Bách bộ ma ảnh - Chương 08 - Phần 1

CHƯƠNG 8: HOẠT NÁO ĐƯỜNG LANG MÔN

Mỹ phụ với vóc người nhỏ nhắn, yếu đuối, đôi thu nhãn to với hai con ngươi lóng lánh, ngồi bên khung cửa sổ tòa biệt lầu dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên.

Một khu hoa viên trải rộng đến tận ngọn đồi phủ thảm cỏ xanh xa xa. Chẳng biết tự bao giờ, Tôn Thi Nhã phu nhân đã biến thành tù nhân của tòa biệt lầu này. Tôn phu nhân chẳng khác nào chiếc bóng mờ trong cuộc đời này, chẳng còn nhận thức được thời gian đang trôi qua kéo theo tuổi xế chiều đến với mình. Ngay cả thời dĩ vãng của một trang tiểu thư khuê các sắc nước hương trời, một ái nữ của Tuần phủ Dương Châu cũng tan biến trong nhận thức của người.

Cái định số buộc Tôn Thi Nhã phải trở thành tù nhân của tòa biệt lầu này kể từ lúc lên kiệu hoa về với Chung Tử Kiến. Bây giờ Chung Tử Kiến đã là Đường chủ Đường Lang môn, nhưng trang tài sắc hôm nào thì lại biến thành tù nhân trong tòa biệt lầu.

Thời gian trôi qua không biết bao nhiêu lâu, Tôn Thi Nhã tiểu thư ngày nào đã chấp nhận với cuộc sống tẻ nhạt, trống rỗng trong tòa biệt lầu dành cho vị phu nhân Môn chủ đường môn.

Trong tòa biệt lâu trống hoắc, khiến cho vẻ tẻ nhạt càng tẻ nhạt hơn, sự trống vắng càng trống vắng hơn. Ngoài một lão bà và Tôn Thi Nhã ra chẳng còn một ai khác. Đôi lúc Tôn Thi Nhã hỏi, tại sao số phận của trang tiểu thư tài sắc hôm nào lại như thế này.

Câu hỏi đó cũng được Tôn Thi Nhã giải trình cho hai tiếng số phận. Thi Nhã phu nhân chấp nhận cái số phận mà đã tự mình gắn cho mình, để rồi chờ đợi một sự thay đổi nào đó sẽ đến, mà sự thay đổi kia chỉ có thể có được từ người tướng công Chung Tử Kiến. Thi Nhã càng chờ đợi thì càng nhận ra sự vô vọng của mình.

Thi Nhã bâng quơ nghĩ thầm:

“Mình không có được chức nghiệp làm mẹ, thế còn trách ai làm gì. Thi Nhã... ngươi phải chấp nhận những gì ngươi đang có và đừng bao giờ kỳ vọng vào một sự thay đổi nào đó”.

Ý niệm kia còn đọng trong đầu nàng, có tiếng tằng hắng cất lên sau lưng lọt vào thính nhĩ của Tôn phu nhân. Nghe tiếng tằng hắng, Tôn Thi Nhã phu nhân quay mặt nhìn lại.

Đứng ngay ngưỡng cửa gian biệt sản chính là Chung Tử Kiến, với bộ dạng thật ung dung tự tại trong bộ trang phục tao nhã thẳng nếp của một vị Môn chủ Đường Lang môn.

Giờ đây Chung Tử Kiến không còn là trang công tử nho nhã ngày nào mà đã trở thành Đường Lang môn chủ.

Tử Kiến không chỉ đến một mình, mà đứng bên cạnh Chung Tử Kiến còn có một mỹ nữ, tuổi chỉ ngoài đôi mươi, trong bộ xiêm y bằng lụa hàn châu đủ mỏng để thấy được nội y bên trong.

Tôn Thi Nhã từ từ đứng lên rồi bước đến trước mặt Chung Tử Kiến.

- Thiếp tham bái tướng công.

Đường chủ Đường Lang môn chủ Chung Tử Kiến nhìn Tôn Thi Nhã. Y từ tốn nói:

- Ta giới thiệu với nàng, đây là Phù Dung cô nương.

Thi Nhã nhìn qua thiếu nữ đứng bên cạnh Chung Tử Kiến. Nụ cười mỉm với vẻ tự thị đập vào mắt Tôn Thi Nhã.

Phù Dung điểm nụ cười mỉm rồi bá lấy vai Đường chủ Đường Lang môn Chung Tử Kiến.

- Chung huynh, đây là Tôn phu nhân ư?

Tử Kiến gật đầu:

- Tôn Thi Nhã, phu nhân của ta.

Phù Dung nhíu mày:

- Sao Tôn phu nhân gầy như cây que củi vậy. Xấu xí quá, hẳn huynh không thích gần gũi với nương tử của mình.

