Tháp tình yêu siêu thần bí - Chương 12 - Phần 2 (Hết)

Hình như con trai lớn rất nhanh, chỉ mấy tháng mà Thất Hiểu Mộ cũng cao hơn hẳn, trông càng hấp dẫn hơn, hàm răng trắng bóng lộ ra khi cười, đôi mắt sáng như những vì sao.

“Gần đây bận rộn thi cử không có thời gian bên cạnh cậu, Phi Phi, tớ nhớ cậu lắm. Vì thế ít nhất cũng phải cho tớ ôm một cái chứ?”. Nói rồi cậu ấy ôm chặt lấy tôi.

Tôi thấy vô cùng ấm áp. Dường như nghe được tiếng trái tim mình đập rộn ràng, dường như nó đang nói “Tớ thích cậu, tớ cũng nhớ cậu”.

“Hai người sến quá đấy”, Dư Kim Đào xuất hiện phía sau bó hoa thứ ba, cau mày kêu lên, “Tiểu Hùng và Hạ Vũ người ta mấy tháng liền không gặp cũng không khoa trương như các cậu. Thật đúng là…”.

“Đúng thế, em họ thân yêu Phi Phi của chị”. Đào Yên Nhiên cũng thò đầu ra phía sau bó hoa thứ ba.

Tôi bỗng thấy ngại, muốn vùng ra khỏi vòng tay Thất Hiểu Mộ.

“Mặc kệ đi, họ ghen tị với chúng ta đấy!”. Thất Hiểu Mộ khẽ nói bên tai, một lúc sau cậu ấy mới buông tôi ra, nghiêng đầu nói: “Còn thiếu tớ một cái hôn… ít nhất cũng phải đãi ngộ như Tiểu Hùng chứ?”.

Tôi còn chưa kịp nói gì thì Đào Yên Nhiên đã cầm lấy bó hoa từ tay Thất Hiểu Mộ rồi quật tới tấp vào mặt cậu ấy: “Đãi ngộ của cậu là thế này này…”.

Khi chị ấy bỏ hoa xuống thì khắp mặt Thất Hiểu Mộ là phấn hoa đủ các màu, bộ dạng đó khiến mọi người không tài nào nhịn được đều bật cười lớn. Cậu ấy nhân lúc tôi không để ý, thơm lên má tôi một cái.

“Ôi bà chị họ thân mến, cậu thật sự gầy đi rồi, thật xinh đẹp”, Tiểu Hùng làm bộ kinh ngạc kêu lên.

“Đương nhiên rồi, bọn tớ có gen tốt mà”. Đào Yên Nhiên đắc ý kéo tôi lại đứng với chị ấy.

Thời gian vừa qua chị ấy luôn kiên trì giảm béo, cuối cùng cũng có hiệu quả. Thon thả cũng khiến chị ấy xinh đẹp hơn nhiều.

Điều bất ngờ nhất là Dư Kim Đào lại tặng hoa cho Đào Yên Nhiên.

“Á!”. Tôi hét lên, “Cậu đến nhà tớ tặng hoa sao lại không tặng cho tớ?”.

“Để công bằng mà. Họ đều tặng cậu rồi, các bạn gái khác sẽ buồn phải không. Nhìn xem Hạ Vũ rất tốt, dịu dàng nhẹ nhàng chứ không líu ríu như cậu. Thật không hiểu Thất công tử của chúng ta sao lại thích cậu được chứ?”. Dư Kim Đào đả kích.

“Á à, cậu dám phê bình tớ!”. Tôi giật lấy bó hoa của Đào Yên Nhiên ném về phía cậu ấy.

Hạ Vũ cười ngăn tôi: “Làm thế thì hỏng hết chỗ hoa đẹp này mất”.

Hôm đó chúng tôi rất vui, niềm vui lâu ngày gặp lại thật khiến tất cả đều nở nụ cười tươi tắn.

Hôm sau có mưa lớn.

Tôi ngồi trong phòng nghe tiếng đàn du dương của Tiểu Hùng hòa cùng tiếng mưa rơi, cảm thấy trình độ đàn của cậu ấy đã lên một bậc rồi.

