Xác Ấm - Phần I - Chương 09
Chúng tôi đang ngồi ở bãi biển. Không phải một bãi biển thật, được đẽo gọt nên sau bao nhiêu thiên niên kỉ bởi bàn tay lão luyện của đại dương - những bãi biển đó giờ đã chìm dưới nước cá rồi. Chúng tôi đang ngồi trên bãi biển mới ở một thành phố cảng vừa bị ngập. Những vạt cát nhỏ nằm đây đó giữa những miếng gạch lát vỉa hè vỡ. Những cây đèn đường bám đầy hà nhô lên từ các ngọn sóng, có mấy cây vẫn lập lòe sáng trong ánh chiều chạng vạng, tỏa quầng sáng da cam lên mặt nước.
“Được rồi các cậu,” Julie nói, ném một cây gậy xuống nước. “Đến giờ kiểm tra rồi. Các cậu muốn làm gì với đời mình nào?”
“A, chào bác Grigio,” tôi lầm bầm trong khi ngồi cạnh Julie trên một khúc củi dạt đã từng là một cây cột điện thoại.
Nàng lờ tôi đi. “Nora, cậu trước. Và tớ không muốn nói cậu nghĩ mình sẽ làm gì, ý tớ là cậu muốn làm gì cơ.”
Nora đang ngồi trên cát trước khúc củi, nghịch mấy viên sỏi, trong ngón tay giữa và ngón đeo nhẫn chỉ còn một đốt của cô có kẹp một điếu cần sa đang bốc khói. Mắt cô có màu nâu đất, da cô màu cà phê sữa. “Chắc là làm y tá?” Cô nói. “Chữa bệnh cho mọi người, cứu sống họ... có lẽ là tìm ra một thứ thuốc chữa? Tớ sẽ thích việc đó.”
“Y tá Nora,” Julie mỉm cười nói. “Nghe như tên chương trình truyền hình cho thiếu nhi ấy.”
“Sao lại là y tá?” Tôi hỏi. “Sao cậu không muốn làm bác sĩ luôn?”
Nora phì một tiếng. “Ờ, phải rồi, để phải học bảy năm đại học ấy à? Tớ còn không chắc là văn minh nhân loại tồn tại lâu đến thế.”
“Có chứ,” Julie nói. “Đừng nói như thế. Nhưng làm y tá cũng chẳng có gì sai cả. Y tá rất gợi cảm mà!”
Nora cười và lơ đãng nghịch nghịch một lọn tóc đen quăn tít. Cô nhìn tôi. “Sao lại là bác sĩ hả Pear? Đấy là mục tiêu của cậu à?”
Tôi lắc mạnh đầu. “Tớ đã thấy máu và nội tạng đủ cho cả một đời rồi, xin cảm ơn.”
“Thế thì cậu định làm gì?”
“Tớ thích viết lách,” tôi nói như thú nhận. “Vì thế... tớ đoán là tớ muốn thành nhà văn.”
Julie mỉm cười. Nora nghiêng đầu. “Thật ư? Mọi người có còn làm thế nữa không?”
“Cái gì? Viết lách á?”
“Ý tớ là có còn một... nền công nghiệp sách báo nữa không?”
Tôi nhún vai. “Ờ,... không. Không hẳn. Cậu nói có lý Nora ạ.”
“Tớ chỉ định...”
“Không, tớ biết, nhưng cậu nói đúng, cho dù chỉ là mơ mộng thôi thì cũng thật ngốc. Đại tá Rosso nói chỉ còn khoảng ba mươi phần trăm thành phố trên thế giới là còn hoạt động thôi, nên trừ khi đám Xác Sống đang học đọc... thì bây giờ không phải lúc để đặt chân vào ngành văn học. Chắc là tớ sẽ làm ở ban An ninh thôi.”
“Câm mồm ngay, Perry,” Julie nói, đấm vào vai tôi một cái. “Mọi người vẫn đọc sách chứ?”
“Thật à?” Nora hỏi.
“Ít nhất thì tớ có đọc. Ai cần biết là có còn nền công nghiệp gì gì không. Nếu tất cả mọi người đều quá bận xây dựng và bắn phá, không còn nghĩ đến chuyện nuôi sống tâm hồn mình nữa thì kệ xác họ. Anh cứ viết lên giấy nháp rồi đưa cho em cũng được. Em sẽ đọc.”
“Cả một cuốn sách chỉ để cho một người đọc,” Nora nhìn tôi nói. “Như thế có đáng không chứ?”
