Bách bộ ma ảnh - Chương 45
CHƯƠNG 45: VÔ CHIÊU, VÔ TƯỚNG, VÔ THỨC
Ánh mắt của Địa chủ U Linh chăm chăm nhìn vào thể pháp của Mộng Di Hoa, cùng với cảm giặc nao nao lạ thường. Vẻ háo hức lộ rõ trên khuôn mặt của Thạch Ỷ Nương. Mụ từ tốn nói:
- Di Hoa muội hãy đến đây.
Di Hoa bước đến trước mặt Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương. Đồi gò bồng đảo với nhựa sống căng trào lọt hẳn vào mắt Ỷ Nương. Mười chiếc vuốt nhọn hoắt lướt nhẹ qua làn da trắng mịn màng của nàng. Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương mơn trớn thể pháp của Di Hoa bằng những chiếc vuốt chết chóc.
Những chiếc vuốt đó lướt đi đến đâu thì lớp da ốc nổi lên trên cái nền trắng nõn như bông bưởi.
Nụ cười đắc ý hiện lên trên hai cánh môi thâm của Thạch Ỷ Nương biểu thị sứ đắc ý với những gì mụ thấy trên cơ thể nàng.
Đôi bàn tay với những chiếc vuốt dọc theo hai bên hông của Hoa Di Hoa, rồi dừng lại ở vùng tiểu yêu thon nhỏ. Thạch Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói:
- Trên thế gian này đâu phải chỉ có bọn nam nhân mới có đặc quyền sở hữu cái đẹp của tạo hóa.
Cùng với lời nói đó, Địa chủ U Linh vòng hẳn hai tay qua người Di Hoa. Nàng cảm nhận rõ mồn một những chiếc vuốt lướt đi nhẹ nhàng qua khắp bờ lưng mình.
Cùng với động tác vuốt ve mơn trớn bờ lưng mềm mại của Di Hoa, Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương, từ từ áp sát mặt vào nàng. ánh mắt của thị trở nên đờ đẫn một cách lạ thường. Thứ ánh mắt đầy những cảm xúc dục tình cháy bỏng. Lưỡi thị tách hai cánh môi của nàng, rồi từ từ thọc sâu vào trong với sự háo hức tìm khoái cảm. Chiếc lưỡi của Thạch Ỷ Nương ẩm ướt, vừa nong nóng và tham lam. Nó ngấu nghiến lấy hai cánh môi của Di Hoa. Vòng tay của Thạch Ỷ Nương siết chặt lại như con trăn siết lấy con mồi ngon. Mụ hổn hển nói:
- Ta yêu muội. Ta yêu nàng.
Di Hoa không đáp lời Địa chủ U Linh. Nàng giữ sự im lặng, nhưng thật ra bên trong thì không khỏi kinh tởm pha trộn sự bối rối ngượng ngùng.
Nàng nhủ thầm:
“Ta đã là vật sở hữu của Ỷ Nương. Âu đây cũng là cách ta phải trả lại cái ân mà Mụ đã cứu ta và Ngạn Kim Tiêu. Tại sao Địa chủ U Linh lại có hành vi như thế này. Thạch Ỷ Nương là nữ nhân như mình mà. Thị đúng là kẻ biến thái bệnh hoạn”.
Trong khi nàng nghĩ thì những chiếc vuốt của Ỷ Nương tiếp tục lướt nhè nhẹ trên tấm lưng nhỏ nhắn của Di Hoa. Chúng tạo ra trong nàng cảm giác nhột nhạt khó chịu lẫn rờn rợn. Di Hoa miễn cưỡng tiếp nhận nụ hôn cháy bỏng dục tình của Ỷ Nương.
Chiếc lưỡi ướt đẫm của Địa chủ U Linh trượt ra khỏi miệng nàng, chạy dần dần xuống cổ.
Tim Di Hoa cứ muốn nhảy thót ra ngoài bởi sự dịch chuyện của chiếc lưỡi đó. Nó đi nhanh qua chiếc cổ nõn nà của nàng rồi lần xuống giữa chiếc khe ngăn hai quả tuyết lê.
Di Hoa bấu tay vào vai Ỷ Nương.
- Nương nương...
Di Hoa lắc đầu.
Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói:
- Nàng đã là của ta... đừng để ta thất vọng. Đừng để ta hụt hẫng trong khoảnh khắc tình này.
