Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 21 - 22

Chương 21

Ngoài dự liệu của Mạnh Tân Kiệt, không ngờ ông chủ của cậu ta lại hết sức lãnh đạm bỏ lại một câu: “Biết rồi!” Sau đó bình thản ngắt cuộc gọi.

Mạnh Tân Kiệt trả thù không thành, đành hậm hực cất điện thoại, bắt xe rời đi. Taxi đã chạy được một đoạn, Mạnh Tân Kiệt vẫn không nhịn được, quay đầu nhìn lại qua cửa kính, chỉ thấy Cố Thắng Nam và người đàn ông đó vẫn đang tình tứ bên cạnh xe. Mạnh Tân Kiệt thu lại ánh mắt, mặc niệm trong lòng: “Celine Từ! Em ngàn vạn lần đừng giống như cô bạn này của em, quay đi quay lại đã dính lấy một gã đàn ông mới rồi!”

Nếm đủ nỗi khổ tương tư, Mạnh Tân Kiệt ngủ một mạch đến nửa đêm trong khách sạn. Mới mơ đến đoạn Celine Từ của cậu ta chủ động cởi cúc áo thứ hai, đột nhiên chuông cửa vang lên dồn dập làm cậu ta bừng tỉnh khỏi cơn mơ.

Đang mơ tới thời khắc quan trọng mà bị quấy rầy, Mạnh Tân Kiệt tức giận vò đầu, mang vẻ mặt giận dữ đi ra mở cửa.

“Ai?”

“Reng reng!”

“Thằng nào đấy?”

“Reng reng! Reng reng!”

“Mày là thằng nào?” Mạnh Tân Kiệt đột nhiên kéo cửa ra: “Tao không biết mày là ai, nhưng nếu mày còn bấm chuông nữa thì tao sẽ... Ơ, Lộ tiên sinh?!”

Lộ Tấn mặt lạnh tanh đứng trên xe đẩy hành lý, thoáng nhìn Mạnh Tân Kiệt, bước xuống với sự giúp đỡ của nhân viên chuyển hành lý, móc ví, rút mấy tờ tiền đưa cho cậu ta.

Nhân viên cầm tiền tip, mỉm cười gật đầu tạm biệt: “Chúc ngài tối nay vui vẻ! ”

Mạnh Tân Kiệt đứng sau cửa, đến thở cũng không dám thở mạnh. Trên khuôn mặt ông chủ viết rất rõ ràng: “Tôi không thoải mái, rất không thoải mái!”

Nhân viên vừa rời đi, Lộ Tấn không nói hai lời, liếc mắt nhìn Mạnh Tân Kiệt. Mạnh Tân Kiệt lập tức khôi phục lại tinh thần, vội xun xoe tiến lên dìu anh ta: “Không phải ngài nói phải đợi tháo bột rồi mới về thành phố B à?”

“Kế hoạch có thay đổi.” Lộ Tấn mặt lạnh tanh nói ra năm chữ.

Cho dù tay chân hoạt động còn rất gượng gạo nhưng đứng cạnh Mạnh Tân Kiệt khom lưng khuỵu gối như một gã thái giám, Lộ Tấn vẫn âm thầm lộ ra tư thái của Lão Phật Gia đi tuần tra ngự hoa viên. Anh ta nhìn quanh khắp phòng, sau đó ra hiệu cho Mạnh Tân Kiệt dìu anh ta đến chỗ sofa: “Tóm lại Cố Thắng Nam dẫn thằng nào về nhà? Cậu có thấy rõ tướng mạo tên đó không?”

Mạnh Tân Kiệt chột dạ cúi đầu không dám lên tiếng. Khi đó gọi cho anh ta, mình chỉ muốn làm anh ta tức điên lên một hồi, không ngờ anh ta lại quay về ngay trong đêm, đúng là đáng sợ.

Cậu ta không nói lời nào, Lộ Tấn lập tức nhướng mày đe dọa: “Hử?”

“Cũng... cũng không nghiêm trọng như ngài nói. Người đàn ông đó chỉ đưa cô giáo Cố đến dưới lầu mà thôi.”

“Thật không?” Vẻ mặt vốn lạnh lẽo của Lộ Tấn rốt cuộc cũng giảm bớt một chút.

Thấy Mạnh Tân Kiệt gật đầu như giã tỏi, rõ ràng Lộ Tấn đã yên tâm hơn nhiều.

