Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 31 + 32
CHƯƠNG 31
THIÊN KHUYẾT CUNG CHI THIÊN KHUYẾT CUNG
Thiên Khuyết cung đến tột cùng là cái dạng gì, thật ra trên giang hồ không ai biết, giống như mọi người đều không biết Mộ Thiên Sơn là người thế nào.
Nhưng trong suy nghĩ của đám võ lâm nhân sĩ thì Thiên Khuyết cung có lẽ là Diêm Vương điện ở nhân gian, cho nên trước cửa Thiên Khuyết cung nhất định sẽ có ngưu đầu mã diện canh gác…
Lại theo đám nhân sĩ võ lâm, Thiên Khuyết cung thần bí như vậy, nhất định trên cửa lớn sẽ không có tấm biển đề ba chữ Thiên Khuyết cung.
Đám võ lâm nhân sĩ ăn no ở không lại cảm thấy nếu nơi nào trước cửa treo những tấm biển đại loại như “Thiên Khuyết cung chi Di Hồng viện, “Thiên Khuyết cung chi đại tửu lâu”, “Thiên Khuyết cung chi tú phường”, “Thiên Khuyết cung chi lầu xanh”, “Thiên Khuyết cung chi giang hồ hảo nam nhi”… thì đều là hành động mượn danh tiếng của Thiên Khuyết cung để lăng xê tên tuổi một cách vô sỉ.
Cho nên khi Mộ Thiên Sơn đem Thu Địch Phỉ đưa đến trước một cổng lớn, bên trên còn có một tấm bảng siêu lớn viết mấy chữ đầy khí thế: “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” thì phản ứng đầu tiên của nàng: đây nhất định không phải là Thiên Khuyết cung.”
Thu Địch Phỉ nghĩ như thế, cảm thấy khiếp sợ nhưng cũng không phát ra tiếng.
Mộ Thiên Sơn: đây chính là Thiên Khuyết cung.
Thu Địch Phỉ cảm giác mình nhất định là đi đường quá mệt nhọc cho nên lúc này cả tinh thần và thể xác đều uể oải.
Xem ra sự thần bí không phải do bản thân của sự vật đó, mà chính do miệng lưỡi người đời truyền tụng tạo ra mà thôi.
Tất cả mọi người đi qua đi lại nơi này, có ai nghĩ tới “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” lại chính là Thiên Khuyết cung thực sự đâu.
Nhưng mà, “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung”, nó thật đúng là Thiên Khuyết cung, thật sự chính là Thiên Khuyết cung.
Trong lúc Thu Địch Phỉ còn âm thầm thổn thức thì cảm giác sau lưng trống rỗng, sau đó đã thấy Mộ Thiên Sơn như trích tiên bay lên rồi đáp xuống mặt đất.
Lúc này cổng lớn của “Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung” đã mở ra, một đám tuấn nam mỹ nữ từ trong ùa ra ngoài, cung kinh thi lễ với Mộ Thiên Sơn, sau đó thì quy củ đứng cúi đầu hai bên, chờ đợi chủ tử đi vào trong.
Mộ Thiên Sơn cũng không có để ý tới đám thuộc hạ đang thi lễ với mình.
Hắn nhảy xuống lưng ngựa xong thì khẽ ngước đầu, ôn nhu mỉm cười, giơ hai tay lên nói với Thu Địch Phỉ: “Thu nhi, xuống đây đi, chúng ta đã đến.”
Thu Địch Phỉ nhìn hai cánh tay đang giơ lên trước mặt nàng, cắn chặt môi, lấy hết dũng khí nói: “Tự ta có thể xuống.”
Thu Địch Phỉ vừa mới nói xong, bốn phía vang lên tiếng hút không khí, đội hình cầu vồng xấu miệng cũng vừa tới nơi, lại là Cam cầu vồng không thể nhịn được mà xuống ngựa, đến bên cạnh Thu Địch Phỉ nói nhỏ: “Tam cô nương, không được cãi lời sư đệ ta, ở đây hắn là lớn nhất, không ai không dám nghe lời hắn.”
Thu Địch Phỉ nhanh chóng quay đầu lại, cho Cam cầu vồng một cái liếc mắt khinh thường.
Đòi hỏi! Nói ít đi một câu cũng không nói ngươi câm nha.
Thường thường nữ nhân làm mất thể diện của nam nhân trước mặt mọi người thì người ngoài đều làm như không nghe không thấy, chuyện cũng sẽ không có gì, nhưng nếu bên cạnh có người không biết xấu hổ mà thổi gió quạt lửa, nói mấy lời không đâu thì thật sự sẽ làm cho đại gia tức giận.