Tôi hồi tưởng lại chuyện hôm qua, Tiểu Hùng không nói chuyện với Hạ Vũ. Hạ Vũ đáng thương không nhận được bó hoa nào, nhưng cô ấy không hề than vãn, chỉ yên lặng ngồi nhìn mấy người chúng tôi đùa nghịch, còn làm cơm cho chúng tôi ăn nữa.

Tôi không biết Tiểu Hùng nghĩ gì nữa. Sau sự phấn khích, náo nhiệt ấy, tôi cũng bình tĩnh hơn nhiều, tôi rất muốn hỏi Tiểu Hùng, nhưng cậu ấy cứ đàn hết bản này đến bản khác. Tôi có thể cảm nhận được rằng, tâm trạng cậu ấy lúc này rất phức tạp.

Tôi nhoài người bên cửa sổ nhìn màn mưa bên ngoài, thực sự không chịu nổi nữa, tôi cầm ô chạy đến tiệm hoa của Hạ Vũ.

“Sao cậu lại đến đây?”. Hạ Vũ lấy quần áo cho tôi thay, rồi lại dùng khăn lau tóc giúp tôi.

“Tớ nhớ cậu mà”, tôi cười.

“Giờ cậu cũng biết cách nói dối rồi đấy”, Hạ Vũ ấn trán tôi.

Tôi chợt khựng người, đúng vậy, sao tôi lại học kiểu của Thất Hiểu Mộ thế này? Nhưng tôi cũng nói thật mà.

“Hì hì”. Tôi dang tay ôm lấy Hạ Vũ, “Cậu giống như chị gái tớ vậy”.

“Nói ngọt thế, nói đi, có yêu cầu gì?”. Hạ Vũ cười, cúi người nhặt chiếc khăn bị tôi ném xuống đất. Mái tóc dài của cô ấy chưa kịp tết lại rủ xuống trông như tấm lụa đen óng ánh vậy.

Tôi ngại ngùng kéo cô ấy, nũng nịu nói: “Cậu múa được không? Lâu rồi tớ không được xem điệu múa lan hồ điệp rồi”. Tôi lắc lắc cánh tay cô ấy.

Hạ Vũ bị tôi lắc đến hoa mắt chóng mặt, vội gật đầu: “Cậu đúng là giống hệt Tiểu Hùng, càng lớn càng chẳng ra sao”. Đột nhiên cô ấy sực tỉnh, bịt chặt miệng.

Nhưng đã quá muộn, tôi giữ chặt cô ấy không buông: “Còn không khai ra, hì hì, có phải cậu luôn giấu bọn tớ lén liên lạc với cậu ấy không?”.

“Không có. Cậu muốn xem tớ múa thì về lấy hộp bát âm đi”, Hạ Vũ đẩy tôi ra cửa.

“Ha ha, tớ có mang theo đây”. Khi đi tôi đã mang theo nó.

Trong ba đứa thì Hạ Vũ là người trầm lặng, dịu dàng nhất, thậm chí tôi còn nghi ngờ cô ấy không phải thiên thần kia. Làm gì có thiên thần nào nhẹ nhàng như cô ấy chứ, trong phim, các thiên thần đều vô cùng nghịch ngợm hoặc túc trí đa mưu, còn Hạ Vũ thật đặc biệt.

Nhưng tôi thích cô ấy, thích một thiên thần như vậy.

Cuối cùng Hạ Vũ không thể từ chối được lời khẩn cầu của tôi, bắt đầu nhảy múa. Tôi vui vẻ gõ nhịp phụ họa.

Bỗng tôi thấy lan hồ điệp ở bên ngoài đang cúi mình từng cặp nhảy theo điệu nhạc. Tôi phấn khích kêu lên: “Hạ Vũ, nhìn xem, lan hồ điệp đang múa kìa”.

Hạ Vũ dừng lại, nhưng ánh mắt cô ấy đột nhiên cứng đờ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó.

Tôi tò mò nhìn theo qua cửa sổ.

Bên ngoài là một bóng người mơ hồ đứng dưới mưa, không có dù.

Dáng người đó rất đỗi quen thuộc, tôi không kìm được lén cười - Tiểu Hùng đến rồi.

Cậu ấy và Hạ Vũ nhìn nhau qua khung cửa sổ, không ai nói gì.

Ngoài tiếng mưa “ào ào” thì chỉ còn tiếng nhạc từ hộp bát âm.