Rốt cuộc Mạnh Tân Kiệt cũng có thể lặng lẽ thở phào, dìu ông chủ đến ngồi xuống sofa, mình thì đứng bên cạnh, khúm na khúm núm hỏi: “Lộ tiên sinh, tôi đến quầy lễ tân hỏi xem khách sạn có còn phòng trống không.”

“Vừa nãy tôi đã hỏi rồi, tất cả các phòng đều đã có người ở.”

Mạnh Tân Kiệt lập tức không biết nên xử lý thế nào: “Vậy...”

Lộ Tấn vẫn lạnh nhạt như vậy: “Tối nay tôi ngủ trên giường cậu.”

Ngủ trên giường mình? Mạnh Tân Kiệt lặng lẽ đưa hai tay che ngực như một thiếu nữ yếu đuối.

Lộ Tấn nhanh chóng phát hiện ánh mắt trợ lý nhìn mình giống như nhìn một tên biến thái, anh ta chán nản ôm đầu: “Tại sao lúc trước, mình lại tìm một gã trợ lý ngu ngốc như vậy?”

“Tôi ngủ giường, cậu ngủ sofa.”

Nghe anh ta nói như vậy, Mạnh Tân Kiệt lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Lộ Tấn lại bị cậu ta làm cho tức giận đến ngạt thở: “Cậu không cho rằng tôi định ngủ với cậu đấy chứ? Khẩu vị của tôi không nặng như vậy đâu!”

Không ngờ cậu trợ lý còn dám già mồm cãi cố: “Ngay cả phụ nữ như cô giáo Cố mà ngài còn thích được, khẩu vị quả thật... không giống người thường.”

Lộ Tấn từ từ nheo mắt lại: “Mạnh Tân Kiệt!”

Ông chủ cố ý kéo dài âm cuối, gọi đầy đủ cả họ tên mình, đây nhất định không phải chuyện tốt. Mạnh Tân Kiệt lập tức cảnh giác đứng thẳng người lên: “Dạ! ”

Lộ Tấn xem đồng hồ, đã là bốn giờ sáng. Anh ta day trán dặn dò: “Cậu biết số đo của tôi, đi may cho tôi ba bộ quần áo để thay. Lúc ngủ dậy, tôi phải nhìn thấy tất cả quần áo đều đã được giặt khô, gấp chỉnh tề đặt bên giường.”

Mạnh Tân Kiệt kháng nghị: “Nhưng bình thường, tám giờ sáng ngài đã dậy rồi, khi đó các cửa hàng, siêu thị còn chưa mở cửa...”

Kháng nghị không có hiệu quả.

Lộ Tấn vân vê vành tai, rõ ràng là tỏ ý không muốn nghe tiếp. Mạnh Tân Kiệt lập tức chuyển sang bộ mặt đưa đám: Nhất định hắn đang trả thù vì vừa rồi mình nói khẩu vị của hắn nặng! Nhất… định… là… thế!

Một tuần sau.

Đang xem phim với một cậu sinh viên mềm non, ngọt nước trong buổi chiếu muộn gần nửa đêm, đột nhiên Từ Chiêu Đệ nhận được điện thoại cầu cứu của Cố Thắng Nam: “Làm thế nào bây giờ? Hình như có một tên biến thái vừa chuyển đến làm hàng xóm của tớ! ”

“Cái gì?”

Từ Chiêu Đệ rời khỏi phòng chiếu phim, ra đến đoạn hành lang tương đối yên tĩnh, có thể rõ ràng nghe thấy vẻ sốt ruột trong giọng nói của Cố Thắng Nam: “Bạn còn nhớ tớ từng nói với bạn, tớ nhìn thấy có người quay trộm phòng bếp nhà tớ không?”

Từ Chiêu Đệ nhớ lại một lát: “Chính là hôm tớ đến nhà bạn thử món ăn mới đó?”

“Đúng rồi!”

Cố Thắng Nam bắt đầu thuật lại tất cả mọi sự kiện kỳ lạ xảy ra trong vòng một tuần gần đây cho Từ Chiêu Đệ nghe...

Chuyện phải bắt đầu nói từ ngày thứ Hai tuần này.

Thứ Hai.

Gió mạnh thổi từ sáng đến tối, hết giờ làm về nhà, Cố Thắng Nam phát hiện quần áo mình phơi ngoài ban công bị thổi bay sạch, có những thứ bay xuống dưới lầu, một vài thứ bay sang ban công nhà hàng xóm.

