Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 17 - 18

Chương 17

Cố Thắng Nam chán nản rời khỏi phòng ăn, không cần nghe cũng biết các thực khách vừa nhìn cô vừa rỉ tai thì thầm về chuyện gì...

“Mau nhìn xem! Đó không phải là cái xác biết đi lúc nãy sao?”

“Thì ra đó là hiệu quả của hoá trang!”

“A! Hiểu rồi, thì ra là một bà già a dua chơi cosplay theo đám trẻ con, làm vừa rồi tôi sợ gần chết...”

Cố Thắng Nam cứ thế hứng chịu vô số lời đồn, chuyện nhảm, trở lại xe của Từ Chiêu Đệ.

Vivian chỉ điềm đạm liếc nhìn cô đã đoán trúng phóc:

“Vừa thấy dáng vẻ ủ rũ này của bạn đã biết bạn thất bại rồi.”

Cố Thắng Nam làm động tác “không được nhắc lại chuyện này nữa”, phất tay: “Ôi, kệ nó. Lái xe đi!”

Từ Chiêu Đệ lại như không nghe thấy, mãi vẫn không thấy khởi động xe.

Thấy Từ Chiêu Đệ cầm tay lái ngẩn người, Cố Thắng Nam đành thăm dò Vivian: “Cô ấy làm sao thế?”

Vivian nhún vai vô vị: “Sau khi nhận một cuộc điện thoại, cô ấy đã biến thành như vậy rồi.”

Cố Thắng Nam đưa tay vẫy vẫy trước mặt Từ Chiêu Đệ, không ngờ Từ Chiêu Đệ đột nhiên khôi phục lại tinh thần, tóm ngay lấy bàn tay Cố Thắng Nam. “Thắng Nam, bạn biết không, tuần sau Lộ Tấn phải đi rồi!”

Cố Thắng Nam thấy trái tim thắt lại, hồi lâu sau mới chậm rãi trả lời: “Biết!”

Từ Chiêu Đệ quan sát cô, khó hiểu hỏi: “Vậy tại sao bạn còn bình tĩnh như vậy?”

Cố Thắng Nam hơi chột dạ, đang không biết nên trả lời thế nào thì đột nhiên phát hiện ra một điểm đáng ngờ cực lớn...

Cô không thể không quan sát Từ Chiêu Đệ một lượt:

“Tại sao bạn biết?”

Từ Chiêu Đệ không trả lời.

“Hơn nữa, tại sao bạn lại kích động như vậy khi biết anh ta phải rời đi?”

Từ Chiêu Đệ hơi cau mày suy nghĩ một chút, cuối cùng dứt khoát không nói gì, yên lặng khởi động xe. Che giấu dưới tiếng khởi động xe, Từ Chiêu Đệ lẩm bẩm với âm lượng chỉ có cô mới nghe được: “Tớ còn chưa hưởng thụ đủ, đương nhiên không thể thờ ơ được rồi.”

Vivian yên lặng ngồi trên ghế phụ lái, hết nhìn Từ Chiêu Đệ lại nhìn Cố Thắng Nam. Chẳng lẽ hai người phụ nữ này cùng đến ngày một lượt? Nếu không tại sao đột nhiên đều ủ rũ như chỉ còn lại nửa cái mạng thế?

Trong sự yên lặng của ba người, xe chạy thẳng theo bờ biển ra đến cổng khách sạn Tử Kinh. Qua cửa kính có thể nhìn thấy mặt biển xanh lam và một loạt du thuyền bỏ neo trên cảng. Trên chiếc du thuyền có tên Victoria, Lộ tiên sinh cũng sắp bị cậu trợ lý hành hạ chỉ còn nửa cái mạng...

“Tôi phải nghỉ phép.”

“Không được!”

“Lộ tiên sinh, tôi đã tìm cho ngài một người giúp việc tạm thời. Tôi phải nghỉ phép.”

“Cậu định làm phản à?” Sau khi cậu trợ lý trốn đi không biết gọi điện thoại cho ai, bốn chữ “tôi phải nghỉ phép” đã làm Lộ Tấn sắp sửa chai tai rồi.

“Tôi chỉ xin nghỉ bốn ngày, thứ Hai tuần sau nhất định tôi sẽ xuất hiện trước mặt ngài đúng giờ để cùng đến sân bay, tuyệt đối không chậm trễ. Tôi phải nghỉ phép.”

