Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 1) - Chương 39 - 40 (Hết tập 1)
Chương 39
Lúc Cố Thắng Nam kể lại tình hình khi gặp mặt mẹ Lộ Tấn lần đầu tiên với Từ Chiêu Đệ, ngay cả Từ Chiêu Đệ cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc: “Sao lại thế? Không phải bà ta nên rút một tờ chi phiếu, ném thẳng vào mặt bạn, sau đó nói với bạn bằng giọng điệu cực kỳ khinh bỉ: “Đừng có bám lấy con trai tôi” hay sao?”
Đầu dây bên này, Cố Thắng Nam im lặng gật đầu biểu thị đồng ý.
“Vậy tiếp theo thế nào? Bà ta còn nói những gì nữa?”
“Bà ấy...” Cố Thắng Nam tỉ mỉ nhớ lại: “Nói bây giờ bà ấy ở tạm trên du thuyền Victoria, chính là chiếc du thuyền của Tử Kinh trước kia Lộ Tấn ở, sau đó còn dặn tớ đừng nói với anh ấy chuyện bà ấy về nước vội. Trước khi đi, bà ấy còn... đặt trước bữa tối ở chỗ tớ làm.”
Nghĩ tới đây, Cố Thắng Nam không nhịn được rùng mình. Khi đó, sau khi trơ mắt nhìn Trương Lâm liệt kê một thực đơn bữa tối dài dằng dặc, Cố Thắng Nam chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm.
Đúng vậy, không có chi phiếu chó má, chỉ có một thực đơn dài thật dài.
Chả chim câu non kiểu Pháp, gan ngỗng chiên ướp nước ép việt quất, bánh Tartare cà chua với hàu tươi, cá hồi kiểu Pháp và trứng cá muối, súp rau kem tươi, súp hải sản kiểu Pháp, kem trái cây, tôm hùm nướng phô mai Pháp bỏ lò, thăn bò Mỹ và tôm càng sốt rượu vang đỏ Bordeaux, bánh Tiramisu với trái cây tươi, bánh Soufflé dâu tây…
Một người gọi phần ăn của sáu người, dù thế nào Cố Thắng Nam cũng không tưởng tượng được quý bà Trương Lâm với dáng người mỹ miều như vậy sao có thể tiêu hóa được chừng đó đồ ăn.
Âm thanh của Từ Chiêu Đệ gọi suy nghĩ của Cố Thắng Nam trở lại: “Vậy bà ta định ở khách sạn bạn làm bao lâu?”
“Cái này tớ cũng không biết...” Lúc này, Cố Thắng Nam đang lái xe rẽ vào cổng tiểu khu nhà mình: “Hôm nay nói đến đây thôi, tớ về đến nhà rồi.”
Chỉ một lát sau, Cố Thắng Nam đã đỗ xe xong, đi thang máy lên tầng bốn về nhà mình. Khi đi qua trước cửa nhà Lộ Tấn, cánh cửa đó đột nhiên bật mở. Cố Thắng Nam quay sang nhìn, chỉ thấy Lê Mạn lạnh lùng đứng sau cửa nhìn cô chằm chằm. Cố Thắng Nam suy nghĩ một lát rồi giơ tay chào: “Chúc buổi tối tốt lành!”
Lê Mạn đóng cửa đánh sầm. Tiếng sập cửa rung trời chuyển đất này khiến tai Cố Thắng Nam vang lên ong ong.
Cô im lặng xoa tai, vừa lắc đầu tiếp tục đi về nhà vừa nghĩ: Chẳng lẽ cô gái này đứng chờ cả mấy tiếng sau cánh cửa này chỉ để đợi đến lúc cô về nhà, đột nhiên mở cửa ra, ném cho cô một ánh mắt lạnh như băng?
Đang suy nghĩ, Cố Thắng Nam đã đi tới nhà mình từ lúc nào. Cô định lấy chìa khóa, bỗng có người đột nhiên mở cửa ra, Lộ Tấn đen mặt đứng sau.
