Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 19 + 20

CHƯƠNG 19

PHONG VŨ KHÔNG ĐẦU ÓC

Thu Địch Phỉ rốt cuộc đã có thể lên đường về nhà rồi.

Mộ đại gia biến thái rốt cuộc cũng không quấn lấy nàng nữa rồi.

Thu Địch Phỉ ngồi trên xe ngựa xoa hoa siêu cấp, hai mắt rưng lệ, lòng tràn ngập cảm giác biết ơn, không ngừng kích động mà ca ngợi Phật tổ: A Di Đà Phật. Cảm tạ Đức Phật. Cảm tạ người rốt cuộc đã để ta có thể về nhà. Cảm tạ người rốt cuộc đã để ta trong quãng đời còn lại không cần nhìn thấy Mộ vô thường nữa. Phật tổ, đại ân đại đức của người, Thu Địch Phỉ chẳng có chi, chỉ biết lấy thân báo đáp mà thôi.

Thu Địch Phỉ nghĩ tới nàng đang trên đường về nhà thì hưng phấn dị thường, ngồi trong xe ngựa mà cũng không yên, cứ nhảy lên nhảy xuống…

Càng nhảy càng cảm thấy sung sướng, cảm giác như mình là người có tiền.

Thu Địch Phỉ ở Thu Dương sơn trang cũng không phải chưa từng thấy người có tiền nhưng xa xỉ như Mộ vô thường thì đúng là lần đầu, xa xỉ như thế là cùng.

Chỉ là một cỗ xe chuyên dụng của cung chủ thôi mà lại xa hoa đến nổi có thể mua được cả một trấn nhỏ.

Cái xe ngựa này được trang trí chẳng khác gì xe ngựa hoàng gia, vách xe đều được mạ vàng còn chưa nói, ngay cả trên trần xe cũng được khảm vô số kỳ trân bảo thạch, trân châu phỉ thúy…

Đại gia đệ nhất thiên hạ lại dùng trân châu bảo thạch đắt đỏ tạo thành bức họa “Giang sơn như thử đa kiều” trên trần xe…

Thu Địch Phỉ ngồi trong xe ngựa, thỉnh thoảng lại hưng phấn nhảy lên, khảy những viên trân châu bảo thạch kia xuống, cất kỹ vào túi, thoải mái nghĩ: hiện tại ta cũng trở thành một nữ hiệp giàu có của võ lâm rồi.

Khi Thu Địch Phỉ mới tiến vào xe ngựa, nhìn thấy bốn vách xe lóng lóng vàng kim, lại thấy trần xe gắn đầy bảo thạch thì chấn động, cả người bay bổng.

Cái xe ngựa này, quá xa hoa rồi. Đại gia đúng là không giống người thường.

Thật muốn đem tất cả tài sản của Mộ Thiên Sơn biến thành sở hữu của nàng.

Người ta ở cùng hắn nhiều ngày như vậy, mặc hắn khi thích là khi dễ, lại bị ép uống độc dược, còn vì hắn mà đổ máu… cho dù muốn một chiếc xe ngựa cũng không coi như là đòi hỏi quá đáng… Huống hồ, người ta lúc gần đi cũng không có xin tiền hắn, cho nên lúc này lấy mấy viên trân châu bảo thạch thì có đáng gì đâu, cũng không phải là chuyện to tát gì, nói thẳng ra thì xem như là cho hắn một cơ hội đền bù. Nàng lại làm việc thiện rồi đó nha…

Thu Địch Phỉ vừa nghĩ, vừa hăng hái nhảy lên nhảy xuống, không ngừng gảy những hạt trân châu bảo thạch trên trần xe, cho đến khi xe ngựa đến dưới chân núi Thu Dương thì bức họa “Giang sơn như thử đa kiều” đã bị Thu Địch Phỉ khảy cho sông cạn đá mòn.

Thu Địch Phỉ mang theo vẻ mặt thỏa mãn ngọt ngào, tươi cười vuốt ve hầu bao bên hông.

Nàng vô cùng vui vẻ, thầm nghĩ: từ nay về sau, ta chính là người giàu nhất trong Thu Dương sơn trang. Ha ha ha a a a.

***

Xe ngựa đến dưới chân núi Thu Dương sơn trang, Phong Vũ dừng xe, hít sâu một hơi, chớp chớp hai mắt một cái, sau đó mới vung tay kéo rèm xe lên.