“Mạnh Tân Kiệt!”

“Tôi phải nghỉ phép.”

“Cậu ở thành phố B không có người thân, không có bạn bè, tự dưng xin nghỉ phép bốn ngày làm gì?”

“Tôi phải nghỉ phép.”

Lộ Tấn day day hai bên thái dương đau nhức, trước khi cậu trợ lý nhắc lại “tôi phải nghỉ phép” lần thứ một trăm linh một, anh ta vội ra hiệu cho Tiểu Mạnh dừng lại: “Cậu rời thuyền ngay bây giờ cho tôi. Mau biến khỏi mắt tôi trước khi tôi đổi ý.”

Cậu trợ lý lập tức hai mắt phát sáng, hận không thể nhào tới cho ông chủ đáng thương của mình một cái hôn thật kêu. Nhưng dưới ánh mắt sắc hơn dao thái của Lộ Tấn, cậu trợ lý nhanh chóng từ bỏ ý định này, đặt danh thiếp người giúp việc tạm thời lên bàn, lập tức biến mất vô tung vô ảnh với tốc độ thi chạy một trăm mét.

Lộ Tấn ngồi ở đó nhìn chân mình, nhìn tay mình, lại nhìn cả khoang thuyền. Cho dù trong khoang thuyền bày đầy đồ dùng tinh xảo, anh ta vẫn cảm thấy trống rỗng. Trong lúc anh ta cần người khác chăm sóc nhất, tất cả mọi người đều rời bỏ anh ta mà đi...

Hiển nhiên trong thành phố này không chỉ có một mình anh ta thê thảm như vậy.

Sau khi hai người bạn tốt lần lượt ra về, một mình Cố Thắng Nam ngồi trên sofa trong phòng khách. Nhìn cả gian phòng, cho dù trong phòng khắp nơi đều là quần áo cô bày ra và quà vặt đang ăn dở nhưng cô vẫn cảm thấy trống rỗng. Đối với một phụ nữ hai mươi tám tuổi rưỡi sống một mình, internet là cứu tinh duy nhất của cô. Nhưng vừa lên mạng xã hội, không phải nhìn thấy ảnh trăng mật của mẹ và “Ánh trăng bạc” thì cũng là ảnh con cái của đám bạn học...

Cố Thắng Nam tắt máy tính, vào bếp, mở thùng mì ăn liền và phát hiện hộp mì cuối cùng cũng đã ăn rồi. Cô nhấc chân giẫm bẹp thùng giấy để lần sau khỏi nhầm thùng này vẫn còn ruột.

Tìm được điện thoại di động trong đống quà vặt trên bàn uống nước, Cố Thắng Nam đang định gọi người đưa hàng tới thì có điện thoại gọi đến. Cô nhìn màn hình, đó là số điện thoại bàn của văn phòng giám đốc bộ phận nhà hàng trong khách sạn, cô thấp thỏm nghe máy.

“Cố Thắng Nam.”

“Vâng, tôi đây. Giám đốc, anh nói đi!”

“Về vấn đề cô làm tiếp hay thôi...”

Trái tim Cố Thắng Nam gần như bị giọng nói của giám đốc kéo lên đến cổ họng. Cô nín thở, tập trung nghe giám đốc tiếp tục nói: “... Cấp trên yêu cầu rất nghiêm khắc, cô không thể phụ trách nấu ăn cho bữa tiệc thì phải tự nhận lỗi từ chức, nhưng...”

Tạ ơn trời đất, cuối cùng anh ta cũng nói đến chữ “nhưng”, rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng có thể thả lỏng tinh thần được một chút.

“...Nhờ có sự cố gắng và tha thiết đề nghị của tôi, cấp trên đã quyết định cho cô thêm một cơ hội nữa.”

“Cảm ơn giám đốc đã nói giúp tôi, cảm ơn...”

Cố Thắng Nam cảm kích đặt điện thoại xuống, cảm thấy cần phải chia sẻ tin tốt này, nhưng lật khắp danh bạ cũng chỉ có thể gọi cho Vivian hoặc Từ Chiêu Đệ. Vừa nghĩ đến cái miệng độc địa không bao giờ để người khác yên ổn của Vivian, Cố Thắng Nam liền lặng lẽ gọi cho Từ Chiêu Đệ.

Bên này, Cố Thắng Nam lòng tràn đầy vui mừng nghe tiếng nhạc chờ vang lên, còn bên kia, xa tận du thuyền Victoria, người nào đó lại đang u sầu.