Cố Thắng Nam sửng sốt, sau khi phản ứng lại được mới giận dữ đẩy vai Lộ Tấn ra, ngúng nguẩy đi vào, đá đôi giày ra: “Lê Mạn không hòa nhã với em thì còn hiểu được, nhưng anh làm quái gì mà cũng hằm hằm với em?”
Lộ Tấn không trả lời, chỉ khoanh tay im lặng hất cằm về phía phòng khách. Cố Thắng Nam cau mày nhìn vào theo gợi ý của Lộ Tấn. Lúc này, Vivian đang ngồi trên sofa uể oải giơ tay lên vẫy: “Tôi đến quấy rầy thế giới của hai bạn đây.”
Cố Thắng Nam quay lại nhìn Lộ Tấn với sắc mặt càng trở nên lạnh lẽo, lại nhìn va li của Vivian đặt ở bên cạnh sofa, còn chưa kịp hiểu ra vấn đề thì Lộ Tấn đã đột nhiên bước tới, đưa tay choàng qua vai Cố Thắng Nam, kéo tai cô ghé sát vào miệng mình: “Bảo hắn ta đến khách sạn ở.”
Nói xong, Lộ Tấn lập tức buông cô ra, lại lùi sang bên cạnh, khoanh tay tạo dáng lạnh lùng, kiêu ngạo.
“Ơ...” Cố Thắng Nam do dự đi đến sofa: “Sao bạn lại đến đây?”
Vivian liếc mắt: “Đều vì bạn chứ sao!”
Cố Thắng Nam vội che mắt lại để mình khỏi bị ánh mắt cao quý, băng lạnh của Vivian chém tan nát: “Liên quan gì đến tớ?”
“Nếu bạn không nói với Liêu Trạch Nam cách liên lạc với tôi thì tôi đã không rơi vào kết cục như bây giờ.” Liêu Trạch Nam...
Trong đầu Cố Thắng Nam hiện lên hình ảnh con người khôi ngô nhưng lại mang chút tà khí nọ: “Không thể như vậy được. Lúc tớ đọc số điện thoại của bạn cho hắn ta, tớ nói nhanh đến mức chính mình cũng nghe không rõ, làm sao hắn ta...”
Vivian cũng rất bất đắc dĩ: “Khi đó, quả thật hắn không nghe rõ nhưng ai ngờ hắn bỏ nguyên một ngày ra gọi thử hơn bốn trăm số, cuối cùng cũng dò được đúng số của tôi.”
Cố Thắng Nam toát mồ hôi, đồng thời không thể không thầm than thở: Đúng là một người đàn ông cố chấp...
Vivian lại trịnh trọng vỗ vai Cố Thắng Nam, dường như rất lấy làm phiền: “Bây giờ tất cả các cứ điểm của tôi đều bị Liêu Trạch Nam khám phá rồi. Để trốn hắn ta, tôi chỉ có thể đến ở tạm nhà bạn.”
Ánh mắt Cố Thắng Nam bất giác liếc qua liếc lại giữa hai người đàn ông đến nhà mình lánh nạn này, sau đó cô thở dài, nói: “Nhà tớ sắp trở thành trại tị nạn rồi...”
Vừa thấy ánh mắt cô nhìn tới, Lộ Tấn đã dùng ánh mắt hỏi cô: Bạn em đã đồng ý đến khách sạn ở chưa?
Cố Thắng Nam đành nhún vai bất đắc dĩ với Lộ Tấn. Thấy hành động này của cô, Vivian cũng quay lại nhìn anh ta. Hiển nhiên ánh mắt sắc như dao, tuyệt chiêu có thể chém chết mọi sinh vật trên thế giới của Lộ Tấn lại hoàn toàn không có chút sức sát thương nào đối với Vivian. Hắn thờ ơ vén tóc, đứng dậy kéo va li, rõ ràng đã hạ quyết tâm phải định cư ở đây: “Tôi vào phòng ngủ dành cho khách để cất hành lý...”
Cố Thắng Nam thầm nghĩ: Toi rồi...
