Hẹn ước - Chương 21 + 22

Chương 21

Ngày hôm sau, Dương Chiêu đưa Dương Cẩm Thiên đến trường.

Trong xe rất im lặng.

Dương Cẩm Thiên ngồi ghế sau, nhìn chăm chú chiếc ghế trước mặt.

Lúc xuống xe, Dương Cẩm Thiên giữ cửa xe nhìn Dương Chiêu. Dương Chiêu hỏi cậu: “Sao vậy?”

Dương Cẩm Thiên hiểu chị cậu sẽ không hỏi, không nói bất cứ điều gì.

Cậu nói với Dương Chiêu: “Chị, em đi học nhé.”

Dương Chiêu gật đầu, nét mặt rất bình thản: “Đi đi.”

Dương Cẩm Thiên đóng cửa xe, đi vào trường học.

Dương Chiêu ngồi trên xe, nhìn bóng dáng Dương Cẩm Thiên hòa vào dòng người mới lái xe rời đi.

Tối qua thức khuya, Dương Chiêu cảm thấy đầu hơi nặng, xe của cô chạy được nửa đường liền quẹo sang một hướng khác.

Dương Chiêu cảm thấy rất kỳ lạ, vì sao cô lại nhớ rõ địa chỉ nhà Trần Minh Sinh như vậy. Rõ ràng cách rất xa, nhưng cô không cần ai chỉ đường cũng tự đến được.

Sau một giờ, Dương Chiêu đứng dưới nhà Trần Minh Sinh.

Khu chung cư của Trần Minh Sinh rất cũ và lâu năm, không có bảo vệ cũng không có cổng, xe có thể tự do ra vào. Dương Chiêu đậu xe bên cạnh lối lên xuống nhà Trần Minh Sinh, lấy điện thoại ra nhìn.

Không có tin nhắn, cũng không có cuộc gọi, bây giờ mới tám giờ rưỡi.

Chắc là anh đã đi làm, Dương Chiêu nghĩ.

Cô không gọi điện cho Trần Minh Sinh. Cô có cảm giác nếu Trần Minh Sinh biết cô tới đây thế nào cũng nghỉ làm. Dương Chiêu rút chìa khóa, mở cửa xe định đi dạo một lúc.

Khoảng sân này khác hẳn khu cô đang sống.

Tám giờ rưỡi, khu Hoa Khải Kim chắc chắn rất yên tĩnh. Khu cô ở có hai kiểu một là đã đi từ sáng sớm trước trước tám giờ rưỡi, hai là giờ đó vẫn trong mộng đẹp.

Các gia đình ở khu Hoa Khải Kim sẽ không tụ họp dưới sân... Dương Chiêu đến trước một bàn cờ, có hai ông lão đang ngồi chơi cờ. Bàn cờ là một tấm ván gỗ cũ, phía trên vẽ những đường ngang dọc.

Bên cạnh bàn cờ có hai ba người đứng xem, vừa cười vừa trò chuyện, bàn luận về ván cờ.

Dương Chiêu đi một vòng, nhìn thấy con mèo lần trước đang nằm dưới hàng rào gỗ.

Nó vẫn mang theo bộ dạng chẳng chút sức sống, nằm bò trên mặt đất. Có lẽ phát hiện có người đến, nó giật mình uốn người. Dương Chiêu không biết nó có mở mắt nhìn cô hay không, chỉ biết nó uốn éo người xong liền nằm im, không thèm động đậy nữa.

Dương Chiêu ngồi xuống bên cạnh, nhìn nó một hồi, cảm thấy bản thân cũng rất mệt.

Cô lại lôi điện thoại ra, mới được hai mươi phút.

Dương Chiêu trở lại xe, cô nằm xuống ghế sau nghỉ ngơi.

Ngủ trên xe thật không thoải mái, mỗi lần Dương Chiêu sắp chìm vào giấc ngủ, bên cạnh lại vang lên tiếng con nít cười đùa. Vất vả lắm mới quen được một chút, sắp chìm vào giấc ngủ say thì lại vang lên tiếng reo lớn của ai đó

“Chiếu tướng! Ha ha ha ha!”

Dương Chiêu: “...”