Ngay khi đó, hắn cảm thấy có chút không thích hợp.

Phong Vũ âm thầm nghĩ ngợi: trước kia xốc rèm xe lên, hai mắt luôn bị ánh sáng chói lọi của trân châu bảo thạch trên trần và vàng hai bên thành xe làm cho chói mắt nhưng hôm nay hai mắt hắn không có cảm giác như thế? Không phải dọc đường đi, hắn đã trong lúc thần không biết quỷ không hay mà luyện được hỏa nhãn kim tinh chứ?

Phong Vũ đưa mắt quét một vòng trong xe, trên mặt lộ ra biểu tình sợ hãi như là thấy quỷ.

Phong Vũ không khống chế được cảm xúc, nhảy lên xe ngựa, kích động chỉ tay vào Thu Địch Phỉ hỏi: “Sao có thể như vậy? Thời điểm chúng ta xuất phát rõ ràng là vẫn còn nguyên vẹn, sao giờ lại thành ra như vậy? Xong rồi, xong rồi, mất nhiều bảo thạch như vậy, chắc chắn cung chủ sẽ phạt ta lặn trong hàn trì rồi.”

Thu Địch Phỉ làm ra vẻ vô tội, ngu dại hỏi lại: “Ta cũng không biết có chuyện gì xảy ra, có thể là do dọc đường đi xóc nảy dữ quá cho nên trân châu bảo thạch đều bị rơi hết rồi a.”

Phong Vũ nghiêng đầu, bộ dáng suy nghĩ sâu xa: “Thật sự… là đúng vậy sao? Không phải là ngươi gảy chúng xuống sao?”

Thu Địch Phỉ vỗ mạnh một cái, lớn tiếng nói: “Đúng, chính là ta gảy xuống đấy. Thì sao? Chính ta gảy đấy, muốn làm gì?”

Phong Vũ thấy Thu Địch Phỉ quát to thì lập tức bày ra vẻ mặt cung kích, chuộc lỗi, khẩn thiết nói: “Thái cô nương ngàn vạn lần đừng tức giận, Phong Vũ chỉ là nhanh mồm nhanh miệng chứ không có ý gì, vừa rồi có đắc tội với cô nương thì xin cô nương rộng lòng bỏ qua cho, Phong Vũ xin thỉnh tội với ngươi.”

Thu Địch Phỉ bị thái độ của Phong Vũ làm cho ngạc nhiên, không phải chỉ một chút mà là vô cùng, vô cùng ngạc nhiên.

Thiên Khuyết cung đúng là ngọa hổ tàng long nha, dạng người gì cũng có. Mộ đại vô thường, Hoa Bách Hoa thần kinh, Phong Nham không biết nói chuyện, bây giờ lại thêm Phong Vũ không có đầu óc. Cái này đúng là mở rộng tầm mắt nha.

Thu Địch Phỉ ăn trộm bị bắt gặp, vốn tính cả vú lắp miệng em không ngờ nàng mới nói có mấy câu đã hù dọa được Phong Vũ.

Không biết nên khen hắn trung thực, chân chất hay là nói hắn không có đầu óc a.

Thu Địch Phỉ cảm thấy suy nghĩ của mình có chút không phúc hậu, được tiện nghi lại còn khoe mã nhưng nghĩ tới bản thân bị trúng kịch độc, năm ba năm nữa là đi bán muối rồi; trong lúc các cô nương khác phơi phới thanh xuân thì nàng lại phải chịu đựng sự đau nhức, thống khổ tận tâm can, cho nên sự mềm lòng của nàng chỉ thoáng qua chốc lát rồi tan biến.

Nàng không nên cảm thấy áy náy với người của Thiên Khuyết cung.

Tiếp tục làm người chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ.

Thu Địch Phỉ làm ra vẻ rộng lượng, không muốn so đo với Phong Vũ: “Được rồi, ta cũng không phải người hẹp hòi, chuyện hôm nay ta cũng không trách ngươi” ân, ta không phải là người hẹp hòi, chỉ là người chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ thôi.

Phong Vũ lại nhiều lần cảm tạ Thái cô nương không trách tội.

