Dùng cả đời để quên - Chương 03 - Phần 2
Ân Chân mỉm cười: “Ai chẳng có lúc gặp chuyện không giải quyết được.”
“Tôi thật không nghĩ ra tôi thì có ích gì đối với chị ta?”
“Đừng coi thường bản thân!” Ân Chân mắt mênh mông như nước, xanh biếc mà sâu không thấy đáy. “Ai cũng có sở trường riêng, thời cơ đến sẽ được phát huy thôi.”
“Vậy ư?” Tôi khẽ lẩm bẩm. “Tôi không nhận ra mình có sở trường gì.”
“Cô muốn đợi tôi nói cho cô biết?” Ân Chân buồn cười nhìn tôi.
Tôi xán lại, chăm chăm nhìn vào mắt anh: “Rốt cuộc anh là ai? Có thể nói cho tôi biết không?” Chỉ trong hai ngày tiếp xúc, tôi liền nhận ra anh hoàn toàn không giống như tôi đã nghĩ trước đó. Anh viết chữ rất đẹp, đầu óc lại thông minh, ý chí kiên cường, phân tích sự việc rõ ràng đâu ra đấy, phản ứng nhanh, trực giác nói cho tôi biết, anh không phải người bình thường.
Đáy mắt Ân Chân thấp thoáng ý cười: “Tôi là Ân Chân.”
Tôi lườm anh: “Đây là tên tôi đặt cho anh, tôi muốn hỏi họ tên thật của anh cơ.”
Môi anh khẽ động đậy, nhưng không trả lời.
Cuối cùng tôi đành đầu hàng trước: “Thôi, anh không nói thì thôi. Bao giờ anh muốn nói thì nói.”
“Sẽ có ngày ấy.” Anh khẽ nói.
“Mong là thế.” Thực ra tôi cũng chẳng băn khoăn nhiều về tên của anh, tôi biết anh sẽ không hại tôi, thế là đủ rồi.
Khi tôi ra ban công nghe điện thoại của Tang Duyệt rồi quay vào, Ân Chân liếc tôi một cái, định nói gì lại thôi.
Tôi bật cười: “Lại đến lượt anh có việc gì muốn nói với tôi sao?”
Ân Chân dụi dụi mắt: “Cái lọ thuốc hít của cô, có thể cho tôi xem được không?”
Tôi cắn cắn môi, nếu nói anh có chỉ số IQ cao thì lời nói và hành động của anh thực sự rất cổ quái. Nói thế nào nhỉ, hình như hơi lạc hậu so với thời đại.
Tôi châm một điếu, đưa cho anh kèm theo gạt tàn.
Anh dùng sức hít một hơi, bị sặc nên ho liên tục.
Tôi mím môi, tình hình còn tệ hơn so với lần đầu tôi hút thuốc.
Anh nhắm mắt vào: “Tôi hơi chóng mặt.” Vừa nói xong, anh đã ngã xuống nền.
Tôi vô thức đỡ lấy anh, anh hoàn toàn không còn ý thức gì nữa mà nặng nề nằm xuống, kéo tôi ngã theo.
“Này!” Tôi vỗ nhẹ vào mặt anh.
Chẳng có bất kỳ phản ứng nào.
Tôi sợ hãi, giơ tay ra trước mũi xem còn thở không.
Vẫn thở, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này mới quay sang bóp tay mình, lúc ngã đập vào chân ghế, đau chết mất.
Không lâu sau, Ân Chân phát ra tiếng ngáy nhè nhẹ.
Tôi khóc không được cười chẳng xong, chắc có lẽ say thuốc, nhưng người ta chỉ chóng mặt buồn nôn, còn anh lại ngủ luôn không tỉnh.
Vốn định để anh nằm dưới nền ngủ một đêm cũng chẳng sao, nhưng vấn đề bây giờ là tôi đang bị anh đè lên, tôi không có nghĩa vụ vừa nuôi ăn cho ở, lại còn bị coi là cái gối thịt cho người ta nằm.
Tôi dùng sức để đẩy. Bình thường nhìn anh gầy gò như vậy, không ngờ lúc ngủ lại nặng thế này.
Đẩy mãi, tôi đã mồ hôi mướt mát, anh vẫn không suy suyển.
Tôi bắt đầu nghi ngờ, có phải anh đang cố ý “hưởng lợi” từ tôi không? Nhưng tiếng anh ngáy đều đều vang lên thế kia mà, tôi đúng là dùng bụng tiểu nhân để đo lòng quân tử rồi.