Mụ nói dứt câu thì ngậm cả cái miệng mình vào nhũ hoa của Di Hoa. Hành động của Địa chủ U Linh tạo ra trong nàng thứ cảm giác vừa lạ thường vừa gớm ghiếc.
Di Hoa ngỡ như mình đang bị phủ lên người cái chết ô uế trái khoáy không đúng với lẽ tự nhiên mà tạo hóa đã ban cho con người. Chính cái cảm nhận đó Di Hoa chợt đẩy Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương ra, nhưng vòng tay của mụ đã siết chặt tiểu yêu nàng.
Hai bàn tay của Thạch Ỷ Nương với những chiếc vuốt chết chóc trượt dần xuống bên dưới. Di Hoa rùng mình khi chúng đá vượt qua phần hạ đẳng lần mò xuống vùng đùi non.
Nàng lắc đầu:
- Ỷ Nương...
Thạch Ỷ Nương nới lỏng hai bàn tay từ từ đứng thẳng lên đối mặt với nàng.
Địa chủ U Linh Thạch Y tương tự cởi bộ trang phục diêm dúa của mình. Thân thể mụ hiện ra đập vào hai con mắt của Di Hoa. Một đôi gò bồng đào đã chảy xệ xuống bên dưới, nhưng vùng hạ đẳng thì vẫn phẳng phiu. Thạch Ỷ Nương áp sát người vào người nàng. Thân thể mụ dán chặt vào thân thể nàng, người mụ đong đưa qua lại để tạo cảm giác cho mình.
Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới không đáp lời thị.
Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói:
- Di Hoa muội thích chứ?
Câu hỏi của Thạch Ỷ Nương càng khiến cho Mộng Di Hoa thêm tởm lợm với những gì mụ đang làm. Nàng chỉ muốn đẩy Ỷ Nương ra khỏi người mình rồi ù té chạy, nhưng tự biết hành động đó sẽ là bản án tử đối với mình.
Di Hoa cắn răng trên vào môi dưới không đáp lời thị.
Ỷ Nương nhỏ nhẻ nói tiếp:
- Ta yêu nàng...
Mụ nói rồi lại áp miệng vào hai cánh môi của Di Hoa. Chiếc lưỡi như con rắn háo hức ăn đâm thọt qua giữa hai cánh môi của nàng. Vòng tay của Thạch Ỷ Nương siết chặt vùng tiểu yêu của Di Hoa.
Nàng nhăn mặt khẽ đẩy Ỷ Nương ra.
Một thoáng hụt hẫng hiện lên trên chân diện của Địa chủ U Linh.
Mụ giả lả nói:
- Muội làm sao vậy.
Di Hoa ngập ngừng rồi giả lả nói:
- Nương nương làm Di Hoa muốn chết ngộp.
Nghe nàng nói câu này vẻ hụt hẫng biến mất ngay thay vào đó là những nét phấn khích tột cùng.
Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương bất ngờ luồn tay nhấc bổng Di Hoa lên khỏi sàn gạch, đưa nàng đến tràng kỷ.
Mụ đặt Di Hoa nằm dài xuống tràng kỷ rồi đặt hờ đôi bản thủ lên vùng thượng đẳng của nàng.
Thạch Ỷ Nương vừa mơn trớn vừa vuốt ve vừa nói:
- Nàng đẹp lắm... Nàng sẽ là của Thạch Ỷ Nương này vĩnh viễn. Không một ai cướp nàng ra khỏi tay của ta.
Hữu thủ của thị vuốt dọc theo người Di Hoa, lần xuống dưới chân, rồi từ dưới chân lại trượt dần trở lên. Tim Di Hoa đập hơn trống trận khi nhận biết bàn tay của Thạch Ỷ Nương đang tìm đến vùng nào của cơ thế nàng. Năm chiếc vuốt nhè nhẹ lướt đi trên chân phải nàng. Chúng châm dần khi còn cách vùng vu sơn non một gang tay.
Nụ cười đắc ý hiện ra trên hai cánh môi tô son thâm đen của Ỷ Nương.
Di Hoa toan giữ bàn tay của thị lại. Nàng nhủ thầm:
“Không thể nào như vậy được.”
Ý niệm đó lướt qua nhưng Di Hoa chưa kịp có hành động gì thì cửa biệt phòng bị bật tung ra bởi một đạo chưởng khí.
Chân diện của Thạch nương cau lại với vẻ bực tức phẫn nộ giống như một con thú sắp được ăn thì bị người ta cướp mất đi miếng mồi ngon.
Địa chủ U Linh quay mặt nhìn lại.