Quả nhiên, Mộ Thiên Sơn nghe Cam cầu vồng nói xong thì đuôi lông mày nhướng lên, tuy khóe miệng vẫn tươi cười nhưng ánh mắt bắt đầu tối lại. Mộ cung chủ cũng là người dứt khoát, trực tiếp bỏ qua cự tuyệt của Thu tam tiểu thư, không nói hai lời mà đặt hai tay lên eo nàng, sau đó dùng sức ôm lấy, thân hình thiếu nữ lập tức rời khỏi lưng ngựa… rơi thẳng tắp vào ngực Mộ đại gia.
Hai tai của Thu Địch Phỉ một lần nữa lại dán lên ngực của Mộ Thiên Sơn, nghe nhịp tim của hắn truyền đến đầu, rồi theo mạch máu mà tràn ngập tứ chi, làm cho tâm của nàng khi nghe nhịp tim của hắn cũng trở nên rối loạn, thân thể trở nên mềm yếu vô lực, hai chân mềm nhũn như không còn đủ sức để chống đỡ sức nặng của thân thể nàng.
Trong lúc Thu Địch Phỉ bị Mộ Thiên Sơn cưỡi ép hiếp ôm xuống ngựa thì một giọng nữ mềm mại ôn nhu vang lên “Thiên Sơn sư huynh”.
Thu Địch Phỉ từ trong ngực Mộ Thiên Sơn nhìn lại thì đập vào mắt là một siêu cấp tuyệt đại mỹ nhân.
Thu Địch Phỉ nhớ tới Hoa Bách Hoa từng nói tư sắc của nàng cũng đủ để ở tại Bách Hoa cốc, còn chưa tới lượt được vào Thiên Khuyết cung.
Trước kia Thu Địch Phỉ từ chối bình luận những lời này nhưng bây giờ thì nàng tin một trăm phần trăm.
Tư sắc của Hoa Bách Hoa có thể gọi là đại mỹ nhân nhưng nếu đặt chung với đám mỹ nhân ở đây thì nàng giống như cỏ xanh lẫn giữa mẫu đơn.
Thu Địch Phỉ âm thầm cảm thán, nếu Mộ Thiên Sơn là nam tử tuyệt sắc nhất trong tất cả nam nhân trên đời này thì vị cô nương trước mặt cũng chính là đệ nhất mỹ nhất của tất cả nữ giới a.
Mỹ nhân chậm rãi đi tới bên cạnh hai người, đôi mắt như thu thủy lướt qua Thu Địch Phỉ rồi dừng lại trên người Mộ đại gia, ôn nhu đưa tình nói với hắn: “Sư huynh sao lại đi ra ngoài nhiều ngày như vậy? Ngươi có nhớ Thiên Hương không? Thiên Hương rất nhớ ngươi a.”
Mộ Thiên Sơn giơ tay lên khẽ vuốt mái tóc của mỹ nhân, mỉm cười trả lời: “Mới có vài ngày đã như vậy rồi.”
Mỹ nhân tự nhiên nói cười nhưng lại trăm mị ngàn kiều, quyết rũ động lòng người.
Trong lòng Thu Địch Phỉ hiện lên cảm giác chua sót nhàn nhạt.
Nàng nghĩ quả không sai.
Hắn đối với nàng, không liên quan tới nhớ nhung hay yêu thích, chẳng qua chỉ là xuất phát từ việc muốn chinh phục.
Thiên Hương quả nhiên là quốc sắc thiên hương, cho dù là nhị tỷ nàng là đệ nhất mỹ nhân võ lâm nếu đặt bên cạnh Thiên Hương thì cũng như là phàm nhân gặp tiên tử mà thôi.
Cũng chỉ có mỹ nhân quốc sắc thiên hương như vậy mới xứng đôi cùng đại gia phong hoa tuyệt đại.
***
Đội hình cầu vồng lập tức bu quanh người mỹ nhân, ồn ào hỏi thăm: “Thiên Hương sư muội, sao ngươi lại đến Thiên Khuyết cung quấn lấy sư đệ ta? Sao ngươi không ở lại Kim Kiếm môn giúp sư thúc đúc kiếm?”
Thiên Hương mỹ nhân mím môi ngượng ngùng, sóng mắt nhẹ chuyển liếc Mộ Thiên Sơn ngưỡng mộ: “Cha ta cho phép ta tới đây.”
Mộ Thiên Sơn đáp trả cho mỹ nhân một nụ cười ôn nhuận rồi quay đầu nhẹ giọng nói với Thu Địch Phỉ: “Thu nhi, vào đi thôi”.
Thu Địch Phỉ đang muốn cất bước đi vào bên trong thì bị Thiên Hương mỹ nhân chặn đường.