Thu Địch Phỉ lại làm ra vẻ nghiêm túc nói với Phong Vũ: “Khi ngươi quay về Thiên Khuyết cung, cung chủ nhà ngươi có hỏi xe ngựa vì sao lại thành ra như vậy, ngươi cứ nói là ta gảy hết đi, dù sao ta cũng sẽ phải chết, cho nên trước khi chết gánh thêm một tội danh nữa cũng chẳng sao, miễn cho ngươi khỏi bị trách phạt.”

Phong Vũ bị Thu Địch Phỉ hư tình giả ý làm cho cảm động đến suýt rơi nước mắt: “Thái cô nương đúng là một người tốt. Phong Vũ cảm kích vô cùng, giống như sóng trường giang cuồn cuộn không dứt. Phong Vũ không phải anh hùng nhưng cũng lập chí làm một tiểu anh hùng. Anh hùng thì phải có trách nhiệm. Thái cô nương yên tâm, ai làm người đó chịu, việc này do Phong Vũ gây ra tất nhiên sẽ phải tự mình chịu tội, tuyệt sẽ không liên lụy tới Thái cô nương.”

Nghe xong mấy lời này, Thu Địch Phỉ rất muốn hét to: lão nương đợi chính là những lời này

***

Phong Vũ vội vàng quay về Thiên Khuyết cung, chuẩn bị nhận phạt của Mộ đại gia.

Thu Địch Phỉ thở sâu, trong lòng hưng phấn tới mức hai chân bước như chạy lên núi.

Đi đến sườn núi, nàng đột nhiên thấy rất nhiều người mặc y phục hoa lệ đi phía trước.

Thu Địch Phỉ không muốn gặp gỡ nhiều người, rất muốn tránh đi nhưng đường lên núi lại chỉ có một cho nên nàng bất đắc dĩ mà đi tiếp, tiến gần đám người kia.

Khi Thu Địch Phỉ định lướt qua đám người không quen biết kia thì sau lưng đột nhiên vang lên mấy âm thanh thét chói tai.

“Lão Tam?!”

“Tam muội?!”

“Tam tỷ?!”

Thu Địch Phỉ quay đầu, phát hiện âm thanh vừa rồi đúng là của ba vị tỷ muội nhà mình.

CHƯƠNG 20

THÁI ĐỘ CỦA NGƯỜI NHÀ

Thu đại tiểu thư, Thu nhị tiểu thư, Thu tứ tiểu thu đều đi tới bên cạnh Thu Địch Phỉ, ba người sáu con mắt mở thật to, quét tới quét lui trên người nàng nhiều lần.

Đánh giá một hồi, Thu đại tiểu thư lên tiếng đầu tiên: “Tam muội, mấy ngày qua ngươi chạy đi đâu? Phụ thân chỉ sai ngươi xuống núi đưa thiệp, ngươi lại đi gần nửa tháng mới về, lại trốn đi chơi ở đâu hả?”

Thu Địch Phỉ ngẩn ngơ, cảm giác như không có lời nào để nói.

Lẽ ra nàng mất tích nửa tháng, gặp lại, đại tỷ phải dùng những lời yêu thương kinh hỉ mà nói với nàng: “Tam muội, ngươi cuối cùng cũng về rồi, những ngày qua ngươi đã đi đâu? Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Nhưng mà, nàng đại tỷ nói: ngươi lại trốn đi chơi ở đâu?

Thu đại vừa dứt lời, Thu nhị đã tiếp nối: “Tam muội, ngươi rời nhà lâu như vậy sao không nhắn lại một tin cho mọi người biết. Phụ thân cứ tưởng ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lo lắng mất mấy ngày. Ngươi lớn như vậy rồi, trước khi đi đâu cũng phải báo cho người nhà biết một tiếng chứ?”

Thu Địch Phỉ cảm thấy đắng chát trong lòng. Nàng chịu nhiều đau khổ, thậm chí còn suýt mất mạng nhưng có được cơ hội liền tâm tâm niệm niệm quay về nhà. Nhưng vừa về tới đã nghe các tỷ tỷ trách móc, cho rằng mấy ngày qua nàng trốn ra ngoài đi chơi. Thu Địch Phỉ rất hi vọng có ai đó hỏi nàng một câu: mấy ngày qua ngươi tốt chứ?

Thu tứ như hiểu được nồi lòng của Thu Địch Phỉ, ôn nhu hỏi nàng: “Tam tỷ, mấy ngày qua ngươi tốt chứ?”