Tôi lại thử lần nữa, cuối cùng đành từ bỏ.
Cũng may lần sờ tìm được điều khiển điều hòa, tôi điều chỉnh nhiệt độ phòng thành ba mươi độ.
Dù vậy, ngủ thế này vẫn thấy lạnh. Cuối cùng tôi đành phải ôm lấy Ân Chân, quả nhiên ấm hơn rất nhiều.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, tôi cảm thấy như bị ai đó đá một cái, tôi kêu thét lên. Một bàn tay sờ vào trước ngực tôi, túm lấy cổ áo tôi, nghiêm giọng hỏi: “Ai?”
Mặt tôi đỏ bừng, chân giơ lên: “Á, tay anh đang đặt ở đâu đấy?”
Bàn tay đó buông tôi ra, dưới ánh đèn mờ ảo, người đang mặt đối mặt với tôi là Ân Chân, vẻ mặt anh không vui: “Cô muốn làm gì?”
Tôi muốn làm gì? Muốn chửi rủa! Tôi tức giận: “Anh nhìn kỹ đi, là tôi bị anh đè lên.”
Anh nhớ lại, có lẽ đã hiểu ra lý do, lập tức kéo tôi dậy: “Xin lỗi, tôi... không phải cố ý đâu.”
Tôi biết anh không cố ý, nếu trong lòng anh có ý xấu gì, chắc chắn tôi đã liều mạng với anh rồi.
Nhưng không tránh khỏi có chút gượng gạo.
Tôi xua xua tay, cố tỏ vẻ thoải mái: “Thôi, anh về phòng ngủ đi!”
Anh xoa xoa tay, mấy lần định nói gì đó, nhưng chỉ nói được một từ “tôi...” rồi không nói tiếp nữa.
Tôi chẳng thèm bận tâm, đi về phòng mình.
***
Cả đêm tối ngủ không yên giấc, đầu óc chỉ toàn nghĩ tới những việc linh tinh, cho đến tận gần sáng mới chìm dần vào giấc ngủ, khi tỉnh lại lần nữa, vừa nhìn đồng hồ, tôi gần như nhảy ra khỏi giường.
Tôi luống cuống mặc quần áo, rửa mặt đánh răng, kéo Ân Chân ra khỏi nhà, vội vội vàng vàng nhét một nắm tiền xu vào tay anh: “Tôi không kịp đưa anh đến cửa hàng, anh tự đi xe bus nhé, biết không?”
Anh điềm đạm ừ một tiếng: “Chuyện tối qua...”
Tôi cắt ngang: “Dù anh muốn nói gì, để tối về hẵng hay.” Tôi vừa gọi taxi vừa lẩm bẩm: “Sao nhìn anh có vẻ còn băn khoăn về chuyện đó hơn cả tôi nhỉ?”
Tôi lao như bay vào công ty, vừa thở hồng hộc vừa nói: “Quẹt thẻ!”
Chung Thiền Quyên an ủi tôi: “Đừng lo, còn một phút nữa mà.”
Tội chỉ muốn ngã ngay ra nền.
“Có cần tới mức thế không hả?” Chung Thiền Quyên khinh miệt nhìn tôi.
Tôi không có sức để tranh luận nữa, cô ấy sao có thể hiểu sự vất vả của tôi.
Chung Thiền Quyên cũng không để ý tới tôi nữa, đi vòng quanh máy chấm công, còn không ngừng lẩm nhẩm hát: “Em ôm cái máy quẹt thẻ cười hi hi...”
Hình như có một đám quạ đang bay qua đỉnh đầu tôi.
Tôi tốt bụng nói với từng đồng nghiệp rằng: “Người này cử chỉ hành vi điên rồ, mong mọi người đừng để ý.”
***
Buổi sáng vẫn bình lặng trôi qua.
Buổi chiều để tránh bị Quách Thần Thần gọi vào phòng “tâm sự”, tôi thà chạy ra ngoài gặp khách hàng còn hơn. Tôi lật tìm danh sách khách hàng, nhìn đi nhìn lại, quyết định cố gắng thử lại lần nữa với một khách hàng đã từng hủy hợp đồng hết sức kỳ lạ.
Xe của công ty đã bị phòng hành chính điều đi để chuẩn bị cho bữa tiệc cuối năm rồi, tôi đành đi taxi, hy vọng khi thanh toán không bị Quách Thần Thần lấy cớ gạt ra.
