Không đợi anh ngoảnh lại - Chương 23
Chương 23: Ly Biệt 2
Buổi tối tan tầm quay trở về phòng trọ, bóng tối
như đang sập xuống.
- Cao Thiến?
Diệp Tiểu Du gọi một tiếng. Trong phòng khách nơi nơi đều là khăn giấy, còn cả
đồ đạc chất thành đống, rốt cuộc phải mất bao nhiêu sức lực mới tạo nên được
cảnh tượng bi tráng này.
Không ai đáp lời, Diệp Tiểu Du cho rằng cô chưa về nhưng trong phòng cô lại có
chút tiếng động.
Cao Thiến ngồi trước máy vi tính không nhúc nhích. Hồi lâu sau mới quay đầu lại
nhìn cô một cái.
- Đã hai hôm rồi anh ấy chưa gọi điện thoại cho em. Em nhắn tin cho anh ấy
nhưng anh ấy…
Cao Thiến lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đờ đẫn.
- Có lẽ cậu ấy bận. Không phải là tuần này không phải đến đây sao? Diệp Tiểu Du
nói.
Cao Thiến lắc đầu:
- Dù có bận rộn hơn nữa thì chút thời gian gọi điện cũng có là gì. Nhất định có
gì đó không đúng, trước kia anh ấy chưa bao giờ như vậy cả…
Nước mắt đã dâng đầy đôi mắt.
Chẳng biết trên đời này có thứ tình yêu nào không phải lo được lo mất không.
Diệp Tiểu Du thở dài một tiếng:
- Đừng suy nghĩ bậy bạ, mau đi rửa mặt, sau đó lên giường ngủ đi.
Cao Thiến không nghe lời cô, cô kiên quyết kéo Cao Thiến vào phòng tắm. Rửa
mặt, ngủ một giấc, có lẽ ngày mai sẽ có điện thoại đến.
Thời tiết đang lạnh dần, hôm nay cô đã khóc quá nhiều, chỉ rơi lệ, đọng lại
trên mặt, cảm giác lạnh như băng đó cũng chẳng hề dễ chịu. Khi đau khổ, tốt
nhất hãy ngủ thật say đến khi trời sáng, cô ấy luôn làm như vậy.
- Tiểu Du, mai em muốn đi Hải Nam.
Cao Thiến đi ra khỏi phòng tắm, bất lực nói.
Cô kiếm tiền rất cực khổ, chuyến đi này rất tốn kém. Diệp Tiểu Du nghĩ nghĩ rồi
gật đầu:
- Đi một chuyến cũng tốt, cứ ở nhà nghĩ linh tĩnh cũng không hay, tận mắt nhìn
thấy cũng tốt hơn.
- Bọn em ở bên nhau ba năm rồi, từ năm mười chín tuổi em đã đi theo anh ấy.
Ba năm thì sao? Ba năm đâu thể thắng được ba giây tình cảm mãnh liệt, thất thủ
chỉ trong nháy mắt. Diệp Tiểu Du không muốn dọa dẫm cô, an ủi Cao Thiến:
- Ngủ đi, sáng mai còn dậy đặt vé máy bay.
Cô vẫy tay rồi đi vào phòng ngủ.
Sành điệu, xinh đẹp, hoạt bát, vui vẻ, bởi vì một người lại biến thành trầm
mặc, sa sút, hoảng hốt, bất an. Trong cuộc chiến tình cảm, người nào cho đi
nhiều thì nhất định sẽ thua.
Diệp Tiểu Du đột nhiên buồn bã than thở. Thu dọn phòng khách, chuẩn bị đi tắm
rửa, Gần mười giờ mới lên giường. Vừa nằm xuống thì tiếng chuông điện thoại di
động lại réo rắt vang lên.
Diệp Tiểu Du hơi động lòng, lúc này có điện thoại gọi tới, chẳng lẽ là… Hôm nay
sắc mặt anh ấy hẳn cũng đã khá hơn một chút rồi. Cô vội mở máy, là Viện Viện.
Diệp Tiểu Du khẽ thở dài một tiếng, nằm lại trên gối:
- Sao có vẻ thất vọng như vậy?
Viện Viện vẫn luôn nói chuyện thẳng thừng như thế.
- Không có gì, sản phụ không nghỉ ngơi cho tốt, sao khuya thế này rồi còn làm
quấy nhiễu người khác?
Đã lâu rồi không hàn huyên với Viện Viện, cô có chút vui vẻ. Viện Viện mới sinh
một cậu bé, cha mẹ cô ấy rất vui, giờ cô được cung phụng, chiều chuộng như thái
hậu.