Để được nghỉ phép bốn ngày, cậu trợ lý có thể coi là đã hao tâm tốn sức tìm một người giúp việc vừa xinh đẹp vừa trẻ trung tới chăm sóc Lộ Tấn. Người giúp việc cũng hết sức tận tụy, chỉ còn nước chưa chủ động giúp anh ta cởi quần áo tắm rửa. Lộ Tấn lại lạnh lùng bảo cô ta dừng lại: “Cô có thể về. Khi có việc tôi sẽ gọi cô đến.”

“Nhưng trợ lý của ngài nói...”

“Cô nghe lời trợ lý hay là nghe lời ông chủ?”

Người giúp việc đành phải đi về. Lộ Tấn dùng ngón tay búng búng thạch cao trên đùi, cuối cùng cắn răng, cầm điện thoại di động bấm số. Hạ quyết tâm gọi điện cũng chẳng dễ dàng gì, nào ngờ đối phương lại đang nghe điện thoại. Lộ Tấn cũng không biết tại sao mình lại tức giận. Anh ta bực bội, dập máy, chuyển sang quấy rối kẻ đã bỏ anh ta ở lại để đi vui vẻ một mình.

Vì vậy, trong phòng một khách sạn xa xôi khác, tiếng chuông điện thoại của trợ lý bắt đầu vang lên. Cậu ta vừa đưa tay lên tủ đầu giường đã có một bàn tay ngọc đè tay cậu ta xuống, cùng với đó là một tiếng hờn dỗi: “Đừng nghe... Mất hứng...”

Bàn tay cậu trợ lý chỉ do dự nửa giây đã lựa chọn xong giữa ông chủ đáng thương và cô nàng báu vật ngọt nước. Cậu ta mở ngăn kéo tủ đầu giường, ném điện thoại vào trong, đóng lại, đưa tay ôm báu vật vào lòng, xoay người đổi tư thế, để mặc điện thoại di động kêu càng lúc càng gấp gáp trong ngăn kéo.

Nhưng đúng lúc này, một chiếc điện thoại di động khác trên chiếc tủ đầu giường cũng đổ chuông réo rắt. Vừa nghe thấy tiếng chuông đặt riêng cho bạn tốt, báu vật không chút suy nghĩ định nghe điện thoại.

Trợ lý không vui: “Em không cho anh nghe điện thoại, thế mà em lại...”

Nhưng sự không vui này lập tức tan thành nước cùng một nụ hôn của báu vật lên môi cậu ta. Sau khi hôn xong, báu vật mới nghe điện thoại: “Thắng Nam, có việc gì thế?”

Trợ lý xoay người quay sang bên kia giường, áy náy kéo ngăn kéo ra, lấy điện thoại di động. Nhìn ba chữ “cuộc gọi lỡ” trên màn hình, cậu trợ lý im lặng cầu khẩn trong lòng: “Lộ tiên sinh, ngài cũng biết đàn ông đều là động vật suy xét bằng nửa thân dưới, ngài đừng trách tôi...”

Đang cầu khẩn như vậy, đột nhiên điện thoại di động của cậu ta lại vang lên. Cậu trợ lý giật mình nhìn người phụ nữ bên cạnh - hình như cô ấy còn chưa định kết thúc cuộc trò chuyện. Kết quả là ngón tay cậu ta cũng do dự, do dự, cuối cùng vẫn cắn răng bấm nút nhận cuộc gọi. Đúng lúc cậu ta đưa điện thoại lên tai, báu vật ướt đẫm mồ hôi bên cạnh đột nhiên lao tới: “Anh yêu, em đến đây...”

Vừa nói vừa ném cả điện thoại của cậu ta và của cô vào trong ngăn kéo.

“Tiếp tục...” Cô vừa trèo lên người cậu ta vừa đóng ngăn kéo lại.

Trong ngăn kéo tối tăm, hai chiếc điện thoại di động lẳng lặng nằm úp vào nhau.

Sau một giây yên tĩnh, giọng nói của Lộ Tấn vang lên từ một chiếc điện thoại trong đó: “A lô!”

Âm thanh của Cố Thắng Nam vang lên từ chiếc điện thoại còn lại: “A lô!”

Hai bên a lô hồi lâu, đột nhiên Lộ Tấn bừng tỉnh. Nếu không phải chân vẫn còn đang bó bột thì chắc chắn anh ta đã kinh ngạc đứng bật dậy: “Cố Thắng Nam?”