Tập đoàn Lâm Giang nằm giữa điểm giao nhau của khu Phổ Đà và Gia Định, tôi tìm thấy Tiểu Triệu - người phụ trách việc mua bán với công ty tôi, không hỏi nguyên nhân của lần hủy hợp đồng trước, chỉ niềm nở tươi cười mong anh ta suy nghĩ lại việc hợp tác giữa hai bên.
Tiểu Triệu đón tôi vào văn phòng, đóng cửa lại, vẻ mặt khó xử: “Niên Dĩnh, chúng tôi là khách hàng thường xuyên rồi, vẫn hợp tác vui vẻ, ký hợp đồng với bên cô cũng giúp tôi đỡ được rất nhiều việc, nhưng...” Giọng anh ta thay đổi: “Giám đốc mua hàng mới về của chúng tôi không chịu gật đầu, tôi chẳng có cách nào.”
Tôi lạ lẫm hỏi: “Lão Từ đâu? Nghỉ việc rồi à?”
Tiểu Trịnh hạ thấp giọng, nói: “Nghe nói bị cho nghỉ hưu sớm rồi.”
Tôi nghĩ ngợi: “Thế giám đốc mới là do ai giới thiệu?”
“Do chúng ta thân quen nên tôi mới cho cô biết, nhưng cô đừng nói ra đấy.” Tiểu Triệu cẩn thận nhìn quanh, ghé sát tai tôi thì thào: “Nghe nói là bạn gái mới của tổng giám đốc chúng tôi.”
“Ồ!” Nhìn vẻ mặt thần bí của anh ta, tôi đành phối hợp nói: “Thì ra là thế!” Thực ra tổng giám đốc Thẩm Trạch của tập đoàn Lãm Giang đa tình bên ngoài, thay bạn gái còn nhanh hơn thay áo, ban đầu tôi còn hứng thú buôn bán với Tiểu Triệu về chuyện này, nhưng nghe nhiều rồi, tôi cũng chán.
“Nói đi cũng phải nói lại, Niên Dĩnh, cô với cô ta không có thù gì chứ, tại sao vừa nhắc đến tên công ty cô, đặc biệt là tên cô, cô ta liền nghiến răng nghiến lợi?”
“Tôi có quen cô ta đâu.” Tôi cười cười, rồi nói thêm một câu: “Tôi cũng không quen tổng giám đốc của anh.”
Tiểu Triệu gãi gãi đầu.
“Anh hãy nghĩ cách khác giúp tôi đi.” Tôi vẫn chưa chịu buông tha. Đơn hàng của tập đoàn Lãm Giang với tôi mà nói rất quan trọng, mất khách hàng này thì tiền thưởng của tôi bị cắt giảm một nửa.
“Tôi thật sự lực bất tòng tâm.” Tiểu Triệu xòe tay.
Tôi cắn cắn môi: “Thế tôi có thể đi gặp vị giám đốc mới của anh không?”
Tiểu Triệu do dự hồi lâu: “Cũng không phải là không thể, nhưng giám đốc Ôn đã ra ngoài từ nửa tiếng trước rồi.”
“Đi đâu? Khoảng bao giờ thì về?” Tôi nhìn đồng hồ.
“Việc của lãnh đạo sao tôi dám hỏi nhiều.” Tiểu Triệu mặt mày nhăn nhó.
Tôi nghĩ cũng đúng nên không làm khó anh ta nữa. “Tôi nghĩ chắc chắn là cô ấy có hiểu lầm với công ty tôi, vậy anh giúp tôi một cái hẹn, tôi sẽ giải thích cho cô ấy hiểu.”
“Việc này cứ để tôi.” Tiểu Triệu hào sảng nhận lời.
“Vậy tôi về trước đây, nhờ anh cả đấy.”
“Yên tâm đi.”
Tôi cầm túi lên, tay vừa chạm tay nắm cửa, Tiểu Triệu đã ngăn tôi lại: “Niên Dĩnh, giám đốc Ôn về rồi.” Anh ta chỉ chỉ ra cửa, tôi nhìn theo ánh mắt anh ta, một khuôn mặt phụ nữ khá xinh đẹp đang đưa hai người khách tóc vàng mắt xanh vào phòng khách.
“Cô ta chính là giám đốc của các anh à?” Tôi buồn bã nói.
“Đúng thế?” Tiểu Triệu không nhận thấy sự thay đổi của tôi. “Cô ngồi đợi một lát đi, đỡ phải đi lại lần nữa.”