Julie trả lời thay tôi. “Ít nhất thì suy nghĩ của anh ấy cũng sẽ được bày tỏ, phải không nào? Ít nhất thì sẽ có ai đó đọc chúng. Tớ nghĩ như thế sẽ rất tuyệt. Sẽ giống như được cầm một mẩu não của anh ấy trong tay vậy.” Nàng chăm chú nhìn tôi. “Cho em một mẩu não của anh nào, Perry, em muốn nếm thử.”
“Ôi trời,” Nora phá lên cười. “Tớ có cần để các cậu lại một mình không?”
Tôi vòng tay quanh Julie và nở một nụ cười chán đời mà dạo này tôi đã thành thục. “Ôi cô bé của anh,” tôi nói và siết chặt nàng. Nàng cau mày.
“Thế cậu thì sao, Jules?” Nora hỏi. “Giấc mơ viển vông của cậu là gì?”
“Tớ muốn làm cô giáo.” Nàng hít một hơi dài. “Và họa sĩ, ca sĩ, nhà thơ. Và phi công. Và...”
Nora cười, tôi thầm đảo mắt. Nora chuyển điếu cần sang cho Julie, nàng rít một hơi ngắn rồi đưa nó cho tôi. Tôi lắc đầu, biết rõ thiệt hơn. Chúng tôi cùng nhìn ra mặt nước lấp lánh sáng, ba đứa nhóc cùng ngồi trên một khúc củi và ngắm mặt trời lặn, nhưng lại có những suy nghĩ vô cùng khác nhau.
Em sẽ làm được tất cả những việc đó, R thì thầm với Julie, và chúng tôi lại đổi chỗ. Julie ngước lên nhìn tôi, nhìn thây ma giữa những đám mây, bồng bềnh trên mặt biển như một linh hồn vô định. Nàng tặng cho tôi một nụ cười rạng rỡ, và tôi biết đó không thật là nàng, tôi biết không điều gì tôi nói ở đây có thể thoát ra khỏi ranh giới hộp sọ của tôi, nhưng tôi vẫn nói. Em sẽ trở nên cao lớn, mạnh mẽ, tuyệt vời, và em sẽ sống mãi. Em sẽ thay đổi cả thế giới.
“Cảm ơn, R.” Nàng nói. “Anh thật tốt. Anh nghĩ khi đến lúc thì anh có thể để tôi đi không? Anh nghĩ mình có thể nói lời từ biệt không?”
Tôi nuốt nước bọt. Tôi có phải làm thế không?
Julie nhún vai, mỉm cười đầy ngây thơ, và thì thầm, “Nhún vai.”
***
Sáng hôm sau cơn bão tan. Tôi đang nằm ngửa trên giường bên cạnh Julie. Một tia nắng chói chang xuyên qua làn bụi trong không khí và gom lại thành một quầng nóng trắng trên dáng người co quắp của nàng. Nàng vẫn đang quấn chặt chiếc chăn. Tôi ngồi dậy đi ra hiên trước. Mặt trời mùa xuân làm cả khu phố bạc trắng, và âm thanh duy nhất là tiếng kẽo kẹt trong gió của dây xích đu gỉ sét ở sân sau. Câu hỏi lạ lùng trong giấc mơ vẫn vang vọng trong đầu tôi. Tôi không muốn phải đối mặt với nó, nhưng tôi nhận ra chẳng mấy chốc việc này sẽ đi đến hồi kết. Đến chín giờ tôi sẽ đưa nàng về hiên nhà bố nàng, và tất cả sẽ qua. Cánh cổng sẽ đóng sầm lại, và tôi sẽ lầm lũi ra về. Liệu tôi có thể để nàng đi không? Tôi chưa từng hỏi câu nào hóc búa hơn. Một tháng trước trên Trái đất này chưa có gì khiến tôi nhớ nhung, thích thú hay thèm muốn. Tôi biết mình có thể mất tất cả mà chẳng có chút cảm xúc gì, và tôi dễ dàng chấp nhận điều đó. Nhưng tôi đã mệt mỏi với những điều dễ dàng rồi.
***
Khi tôi quay trở vào trong, Julie đang ngồi trên mép giường. Nàng có vẻ chuệnh choạng, vẫn còn nửa thức nửa ngủ. Tóc nàng đúng là một thảm họa tự nhiên, y như những cây cọ sau trận gió lốc.
“Chào buổi sáng,” tôi nói.