- Chẳng lẽ bên cạnh cậu có gì đó, không tiện?
Khẩu khí của Viện Viện như muốn gây sự.
Diệp Tiểu Du hiểu ra, nhất đinh Viện Viện đã nghe nói gì đó. Cô cười cười không
trả lời.
- Tiểu Du, sao cậu có thể rời khỏi anh Phi vào lúc anh ấy bị tai nạn thế này
được?
Viện Viện bất bình nói:
- Có phải cậu ghen với mình và anh Phi không, cậu ngốc quá, mình và Phùng Như
Hải rất tốt, không có hứng thú gì với chồng của người khác cả.
Cô thở dài, không muốn giải thích gì thêm.
- Vì sao cậu không nói gì, anh Phi không tốt sao? - Viện Viện còn chất vấn.
- Viện Viện, mình nghĩ đây là chuyện của mình, mình có quyền tự do quyết định
bất kì điều gì. Rời đi, mình cũng rất bất đắc dĩ, không phải vì sự tồn tại của
ai, không có lý do cụ thể nhưng không thể không đi.
- Cái gì, mình nghe không hiểu.
- Đừng lo lắng, Viện Viện, qua vài tháng nữa anh Phi lại có thể khỏe lại như
lúc đầu rồi.
- Tiểu Du, mình phát hiện cậu đã thay đổi, quá cứng rắn.
Cô cười tự giễu một tiếng, có lẽ thế, không phải người từng trải qua thì sẽ
không hiểu được hành động của cô. Viện Viện được Kỷ Dược Phi chiều chuộng, được
Phùng Như Hải yêu thương, trong thế giới của cô ấy chỉ có tốt và xấu, giờ trong
suy nghĩ của cô ấy, cô đã trở thành người xấu rồi.
- Có lẽ thế!
- Tiểu Du, rời khỏi anh Kỷ, sau này nhất định cậu sẽ phải hối hận. - Viện Viện
tức giận nói.
Hối hận thì chưa thấy, chỉ có hơi tiếc nuối một chút mà thôi:
- Nghỉ ngơi sớm đi! - Cô cúp máy trước.
Đột nhiên nhớ lại chuyện ly hôn cô còn chưa nói cho mẹ, là cô không có dũng khí
nói ra, trong suy nghĩ của người già, ly hôn là chuyện đáng xấu hổ. Cô sợ mẹ sẽ
thất vọng vì mình. Nhưng giờ tên đã lên cung, không bắn không được. Viện Viện
biết, gia đình Kỉ Dược Phi cũng sẽ biết rất nhanh thôi, vậy còn mẹ?
Cô hi vọng là chính miệng mình nói cho mẹ chứ không phải là qua lời người khác.
- Muộn thế này rồi, có phải là có chuyện gì không?
Mẹ lớn tuổi, dày dặn kinh nghiệm, đương nhiên thoáng đoán ra được.
- Không có ạ! Chỉ có hai tin muốn nói với mẹ thôi.
Diệp Tiểu Du vội vàng phủ nhận.
- Có tin xấu đúng không?
Mẹ hỏi một câu không thể ngờ được.
- Cũng có tin tốt, mẹ, chính là con muốn sang Mỹ học, có một giáo sư tuyển con
làm trợ lý, con cũng có thể xin học bổng, tiền nong không thành vấn đề, hơn nữa
còn có thể kiếm thêm tiền giúp mẹ nữa.
- Giờ mẹ cũng rất tốt rồi, không cần con quan tâm. Nhưng mà, Dược Phi đồng ý
không?
Cô ngập ngừng hồi lâu rồi mới nhẹ giọng nói:
- Chúng con ly hôn rồi.
Mẹ không giận dữ cũng không kinh ngạc, hồi lâu sau cũng không nói gì, Diệp Tiểu
Du lo lắng đến độ như sắp ngừng thở.
- Là con đề nghị?
Mẹ thật sự như thần, cái gì cũng đoán được.
- Vâng! - Diệp Tiểu Du thẳng thắn.
- À!
Mẹ thở dài, cũng không hỏi tiếp.
- Mẹ, mẹ đang giận con sao? - Diệp Tiểu Du bất an hỏi.
- Haiz, sao mẹ nỡ giận con, tính cách con thế nào mẹ còn không hiểu sao? Nhất
định là không tiếp tục được nữa thì con mới có thể quyết định như vậy, con ngây
ngốc bên nó nhiều năm như vậy, sao nỡ bỏ nó đi, trừ phi là chẳng còn cách nào
nữa.
- Mẹ!
Đến lúc này, Diệp Tiểu Du đã khóc không thành tiếng.