Cô quay lại nhìn Lộ Tấn, quả nhiên Vivian vừa nói xong, Lộ Tấn đã lập tức cảnh giác nheo mắt lại, như một loại động vật mạnh mẽ tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng một giây sau, Lộ Tấn chợt ngẩn ra...
Chỉ vì anh ta đã nhìn thấy Vivian nhướng mày với mình, dường như đang nói: “Lộ tiên sinh, đây chính là tôi đang giúp anh...”
Phòng ngủ dành cho khách, cất hành lý...
Lộ Tấn nhớ lại lời Vivian vừa nói. Rồi, đã hiểu!
Cố Thắng Nam chỉ mải để ý Lộ Tấn mà hoàn toàn không phát hiện hai người đàn ông trong nhà mình đã đạt được thỏa thuận ngầm nào đó. Một giây sau, Lộ Tấn đã biến từ một con sói trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu thành một con chó Husky lười nhác. Cố Thắng Nam lại hoàn toàn không biết chuyện gì vừa xảy ra, cô vừa nghe tiếng Vivian kéo va li đi vào phòng ngủ vừa nhìn Lộ Tấn đang cảnh giác khoanh tay đề phòng đột nhiên đút tay vào túi quần, thong thả đi đến trước mặt cô như một con mèo mệt mỏi: “Được rồi, anh nhường phòng ngủ cho hắn.”
Cố Thắng Nam sửng sốt khi thấy anh ta hào phóng, rộng lượng như thế. Thấy anh ta thảnh thơi buông người nằm xuống sofa, đồng thời còn gối đầu lên đùi cô, Cố Thắng Nam không thể không lay đầu anh ta: “Làm gì thế? Anh bắt đầu tập làm quen với việc ngủ trên sofa à?”
Lộ Tấn đưa tay nắm bàn tay cô đang lay đầu mình, tay kia đưa lên vít gáy cô, kéo đầu cô xuống gần. Lộ Tấn ngẩng đầu nhìn khoảng cách giữa hai người giảm xuống không đủ năm centimét. Gần quá, Cố Thắng Nam định ngồi thẳng lên theo phản xạ có điều kiện, nhưng bàn tay sau gáy cô lại kéo xuống, cô không những không giãn ra được mà còn bị kéo xuống gần hơn. Chóp mũi chạm vào chóp mũi, nụ cười lộ rõ trong mắt người đàn ông này: “Giường của em rộng lắm mà, anh cần gì phải ngủ sofa?”
Cố Thắng Nam bị ép phải nhìn thẳng vào mắt anh ta, đang càng lúc càng chìm đắm vào đôi mắt sâu như hồ nước đó, Cố Thắng Nam đột nhiên nhận ra một điều: Vivian vừa bán đứng mình...
Bàn tay sau gáy đã buông ra nhưng Cố Thắng Nam lại hoàn toàn không phát giác, đến tận lúc đôi mắt gần trong gang tấc bên dưới lóe lên ánh sáng tinh quái: “Nếu em không tránh thì anh sẽ hôn em...”
Nhưng cô thật sự không có ý định né tránh...
Vẻ mặt Lộ Tấn cũng trở nên nghiêm túc. Thực ra anh ta chỉ cần hơi nhấc cằm lên là đã có thể hôn cô, và trên thực tế anh ta cũng làm như vậy, từ từ đưa cằm lên. Có điều, không biết người phụ nữ này nghĩ thế nào mà không né tránh cũng không nhắm mắt lại, cứ thế mở mắt nhìn anh ta áp tới gần...
Lộ Tấn cảm thấy mình bị ánh mắt nghiêm túc mà bình lặng của cô làm cho say đắm, một giây sau, anh ta đột nhiên xoay người đè cô xuống, đưa tay vuốt gương mặt cô.
Cảm giác trơn nhẵn truyền đến từ đầu ngón tay nói với Lộ Tấn...
“Em khỏi hẳn dị ứng rồi...”
Anh ta hôn lên trán cô, rồi xuống đến... môi.