Thu Địch Phỉ cảm thấy ấm lòng, đang định trả lời thì không ngờ Thu tứ tiểu thư đã hỏi tiếp: “Còn trôi qua rất vui vẻ phải không? Tam tỷ, không phải là muội muội nói ngươi, nhưng ngươi cũng quá không phép tắc rồi, rời nhà không thèm nói một tiếng, lúc về lại làm chúng ta kinh ngạc, thật không biết nên nói ngươi thế nào nữa.”

Thu Địch Phỉ tâm như tro tàn.

Ba người cốt nhục chí thân, không ai nói được một lời quan tâm thật lòng.

Thời điểm ra đi làm cho chúng ta lo lắng, là lo lắng nàng có quay về hay không a.

Lúc trở về lại làm cho chúng ta kinh ngạc, là ngạc nhiên vì nàng thật sự lại quay về.

Lúc trở lại lại để cho chúng ta chấn kinh - là giật mình nàng thật sự lại về nhà đã đến a.

Thu Địch Phỉ cảm thấy chua chát vô cùng, tỷ muội của nàng đều mong nàng biến đi cho khuất mắt.

Các nàng luôn ghét bỏ có một thân nhân ngu xuẩn như nàng.

Nhưng nếu nàng không ngu thì chưa chắc sống được tới bây giờ, mà có thì cũng sẽ chịu không ít đau khổ.

Thu Địch Phỉ cố kiềm nén tâm trạng, bắt buộc bản thân bày ra dáng vẻ tươi cười ngây ngốc nói: “Ta đi Thiên Trì tiêu cục phát thiệp mời, khi trở về thì bị rơi xuống sông Thu Dương, các ngươi cũng biết ta không biết bơi, khi được người ta cứu lên thì đã bị nước sông cuốn trôi khá xa rồi, điều dưỡng xong thì vội vàng quay về ngay nè.”

Thu Địch Phỉ vừa nói dứt lời, ba tỷ muội Thu gia đã mở to hai mắt, kinh ngạc vạn phần, đồng loạt la to: “Sông Thu Dương?”

Thu đại: “Thu Địch Phỉ, không phải vậy chứ, với dáng người đẫy đà của nhị tỷ ngươi có rơi xuống thì một nửa cũng còn kẹt lại trên bờ, mà ngươi thì bị nước sông Thu Dương cuốn trôi.”

Thu nhị: “Thu Địch Phỉ, ngươi đúng là… thật không biết nên nói thế nào. Thì ra nguyên nhân ngươi rời nhà nhiều ngày là vậy sao? Thật làm cho người ta dở khóc dở cười, ngươi khi nào thì mới bớt vụng về đây?”

Thu tứ: “Tam tỷ, tuổi của ngươi đâu còn nhỏ nữa. Ta thật không dám nói cho người ta biết ở Thu Dương sơn trang, ta là tứ tiểu thư chứ không phải tam tiểu thư, rằng thật ra trong nhà ta còn có một tam tiểu thư khác, chỉ có điều quá mức ngốc nghếch, khờ khạo a.”

Thu Địch Phỉ rất muốn rơi lệ.

Lúc trước trải qua nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn suýt chết, nàng cũng chẳng có mong ước gì, chỉ một lòng muốn về nhà, gặp lại người thân nhưng giờ phút này, đối điện với thái độ ghét bỏ của các tỷ muội, trong lòng nàng đau đớn vô cùng.

Có lẽ nàng không nên quay về.

...

Thu Địch Phỉ còn đang âm thầm tổn thương thì chợt nghe thanh âm một nam nhân từ cách đó không xa vọng tới

“Liên nhi, ba tỷ muội các ngươi nói chuyện gì với vị cô nương này mà lâu vậy? Ta thật tò mò, mang theo ngũ đệ, thất đệ tới góp vui, tham gia náo nhiệt a.”

Thu Địch Phỉ thoáng nghiêng đầu, nhìn về phía người nói chuyện chỉ thấy người nọ một thân minh hoàng, toàn thân quý khí, khuôn mặt nam tính tuấn dật.

Thu Địch Phỉ lại nhìn sau lưng người nọ thấy hai nam tử cũng quý khí mười phần, vẻ mặt còn toát ra chút kiêu căng.

Thu nhị tiểu thư Thu Địch Liên nghe nam tử mặc hoàng y nói xong thì lập tức bày ra dáng vẻ tươi cười ngọt ngào.

Thu Địch Phỉ âm thầm thở dài: đúng là nhất tiếu khuynh thành.

