Error message

  • Warning: Undefined array key "vi" in include() (line 88 of /home/gacsachonline/gacsach.online/sites/all/themes/multipurpose_zymphonies_theme/templates/node--book.tpl.php).
  • Warning: Trying to access array offset on value of type null in include() (line 88 of /home/gacsachonline/gacsach.online/sites/all/themes/multipurpose_zymphonies_theme/templates/node--book.tpl.php).
  • Warning: Trying to access array offset on value of type null in include() (line 88 of /home/gacsachonline/gacsach.online/sites/all/themes/multipurpose_zymphonies_theme/templates/node--book.tpl.php).

Mạc đạo vị liêu quân tâm túy - Chương 40

CHƯƠNG 40

TAY CHÂN MẬP MỜ

Mộ Thiên Sơn ôm Thu Địch Phỉ bước đi, dưới con mắt của kẻ trong nghề thì chỉ cần liếc mắt một cái, Mộ đại gia đã biết “muội muội” của hắn bị người ta hạ dược, nhưng tiếc rằng dù có nhìn ra thì khi hành tẩu giang hồ cũng không thể cõng cả tủ thuốc trên lưng được, cho nên ngay tức thời cũng không có cách nào giải độc cho Thu Địch Phỉ, cho nên Mộ Thiên Sơn chỉ có thể ôm nàng đi lên đỉnh núi hái giải dược.

Mộ đại gia ôn nhu hỏi “muội muội”: “Thu nhi, là ai hạ tiêu công tán đối với ngươi?” Tương lai ta sẽ móc mắt hắn ra bắn bi. Thối, không biết xấu hổ, hạ độc cũng không nhìn xem đại ca nàng là ai.

Muội muội đại gia mở to mắt không thể tin, nhẹ giọng nói: “Đại ca thật là lợi hại, độc dược của dị quốc cũng có thể biết rõ như vậy.”

Mộ đại gia nhếch mày nhu hòa cười: “Ai nói dược này là do dị quốc chế ra? Đây là thứ dược quán Mẫn quốc chúng ta gọi là: nhân gian cực lạc, bán cho nhân sĩ võ lâm và mấy kẻ dị quốc lắm tiền với gia ca, Thu nhi đoán xem lão bản chính thức sau lưng dược quán này là ai?”

Thu Địch Phỉ vô ý thức cũng nhướng mày, vẻ mặt không cho là đúng nói: “Nếu đại ca hỏi như vậy, thì lão bản sau lưng tiệm thuốc này khẳng định là Mộ Thiên Sơn rồi.”

Mộ đại gia nghe vậy nghiêm trang hẳn lên, vô cùng nghiêm túc nói: “Không phải, Thu nhi, lão bản chính thức của dược quán này không phải Mộ Thiên Sơn mà là Tập Cạnh Đường.”

Thu Địch Phỉ toàn thân run rẩy, không biết nên khóc hay nên cười, chỉ cảm thấy Mộ đại gia lại bắt đầu trở nên vô thường, quả nhiên làm cho người ta lại có cảm giác bị thiên lôi đánh xuống mà cả người lại rét lạnh.

Mộ Thiên Sơn cảm giác được tiểu cô nương trong ngực đang khẽ run thì nhịn không được mà tươi cười vui sướng, cười đến nỗi cả người cũng run run, cả người chao đảo, loạng choạng.

Ai dám nói Mộ đại gia không phải là mượn cười giả điên, cố ý lảo đảo đây? Thu Địch Phỉ vì thân hình Mộ Thiên Sơn trở nên loạng choạng thì hai tay cũng vô thức mà ôm lấy cái cổ trắng nõn của “đại ca”, ép sát vào người hắn để cho mình khỏi bị té.

Thật ra thì với võ công của “đại ca”, muốn cho nàng từ ngực hắn té xuống mặt đất thực sự là nhiệm vụ bất khả thi a.

Nhưng mà, có một số chuyện, một số tình huống lý trí thường đi sau hành động, thường thì quyết định rồi, làm rồi mới nghĩ tới.

Thu Địch Phỉ toàn thân không còn chút sức lực nào, hai cánh tay ôm cổ Mộ Thiên Sơn cũng trở nên nhu nhược như trẻ con, mềm mại, so với lúc chưa bị hạ tiêu công tán thật không biết hơn bao nhiêu tư vị tiêu hồn thực cốt mê người.

