Công tước của riêng em - Chương 15
Chương 15
“Hai cô bé ấy hẳn đã bỏ trốn rồi,” Eleanor nói, ôm cô bé. “Sau cùng thì, chúng là con ngài, Villiers. Điều đó chắc chắn là những gì đã xảy ra.”
Anh đã đi qua đống rơm bẩn thỉu và đang quan sát cửa sổ, rất cao và bụi bẩn két lại đến không thể miêu tả nổi. “Chúng không đi ra qua đường này.” Lũ lợn tất nhiên không thể ăn thịt đến tận hai đứa trẻ. Một trong số những con lợn đó béo đến mức anh còn không tưởng tượng nổi cảnh nó đứng dậy. Dù người ta cũng phải nghĩ rằng cái dạ dày khổng lồ đó có đủ chỗ chứa một đứa bé con.
Không. Tất nhiên là không. Người ta không thể tưởng tượng được điều đó.
“Có người đã thả chúng ra,” Eleanor nói. “Một người nào đó trong ngôi nhà này đủ tốt bụng để chăm lo cho hai cô bé bị nhốt trong cái nơi ghê tởm này qua đêm.”
Máu đang đập dồn dập bên tai và anh chỉ nghe được một phần những gì cô nói. Đột nhiên cô đến bên anh, cầm lấy tay anh. “Một người hầu đã cứu chúng,” cô lặp lại.
Một người hầu… Một người hầu. Tất nhiên một người hầu đã cứu chúng. Màn sương mù đỏ rực trong đầu anh tan biến một cách thần kỳ. Anh thậm chí còn không cảm ơn cô, chỉ nhét lưỡi kiếm của mình vào bao; anh hẳn đã rút nó ra mà không nhận thấy. “Bất kể người nào đã cứu các con ta đều được trọng thưởng hậu hĩnh.”
Nhưng sau khi bà Minchem bị người hầu của Villiers dẫn đi, chửi rủa và chống đối, tất cả người hầu đã tập hợp lại, họ phát hiện ra rằng không một người nào dám chống lại mệnh lệnh của bà hiệu trưởng.
“Các người thường xuyên để lũ trẻ lại qua đêm,” Villiers phát biểu, nhìn khắp các khuôn mặt.
“Bà ta không phải là một phụ nữ dễ chịu,” một người hầu nói. Anh ta là một thằng ngốc hèn nhát, quay mặt sang một bên chứ không dám nhìn vào mắt Villiers.
“Tất cả các người bị sa thải,” anh nói. “Tiểu thư Lisette sẽ bảo đảm các người không được thuê trong vùng này nữa,” anh quay sang nhìn Eleanor. “Lisette đâu?”
“Cô ấy thấy choáng váng khi biết về chuồng lợn,” Eleanor nói, “tôi đã cho người đưa cô ấy về nhà. Cô ấy sẽ cho xe quay lại đón chúng ta. Các con ngài đang ở đâu đó trên khu đất này. Chúng ta phải tìm chúng.”
Nhưng hai tiếng sau lũ trẻ vẫn chưa được tìm thấy. Mọi căn phòng đều đã được lục soát, kho thóc bị lật tung, chuồng lợn bị khám từ trong ra ngoài.
Chẳng có dấu hiệu nào của hai cô bé.
“Chắc là chúng đã bỏ chạy,” Villiers nói. “Đó là việc mà ta hẳn sẽ làm.”
“Vào lúc này chúng ta chẳng thể làm gì được nữa,” Eleanor nói. “Chúng ta phải về nhà. Quá giờ ăn trưa lâu rồi. Ngài hãy lệnh cho người hầu của mình ra ngoài tìm kiếm khu vực phụ cận rồi chẳng mấy chốc họ sẽ tìm được hai đứa trẻ thôi. Chúng không thể đi xa được.”
Điều đó là đúng. Anh có thể cảm nhận được sự hợp lý trong đó như một liều thuốc an ủi cho linh hồn mình.
“Trong trại mồ côi cô đã gọi tôi là Leopold,” anh chỉ ra.
“Một khoảnh khắc yếu đuối,” cô nói, vịn vào tay một người hầu để trèo vào xe.