Nàng rên lên. Tôi cố hết sức để không nhìn nàng trong khi nàng ưỡn lưng, vươn vai, và chỉnh lại dây áo ngực rồi khẽ rên lên một tiếng. Tôi có thể thấy rõ từng cơ bắp và đốt sống trên người nàng, và vì nàng đã không mặc gì rồi nên tôi tưởng tượng ra nàng không có cả da nữa. Từ các kinh nghiệm khủng khiếp của mình tôi biết những tầng lớp bên trong cơ thể nàng cũng rất đẹp. Những kì công điêu khắc cân xứng dược giấu kín trong nàng như những chi tiết nạm ngọc của một cái đồng hồ, những tác phảm nghệ thuật không ai được nhìn thấy.
“Chúng ta định kiếm đồ ăn sáng ở đâu bây giờ?” Nàng lầm bầm. “Tôi đói meo rồi.”
Tôi ngần ngừ. “Có thể... đến được... sân vận động... trong một tiếng. Nhưng... sẽ cần xăng. Cho Mercey.”
Nàng dụi mắt. Nàng bắt đầu mặc lại bộ quần áo vẫn còn ẩm. Một lần nữa tôi lại cố không nhìn chằm chằm. Cơ thể nàng uốn lượn và đàn hồi khác hẳn da thịt của Người Chết.
Đột nhiên mắt nàng lộ vẻ lo lắng. “Chết tiệt. Anh biết không? Tôi phải gọi điện cho bố tôi.”
Nàng nhấc điện thoại bàn lên, và tôi ngạc nhiên khi nghe thấy có tiếng bip bip. Chắc hẳn đồng loại của nàng rất chú trọng giữ cho đường dây điện thoại hoạt động. Tất cả những thứ phụ thuộc vào điện tử hoặc vệ tinh có lẽ đã hỏng từ lâu, nhưng những kết nối thực, những đường dây ngầm chạy dưới đất, chúng có thể tồn tại được một thời gian nữa.
Julie quay số. Nàng căng thẳng chờ đợi. Rồi vẻ nhẹ nhõm tràn ngập khuôn mặt nàng. “Bố, con Julie đây.”
Ở đầu kia điện thoại tuôn ra một tràng quát tháo. Julie để ống nghe ra xa tai và nhìn tôi như muốn nói. Bắt đầu rồi đây. “Vâng, bố, con không sao, con ổn cả, còn sống và nguyên vẹn. Nora đã kể cho bố nghe chuyện xảy ra rồi chứ ạ?” Từ đầu kia lại có thêm nhiều tiếng quát tháo nữa. “Vâng, con biết bố sẽ đi tìm, nhưng bố tìm sai chỗ rồi. Là cái tổ nhỏ ở sân bay Oran cơ. Chúng nhốt con vào một căn phòng toàn người chết, như là phòng chứa thức ăn ấy, nhưng sau vài ngày thì... con đoán chúng đã quên mất con. Con đi thẳng ra, phá khóa một cái xe và lái đi. Giờ con đang trên đường về rồi, con chỉ dừng lại để gọi điện cho bố thôi.” Ngừng một lát. Nàng liếc nhìn tôi. “Không, ờ, bố đừng cử ai đến nhé. Con đang ở phía ngoại ô phía Nam, con đã gần...” Nàng đợi. “Con không biết, đâu đó gần xa lộ, nhưng bố...” Nàng gồng người lên và đổi sắc mặt. “Cái gì?” Nàng hít một hơi. “Bố, tại sao bố lại nói về mẹ lúc này? Không, tại sao bố lại nhắc đến mẹ, chuyện này không giống thế một tí nào. Con đang trên đường về rồi, con chỉ... Bố! Đợi đã, bố nghe con đi được không? Đừng cử ai đến cả, con đang về đây, được chứ? Con có xe, con đang trên đường về, chỉ... Bố!” Từ đầu bên kia chỉ còn sự im lặng. “Bố?” Im lặng. Nàng cắn môi nhìn xuống sàn. Rồi nàng cúp máy.
Tôi nhướng mày lên. Trong lòng tràn ngập những câu hỏi mà tôi không dám thốt lên thành lời.
Nàng xoa xoa trán rồi chầm chậm thở ra. “R này, anh đi tìm xăng một mình được không? Tôi cần... suy nghĩ một chút.” Nàng không hề nhìn tôi. Tôi rụt rè chìa tay ra đặt lên vai nàng. Nàng hơi giật mình, rồi dịu lại, rồi đột nhiên quay lại ôm ghì lấy tôi, vùi mặt vào áo tôi.
“Tôi chỉ cần một phút thôi,” nàng nói, buông tôi ra và bình tĩnh lại.
