Dùng cả đời để quên - Chương 10 - Phần 1

Chương 10: Dự cảm hạnh phúc

Trận đại chiến này diễn ra tới tận khi trời gần sáng, lúc ấy tôi mới mệt mỏi rã rời chìm vào giấc ngủ sâu.

Cũng không biết đã quay về phòng ngủ bằng cách nào, dù sao khi tỉnh dậy thấy mình nằm trên giường.

Ánh mặt trời rực rỡ, xuyên qua tấm rèm chiếu thẳng lên người tôi và Ân Chân.

Một tấm chăn mỏng, đắp qua loa trên người chúng tôi.

Tôi nên giả vờ ngủ tiếp hay lập tức vùng dậy mặc lại quần áo rồi làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra?

Bụng đói bắt đầu gào réo, tôi chưa bao giờ ngủ nướng muộn thế này.

Vờ chết xem ra không có khả năng rồi, khóe mắt tôi liếc sang bên cạnh, người kia dường như vẫn đang ngủ rất ngon.

Tôi thở phào, khe khẽ cầm bàn tay đang đặt trên eo mình lên, cơ thể vừa cử động thì đã bị người đó kéo vào vòng tay ấm áp.

“Em tỉnh rồi?” Ân Chân hỏi.

Đây chẳng phải đã biết rõ còn cố hỏi hay sao, tôi bực bội nghĩ, nhưng vẫn gật gật đầu.

Anh nở nụ cười mê hoặc: “Vậy ngủ thêm lát nữa đi!”

Tôi bần thần: “Em không buồn ngủ nữa.”

Giọng anh trầm xuống: “Nhưng anh vẫn rất mệt.”

Tôi buột miệng: “Ai bảo anh tối qua lại... lại...” Tôi cẩn thận cân nhắc lựa chọn từ ngữ: “Điên cuồng như thế.” Nói xong tôi lại đỏ mặt trước anh.

“Dục vọng bị kìm nén suốt hơn ba trăm năm, em còn muốn anh phải nhẫn nhịn thế nào?” Ân Chân hừ lạnh, mặt vẫn chẳng thể hiện gì.

Cuộc đối thoại lúc tâm trạng cao trào nhất tối hôm qua bỗng ùa về trong trí nhớ của tôi.

“Anh... anh thật sự là Tứ Gia?” Tôi há hốc mồm, mặt cứng đờ.

Anh nghiêm túc đáp: “Ừm.”

Ngay giây sau tôi đã nhảy dựng lên, chỉ vào anh, đầu óc trống rỗng, miệng kinh ngạc há hốc hồi lâu không khép lại được.

Ân Chân ánh mắt như thăm dò: “Niên Dĩnh, em đừng nói với anh em là Diệp Công thích rồng[1] đấy nhé.”

[1] Trong truyền thuyết, xưa có người tên là Diệp Công rất thích rồng. Đồ vật trong nhà khắc rồng, nóc nhà cũng khắc rồng. Con rồng thật biết liền đến nhà Diệp Công thò đầu vào cửa sổ. Diệp Công thấy sợ quá mặt vàng như đất, bỏ chạy. Truyện này dùng để ví việc yêu thích trên danh nghĩa nhưng thực tế thì không.

Phản ứng đầu tiên của tôi, ai bảo Tứ Gia là người hướng nội ẩn nhẫn? Đó vốn là một tên đàn ông độc mồm độc miệng.

Phản ứng thứ hai, tôi trừng mắt há mồm, vẫn không dám tin đây là sự thật.

Ân Chân nhìn tôi từ đầu tới chân, điềm nhiên nói: “Em hãy mặc quần áo vào trước đã.”

Tôi “á” một tiếng, mặt đỏ tim đập nhảy xuống đất vớ lấy cái áo ngủ treo ở cửa tủ đầu giường, vội vội vàng vàng mặc vào.

Trong thời gian này, Ân Chân cứ thế nhìn tôi chăm chăm, không chớp mắt.

Tôi ném gối qua: “Anh nhìn đủ chưa hả!”