Cô đành phải đi sang gõ cửa nhà bên cạnh. Rõ ràng người bảo vệ dưới lầu nói người thuê nhà hàng xóm này đã chuyển vào ở, nhưng cô gõ cửa một hồi trong vòng hai ngày mà không hề có ai trả lời. Cô đành phải dán một tờ giấy trên cửa nhà họ: “Xin lỗi, quần áo tôi bay sang ban công nhà anh chị. Lúc nào anh chị về có thể nhặt đồ giúp tôi được không?”

Tối hôm dán tờ giấy đó, Cố Thắng Nam đi làm về đúng giờ như thường lệ, lại phát hiện trên tay nắm cửa nhà mình có treo hai chiếc túi giấy.

Vừa mở túi ra xem, Cố Thắng Nam chết đứng.

Quần áo của cô đã được giặt lại sạch sẽ, hơn nữa còn được gấp gọn gàng, đặt ngay ngắn trong túi...

Nghe đến đó, Từ Chiêu Đệ không nhịn được than thở: “Thế có nghĩa là người ta rất tốt mà! Không chỉ giặt lại quần áo giúp bạn mà còn gấp lại gọn gàng nữa.”

Cố Thắng Nam hơi sốt ruột: “Cứ nghe tớ nói hết đã.”

“Được rồi, được rồi! Bạn nói đi!”

Thế là Cố Thắng Nam mới có thể nói tiếp mà không bị ngắt lời.

Người hàng xóm mới của cô giúp cô giặt lại quần áo, hơn nữa còn gấp gọn gàng hơn cả quần áo mới trong cửa hàng, những việc này thì cũng chẳng sao. Vấn đề là trong số quần áo bị bay mất của cô có hai món đồ lót thể thao, nhưng thứ đối phương trả về lại là hai chiếc “Victoria’s Secret”.

Nghe đến đó, rốt cuộc Từ Chiêu Đệ cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Đây không phải ý muốn tặng bạn hai bộ đồ lót gợi cảm sao? Quả thật cũng hơi biến thái!”

“Đây mới chỉ là một trong vô số hành động biến thái của hắn thôi.”

Đã lâu không được nghe chuyện kích thích như vậy, Từ Chiêu Đệ vội vặn hỏi: “Hắn còn làm gì nữa?”

Trong các hành động biến thái của tên hàng xóm mới, nghiêm trọng nhất là những hành động sau:

Có lần đi làm về, quá mệt mỏi, cô tháo giày bỏ luôn ngoài cửa, không thèm mang vào nhà. Kết quả sáng hôm sau ra cửa, đôi giày đá bóng bẩn đến mức không thể bẩn hơn của cô lại trở nên sạch sẽ như mới.

Mùa hè đến, có lúc tâm huyết dâng trào, cô ở nhà nghiên cứu sáng tạo các món ăn mát mẻ mới. Sau khi làm xong, cô bỏ vào tủ lạnh, dự định sáng sớm hôm sau sẽ mang đến khách sạn cho các đầu bếp khác nếm thử. Nhưng hôm sau mở tủ lạnh ra, lượng đồ ăn đó rõ ràng đã vơi đi.

Từ Chiêu Đệ hoài nghi: “Có phải bạn nhớ nhầm không? Có khi bạn không làm nhiều như bạn nghĩ.”

Cố Thắng Nam quả quyết phủ định: “Mặc dù lượng thức ăn chỉ ít hơn một chút, người bình thường có lẽ sẽ không phát hiện ra, nhưng tớ đã làm đến vị trí bếp trưởng bếp Tây này, còn không ước lượng được có bao nhiêu thức ăn hay sao? Chắc chắn có người ăn vụng.”

Huống hồ đồ ăn vơi đi một lần còn có thể cho rằng cô nhớ lầm nhưng lần thứ hai, lần thứ ba... Cố Thắng Nam nghĩ hết các khả năng, rốt cuộc cũng nhớ đến chiếc chìa khóa dự phòng cô giấu dưới thảm chùi chân trước cửa.

Cô lập tức chạy ra ngoài cửa, nhấc góc thảm lên, chìa khóa dự phòng vẫn còn nguyên!

Nghe đến đó, Từ Chiêu Đệ lại ngắt lời: “Chìa khóa vẫn còn nguyên thì có nghĩa không phải hàng xóm mới của bạn lẻn vào nhà ăn vụng thức ăn của bạn chứ sao?”