Thế là tôi để nàng lại. Tôi tìm thấy một can xăng rỗng trong gara và đi xung quanh phố, tìm một chiếc xe còn đầy bình xăng để hút. Khi đang quỳ bên một chiếc Chevy Tahoe bẹp rúm với ống dẫn xăng đang kêu xòng xọc trong tay, tôi chợt nghe thấy tiếng động cơ nổ ở đâu đó đằng xa. Tôi lờ nó đi. Tôi tập trung vào vị xăng cay gắt trong miệng. Khi can đã đầy, tôi quay về chỗ ngõ cụt, nhắm mắt lại và để cho mặt trời chiếu qua mi mắt. Rồi tôi mở mắt ra và cứ đứng đó hồi lâu, tay cầm cái can nhựa đỏ như một món quà sinh nhật muộn. Chiếc Mercedes đã biến mất.
***
Trong nhà, trên bàn ăn, tôi tìm thấy một mẩu giấy nhắn. Trên giấy viết gì đó, những chữ cái mà tôi không ghép lại được thành từ, nhưng cạnh đó là hai bức ảnh lấy ngay. Cả hai đều là ảnh Julie, do Julie chụp, với chiếc máy ảnh giơ ra xa hết cỡ và quay về phía nàng. Trong một bức ảnh nàng đang vẫy tay. Cử chỉ ấy có vẻ ỉu xìu, miễn cưỡng. Trong bức ảnh kia nàng đang đặt tay trên ngực. Mặt nàng vẫn bình thản, nhưng mắt nàng ươn ướt.
Tạm biệt, R, bức ảnh thì thầm với tôi. Đã đến lúc rồi. Đã đến lúc nói lời chia tay. Anh có thể nói lời chia tay không?
Tôi giơ bức ảnh ra trước mặt, ngắm nhìn chăm chú. Tôi xoa tay lên bề mặt ảnh, làm những màu sắc mới hiện ra nhòe đi thành một vệt mờ màu cầu vồng. Tôi đã định đem nó theo, nhưng không. Tôi chưa sẵn sàng biến Julie thành một kỉ vật.
Nói đi, R. Cứ nói đi.
Tôi đặt trả bức ảnh trên bàn và rời khỏi ngôi nhà đó. Tôi không nói gì.
***
Tôi đi bộ về sân bay. Tôi không biết điều gì đang đợi tôi ở đó. Cái chết hoàn toàn ư? Có thể lắm. Sau những lộn xộn tôi gây ra, đám Xương Khô có thể sẽ loại trừ tôi như một thứ rác rưởi truyền bệnh. Nhưng một lần nữa tôi lại chỉ còn có một mình. Thế giới của tôi nhỏ hẹp, lựa chọn của tôi không nhiều. Tôi không biết phải đi đâu nữa.
Chuyến đi bốn mươi phút bằng ô tô sẽ là một chặng đường dài mất cả ngày khi đi bộ. Trong khi tôi bước đi, gió hình như đã đổi chiều, và cơn dông hôm qua lại hiện lên ở đường chân trời chuẩn bị cho một màn tái diễn. Mưa cuồn cuộn trên đầu tôi, từ từ thu hẹp khoảng trời xanh lại như một ống kính máy ảnh khổng lồ. Tôi đi nhanh, bước chân cứng nhắc, gần như là hành quân vậy.
Mẩu trời xanh bé xíu trên đầu tôi tối lại thành màu xám, rồi màu chàm, rồi mây cuối cùng cũng đóng kín nó lại. Mưa trút xuống. Mưa ào ào từng đợt xối xả khiến cho cơn mưa tối hôm qua chỉ như một luồng hơi nước nhẹ phun ra ở quầy hoa quả. Tôi hết sức bối rối khi bỗng cảm thấy mình đang lạnh. Khi nước tràn qua quần áo tôi ngấm vào từng lỗ chân lông, tôi thậm chí còn rùng mình nữa. Và mặc dù gần đây ngủ nhiều đến ghê gớm, giờ tôi lại thấy buồn ngủ. Tôi đã như thế ba đêm liền rồi.
Tôi rời khỏi xa lộ ở lối ra tiếp theo và trèo lên một bồn tiểu cảnh hình tam giác đang nằm giữa con đường và bờ dốc dẫn xuống lối ra. Tôi lao qua các bụi cây thấp chui vào giữa đám cây cao, một khu rừng nhỏ gồm khoảng mười hoặc mười hai cây tuyết tùng trồng theo một thiết kế đẹp mắt để giúp hồn ma những người đi đường bớt căng thẳng.
Tôi cuộn tròn lại dưới gốc một cái cây, những cành gầy guộc của nó cũng giúp che chắn cho tôi phần nào, rồi nhắm mắt lại. Khi chớp lóe lên ở đường chân trời như đèn nháy và sấm rền vang tới tận từng khúc xương của tôi, tôi chìm vào bóng tối.