Anh ho một tiếng để che giấu sự bối rối: “Em nghĩ kỹ lại đi, nghĩ kỹ lại sẽ biết anh không lừa em.”

Tôi ôm đầu ngồi xổm xuống đất, đau khổ suy nghĩ.

Anh viết chữ rất đẹp, giống hệt như nét chữ của Ung Chính.

Anh biết tiếng Mãn và tiếng Mông Cổ.

Anh giúp bác Thẩm thẩm định đồ cổ.

Phản ứng của anh khi nhìn thấy bọn tham quan...

Tính cách kiên cường cố chấp, không giữ thể diện.

Anh...

Thực ra trước mặt tôi anh chưa bao giờ che giấu thân phận thật của mình.

Tôi im bặt, anh đúng là Tứ Gia. Ái Tân Giác La Dận Chân. Tôi không biết lúc này nên khóc hay nên cười, một người như vậy ở bên cạnh tôi hơn nửa năm, thế mà tôi chưa bao giờ nghĩ đến khả năng đó.

Rõ ràng là uổng công xưng là Tứ Gia Đảng mà.

“Rốt cuộc em muốn khóc hay là muốn cười?” Dận Chân điềm đạm hỏi.

Tôi biết lúc này vẻ mặt của tôi chắc chắn rất phức tạp, tin tức quá đột ngột, quá kích động, tôi vừa mừng vừa sợ, khả năng chịu đựng của tôi đúng là không được tốt cho lắm.

Tứ Gia, Dận Chân, Ân Chân...

Tôi cúi mặt, thoáng mỉm cười.

Sau đó, lao vào lòng anh, đây là hành động duy nhất có thể diễn đạt được chính xác tâm trạng của tôi lúc này.

Đôi mắt đen láy của Dận Chân ngập ý cười, cũng vòng tay ôm chặt tôi.

Nhưng không ai để ý thấy tấm chăn mỏng trên người anh lại từ từ trượt xuống, thế là ngay giây khắc sau, trong căn phòng bắt đầu tràn ngập những tiếng rên xiết của tôi.

...

Tôi chống cằm cười quan sát anh.

Ân Chân, à không, giờ nên gọi anh là Dận Chân rồi. Vẻ mặt anh rất không tự nhiên: “Em làm gì thế?”

Tôi cười ngây ngốc, cười ngây ngốc mãi, tiếp tục cười ngây ngốc.

Anh thở dài, thở dài mãi, tiếp tục thở dài.

“Anh đói rồi.” Anh nói.

“Em đói từ lâu rồi.” Tôi bĩu môi.

Dận Chân nhìn tôi với ánh mắt đáng thương.

Tối qua có lẽ chưa ăn gì, lại thêm vận động quá sức, không đói mới lạ.

“Chúng ta ra ngoài ăn đi!” Tôi cười, nắm tay anh. “Phải chúc mừng một bữa thật ngon mới được.”

“Chúc mừng điều gì?” Anh không hiểu, hỏi.

Tôi đắc ý. “Chúc mừng em nhặt được Tứ Gia anh.”

“Niên Dĩnh, anh có một câu muốn hỏi em.” Dận Chân nghiêm túc.

“Hỏi đi!” Tâm trạng tôi rất vui, nếu anh hỏi tôi mật mã tài khoản ngân hàng, có lẽ tôi cũng sẽ nói với anh.

“Vì anh là Tứ Gia em mới thích, hay là vì Tứ Gia nên em mới thích anh?”

Tôi ngẩn người, câu hỏi này cũng thâm sâu như câu trứng có trước hay gà có trước vậy.

“Có khác biệt không?”

“Có khác biệt.”

“Rất quan trọng sao?”

“Rất quan trọng.”

Tôi vò vò tóc. “Vậy đợi em nghĩ xong sẽ trả lời anh.”

“Được.”

Đột nhiên tôi liếc mắt nhìn thấy trên cổ và lưng Dận Chân đều là những dấu vết cào cấu do tôi gây ra, tôi do dự. “Ngộ nhỡ bị người khác hỏi thì biết trả lời thế nào?”