Thiên Hương mỹ nhân khuôn mặt tươi cười đánh giá Thu Địch Phỉ, sau đó ngữ khí hàm ý mỉa mai quay sang hỏi Mộ Thiên Sơn: “Thiên Sơn sư huynh, vị muội muội này sao lại ăn mặc như một tiểu nương tử như vậy? Hơn nữa nhan sắc của nàng còn không bằng một nửa Hoa Bách Hoa, sao ngươi có thể mang nàng đi vào Thiên Khuyết cung? Ngươi không phải phá vỡ cung quy không phải mỹ nhân thì không được vào nội cung chứ?”
Thu Địch Phỉ nghe mấy lời khẩu phật tâm xà của Thiên Hương mỹ nhân, trong lòng rất không thoải mái.
Ăn mặc kiểu tiểu nương tử thì đã sao? Là cô nãi nãi ta cam tâm tình nguyện a. Ta mà cao hứng thì ngày mai búi tóc kiểu đạo cô cũng được, ngày sau lại kiểu đại hiệp… thì cũng không tới lượt ngươi quản, mà ngươi quản được không?
Thu Địch Phỉ liền xuất ra tuyệt chiêu sở trường, khuôn mặt tận lực giả ngu, ngây ngốc hỏi Thiên Hương mỹ nhân: “Tỷ tỷ, ngươi thật đẹp.”
Thiên Hương mỹ nhân hời hợt liếc xéo Thu Địch Phỉ một cái, ý nói: “Đó là đương nhiên”, bộ dáng dương dương tự đắc.
Thu Địch Phỉ liền bồi tiếp một câu: “Y như mẹ ta.”
Thiên Hương mỹ nhân nghe xong thì giật mình, cái này là tâng bốc nàng hay là cố ý mắng xéo nàng đây?
Thiên Hương mỹ nhân chăm chú nhìn Thu Địch Phỉ từ đầu đến chân, trong lòng do dự không thôi, lại nhìn tới khuôn mặt ngây thơ khờ dại của nàng thì cuối cùng mỹ nhân quyết định: nhìn cái mặt nàng ngốc như vậy hẳn là muốn khen ngợi ta, nhưng so sánh không tốt mới thành ra như là chửi xéo ta.
Thu Địch Phỉ ngu ngơ cười cười, thẳng tiến vào nội cung Thiên Khuyết cung chi Thiên Khuyết cung.
Chưa biết ai ngu a.
***
Mộ Thiên Sơn cùng tại Thiên Hương mỹ nhân và đội hình cầu vồng cũng đi vào với Thu Địch Phỉ.
Vào tới bên trong, Thu Địch Phỉ hai mắt tỏa sáng, bây giờ mới hiểu cái gì gọi là mở rộng tầm mắt.
Nhìn ở bên ngoài, theo cánh đại môn mà phán đoán thì nơi này cũng là nhà cao cửa rộng như mấy chỗ khác, nhưng đi vào trong rồi mới thấy nơi này chẳng khác gì Thiên cung.
Nơi này sao có thể gọi là tòa nhà? Đây chính là thế ngoại đào nguyên.
Không, có lẽ phải gọi là tiên cảnh nhân gian mới đúng, người tới người lui trong nội cung, dù là nam hay nữ thì tướng mạo cũng đều đẹp như tiên.
Thu Địch Phỉ nhỏ giọng cảm thán: “Ngươi nơi này có phải đều dịch dung qua không? Sao một đám đều đẹp như vậy?” Không biết là ăn gì mà lớn đều xinh đẹp đến vậy.
Cam cầu vồng lại đại diện cho đội hình xấu miệng mà tiến đến bên cạnh Thu Địch Phỉ giải thích: “Tam cô nương, ta nói cho ngươi biết, phía sau kia là Thiên Hương sư muội, khuê nữ của sư đệ của sư phụ ta, ngươi đừng thấy nàng xinh đẹp mà lầm, trong bụng rất xấu xa, rất thích lấy chuyện chọc phá huynh đệ chúng ta làm niềm vui. Cũng chính vì nàng như vậy nên Mộ sư đệ mới thích nàng ta đấy. Hừ, hừ, nàng thấy sư đệ ta sẽ mềm như nước, sẽ đối với sư đệ ta mà chảy nước miếng, sau này lớn lên thì cũng đỡ hơn nhưng ba ngày năm bữa lại tìm cách tới Thiên Khuyên cung ăn chực, bọn ta rất không thích nàng. Tam cô nương, ngươi yên tâm, chúng ta và ngươi có giao tình cứu mạng, bọn ta sẽ ủng hộ ngươi.”