Tôn Thi Nhã không đáp lời Phù Dung mà nhìn lại Chung Tử Kiến.

Chung Tử Kiến tiếp nhận ánh mắt sầu muộn của Tôn Thi Nhã cười khẩy một tiếng rồi nói:

- Phu nhân... Ta đã quyết định đưa Phù Dung về làm thiếp cho ta. Phù Dung sẽ cho ta những đứa con tốt. Mặc dù Phù Dung đến sau nàng, nhưng lại biết cách làm mẹ, làm nương tử như thế nào. Ta muốn nàng phải đối xử tốt với Phù Dung.

Thi Nhã ôm quyền thủ lễ:

- Tướng công đã lịnh, thiếp phải tuân theo không dám làm trái ý tướng công.

Tử Kiến gật đầu:

- Tốt. Sự nhu hòa của phu nhân, ta rất ưng ý đó.

Phù Dung bá cứng lấy vai Chung Tử Kiến.

- Chung huynh... Phù Dung không muốn Tôn phu nhân đối xử tốt đâu... mà muốn Tôn phu nhân phải hầu hạ thiếp ư?

Tử Kiến mỉm cười rồi nói:

- Nàng yên tâm... Tôn Thi Nhã biết chịu ý của nàng mà.

Chung Từ Kiến nói rồi vòng tay qua vòng tiểu yêu của Phù Dung. Hai người sánh bước bỏ vào gian biệt phòng của Thi Nhã. Thi Nhã chỉ biết lấy mắt nhìn theo sau lưng hai người. Cửa biệt phòng đóng lại, những tiếng cười cất lên từ trong gian biệt phòng đó thoát ra đập vào thính nhĩ vị tôn phu nhân.

Thi Nhã như không nghe tiếng cười đó mà bước đến vòm cửa dõi mắt nhìn ra ngoài hoa viên. Đây không phải là lần đầu tiên Thi Nhã phải chứng kiến và chịu đựng cảnh này. Đã nhiều lần Chung Tử Kiến đưa về những mỹ nữ như Phù Dung. Lúc đầu Thi Nhã còn cảm thấy cái đau và nỗi buồn khỏa lấp tâm thức mình, nhưng rồi sau đó thì quen dần. Nàng giờ đây chẳng khác nào chiếc bóng để chấp nhận định số đã an bài mà không hề cất ra một lời than thở thành cá tính của nàng. Thi Nhã giờ đã là tù nhân thì đâu có tư cách gì để nói, và cũng chẳng có tư cách của một chủ nhân trong tòa biệt lầu nguy nga và trống rỗng này.

Tiếng cười khanh khách lại cất ra từ gian biệt phòng đập vào thính nhĩ của Tôn Thi Nhã, nhưng tuyệt nhiên nàng không nhìn lại mà dõi mắt nhìn ra hoa viên để tâm thức mình trôi theo những ý tưởng mông lung riêng tư của nàng.

Tiếng của Chung Tử Kiến cất lên:

- Tôn phu nhân.

Nghe tiếng của Tử Kiến, Thi Nhã mới quay mặt nhìn lại. Nàng miễn cưỡng rời chỗ ngồi đi tới trước cửa biệt phèng lí nhí nói:

- Tướng công sai bảo.

- Nàng hãy vào đây.

- Dạ.

Tôn Thi Nhã đẩy cửa bước vào.

Phù Dung và Chung Tử Kiến cùng ngồi chung với nhau trên tràng kỷ.

Thi Nhã bước đến trước mặt hai người.

Nàng ôm quyền thủ lễ từ tốn nói:

- Tướng công muốn sai gì thiếp?

- Phù Dung muốn nhờ nàng.

Thi Nhã nhìn lại Phù Dung.

- Phù Dung cô nương muốn nhờ gì Thi Nhã.

Phù Dung nhìn vào đôi mắt to tròn với cái nhìn mơ hồ, hư ảo của Thi Nhã.

Ả điếm nụ cười mỉm rồi từ tốn nói:

- Phù Dung và Chung huynh muốn giao tình trong gian biệt phòng của Tôn phu nhân. Chẳng may Tôn phu nhân có phiền không?

Thi Nhã khẽ lắc đầu:

- Thi Nhã không dám làm trái ý tướng công. Tướng công muốn điều đó Thi Nhã sẽ chiều theo ý của tướng công. Tuyệt đối không dám trách người.

Chung Tử Kiến nhìn sang Phù Dung điểm nụ cười đắc ý.

Y nói:

- Thi Nhã... ta muốn nàng trang điểm cho Phù Dung.

Thi Nhã ôm quyền:

- Thưa vâng.