- Được rồi, đừng khóc, ra nước ngoài học được thì cứ đi đi con, con không phải
lo lắng cho mẹ, nhưng nhất định phải đồng ý với mẹ, không thể lại tùy tiện lấy
ai nữa đâu.
- Vâng!
Không đâu, trên đời này chỉ có một Kỉ Dược Phi, những người khác không thể
khiến cô động lòng dù chỉ là một chút.
Đặt máy xuống, tâm tình nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trọng Khải đã nói, tình yêu là
một phần xinh đẹp trong cuộc sống của con người nhưng không phải là toàn bộ
cuộc đời của một con người, không có tình yêu vẫn có thể sống thật hạnh phúc.
Cô giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa xoa bụng, bên trong có con của cô và Kỉ Dược Phi
sao? Nếu có, cuộc đời của cô càng viên mãn hơn.
Ngày mai Trọng Khải sẽ đưa cô đi kiểm tra, còn dặn cô phải giữ cho tâm tình
thoải mái, phải đi ngủ sớm. Cách nói lạnh băng nhưng từng câu từng chữ lại thật
nhiệt tình, nếu không gặp Kỷ Dược Phi, có thể cô sẽ kìm lòng không đậu, rất
thưởng thức một người như Trọng Khải. Chỉ tiếc, anh ấy không thích người khác
giới đến gần, chẳng phải là thưởng thức cũng uổng phí sao.
Trọng Khải yêu người đàn ông thế nào, cô thực sự có chút tò mò.
Nhìn giờ, cũng đã khuya nhưng còn chưa buồn ngủ. Cô bật đèn lên, muốn đọc cái
gì đó cho dễ ngủ.
Dưới nhà truyền đến tiếng xe dừng lại, tắt máy, bởi vì đêm khuya yên tĩnh nên
rất rõ ràng, thậm chí còn là kinh tâm động phách.
Chỉ chốc lát, tiếng chuông vang lên.
Diệp Tiểu Du chạy chân trần ra khỏi phòng. Cửa hơi mở ra, Kỷ Siêu đứng ở ngoài
cửa, gương mặt tuấn tú, lạnh lùng có chút ảm đạm.
- Tiểu Du.
Anh ngồi trong phòng, nhìn vào mắt cô:
- Tôi thấy trong phòng sáng đèn nên mới gõ cửa. Đêm qua em không về, tôi đợi em
cả đêm.
Canh ba nửa đêm cậu ấy chạy tới đây vì chuyện này? Diệp Tiểu Du thở dài.
- Tôi nghĩ tới nghĩ lui vẫn muốn xin em cho tôi một cơ hội. Tiểu Du, có lẽ em
cảm thấy tôi không có đủ năng lực để yêu em, có thể cho rằng trong thời gian
ngắn như vậy, tình yêu của tôi chỉ là nhất thời xúc động, không phải như thế,
tôi đã qua cái tuổi dậy thì đó rồi, tôi có khả năng để chống đỡ một góc trời.
Diệp Tiểu Du cảm động gật đầu:
- Tôi tin em nhưng tôi vẫn không thể đón nhận được.
- Tại sao? Hay là em vẫn nghĩ tôi nhỏ hơn em? - Kỷ Siêu cười khổ.
- Cũng không phải thế!
Cô không muốn lại dùng thân phận giáo viên để đối mặt với cậu, cô biết là cậu
thật lòng:
- Kỷ Siêu, em rất tốt, ưu tú, cũng rất đẹp trai, là một cô gái hư vinh, có thể
được em yêu chính là hạnh phúc rất lớn. Nếu trước kia tôi chưa từng gặp ai,
chưa từng kết hôn có lẽ tôi sẽ chấp nhận nếm thử thứ tình yêu lãng mạn, say đắm
này.
- Tôi không để ý em đã ly hôn, đó là vì em còn trẻ, không hiểu chuyện nên mới
kết hôn sớm.
- Không phải thế, Kỷ Siêu, em chỉ biết tôi được nửa năm nên mới không so đo quá
khứ của tôi. Nguyên nhân đó chính là vì "Yêu". Nếu như, nếu như em
ngốc nghếch yêu một ai đó suốt mười hai năm trời thì em sẽ thế nào?
- Mười hai năm?
Kỷ Siêu day day trán như thể không tiêu hóa nổi.
Ánh mắt Diệp Tiểu Du xa xăm, dưới ánh đèn nhu hòa có sự mê hoặc như trong giấc
mộng.