Thu Địch Phỉ kinh ngạc nhưng ngơ ngác hồ nhìn Cam cầu vồng hồ ngôn loạn ngữ, hồi lâu mới mở miệng nói: “Ngươi vừa bị rơi xuống sông sao?”
Cam cầu vồng vẻ mặt mờ mịt lắc đầu nói: “Không có a, ta biết bơi mà, nhưng thì sao?”
Thu Địch Phỉ khẽ thở dài nói: “Ai, ta cứ tưởng ngươi rơi xuống sông, bị nước chui vào đầu nha.” Nói đến loạn thất bát tao, cứ y như là nàng cùng với mỹ nhân chảy nước miếng cùng tranh đoạt Mộ đại gia vậy đó.
Cắt, ai mà thèm.
Ta là người đã thành thân, nam nhân, ta không có thiếu a.
Trong lúc Thu Địch Phỉ và Cam cầu vồng tám chuyện nhưng mạnh ai nấy hiểu thì phía sau bỗng vang lên thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của vô thường đại gia.
“Cam sư huynh, dấu vết trên mông ngươi là gì vậy?”
***
Mộ Thiên Sơn cùng Kim Thiên Hương cũng vừa đi tới sau lưng Thu Địch Phỉ và Cam cầu vồng.
Sau đó, Mộ đại gia trong lúc lơ đãng lại thấy Cam cầu vồng đang ở bên cạnh Thu Địch Phỉ nhỏ to, trong lòng đột nhiên sinh ra khó chịu.
Khẽ liếc mắt lại thấy trên mông Cam cầu vồng có một dấu vết nhàn nhạt, dù cỡi ngựa đường xa, dấu vết cũng đã trở nên mơ hồ khó nhìn rõ nhưng Mộ đại gia là ai chứ, trí tuệ hơn người, ánh mắt cũng sắc bén hơn người, nên đã nhanh chóng đoán ra được dấu vết kia chính là bàn chân nho nhỏ của tiểu nha đầu kia.
Mà tiểu nha đầu này là của hắn.
Cho nên dấu chân của nàng cũng chỉ có thể dành cho hắn.
Dấu chân của tiểu nha đầu của hắn lại xuất hiện trên mông của một nam nhân khác, việc này không thể nhịn, nhịn không được.
Vì vậy Mộ đại gia âm dương quái khí lạnh lùng hỏi Cam cầu vồng: “Cam sư huynh, dấu vết trên mông ngươi là cái gì vậy?”
CHƯƠNG 32
HUYNH MUỘI HAY LÀ PHU THÊ?
Cam cầu vồng đối mặt với câu hỏi của Mộ Thiên Sơn thì ngây người một hồi mới có phản ứng, mới biết hắn đang hỏi chuyện gì.
Người trong giang hồ sao tránh khỏi lúc bị người ta đạp và đạp người ta, cho nên đâu thể nào nhớ được.
Vì vậy Cam cầu vồng đau khổ suy tư hồi lâu mới nhớ ra: “A, là Tam cô nương đạp ta một cước.”
Mộ Thiên Sơn đi đến bên cạnh Thu Địch Phỉ và Cam cầu vồng, cười cười âm nhu nói với Cam cầu vồng: “Sư huynh, mau chùi cho sạch dấu giày của Thu nhi đi, dấu giày còn xuất hiện trên người ai đó, ta liền giết hắn.”
Cam cầu vồng nghe thấy lập tức vung hai tay loạn xạ, điên cuồng chùi lên cái mông của mình, trong khoảnh khắc đừng nói là dấu giày đã không còn dấu vết, ngay cả quần cũng sắp rách tới nơi.
Thu Địch Phỉ nghẹn họng, trân trối nhìn Mộ Thiên Sơn, ngơ ngác hỏi: “Đại… đại ca, không cần phải giết nghiêm trọng vậy, đạp là được rồi.” Đạp càng mạnh càng tốt.
Mộ Thiên Sơn quay đầu thần sắc ôn nhu, ngữ khí trầm ấm nói với Thu Địch Phỉ: “Dấu giày của Thu nhi không thể dính trên người nam tử nào khác.”
Thu Địch Phỉ trợn mắt há hốc mồm.
Cái rắm. Biến thái, nói y như là chỉ có thể dính trên người của ngươi vậy.
Được rồi, vậy để ta đạp chết ngươi đi.
***
Thu Địch Phỉ được an bài ở trong một gian trúc lâu tinh xảo, ngủ thẳng một mạch tới sáng, vừa thức dậy không bao lâu thì Thiên Hương mỹ nhân đã nhiệt tình tới thăm hỏi.