Thấy họ như thế tôi chợt thấy lo, không kìm được liền mở phăng cửa chạy ra ngoài hét: “Cậu là đồ ngốc hả? Muốn ốm chết hả?”. Thấy cậu ấy không để tâm, tôi chạy lại định kéo cậu ấy vào trong nhà.

Khi chạm vào cánh tay cậu ấy tôi cảm nhận được luồng nhiệt rất lớn: “Cậu ốm à?”. Tôi giật thót mình, sờ lên trán cậu ấy.

Lạ thật, nhiệt độ bình thường mà.

Bỗng nhiên Hạ Vũ quay người.

Tôi tưởng cô ấy bỏ đi, nhưng cô ấy lại tiếp tục múa. Tôi ngoảnh lại nhìn Tiểu Hùng, hình lan hồ điệp trên cánh tay cậu ấy bỗng chuyển động theo điệu múa của Hạ Vũ.

Tôi sững sờ, bất giác nhớ lại dấu vết này có là do cậu ấy bị bỏng hôm Đào Yên Nhiên phóng hỏa nhà bếp Hạ Vũ. Thì ra dấu ấn trên người hậu thế của công tử kia không phải có từ khi sinh ra.

Trước điệu múa tuyệt diệu của Hạ Vũ, con tim Tiểu Hùng cơ hồ cũng bùng cháy theo, cuối cùng cậu ấy lấy hết can đảm bước vào nhà.

“Từ sau khi dấu ấn này xuất hiện và không thể mất đi, trái tim tớ cũng đập theo lan hồ điệp. Tớ sợ hãi, tớ nhát gan, vì thế tớ muốn trốn chạy. Nhưng tớ chưa bao giờ quên cậu…”.

Tôi chưa từng nghe ai thổ lộ lòng mình chân thành mà đau buồn như thế. Tôi lặng lẽ đóng cửa lại, không còn nghe thấy họ nói gì nữa, qua lần cửa kính chỉ thấy Hạ Vũ lặng lẽ rơi lệ.

Tâm trạng rối bời, tôi cũng không kìm được mà hai hàng lệ nhạt nhòa, không rõ trên mặt là nước mắt hay nước mưa. Không biết từ khi nào, Thất Hiểu Mộ, Đào Yên Nhiên và Dư Kim Đào cũng tới.

“Chúng ta vào xem sao đi”. Đào Yên Nhiên vẫn thế, muốn xông vào trong nhưng Dư Kim Đào đã ngăn lại.

“Chúng ta đi thôi, đừng để bị cảm”. Thất Hiểu Mộ kéo tôi.

“Được, nên cho họ thời gian, đợi bao nhiêu năm như vậy chắc chắn họ có rất nhiều điều để nói”.

Mưa liên tiếp mấy ngày liền, đến ngày thứ tư trời mới nắng.

Bầu trời sau cơn mưa trong xanh thoáng đãng, không khí vô cùng trong lành. Chúng tôi mừng rỡ chuẩn bị đi chơi.

“Tớ đề nghị chúng ta đi lên ngọn Bạch Tháp lần nữa”, Đào Yên Nhiên nhanh mồm.

“Tớ đồng ý, chúng ta gặp nhau là nhờ Bạch Tháp”, Thất Hiểu Mộ liền phụ họa.

Không ai có ý kiến gì, chúng tôi hẹn nhau chiều tối đến đó.

Trong ánh nắng cuối ngày, hai ngọn tháp phản chiếu lên mặt hồ sen vô cùng huyền ảo. Trận mưa lớn mấy ngày nay đã gột rửa tòa tháp trở nên sạch sẽ, tiếng chuông lanh lảnh vang vọng.

“Chẳng trách người ta dùng đá cẩm thạch, qua mấy trăm năm mưa gió bão bùng ngọn tháp vẫn trắng trong không tì vết, giống như tình yêu một lòng không bao giờ thay đổi”, tôi cảm thán.

Bên dưới tháp có mấy người đang dọn dẹp, thì ra ở đây đang tiến hành sửa chữa.

“Cuối cùng chúng ta cũng có thể lên đó tham quan rồi”. Một đám học sinh tiến lại từ sau chúng tôi, trò chuyện rất lớn.

“Thì ra chỉ là ngọn tháp bình thường, thế mà trước đây còn khóa chặt làm ra vẻ thần bí, đúng là dụ người khác mà”, một nhóm người khác đang đi xuống.