Khi đã vào trong xe, anh ngửa đầu ra sau để không phải nhìn vào mắt cô và nói. “Cô hẳn đang nghĩ thật kỳ cục khi tôi…” Anh cố tìm ra cách để diễn đạt chính xác chuyện vừa xảy ra với mình.
“Ngài đã hoảng sợ,” Eleanor nói, rút một chiếc gương ra khỏi cái túi lưới và lau một vết nhơ trên má. “Cái chuồng đó! Người phụ nữ bệnh hoạn đó! Tôi cũng hoảng sợ hệt như vậy, mà lũ trẻ còn chẳng phải con tôi.”
“Tôi khó mà có thể tuyên bố chúng là con mình, theo nghĩa của từ đó. Tôi thậm chí còn không biết chúng đang sống ở đâu cho tới mấy ngày trước. Tôi chưa từng nghĩ đến chúng cho tới năm nay. Chúng có thể đã ngủ cả đời trong chuồng lợn thì tôi cũng đâu có biết.”
“Vớ vẩn. Ngài đã trả tiền để chúng có được mái nhà thật tốt, được ấm áp, ăn no và được dạy dỗ. Như thế đã nhiều hơn những gì mà nhiều ông bố khác sẽ làm trong tình huống đó rồi,” cô nhìn vào mình trong gương rồi thả nó lại vào túi. “Chúa biết, ngài đủ giàu để trao cho tất cả bọn trẻ tiền thừa kế, và điều đó sẽ giúp chúng có một tương lai tươi đẹp.”
“Không người đàn ông nào đủ giàu có để mua lại quá khứ của mình,” Villiers nói.
Cô nhìn vào mắt anh, vẻ hối tiếc trong mắt cô khiến anh cảm thấy khá hơn. “Đúng vậy. Nhưng than vãn về chuyện đó cũng chẳng được ích gì. Tôi hy vọng rằng Willa nhớ dắt Hàu đi dạo. Nếu không thì phòng tôi cũng sẽ hôi hám hệt như cái chuồng đó vậy,” cô lại lục túi.
Cô là một người tốt, Villiers nghĩ, quan sát dưới đôi mắt khép hờ để cô không nhận ra. Anh chưa từng nhận thấy Eleanor có một cái cằm kiên quyết đến mức nào cho tới khi cô đối đầu với bà Minchem.
Ở Eleanor có một điều gì đó khiến anh muốn cắn cô. Anh muốn cắn cái cằm nhỏ xinh kiên quyết đó. Và làm vậy với cổ cô, nó cũng mạnh mẽ như cô: một cái cổ xinh xắn, dữ dội.
Không nghĩ ngợi nhiều, anh nhỏm dậy và ngồi xuống cạnh cô, đè nát váy cô. Cô rít lên một câu trách mắng nào đó, nhưng anh hôn cô đến khi im lặng. Cô có vị như một trái mâm xôi đầu mùa xuân, ngọt và chua đến mức nó làm lưỡi rực lên. Và không hiểu sao cô cũng có vị tức giận nữa, điều đó khiến anh tự hỏi vì sao mình có thể nếm được những gì cô đang cảm thấy.
Nhưng rồi cô không còn tức giận nữa, vòng tay quanh cổ anh và nói “Leopold“ trong miệng anh. Anh ngừng hẳn nghĩ ngợi và chỉ tập trung hôn cô. Sau một lúc anh nhận ra rằng có gì đó rất khác trong cái cách cô hôn. Một điều gì đó mà anh không nhận ra.
Cô đang hôn lại anh. Thật sự hôn trả anh.
Cô đã vùi một tay vào tóc anh mạnh đến mức khá đau. Và lưỡi cô chơi đùa với lưỡi anh, sà xuống, lẩn trốn, và làm anh điên lên vì khao khát.
Không phải là trước đây anh chưa từng được hôn. Nhưng khi anh để miệng mình lướt dọc má cô, nghĩ đến việc cắn tai cô thì cô ra lệnh cho anh quay lại bằng giọng khàn khàn khe khẽ. Và khi anh không làm theo, cô túm lấy đầu anh và kéo anh quay lại.