Kim Thiên Hương nhiệt tình nắm chặt hai tay Thu Địch Phỉ nói: “Muội muội, ngày hôm qua thấy sư huynh mang ngươi trở về, ngươi một thân trang phục của phụ nhân có chồng, lúc đó ta còn cho rằng hắn dẫn tiểu quả phụ của ai về nữa nha, ta căn bản không ngờ sư huynh thật ra muốn nhận ngươi làm muội muội ta, sau này tỷ muội chúng ta là người một nhà rồi, ta và ngươi, hai người chúng ta cần thẳng thắng, chân thành với nhau thì mới có thể sống chung hòa thuận được a.”
Thu Địch Phỉ bị Thiên Hương mỹ nhân nói một thôi một hồi làm cho đầu óc trở nên choáng váng, nàng trở thành muội muội của nàng ta lúc nào? Người của Thiên Khuyết cung muốn có muội muội đến thế sao, nhìn thấy tiểu thư khuê các người ta cũng muốn ồn ào nhận làm muội muội, thật sự là sống làm lãng phí lương thực mà.
Thu Địch Phỉ mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi Kim Thiên Hương: “Tỷ tỷ nói vậy làm ta có chút không hiểu, Mộ đại ca đưa ta về Thiên Khuyết cung là muốn cùng ta kết bái huynh muội, tỷ tỷ lại nói ta sẽ trở thành muội muội của ngươi, chẳng lẽ là ba người chúng ta cùng kết bái sao?”
Kim Thiên Hương nghe Thu Địch Phỉ nói xong thì trên mặt hiện ra thần sắc không thể tin: “Chẳng lẽ muội muội ngươi không biết sao? Từ ngày hôm qua vừa về tới nội cung, Thiên Sơn sư huynh đã sai ngươi chuẩn bị mọi việc, hắn muốn nửa tháng sau sẽ thu ngươi làm nhị phòng đấy.”
Thu Địch Phỉ cảm thấy hai lỗ tai lùng bùng, trong đầu vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Lừa đảo! Không phải bái làm huynh muội sao? Như thế nào vô duyên vô cớ biến thành bái đường chứ ha!
Hỗn đản! Bái đường còn chưa tính, lại thành một tiểu thiếp là sao?
Phi! Phu quân nàng còn chưa có chết nha. Đừng nghĩ phu quân nàng chỉ là kẻ ngốc lại chỉ có danh nghĩa nha, thực ra hắn cũng chính là phu quân ngốc bám vợ số một đó.
Lại phi! Đã bái đường, ngươi đem ta làm thiếp thì ta cũng biến ngươi thành chồng hai, làm cho ngươi phải nghe lời chính phu cho biết.
Lại lại phi! Vấn đề mấu chốt là, cô nãi nãi ta không thèm gả cho ngươi.
Thu Địch Phỉ nhất thời trong lòng tràn ngập đủ loại cảm xúc, có tức giận, có phẫn nộ, có khẩn trương… hận không thể đạp cho Mộ vô thường mấy cái. Thật quá không có nhân phẩm rồi. Đúng là cực phẩm vô sỉ mà.
Thu Địch Phỉ cuối cùng hiểu được, vì sao Kim Thiên Hương gọi nàng là muội muội của nàng ta.
Ý của tiểu nha đầu này muốn nói, nàng ta là chính thế của Mộ vô thường.
Thu Địch Phỉ dần dần tỉnh táo lại, bất động thanh sắc liếc nhẹ Kim Thiên Hương một cái.
Đẹp thì có đẹp nhưng mà trong đầu lại hơi ít não a.
Nôn nóng chạy tới chỗ nàng, xưng hô tỷ muội bậy bạ, nôn nóng nói cho nàng biết Mộ Thiên Sơn muốn nạp nàng làm thiếp, ngoài mặt thì ra vẻ cả nhà vui vẻ hòa thuận nhưng trong đôi mắt đẹp kia thỉnh thoảng lóe lên thần sắc giảo hoạt, đã sớm bán đứng sự không cam lòng cùng ghen tỵ trong lòng nàng ta rồi.
Hừ, hồ ly giảo hoạt niềm nở với gà con ngây thơ, không chừng là trong lòng đã có chủ ý quỷ quái gì rồi.
Thu Địch Phỉ giãn hai hàng chân mày, mỉm cười nói: “Vậy thỉnh tỷ tỷ sau này chiếu cố nhiều hơn cho muội tử.”
Thu Địch Phỉ nói vừa xong, vẻ mặt nhiệt tình của Kim Thiên Hương cứng lại, do dự hỏi: “Như thế nào… muội muội chẳng phải vừa rồi rất bất ngờ sao?”, sao mới thoáng một cái đã tiếp nhận chứ? Làm ơn đi, nháo đi a, đi nói là ngươi không muốn làm thiếp mà là chính thê, xem sư huynh ta còn muốn lấy ngươi không.