Mộ Thiên Sơn bị cô nương trong ngực ôm lấy, ngưng cười, hai mắt chăm chú nhìn Thu Địch Phỉ, một tiếng thở dài nồng đậm sự sợ hãi khẽ tràn ra, Mộ Thiên Sơn lặng lẽ tăng thêm lực đạo, ôm nàng chặt hơn, hai má dán lên tóc nàng, chóp mũi quanh quẩn một mùi hương nhàn nhạt, bờ môi kề sát tai tiêu thiếu nữ, ôn nhu nói: “Thu nhi, đại ca thật sự sợ hãi, nếu giả Đại Bảo kia không xuất hiện kịp thời, vậy Thu nhi… đến lúc đó, cho dù đại ca có san bằng hoàng cung Lăng quốc thì thế nào? Ta vẫn không còn được gặp lại Thu nhi rồi.”

Thu Địch Phỉ bị những lời của Mộ Thiên Sơn làm cho trong lòng run rẩy một hồi, không chỉ có bối rối mà còn có chút nhẹ nhàng e lệ, có chút đau lòng, lại có chút ngọt ngào.

Sợ nàng cùng hắn sẽ vượt qua tình cảm huynh muội do mình lựa chọn, cho nên trong lòng hoảng loạn.

Tựa như “đại ca” nói, nàng và hắn suýt chút nữa đã âm dương cách biệt, kiếp này không còn cách nào có thể gặp lại, nghĩ tới đây thì trong lòng lại thấy đau.

Cảm nhận được hắn ôm nàng ngày càng chặt hơn, cảm nhận được cái mũi của hắn đang chạm vào tóc nàng, nghĩ tới nam tử đa tình đối xử với nàng như nữ tử trong lòng, cho nên nội tâm ngượng ngùng.

Mà hắn nói với nàng, nếu nàng chết đi, dù có san bằng hoàng cung Lăng quốc thì đã sao? Có phải điều này có nghĩa là cho dù có được quốc gia thiên hạ, đối hắn cũng không bằng nàng còn sống đứng trước mặt hắn? Nghĩ tới như vậy cho nên lòng thấy ngọt ngào.

Thu Địch Phỉ không nói tiếng nào, chỉ dùng khí lực lớn nhất hiện có, lặng lẽ ôm chặt lại “đại ca” của nàng.

Thu Địch Phỉ nhẹ ngả đầu lên vai Mộ Thiên Sơn, thấp giọng nỉ non: “Đại ca, hiện tại, trong vòm trời này chỉ có ngươi là quan tâm ta nhất, ngươi thương ta còn nhiều hơn cả cha ta.”

Mộ Thiên Sơn nao nao, bị tiểu cô nương trong ngực so sánh bối phận khập khiễng làm cho hụt hẫng, vừa rồi vất vả lắm mới tạo được không khí lãng mạn, tình cảm, nháy mắt đã bị mấy lời của nàng làm cho tan tành mây khói, xương cốt cũng không còn.

So với cái gì không so, đem so hắn với lão cha già khọm của nàng, hừ bắt hắn làm đại ca của nàng đã là cực hạn của hắn rồi nha.

Làm cha? Đời này không có khả năng.

Kiếp sau cũng không có.

Đời đời kiếp kiếp cũng không có khả năng.

Cho tới giờ hắn vẫn muốn nàng làm… của hắn, cái kia, cái gì a…

***

Mộ Thiên Sơn tìm được giải dược của tiêu công tán liền nhanh chóng bảo Thu Địch Phỉ ăn vào.

Giải dược vào trong bụng được chừng nửa nén nhang thì Thu Địch Phỉ cảm giác tay chân bắt đầu có lực, cả người cũng trở nên có tinh thần hơn.

“Đại ca” của nàng quả nhiên là cao thủ, tùy tiện hái mấy cọng cỏ cho nàng ăn cũng có thể biến nàng từ một con mèo bệnh trở thành một con bò sữa… cái.

Thu Địch Phỉ khôi phục khí lực liền giãy dụa rời khỏi ngực Mộ Thiên Sơn, thử đi từng bước trên mặt đất, muốn sóng vai cũng với nam tử tuyệt luân bên cạnh.