Cắt ngang hành động của bọn họ là tiếng ho của Vivian: “Muốn âu yếm nhau thì cũng nên đợi đến tối, đóng cửa phòng lại đã. Đừng làm kẻ độc thân này phải tủi thân.”
Chương 40
“Muốn âu yếm nhau thì cũng nên đợi đến tối, đóng cửa phòng lại đã. Đừng làm kẻ độc thân này phải tủi thân.”
Vivian vừa nói xong, Cố Thắng Nam đã lập tức đẩy Lộ Tấn ra, ngồi dậy. Miếng ăn đã kề miệng mà còn rơi mất, vù, Lộ Tấn liếc lên, trợn mắt nhìn Vivian, cực âm tàn, cực lạnh lẽo, cực sắc bén.
Lần này, ngay cả Vivian luôn coi trời bằng vung cũng không nhịn được rụt cổ lại. Vivian làm động tác xin mời: “Các vị đại nhân cứ tiếp tục, tiểu nhân không quấy rầy nhã hứng của các ngài nữa.” Một giây sau, hắn ta đã thức thời quay về phòng ngủ, trả lại phòng khách cho hai người họ.
Lúc này, Lộ Tấn mới lặng lẽ đưa ánh mắt về, nhìn đôi mắt to vô tội còn đang trợn tròn của Cố Thắng Nam, ngọn lửa trong lòng anh ta vừa bị Vivian dập tắt lại nhanh chóng bùng cháy.
Nhưng khi anh ta đang định kéo cô lại để tiếp tục hôn thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên rộn rã. Liên tục bị làm hỏng việc hai lần, Lộ tiên sinh thực sự nổi giận rồi!
Cố Thắng Nam thấy anh ta cắn răng, tỏ ra tức giận bất bình, liền đứng thẳng dậy, đi lấy điện thoại di động đặt trên bàn uống nước, giúp anh ta. Nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, lửa giận trong mắt Lộ Tấn càng bùng cháy dữ dội: “Mạnh Tân Kiệt!”
Hiển nhiên Mạnh Tân Kiệt ở bên kia điện thoại bị giật mình không nhẹ. Cố Thắng Nam lại nghe thấy Lộ Tấn nói tiếp với ý cảnh cáo rõ ràng: “Nếu cậu gọi cho tôi không phải vì một chuyện khẩn cấp nào đó thì tôi sẽ lập tức đuổi cậu về Thượng Hải.”
Cố Thắng Nam hoàn toàn không nghe thấy Mạnh Tân Kiệt nói gì, nhưng cô nhìn thấy toàn bộ quá trình thay đổi sắc mặt của Lộ Tấn, từ giận dữ đến sững sờ, cuối cùng dừng lại ở lạnh lùng. Cố Thắng Nam đang tò mò, chợt nghe thấy Lộ Tấn buông một câu lạnh lùng: “Ông ta đã có gan mời tôi thì tại sao tôi lại không đến? Đương nhiên phải đến chứ! ”
Nói xong Lộ Tấn dừng cuộc gọi, đập mạnh điện thoại xuống bàn.
Thấy anh ta hoàn toàn không còn ý loạn tình mê như vừa rồi mà chỉ cau mày, dường như tâm tình đang bị một đám mây đen bao phủ, Cố Thắng Nam không nhịn được, hỏi: “Mạnh Tân Kiệt đã nói gì với anh vậy?”
Lộ Tấn nhìn cô, định nói nhưng rồi lại thôi, lông mày hạ thấp, dường như đang suy nghĩ xem nên diễn đạt thế nào. Cuối cùng, anh ta ngước lên nhìn thẳng vào cô nhưng chỉ hỏi: “Mai, ngày kia em có rảnh không? Anh đưa em đi thử lễ phục.”
Sao tự nhiên lại nói chuyện này? Cố Thắng Nam hơi lúng túng. Nhưng sau đó, Lộ Tấn lại bổ sung: “Ba ngày sau cùng anh đi dự tiệc tối.”
“Tiệc gì cơ?”