Dận Chân đáp thản nhiên: “Nói là bị mèo hoang cào.”

Tôi: “...”

Trước khi ra khỏi cửa tôi mới phát hiện ra sàn gỗ trong nhà bếp bị con dao rơi xuống làm hư một miếng nhỏ, tôi oán trách nói: “Đều là việc tốt do anh làm đấy.”

Dận Chân nghiêm túc suy nghĩ: “Hay là em đến chỗ anh ở đi, chỗ anh lát đá hoa, không vỡ không sứt.”

Tôi: “...”

A hoàn nghiện rồi!

Lúc ăn cơm, tôi nhìn anh một cái, gắp một miếng rau, lại liếc anh một cái, và một miếng cơm.

Dận Chân khẽ chau mày: “Mau lau nước miếng của em đi.”

Tôi cụp mắt khẽ cười làm theo lời anh.

Đột nhiên anh lẩm bẩm: “Tại sao anh lại có cảm giác mình như dê vào miệng hổ thế nhỉ?”

Tôi: “...”

***

Trước đó tôi còn quấn khăn rất chặt ở cổ, vừa đến cửa hàng, tôi liền quên mất, quên cả hình tượng cởi khăn ném sang một bên.

Dư Tiểu Thanh hồ nghi nhìn tôi: “Chị Dĩnh, cổ chị bị làm sao đấy?”

Tôi thất kinh, mặt lập tức đỏ hồng, thầm than: “Chết rồi!”

Hoài Ngọc dùng ánh mắt rất mờ ám liếc nhìn tôi, cười gian vài tiếng: “Là cà ri gà[2].”

[2] Cà ri gà tiếng Quảng Đông có nghĩa là vết hôn.

Tiểu Thanh đột nhiên như hiểu ra, thần sắc bắt đầu mờ ám khó hiểu.

Trịnh Tiểu Vân cũng hào hứng châu đầu lại: “Cái gì là cà ri gà?”

Tôi cụp mắt khẽ đáp: “Cà ri gà là cà ri gà, em đừng hỏi nữa.”

“Sao lại thành ra thế này?” Tiểu Vân vẫn không chịu thôi.

Tôi đành phải nói: “Em đi hỏi anh chị ấy.”

Tiểu Vân chống cằm nghĩ một lát, hỏi: “Có phải ăn cà ri gà vào xong sẽ bị...”

Tôi: “...”

Hoài Ngọc: “...”

Tiểu Thanh: “...”

Hoài Ngọc kéo tôi ra một góc, hỏi: “Xem ra cậu đã thành công rồi?”

Tôi xấu hổ: “Cậu đừng nói dung tục thế được không.”

Cô ấy gian tà hỏi tiếp: “Một đêm mấy lần?”

Tôi khẽ ho: “Quan trọng là ở chất lượng chứ không phải số lượng.”

“Đừng giở trò đó ra với mình.”

Tôi nhìn nhìn xung quanh, khẽ hạ giọng: “Trong sách giáo khoa cấp ba có một bài văn rất nổi tiếng, cậu đọc bao giờ chưa?”

“Bài nào?”

“Luận về đánh lâu dài.” Tôi nhẹ nhàng ném ra một câu.

Hoài Ngọc trong nháy mắt phá lên cười như điên.

Sau khi nghe điện thoại, Hoài Ngọc cười tươi rói: “Tối nay nếu các vị không có kế hoạch nào khác, Thập Nguyên nói muốn mời mọi người ăn cơm.”

Tôi ôm chặt bạn: “Có chuyện vui muốn tuyên bố?”

“Anh ấy thăng chức, chuyện này có đáng chúc mừng không?”

“Đương nhiên phải chúc mừng, nhưng Thập Nguyên bỏ tiền ra mời cơm, cậu không có chút thành ý nào à?”

Hoài Ngọc nghiêng đầu nghĩ: “Vậy mình mời mọi người đi hát karaoke.”