Kim Tiêu đứng ngay ngưỡng cửa nhìn về phía thị và Di Hoa. Sự xuất hiện quá bất ngờ của Kim Tiêu, Di Hoa sượng chín người. Nàng không khỏi thẹn thùng khi bị Ngạn Kim Tiêu tận mục sở thị cảnh ái ân trời khoáy này.
Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương rời tràng kỷ, thản nhiên cuối xuống nhặt chiếc ngoại y khoác hờ lên người rồi nói:
- Hóa ra là Ngạn Kim Tiêu tiểu tử. Sự xuất hiện của ngươi ở đây không đúng lúc chút nào và còn khiến ta bực tức đó.
Di Hoa thộp lấy chiếc khăn đắp lên người, rồi ngồi lên. Nàng nhìn Kim Tiêu bằng ánh mắt ngượng ngùng nhưng miễn cưỡng nói:
- Ngạn huynh đi đi.
Kim Tiêu không màn đến lời của nàng mà cứ chăm chăm nhìn vào Thạch Ỷ Nương.
Tiếp nhận ánh mắt của chàng, Thạch Ỷ Nương cau mày:
- Ngươi không nghe Di Hoa nói à, hay ngươi muốn chết.
Nghe Ỷ Nương thốt ra lời nói đó, Di Hoa không khỏi lo lắng cho Ngạn Kim Tiêu.
Nàng đanh giọng nói:
- Ngạn Kim Tiêu, ngươi đi đi... nương nương đừng giết Kim Tiêu mà hãy đuổi y đi.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Di Hoa thả chân xuống tràng kỷ.
Nàng định nhãn nhìn Kim Tiêu:
- Ngạn Kim Tiêu... Di Hoa không hề có tình với ngươi. Ta chỉ lợi dụng ngươi thôi.
Di Hoa đã thuộc về Thạch Ỷ Nương nương rồi. Ngươi đừng tơ tưởng về Mộng Di Hoa. Hãy mau rời khỏi đây đi.
Kim Tiêu cũng không màn đến lời của Di Hoa.
Di Hoa bối rối nói lớn:
- Ngươi không nghe ta nói à?
Ngạn Kim Tiêu buông tiếng thở dài từ tốn nói với Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
- Thạch nương... Kim Tiêu cảm cái ân mà Thạch nương đã giải trừ độc khí trong nội thể của Kim Tiêu...
Địa chủ U Linh cướp lời chàng:
- Ngươi chẳng cần phải nhớ cái ân đó. Bổn tọa hành sự như vậy là vì Mộng Di Hoa. Di Hoa đổi thân thể với cái mạng của ngươi đó.
- Vậy Kim Tiêu phải cảm kích Mộng Di Hoa. Còn Kim Tiêu đến đây không phải để tranh giành Mộng Di Hoa với Thạch Ỷ Nương.
Thạch Ỷ Nương cau mày:
- Vậy ngươi đến gì cái gì?
- Kim Tiêu đến đây vì Vương Tự Khan, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Hai cánh môi của Thạch Ỷ Nương nhíu lại. Thị chau mày:
- Trên cõi đời này có một người mà bổn tọa không bao giờ quên, đó là Vương Tự Khan.
- Nương nương không quên Vương Tự Khan bởi gì y từng phế võ công của nương nương.
Địa chủ U Linh gắt giọng nói:
- Không sai. Y đã đừng phế bỏ võ công của ta và buộc ta phải giam mình trong Tử cốc suốt mười sáu năm.
Kim Tiêu nắm hai bàn tay với nhau, nhạt nhẽo nói:
- Không biết bây giờ Thạch nương có hận Vương Tự Khan không?
- Cái hận đó làm sao bổn tọa quên được. Sống ta giữ hận, chết ta mang theo xuống tuyền đài. Lần này rời Tử cốc, bổn tọa có ý đi tìm Vương Tự Khan.
Kim Tiêu lắc đầu:
- Nương nương sẽ không bao giờ tìm được Vương Tự Khan đâu. Y đã chết rồi và chết trong đau khổ tột cùng. Nhưng Kim Tiêu biết Vương Tự Khan chết thì Thạch Ỷ Nương sẽ tìm hậu nhân của y mà trả thù.
- Sao ngươi biết điều đó. Bổn tọa rất làm lạ là chuyện gì của bổn tọa và Vương Tự Khan ngươi đều biết.
- Kim Tiêu biết mới tìm đến Thạch nương nương.
- Ngươi biết nên mới tìm đến ta với mục đích gì?