Chương 18

Cố Thắng Nam còn tưởng mình nghe nhầm...

“Tại sao anh lại ở chỗ cô ấy?”

Lộ Tấn cũng kêu lên đồng thanh với cô: “Tại sao cô lại ở chỗ cậu ta?”

Lúc này, trong đầu Cố Thắng Nam chỉ có một hình ảnh - dáng vẻ ủ rũ của Từ Chiêu Đệ lúc đó, lời nói của Từ Chiêu Đệ vẫn vang lên bên tai: “Bạn có biết tuần sau Lộ Tấn phải đi rồi không?”

Nhưng dòng suy nghĩ của Cố Thắng Nam nhanh chóng bị tiếng rên rỉ xa xa vang lên cắt đứt...

“A... A... Nhanh nhanh, nhanh nữa lên... Chỗ đó, đúng rồi...”

Tiếng rên rỉ vẫn càng lúc càng dồn dập, chợt có một giọng nam xen vào: “Em... em đừng uốn éo nữa, anh sắp không chịu được nữa rồi...”

Đầu bên kia điện thoại, hình ảnh trong đầu Lộ Tấn còn dừng lại với cảnh cậu trợ lý mặt như đưa đám, vô cùng cố chấp, hết lần này tới lần khác nói với anh ta: “Tôi phải nghỉ phép.” Một giây sau, dòng hồi ức bị màn tường thuật trực tiếp này cắt đứt.

Lộ Tấn cố gắng để lý trí giành quyền chỉ đạo đầu óc, dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết cô nàng Cố Thắng Nam quê mùa kia không thể phát ra tiếng rên rỉ tiêu hồn như vậy được.

Nhưng Lộ Tấn nhanh chóng phát hiện, người phụ nữ này không chỉ là một cô nàng quê mùa, cục mịch mà còn là một cô nàng ngốc nghếch IQ lùn, bởi cô ta còn tưởng lầm anh ta là gã ngờ nghệch yếu sinh lý chỉ biết hô “không chịu được nữa” trên giường kia, vì vậy mới trách anh ta: “Anh anh anh... Biến thái!” Nói xong định tắt điện thoại. Lộ Tấn vội quát, bảo cô dừng lại: “Chờ đã!”

Cố Thắng Nam thực sự làm như lời anh ta nói, chấm dứt hành động dừng cuộc gọi. Nhưng không phải vì Lộ khó tính quát bảo dừng lại, mà là... Trong lúc anh ta quát cô, giọng nam kia vẫn tiếp tục rên hừ hừ. Một người không thể đồng thời phát ra hai âm thanh, ý thức được điểm này, tự nhiên Cố Thắng Nam cũng ngẩn người ra.

“Cô vừa hỏi tôi tại sao ở chỗ cô ấy, cô ấy ở đây là ai?”

Lộ Tấn lạnh giọng hỏi, Cố Thắng Nam mới đột nhiên tỉnh lại. Không hiểu sao mình lại giận dữ đến mức lú lẫn vì gã khó tính này, Cố Thắng Nam cảm thấy thực sự quá khó tin. Trong đầu đột nhiên hiện ra ánh mắt như sói đói của Từ Chiêu Đệ khi nhìn trợ lý Mạnh trong bữa tiệc hôm kia,

Cố Thắng Nam trợn mắt nói: “Bạn tôi và... trợ lý của anh?”

Cố Thắng Nam vừa dứt lời, bên tai đã vang lên tiếng hét của Từ Chiêu Đệ khi lên đến đỉnh điểm: “A a a a!”

Lập tức đầu óc Cố Thắng Nam trống rỗng, gương mặt ngượng đỏ bừng, không biết nói gì nữa. Đương nhiên Lộ Tấn cũng không bỏ sót bất cứ chi tiết nào của buổi tường thuật trực tiếp này, nhưng anh ta chỉ hơi nhíu mày. Thay vì tò mò xem rốt cuộc người bạn nào của Cố Thắng Nam đã làm trợ lý của mình mê mẩn, điên đảo thần hồn, anh ta lại muốn dùng điều này để đổi lấy một chút lợi ích hơn: “Bạn của cô đã bắt cóc trợ lý của tôi, làm tôi phải nằm một mình, ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Cô định chịu trách nhiệm thế nào về việc này?”