“Tiệc chúc mừng tập đoàn Minh Đình thành lập tròn hai mươi năm.”
Tập đoàn Minh Đình?
Cố Thắng Nam lại nhìn sắc mặt Lộ Tấn, cuối cùng cô cũng hiểu ra. Trong đầu Cố Thắng Nam lập tức hiện lên hai hình ảnh, một là bà mẹ của Lộ Tấn cô vừa mới gặp cách đây không lâu, một nữa là vị phu nhân trước đó đã đuổi Lộ Tấn ra khỏi khách sạn Minh Đình đó. Khi còn trẻ, hẳn hai người phụ nữ này đều là những mỹ nhân...
Cố Thắng Nam vội kéo luồng suy nghĩ càng chạy càng xa của mình quay lại, bắt đầu suy tính cẩn thận. Từ hôm nay đến ngày kia cô đều phải đi làm, vì vậy Cố Thắng Nam không thể không cảm thấy khó xử: “Em phải đi làm, không có thời gian thử lễ phục.”
Khóe miệng Lộ Tấn lập tức lộ rõ vẻ không hài lòng.
Cố Thắng Nam suy nghĩ một lát rồi nói thêm: “Bộ lễ phục em mặc dự tiệc nửa năm trước đó vẫn có thể mặc được mà.”
Lộ Tấn nhanh chóng nhớ ra bộ lễ phục đó và lập tức lắc đầu: “Bộ đó không ổn. Đẹp thì đẹp nhưng không đủ lộng lẫy, căn bản không đủ để làm cả hội trường chấn động.” Lộng lẫy?
Làm cả hội trường chấn động?
Một giọt mồ hôi lạnh lặng lẽ chảy dọc theo sống lưng Cố Thắng Nam, bắt cô phải làm cả hội trường chấn động, hình như anh ta coi trọng cô quá rồi?
Chợt cảm nhận được áp lực đè như núi, Cố Thắng Nam đưa ra lời đề nghị từ nội tâm: “Hay anh tìm một ngôi sao điện ảnh nào đó đóng giả làm bạn gái anh? Từ Chiêu Đệ quen rất nhiều người trong giới giải trí, chắc có thể bắt mối giúp anh đấy.”
Vừa nói xong, cô đã thấy Lộ Tấn lại bắt đầu lặng im suy nghĩ. Cô tưởng anh ta đang cân nhắc đề nghị này của cô, không ngờ đột nhiên anh ta đứng lên, đi thẳng tới gõ cửa phòng ngủ dành cho khách.
Vivian vừa mở cửa đã nhìn thấy Lộ Tấn với vẻ mặt không hề hòa nhã chút nào, đang kiểm điểm xem mình lại đắc tội gã hung thần mặt đen này khi nào thì nghe thấy Lộ Tấn nói: “Trước đây tôi nghe Cố Thắng Nam nói cậu là một nhà thiết kế thời trang?”
Nhận ra gã hung thần mặt đen này không phải có ác ý, Vivian lập tức lười nhác khoanh tay dựa người vào cạnh cửa, giọng nói cũng khôi phục vẻ ngạo nghễ quen thuộc:
“Không sai, sao?”
“Tôi đồng ý cho cậu ở nhờ ở đây, ngược lại, cậu phải giúp tôi làm một việc.”
Cố Thắng Nam vẫn đang ngồi trong phòng khách, cô thò đầu ra nhìn về phía phòng ngủ, thấy Lộ Tấn và Vivian cùng trở lại phòng khách. Cố Thắng Nam hết sức tò mò: “Vừa rồi hai người nói chuyện gì thế?”
Vừa dứt lời, cô đã bị Vivian lôi dậy khỏi sofa. Vivian đang định kéo Cố Thắng Nam đi ra cửa, chợt khóe mắt thoáng nhìn thấy gã họ Lộ nào đó đang đứng bên cạnh nhìn bàn tay mình đang nắm cổ tay Cố Thắng Nam với ánh mắt lạnh buốt.