Tôi và Hạ Vũ nhìn nhau cười.

Đương nhiên rồi, bố mẹ tôi sợ người ta nhìn thấy những thứ bên trong đó sẽ nổi lòng tham, nên đã đặt một tấm màn đặc biệt, rất nhiều thứ người thường không thể nhìn thấy. Thật ra, họ sợ bị người khác nhìn thấy bức tranh trên tường sẽ hiểu lầm. Ai bảo tôi và bà Cửu, cả Hạ Vũ nữa giống nhau như thế cơ chứ!

Màn đêm dần buông, những người tham quan cũng ít dần.

Con người là loài động vật vô cùng kỳ lạ, khi mọi việc hư hư ảo ảo khiến người ta cảm thấy mơ hồ thì người ta sẽ thấy hiếu kỳ. Càng hiếu kỳ người ta càng muốn vén bức màn thần bí. Nhưng bây giờ nhà trường đã mở cửa ngọn tháp, vén tấm màn thần bí lên, thế mà người đến tham quan lại ít đi.

Cũng giống như lúc này, chẳng còn mấy người ở đây, những thầy phụ trách tuần tra cũng chẳng thấy nữa.

Lần này chúng tôi quang minh chính đại cầm đèn pin leo lên đỉnh tháp.

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]

Cái gác xép nhỏ trên này cũng đã được mở ra, có lẽ đám công nhân tu sửa đã phát hiện ra cánh cửa. Nhưng họ phát hiện cũng chẳng có tác dụng gì. Với người thường thì đó chỉ là một cái gác xép bình thường mà thôi.

Đứng trong đó, tôi vặn dây cót hộp bát âm.

Giai điệu Búp bê khiêu vũ cùng gấu nhỏ vang vọng trong ngọn tháp hòa cùng tiếng chuông lanh lảnh.

Hạ Vũ bắt đầu nhảy điệu múa quen thuộc.

Chiếc đèn lưu ly từ từ hạ xuống, rồi một tia sáng phát ra từ ngực cô ấy.

Chúng tôi đều sững sờ.

Thì ra viên ngọc bà Cửu để lại cho cô ấy đang chuyển động, và đang tiến lại gần cây đèn, tỏa ra ánh sáng ngũ sắc chiếu sáng cả ngọn tháp.

“Tớ hiểu rồi”, tôi phấn khích kêu lên.

“Tớ cũng hiểu rồi”. Thất Hiểu Mộ cười, nắm chặt tay tôi.

“Tớ nhớ ra rồi. Phải dùng viên ngọc thắp đèn”, nói rồi cô ấy nhìn Tiểu Hùng đầy vẻ mong chờ.

Chúng tôi đều như choàng tỉnh, cùng căng thẳng nhìn Tiểu Hùng và Hạ Vũ.

Hy vọng lần này Tiểu Hùng không chạy nữa.

Tiểu Hùng nhìn Hạ Vũ, hai người nhắm mắt cùng cầu nguyện.

Họ nắm tay nhau, run run cầm viên ngọc đặt vào trong ngọn đèn. Viên ngọc ấy chầm chầm chuyển động lên đỉnh ngọn đèn, sáng tựa viên minh châu khiến gương mặt ai cũng như tỏa sáng ngời ngời.

“A… đẹp quá!”. Đào Yên Nhiên kích động kêu lên.

Ngọn đèn chầm chậm xoay tròn, chiếu lên bức tường rất nhiều hình ảnh, thì ra đây là đèn kéo quân.

“Đẹp quá!”. Tất cả cùng cảm khái.

Tiểu Hùng nắm chặt tay Hạ Vũ, hai người lặng lẽ nhìn nhau. Mắt Hạ Vũ rưng rưng, mấy trăm năm rồi, cuối cùng cô ấy cũng đã tìm thấy chàng trai của mình.

“Chúc mừng, chúc mừng!”. Tôi tiến lại.

Thất Hiểu Mộ nhìn ngọn đèn, nói với tôi: “Phi Phi, chúng ta cũng thử đi”.

“Tớ không thử”, tôi cố chấp phản đối.

Thất Hiểu Mộ nhìn tôi với ánh mắt tổn thương: “Lẽ nào cậu không có lòng tin?”.