“Khi nhìn thấy chìa khóa dự phòng vẫn còn, tớ cũng không hiểu ra sao. Nhưng nhỡ đâu hắn mang chìa khóa dự phòng của tớ đi đánh một cái mới thì sao? Nếu hành lang cũng lắp camera thì tốt, đáng tiếc là không có nên tớ đành phải dựa vào chính mình. Thế là tớ...”

“Thế là bạn thay khóa?”

“Thế là tớ...” Lúc này, Cố Thắng Nam đang ngồi cạnh cửa, một tay cầm chiếc chảo, một tay cầm điện thoại di động. Trong phòng không bật đèn, mọi thứ tối om. Cô nhỏ giọng nói với Từ Chiêu Đệ bằng giọng hết sức thần bí: “... Quyết định ôm cây đợi thỏ. Tớ phải xem xem tên biến thái nào thừa dịp nửa đêm mò vào nhà tớ ăn vụng thức ăn trong lúc tớ ngủ! ”

Kim giờ trên chiếc đồng hồ treo tường lặng lẽ chạy qua số 12.

Cạch một tiếng, cửa phòng mở ra.

Một người đàn ông đi ra từ trong phòng, đã quá nửa đêm mà tinh thần người này còn rất phấn chấn. Hắn đi sang nhà hàng xóm, lấy chìa khóa mở cửa hết sức tự nhiên.

Tiếng mở cửa kinh động Cố Thắng Nam đang ôm chảo ngồi ngủ gà ngủ gật cạnh cửa. Cửa phòng từ từ hé rộng ra trước mắt cô, ánh đèn ngoài hành lang chậm rãi chiếu vào trong căn hộ tối thui. Cố Thắng Nam đột nhiên giật mình tỉnh hẳn.

Cùng tiếng bước chân đối phương đi vào phòng, ánh sáng ngoài hành lang in bóng thân hình cao lớn của một người đàn ông xuống nền nhà. Người đàn ông này đi rất chậm và nhẹ nhàng vào trong, hoàn toàn không phát hiện trong bóng tối có một đôi mắt đang nhìn hắn chằm chằm.

Cố Thắng Nam nín thở đứng dậy, giơ cao chiếc chảo lên không một tiếng động.

Đúng lúc này, tựa hồ nghe thấy tiếng cô thở, bước chân người đàn ông dừng lại, hắn từ từ quay đầu.

Rốt cuộc hắn nhìn thấy cô trước hay cô đập chiếc chảo xuống đầu hắn trước? Vấn đề này không ai có thể biết được.

Tiếng Cố Thắng Nam gầm lên: “Biến thái!”

Tiếng người đàn ông vội vã giải thích: “Này! Cố...”

Tiếng chiếc chảo nện xuống đầu: “Boong!”

Tiếng người đàn ông ngã xuống đất không dậy được nữa: “Huỵch!”

Bốn âm thanh cùng vang lên một lúc.

Ngay sau đó, thế giới trở nên yên tĩnh.

Cố Thắng Nam liếc nhìn người đàn ông nằm yên dưới đất, đưa tay bật công tắc điện. “Cuối cùng cũng bị ta bắt được...”

Đèn đột nhiên sáng lên, khi thấy rõ gương mặt cực kỳ đau khổ của đối phương, giọng nói đang đắc ý hết cỡ của Cố Thắng Nam biến mất, thay vào đó là một tiếng thét kinh hãi: “Tại sao lại là anh?”

Chương 22

“Tại sao lại là anh?”

Trong tiếng hét hoảng sợ như xé trời của Cố Thắng Nam, cậu ta vất vả bò dậy. Không ngờ lúc này cậu ta vẫn còn cười được, cho dù nụ cười này khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy đau đớn: “Cô... Cô giáo Cố, chúc một buổi tối tốt lành!”

Cố Thắng Nam nhìn người đàn ông đáng thương trước mặt này - không phải là trợ lý của Lộ Tấn thì là ai? Có tật giật mình, cô vội ném chiếc chảo trong tay sang bên cạnh.

Cậu trợ lý có vẻ vẫn đứng không vững vì chóng mặt, Cố Thắng Nam lập tức tiến lên đỡ cậu ta: “Anh anh anh... anh không sao chứ?”

“Không, không sao...” Mạnh Tân Kiệt vừa dứt lời, một vệt máu tươi đã chảy xuống từ giữa trán. Cảm thấy nóng nóng trên trán, Mạnh Tân Kiệt vô thức đưa tay lau. Cúi đầu nhìn vết máu trên tay, hai chân giãy giãy, Mạnh Tân Kiệt ngất xỉu.