- Trả nợ cho Vương Tự Khan.
Đôi chân mày của Địa chủ U Linh nhíu lại. Thị miễn cưỡng lập lại câu nói của Ngạn Kim Tiêu.
- Trả nợ cho Vương Tự Khan. Bổn tọa không hiểu ý của ngươi.
- Nương nương không muốn trút hận lên hậu nhân của Tự Khan ư. Kim Tiêu chính là giọt máu của Vương Tự Khan. Kim Tiêu không biết Tự Khan có bao nhiêu giọt máu để lại trên cõi tục sinh này, nhưng chắc chắn Ngạn Kim Tiêu chính là giọt máu của Tự Khan. Nói cách nào đó, Ngạn Kim Tiêu chính là hậu nhân của y.
Địa chủ U Linh nhìn sững chàng, trang trọng nói:
- Ngươi là hậu nhân của Vương Tự Khan?
- Không sai.
Thạch Ỷ Nương nhếch môi hừ nhạt rồi nói:
- Lạ thật... Phàm ngươi biết những chuyện riêng của ta và Tự khan và biết ta sẽ trả hận lên đầu hậu nhân của gã, ngươi lại còn biết cả thân phận của mình. Đúng theo lẽ thì ngươi phải cao bay xa chạy tìm một chốn hoang sơn nào đó để trốn tránh sự trả thù của bổn tọa, sao người còn tự dẫn xác đến.
- Kim Tiêu có cái lẽ của Kim Tiêu, Kim Tiêu không thích làm người trốn chạy sự thật. Có điều Kim Tiêu thỉnh cầu Thạch nương nương.
Thạch Ỷ Nương buông một câu cụt lủn:
- Nói.
- Ngạn Kim Tiêu giao cái mạng này cho Thạch nương nương, xem như ân oán giữa Thạch nương và Tự Khan không còn nữa. Nếu như sau này Thạch nương có gặp lại hậu nhân của Tự Khan thì hãy cho họ một sinh lộ. Kim Tiêu thay Tự Khan trả oán nợ cho Thạch nương.
- Ngươi thay Vương Tự Khan trả oán nợ cho ta?
Kim Tiêu gật đầu:
- Đúng.
Kim Tiêu thả lỏng song thủ theo hai bên hông, nhạt nhẽo nói:
- Thạch nương... Ra tay đi.
- Ngươi đích thị là hậu nhân của Vương Tự Khan chứ?
Kim Tiêu gật dầu:
- Không sai... Kim Tiêu là giọt máu của Vương Tự Khan với mẫu thân Ngạn Thi Thư.
Địa chủ U Linh thả bước về phía chàng. Thị vừa đi vừa nói:
- Kim Tiêu... bổn nương rất mãn nguyện chiều theo ý của ngươi.
Di Hoa bước nhanh đến quì xuống trước mũi hài của Thạch Y Nương.
- Nương nương... Di Hoa cầu xin người đừng giết Ngạn Kim Tiêu.
Nhìn xuống Di Hoa, Thạch ý Nương nhíu mày.
- Di Hoa... đây là ý của hắn kia mà.
Di Hoa nhìn lại Kim Tiêu.
- Ngươi đi đi.
Kim Tiêu lắc đầu:
- Không can hệ gì đến Di Hoa, Kim Tiêu đã quyết định rồi.
- Ngươi điên rồi. Ngươi phải biết quý cái mạng của ngươi chứ?
Nàng nhìn lại Thạch Ỷ Nương.
- Nương nương... Di Hoa xin người.
Kim Tiêu nhìn Thạch Ỷ Nương:
- Thạch nương đừng nghe những gì Mộng Di Hoa nói. Nếu Thạch nương để Ngạn Kim Tiêu sống, có ngày ta sẽ cướp mất Mộng Di Hoa trên tay của Thạch nương đó.
Sắc diện của Thạch Ỷ Nương đỏ hẳn lên. Thị bước qua Di Hoa tiến thắng đến trước Kim Tiêu.
- Tiểu tử muốn chết lắm à?
- Không phải muốn chết mà muốn trả ơn cho người đã chết.
- Tại sao ngươi lại có ý tưởng ngông cuồng đó nhỉ?
Trong khi Thạch Ỷ Nương thốt ra câu nói đó thì Di Hoa lê gối đến bên chân Thạch Ỷ Nương. Nàng vồn vã nói:
- Nương nương... Hãy tha cho Kim Tiêu.