Thu Địch Phỉ nhìn thần sắc nghi hoặc và hoảng hốt của Kim Thiên Hương thì mỉm cười càng thêm ngọt ngào.
Đừng tưởng rằng cô nãi nãi không biết ngươi muốn cái gì, muốn ta tranh giành vị trí chính thê gì đó thì ngươi sai quá sai rồi.
Tâm của cô nãi nãi ta đã sớm giao cho Phật tổ rồi.
***
Thu Địch Phỉ suy nghĩ cẩn thận, thông suốt trước sau xong, cuối cùng quyết định đi tìm Mộ Thiên Sơn để nói rõ sự tình.
Nhưng mà từ lúc về tới Thiên Khuyết cung tới giờ, nàng chưa từng gặp lại Mộ đại gia, hắn cứ như là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi.
Càng ngạc nhiên hơn nữa là ngay cả đội hình cầu vồng cũng không thấy bóng dáng đâu.
Thu tam tiểu thư trải qua một phen suy đoán, cuối cùng rút ra kết luận: đám người của môn phái xấu miệng này nhất định là lại rủ nhau ra ngoài làm chuyện xấu rồi.
Mộ Thiên Sơn không có ở đây “tỷ tỷ” không có việc gì sẽ tới tìm nàng nhưng giả ngây giả dại thì là sở trường của Thu Địch Phỉ rồi, cho nên qua mấy ngày “tỷ tỷ” thấy không thể phá rối “muội muội”, ngược lại còn bị nàng chọc tức, phiền muộn không thôi cho nên mấy ngày sau cũng không tới tìm nàng nữa, vì thế Thu Địch Phỉ có được mấy ngày yên tĩnh.
Mỗi ngày Thu Địch Phỉ đi dạo trong Thiên Khuyết cung để giải buồn, nàng luôn có cảm giác nội cung của vô thường đại gia hình như đã được nhuộm đỏ, đâu đâu cũng thấy dán chữ hỷ, chỗ nào cũng màu đỏ. Xem ra Mộ đại gia đúng là quyết tâm lấy nàng cho bằng được rồi.
Thu Địch Phỉ nổi lên ý định bỏ trốn, nàng làm như không có gì mà thẳng tiến tới đại môn, nhưng còn cách xa tám trường thì đồng chí Phong Vũ không đầu óc đã “véo” một cái xuất hiện ngay trước mắt, mặt mũi tràn đầy thành khẩn nói với nàng: “Tam cô nương, phía trước là đường rời cung, mà phòng của ngươi thì ở hướng ngược lại, ngươi cũng đừng lo, năm đó ta mới tới Thiên Khuyết cung cũng thường xuyên bị lạc đường đó. Lạc riết cũng thành quen.”
Thu Địch Phỉ thật muốn hung hăng in mấy cái dấu giày lên người Phong Vũ, cho hắn toàn thân dính bùn lại dính nước, đạp cho hắn rửa cả ngày cũng không sạch. Sau đó thì để cho vô thường cung chủ của ngươi giết ngươi. Ai biểu ngươi dám cản đường ta, đáng ghét.
***
Mãi tới mười ngày sau, Thu Địch Phỉ cuối cùng cũng gặp lại Mộ Thiên Sơn và đội hình cầu vồng.
Mộ Thiên Sơn đi vào phòng trúc của Thu Địch Phỉ, tươi cười hòa ái nói với nàng: “Thu nhi, hôm sau chúng ta kết bái được chứ?”
Thu Địch Phỉ ra vẻ không biết gì, nghi hoặc hỏi: “Đại ca, ta thấy Thiên Khuyết cung khắp nơi đều trang hoàng đỏ rực, chẳng lẽ ở Thiên Khuyết cung kết bái huynh muội cũng dán chữ hỷ sao?”
Mộ Thiên Sơn vẫn tươi cười, đáy mắt vô hạn ôn nhu nhìn Thu Địch Phỉ nói: “Dù sao chúng ta cũng chỉ kết bái một lần, chi bằng lạy triệt để một chút, trực tiếp bái thiên địa luôn, không phải tốt sao?”
Thu Địch Phỉ nhíu chặt hai hàng lông mày, chằm nhìn Mộ Thiên Sơn, thanh âm chậm rãi mà kiên định vô cùng: “Ta sẽ không làm tiểu thiếp của ngươi.”
Khuôn mặt của Mộ Thiên Sơn đột nhiên lạnh lại, trầm giọng hỏi: “Ai nói ngươi là làm thiếp? Mộ Thiên Sơn ta lấy đường đường là chính thê.”