“Không cần đâu!” Tôi nói như người hết hơi. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao vị giám đốc mới này lại gây khó dễ cho tôi, cho công ty tôi rồi.
Ôn Nam Hỷ, giờ là giám đốc của bộ phận mua hàng thuộc tập đoàn Lãm Giang, nửa năm trước, đã từng là đồng nghiệp của tôi. Do tự ý lấy phần trăm của khách hàng, làm tổn hại đến danh tiếng của công ty nên bị sa thải. Cô ta vẫn nghĩ tôi đã mách lẻo hại cô ta mất việc nên rất hận tôi. Thực ra tôi chỉ biết việc cô ta làm sau khi sự việc đã xong, mà cũng không hiểu tại sao cô ta lại nghĩ là tôi làm.
Tiểu Triệu khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Tôi chỉ nói ngắn gọn một câu: “Rối rắm quá, không thể nào gỡ được.” Tôi từ bỏ, chào anh ta đi về.
Tôi uể oải đứng chờ xe, vô ích ra về, thật hổ thẹn uy danh là người có thành tích quán quân về nghiệp vụ trong năm của công ty.
Nhưng chuyến đi này vẫn có giá trị, ít nhất là khi trinh nữ già nhắc đến chuyện này, tôi có thể thẳng thắn nói cho chị ta rõ nguyên nhân.
Không báo trước, cơn mưa ào ào trút xuống, cũng may một năm bốn mùa tôi đều mang theo ô trong túi, nhìn những người đi đường nhếch nhác tìm cách trú mưa, cảm giác tự hào bỗng dưng trỗi lên trong tôi.
Nhưng trời mưa lại có một điểm không hay, đó là xe taxi chưa đón được khách rất hiếm, tôi đợi cả nửa tiếng đồng hồ, vẫn phải đứng im tại chỗ.
Trời mưa càng lúc càng lớn.
Đã không đón được xe thì chớ, một chiếc xe con màu đỏ bắt mắt lao qua trước mặt tôi, làm nước bẩn bắn tung tóe, đáng ghét là lại bắn hết lên người tôi.
Tôi tức giận vô cùng, giơ ngón tay thối lên với theo chiếc xe.
Không ngờ, chiếc xe đó lùi lại, có người hạ cửa kính xe xuống, ném ra mấy tờ một trăm tệ màu hồng bắt mắt.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nhặt lên định xé nát rồi ném trả hắn ta, nhưng dù sao đầu óc phản ứng vẫn nhanh hơn chân tay, tiêu hủy tiền là hành vi phạm tội, tôi không muốn mẹ phải đến trại giam thăm nuôi mình.
Tôi còn rất nhiều nhiệm vụ vĩ đại chưa hoàn thành, ví dụ như kiếm thật nhiều thật nhiều tiền để bao nuôi Chung Tiểu Oa (Chung Hán Lương), ví dụ như dàn hòa cho đôi vợ chồng thích oan gia đối đầu là bố mẹ tôi.
Tôi tức giận nhìn theo, chuẩn bị xả cho hắn ta một trận.
Nhưng người đó không cho tôi cơ hội, hắn ta huýt sáo, nho nhã thò một cánh tay ra ngoài hướng về phía tôi vẫy vẫy, sau đó lao vút đi.
Tôi lau sạch mấy tờ tiền, cho vào túi.
Tôi đã nhớ khuôn mặt này, lần sau để tôi gặp nữa, tôi sẽ đổi số tiền này thành tiền xu, sau đó ném vào đầu hắn ta.
Bầu trời như bị một tấm vải lớn màu đen phủ lên, giơ tay ra trước mặt cũng không nhìn rõ cả năm ngón.
Một chiếc xe lại lao qua trước mặt tôi, giờ bộ dạng tôi thế này cho dù là xe chưa có khách thì lái xe cũng không chịu dừng lại, tôi muốn khóc mà không ra nước mắt.
Con người tôi không thích làm phiền người khác, nhưng “người khác” đó không bao gồm ông anh trai.
Tôi gọi di động cho anh ấy, bảo anh nhanh chóng vẫy một chiếc taxi đến đón tôi.
Khi Mục Hàn xuất hiện trước mặt tôi, tôi chưa bao giờ cảm thấy anh ấy lại cao lớn đến thế.
Lái xe taxi nhìn bọc ghế trắng tinh bị tôi ngồi thành nhem nhuốc, đau lòng vô cùng.