Điều đó thật mới mẻ. Chưa từng có người phụ nữ nào…
Anh lại lạc mất suy nghĩ bởi vì cô gọi tên mình, tên thánh của anh, như một tiếng rên gừ gừ, và từng phân trong cơ thể anh cháy rực lên.
Cô nóng bừng, đỏ ửng, và hết sức đáng khao khát. Cô nhìn anh theo một cách riêng, như thể cô đang âm ỉ cháy, như thể cô chỉ muốn một thứ duy nhất trên thế giới này…
“Em không phải là trinh nữ,” anh nói, tự làm bản thân ngạc nhiên. Quý ông không nói những điều như vậy với các quý cô, chứ chưa nói đến là cô con gái danh giá của một công tước.
Cô chạy một ngón tay trên lông mày anh, xuống mũi anh. Anh gần như đã rùng mình trước sự động chạm của cô. Kể cả cô gái điếm hạng sang nhất trên thế giới này cũng chẳng thể nào tạo ra được vẻ đẹp nhục cảm mà dường như Eleanor tạo ra được chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi. Có điều gì đó ở nó… Anh cần phải nghĩ cho ra, nhưng anh không có thời gian.
“Hãy nói với tôi rằng em không phải trinh nữ đi.” Sau một lát anh nói, trấn an mình rằng không phải mình đang van xin đâu đấy.
“Tôi không biết điều đó thì có liên quan gì với hoạt động riêng tư của chúng ta.”
Cô không phải trinh nữ. Anh biết điều đó. Bắt cô xác nhận điều đó là hành vi hết sức không lịch sự. Sự hứa hẹn của khoái lạc cấm đoán ngân vang trong máu nên anh phải hôn cô thêm lần nữa.
Họ bước ra khỏi xe để rồi được đón chào bằng một tiếng sủa điên cuồng. Hàu nhảy khỏi bậc thềm trước cửa phấn khởi khi nhìn thấy cô chủ đến mức cơ thể béo mập nhỏ xíu của nó xoắn hẳn lại trên không trung. Nó phóng thẳng vào vòng tay cô theo đúng nghĩa đen.
“Em yêu,” Eleanor nói khi nó liếm mặt cô. “Em sợ là chị sẽ ra đi và bỏ em lại mãi mãi sao?”
Villiers không thể không nghĩ rằng mình vừa đạt được một mức độ thấp kém mới trong đời. Ghen tị với một con chó. Tuyệt vời.
“Giờ thì chị sẽ đặt em xuống, Hàu,” Eleanor nói. “Em không được sủa nữa, bởi vì Lisette sợ em.”
Hàu liếm cô thêm một cái cuối cùng, cô đặt nó xuống đất, nó lại bắt đẩu sủa. Villiers bước lên trước.
“Hàu.”
Hàu ngồi bệt xuống và soi anh từ đầu tới chân. Villiers không có đòi hỏi gì với lũ chó hết. Chúng thông minh, chúng ích kỷ, chúng chỉ tập trung vào được một việc. Hàu mở miệng ra.
“Hàu“, Villiers nói, hạ giọng xuống một đến hai quãng tám[30].
[30] Quãng tám: Một quãng âm giữa một âm cao với một âm cao khác có tần số bằng một nửa hay gấp đôi nó.
Hàu ngậm miệng lại, cho thấy nó cũng thông minh như mọi con chó khác mà Villiers từng gặp trong đời.
“Một con chó mới ngoan làm sao,” Eleanor nói, giọng hết sức hài lòng với con chó lai nhỏ béo mập, vừa được cô hôn khắp trên cái đầu ngớ ngẩn.
“Không có con chó nào ngoan hết,” Villiers nói, “cũng như chẳng có người đàn ông nào xấu.”
“Chắc chắn là có đàn ông xấu! Và cả phụ nữ xấu nữa. Nhìn bà Minchem mà xem.”
“Có những người đàn ông đã chiến thắng nỗi sợ hãi. Bà Minchem thì không sợ gì hết vì bà ta hành động mà không bị trừng phạt. Bà ta muốn đưa một đứa trẻ rắc rối vào chuồng lợn nên mới làm vậy. Điều đó không hẳn là xấu – chỉ là tận dụng thời cơ mà thôi.”