Thạch Ỷ Nương cau mày:
- Tại sao Di Hoa lại lo lắng cho gã tiểu tử này.
- Kim Tiêu là bằng hữu của Di Hoa.
Kim Tiêu nhìn nàng.
- Kim Tiêu đã quyết định rồi... Nàng đừng cản Thạch nương.
Nhìn lại Thạch Ỷ Nương, Kim Tiêu đanh giọng nói:
- Nương nương còn chờ gì nữa mà chưa ra tay. Chỉ cần nương nương giữ lời với Kim Tiêu. Cái chết của Ngạn Kim Tiêu không còn oán nợ gì giữa Vương Tự Khan và nương nương.
Thạch Ỷ Nương gật đầu:
- Ngươi khí khái lắm. Nếu Tự Khan linh thiêng chứng kiến cảnh này hẳn sẽ rất đau lòng và cũng tự hào có một hậu nhân như ngươi.
Vừa nói Thạch Ỷ Nương vừa điểm một chiếc vuốt vào ngay giữa tam tinh Kim Tiêu.
Mặt chàng vẫn cứ trơ ra như tượng và tiếp nhận lấy chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương.
Di Hoa biến sắc, hối hả nói:
- Nương nương.
Không để cho Di Hoa nói hết lời, Thạch Ỷ Nương bất ngờ điểm chỉ phong bế tịnh huyệt của nàng.
Mụ vừa điểm chỉ vừa nói:
- Nàng đừng chen vào chuyện này.
Kim Tiêu nhìn Di Hoa:
- Thạch nương nói đúng, nàng đừng chen vào chuyện này.
Thạch Ỷ Nương nhìn lại Kim Tiêu.
Hai người đối nhãn nhìn nhau:
- Tại sao tiểu tử lại có ý này.
Kim Tiêu cao ngạo:
- Vì tại hạ là Ngạn Kim Tiêu chứ không phải là Vương Kim Tiêu.
- Ta không hiểu ý của ngươi.
- Nương nương hãy thực hiện ý trả hận của mình. Nương nương sẽ thỏa mãn vì trả thù được và ngược lại, Tự Khan sẽ rất đau lòng. Tự Khan chết cũng vẫn ôm nỗi đau này trong cảnh giới hư vô.
- Được Ta sẽ giết ngươi. Tự Khan có nhận ra người thiên cổ nhưng vẫn đau lòng là bổn tọa thấy thích thú rồi.
Vừa nói Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương vừa toan ghim chiếc vuốt vào tam tinh Kim Tiêu.
Di Hoa muốn thét lên nhưng không sao thốt được thành lời. Nàng nhắm mắt lại cùng với hai dòng lệ trào ra khóe mắt.
Những tưởng đâu chiếc vuốt của Thạch Ỷ Nương sẽ xuyên qua tam tinh Kim Tiêu, nhưng lão Bửu đã kịp xuất hiện. Lão Bửu vừa bước vào biệt phòng của Thạch Ỷ Nương vừa nói:
- Ngạn Kim Tiêu không đáng chết đâu và mụ có lấy mạng Kim Tiêu cũng chẳng quang minh chính đại gì. Lấy mạng một người không hề có phản ứng gì, đâu phải là hành vi của Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
Kim Tiêu nhìn lại Bửu Chỉnh Tư.
Cả Thạch Ỷ Nương cũng dời mắt nhìn lão.
- Bửu Chỉnh Tư...
Bửu Chỉnh Tư chấp tay sau lưng bước đến bên Kim Tiêu, nhìn Thạch Ỷ Nương.
- Lão Bửu tưởng đâu Thạch Ỷ Nương không còn nhận ra lão Bửu này nữa chứ.
- Làm sao bổn tọa không nhận ra lão nô bộc tuyệt đối trung thành của Vương Tự Khan.
- Còn được Thạch nương nhận ra, thật vinh hạnh cho lão Bửu này quá.
Thạch Ỷ Nương trừng mắt nhìn lão Bửu Chỉnh Tư.
- Tại sao lão Bửu lại ngăn cản bổn tọa, không cho bổn tọa giết Ngạn Kim Tiêu.
- Bởi vì đó không phải là hành vi của Thạch Ỷ Nương. Còn điều thứ hai. Lão Bửu muốn nói với Thạch nương. Tại sao Thạch nương không đặt câu hỏi vì nguyên có gì mà Kim Tiêu tự dấn thân đến nạp mình cho Thạch nương. Ai cũng quý cái mạng mình mà.