Tôi không có tinh thần để bắt chuyện với anh ta, chỉ chỉ Mục Hàn, anh ấy chính là người phát ngôn của tôi, có chuyện gì tìm anh trai tôi là được.
Cuối cùng Mục Hàn phải trả thêm tiền cho lái xe, vấn đề được giải quyết êm thấm.
Những vấn đề có thể giải quyết bằng tiền thì không phải là vấn đề, câu nói này rất có lý.
Mục Hàn đưa thẳng tôi về cửa hàng hoa, trách cứ: “Cũng may hôm nay em tìm anh, sáng sớm mai anh về rồi.”
Tôi nói: “Bao giờ anh quay lại Thượng Hải làm việc? Lần này anh không về thăm bố mẹ phải không?”
Anh cười hi hi: “Lần sau.”
Mấy năm trước Mục Hàn bị điều đến Bắc Kinh làm việc, say mê phong cảnh con người nơi đế đô nên ở lại đó làm liền mấy năm. Rõ ràng ở đấy có người và việc khiến anh không nỡ rời xa, thế mà lý do anh đưa ra lại đường hoàng tới mức khiến tôi phải đỏ mặt. Anh nói: “Anh thay em canh chừng Tứ Gia mà, khi nào em nhớ anh ta, nhớ anh cũng thế thôi.”
Tôi: “...”
Nhưng giờ trong tay tôi đã có con át chủ bài Trịnh Tiểu Vân, không tin không trị được anh.
Tôi nheo mắt lại, gian tà nói: “Nếu anh không quay về cẩn thận Tiểu Vân bị người ta cướp mất. Anh phải biết những người con gái thuần khiết mà xinh đẹp như nó thì kẻ si tình theo đuổi không ít đâu.”
Mục Hàn dịu dàng nhìn Tiểu Vân cười: “Nếu cô ấy đồng ý làm bạn gái anh, anh lập tức xin về.” Cũng may lúc này Tiểu Thanh không có ở đây, nếu không sẽ đau lòng lắm.
Trịnh Tiểu Vân bĩu bĩu môi, điềm đạm vuốt vuốt mái tóc ngắn: “Em là người của Tứ Gia.”
Tôi: “...”
Mục Hàn tức giận trừng mắt lườm tôi: “Đều do em làm hư cô ấy.”
Tôi ngoài cười khan, còn có thể làm gì?
Sau khi tiễn Mục Hàn đi, tôi và Tiểu Vân đang nói chuyện thì một ông lão thần sắc buồn bã đi ra khỏi cửa hàng, Ân Chân bước theo sau ông ta gọi: “Này, ông quên bàn cờ rồi.” Ông ta vẫn cúi đầu mà đi.
“Lại chuyện gì nữa đây?” Trí tò mò của tôi nổi lên đủ để giết chết một con voi trưởng thành.
“Chị Dĩnh, ông lão này chính là người viết câu đối ngày hôm qua.” Tiểu Vân nói.
Tôi như hiểu ra, ngay sau đó lại thấy u mê: “Vậy hôm nay ông ta lại bị sốc vì việc gì nữa?”
“Có lẽ là muốn đáp trả mối thù ngày hôm qua, ông ta cố ý mang cờ đến chơi cùng Tứ Ca, hòng lấy lại thể diện.”
Tôi xen vào: “Xem ra không những không lấy lại được thể diện, mà còn mất nốt phần còn lại.”
“Chị Dĩnh anh minh!” Tiểu Vân rất biết nịnh bợ, đương nhiên tôi cũng thích.
Ân Chân lặng lẽ đứng đó: “Kỳ nghệ của ông ta cũng rất khá mà.”
Tôi phì cười bằng mũi: “Nhưng so với anh thì vẫn kém hơn nhiều đúng không?”
Người này da mặt càng ngày càng dày. Anh chỉ cười không đáp.
“Chị Dĩnh, chị và Tứ Ca chơi một ván cờ đi, hạ bớt nhuệ khí của anh ta.” Tiểu Vân nhiều khi cũng nịnh bợ hơi thái quá, tôi chẳng hiểu nhiều về cờ vây, thứ duy nhất tôi tinh thông là cờ ngũ tử và cờ nhảy, nhưng liệu có thể làm nên trò trống gì đây?
Tôi sờ sờ mũi rồi cười hi hi: “Có cơ hội, có cơ hội!”