Thu Địch Liên đi tới trước mặt người nọ, ôn nhu nói: “Hồi thái tử ca ca… vị cô nương này, để cho thái tử ca ca chê cười cười rồi… nàng là… nàng là tam muội của ta”. Nghe nàng nói, có cảm giác nàng có bao nhiêu xấu hổ, khó mở miệng, cho thấy Thu Địch Phỉ ở trong lòng các tỷ muội nàng có bao nhiêu chán ghét và khó chịu.

Thu Địch Phỉ ngẩng đầu nhìn nam tử hoàng y.

Thì ra người này là thái tử. Thái tử xuất hiện ở chỗ này, hẳn là tới tham gia đại hội võ lâm.

Thu Địch Phỉ lại nhìn Thu Địch Liên bên cạnh hắn.

Có lẽ nàng sắp trở thành thái tử phi. Cháu gái thừa tướng đương triều, địa vị không nhỏ, dung mạo lại quốc sắc thiên hương, nói không chừng tương lai chính là mẫu nghi thiên hạ.

Thu Địch Phỉ bỗng nhiên nghĩ đến lý luận lấy vợ của Mộ Thiên Sơn, liền có lòng tốt mà thở dài thay hắn.

Xem ra hắn không thể lấy vợ là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân rồi.

...

Thái tử nghe xong những lời của Thu Địch Liên thì nghi hoặc “ồ” một tiếng, sau đó nhìn Thu Địch Phỉ nhưng lại hỏi Thu Địch Liên: “Liên nhi không phải chỉ có ba tỷ muội sao? Sao lại có thêm một muội muội?”

Thu Địch Phỉ yên lặng, để mặc thái tử và hai người sau lưng hắn tùy ý đánh giá.

Nàng rời nhà suốt nửa tháng, người nhà chẳng những không đi tìm nàng, thậm chí còn muốn loại trừ nàng khỏi gia phả.

Trong lòng Thu Địch Phỉ cảm thấy chua sót vô hạn.

Thu Địch Liên vẫn làm ra vẻ khó mở miệng mà trả lời: “Không phải chúng ta cố ý giấu giếm thái tử ca ca, điều này thực sự là…thực sự là…”

“Thật sự là tiểu nữ tử bình thường ngu dốt tới cực điểm, thường xuyên làm cho Thu Dương sơn trang và người nhà hổ thẹn, cha ta đã từng nói qua: ta sinh ra ngươi cũng như chưa sinh, trong nhà có ngươi cũng như không, nếu để người ngoài biết Thu Dương sơn trang có một tam tiểu thư như ngươi thì không biết càng tốt hơn. Ở Thu dương sơn trang, cha ta là người lớn nhất, hắn nói như vậy nên sau này mọi người đều nói với người ngoài là Thu gia chỉ có ba nữ nhi.”

Thu Địch Phỉ thật sự không chịu được cái kiểu dài dòng văn tự của Thu Địch Liên, cho nên đành phải thay nàng trả lời nghi vấn của thái tử gia.

Thái tử nghe xong mấy lời của Thu Địch Phỉ thì dò xét vẻ mặt nàng cẩn thận, rồi như suy nghĩ ra điều gì mà nói: “Theo cách nói của tam muội, thoạt nhìn cũng không phải là người vụng về a.”

Thu Địch Phỉ đột nhiên cười cười, trả lời: “Thái tử điện hạ, lời nói không phải dùng để nhìn mà là nghe được a.”

Thu Địch Liên nhìn dáng vẻ tươi cười của Thu Địch Phỉ thì trong lòng run rẩy một cái.

Nha đầu kia từ khi nào cười lên lại kinh diễm thoát tục như vậy?

Thu Địch Liên quay đầu nhìn thái tử, run rẩy trong lòng lập tức biến thành chấn động cực lớn.

Thái tử ca ca vậy mà có hứng thú nhìn chằm chằm nha đầu này.

Thu Địch Liên lại quay sang nhìn Thu Địch Phỉ, hung hăng trừng mắt, nữ nhi của nha hoàn rửa chân quả nhiên cũng là đồ xấu xa chuyên câu dẫn người khác.

Nhưng mà rửa chân với câu dẫn người thì có liên quan gì đâu?

Ghen tỵ quả nhiên có thể làm cho nữ nhân không chịu nói đạo lý, tức giận làm mờ lý trí a.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3