Nhưng nhất thời lòng lại thấy mất mác.

Thật ra bị ôm rất thoải mái, vừa đỡ mệt nhọc lại có cảm giác được người ta yêu thương che chở, rất có cảm giác hưởng thụ.

Mộ đại gia vì nàng rời khỏi ngực mà trong lòng cũng vô vàn tiếc hận.

Sớm biết bản thân lưu luyến mỹ nhân như vậy, hắn đã nói cho “muội muội” biết là ngọn núi này lớn quá, không tìm được dược để chữa cho nàng, khắp nơi toàn là cỏ dại a.

Thu Địch Phỉ mẫn cảm phát giác được vì nàng rời khỏi ngực Mộ Thiên Sơn mà không khí có phần xấu hổ, vì vậy nàng cười gượng mấy tiếng để phá vỡ cục diện cô nam quả nữ ở chung nơi núi rừng hoang vắng lại trong một đêm nguyệt hắc phong cao: “Đại ca quả là đại gia đệ nhất thiên hạ, thò tay ra một cái đã hái được dược, thuốc tới bệnh khỏi, quả là thần kỳ a.”

Mộ Thiên Sơn nương theo ánh trăng mông lung nhìn gò má trắng nõn của thiếu nữ trước mặt, nhẹ nhàng tươi cười của nàng làm cho khó chịu thoáng qua của hắn cũng tan biến đi. Muội tử này của hắn làm gì cũng lo trước nghĩ sau, tựa hồ như chưa từng có ai thực lòng đối xử tốt với nàng, cho nên ai đối xử tốt với nàng, nàng đều cảm thấy lo lắng, bất an. Làm người ta đau lòng không thôi.

Thật ra nữ tử trong thiên hạ có mấy người sẽ không như thế? E ngại mình sẽ không tự chủ mà bị hãm sâu trong sự ôn nhu của hắn, lại sợ hãi hắn sẽ không đối xử tốt với mình cả đời, cho nên thà rằng kiên quyết từ chối, nhẫn tâm dứt khoát, cũng không dám thử một lần, không nghĩ rằng thật ra có một nửa cơ hội sẽ có được hạnh phúc, có thể trong tương lai sẽ nuối tiếc vì bản thân không không mạnh dạn thử một lần, thử đấu tranh vì hạnh phúc của mình.

Đối với sự trìu mến che chở của Mộ Thiên Sơn, Thu Địch Phỉ luôn phiền lòng lo lắng, lo được lo mất…

Mộ Thiên Sơn theo thói quen đưa tay lên, ôn nhu vén mấy sợi tóc rối giúp Thu Địch Phỉ, cẩn thận giắt vào sau tai nàng rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Thu nhi, giả Đại Bảo kia đến tột cùng là người phương nào?”

Ngón tay của Mộ Thiên Sơn chạm nhẹ vào vành tai làm Thu Địch phỉ có cảm giác hơi ngứa, hồi lâu mới đáp: “Hắn tên là Tấn Hoa, là đệ đệ của hoàng đế Lăng quốc, nghe thuộc hạ của hắn gọi hắn là Hoa vương gia. Đừng nghĩ hắn chỉ là hoàng thân quốc thích, hắn cũng là một nhân vật võ lâm đó, sư phụ của hắn chính Thiên vương dịch dung”. Thu Địch Phỉ nói xong mới phát hiện mình vừa làm điều dư thừa, đại ca của nàng là ai chứ, đại gia đệ nhất võ lâm, tinh quái, thông minh, trí tuệ thuộc hàng cực phẩm, huống chi hắn đã sớm cùng Tấn Hoa bàn chuyện Thiên vương dịch dung và Tiểu thiên vương dịch dung, còn cần gì nàng ở đây nói nhảm nữa chứ.

Thu Địch Phỉ ngượng ngùng cười cười tiếp tục nói: “Cái kia, đại ca ngươi kỳ thật sớm biết chuyện Thiên vương dịch dung rồi, nhưng mà ta cảm thấy, nói rõ vẫn tốt hơn, ha a a.”