Phù Dung liếc mất đưa tình với Chung Tử Kiến rồi rời bước khỏi tràng kỷ tiến đến ngồi trước tấm tương đồng sáng loáng. Thi Nhã bước đến sau lưng Phù Dung, trong khi Chung Tử Kiến lấy mắt nhìn hai người. Y có vẻ mãn nguyện và đắc ý điểm nụ cười thích thú.

Phù Dung nhìn chân diện của mình in trong tấm gương đồng sáng ngời giả lả nói:

- Hẳn lâu lắm rồi Tôn phu nhân không soi mình trong tấm gương đồng đây.

- Đã lâu lắm rồi Thi Nhã không ngồi trang điểm.

Phù Dung mỉm cười:

- Nhìn bàn trang điểm của Tôn phu nhân, Phù Dung hiểu ngay, phu nhân đã lâu không màn đến nhan sắc của mình.

Nàng nhìn lại Tôn Thi Nhã:

- Mà phu nhân có trang điểm thế nào cũng không có được nét trẻ như Phù Dung đâu. Phu nhân phải chấp nhận với định số của mình.

- Thi Nhã biết số phận của Thi Nhã.

Thi Nhã cầm lấy lượt cần thận chải tóc cho Phù Dung.

Vừa chải tóc, Thi Nhã vừa nói:

- Nàng có mái tóc đẹp quá.

Phù Dung thích thú với lời nói này của Thi Nhã mà nhanh nhảu đáp lời nàng:

- Chung Tử Kiến cũng rất thích mái tóc của Phù Dung đó. Phu nhân xem nhan sắc của phu nhân có sánh được với Phù Dung không?

Thi Nhã mỉm cười:

- Thi Nhã nay đã ngoài tam tuần, đâu thể sánh được với phù Dung cô nương.

- Nếu không sánh được với Phù Dung, phu nhân cũng nên rời khỏi biệt lâu này.

- Tại sao Thi Nhã phải rời khỏi đây?

- Trước sau gì tòa biệt lâu này cũng đã có vị chủ nhân khác rồi. Chẳng lẽ đã có chủ nhân mới phu nhân còn ở đây sao được.

Thi Nhã im lặng, mãi một lúc mới hỏi Phù Dung:

- Chủ nhân mới là ai?

Phù Dung nhướng đôi chân mày vòng nguyệt:

- Chính người đang được phu nhân chăm sóc đây.

Phù Dung quay hẳn lại đối mặt với Thi Nhã:

- Thú thật, nếu Phù Dung đã bước vào tòa biệt lầu này thì không thấy mặt phu nhân đâu.

Thi Nhã mơ hồ hỏi Phù Dung:

- Vậy Thi Nhã sẽ đi đâu?

- Làm sao Phù Dung biết được. Tôn phu nhân đi đâu không liên can gì đến Phù Dung. Cổ thư có câu cây độc không trái, gái độc không con, phu nhân nên bước chân vào cửa Phật môn thì hơn. Biết đâu may ra sau này còn có được số phận tốt hơn.

Lời nói của Phù Dung tựa mũi tên, vô hình xoáy vào tim Thi Nhã. Nàng cảm nhận một cái nhói đau nơi trái tim, cùng với hai dòng lệ rịn ra khóe mắt.

Phù Dung đứng lên. Nàng hướng mắt nhìn về phía Chung Tử Kiến:

- Chung huynh...

Chung Tử Kiến nhìn nàng.

Phù Dung nói:

- Phù Dung có đẹp không?

- Tất nhiên. Nếu nàng không là trang giai nhân thì ta đã không đưa nàng vào đây.

Phù Dung kiểm nụ cười tự thị và thỏa mãn bởi câu nói đó của Chung Tử Kiến.

- Phù Dung thích nghe câu nói này của chàng.

Phù Dung giang rộng hai tay:

- Phù Dung sẽ đền đáp cho huynh, nhưng Tôn phụ nhân phải cởi trang phục cho muội.

Nghe Phù Dung thốt ra câu nói này, Tôn Thi Nhã không khỏi bối rối. Tôn Thi Nhã nhìn Chung Tử Kiến:

- Tướng công, thiếp không làm điều đó được.

Chung Tử Kiến từ từ đứng lên:

- Ta nghĩ nàng làm được.

Tôn Thi Nhã lắc đầu:

- Tướng công! Thi Nhân không phải là một a hoàn của Phù Dung.

- Nhưng phù Dung sẽ thay thế nàng trong chức phận làm mẹ. Nàng không nhận ra điều đó là điều thiêng liêng mà nàng không được.

Tôn Thi Nhã cúi mặt nhìn xuống.

Chung Tử Kiến gắt giọng nói:

- Nàng giúp Phù Dung đi.

- Thiếp vâng lời tướng công.