Lão Bửu tin Kim Tiêu không phải là ngông cuồng và không biết quý mạng của y.
Kim Tiêu chợt buồng tiếng thở dài, lắc đầu:
- Nghĩa phụ...
Bửu Chỉnh Tư quắc mắt nhìn chàng.
- Im...
Kim Tiêu cắn răng trên vào môi dưới.
Nhìn lại Thạch Ỷ Nương, Bửu Chỉnh Tư gượng cười,vuốt râu từ tốn nói:
- Lão Bửu tin một điều... Nếu Địa chủ U Linh giết Ngạn Kim Tiêu, Vương Tự Khan sẽ không đau khổ và không buồn, thậm chí ngược lại còn cảm kích Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương.
- Lão Bửu nói vậy có ý gì?
- Có ý lắm chứ. Bửu Chỉnh Tư chẳng giấu gì Thạch nương. Ngạn Kim Tiêu mặc dù là giọt máu của Tự Khan nhưng y có nhận Kim Tiêu là hậu nhân của mình đâu. Chính vì lý do đó mà Ngạn Kim Tiêu muốn trả thân xác phù phiếm này cho Vương Tự Khan.
Vương Tự Khan sẽ rất hoan hỷ nếu như Thạch Ỷ Nương giết Kim Tiêu. Bởi Tự Khan nhổ được một giọt máu mà y không muốn có trong cuộc đời này. Thứ hai y còn biến Thạch Ỷ Nương thành một câu chuyện đàm tiếu cho người võ lâm. Một Địa chủ U Linh mà đi sát tử một tiểu tử không hề có ý phản kháng lại.
Lão vuốt râu.
- Nói một cách nào đó, trong sự vô vọng, Kim Tiêu tìm đến cảnh giới tử vong để chối bỏ sự tồn tại của mình thì lại được Thạch Ỷ Nương ra tay thực hiện cái ý đồ của y.
Thạch Ỷ Nương rút hẳn tay lại.
Mụ nhìn lại Kim Tiêu.
- Tiểu tử... Lão Bửu nói đúng chứ?
Kim Tiêu nhìn vào mắt Thạch Ỷ Nương.
- Muốn trả hận Vương Tự Khan, Thạch nương hãy ra tay với Kim Tiêu.
Lão Bửu chen vào:
- Ngươi dừng buộc Thạch nương phải mất uy danh của mình. Một Địa chủ U Linh đâu thế ra tay giết một gã hồ đồ tự đi tìm cái chết như ngươi.
Lão chỉ vào ngực mình:
- Nếu Thạch nương muốn trả hận Vương Tự Khan, thì nên trút oán hận vào ta, còn tốt hơn cái mạng nhỏ của ngươi đó.
Thạch Ỷ Nương phá lên cười khanh khách. Mụ vừa cười vừa nói:
- Ngạn Kim Tiêu... lão Bửu nói đúng đó. Ta sẽ trút oán hận lên đầu lão Bửu... Nhưng ta vẫn cho ngươi một cơ hội. Một cơ hội để ngươi cứu lão Bửu và hóa giải nghiệp oán giữa ta và Vương Tự Khan. Con trăng sau hãy đến ghềnh Vọng Tình để gặp ta. Ta hy vọng lúc đó Ngạn Kim Tiêu không phải như bây giờ. Ngươi sẽ thấy Vương Tự Khan lập lại câu chuyện mười sáu năm về trước.
Lời vừa dứt thì bất thình lình Địa chủ U Linh điểm chiếc vuốt xuyên qua bờ vai của lão Bửu.
Lão Bửu rùng mình thốt lên:
- Ôi...
Thạch Ỷ Nương rút tay lại.
Kim Tiêu hốt hoảng giữ tay lão Bửu:
- Nghĩa phụ...
Chàng nhìn Thạch Ỷ Nương.
Địa chủ U Linh Thạch Ỷ Nương nhạt nhẽo nói:
- Trong chiếc vuốt của ta có một thứ kịch độc chỉ có ta mới hóa giải cho lão Bửu.
Hai mắt Ỷ Nương hơi nhíu lại nhìn Kim Tiêu:
- Câu chuyện mười sáu năm về trước sẽ lập lại. Nếu ngươi thắng, lão Bửu được sống. Bằng như ngươi thua, ngươi cũng sẽ chịu một số phận giống như ta mười sáu năm trước.
Thạch Ỷ Nương hừ nhạt mặt tiếng:
- Nhớ cái hẹn của ta.