“Tôi nghĩ điều đó rất xấu. Và Hàu là một con chó ngoan, bởi vì nó vâng lời. Ở yên đấy, Hàu. Và đừng có sủa. Đấy, ngài thấy…”
Đột nhiên Hàu nhảy bật dậy với cú xoắn người kỳ lạ và bắt đầu sủa như một con thỏ điên có dây thanh quản.
“Hàu!” Eleanor kêu lên nhưng Hàu nhảy qua cả hai người họ và chạy qua cánh cửa xe đang mở.
“Không được để những con vật chưa được dạy dỗ vào trong xe của tôi!” Villiers quát lên.
Anh và Eleanor đến cửa cùng một lúc.
Hàu đang sủa với sự chú tâm duy nhất mà một người ăn xin nhìn về một cái bánh pudding đang nóng hổi.
Một cái đệm ghế đã bị quăng sang bên, nắp gỗ được nhấc lên, và hai khuôn mặt quá mức bẩn thỉu và khá ngái ngủ nhìn chằm chằm vào Hàu. Hai khuôn mặt giống hệt nhau.
“Jane-Lucinda,” Villiers nói. Một trong hai cô bé gật đầu.
“Và Jane-Phyllinda,” Eleanor thở mạnh.
Đã bày tỏ được suy nghĩ của mình, Hàu ngừng sủa.
“Làm sao ngài biết tên của bọn cháu?” Lucinda gặng hỏi, vòng tay ôm lấy em gái một cách đầy bảo vệ.
“Chúng ta đang tìm các cháu đây,” Eleanor nói sau một giây im lặng trong khi Villiers cố tìm ra cách để nói. Bởi vì ta là cha các con.
“Tìm bọn cháu sao? Vì sao?” cằm cô bé hếch lên. “Cô có thể nói với bà Minchem rằng bọn cháu hy vọng bà ta bị ngã và bị lũ lợn ăn mắt cá chân, bởi vì bọn cháu sẽ không quay lại.”
“Ta đồng ý,” Villiers nói.
“Mãi mãi.”
“Bây giờ các cháu có muốn ra khỏi cái hộp cất chăn không?” Eleanor hỏi. “Cô có thể bảo đám với các cháu là Hàu sẽ không làm đau các cháu đâu.”
Cô bé gan dạ hơn trèo ra khỏi hộp. Cô bé gần như chẳng mặc gì, chỉ mặc mỗi một bộ váy thô ráp không có tất và chỉ có một chiếc giày. Hàu lao tới và ngửi chân cô bé với vẻ thích thú mãnh liệt.
Chắc chắn là cô bé có một cái mùi thú vị, Villiers ngay lập tức nhận dạng nó là mùi hương của chuồng lợn. Thực ra thì, giờ đây khi anh nghĩ tới, cả bốn người họ đều đang bốc mùi.
“Hàu sẽ không làm đau cháu đâu,” Eleanor nói một cách khuyến khích. “Nó chỉ là một con chó con thôi mà.”
Lucinda vỗ nhẹ đầu Hàu. Nó đã ngửi xong chân cô bé nên ngồi xuống, ngẩng lên nhìn mặt cô bé và đưa ra một mệnh lệnh ngắn gọn.
“Nó muốn gì?” Lucinda hỏi.
“Nó muốn cháu vỗ về nó cho tử tế,” Eleanor nói. “Và gãi tai nó. Nó thích thế. Cháu có muốn rời khỏi hộp không?” cô hỏi và Phyllinda lắc đầu.
Lucinda ngồi xuống trên sàn xe trong khi Hàu nhảy vào lòng cô bé. Cô bé bắt đầu cười khúc khích không ngừng lại được khi chú chó liếm mặt. Villiers nhìn một cách hứng thú khi khuôn mặt cô bé hiện lên sau đám bùn đất.
Nhưng anh không nhìn rõ cô bé trông như thế nào cho tới khi kéo Hàu ra ngoài, mang theo Lucinda ra cùng. Và rồi anh suýt nữa thì khuỵu chân xuống vì ngạc nhiên.