Vivian ung dung buông tay Cố Thắng Nam ra rồi đi ra cửa trước. Lúc này, Lộ Tấn mới lộ vẻ hài lòng, bước tới cầm tay Cố Thắng Nam, dẫn cô theo. “Đến văn phòng hắn một lát. Hắn sẽ chịu trách nhiệm may một bộ lễ phục cho em.”
Dù đã quen biết Vivian rất nhiều năm nhưng đây là lần đầu tiên Cố Thắng Nam tới văn phòng của hắn ta, cô không khỏi cảm thấy hơi lạ lẫm.
Trời đã tối, tất cả mọi người đều đã nghỉ, nhìn những con ma nơ canh đứng lù lù bên cạnh bàn làm việc khi trời đã nhá nhem quả thực làm người ta sợ hãi. May mà Vivian nhanh chóng bật đèn điện, cả văn phòng trở nên sáng như ban ngày. Đồng thời, Vivian cầm lấy chiếc thước dây để trên bàn, nói với Cố Thắng Nam ba chữ: “Cởi quần áo.”
Cố Thắng Nam lập tức trợn tròn mắt: “Hả?”
Nghe thấy lời này, Lộ Tấn đang đi vào văn phòng đột nhiên khựng lại. Vivian liếc mắt nhìn hai người đang kinh ngạc này: “Bạn không cởi quần áo thì sao tôi đo ba vòng cho bạn được? Không đo ba vòng được, sao tôi tiến hành vẽ mẫu được? Không vẽ mẫu được, sao tôi có thể bắt đầu...”
Thấy hai người này vẫn tỏ vẻ không cam tâm tình nguyện, Vivian mới ý thức được mình hoàn toàn không cần phải giải thích cho hai kẻ ngoài nghề này nhiều như vậy, liền đổi giọng nói với Lộ Tấn: “Anh tránh ra một lát, ra ngoài kia chờ chút xíu.”
Lộ Tấn không hề nhúc nhích, chỉ nhìn hắn với vẻ nghi ngờ hơn.
Vivian đành nhún vai. “Tôi nhìn người mẫu khoả thân còn nhiều hơn anh nhìn phụ nữ. Anh còn lo tôi sẽ có ý đồ xấu gì với người phụ nữ của anh à?”
Lộ Tấn suy nghĩ một chút rồi đi tới trước mặt Vivian, nói: “Tôi đo giúp cô ấy.” Vừa nói vừa xòe tay về phía Vivian, ra hiệu hắn đưa chiếc thước dây trong tay cho mình.
Vivian lập tức ngẩng lên, ôm trán, làm động tác bó tay chán nản: “Tôi không thích phụ nữ, anh có thể hoàn toàn yên tâm.”
Lộ Tấn vẫn không hề cử động.
Cuối cùng người thoả hiệp chỉ có thể là Vivian.
Hắn vỗ sợi thước dây vào lòng bàn tay Lộ Tấn: “Được rồi, tôi không chạm vào bảo bối của anh là được.”
Thoáng cái Vivian đã biến mất ngoài cửa, còn hiểu ý đóng cửa lại giúp bọn họ.
Cố Thắng Nam đứng yên, rất khó xử. Thấy Lộ Tấn cầm thước dây từ từ đi đến chỗ mình, Cố Thắng Nam cảm thấy hai tai bắt đầu nóng lên. Trơ mắt nhìn anh ta đi tới trước mặt mình, Cố Thắng Nam không nhịn được nuốt nước bọt.
Lộ Tấn nhìn cô, lại cúi đầu nhìn chiếc thước dây trong tay mình, đột nhiên nắm cổ tay Cố Thắng Nam.
Cố Thắng Nam lập tức thấy tim mình đập thình thịch: Làm thế nào bây giờ? Anh ấy sắp cởi đồ cho mình rồi...
Anh ấy sắp cởi quần áo mình rồi, làm thế nào, làm thế nào, làm thế nào...