Trong đầu tôi lập tức nhớ tới bài Được lòng dân sẽ có thiên hạ, rùng mình, tôi không muốn lỗ tai của mình lại bị tra tấn lần nữa: “Hay là thôi đi!”

Hoài Ngọc hình như đã nhìn thấu suy nghĩ của tôi, gian tà liếc tôi một cái.

Tôi nhanh chóng lan truyền tin vui này, đồng thời tự ý thêm vào một câu: “Có thể mang theo người thân.”

Tiểu Thanh sung sướng gọi điện cho Kha Phong.

Tiểu Vân vui vẻ: “Vừa khéo Mục Hàn hôm nay cũng về, mọi người lại có thể tụ tập rồi.”

Tôi thì không vui nổi, Mục Hàn về Thượng Hải, phận làm em gái như tôi lại chẳng hề biết gì, xem ra ông anh trai này càng ngày càng phớt lờ tôi rồi, lát nữa xem tôi trừng trị thế nào!

Thôi Thập Nguyên đặt chỗ ở một nhà hàng Nhật trên đường Tân Thiên Địa, chúng tôi đợi Mục Hàn đến cửa hàng hoa, sau đó một đoàn bảy người hùng dũng tiến về phía trước.

“Hôm nay anh phá sản rồi!” Tôi cười.

Thôi Thập Nguyên chẳng để tâm: “Chuyện nhỏ, mọi người vui là được.”

Tôi cởi giày ngồi trên tatami[3], Tiểu Thanh và Tiểu Vân tranh nhau gọi đồ, gọi một bàn đầy những cá hồi sống, sasimi, cá ngừ, mực thẻ, tôi từ trước tới nay vốn không thích mấy thứ đầy, chỉ gọi một phần đậu phụ hấp và sushi cuộn, tôi đoán chừng có lẽ Dận Chân cũng không ăn quen nên quan tâm gọi cho anh mỳ udon và trứng cuộn.

[3] Một loại sản phẩm truyền thống của Nhật Bản (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà.

Thập Nguyên khi nói chuyện thích vung tay vung chân, ân cần mời mọc: “Mọi người ăn nhiều vào nhé, không đủ gọi thêm.”

Tôi ngồi một lát cảm thấy nóng quá không chịu được. “Sao nóng thế này!”

Hoài Ngọc cởi áo khoác ngoài ném sang một bên.

“Ống dẫn nhiệt ở dưới tatami, mình quên nói với cậu là mặc ít một chút.”

Mọi người bắt đầu lần lượt cởi áo khoác, chỉ có tôi không dám. Tôi không chỉ không dám cởi áo khoác, đến cái khăn đang cuốn chặt trên cổ tôi cũng không thể cởi. Trước đó bị bọn Tiểu Thanh nhìn thấy thì cũng được thôi, nếu bị Mục Hàn nhìn thấy, chắc chắn tôi không sống được nữa.

“Nóng cũng là do em kêu, còn gói chặt mình như gói bánh thế làm gì.” Mục Hàn khinh miệt nói.

Trán tôi bắt đầu lấm tấm có mồ hôi, vội vàng cầm khăn giấy lau đi, miệng nói cứng: “Em thích thế, em thích thế đấy.”

Hoài Ngọc mím môi cười, tôi tức tối lườm cho cô ấy một cái, nếu cô ấy dám nói ra, tôi sẽ lật mặt tại trận.

Dận Chân sờ sờ mũi, như cười như không.

Tôi vừa xấu hổ lại vừa cuống, tất cả là do lỗi ở anh, anh còn có mặt mũi nào mà cười tôi nữa.

Lúc này Tiểu Vân mới kéo tay Mục Hàn hỏi: “Anh có biết cái gì là cà ri gà không?”

Tôi đột nhiên đỏ mặt tía tai, tức tối nhéo một cái thật đau vào đùi Dận Chân. Nếu tôi bị mất mặt, nhất định phải kéo anh xuống nước cùng.

Dận Chân không dám kêu thành tiếng, bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của anh khiến tôi thoải mái hơn nhiều.