May mà màn tường thuật trực tiếp đã kết thúc, Cố Thắng Nam vùng thoát khỏi tình trạng đầu óc trống rỗng, sau khi đã hiểu ý anh ta muốn gì, Cố Thắng Nam khinh thường nói: “Bây giờ tình hình tôi thê thảm thế này, thực sự không nấu cơm được.”

“Vậy thì mang hai lọ gia vị bí truyền của cô đến đây.”

Yêu cầu người khác làm việc cho mình mà còn có thể ngạo mạn như vậy? Cố Thắng Nam nhếch miệng: “Tôi không đi được xa như vậy.”

“Người ngã gãy chân là tôi chứ không phải cô.”

“Tôi...”

“Không cần tìm lý do nữa. Cô hại tôi bị thương thế này, chẳng lẽ không cảm thấy áy náy chút nào à? Huống chi thứ Hai tuần sau tôi phải đi rồi.”

Thứ Hai tuần sau phải đi rồi...

Cố Thắng Nam bất giác yên lặng.

“Bây giờ tôi tới ngay. Tôi gác máy đây, tranh thủ lúc hai người đó còn chưa bắt đầu màn tường thuật trực tiếp lượt về.” Tiếng nói vừa dứt, Lộ Tấn lập tức gác máy, không giải thích gì thêm.

Lộ Tấn ngồi trên sofa, cầm điều khiển chuyển kênh lung tung, từ chương trình game show này sang chương trình truyền hình nọ, cảm thấy thời gian đã trôi qua phải đến một thế kỷ nhưng giơ tay xem đồng hồ, mới có nửa tiếng trôi qua.

Lặng lẽ tính toán xem người phụ nữ đó bắt taxi từ nhà đến Tử Kinh cần bao nhiêu thời gian, Lộ Tấn thò đầu nhìn ra bên ngoài khoang thuyền, quay lại xem game show, lại thò đầu ra ngoài khoang thuyền, cứ như vậy nhìn đi nhìn lại, khi thời gian trôi qua được mười phút, rốt cuộc...

“Reng reng!”

Chuông cửa vang lên.

Trong nửa tiếng chờ đợi này, Lộ Tấn đã lết cái chân đau đi qua đi lại giữa sofa và cửa phòng không dưới năm lần, chỉ để điều chỉnh độ mở của cửa phòng. Cửa mở quá rộng thì sợ người phụ nữ đó phát hiện anh ta cố ý để cửa, không mở rộng như vậy thì lo lắng người phụ nữ đó tưởng cửa đóng, đến lúc đó anh ta lại phải chậm chạp lết ra mở cho cô.

Không phí công anh ta tốn công tốn sức điều chỉnh độ mở cửa phòng hoàn mỹ như thế, người phụ nữ đó chỉ ấn chuông vài cái lấy lệ rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Lộ Tấn vẫn ngồi trên sofa quay lưng ra cửa, mặc dù nghe rõ tiếng bước chân cô tới gần nhưng vẫn giả vờ không biết, bày ra tư thế sừng sững không động. Đến tận lúc tiếng bước chân dừng lại, Lộ Tấn mới giả bộ vô tình quay lại: “Cuối cùng cô cũng đến...”

Lộ Tấn đột nhiên im bặt.

Đứng trước mặt anh ta căn bản không phải Cố Thắng Nam, mà là...

“Tôi là bạn của Cố Thắng Nam, cô ấy nhờ tôi mang cái này đến cho anh.” Vivian đặt hai lọ gia vị lên vị trí Lộ Tấn chỉ cần đưa tay là chạm vào được.

“Rõ ràng tôi đã bảo cô ấy tự mình mang đến mà.”

Giọng nói của Lộ Tấn hơi lạnh lùng, quay đầu nhìn khiến Vivian chết đứng.

“Cái này...” Trái tim Vivian khẽ rung lên, ánh mắt của gã tuấn nam này quả thực là thứ vũ khí sát thương có quy mô lớn. “Cô ấy đang bị ốm mà. Tôi mang đến giúp.”

Thấy sắc mặt tuấn nam càng trở nên xám xịt, ý định thưởng thức gã thêm một lát của Vivian cũng tan biến:

“Cáo từ! ”

Nhưng vừa đi được hai bước, Vivian đã quay trở lại: “Có phải anh thích cô ấy không?”

Ánh mắt Lộ Tấn ngưng tụ, lời còn chưa qua đầu óc xử lý đã chạy ra đến miệng: “Ai bảo anh thế?”