“Sao lại nhếch nhác thế này?” Tôi ngồi trong cửa hàng đã nửa tiếng đồng hồ rồi, Ân Chân mới phát hiện ra toàn thân tôi toàn bùn đất, thật chẳng còn coi bà chủ cửa hàng kiêm bà chủ nhà này ra cái gì nữa.
Nhắc đến việc này cơn giận lại nổi lên, tôi kể qua một lượt chuyện vừa xảy ra.
Dư Tiểu Thanh vừa bước chân vào cửa đã hào hứng chạy đến trước mặt tôi: “Chị Dĩnh, chiếc xe đó hiệu gì?”
“Chị chẳng hiểu gì về xe cộ.” Tối nói, liếc mắt. “Em cũng không biết điều mà quan tâm tới chị một chút à?”
Trịnh Tiểu Vân kéo tôi về phía mình: “Chị Dĩnh, có Tứ Gia Đảng quan tâm tới chị là được, người của Bát Gia Đảng quan tâm chúng ta không thèm.”
Tiểu Thanh làm bộ định bổ nhào vào, hai người lại quấn lấy nhau đùa nghịch.
Việc này ngày nào cũng xảy ra vài bận, tôi đã không còn thấy lạ nữa.
Thấy họ thực sự gây ồn ào chẳng ra sao, tôi mới lạnh lùng buông một câu: “Thụ thụ tương luyến không có kết quả đâu.” Cả hai lập tức quay đầu nhìn tôi, lúc ấy mới chịu dừng.
Tôi hy sinh quá lớn mà, haizz!
Tiểu Thanh không chịu thôi, lại áp sát vào tôi: “Chị Dĩnh, chị nghĩ xem logo chiếc xe ấy hình dạng thế nào?”
Tôi nhớ kỹ lại một lượt: “Hình như chỉ có một con chim ưng sải cánh.”
Tiểu Thanh muốn thổ huyết: “Là đại bàng.”
“Ồ!” Tôi nhún nhún vai thờ ơ. “Đại bàng với chim ưng gần giống nhau mà.”
Tiểu Thanh tiếp tục thổ huyết.
Tiểu Vân kéo khóe miệng lên cười: “Là Aston Martin. Chị Dĩnh, chị gặp phải Phú Nhị Đại[2] rồi.”
[2] Con trai, con gái nhà phú gia được sinh vào những năm bảy mươi, tám mươi, thừa kế gia sản có trị giá từ mười tỉ trở lên thì được gọi là Phú Nhị Đại.
“Phú em gái em thì có.”
“Em gái em là Tiểu Thanh.”
Tiểu Thanh trề môi: “Mình lơ mà cũng trúng đạn à?”
Ân Chân vẫn không nói gì.
“Vậy người đàn ông đó trông thế nào, chị Dĩnh có nhìn rõ không?”
“Trông giống con chó.”
Trịnh Tiểu Vân hai mắt phát sáng: “Chị Dĩnh sắp khổ tận cam lai rồi, em có dự cảm, chị sẽ nhanh chóng có một mối tình lãng mạn thần sầu quỷ khóc với anh chàng Phú Nhị Đại đó.”
Tôi tiện tay với cái gối tựa đập vào đầu Tiểu Vân: “Cút!”
Tiểu Vân ấm ức: “Các tiểu thuyết ngôn tình đều viết thế mà.”
“Còn ăn nói lăng nhăng nữa là trừ lương em đấy trả hết cho Tiểu Thanh.” Tôi tức giận chau mày.
Tiểu Thanh vui sướng: “Chị Dĩnh vạn tuế!”
Tôi phóng khoáng khoát tay: “Đóng cửa, về!”
Về đến nhà, câu đầu tiên Ân Chân nói với tôi là: “Chuyện tối qua...”
Tôi đập bàn bộp một cái: “Anh vẫn còn chưa chịu thôi?” Tôi đã quên rồi, anh lại cứ phải nhắc cho tôi nhớ.
Anh bị tôi dọa đến mức sợ nhảy cả lên, vội im miệng.
Tôi nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, còn mặc bộ quần áo bẩn thỉu này trên người, tôi sợ người mình sẽ thối um lên mất.
Phơi quần áo xong, Ân Chân dường như bừng tỉnh: “Tôi có chuyện muốn nói với cô.”
Tôi ngáp dài: “Có gì ngày mai hãy nói!” Rồi đi thẳng vào phòng ngủ, chuyện có to bằng trời cũng không thể ngăn được quyết tâm đi ngủ của tôi.