Cô hít sâu một hơi, ngồi dậy.

Cô rút điện thoại ra, nhắn tin cho Trần Minh Sinh.

“Trần Minh Sinh, em là Dương Chiêu.”

Tin nhắn trả lời rất nhanh.

“Ừ, sao vậy em?”

Dương Chiêu do dự một chút, cuối cùng không chịu nổi cơn đau đầu, hỏi luôn.

“Anh đang ở đâu?”

Trần Minh Sinh trả lời: “Ở nhà.”

Dương Chiêu: “...”

Cô gọi điện thoại cho anh.

“A lô?”

“Anh đang ở nhà hả?”

Trần Minh Sinh ừ một tiếng, Dương Chiêu lại nói: “Hôm nay anh không đi làm sao?”

Trần Minh Sinh trả lời: “Hôm qua anh chạy ca đêm.”

Dương Chiêu không nói gì, bóp trán mình.

Trần Minh Sinh hỏi: “Em đưa em trai đến trường rồi à?”

Dương Chiêu: “Đưa rồi.”

Trần Minh Sinh tiếp tục: “Anh ở nhà chờ đi đón em.”

“Không cần đâu.” Dương Chiêu với người lấy túi xách ở phía trước: “Em đến tìm anh.”

Dương Chiêu lên lầu, Trần Minh Sinh đã đứng chờ ở cửa.

Anh vẫn mặc chiếc áo lót mỏng màu đen, quần dài màu xám nhạt quen thuộc.

Trần Minh Sinh đưa Dương Chiêu vào nhà, hỏi: “Sao em tự lái xe đến đây?”

Dương Chiêu nói: “Em đưa Tiểu Thiên đi học rồi qua luôn.”

Trần Minh Sinh tính toán thời gian, lại hỏi: “Vậy em đến được một lúc rồi.”

“... Ừ.”

“Sao không gọi điện cho anh?”

“Em sợ anh đang đi làm.” Dương Chiêu nói.

Trần Minh Sinh mỉm cười: “Sau này, muốn tìm anh thì cứ gọi điện cho anh.”

“Được.”

Đây là lần thứ hai Dương Chiêu đến nhà Trần Minh Sinh. Trần Minh Sinh đưa cô vào phòng ngủ, rót cho cô một cốc nước ấm.

Dương Chiêu nhận lấy, uống một ngụm.

Trần Minh Sinh đứng trước mặt cô, Dương Chiêu ngửa đầu nhìn anh.

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo lông cừu màu xám, tóc buộc lên, khuôn mặt thuần khiết. Trần Minh Sinh nhìn một lúc, đưa tay vuốt tóc cô.

Dương Chiêu cảm giác được bàn tay ấm áp của anh, bất chợt cúi đầu, rụt cổ lại.

Đúng lúc này, bụng Dương Chiêu kêu ọt ọt, âm thanh tuy nhỏ nhưng trong căn phòng im lặng nghe rất rõ ràng.

Mặt Dương Chiêu ửng đỏ.

Nhưng Trần Minh Sinh lại không biểu hiện gì, anh hỏi Dương Chiêu: “Em chưa ăn sáng à?”

Dương Chiêu gật đầu: “Chưa.”

Trần Minh Sinh hỏi cô: “Em muốn ăn gì, anh nấu cho em.”

Dương Chiêu giương mắt: “Có món gì?”

Trần Minh Sinh hỏi lại: “Em muốn ăn gì?”

Dương Chiêu nói: “Mì gói.”

Trần Minh Sinh khẽ cười: “Sao cuối cùng em lại chọn mì gói?” Anh chống nạng quay người ra khỏi phòng. Dương Chiêu cầm cốc nước theo sau anh.

Bếp nhà Trần Minh Sinh nhỏ đến đáng thương, hai người cùng vào rất chật. Trần Minh Sinh nói với Dương Chiêu: “Hay là em lên nhà chờ đi, làm xong anh mang lên cho em.”

Dương Chiêu hỏi anh: “Em ở đây có làm phiền anh không?”

Trần Minh Sinh lắc đầu, “À không.”

“Vậy em ở đây.” Dương Chiêu nói.