Thạch Ỷ Nương nói rồi, điểm chỉ giải huyệt cho Di Hoa, dìu nàng về phía tràng kỷ.
Vừa dìu Di Hoa về phía tràng kỷ, Thạch Ỷ Nương vừa nói:
- Hai ngươi đi đi... đừng đứng đó làm chướng mắt bổn tọa.
Tấm rèm lụa phủ ngang tràng kỷ được Thạch Ỷ Nương kéo xuống che khuất hai người.
Lão Bửu nhìn Kim Tiêu.
- Đi với ta.
Kim Tiêu như người mất hồn ngơ ngẩn.
Lão Bửu giật tay chàng.
- Đi với ta... Hay Kim Tiêu muốn Bửu Chỉnh Tư này chết ngươi mới vừa lòng.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài rồi cùng Bửu Chỉnh Tư đi ra cửa.
Lão Bửu buông tiếng thở dài vừa đi vừa nói:
- Kim Tiêu sao ngươi dại dột như vậy?
Kim Tiêu im lặng không đáp lời lão. Chàng chỉ biết trái tim chàng đang có những cái đau thầm kín mà không thố lộ với ai được.
Lão Bửu dừng bước, kéo Kim Tiêu lại. Kim Tiêu mơ hồ nói:
- Chúng ta đi đâu.
- Ngươi hãy lấy lại thần thức của mình đi. Ngươi đừng có ngờ nghệch và ngơ ngẩn như vậy. Ngươi không thể chết được. Ngươi còn nhiều trọng trách phải làm, vì ngươi mà cái mạng của lão Bửu đã bi treo trước lưỡi hái tử thần. Ngươi phải cứu lấy cái mạng của ta chứ.
Kim Tiêu nhìn lại lão Bửu, bặm hai cánh môi vào với nhau.
- Kim Tiêu không để họa giáng xuống đầu nghĩa phụ đâu.
- Quân tử bất hí ngôn. Nếu như ta có mệnh hệ gì thì ta sẽ làm ma trù ếm ngươi. Bởi vì sự hồ đồ của ngươi mà ta ra nông nổi này.
Kim Tiêu buông tiếng thở dài:
- Đúng ra nghĩa phụ không nên chen chân vào chuyện này.
- Ta để cho ngươi tự ai tìm cái chết được à?
Lão nói rồi nắm tay Kim Tiêu sải bước đi nhanh.
Hai người đi thẳng một mạch đến Pháp Quang tự.
Ngôi cổ tự giờ đây không còn nữa mà chỉ còn lại một đống hoang tàn tựa một nấm mộ khổng lồ.
Kim Tiêu hỏi:
- Nghĩa phụ.
- Đừng hỏi nhiều.
Lão đưa Kim Tiêu đi luôn một mạch đến gian tiểu cốc của Giác Chân đại sư.
Đẩy cửa gian cốc xá của Giác Chân đại sư, lão Bửu cùng Kim Tiêu bước vào trang gian cốc xá nhện phủ đầy.
Cảnh hoang tàn tiêu điều khiến Kim Tiêu và lão Bửu không khỏi bùi ngùi buông tiếng thở dài.
Kim Tiêu hỏi:
- Nghĩa phụ, chúng ta vào đây để dọn dẹp ư?
- Không có, trước đây Giác Chân đại sư có nói với ta. Nếu như sau này người viên tịch, thì trao lại cho ngươi thứ này.
Vừa nói lão Bửu vừa xoay chiếc bàn cây. Một cái hốc bí mật lộ ra.
Người lấy từ trong chiếc hốc đó ra một bức đồ họa. Trong bức đồ họa vẽ hai người, một tăng và một tục nhân ngồi đối diện với nhau.
Lão Bửu đặt bức họa vào tay Kim Tiêu:
- Ngươi muốn cứu ta, phải thẩm thấu bức họa này. Giác Chân đại sư nói ai thẩm thấu được bức đồ họa này, người đó là thiên hạ đệ nhất nhân. Ngươi phải ở lại đây để tham khảo bức họa này.
Lão Bửu nói rồi tự tay quét dọn ngôi cốc xá.
Lão vừa thu dọn vừa nói:
- Lúc này ta chỉ còn hy vọng vào ngươi thôi.
Lão Bửu vừa nói vừa cởi áo. Trên bờ vai lão nơi móng vuốt của Thạch Ỷ Nương xuyên thủng chẳng có một giọt máu nào rịn ra ngoài trừ dấu bầm tím to bằng mặt bàn tay áp vào.