Mắt cô bé có màu tử đinh hương sẫm thật lộng lẫy, màu của cây phi yến cuối hè.
“Mắt của bà tôi…” anh nói với Eleanor, rồi nhận ra là cô vẫn còn ở trong xe. Anh thò đầu vào thì phát hiện thấy cô đã dỗ Phyllinda ra khỏi hộp.
“Nó không phải là một chú chó hư đâu,” Eleanor đang nói. “Cháu chỉ cần ló đầu ra ngoài cửa thôi là sẽ thấy chị gái mình đang chơi cùng nó. Hàu chỉ là một con chó con thôi mà.”
Nhưng Villiers nhìn khuôn mặt sợ hãi, bướng bỉnh của Phyllinda là biết rằng nó quá sức chịu đựng của đứa trẻ. Cô bé mới năm tuổi và đã phải ở cả đêm trong chuồng lợn, hẳn là sợ bị ăn thịt, cô bé đã thoát khỏi chuồng lợn nhưng rồi lại thấy mình - chỉ có Chúa biết bằng cách nào - vào xe của họ; giờ cô bé đang đối mặt với nguy cơ bị một con chó cắn. Bản năng tự bảo vệ của bé rõ ràng đã được mài giũa trong trại mồ côi đó.
“Đây,” anh nói, kéo cô bé ra khỏi ghế.
Cơ thể cô bé cứng đờ lại, nhưng anh bế bổng cô bé lên vai và lùi ra khỏi xe.
Phải đến khi quay người lại anh mới nhận ra họ đã thu hút một lượng lớn khán giả. Đến giờ, đa số gia nhân trong nhà công tước Gilner đã ra khỏi nhà và đang sững sờ đứng nhìn.
Eleanor cúi xuống nhìn Lucinda, giờ đang ngồi trên đất với Hàu trong lòng. “Nếu cháu đứng dậy và đi cùng bọn cô thì Hàu sẽ đi theo.” Anh nghe cô nói.
Người đánh xe đang nhìn thẳng về phía trước, hết sức nghiêm trang, nhưng Villiers có thể thấy tai anh ta hơi vẫy vẫy khi cố dỏng lên để nghe.
“Đây là Lucinda, và đây là Phyllinda,” anh nói. “Lucinda, đứng dậy.” Cô bé lồm cồm đứng dậy. Nhóm người hầu phát ra tiếng xôn xao như tiếng một cơn gió thổi qua một chồng rơm.
“Có ai biết con trai ta đang ở đâu không?” Villiers hỏi. Tất cả mọi người nhìn xung quanh, như thể chắc chắn người khác biết. “Sáng nay nó đã tới trại mồ côi,” Villiers nói tiếp, “Có ai thấy nó đi hay về không?”
Không ai nói gì.
“Nó có ở trong phòng trẻ không?”
Popper ra hiệu và một người hầu lao vội lên gác.
“Tobias sẽ làm gì ở trại mồ côi chứ?” Eleanor hỏi, nhíu mày. “Thằng bé…”
“Anh ấy đã nói mình sẽ về nhà,” Lucinda xen vào, rời mắt khỏi chú chó.
Đây mới là chuyện bất ngờ đây. Mọi con mắt đổ dồn vào cô bé.
“Cháu biết Tobias à?” Eleanor hỏi.
Lucinda cười toe toét, và Villiers nhìn qua đống bùn đất lem luốc và nước dãi chó, ai mà biết được anh khám phá ra rằng con gái mình là một cô bé hết sức xinh xắn. “Sáng nay anh ấy đã đưa bọn cháu ra khỏi chuồng lợn,” cô bé nói. “Bọn cháu đã nghe thấy một tiếng rầm.”
“Bọn cháu cứ tưởng bà Minchem lại đến,” Phyllinda nói, giọng cao vút và nhỏ như sợi chỉ.
Anh siết chặt vòng tay ôm cô bé. “Bà Minchem đã bị tống giam rồi.”
“Ở đâu ạ?” Lucinda hỏi.
“Nhà tù Clink,” Eleanor giải thích. “Và bà ấy cũng sẽ không được ra đâu.”