Vivian nhướng mày, việc vội vã phủ nhận này càng chứng minh suy đoán của hắn là đúng. Vivian đảo mắt, từ lúc chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện vòng vo: “Cố Thắng Nam ấy à, chỉ cần để ý một chút thì vẫn là một cô gái vô cùng xinh xắn. Nhưng đám chuẩn men các anh người nào cũng nông cạn, quá đáng. Loại phụ nữ tàn nhẫn bẻ hoa, ăn xong quất ngựa truy phong như Từ Chiêu Đệ thì tất cả các anh đều đổ xô vào, còn ngoan ngoãn như Cố Thắng Nam thì không thèm nhìn một mắt. Cho nên, một cô gái tốt như vậy mà lại bị các anh làm cho ế chỏng ế chơ. Cũng chính vì như thế, chưa từng có người đàn ông nào tán tỉnh cô ấy, tự nhiên cô ấy cũng thiếu mất quá trình trưởng thành cần thiết. Nói thẳng, cô ấy là một cô gái ngốc nghếch về tình cảm, nếu một gã đàn ông không có mắt nào thực sự thích cô ấy thì gã đó nhất định sẽ rất thảm, bởi vì gã đó sẽ phải dạy một cô nàng không biết gì về tình cảm cách yêu như thế nào.”

“Tóm lại anh muốn nói gì?”

Vivian cảm thấy choáng váng. Thì ra gã đang ngồi trước mặt mình này cũng là một kẻ ngớ ngẩn về tình cảm.

“Nếu không phải nể mặt anh là một gã đẹp trai thì tôi cũng không muốn nói với anh nhiều như vậy. Dù sao những gì tôi muốn nói cũng đã nói xong, tự anh suy ngẫm đi. Cáo từ!” Vivian vỗ vỗ vai anh ta, lần này rời đi thật.

Lộ Tấn nhìn bóng lưng hắn đi khuất, trong lòng lặng lẽ sửa lại mấy điểm sai lầm trong lời hắn.

Thứ nhất, Cố Thắng Nam mà cũng được coi là một cô gái xinh đẹp ư? Được rồi, anh ta thừa nhận trong tiệc rượu đêm đó quả thật cô rất... đẹp. Nhưng đó chẳng phải là nhờ mỹ phẩm sao?

Thứ hai, ai nói chuẩn men nông cạn? Loại người như Từ Chiêu Đệ ấy à? Hình như anh ta đã gặp Từ Chiêu Đệ, nhưng cơ bản không có ấn tượng gì đối với cô ta, càng đừng nói là có ý đồ gì. Kẻ nông cạn là tên trợ lý của anh ta kìa.

Thứ ba, một người phụ nữ hơi một tí đã yêu cầu 180 m2, 180 cm, 180 mm, uống rượu say là vồ lấy mình không ngừng cắn xé, nhìn kiểu gì cũng không giống một kẻ ngớ ngẩn trong tình yêu...

Thứ Hai tuần sau đó.

Gặp lại Từ Chiêu Đệ, Cố Thắng Nam luôn cảm thấy cô ấy không còn giống như trước, mà giống một nữ yêu đã hút no tinh lực, tỏ ra cực kỳ sáng láng.

Cố Thắng Nam vừa ăn đồ ăn nhanh vừa giũa móng chân: “Đừng nói với tớ là bạn và tay trợ lý kia ở trọn bốn ngày trong khách sạn đấy.”

Từ Chiêu Đệ sửng sốt: “Sao bạn biết?”

Có điều không đợi Cố Thắng Nam trả lời, Từ Chiêu Đệ đã phóng khoáng vung tay lên, gạt nghi vấn vô thưởng vô phạt này sang một bên, sau đó hết sức thần bí ghé đến bên cạnh Cố Thắng Nam, đè đôi đũa dùng một lần trên tay cô xuống.

“Bọn họ bay chuyến ba giờ chiều, từ giờ đến lúc đó còn...” Từ Chiêu Đệ nhìn đồng hồ: “Không đến ba tiếng.”

Cố Thắng Nam thử rút đũa về nhưng không có kết quả: “Làm gì? Bạn không nỡ rời gã trai khỏe mạnh đó nên muốn đi tiễn à?”