Khi xe cấp cứu 115 đưa Mạnh Tân Kiệt hôn mê đến bệnh viện thì đã là chuyện mười mấy phút sau, Cố Thắng Nam sốt ruột ngồi nhìn cậu ta trên cáng, trong lòng vẫn lặng lẽ cầu khẩn: “Anh đừng chết! Tôi không muốn đi tù! Anh mau tỉnh lại đi!”

Tựa hồ nghe được lời cầu khẩn của cô, lúc này Mạnh Tân Kiệt đang hôn mê chợt rung rung lông mi rồi từ từ mở mắt ra.

Thấy thế, Cố Thắng Nam lập tức nhào tới, nói: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi... Tôi thực sự sợ rằng vừa rồi đập anh một chảo đã đưa anh đi gặp Diêm vương luôn cơ! ”

Mạnh Tân Kiệt khó xử cười cười với cô: “Vừa rồi tôi ngất xỉu là bởi tôi bị bệnh sợ máu...”

Nghe cậu ta nói như vậy, rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sau khi nói xong câu này, Mạnh Tân Kiệt đã hoàn toàn không còn sức lực. Cậu ta mấp máy môi dường như muốn tiếp tục nói gì đó, Cố Thắng Nam nghe không rõ, đành phải ghé sát tai đến gần miệng cậu ta.

Nhờ vậy, cuối cùng cô cũng nghe rõ cậu ta đang thều thào những gì...

“Có thể làm phiền cô đưa đồ ăn tối nay cô làm đến chỗ...”

Cậu ta cho Cố Thắng Nam một địa chỉ khách sạn. Cho dù không biết vì sao cậu ta lại đưa ra một đề nghị như vậy nhưng Cố Thắng Nam cũng hoàn toàn không dám thờ ơ, lập tức lấy điện thoại ra, ghi lại địa chỉ: “Anh nói lại lần nữa để tôi lưu lại.”

Mạnh Tân Kiệt khó khăn nhắc lại: “Số 1734 khu A, khách sạn Minh Đình...”

Vừa nói tới đây, cậu ta lại nhìn thấy vết máu trên bàn tay đang cầm điện thoại của Cố Thắng Nam, không phẩy năm giây sau đó, hai mắt cậu ta trợn ngược. Không phẩy một giây sau nữa, cậu ta lại ngất xỉu.

Cố Thắng Nam lập tức hoảng sợ không cầm nổi điện thoại, vội lau vết máu trên tay vào lưng áo, sau đó mới dám đưa tay lắc lắc vai cậu ta: “Trợ lý Mạnh? Trợ lý Mạnh!”

Lần này bất kể cô gọi thế nào, Mạnh Tân Kiệt cũng không tỉnh lại nữa.

Cố Thắng Nam đưa Mạnh Tân Kiệt vào bệnh viện, sau khi làm thủ tục xong, cô mới nhớ đến yêu cầu của cậu ta, không nhịn được lại lẩm bẩm: “Phòng số 1734, khu A khách sạn Minh Đình?”

Để vồ được tên trộm này, tối nay Cố Thắng Nam đã cố tình làm đủ ba món rau trộn, ba món ăn nóng. Cô về qua nhà, nửa tiếng sau mang số “mồi” tối nay làm đến tầng 17 khu A khách sạn Minh Đình.

Trợ lý Mạnh, đồ ăn... Tất cả chứng cớ đều chĩa mũi nhọn trong sự kiện trộm cắp lần này vào một người nào đó. Cố Thắng Nam ra khỏi thang máy, trên đường đến phòng 34 tầng 17, cô vẫn lẩm bẩm: Lộ Tấn ơi Lộ Tấn, chắc chắn anh đã sai trợ lý của anh làm việc này. Trợ lý của anh đã bị anh hại phải vào viện, vậy mà vẫn không quên dặn tôi đưa thức ăn đến cho anh. Quả thật anh đã tìm được một trợ lý quá tận tâm đấy!

Đi tới ngoài cửa phòng 1734, Cố Thắng Nam đang định gõ thật mạnh, không ngờ cô vừa đẩy nhẹ thì cánh cửa đang khép hờ đã bị mở ra.

