết làm như vậy tựa như cảm giác anh mang cô đi tham gia yến hội, lại đem cô một mình để một bên sao?
Không, không giống. Yến hội ít nhất còn có đồ ăn chồng chất như núi có thể ăn, mà anh lại đứng ở chỗ này làm đồ ăn cho đám phụ nữ này dùng ánh mắt đưa anh cắn nuốt.
Vợ, em như thế nào có thể nhẫn tâm như vậy?
Chẳng trách tục ngữ nói, độc nhất là lòng dạ phụ nữa a.
Ai oán nhìn vợ ở chỗ văn phòng, mà người phụ nữ bên cạnh còn đuổi theo anh hỏi chút vấn đề mạc danh kỳ diệu làm người ta không biết nên khóc hay cười.
“Anh xác định Nam Thiến không có vụng trộm lừa anh ăn qua ngải gì, không có để ở dưới gối hoặc ví của anh bùa chú, cũng không đập vào đầu nha?”
“Không có.” Anh cố gắng bảo trì phong độ.
“Anh xác định sao?”
“Tôi xác định.”
“Vậy anh cũng không thể không nói cho chúng tôi biết, cô ấy rốt cuộc dùng phương thức gì khiến cho anh che chở đầy đủ cô ấy như vậy, sủng ái đến cực điểm, lễ vật, hoa tươi mỗi ngày đưa a?”
Khấu Đạt hoàn toàn không nói gì mà chống đỡ.
“Nói một chút thôi, đừng nhỏ mọn như vậy.”
“Đúng vậy, nếu ngượng ngùng nói, chỉ cần dùng gật đầu hoặc lắc đầu qua lại đáp chúng tôi là được.” Một chút, đột nhiên đè thấp tiếng nói hỏi: “Nam Thiến tại phương diện kia có phải đặc biệt lợi hại hay không?”
“Phương diện nào a?” Có người trắng mắt lên tiếng.
“Chính là phương diện kia thôi.”
“Phương diện nào?” Người nọ tiếp tục đùa giỡn Tiểu Bạch.
“Chính là công phu trên giường!” Có người bu lại xem, thốt ra nói.
“À.” Người nọ lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Như thế nào, có phải hay không?” Tất cả ánh mắt lại lại lần nữa trở lại trên người Khấu Đạt.
Anh trên trán lầm tầm mồ hôi, xấu hổ lại bất đắc dĩ không biết làm sao, cũng không thể nói gì hơn.
Hiện tại phụ nữ có phải hay không đều không hiểu hai chữ thẹn thùng viết như thế nào? Hay là chỉ có vợ của anh đáng yêu, nhẹ nhàng xấu hổ sẽ mặt đỏ đến không được, siêu đáng yêu cũng siêu mê người.
Vợ yêu dấu, vợ đáng yêu, vợ mê người, em chừng nào thì mới đi ra cứu người chồng đáng thương a?
Như là nghe thấy trong lòng anh đang cầu xin cùng kêu cứu, cửa ban công đột nhiên mở ra, chỉ thấy vợ đáng yêu của anh từ bên trong đi ra.
“Vợ.” Như là gặp được cứu tinh, anh khẩn cấp lập tức tiến ra đón, đồng thời thoát khỏi đám phụ nữ đáng sợ kia.
Nhìn anh vẻ mặt đáng thương, ủy khuất, ai oán, khẩn cấp muốn chạy trốn, Nam Thiến thiếu chút nữa không nén nổi cười ra. Cô đã cảnh cáo, là anh chính mình nói việc không đáng lo, không thể trách cô.
“Em tán gẫu xong rồi?” Anh thân mật dắt tay cô.
“Ừ.”
“Có thể đi rồi sao?” Anh có điểm gấp gáp.
“Đồng nghiệp của em đều thực nhiệt tình?” Tựa tiếu phi tiếu nhìn chồng, cô chế nhạo thấp giọng hỏi.