Từ Chiêu Đệ nhún vai vô vị: “Tớ đã ăn đủ rồi, tự nhiên cũng không quan tâm nữa. Nhưng bạn...” Từ Chiêu Đệ quan sát toàn thân Cố Thắng Nam với ý tứ sâu xa.

“Tớ làm sao?”

“Trừ tên Chung Duệ lợi dụng bạn để thăng tiến kia, Lộ Tấn chính là ánh bình minh duy nhất xuất hiện trong bao nhiêu năm đơn côi của bạn! Nhưng anh ta mới chiếu rọi cho bạn được vài ngày đã phải cuốn gói đi rồi, chẳng lẽ bạn thực sự không có chút lưu luyến nào à?”

Lần này Cố Thắng Nam tức giận thật rồi, cũng không biết đang giận vì cái gì, cô đột nhiên kéo đũa về, ăn một lèo mấy đũa mì mới bình tĩnh lại, nói: “Bạn nói linh tinh gì thế? Làm sao anh ta có thể để ý đến tớ được? Ngay cả một kẻ như Chung Duệ cũng còn không coi tớ ra gì.”

Từ Chiêu Đệ bị cô hỏi ngược lại đến cứng họng: “Cũng đúng, đẳng cấp của anh ta rõ ràng cao hơn tên Chung Duệ kia nhiều.”

Cố Thắng Nam thở dài. “Bạn là người chỉ muốn có được thể xác đàn ông mà không muốn có được trái tim bọn họ, vì vậy đương nhiên bạn cũng rất dễ đoán sai suy nghĩ trong lòng đàn ông.”

“Nhưng...” Từ Chiêu Đệ thắc mắc: “Đây đều là những gì tên Cao Toàn An kia nói với tớ. Hắn nhìn đàn ông chuẩn lắm.”

Cố Thắng Nam cũng không nghe rõ cô đang thì thầm những gì: “Đối với tớ, anh ta chỉ là một thực khách cực kỳ kén ăn mà thôi. Bây giờ thực khách này đã đi rồi, tớ nên vỗ tay vui mừng mới đúng. Sau này bạn cũng đừng nói chuyện không nỡ rời với quyến luyến gì gì với tớ nữa.” Cố Thắng Nam đưa ra lời tuyên bố rồi sau đó lại xì xụp ăn mì.

Có lưu luyến đến mấy thì lúc phải đi vẫn cứ phải đi, mà ở lại cũng không phải là ở lại vì cô. Cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, cô vẫn là cô nàng Cố Thắng Nam trong nhà nhất định phải chuẩn bị một thùng mì ăn liền, nếu không sẽ không sống nổi.

Hai ngày sau.

Cố Thắng Nam đang xem hoạt hình trên máy tính bảng, lại nhận được điện thoại của giám đốc bộ phận nhà hàng.

Vừa nghe máy, giám đốc nhà hàng đã tung ngay một câu: “Tiểu Cố à, cô mau đến Tử Kinh một chuyến, nhanh nhất có thể nhé!”

“Sao thế?” Cố Thắng Nam kinh hồn bạt vía, cô nhớ tối nay, Tử Kinh sẽ tổ chức tiệc tối, chẳng lẽ... cấp trên đột nhiên lật lọng, lại định buộc cô thôi việc?

“Thời gian thử việc của cô đã kết thúc sớm.”

Nói thế khác nào trước khi thi hành án tử tù, đánh một hồi chuông cuối cùng để cảnh báo, hai mắt Cố Thắng Nam lập tức tối sầm. Đến tận lúc này giám đốc mới chậm rãi bổ sung: “Sau bữa tiệc tối nay, Tử Kinh của chúng ta sẽ phải đổi chủ. Nhân sự điều động hơi phức tạp, cho nên cấp trên đã quyết định ký hợp đồng chính thức với cô sớm hơn một chút.”

“Đổi chủ?”

“Cô không biết à?” Hình như giám đốc cảm thấy bất ngờ: “Cô không phải bạn của Tổng giám đốc Trình à?”

Hiển nhiên Cố Thắng Nam còn bất ngờ hơn cả anh ta, nhưng cô chưa kịp mở miệng thì anh ta đã giở trăm công nghìn việc ra: “Tóm lại, sau khi cô nghỉ ốm xong thì quay lại đi làm việc ngay đi, đến thẳng phòng nhân sự ký hợp đồng. Cứ thế nhé!”

Nói xong, anh ta gác điện thoại luôn.