Mục Hàn tò mò quay đầu sang nhìn chúng tôi: “Cà ri gà là một món ăn à?”

“Nhưng sao chị Dĩnh lại bảo em hỏi anh?” Tiểu Vân kiên quyết truy hỏi tới cùng, trước kia sao không nhận ra cô ấy lại hiếu học thế này nhỉ?

“Chắc bởi vì anh là một người đàn ông của gia đình?”

Tôi nhẹ người, may mà Mục Hàn cũng không biết nó có ý gì.

Nhưng không đợi cho tôi được vui trọn vẹn, Tiểu Thanh và Hoài Ngọc đã phá lên cười nghiêng ngả.

Mục Hàn thấy họ cười rất lạ: “Hai người cười cái gì?”

Tôi lập tức nói: “Họ bị trúng gió, mặc kệ họ đi.”

Hoài Ngọc và Tiểu Thanh cười không dứt, tôi cắn môi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Kẻ nào còn cười tôi sẽ sa thải kẻ đó.”

Không ngờ chiêu này chẳng có tác dụng gì, Tiểu Thanh và Hoài Ngọc cười càng hung tợn hơn, người nằm gục trên vai Kha Phong, kẻ nhào vào lòng Thập Nguyên mà cười.

Hai tên đàn ông kia vừa nghe xong, một kẻ cười tới mức đập bàn thùm thụp, kẻ còn lại cười không thể ngồi thẳng người, tôi tức tới tê cả răng, nhưng lực bất tòng tâm.

Mãi mới đợi được họ cười xong, vận hạn coi như đã qua, lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh sau đó mũi dùi lại hướng thẳng vào tôi.

Nguyên nhân là Dận Chân cũng cởi áo len, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt mỏng, vết cào nơi cổ lại lộ ra rất rõ ràng.

Mục Hàn không biết do tốt bụng thật hay giả tò mò hỏi: “Ân Chân, sau gáy anh bị làm sao đấy?”

Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ nẻ mà chui, từ mặt tới cổ tới tai chỗ nào cũng đỏ như tôm luộc.

Dận Chân điềm tĩnh như không: “Tối qua trên đường về, bị một con mèo hoang trong tiểu khu cào.”

“Ồ!” Mục Hàn như hiểu ra. “Vậy sau này anh phải cẩn thận!”

Dân Chân gật gật đầu.

Mục Hàn lại nói thêm một câu: “Tốt nhất là đi tiêm phòng đi, tôi sợ mèo hoang có bệnh truyền nhiễm.”

Khóe mắt Dận Chân liếc sang tôi, tâm trạng vui vẻ, môi nhếch lên cười.

Trong lòng tôi đang thầm chửi rủa Mục Hàn cả một trăm linh tám lần: “Anh mới có bệnh truyền nhiễm, cả nhà anh có bệnh truyền nhiễm.”

Vô tình, tôi đã lôi cả mình ra rủa.

Hoài Ngọc đột nhiên nói: “Hứa Lăng Phi không có ở đây, cũng thấy nhớ nó quá!”

“Vậy lần sau mình đưa nó về ở vài hôm, mẹ nó chẳng thích quá!” Tôi đáp.

Dận Chân khẽ hừ một tiếng, chỉ mình tôi nghe thấy. Khóe miệng tôi cũng nhếch lên, nhìn sang anh như khiêu chiến.

Vì nhiệt độ trong phòng nóng ấm nên mặt anh hồng hào, khóe miệng giật nhẹ một cái, ý cười dịu dàng ấm áp. Môi anh cũng rất mềm và ấm, lúc này nhìn tới vết thương của anh, nhớ lại sự cuồng dại đêm qua, mặt càng nóng bừng bừng.

“Người rất đẹp!” Hoài Ngọc lẩm bẩm sau lưng tôi, mắt nhìn chằm chằm về phía Dận Chân. “Mặc dù hơi gầy, nhưng lại khá gợi cảm; không tráng kiện cũng không có các múi thịt, nhưng vòm ngực rộng, da trắng, mịn màng đặc trưng, da còn đẹp hơn da con gái là tớ.”