Khấu Đạt liếc nhìn cô một cái, trừng phạt dùng lực nắm tay cô một chút. Như thế này sẽ tìm em tính toán sổ sách! Anh dùng ánh mắt nói với cô.
“Ai u, vợ chồng các ngươi cũng không thể ân ái như vậy nha, bao nhiêu tài trí mà chỉ chỉ giáo được một chút, cứ như vậy ở trước mắt bao người mặt mày đưa tình, thật muốn làm cho chúng ta hâm mộ, ghen tị đến chết nha?” Đồng sự Tiểu Mĩ chịu không nổi lớn tiếng nói.
“Được, chúng tôi đi đây.” Nam Thiến mặt ửng đỏ nhìn về phía cô ta, làm bộ định đi, sao biết làm cô ngạc nhiên là, không một đồng nghiệp nào mở miệng giữ cô, làm cho cô rốt cuộc nhịn không được dừng lại cước bộ, quay đầu nũng nịu kháng nghị. “Này, mọi người có thể hay không rất vô tình, tôi phải đi nha!”
“Tái kiến.” Tiểu Mĩ không chút để ý nói một câu.
Đây là phản ứng gì? Nam Thiến ngạc nhiên nhìn đồng sự mọi lần vẫn đối xử với cô bình thường mà bây giờ thái độ lãnh đạm, sau đó lại quay đầu nhìn về phía chồng bên cạnh, hoài nghi lấy ánh mắt hỏi anh - anh vừa rồi làm gì bọn họ?
Khấu Đạt lập tức lấy vẻ mặt: “Anh là trong sạch, người tuyệt đối không phải anh giết.” Biểu tình nhìn lại.
Thái độ của bọn họ là như thế nào lại khẩn trương?
Không biết, thật sự không liên quan chuyện của anh.
Anh không gạt em?
Anh có thể thề với trời.
“Trời, chịu không nổi, hai người bọn họ lại mặt mày đưa tình!” Mĩ Trinh dẫn đầu chịu không nổi ra tiếng.
“Đi rồi cũng tốt, đi rồi cũng tốt, miễn cho mỗi ngày không phải cầm hoa cùng lễ vật ở trước mặt tôi hạnh phúc, thật chướng mắt.”
“Phải nói thật ghen tị mới đúng!”
“Đúng vậy, cậu đi nhanh đi, miễn cho ngày nào đó chúng tôi rốt cuộc chịu không nổi kích thích, đối với cậu làm ra hành động gì không khống chế được.” Tiểu Mĩ tiêu sái khoát tay. “Nhưng mà chúng tôi không ngại cậu có rảnh sẽ trở lại thăm chúng tôi, còn có, đừng quên mua đồ uống gì nha.”
“Đúng vậy, điểm ấy rất quan trọng.” Mĩ Trinh còn thật sự phụ họa.
Nam Thiến rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng. Này nhóm đồng sự thật là một đám người tốt, vì tách ra cách tình, thế nhưng dùng loại phương pháp này cùng cô nói lời từ biệt.
“Tôi sẽ.” Cô hốc mắt ửng đỏ, thanh âm nghẹn ngào mỉm cười.
“Tốt lắm, vậy đi nhanh đi, đừng đứng ở đó chướng mắt.” Tiểu Mĩ vẫy tay đuổi người.
Nam Thiến mỉm cười gật đầu, vẫy tay tái kiến, sau đó xoay người rời đi.
“Đám đồng nghiệp kia của em trừ bỏ nói nhiều, da mặt dày, vô lí, không biết suy nghĩ cái gì, thì người cũng không tệ lắm.” Vào trong thang máy, Khấu Đạt nói.
Nguyên bản Nam Thiến còn có điểm sầu não nhưng vừa nghe, rốt cuộc nhịn không được cười ra tiếng.
“Cái gì kêu đầu không biết suy nghĩ cái gì?”
“Em có biết khi em ở trong văn phòng, các cô ấy nói với anh cái gì không?”
“Cái gì?”
“Các cô ấy hỏi anh xác định không có uống qua bùa ngải, bị em cải giáo đầu óc hoặc phù chú sao?”