Cố Thắng Nam nghe tiếng tút tút vang đều, cảm thấy hơi khó tin. Vận rủi của mình hình như đã kết thúc rồi?

Chẳng lẽ là bởi người nào đó đã rời khỏi thành phố B?

Trong đầu bỗng hiện lên gương mặt người nào đó, Cố Thắng Nam vội phất tay áo xua hình ảnh này đi, tiếp tục trở lại thế giới trong hoạt hình. Xem một lèo đến tập cuối, đúng là thoải mái thật. Đúng lúc này, điện thoại của cô lại đổ chuông, Cố Thắng Nam mới dời ánh mắt khỏi màn hình, quay lại nhìn ra ngoài cửa sổ, không ngờ lúc này đã là đêm khuya.

Điện thoại của Từ Chiêu Đệ.

Lúc này, lẽ ra Celine Từ phong hoa, tuyệt đại phải đang vui sướng săn mồi trong hộp đêm mới đúng, Cố Thắng Nam không ngờ khi bấm phím nghe máy, Từ Chiêu Đệ lại không thông báo thành quả săn mồi với cô, mà là...

“Đã xem thời sự tối nay chưa?”

“Tớ xem hoạt hình cả ngày.”

“Ôi, bạn cũng chỉ đến thế thôi!” Từ Chiêu Đệ thất vọng.

Cố Thắng Nam đành giả bộ hơi cảm thấy hứng thú: “Có tin tức giật gân gì vậy?”

“Sau này khách sạn Tử Kinh sẽ thuộc sở hữu của tập đoàn Thụy Phong, hơn nữa Tổng giám đốc mới của Tử Kinh sẽ lập tức nhậm chức. Tổng giám đốc cũ thì quá thảm, một phát bị điều thẳng đến khu Hoa Nam.

Lần này Cố Thắng Nam thực sự phải tạm dừng hoạt hình lại.

Giám đốc nói Tử Kinh đổi chủ, thì ra là nói đến việc này?

Lần này đến phiên Từ Chiêu Đệ đắc ý: “Bạn xem, tớ đã nói là một người bạn của tớ cho biết vài năm gần đây, Tử Kinh vẫn làm ăn thua lỗ mà. Bây giờ quả nhiên bị mua lại rồi, thế mà lúc đó bạn còn không tin.”

Cố Thắng Nam cũng nhanh chóng nhớ tới chuyện này. Lúc này, trong đầu rất nhanh chỉ còn lại một ý nghĩ quái dị: Người bạn đó của Từ Chiêu Đệ nói cô ta đã ngủ với FS... Chẳng lẽ điều đó cũng là thật?

Hết thời hạn nghỉ ốm, sáng sớm hôm sau, Cố Thắng Nam ngậm một miếng bánh mì gối đi làm. Vừa nghĩ đến việc hôm nay có thể ký hợp đồng chính thức, cô đã không kìm được cảm giác vui sướng.

Cố Thắng Nam không ngờ vừa ra cửa đã thấy bà hàng xóm rất lâu không gặp. Bà hàng xóm đang dặn dò đội ngũ trang trí nội thất để vật liệu trước cửa, nhìn thấy Cố Thắng Nam, bà chào hỏi rất thân tình: “Tiểu thư Cố đi làm à?”

“Vâng ạ!” Cố Thắng Nam thò đầu nhìn vào nhà hàng xóm, lập tức bị đống thùng sơn chất cao như núi làm cho kinh ngạc: “Không phải bác đã chuyển đến nhà mới rồi sao? Sao còn sửa nhà này nữa? Bác lại định chuyển về đây à?”

“Không, có người muốn thuê căn hộ này nhưng người ta khó tính lắm, thuê nhà chứ có phải mua đâu mà vẫn nhất định bỏ tiền ra thay hết toàn bộ nội thất!” Bà hàng xóm kể khổ.

“Vâng. Bác làm việc đi nhé, cháu phải đi làm đây.”

“Ờ ờ, tạm biệt cháu!”

Cố Thắng Nam nhanh chóng lách qua mấy người thợ đi vào thang máy.

Bà hàng xóm cũng nhanh chóng đi tới một góc yên lặng để gọi điện thoại.

“Lộ tiên sinh đó à?”

“...”

Đội thi công nội thất anh thuê hôm nay bắt đầu khởi công.”

“...”

“Đúng đúng đúng, anh yên tâm, toàn bộ đều dùng vật liệu do anh chỉ định.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3