Tôn Thi Nhã tới đứng sau lưng Phù Dung, lần gở từng mảnh lụa trên người nàng.

Phù Dung thích thú với những gì Thi Nhã đang hầu hạ mình.

Thị kiêu hãnh nồi:

- Tôn phu nhân đã nhận ra thân phận nô nữ của mình rồi chứ?

Thi Nhã không đáp lời mà chăm chút vào công việc mình. Thi Nhã đúng là một nô nữ đúng nghĩa với Phù Dung. Cuối cùng thì Thi Nhã cũng làm xong chức nghiệp của một nữ nô hầu hạ cho vị chủ nhân mới.

Phù Dung bất ngờ rú lên.

Chung Tử Kiến bối rối bước nhan đến trước mặt Phù Dung.

- Nàng sau vậy?

Phù Dung tựa người vào ngực Chung Tử Kiến.

- Tướng công... Tôn phu nhân vừa mới bức một sợi tóc của muội..

Tử Kiến cau mày với vẻ mặt bất nhẫn nhìn Thi Nhã:

- Tại sao nàng làm vậy?

Thi Nha lắc dầu:

- Không không... thiếp đâu có làm điều đó.

- Nàng không bứt tóc Phù Dung sao nàng ấy lại nói.

- Cô ấy...

Phù Dung lườm Thi Nhã:

- Đừng nói Phù Dung vu khống cho phu nhân nhé..

Tử Kiến lườm Thi Nhã.

Thi Nhã cúi gầm mặt lí nhí nói:

- Tướng công... thiếp có lỗi.

Tử Kiến vòng tay choàng qua vai Phù Dung, nhạt nhẽo buông tiếng thở dài rồi nói:

- Sau này nàng phải hầu hạ Phù Dung cẩn thận hơn.

- Dạ.

Thi Nhã quay bước ra cửa. Khi cửa biệt phòng đóng lại thì những tràng cười khanh khách của Phù Dung và Chung Tử Kiến trổi lên đập vào thính nhĩ nàng. Những tràng tiếu ngạo đó tạo ra một cái gì vừa hụt hẫng vừa đau xót trong tâm thức của Tôn Thi Nhã.

Nàng bước đến vòm cửa nhìn ra ngoài hoa viên.

“Tử Kiến, tại sao huynh đối xử Thi Nhã như vậy”.

Cùng với ý nghĩ đó là hai dòng lệ rịn ra khóe mắt nàng. Nàng cảm thấy lạc lõng trong tòa biệt lâu này. Một sự lạc lõng và chơ vơ.

Thi Nhã nhầm nói:

- Ta còn là là Đường Lang phu nhân Môn chủ không. Tử Kiến có còn xem Tôn Thi Nhã là phu nhân của huynh ấy không?

Tôn Thi Nhã buông tiếng thở dài khẽ lắc đầu. Nàng rời khỏi đại sảnh tòa biệt lầu đến gian thư phòng. Trong gian biệt phòng này treo đầy những bức họa bút cực kỳ tinh xảo và sắc nét. Bút pháp trên những bức bút họa như rồng bay phụng múa, chứng tỏ người thủ bút phải là một họa nhân kỳ tài. Thi Nhã gỡ một bức họa bút. Sau bức họa bút đó là một cái hốc bí mật. Nàng thò tay vào trong cái hốc bí mật lấy ra một tấm hắc bài lên nước bóng ngời. Trên tấm hắc bài là dòng chữ “Tử Vong Kim Bài”.

***

Màn sương đêm dày đặc, cùng sự vắng vẻ trong mộ địa, khiến cho Thi Nhã hồi hộp vô cùng. Nhưng khi nghĩ đến những gì mình phải chịu đựng và chứng kiến thì sự hồi hộp kia không còn nữa mà thay vào đó là sự phẫn uất vốn đã âm ỷ từ lâu trong tâm tưởng nàng.

Thi Nhã nghĩ thầm:

“Thi Nhã thà là một oan hồn vất vưởng còn hơn là một tù nhân vật vờ trong Đường Lang môn”.

Ý niệm đó thôi thúc Thi Nhã đi nhanh hơn. Thi Nhã bước vào ngôi miếu thờ những bài vị.

Thắp ba nén hương, Thi Nhã đặt tấm kim bài lên án thư rồi thắp hương hành đại lễ.

Hành đại lễ xong, nàng lấy một tờ giấy hồng điêu được gấp cẩn thận đặt lên bàn án thư.

Thi Nhã buông tiếng thở dài nhìn tờ giấy hồng điều với vẻ lưỡng lự, nhưng rồi nàng lại lắc đầu nhẩm nói:

- Tướng công đã phụ thiếp. Thiếp không phụ chàng... nhưng... đây là sự lựa chọn đối với người phụ tình.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3