“Tớ…”. Tôi rất muốn phủ nhận, nhưng vì ngượng ngùng mà thành ra thiếu tự nhiên.

“Cô ấy à…”.

Tiểu Hùng định nói gì đó liền bị tôi ngắt lời: “Không được nói”.

Chắc chắn Tiểu Hùng sẽ nói tôi nhát gan, thích Thất công tử nhưng lại không dám thừa nhận.

“Được rồi, bọn tớ không nói gì nữa, thắp một lần là được chứ gì?”. Thất Hiểu Mộ nắm tay tôi, bàn tay cậu ấy ấm áp mạnh mẽ, tôi không giằng ra. “Tớ nắm chặt rồi thì cả đời cậu cũng đừng hòng thoát”, cậu ấy khẽ nói bên tai tôi.

Tôi ngẩng lên nhìn. “Thình thịch…”, nhịp tim cho tôi biết, tôi đã đợi câu nói này rất lâu rồi.

Tôi bất giác đỏ mặt.

Trước ánh mắt mong chờ của Thất Hiểu Mộ, tôi gật đầu.

Cậu ấy nắm tay tôi, nhắm mắt lại nói: “Bà Cửu kính mến, các thiên thần lan hồ điệp xinh đẹp, mọi người hãy phù hộ cho chúng con thắp sáng được đèn. Bất luận có thắp được hay không, mọi người nhất định phải phù hộ cho Phi Phi được khỏe mạnh, xinh đẹp, chúng con mãi mãi ở bên nhau…”. Nói rồi cậu ấy cúi người kính lễ.

Tôi dở khóc dở cười trừng mắt nhìn cậu ấy: “Chẳng phải vừa rồi cậu nói là không nói gì hết sao?”.

Tiểu Hùng và Hạ Vũ ở bên cạnh cười ngặt nghẽo.

“Mau lên đi, thắp xong rồi cho bọn tớ thử nữa”. Đào Yên Nhiên kéo Dư Kim Đào, cười khì khì nhìn chúng tôi.

“Các cậu?”. Bốn người chúng tôi nhìn họ đồng thanh kêu lên.

Lần đầu tiên thấy Dư Kim Đào đỏ mặt.

“Sao, không được à?”. Đào Yên Nhiên chỉ chỉ chúng tôi thét lên.

“Được được…”, chúng tôi che miệng cười.

Chúng tôi lấy viên ngọc ra rồi lại cùng đặt vào đèn.

“Oa, sáng rồi, sáng rồi…”. Tiếng vỗ tay của Đào Yên Nhiên gần như át hết tiếng chúng tôi, “Chúng ta thành công rồi!”.

Hôm sau, khắp mọi nẻo đường ngõ ngách đều bàn tán về việc tối hôm qua ngọn tháp phát sáng. Có người nói đã nhìn thấy thần tiên nhảy múa, còn thấy cả một ngọn đèn bay qua bay lại. Mọi người đều nói thì ra truyền thuyết là thật, càng nói càng thần bí làm không ít đôi tình nhân buổi tối đều lên tháp thắp đèn, thả đèn. Đương nhiên họ tự mang đèn lên đó. Trường Bạch Tháp trở nên vô cùng náo nhiệt.

Đề phòng hỏa hoạn, nhà trường cấm không cho quá nhiều người vào tháp, cuối cùng công trình tu sửa ngọn tháp phải kết thúc trước dự kiến.

Nhà trường lấy lý do là bảo vệ di tích, một lần nữa đóng cửa Bạch Tháp.

Ngọn tháp lại được phủ lên tấm màn thần bí. Nhưng tôi, Tiểu Hùng, Thất Hiểu Mộ, Hạ Vũ và những người khác đều đã kết duyên nhờ ngọn tháp. Nhờ ngọn tháp mà chúng tôi tìm được người yêu định mệnh của mình. Vì thế câu chuyện tình yêu của chúng tôi cơ hồ cũng mang sắc màu thần bí.

Nếu bạn cũng gặp người mình thích, muốn nhận được lời chúc phúc tốt đẹp thì hãy đến trường Bạch Tháp tìm tôi, tôi sẽ đưa bạn lên ngọn tháp cầu nguyện, như vậy các bạn sẽ hạnh phúc bên nhau đến trọn đời.

Hì hì, nhớ đến sớm nhé!