Mộ Thiên Sơn cười một tiếng, cảm giác muội tử ngây thơ, đáng yêu chết đi được, đợi nàng nói xong mới ôn nhu nói: “Đường đường là vương gia Lăng quốc, lại ủy khuất bản thân đến nước khác giả làm một kẻ đần độn, xem ra bên trong có ẩn chứa âm mưu rất lớn”. Nói đến đây, hắn dừng lại một chút, nhẹ giọng nghi hoặc: “Vương gia Lăng quốc… đệ đệ của Lăng hoàng… thừa tướng Mẫn quốc…”

Thu Địch Phỉ thấy Mộ Thiên Sơn thần sắc suy tư, căn cứ theo nguyên tắc người nhiều lực lượng mạnh, ba anh thợ giày bằng một Gia Cát Lương, liền dũng cảm phát biểu suy nghĩ của mình: “Đại ca… ngươi nói… có phải Tấn Hoa muốn lấy tin tức tình báo của Mẫn quốc chúng ta?”

Mộ Thiên Sơn nhìn gương mặt nhỏ nhắn hết sức tập trung của Thu Địch Phỉ, biết nàng muốn giúp mình, trong lòng khẽ động, mỉm cười nói: “Thu nhi nói rất đúng, chắc là Tấn Hoa muốn dò xét quân cơ tình báo của nước ta, cho nên mới tìm cơ hội trà trộn vào nhà trọng thần đương triều của Mẫn quốc đó.”

Thu Địch Phỉ thấy Mộ đại gia bày tỏ thái độ khen ngợi đối với việc nàng lần đầu phát biểu ý kiến về chuyện quốc gia đại sự thì trong lòng hưng phấn vô cùng, cái miệng nhỏ há to hơn, bày ra nụ cười vui vẻ, sảng khoái.

Trong lúc Thu Địch Phỉ đang vui sướng thích ý thì Mộ đại gia lại chậm rãi lên tiếng: “Có điều, chỉ sợ là mục đích Tấn Hoa trà trộn vào phủ thừa tướng không chỉ có vậy, mà còn có âm mưu lớn hơn.”

Tươi cười của Thu Địch Phỉ chợt tắt, có chút lúng túng, uể oải.

Rất rõ ràng, lúc trước hắn nói vậy là muốn an ủi, khích lệ nàng, còn nội dung quan trọng chân chính thật ra đều tập trung ở câu sau a.

Thu Địch Phỉ còn đang uể oải thì lại đột nhiên mừng thầm.

“Đại ca” của nàng thay đổi rồi. Trước kia hắn luôn tìm cách trêu chọc nàng để tìm vui, bây giờ hắn lại băn khoăn tới suy nghĩ và cảm nhận của nàng, cho nên không thẳng thừng phản bác mà uyển chuyển cách nói. Ông trời ơi, đúng là sự thay đổi kinh thiên động địa, cảm động cả quỷ thần a.

Thu Địch Phỉ trong lòng còn đang âm thầm vui vẻ vì sự thay đổi của Mộ Thiên Sơn, thì chợt nghĩ đến một chuyện làm cho nàng lại rơi vào u buồn, lúng túng nói với Mộ Thiên Sơn: “Đại ca, Thiên Cương bảo kiếm ngươi cho ta đã bị người Lăng quốc đoạt mất… Ta không giữ được kiếm, ta bị ép ném nó đi” thật ra thì ta chưa kịp sử dụng đã ném nó đi rồi.

Mộ Thiên Sơn lại cười thành tiếng như không có gì: “Đoạt thì lấy lại, ném rồi thôi, không quan trọng.”

Thu Địch Phỉ thấy Mộ Thiên Sơn không thèm để ý, không phải là ngoài mặt như mây trôi nước chảy mà trong lòng lại đau chết đi được, lúc này nàng mới yên lòng.

Mà yên lòng rồi, nàng mới nghĩ tới, một kẻ phóng khoáng tùy ý như Mộ Thiên Sơn thì sao có thể đem vật ngoại thân để trong lòng chứ. Đúng là mình thông minh cả đời mà hồ đồ nhất thời, điểm này nàng đã sớm hiểu rõ thế nhưng lúc này lại ném nó ra sau đầu mà quên mất.