“Tobias đã mở chuồng lợn và đưa hai đứa ra,” Villiers nói, khá sững sờ. “Và rồi nó đã giấu hai đứa vào hộp đựng chăn.”
“Anh ấy đã phủ chăn lên và nói rằng bọn cháu nên đi ngủ và anh ấy sẽ đi bộ về nhà rồi lén đưa bọn cháu ra khỏi hộp sau.”
“Vậy là hai đứa đã ngủ từ đấy đến giờ à?” Villiers hỏi, đột ngột nhớ lại cuộc trò chuyện về trinh nữ trong xe.
“Tối qua bọn cháu không thể ngủ nổi vì con lợn nái già đấy,” Lucinda nói. “'Nhưng cháu sẽ đá nó thật đau nếu nó dám cắn bọn cháu!”
“Cháu đã cực kỳ sợ,” Phyllinda thút thít.
“Thay vào đó bọn cháu đã thức cả đêm,” Lucinda nói. “Và rồi bọn cháu ngủ trong cái hộp đó cho tới khi nghe chú cún này sủa.”
“Đừng để Hàu liếm miệng cháu,” Eleanor bảo Lucinda. “Má cháu thì được nhưng miệng ư, không.”
“Cho người cưỡi ngựa đi tìm Tobias đi,” Villiers nói với Popper. “Trại mồ côi cách đây vài dặm đấy và thằng bé nhất định đã giấu hai cô bé vào xe sau khi Lisette cho xe quay lại.”
“Vì sao thằng bé không trèo vào xe và chờ chúng ta?” Eleanor hỏi. “Thằng bé có thể bảo bất kỳ người hầu nào là họ sẽ gọi chúng ta đến ngay.”
“Nó là một sự bất ngờ,” Phyllinda thì thầm bên má Villiers. “Bọn cháu đáng ra không được di chuyển kể cả sau khi cỗ xe đã dừng lại.”
“Vì sao lại không?”
“Bọn cháu sẽ tắm trước đã,” Lucinda nói. “Bọn cháu vẫn cần tắm. Anh ấy nói cha bọn cháu sẽ không thích nếu bọn cháu không sạch sẽ.” Cô bé vỗ Hàu một lần cuối cùng. “Nếu ngài không phiền, thưa ngài, bọn cháu nên đi tắm đã trước khi cha bọn cháu đến.”
Toàn bộ gia nhân lặng như tờ, mọi con mắt đổ dồn vào Villiers.
Anh nhìn xuống Lucinda. Cô bé đứng cao gần bằng eo anh. Cô bé chống một tay trên hông và cứ như từ năm nhảy lên bốn mươi tuổi vậy. Phyllinda đang nhìn anh đầy mong đợi.
“Chuyện gì đang diễn ra ngoài này vậy?” Lisette kêu lên, nhảy xuống bậc thềm và vẫy tay với cô hầu của mình. “Beatrice, ta đã tìm cô khắp nơi! Hãy mang đồ nghề vẽ của ta đến đây; ta nhất thời muốn vẽ chân dung đám trẻ con,” cô ta mỉm cười với Eleanor. “Làm sao người ta có thể không muốn vẽ những đứa trẻ sau khi nhìn thấy những khuôn mặt tươi cười sáng nay chứ?”
“Phải, chà,” Eleanor nói, “tất nhiên là lũ trẻ đã cười sau khi chúng ta mang bà Minchem đi.”
“Niềm vui của chúng thật tuyệt vời,” Lisette nói, thở dài.
Eleanor quay người đi và Villiers nhận thấy cô có một vẻ mặt hết sức khó chịu, điều đó không công bằng cho lắm. Lisette làm sao mà biết được cô ấy đang xen vào chuyện gì chứ.
Anh lấy lại tự chủ. “Ta là cha các con,” anh tuyên bố, nhìn Lucinda rồi nhìn Phyllinda.
Mắt Lucinda nheo lại còn mắt Phyllinda mở tròn, và Villiers nghĩ anh đã biết được khá nhiều về hai đứa con gái trong khoảnh khắc ấy.
Chỉ vài giây sau anh thậm chí còn biết được nhiều hơn khi Tobias xuất hiện cạnh cỗ xe, đi khập khiễng. Lucinda lao tới và ôm lấy cậu, và Phyllinda bắt đầu vùng vẫy và đá mạnh Villiers một cái trước khi anh nhận ra cô bé muốn xuống.