Trần Minh Sinh lấy một gói mì giấy trong tủ gỗ, đặt sang bên cạnh. Sau đó lại lấy một cái nồi nhỏ, lấy nước đặt lên bếp. Trần Minh Sinh quay đầu nhìn Dương Chiêu: “Lấy cho anh quả cà chua.”

Dương Chiêu đi theo hướng anh chỉ, lấy hai quả cà chua trong cái rổ tre ở góc bếp. Trần Minh Sinh để gậy sang một bên, đứng một chân, anh xả nước vào bồn rửa bên cạnh.

Dương Chiêu đưa cà chua cho anh, đứng nhìn anh rửa.

Trần Minh Sinh đứng ngược hướng ánh nắng hắt vào từ ban công. Dương Chiêu cảm thấy có lẽ bản thân quá mệt mỏi, Bóng dáng Trần Minh Sinh trong mắt cô nhẹ nhàng như một bức ảnh lại tinh tế khiến cô không kìm chế được, chỉ muốn ôm lấy anh.

Anh cúi đầu, im lặng rửa đồ. Trong phòng chỉ có tiếng nước chảy.

Dương Chiêu chậm rãi bước qua, nhẹ nhàng vòng tay ôm anh từ phía sau.

Trần Minh Sinh chống tay lên bồn rửa, giữ người đứng vững, sau đó khẽ cười hỏi cô: “Em không chê nơi này chật chội à.”

Dương Chiêu không nói gì, cô nghiêng mặt, nhẹ nhàng áp lên lưng Trần Minh Sinh, sau đó lắc đầu.

Trần Minh Sinh tiếp tục rửa đồ.

Dương Chiêu thấy trong góc bếp sáng sủa có khoai tây và đậu ve, cô nhìn chiếc rổ tre đựng đồ ăn, như đầy say mê.

Trần Minh Sinh tắt nước: “Rửa xong rồi.”

Dương Chiêu không nhúc nhích.

Trần Minh Sinh cười cười, anh đứng thẳng người, cảm giác được đỉnh đầu cô ngay sau lưng.

“Em cứ ôm như thế, sao anh nấu mì được.”

Dương Chiêu chậm rãi ngẩng đầu lên.

Trần Minh Sinh xoay người, Dương Chiêu đứng ngay phía sau anh. Bọn họ gần sát nhau.

Dương Chiêu cúi đầu, cô thấy Trần Minh Sinh vén cao ống quần lên, cô ngẩng đầu lại nhẹ nhàng đưa tay chạm chân anh.

Chân Trần Minh Sinh khẽ run, anh hỏi: “Sao vậy.”

Tay Dương Chiêu đặt lên phần chân bị mất của anh, cảm giác ở nơi đó rất kỳ lạ.

Chân của anh bị tổn thương quá nặng, nên thường không còn cảm giác gì nữa, nhưng hiện tại cách một lớp quần, qua làn da, Trần Minh Sinh lại cảm giác được lòng bàn tay mềm mại, ấm áp của Dương Chiêu đang nhẹ nhàng vuốt ve, truyền hơi ấm vào tận bên trong.

Đó là một sự vuốt ve tràn đầy cảm xúc.

Anh hơi lui ra sau.

Dương Chiêu buông tay, ngẩng đầu nhìn anh.

Cô nói với Trần Minh Sinh: “Anh nấu mì tiếp đi.” Nói xong, cô xoay người định trả lại chỗ cho Trần Minh Sinh.

Vừa quay đi, đã bị ai đó kéo lại.

Một tay Trần Minh Sinh cầm hai quả cà chua, tay kia kéo cánh tay Dương Chiêu, khẽ giữ cằm cô, cúi xuống hôn.

Nụ hôn của Trần Minh Sinh tựa như khoảng sân này, căn phòng này, vừa cổ xưa lại vừa bình yên. Dương Chiêu ngửi thấy mùi hương trên người anh, không giống mùi nước hoa không thay đổi theo thời gian trên người Tiết Miểu, trên người Trần Minh Sinh có mùi xà phòng nhè nhẹ, hòa cùng thân thể ấm áp của anh, quấn quanh người Dương Chiêu... Cô cảm thấy lúc này cô như hòa vào bóng dáng ngược sáng khi nãy.