***
Lại một ngày mới đến.
Chung Thiền Quyên vẫn bảo vệ cái máy quẹt thẻ như bảo vệ tính mạng mình, Quách Thần Thần sắc mặt vẫn âm trầm như thế, dường như càng ngày càng khó coi hơn. Bộ phận thị trường người nào người nấy đều thấp thỏm lo âu chỉ sợ giẫm phải mìn chìm.
Tôi lại một lần nữa được Quách Thần Thần bí mật gọi vào văn phòng chị ta.
Chị ta tươi cười hỏi: “Tiểu Dĩnh, chuyện lần trước nói với em, em suy nghĩ thế nào rồi?”
Tôi giả ngốc: “Bản kế hoạch và báo cáo tổng kết em đã nộp cả rồi, còn có việc gì nữa?”
Chị ta cố gắng nhẫn nhịn, vẫn tươi cười: “Chính là phúc lợi của nhân viên, kỳ vọng của em dành cho công ty, hoặc có ý kiến gì với cá nhân chị, em có thể đề đạt. Trong công việc chúng ta là quan hệ cấp trên cấp dưới, nhưng ngoài giờ vẫn có thể làm bạn mà.”
Tôi rùng mình một cái, không phải chị ta uống nhầm thuốc đây chứ? Tôi băn khoăn nói: “Không có, không có, thế này là tốt lắm rồi ạ, ha ha!”
“Vậy em cảm thấy cá nhân chị thế nào?” Chị ta cười hi hi.
“Giám đốc Quách quan tâm tới nhân viên, là việc mà anh chị em trong bộ phận ai cũng hiểu cũng biết. Được làm việc cùng chị là may mắn của bọn em.” Phì phì, thế nào gọi là lừa dối lương tâm, thế nào gọi là mở to mắt mà nói dối, chính là thế này đây!
Da mặt Quách Thần Thần đúng là dày quá sức tưởng tượng, chị ta không hề ngượng ngùng mà gật gật đầu: “Chị tiếp nhận những lời tán dương của em.”
Tôi đỡ ngực, duy trì nụ cười hoàn mỹ.
“Mấy hôm nữa chị sẽ đề bạt em lên chức phó giám đốc với tổng giám đốc.” Chị ta vỗ vỗ vai tôi. “Tiểu Dĩnh, bộ phận thị trường bao nhiêu người như thế, em là người duy nhất khiến chị vừa ý.”
Tôi có thể cảm nhận được cơ mặt mình đang co giật, nhân cơ hội trước khi nó cứng ngắc lại, tôi vội nói: “Vậy em xin phép về phòng làm việc tiếp đây ạ.”
Chị ta mỉm cười gật đầu.
Về nhà, tôi bị đau dạ dày không ngừng, đây đúng là kết cục bi thương.
Tôi gọi điện đến cửa hàng hoa bảo Ân Chân tự về, sau đó nằm trên ghế sô pha như người chết.
Ân Chân mở cửa bước vào, tôi thều thào nói: “Thức ăn còn trong tủ lạnh, anh mang ra hâm nóng mà ăn đi.”
“Cô cho tôi ăn thức ăn thừa từ hai ngày trước?” Anh có vẻ không vui.
“Có vấn đề gì không?” Tôi không hiểu, đồ ăn trong tủ lạnh không thể hỏng được, tại sao không thể ăn.
Anh chẳng buồn để ý tới tôi nữa, nhanh nhẹn mang đồ trong tủ lạnh ra, ném thẳng vào thùng rác.
Cơn giận xộc lên, tôi chỉ thẳng vào anh hét: “Anh bị làm sao đấy?”
Anh hoàn toàn không quan tâm tới những lời tức tối đó chỉ chậm rãi nói: “Tôi đọc trên báo thấy nói, rau quả để đêm không nên ăn, nó sẽ phân giải ra hàm lượng nitrit - gây ung thư.”
Tôi: “...”
Anh dường như đọc được câu hỏi trong đâu tôi, lại nói: “Thức ăn thì khá hơn, nhưng cũng để hai ngày rồi, cô đâu thiếu gì chút tiền mọn, hà tất phải hà tiện với sức khỏe của mình.”
Cơn giận vừa bốc lên bỗng xẹp hẳn. Tôi hỏi bằng giọng ấm ức: “Vậy chúng ta ăn gì?”
“Cô đợi đấy!” Anh thay giày rồi lại chạy ra ngoài.