Từ một vị trí an toàn sau lưng Tobias, Lucinda lắc đầu. “Ngài không phải cha bọn cháu,” cô bé nói. “Bọn cháu có cùng cha với anh Tobias. Anh ấy đã hứa với bọn cháu rồi, và vì vậy…”
“Xin lỗi,” Phyllinda nói với Villiers, ló mặt ra sau lưng Lucinda.
“Ông ấy là cha hai đứa,” Tobias nói một cách vui vẻ.
“Thật sao?” Lisette nói, hướng đôi mắt mở to về phía Villiers. “Chúa tôi, ngài đúng là tinh tráng, Leopold.”
Có tiếng cười khẩy khe khẽ từ một trong những người hầu nam, và tắt ngóm ngay lập tức.
Villiers cố điều chỉnh mặt mũi thành một biểu cảm mà anh hình dung là đầy vẻ người cha khả ái. “Ta là cha các con. Ta đã vô tình làm lạc mất các con khi các con còn khá bé, và chỉ mới tìm được các con hôm nay.”
“Ông đã làm lạc cả hai bọn tôi,” Lucinda nói mỉa mai.
Phyllinda đang trốn sau lưng Lucinda, cô bé này thì lại đứng sau Tobias. “Phải,” Villiers nói, cố nhìn vào mắt Phyllinda. “Ta đã làm lạc cả hai đứa con cùng một lúc, tất nhiên.”
“Cực kỳ bất cẩn,” Lisette xen vào, không giúp được gì.
“Ta xin lỗi,” anh nói. Anh còn có thể nói gì được nữa? Anh đứng cứng ngắc hệt như bình thường, chỉ có điều gần đây anh mới thấy cứng ngắc. Trước kia anh chỉ tỏ vẻ ra dáng công tước.
Tobias kéo Lucinda ra từ sau lưng. “Ông ấy không xấu lắm đâu,” cậu nói để mọi người hầu đều có thể nghe thấy. Villiers đã quen phô bày cuộc đời mình trước mặt gia nhân nhưng chuyện này thật lố bịch. Cảm giác nhục nhã nhoi nhói này khá là Dante[31].
[31] Dante Alighieri hay, đơn giản hơn, Dante (1265 - 1321) là một nhà thơ, nhà thần học người Ý, tác giả của hai kiệt tác La Divina Commedia (Thần khúc) và La Vita Nuova (Cuộc đời mới).
Anh quay sang với Lisette. “Cô có thể gọi quản gia của mình tới chăm hai đứa trẻ này không? Chúng cần tắm.”
“Vô nghĩa, tôi sẽ tự đưa chúng tới phòng trẻ,” cô nói. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt xanh mỉm cười của cô là cả hai bé gái đã lẽo đẽo đi theo Lisette, người đang hứa hẹn sẽ cho chúng tắm, súp nóng, và chỉ có Chúa mới biết là gì nữa.
Villiers lặng lẽ đi vào nhà, lùi lại để cho Eleanor đi lên cầu thang trước. Anh làm mình bận rộn với việc chú ý tới cái eo nhỏ nhắn của cô, và tự chế giễu mình vì phản ứng cơ thể trước ảnh hưởng do một cái áo nịt tạo nên.
Tới đầu cầu thang cô dừng lại. “Ngài có biết tôi cứ nghĩ mãi điều gì không?” Một nụ cười lém lỉnh rạng rỡ nở ra trên mặt cô.
“Làm ơn đừng cảm thấy em phải chia sẻ nó với tôi.”
“Ôi, Lucifer, thiên thần sớm mai, người đã sa ngã biết bao“, cô nói.
Rồi lướt đi, cười toe toét.
Hai người có thể cùng chơi trò này. Anh đi thẳng vào phòng mình, ra ban công, và sau khi dừng lại cạnh cửa sổ để bảo đảm người hầu gái của cô không có trong phòng, anh đi vào phòng Eleanor.
Cô đang rửa tay, và quay lại kèm một tiếng ré không mấy cao quý.