Mộ Thiên Sơn nhìn hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn của Thu Địch Phỉ thì trong lòng như hiểu ra, vội hỏi: “Là Thiên Hương nói phải không? Ha a a, đã biết là nha đầu kia không an phận mà, Thu nhi yên tâm, tương lại ngươi cùng Thiên Hương bình khởi bình tọa, đều là chính thê của ta.”
Đối với vị sư muội Kim Thiên Hương tuyệt sắc khuynh thành, trong lòng Mộ Thiên Sơn luôn có sự thiên vị cũng không có gì lạ, thiên hạ có mấy ai có thể xứng với dung mạo của hắn, mà Thiên Hương lại là một trong số ít đó.
Kim Thiên Hương xinh đẹp vô song, rất phù hợp với tiêu chuẩn lấy vợ của Mộ Thiên Sơn cho nên hắn vẫn luôn nghĩ chờ đến khi hắn tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn thành thân thì sẽ cưới vị sư muội này.
Về phần Thu Địch Phỉ, nàng đột nhiên xuất hiện lại làm rối loạn tiêu chuẩn thẩm mỹ suốt hai mươi tám năm qua của hắn, nhưng cũng chả sao, ai biểu hắn thích.
Thu Địch Phỉ trên mặt hiện ra vẻ đau thương nhàn nhạt, hai mắt ngấn lệ nói: “Ta đã gả cho người khác rồi.”
Mộ Thiên Sơn liền lấy từ trong tay áo một trang giấy đưa cho nàng, nói: “Đây là hưu thư Uông gia cấp cho ngươi, Thu nhi nhất định là hiếu kỳ mấy ngày qua đại ca đi đâu phải không? Mấy ngày qua ta mang theo các sư huynh tới phủ thừa tướng ở kinh sư để làm việc này a.”
Thu Địch Phỉ hai tay run rẩy mở tờ giấy ra, giấy trắng mực đen ghi rất rõ ràng, nàng đã không còn là con dâu của Uông gia.
Người ký tên bên dưới là Uông Uyên.
Thu Địch Phỉ tâm niệm vừa động, ngẩng đầu hỏi: “Uông Tử Lâm chết rồi sao? Vì sao hưu thư không phải do hắn viết?”
Mộ Thiên Sơn trả lời rất lưu loát: “Uông Tử Lâm bị bệnh, nhưng cũng không phải đã chết, hắn chẳng qua là mất tích.”
Thu Địch Phỉ nghe tin Uông Tử Lâm bị mất tích thì trong ngực đột nhiên có cảm giác đau đớn.
Thật là khó chịu a…
Đau quá a…
Phát bệnh rồi!
Thu Địch Phỉ cắn răng chịu đau nhưng nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi, máu tươi cũng bắt đầu theo khóe miệng chảy ra, buồn bã nói với Mộ Thiên Sơn: “Đại ca, ta đau quá”.
Mộ Thiên Sơn chau mày, khuôn mặt toát ra sự lo lắng và đau lòng.
Đoạn tâm tán lại phát tác.
Mộ Thiên Sơn cau chặt hai hàng lông mày, đến bên Thu Địch Phỉ, ôm nàng đặt lên giường ngồi xếp bằng, hắn cũng ngồi sau lưng nàng, bắt đầu vận công bức độc.
Thu Địch Phỉ ngồi trên giường, cố nén đau nhức kịch liệt, vừa ói máu vừa giãy dụa, nói đứt quãng với Mộ Thiên Sơn: “Mẹ ta chỉ là một nha hoàn rửa chân, cha ta thừa dịp đại nương nhị nương ta không có ở nhà thì kéo mẹ ta lên giường… sau đó mẹ ta có ta… Vì vậy mẫu bằng tử quý, cha ta vì muốn con trai, không để ý sự phản đối của đại nương, nhị nương mà đưa mẹ ta lên làm thiếp… Hắn không có hỏi mẹ ta có nguyện ý hay không, mà cứ nhất định cho rằng mẹ ta sẽ đồng ý… Sau đó ta được sinh ra, đáng tiếc lại chỉ là một nha đầu. Cha ta mất hứng, đại nương, nhị nương càng mất hứng nhiều hơn. Vì một nha đầu mà phải để cho phu quân lập thiếp… Mẹ ta sinh ta ra không bao lâu thì qua đời, cha ta nói mẹ ta là xuất thân tiện mệnh, không mang lại tốt lành, cho nên mới chết rồi… Nhưng mà ta biết rõ, không phải thể, thật ra mẹ ta không muốn làm tiểu thiếp của cha ta… nàng là vì tức giận, uất ức mà chết nha… khục…. khục.”