Tôi vội vàng điều chỉnh hơi thở, không thể tiếp tục nhìn nữa, nếu không sẽ phụt máu mũi mất.

Thôi Thập Nguyên nổi cơn ghen: “Cơ thể anh ta sao đẹp bằng anh được?” Anh ta vừa nói vừa cởi áo sơ mi, chỉ mặc một chiếc ba lỗ màu trắng, nhìn kỹ, còn là hiệu CK đấy. Cơ thể anh ta tráng kiện, là kiểu hoàn toàn ngược lại với Dận Chân.

Hoài Ngọc khinh miệt: “Em ghét nhất đàn ông có vòng ngực lớn hơn em.”

Thôi Thập Nguyên cũng không chịu lép vế: “Anh cũng không thích phụ nữ có vòng hai còn to hơn vòng một.”

Hoài Ngọc hừ: “Ý anh muốn nói tới bạn gái cũ của anh?”

Chúng tôi: “...”

Thực sự nóng tới mức ăn không ngon, cả bọn nhao nhao đòi về nhà.

Thôi Thập Nguyên bèn thanh toán.

Dận Chân cầm giày đi giúp tôi, lại còn tỉ mỉ buộc dây giày rất chặt.

Tôi ngẩn người.

Anh khẽ nói: “Thực hiện giấc mơ giữa ban ngày của em.”

Trước mắt tôi một làn sương mờ bao phủ.

Anh nửa như tự trào nửa như thổ lộ chân tình: “Không ngờ đường đường là Tứ Ca, anh lưu lạc đến thời hiện đại, cũng có lúc phải nịnh nọt dỗ dành để lấy lòng phụ nữ.”

Tôi phá lên cười, trong lòng không phải không cảm động.

Trên đường về, bởi vì tôi còn muốn đi mua ít hoa quả nên chúng tôi xuống xe trước.

Bên cạnh cửa hàng hoa quả là hiệu thuốc, tôi vội vàng liếc mắt nhìn, còn tưởng mình nhìn nhầm, nhưng định thần nhìn lại, quả nhiên trên tấm biển trước cửa hiệu viết: Hiệu thuốc Ích Thọ Xuân[4], năm chữ rất to.

[4] Hiệu thuốc bán những loại thuốc tráng dương, tăng cường sinh lực..

Tôi và Dận Chân nhìn nhau im lặng.

Đợi tôi chọn táo xong, đưa túi hoa quả cho anh, một lần nữa khi đi ngang qua cửa hiệu thuốc, Dận Chân không kìm được nhìn một cái.

Khóe miệng tôi co giật: “Có phải anh rất muốn vào trong đó mua gì không?”

Dận Chân nhếch miệng, khẽ nheo mắt: “Em cảm thấy anh có cần không?”

“Hừ, ai biết!”

Mắt anh thấp thoáng cười: “Không tin? Lát nữa chúng ta thử xem.”

Tôi: “...”

Vừa vào tiểu khu, tôi giơ tay đón lấy cái túi từ tay anh, chỉ vào hướng tòa nhà phía trước, cười hì hì xua tay: “Bye bye!”

Anh kéo tôi lại: “Em đi đâu?”

“Ai về nhà nấy.” Tôi cười rất gian. Tôi chính là muốn báo thù việc anh chuyển đi, báo thù những ấm ức mà tôi đã phải chịu.

Anh trầm mặc hồi lâu, rồi nói: “Cùng đi!”

Tôi cười: “Không đi chung được, không thuận đường mà.”

Anh trừng mắt: “Anh về thật đấy!”

“Ừ!” Tôi gật đầu như gà mổ thóc.

Dận Chân không thèm quan tâm tới tôi nữa, quay người đi ngược hướng với tôi.

Tôi cắn môi, lòng thầm thất vọng, không thể dỗ dành tôi một chút hay sao?

Về đến nhà, buồn bã vò tóc bứt tai.

Mở tivi, nhưng chẳng xem được gì.