Đẹp trai làm cho tâm trí phụ nữ trở nên u mê a…

Thu Địch Phỉ nhớ lại ngày bị bắt đi, ở cùng với nàng còn có Phong Vũ, vì vậy lại hỏi: “Đại ca, sau khi ta bị bắt đi, Phong Vũ bọn hắn thế nào?”

Mộ Thiên Sơn nhàn nhạt đáp: “Hắn vẫn sống tốt lắm, ngày ngày lặn dưới hàn trì tìm đồng tiền cho ta”

Thu Địch Phỉ nghe vậy ngạc nhiên: “Đại ca… Ngươi không phải đang phạt hắn sao?” Phong Vũ đáng thương, nhiều ngày ngâm trong ao nước lạnh như vậy, hi vọng là vũ khí sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường của ngươi không bị đông lạnh rồi trở nên hư không dùng được a.

Nghĩ đến tục ngữ có nói, cứu một người bằng xây bảy cấp phù đồ.

Vì vậy Thu tam cô nương thiện lương quyết định lên tiếng cầu tình giùm Phong Vũ: “Đại ca, dù sao ta cũng không thiếu tiền, đừng bắt Phong Vũ đi tìm nữa nha”

Mộ Thiên Sơn nhếch mày, thanh âm nhu hòa mà kiên trì: “Vấn đề không phải là thiếu tiền hay không mà chính là hắn đã để mất ngươi, ta không có muốn mạng của hắn là đã quá tốt với hắn rồi.” Đóng băng: “Vũ khí” của hắn mấy ngày cũng là cách giúp hắn rèn luyện, về sau em bé hắn sinh ra nhất định ở nơi cực lạnh cũng không sợ a.

Thu Địch Phỉ nghe vậy cảm thấy dở khóc dở cười.

Đại ca nhà nàng đúng là vô thường, vô thường cực phẩm, lại bá đạo số một, phạt người còn ra vẻ thi ân bố đức, có thể nói là nhân vật nổi bật điền hình trong võ lâm về việc quản lý nhân sự a.

Đại ca nàng mà đem cách thức quản lý nhân sự soạn thành sách mà bán thì sẽ thế nào? Văn học chính thống nhất định sẽ rồi tinh rồi mù, đến lúc đó đừng nói là võ lâm danh mô mà ngay cả hoàng cung cũng ước gì mời được đại ca nàng đến thuyết giảng một phen, đến lúc đó đại ca nàng hẳn là sẽ kiếm được rất nhiều tiền.

Phàm là người có tài, chỉ cần có bản lĩnh thì không sợ gì đói a…

Xuống núi, Mộ Thiên Sơn mang một cỗ xe ngựa đưa Thu Địch Phỉ đi về phía biên thành Mẫn quốc.

Thu Địch Phỉ hơi có nghi hoặc hỏi Mộ Thiên Sơn: “Vì sao không có ai chặn đường chúng ta?”

Lẽ ra sau khi hai bọn họ bỏ trốn khỏi Hoa vương phủ, Lăng hoàng biết được nhất định sẽ cho người truy nã, gán cho tội danh nhập cảnh trái phép hay gì gì đó, thế nhưng dọc đường nàng lại chẳng thấy gì, nên có chút là lạ…

Mộ Thiên Sơn nhẹ nháy mắt, che giấy hào quang quỷ dị vừa lóe lên, thanh âm thản nhiên: “Là do Tấn Hoa kia không có đem tin ngươi được cứu đi nói với ca ca hắn thôi.”

Thu Địch Phỉ nghe vậy khẽ giật mình, Tấn Hoa đối với nàng thực sự không tệ.

Chỉ tiếc hắn là vương gia Lăng quốc mà nàng lại là con dân Mẫn quốc.

Giai cấp khác biệt tạm không nói tới, chỉ riêng chuyện hai quốc gia khác nhau cũng đủ lý do để cắt đứt khả năng ở một chỗ của hai người rồi.

Thu tam tiểu thư còn đang suy nghĩ về thể diện quốc gia thì trong mắt Mộ đại gia lần nữa lại lóe lên hào quang quỷ dị.

Hào quang đó không chướng mắt mà lại cay mũi.

Quá đau xót (a-xit).

Thật ra, đó chính là lưu quang của dấm chua a…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3