Thu Địch Phỉ nói tới đây thì phun ra một ngụm máu lớn.
Mộ Thiên Sơn bị ngụ máu đỏ lòm làm cho giật mình, nghiêm giọng nói: “Thu nhi, đừng nói nữa, nhanh dùng nội công tâm pháp mà đại ca đã dạy ngươi để điều trị nội tức đi.”
Thu Địch Phỉ không để ý tới những lời của Mộ Thiên Sơn, vẫn tiếp tục: “Đại ca, ta sống không được bao lâu, ta không muốn làm thê tử của ngươi, ngươi đừng ép ta bái đường được không? Nếu ta gả cho ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ giống như mẹ ta. Ngươi để cho ta làm muội muội của ngươi được không?”
Mộ Thiên Sơn đang vận công, nghe những lời của Thu Địch Phỉ thì khí huyết đột nhiên cuồn cuộn, cố đè nén cảm giác ngai ngái trong cổ họng, trầm giọng nói: “Thu nhi, đừng nói nữa, còn nói tiếp thì cả hai chúng ta đều sẽ tẩu hỏa nhập ma.”
Thu Địch Phỉ quay đầu lại nhìn Mộ Thiên Sơn, hai má tái nhợt, nước mắt hoen mi, khóe miệng còn dính vết máu làm cho người ta nhìn thấy cũng phải giật mình.
Thu Địch Phỉ buồn bã buồn bã cầu xin: “Đại ca, ta không muốn làm thê tử ngươi, ngươi để cho ta làm muội muội của ngươi được không!”
Giờ phút này Thu Địch Phỉ, nước mắt và máu lẫn lộn, đau đớn đan xen tuyệt vọng, xinh đẹp thê lương.
Vệt nước mắt trên khuôn mặt tái nhợt đập vào mắt Mộ Thiên Sơn làm cho tâm của hắn đột nhiên nảy sinh lòng thương tiếc nồng đậm.
Mộ Thiên Sơn trương mắt kinh ngạc nhìn Thu Địch Phỉ, khí huyết sôi trào trong yết hầu rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu tươi.
Trong chớp mắt ngụm máu này được phun ra, như kéo theo cả sự bá đạo, cường ngạnh của Mộ Thiên Sơn.
Trong chớp mắt này, tâm can gần như bị đông lạnh của Mộ Thiên Sơn lại rối như tơ vò.
Mộ Thiên Sơn giơ tay lên, vô hạn ôn nhu lau nước mắt cho Thu Địch Phỉ, nhẹ mà chậm, mềm mại mà kiên định nói: “Thu nhi đừng khóc, đại ca đáp ứng ngươi là được.”
Mộ Thiên Sơn điều tức khí huyết, lại giúp Thu Địch Phỉ vận công trừ độc.
Tảng đá lớn trong lòng Thu Địch Phỉ như được buông xuống, rốt cuộc cũng chịu phối hợp vận công bức độc.
***
Hai ngày sau đó.
Một sự kiện xảy ra làm chấn động toàn bộ võ lâm.
Thiên Khuyết cung đệ nhất thiên hạ, đại gia đệ nhất võ lâm Mộ Thiên Sơn nhận một tiểu cô nương gọi là Thu nhi làm nghĩa muội.
Tiểu cô nương này từ nay về sau sẽ trở thành tiểu cô nương đệ nhất thiên hạ nha.
Nghi thức kết bái giữa hai người cũng thực sự là khoáng cổ tuyệt kim.
Nhìn về quá khứ, khẳng định là không có ai làm được.
Hướng về tương lai, chắc chắn cũng không có ai siêu việt hơn.
Nghe nói đại lễ kết bái huynh muội của hai người kia không khác biệt nghi thức bái đường thành thân là mấy, khắp nơi dán đầy chữ hỉ đỏ thẫm, Mộ đại ca và Thu nhi muội đều mặc áo màu đỏ, thậm chí trước ngực Mộ đại gia còn kết một bông hoa hồng đúng mốt kết hôn hiện nay, nghi thức kết bái và nghi thức thành thân chỉ khác nhau ở một chỗ là trên đầu Thu nhi muội không có có khăn hỉ màu hồng che mặt mà thôi.
Ngày hôm nay, đại gia đệ nhất thiên hạ Mộ Thiên Sơn cùng Thu Địch Phỉ nhan sắc bình thường, danh tiếng cũng không có cùng quỳ trước thiên đại, kết nghĩa kim lan.
Dâng hương tám bái, minh ước án trước
Kết làm huynh muội, chung khổ chung ngọt
Không xa, không rời, không phản bội nhau
Sinh không cùng ngày, chết nguyện cùng năm.