Cố Thắng Nam sửng sốt. Suy nghĩ một chút, cô quyết định lặng lẽ bước vào phòng. Căn phòng có thêm hẳn một gác xép. Cố Thắng Nam rón rén đi tới phòng khách, phát hiện xung quanh không có một bóng người. Dỏng tai tỉ mỉ nghe, hình như trong phòng cách đó không xa có động tĩnh.

Xác định âm thanh vang tới từ bên trong phòng gác xép, Cố Thắng Nam lập tức đứng thẳng lưng, bước đi với tư thế tự cho là rất hiên ngang. Nhưng vừa đi tới bên ngoài cửa phòng, cô đã không thể không dừng lại...

Bởi âm thanh truyền ra từ trong phòng không phải giọng nói của Lộ Tấn mà là một giọng nữ hết sức xa lạ đối với Cố Thắng Nam: “Nếu cậu thực sự không có bất cứ ý đồ gì với nhà họ Lộ như những gì cậu nói thì cậu tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.”

Qua âm sắc của người phụ nữ này, Cố Thắng Nam đoán đây là một người phụ nữ đã có tuổi. Lời nói của bà ta mang địch ý rõ ràng. Cố Thắng Nam đang áp sát tai vào tường phòng gác xép, trong đầu suy nghĩ xem đây có phải là phòng của Lộ Tấn hay không thì giọng nói của anh ta đã vang lên: “Vậy bà thử nói xem, rốt cuộc nhà họ Lộ có thứ gì đáng để tôi phải chú ý?”

Đây rõ ràng là giọng nói của Lộ Tấn, nhưng... vì sao sự lạnh lùng và mỉa mai trong giọng nói của anh ta lại khiến cô cảm thấy xa lạ đến thế?

Cố Thắng Nam nín thở.

Hiển nhiên hai người một nam một nữ trong phòng đang thực hiện một cuộc giằng co, nhưng người phụ nữ đó nhanh chóng bật cười, tiếng cười mang theo sự khinh thường: “Nếu nói trắng ra thì khó nghe lắm. Tôi biết hai tháng trước, khi cậu đến thành phố B, ông cụ đã đến tìm cậu. Một tháng trước cậu về Thượng Hải, tôi cho rằng chuyện đã kết thúc ở đây, không ngờ đột nhiên cậu lại quay lại, lần này còn ở luôn khách sạn Minh Đình của chúng tôi. Đừng tưởng tôi không biết cậu có âm mưu, ý đồ gì. Nhưng tôi cũng nói rõ với cậu, chỉ cần một ngày tôi vẫn còn ở đây thì cậu đừng bao giờ nghĩ đến chuyện bước nửa bước vào nhà họ Lộ.”

Chuyện này là sao?

Cố Thắng Nam thầm thì trong lòng: “Khách sạn Minh Đình? Nhà họ Lộ? Lộ Tấn? Cùng với...”

Lộ Minh Đình, ông chủ khách sạn Minh Đình?

Một tình huống “cẩu huyết” trong một bộ phim truyền hình cũng không kém phần “cẩu huyết” từng làm mưa làm gió một thời bắt đầu hiện lên trong đầu Cố Thắng Nam. Đột nhiên lúc này...

Cửa phòng gác xép bật mở ngay trước mắt Cố Thắng Nam.

Một người phụ nữ chừng năm mươi tuổi tóc búi vô cùng trang nhã xuất hiện ngay trước mặt Cố Thắng Nam.

Nghe trộm bị bắt quả tang tại trận, Cố Thắng Nam hoảng sợ, hai chân mền nhũn. Vừa rồi mình mất tập trung quá, không ngờ lại không nghe thấy tiếng bước chân của người đàn bà trung niên này!

Nhìn thấy Cố Thắng Nam, người phụ nữ trung niên hơi sững lại, nhưng bà ta hoàn toàn không nổi cáu như cô tưởng tượng mà chỉ thoáng nhìn cô với vẻ không vui rồi đi thẳng mà không hề nói lời nào, để lại một mình Cố Thắng Nam đứng nhìn cánh cửa phòng mở rộng, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.

Băn khoăn cắn móng tay một lát, sau đó, rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng quyết định đi xuống, ngồi chờ trên sofa trong phòng khách, đợi Lộ Tấn đi từ phòng gác xép xuống và phát hiện ra cô, có lẽ như vậy mọi chuyện sẽ không đến nỗi khó xử như lúc này.

Mười phút đã lặng lẽ trôi qua.