Villiers không lãng phí chút thời gian nào. Bất kỳ lúc nào cô hầu cũng có thể quay lại. Anh kéo cô vào lòng, chiếm lấy khuôn miệng nóng hổi ngọt ngào của cô, hôn cô mạnh mẽ đến mức anh chờ nghe thấy một tiếng phản đối, bị xô ra, hay thậm chí là một tiếng rủa.
Không phải từ Eleanor.
Một tay cô quấn quanh cổ và một tay vò xoăn mái tóc anh làm ruy-băng rơi xuống sàn, và cơ thể cô áp vào anh đầy sung sướng. Cô quằn quại áp vào anh, thở dài trong miệng anh, khẽ rên rỉ khi tay anh vuốt ve lưng cô.
Không phải trước đây chưa từng có người phụ nữ làm như vậy. Anh biết cách biến cơ thể phụ nữ thành kim loại nóng chảy, nhào nặn để cô ta không thể ngừng hổn hển, để cô ta không thể nhớ nổi tên mình chứ đừng nói là tên anh.
Nhưng hơi thở của Eleanor đã đứt quãng từ trước khi anh vận dụng những cái vuốt ve thành thạo của mình. Nó chẳng liên quan gì đến tước vị của anh, bởi vì anh đã biết là cô không quan tâm đến nó. Nó không liên quan đến sắc đẹp của anh, bởi vì anh biết mình chẳng có nhiều. Và nó không liên quan tới tiền bạc của anh, bởi vì cái cách cô đang cọ sát vào anh, không chút xấu hổ, không chút tội lỗi… Chẳng dính dáng gì tới tiền bạc hết.
Một ý nghĩ nảy đến trong đầu và anh tránh ra dù cho môi cô vẫn níu chặt.
“Em đang nghĩ đến anh ta sao?” anh gặng hỏi.
“Phải,” cô thở hổn hển. “Gì cơ?”
Tim anh đập thình thịch và anh kéo tay cô ra.
Cô kéo anh lại. “Hôn em nữa đi,” anh nhìn vào đôi mắt khép hờ của cô và rên rỉ. Ở Eleanor có một điều gì đó – một điều gì đó trong sự đối lập giữa tính cách tự chủ, gắt gỏng của cô và sự hoang dã mà cô tháo xích từ bên trong ngài công tước khiến anh không thể kiểm soát nổi mình.
Dù cho điều đó có nghĩa là hôn trong khi cô mơ mộng về một người đàn ông khác.
Anh hôn cô như để thuyết phục cả hai người họ: anh sở hữu cô, anh kiểm soát cô. Eleanor quá tự do, chẳng thể kiểm soát nổi. Vậy nhưng khi cô ép chặt vào anh và khao khát anh, khao khát đến thật rõ ràng… Anh vẫn tin.
Anh không thể không tin. Sau cùng, anh chỉ là một gã đàn ông. Anh không thể ngăn tay mình vuốt ve lưng cô, ôm ấy cái eo nhỏ xinh đó.
“Em có mặc áo nịt không?” anh thì thầm vào tai cô.
Cô cười khẽ và anh thậm chí còn cứng hơn, nếu điều đó có thể xảy ra. “Anh nghĩ sao?”
Tay anh, thành thạo và tự tin, vuốt ve lưng cô. “Tôi nghĩ em đang mặc một cái váy làm từ lụa tobin, thỉnh thoảng còn được gọi là Florentine,” anh nói, gặm tai cô.
Cô nhún vai. “Em chẳng biết nữa. Anna đã đặt nó cho em mà.”
“Mảnh vải ở thân váy là sa, một loại lụa rất mỏng được sản xuất ở Paisley.”
“Nhưng em có mặc áo nịt không?” cô hỏi.
“Đó mới là câu hỏi thật sự.”
Có tiếng cào cửa và Villiers lao bật ra cửa sổ đang mở. Anh ngoái lại để uống cô bằng mắt thêm một lần nữa, để nhìn màu má, mái tóc xõa tung, đôi mắt khao khát của cô.
“Tối nay tôi sẽ khám phá ra đáp án cho câu hỏi đó,” anh nói, và nó phát ra như một lời thề.