- Tôi quen anh ấy từ lâu, từ năm mười hai tuổi đã yêu anh ấy, yêu suốt mười hai
năm, trở thành vợ của anh nhưng người anh ấy yêu không phải là tôi, tôi có cố
gắng thế nào thì anh ấy cũng chỉ coi tôi như người thân trong gia đình. Tôi
thừa nhận sự thất bại của mình. Hôm gọi điện thoại cho em, chúng tôi đã ly hôn,
sau khi kết hôn được nửa năm. Tình yêu suốt mười hai năm có kết quả như vậy
đấy, em đừng nói tôi không yêu anh ấy, tôi vẫn yêu, chẳng qua là đổi phương
thức để yêu. Kỷ Siêu, bây giờ em còn muốn theo đuổi tôi sao, theo đuổi một
người trong lòng đã có người khác.
- Em?
Sắc mặt Kỷ Siêu hơi trầm xuống.
- Tôi thực sự không phù hợp với em, Kỷ Siêu, cảm ơn em đã yêu tôi, ít nhất ở
trong thời điểm tôi cảm thấy bất lực nhất, tình yêu của em đã cho tôi niềm tin,
để cho tôi cảm thấy tôi đã không sai đến không thể cứu vãn.
Cô khẽ cười, vỗ vỗ tay anh.
- Em vốn là một người rất tốt.
Trên lớp học nói năng thông minh, có đôi khi lại mơ hồ, dung nhan thanh tú, rất
dễ để yêu cô.
Diệp Tiểu Du thở phào nhẹ nhõm:
- Tôi coi như đây là lời khen ngợi, Kỷ Siêu, hôm nay tôi đã nói hết rồi, em đã
hiểu chưa?
- Em đã thấu rõ trái tim anh ta mà vẫn còn yêu, tôi sẽ vì mấy câu nói đó mà
ngừng yêu sao? Nếu như vậy, cảm giác của tôi với em thực sự chỉ là một hồi xúc
động, một suy nghĩ thoáng qua trong đầu mà thôi. Nói như em vậy, tôi càng kiên
định hơn, tôi có lòng tin sẽ đưa em qua nỗi đau, có lòng tin để yêu em.
Diệp Tiểu Du cũng chỉ là con gái, những lời này của anh khiến cho cô cảm thấy
ngọt ngào bởi mình được coi trọng.
Nhưng lý trí vẫn chiếm thượng phong, cô chỉ chỉ vào đầu:
- Nơi này không thể chấp nhận lời nói của em, tôi là người lý trí, Kỷ Siêu, tôi
thực sự không thể yêu, không chỉ là với em. Năm sau tôi sẽ du học, không gặp
lại tôi, cảm giác của em có lẽ sẽ từ từ thay đổi.
- À! Không gặp sẽ không nhớ sao? Tiểu Du, em cũng học được cách chạy trốn rồi,
nếu như tôi vẫn theo đuổi em?
Kỷ Siêu cười tự giễu.
Đúng là cô phải chạy trốn, vì sao anh phải ngây ngốc đuổi theo?
- Kỷ Siêu, tôi thực sự sẽ không tiếp nhận tình yêu của em, xin lỗi, tôi rất xin
lỗi.
Cô vô lực đáp, vô lực dựa vào vách tường, có cảm giác muốn khóc.
Kỷ Siêu đứng lên:
- Tiểu Du, có yêu tôi hay không là quyền tự do của em, tôi không ép buộc nhưng
tôi yêu em là chuyện của tôi, em cũng đừng miễn cưỡng tôi, tôi sẽ cố gắng không
quấy rầy em, dùng phương thức của tôi để yêu em. Ngủ sớm đi thôi, sắc mặt em
rất tệ, tôi cũng sẽ đau lòng.
Khẩu khí như người đàn ông trưởng thành, Diệp Tiểu Du thở dài, xem ra cô nên đi
sớm hơn thôi.
Giờ rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao dù cố nhìn nhưng Kỉ Dược Phi cũng không
để ý tới sự tồn tại của cô, trong mắt người yêu chỉ có một bóng hình, những
người khác có là gì. Như cô với Kỷ Siêu vậy, người đó dù có tốt đến mấy nhưng
cô cũng không thể yêu.
Tình yêu không phải là đặt câu liên quan, có nguyên nhân nên có kết quả. Tình
yêu chẳng có lí do gì cả, rất đơn giản, càng chẳng có kết quả cố định, cũng
chẳng có đúng sai.
Về phần Kỷ Siêu, cô chỉ có thể trốn tránh và chúc phúc anh mà thôi.
Hi vọng anh chưa quá chìm đắm, hi vọng khoảng cách có thể xóa nhòa dấu vết của
cô.