Vài phút sau tôi mới phản ứng lại được, lao ra ngoài ban công gọi với xuống dưới: “Này, anh không mang tiền.”
Anh chỉ xua xua tay mà không buồn quay đầu lại.
Tôi vui mừng nghĩ, có bản lĩnh thì dựa vào cái mặt anh mà đổi mang về đây hai hộp cơm đi.
Anh đúng là không khiến tôi thất vọng, mang về cơm, còn có thịt có cá.
Tôi băn khoăn hỏi: “Anh lấy đâu ra tiền?”
“Ăn xong tôi sẽ nói cho cô biết.” Anh điềm đạm.
Tôi và mấy miệng cơm, lại hỏi: “Không phải anh cướp về đấy chứ?”
Anh miệt thị nhìn tôi: “Đương nhiên là không.”
Tôi yên tâm hơn, lại ăn thêm mấy miếng nữa: “Anh không bị chị ta quấy rối chứ?”
Anh khẽ húng hắng ho: “Đầu óc cô toàn nghĩ những thứ linh tinh gì thế?”
Tôi đỏ mặt tiếp tục cúi đầu ăn.
Ăn cơm xong, không đợi tôi nói, Ân Chân mở miệng trước: “Tối đó tôi đường đột... cô, tôi rất tiếc về việc ấy.”
Anh nói nhanh tới mức tôi không có cơ hội để cắt ngang, tôi buồn bực vô cùng, anh lại thế rồi.
Anh nhanh nhẹn nói tiếp: “Tôi biết như thế là không công bằng với cô, nhưng tôi không thể lấy cô, mong cô tha lỗi.”
Tôi đột ngột hóa đá.
“Tôi không thể ở lại đây mãi, nên không thế hứa hẹn bất cứ điều gì làm lỡ dở cuộc đời cô.”
Càng nói càng hăng nữa chứ, tôi buột miệng: “Này này anh đừng có tự yêu bản thân quá đáng như thế được không hả? Tôi nói muốn lấy anh bao giờ?”
Anh do dự một lát: “Chuyện hôm đó tôi sẽ không kể ra đâu, cô yên tâm.”
Tôi chán nản dứt tóc, chẳng qua chỉ là bị đè một đêm và ấm ức chút thôi, có gì nghiêm trọng đến thế? Kết hôn rồi còn có thể ly hôn mà, gì mà đã tới mức làm lỡ dở cả đời đây? “Móc ngoặc móc ngoặc, chuyện tối hôm đó chúng ta coi như chưa từng xảy ra được không?” Lời này mà bị Thôi Hoài Nguyên - người phụ nữ luôn khao khát tình một đêm nghe được thì chắc chắn sẽ nghĩ xiên nghĩ xẹo.
Ân Chân nhìn tôi hồi lâu, trịnh trọng gật gật đầu.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cầm khăn lên lau bàn.
Anh lấy từ phía sau ra một chiếc túi giấy, giọng nhẹ nhàng dịu dàng: “Tặng cô này!”
Tôi nghi ngờ nhận lấy, mở ra xem, là một chiếc khăn quàng cổ màu đỏ: “Có ý gì đây?”
Anh khẽ nói: “Coi như là chuộc tội.”
Mặc dù chỉ là hàng đổ đống, nhưng dù gì cũng là tấm lòng của người ta, tôi vui vẻ nhận. Có điều câu hỏi trước đó lại hiện ra: “Anh lấy đâu ra tiền?”
Mặt anh thoáng ửng hồng một cách đáng nghi, anh ngại ngùng nói: “Hôm qua người đó lại tới tìm tôi, nhờ giải giúp vài ván cờ. Tiểu Vân đứng cạnh hét, giải một ván mười tệ, tôi không để ý thoáng chút đã giải được mười ván rồi.”
Tôi có thể hiều vì sao anh lại đỏ mặt, lừa tiền của một ông lão đúng là không phải việc gì hay ho. Nhưng ông già đó cũng thật giàu nghị lực, thua hết lần này tới lần khác mà vẫn tới tìm.
Tôi phá lên cười: “Được đấy, anh làm nghề tay trái khá đấy!”
Anh xấu hổ cúi đầu, khóe miệng thoáng cong lên.
Giày vò anh một lúc, tôi hết đau dạ dày từ lúc nào cũng chẳng rõ.
Nằm trên giường, tôi đột nhiên nghĩ, vừa rồi anh nói không thể ở lại đây mãi mãi, là có ý gì?