Cố Thắng Nam ngồi nghiêm chỉnh trên sofa, chiếc hộp bảo quản thực phẩm đựng đồ ăn đặt ngay ngắn trên bàn uống nước trước mặt cô, trong lòng ngổn ngang suy nghĩ: Tại sao anh ta vẫn chưa xuống?

Hai mươi phút đã lặng lẽ trôi qua.

Cố Thắng Nam lấy di động ra xem giờ, hai tay cầm điện thoại, ngón tay gõ đều đều lên nắp máy, cô sốt ruột thầm oán thán: “Chết tiệt, anh không định ở trên phòng cả đêm không xuống đấy chứ? Ngày mai tôi còn phải đi làm sớm đấy!”

Ba mươi phút đã lặng lẽ trôi qua.

Cố Thắng Nam đột nhiên cắn răng đứng lên, không đợi nữa!

Bước nhanh tới trước cửa phòng, cô bước thẳng vào trong không chút suy nghĩ. Vừa bước một chân vào, trong phòng đột nhiên vang lên một tiếng...

“Choang!”

Tiếng thủy tinh vỡ vụn.

Cố Thắng Nam lập tức giật nảy, một chân vừa bước vào phòng cũng vô thức rụt lại. Vừa thu chân về, tiếng vỡ vụn liên tiếp vang lên trong phòng. Mỗi tiếng đều đủ để khiến trái tim Cố Thắng Nam run rẩy ít nhất ba lần.

Cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh trở lại.

Cố Thắng Nam cứ đứng sững cạnh cửa như vậy khoảng năm phút, sau khi cân nhắc giữa xoay người bỏ đi hay vào xem tình hình một chút, cô vẫn lựa chọn điều thứ hai. Khi bước vào trong, tâm tình cô giống hệt khi bước vào phòng thi đại học: Thấy chết không sờn!

Đi vào, cô lập tức nhìn thấy những chai rượu vỡ trên sàn nhà. Rượu màu đỏ, rượu màu nâu, rượu trong suốt bắn tung tóe khắp nơi trên mặt thảm.

Ánh mắt Cố Thắng Nam từ từ ngước lên: Một chiếc ghế chân cao, trên nữa là một cái chân bó bột đặt trên vòng để chân, cuối cùng ánh mắt cô mới nhìn đến gương mặt Lộ Tấn đang tự rót tự uống.

Cô chưa bao giờ thấy dáng vẻ của Lộ khó tính khi thực sự tức giận, hoàn toàn không thể tin được những chai rượu trên mặt đất này đều là do anh ta đập vỡ. Nhưng người đàn ông tay trái cầm ly rượu, tay phải đã tháo nẹp cố định đang cầm một chai Whisky còn một nửa này rõ ràng mang khuôn mặt của Lộ Tấn.

Chỉ có điều so với Lộ Tấn bình thường, khuôn mặt này thoạt nhìn càng...

... Đau khổ!

Cố Thắng Nam nhỏ giọng gọi một tiếng: “Này!”

Vai anh ta khẽ căng cứng, nhưng sau đó lại tiếp tục tự rót một ly rượu như không nghe thấy. Cố Thắng Nam không xác định được anh ta nghe thấy mình gọi hay không, cô đành cắn răng đi tới, vòng qua những mảnh thủy tinh trên mặt sàn, tới bên cạnh Lộ Tấn.

Ngẩng đầu nhìn giá để rượu trống không trên tường đối diện, Cố Thắng Nam có lý do để cho rằng những chai rượu trên giá đều đã bị người đàn ông này đập vỡ hoặc uống hết. Cố Thắng Nam không muốn e dè cũng không được, đương nhiên cô không muốn mình giống như những chai rượu vỡ này, chết rồi cũng không được toàn thây. Không dám chọc vào anh ta, ngay cả giọng nói của Cố Thắng Nam cũng trở nên hết sức nhẹ nhàng: “Tôi mang đồ ăn đến... cho anh nhắm rượu!”

Cố Thắng Nam còn đứng cách một đoạn mà đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trong hơi thở của anh ta. Ánh mắt anh ta cũng lờ đờ, dường như đã bị ngâm trong rượu cồn rất lâu rồi. Cố Thắng Nam cho rằng anh ta đã say lắm, nhưng trong nháy mắt nghe thấy cô nói có đồ ăn, mắt anh ta vẫn đột nhiên sáng lên đôi chút...

Rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng tìm được một đặc tính cố hữu của tên Lộ khó tính hiền lành, vô hại trên người người đàn ông trước mặt này, cô thở phào nhẹ nhõm nhưng giọng nói vẫn hết sức nhẹ nhàng, không dám có chút sơ suất nào.

Cô thử cầm lấy ly và chai rượu trên tay anh ta, Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn cô, không ngờ ánh mắt anh ta lúc này lại giống hệt một chú hươu con lạc mẹ. Cố Thắng Nam lập tức tràn ngập tình mẫu tử trong lòng, vừa cầm lấy ly rượu của anh ta vừa dỗ dành: “Có salad gà xé khô, thịt đông thập cẩm, sườn nướng, cá trích om trứng gà, pa tê gan vịt...”

Cố Thắng Nam vừa đọc tên món ăn vừa dìu anh ta đi ra khỏi khu vực đầy mảnh thủy tinh này, đến tận lúc đỡ Lộ Tấn ngồi xuống sofa trong phòng khách an toàn.

Cố Thắng Nam giúp anh ta mở sáu hộp bảo quản thực phẩm trên bàn uống nước. Vừa rồi cô đọc tên khoảng hai mươi món ăn, bây giờ nhìn số lượng hộp ở đây đã biết là cô bịa đặt nhưng hiển nhiên Lộ Tấn đã say đến mức không nói nên lời. Cố Thắng Nam cảm thấy tỉ lệ mình lừa được anh ta vẫn rất lớn, cô xiên một miếng lườn gà rồi đưa chiếc dĩa cho anh ta.

Lộ Tấn nhìn cô, nhìn dĩa, lại nhìn cô, chậm rãi nói ra mấy chữ: “Bảy lát sườn cừu...”

Uống say rồi còn yêu cầu nhiều như vậy! Đòi những bảy lát sườn cừu, một món ăn chế biến quá phức tạp, đúng là khó hầu hạ! Cố Thắng Nam nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt, đè cục tức xuống, sau khi mở mắt ra mới có thể tiếp tục giả bộ dịu dàng: “Món này cũng rất ngon đấy!”

Vừa nói cô vừa giơ dĩa đến bên miệng anh ta, há miệng ra: “A!”

Anh ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nhìn Cố Thắng Nam một lát, chậm rãi giơ tay lên cầm lấy dĩa. Cuối cùng anh ta cũng chịu ngoan ngoãn nghe lời cô, Cố Thắng Nam thở phào, hoàn toàn không phát hiện khi cầm dĩa, tay anh ta cũng cầm luôn cả tay cô. Mà khi Cố Thắng Nam nhận ra tay mình bị anh ta cầm luôn cùng dĩa, muốn lén rút tay về thì tất cả đã quá muộn...

Cô vừa rút về, gã say xỉn đối diện đã kéo mạnh cô về phía mình.

Phản ứng đầu tiên của Cố Thắng Nam là: “Ôi trời ạ, miệng hắn toàn mùi rượu, mình ngửi cũng thấy say rồi!”

Không đúng! Tại sao cô lại cảm nhận được miệng hắn toàn mùi rượu?

Lúc này Cố Thắng Nam mới đột nhiên nhận ra anh ta đã hôn cô rồi, hôn rất mạnh, không hề có một kẽ hở nào...

Trong đầu cô lập tức hiện lên một hình ảnh, trên du thuyền Victoria hơi lắc lư, cô giữ đầu một người đàn ông hôn lấy hôn để, bất kể đối phương đẩy ra thế nào, cô cũng nhất định không buông...

Mà tình hình lúc này, trên chiếc sofa mềm mại này, người đàn ông này nâng mặt cô lên, hôn lấy hôn để, bất kể cô đẩy ra thế nào, hắn ta cũng nhất định không buông... “Lộ Tấn! Này! Này... Ơ...”

Tại sao cánh tay phải vừa tháo nẹp của người đàn ông này lại còn linh hoạt hơn cả trước lúc bị thương? Loáng cái bàn tay phải đã chui vào dưới lớp áo phông của cô, đốt cháy da thịt cô...

Không đúng! Tại sao cô lại biết trước khi bị thương, tay phải anh ta linh hoạt thế nào? Trước đây hình như cô chưa thử bao giờ...

Cố Thắng Nam mơ màng suy nghĩ những vấn đề không đâu vào đâu này, hoàn toàn không phát hiện móc áo lót của mình đã bị những ngón tay linh hoạt đó tháo ra...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3