Nam Thiến ngẩn ngơ, cười ha ha đứng lên. Thật sự là rất buồn cười, ha ha...
“Trừ cái đó ra, các cô ấy còn hỏi anh một sự kiện khác, chính là công phu trên giường của em có phải rất lợi hại hay không.” Anh đột nhiên ở bên tai cô thấp giọng nói.
Tiếng cười nháy mắt im bặt, Nam Thiến trừng mắt nhìn anh, chỉnh khuôn mặt lập tức đỏ lên.
“Vợ, em thật đáng yêu.” Khấu Đạt kìm lòng không đậu đem cô ủng tiến trong lòng, sau đó cúi đầu hôn trụ cô.
Cửa thang máy mở ra, ngoài cửa hai nam một nữ ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trong thang máy hôn môi, sau đó quay sang nhìn nhau. Hiện tại làm sao bây giờ?
“Thực xin lỗi, quấy rầy.” Cô gái duy nhất bỗng nhiên mở miệng, ngắt ngang không khí thân mật trong thang máy, sau đó không chút nào tự trách, ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái đi vào thang máy.
Nam Thiến thẹn thùng tránh ở trong lòng chồng, ngay cả đầu cũng không dám.
Trời ạ, quá mất mặt, quá mất mặt, quá mất mặt...
Nhưng so với vẻ xấu hổ tới quẫn của cô, Khấu Đạt lại mang một chút hạnh phúc mỉm cười, khoái trá hưởng thụ vợ như con chim nhỏ nép vào người cùng thẹn thùng, một chút cũng không bị người bên ngoài ảnh hưởng.
Anh chính là như vậy.
Không, phải nói hạnh phúc, đại khái chính là cái dạng này đi.
***
“Bà muốn đi đâu?” Nhìn thấy vợ hai mang theo hành lý, dáng vẻ muốn rời nhà trốn đi, Khấu Hạo Hâm hỏi.
“Đi tới chỗ con.”
“Con nào?”
“Đạt nhi.”
“Tên kia! Bà đi đến làm cái gì?” Khấu Hạo Hâm vẻ mặt tức giận nan bình.
“Con dâu mang thai, cần người chiếu cố.”
“Cô gái kia mang thai?” Ông kinh ngạc hỏi, lập tức tức giận trào lên. “Khấu Đạt nó rốt cuộc đang làm cái quỷ gì, làm sao có thể không cẩn thận như vậy, làm cho cô gái kia mang thai?! Nó có biết hay không bây giờ muốn cô ta rời đi, ít nhất cũng phải trả giá gấp ba lần mới có khả năng, thậm chí còn nhiều hơn, nó rốt cuộc có biết hay không a?”
Vợ cả ngồi ở một bên uống trà buổi chiều bỗng nhiên mở miệng. “Tôi thấy người không biết đang làm gì hẳn là ông đi.”
“Bà nói lời này là cái ý gì?” Ông có chút không hờn giận quay đầu nhìn về phía vợ cả, trầm giọng hỏi.
“Khấu Đạt cá tính như thế nào, ông làm cha chẳng lẽ không biết sao? Chuyện gì đều chính mình tự làm, không thích phiền toái người khác, nay phá lệ gọi điện thoại về hướng mẹ cầu cứu, có thể thấy được nó có bao nhiêu quan tâm, để ý đến con dâu, lại làm sao có thể muốn con dâu rời đi?”
“Cô gái kia căn bản là không xứng với nó!”
“Cái gì gọi là xứng? Ông cái gọi là xứng trừ bỏ môn đăng hộ đối, gia tài bạc triệu có thể giúp ông mở rộng sự nghiệp, còn có cái gì?” Vợ cả mặt không chút thay đổi trào phúng, tôi thực muốn thay các con - mặc kệ là do mình sinh ra hay không - cảm thấy bất hạnh cùng bi ai, có người cha ích kỉ cũng vô tình như vậy.”