Kim Tiêu lo lắng nhìn lão Bửu.
Lão Bửu khoát tay:
- Đừng lo cho ta. Hãy nghĩ đến việc ngươi phải làm. Ta tin Ngạn Kim Tiêu sẽ hiểu được bức đồ họa của Giác Chân đại sư để lại.
Lão vận lại áo rồi nói:
- Ta đi mua thức ăn và rượu về cho ngươi và ta đây. Thời gian một con trăng không có nhiều để cho ngươi phân tâm đâu, sinh mạng của lão Bửu Chỉnh Tư đều phụ thuộc vào ngươi đó. Huống chi còn chuyện lấy lại Ngọc ấn trước ngày Thiên tử đăng cơ nữa.
Đến cái ngày đó, nếu không có Ngọc ấn thì Giang Vi Tử bị tội chết mà cả họ Vương e rằng cũng khó tránh khỏi bị tội khi quân tru di cửu tộc.
Lão buông tiếng thở dài rồi quay bước bỏ ra cửa.
Kim Tiêu nhìn theo lão Bửu cho đến khi lão bỏ đi hẳn.
Chàng nhìn lại bức họa đồ mà Giác Chân đại sư để lại.
Nhìn bức họa đồ đó Kim Tiêu nhíu mày.
Chàng nghĩ thầm:
“Bức họa đồ có ý nghĩa gì. Phải chăng đây là hai cao thủ đang đổi ý với nhau. Một là Giác Chân đại sư còn người kia là ai. Chẳng lẽ là phụ thân Vương Tự Khan.”
Kim Tiêu nhìn bức họa đồ chăm chăm, chàng cố mở hết trí não để thẩm thấu ý nghĩa của bức họa đồ đó, nhưng tất cả cứ như một mớ bồng bông trong tâm thức chàng.
Kim Tiêu treo bức họa lên vách, ngồi đối diện nhìn nó. Thời gian cứ chậm chạp trôi qua. ánh bình minh ló dạng, hắt ánh sáng vào trong gian thảo cốc, rọi lên bức họa đồ.
Kim Tiêu nhíu mày khi lờ mờ thấy những dòng chữ ẩn hiện trên bức họa.
- Vô Tướng, Vô Chiêu,Vô Thức.
Dưới sáu chữ đó là những bút tự lý giải, Kim Tiêu nhẩm đọc những dòng chữ lý giải:
- Thân tại thân, chiêu tại chiêu, thức tại thức. Thân ý là một, ý chính là chiêu, còn thân là do chiêu thể hiện ý. Đạt được cái ý của võ học là thần nhập ý, ý là thân chính là Vô thức.
Kim Tiêu nhíu mày đọc đi đọc lại những dòng ghi lại trong bức họa đồ rồi định nhãn quan sát hình nhân vẽ lại trên họa đồ.
Chàng nhẩm nói:
- Đúng rồi, đại sư và phụ thân đang đối ý với nhau. Từ sự đối ý này hai người đã đạt tới cảnh giới tối thượng của kẻ luyện công. Chính vì lẽ đó mà Giác Chân đại sư biết được khi nào mình viên tịch, còn phụ thân thì có thể thản nhiên tiếp nhận bất cứ cực hình của Đổng Kỹ Thượng mà không cảm thấy chút bấn loạn nào. Hai người đã đạt tới cảnh giới thân ý là một.
Kim Tiêu đứng lên bước ra ngoài thảo xá, ánh bình minh đã nhuộm cả khoảng không gian tĩnh lặng của chốn Phật môn.
Kim Tiêu nhìn vầng nhật quang đang dần trỗi lên. Chàng nhẩm nói:
- Ta chế tác ra võ công, chứ võ công không chế tác ra ta.
Huyền Học Đây là triết lý nhấn mạnh con người chẳng tồn tại trong cuộc sống, mà mỗi con người còn là chủ thể của tinh thần, đều tồn tại và trực tiếp đối diện với vũ trụ. Bản thân của vũ trụ là “Đạo” huyền hư, bốn mùa chuyển động, sự hưng suy của vạn vật đều là dáng vẻ bề ngoài của “Đạo”. Nhận biết ra mình là “Đạo” huyền hư, nhận biết ra tất cả những sự dịch chuyển trong cõi nhân sinh này đều có sự tương đối trong sự chuyển dịch của vũ trụ. Khẳng định được chủ thể tinh thần là khẳng định được cái chân của đạo huyền hư vi điêu.