Nhưng lúc này Cố Thắng Nam hoàn toàn không thể ngờ được Lộ Tấn lại đặt chiếc thước dây vào tay cô: “Thôi, em tự đo đi. Anh sợ đến lúc đó, anh lại không cầm lòng được mà phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn nào đó ngay trong văn phòng của hắn ta, để rồi em lại trách anh cái gì mà không tốt đẹp, không hoàn hảo!”
Lộ Tấn nói như súng liên thanh, nói xong bỏ lại cô một mình rồi đi nhanh như trốn chạy. Khi tiếng đóng cửa vang lên bên tai, Cố Thắng Nam chớp chớp mắt, lúc này cô vẫn chưa phản ứng kịp: Vừa rồi anh ấy nói cái gì ấy nhỉ?
Bên ngoài, tay Lộ Tấn vẫn nắm chặt nắm đấm cửa. Anh ta dựa vào cửa, trong đầu vẫn còn mơ mộng. Đúng lúc này, giọng nói thăm thẳm của Vivian vang lên từ một góc tối không xa...
“Ngàn vạn lần đừng nói với tôi rằng anh xấu hổ đấy...” Lộ Tấn sửng sốt.
Anh ta lập tức đứng thẳng người lên, buông tay ra khỏi nắm đấm cửa, vẻ mặt lạnh lùng, bước chân ngạo mạn đi sang một góc khác, có vẻ gì là xấu hổ đâu?
Ba ngày sau.
Hội trường rộng rãi trên tầng cao nhất toà nhà Minh Đình cực kỳ náo nhiệt, ánh đèn trang trí gần như chiếu sáng một nửa bầu trời đêm khiến muôn vì sao trên trời cũng trở nên ảm đạm.
Lộ Tấn mặc nguyên bộ âu phục ngồi trên xe, tông màu đen trắng kinh điển, chiếc nơ thắt cẩn thận trên cổ áo, ánh sáng phản xạ từ kim cài áo, cúc tay áo và đôi mắt đen láy khiến khuôn mặt anh ta trở nên vô cùng nghiêm túc.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Xe của Lộ Tấn đã dừng nửa tiếng tại khách sạn Tử Kinh, tài xế bắt đầu sốt ruột vì phải chờ quá lâu, ngón tay không ngừng gõ lên tay lái.
Lộ Tấn xem đồng hồ, lấy điện thoại trong túi ra bấm số.
Để tránh bị Lê Mạn phá đám, buổi chiều anh ta cố ý sai Mạnh Tân Kiệt đặt một phòng ở Tử Kinh, chuyên gia trang điểm và nhà tạo mẫu tóc cũng đã đến chờ trong phòng từ sớm, Cố Thắng Nam vừa xin nghỉ là có thể đến thẳng đó trang điểm, thay đồ. Nhưng thời gian sửa soạn hình như cũng hơi dài quá thì phải.
Vừa gọi đã thấy nghe máy ngay, Lộ Tấn lập tức lên tiếng: “Còn chưa xong à?”
Giọng Cố Thắng Nam ở đầu dây bên kia cũng rất sốt ruột: “Đến rồi, đến rồi! Em đã nhìn thấy xe của anh rồi.” Lộ Tấn cất điện thoại, mở cửa, xuống xe đón cô.
Nhưng một giây sau, anh ta sững sờ.
Người phụ nữ mặc váy dạ hội hoa mỹ, tóc vấn cao kiêu ngạo đang đi đến chỗ anh ta này...
Lần đầu tiên trong đời, Lộ Tấn được biết cái gì gọi là choáng ngợp. Nếu người phụ nữ này không đi thẳng đến chỗ anh ta, nói với anh ta: “Đứng ngẩn ra làm gì? Đỡ vạt váy giúp em, em mặc cái váy này không lên xe nổi” thì Lộ Tấn cũng không nhận ra mình đã thất thần nhìn cô lâu như vậy.
Lộ Tấn tập trung tinh thần đỡ vạt váy cho người phụ nữ này lên xe. Lộ Tấn cũng lên xe theo, anh ta vừa đóng cửa lại, tài xế đã lập tức đạp ga.