“Tôi hiện tại có được hết thảy, tương lai còn không phải đều phải để lại cho chúng nó?” Khấu Hạo Hâm tức giận bác bỏ, tuyệt không cảm thấy chính mình làm sao có sai.
Khấu Diệp Mĩ Huệ lười mở miệng, dù sao nói cũng là nói vô ích, lão già này căn bản là nghe không vào.
“Minh Trân, em muốn đi như thế nào? Là Khấu Đạt sẽ đến đón em, hay là muốn kêu lái xe đưa em đi?” Bà hỏi “em gái” một câu.
“Em nghĩ nhờ lái xe đưa em đi.” Một chút, Liêu Minh Trân hỏi: “Chị cả, chị có phải muốn dùng xe không? Nếu đúng như vậy, em có thể kêu tắc xi.”
“Chị không có muốn dùng. Chị nghĩ, nếu em muốn kêu lái xe đưa em đi, chị cũng muốn đi với em, bởi vì chị thật sự rất ngạc nhiên, có thể làm cho Khấu Đạt không chịu khống chế thoát cương con ngựa hoang thành ngoan ngoãn bị phục tùng quả thật là một kì nữ, rốt cuộc là cô ấy như thế nào?” Khấu Diệp Mĩ Huệ mỉm cười.
“Vậy cùng đi đi, chị cả.” Liêu Minh Trân cao hứng nói.
“Được.” Khấu Diệp Mĩ Huệ vui vẻ gật đầu, đồng thời buông trên tay chén trà, đứng dậy đi hướng nàng.
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Hai người thay giày ra ngoài xong, hòa hợp tán gẫu rời đi, hoàn toàn quên đi trong phòng còn có một người tồn tại.
Hiện tại là như thế nào, mọi người liên hợp lại xa lánh ông sao?
Khấu Hạo Hâm phẫn nộ đoán.
Con không để ý tới ông, hiện tại ngay cả hai vợ cũng gắn bó một mạch, đối với ông xa cách, ông rốt cuộc làm sai cái gì? Lo lắng cho chuyện sự nghiệp là sai sao? Gia sản của ông tạo dựng được cuối cùng còn không phải đều phải để lại cho con, bọn họ không biết cảm tạ, không những vậy vợ hiền sống với nhau ba, bốn mươi năm cũng như vậy, những người này rốt cuộc là như thế nào?
Con của ông sinh ra đều là người nổi tiếng, nhân trung long phượng, đương nhiên đều là cô gái tốt nhất mới xứng đôi, ông làm cha phải dụng tâm lương khổ, bọn họ rốt cuộc có biết hay không?
Chính mình sinh con ra, chẳng lẽ ông lại hại bọn họ sao? Hổ dữ không ăn thịt con, những lời này ông cũng từng nghe qua mà? Bọn họ là muốn ông tức chết à?
Con dâu mang thai.
Hiện tại con dâu như thế nào dễ dàng mang thai như vậy?
Lúc trước mới nghe nói vợ của Khấu Phú mang thai, như thế nào hiện tại ngay cả vợ của Khấu Đạt bên này cũng mang thai, quả thực chính là mạc danh kỳ diệu!
Con dâu mang thai, chứng tỏ mấy tháng nữa ông sẽ lên cấp làm ông nội, có phải hay không? Qua hai năm nữa, sẽ có hai đứa trẻ bi bô tập nói vòng quanh ông kêu ông nội, có phải hay không?
Ông cũng sắp có cháu trai, cháu gái, sắp làm ông nội?
Ông nội... Ông nội...
Được rồi, nếu hai cô gái kia sinh ra tiểu hài tử đủ đáng yêu, ông sẽ không so đo xuất thân thấp hèn của họ, điều kiện kém, không xứng với con của ông, nhưng mà điều kiện tiên quyết là tiểu hài tử nhất định phải đáng yêu mới được.
Ông nội...
Không biết hai cái thai này là trai hay gái, hy vọng là gái, bé gái có vẻ đáng yêu a...
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Thảo Little - Fuju - H.y
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)