Trần Minh Sinh hôn Dương Chiêu không lâu liền buông cô ra, anh cúi đầu nhìn cô: “Ở đây rất chật, em vào nhà chờ đi, nấu xong anh sẽ mang cho em.”

Dương Chiêu gật đầu, xoay người ra khỏi bếp.

Nước đã sôi, Trần Minh Sinh thả mì vào nồi, cắt một quả dưa leo và thái cà chua bỏ tiếp vào nồi.

Nêm gia vị xong, Trần Minh Sinh đứng trước bếp, lẳng lặng nhìn ngọn lửa màu xanh bập bùng dưới nồi.

Một lát sau, mì chín mềm, Trần Minh Sinh tắt bếp, múc ra tô, sau đó quay sang lấy nạng.

Lúc chạm vào miệng tô, cảm giác nóng muốn phỏng tay.

Trần Minh Sinh chỉ có thể bưng một tay, tay kia anh phải chống nạng, anh cũng không thể đi quá nhanh vì nước mì sẽ đổ ra ngoài.

Anh đi vào phòng, đặt tô mì lên bàn. Lúc thả xuống, Trần Minh Sinh phải xoa xoa đầu ngón tay, trên tay anh hiện ra hai đường đỏ ửng.

Anh ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy nằm Dương Chiêu trên giường.

Cô đang ngủ.

Trần Minh Sinh sửng sốt, chống gậy đến bên cạnh giường.

Dương Chiêu nghiêng người nằm trên giường, có vẻ ngủ rất say.

Trần Minh Sinh đứng dậy, kéo rèm cửa sổ lên.

Trong phòng hơi tối, Trần Minh Sinh quay đầu thấy ánh nắng nhàn nhạt chiếu trên mặt Dương Chiêu, vừa im lặng lại vừa dịu dàng.

Trần Minh Sinh ngồi bên giường, nhìn thật lâu.

Lúc Dương Chiêu tỉnh lại, đã gần xế chiều.

Cô vừa mở mắt ra, vẫn chưa tỉnh táo hẳn, xoay xoay người, chưa kịp ngồi dậy đã phát hiện có người nằm sau lưng mình.

“... Trần Minh Sinh?” Dương Chiêu xoay qua, cũng chỉ thấy được nửa người anh. Trần Minh Sinh ôm lấy cô từ phía sau, Dương Chiêu cảm giác được hơi thở nhè nhẹ trên đỉnh đầu mình.

“Trần Minh Sinh?” Cô lại gọi anh lần nữa.

“... Ừ?” Trần Minh Sinh bị cô đánh thức, thản nhiên ừ một tiếng.

Anh cũng vừa tỉnh dậy, mơ mơ màng màng, giọng nói hơi khàn khàn. Anh xoay người, lại ôm Dương Chiêu vào lòng.

Dương Chiêu bị anh ôm trước ngực, lưng cô kề sát vòm ngực của Trần Minh Sinh. Phòng hơi tối, cô nhìn qua cửa sổ, ánh hoàng hôn đỏ rực chiếu xuyên rèm cửa, tạo nên những đường cong sáng rực.

Ánh mắt cô chuyển xuống dưới, trong góc phòng sáng sủa có bốn năm cái tạ tay, còn có một đống tạ tròn trọng lượng khác nhau, xếp từ lớn đến nhỏ.

Dương Chiêu hỏi: “Trần Minh Sinh, anh tập thể hình phải không?”

Trần Minh Sinh nhắm mắt lại: “Không.”

Dương Chiêu nói: “Vậy đó là gì?”

“À?” Rốt cục Trần Minh Sinh cũng mở mắt ra, nhìn thấy đống tạ tay nơi góc tường, anh lại nhắm mắt lại, nói có vẻ lười biếng: “Để chơi thôi, thói quen ấy mà.”

Dương Chiêu ngẩng đầu, Trần Minh Sinh đưa tay xuống, cô gối đầu lên. Dương Chiêu hỏi Trần Minh Sinh: “Có nặng không?”

Trần Minh Sinh khẽ cười, “Không nặng.”

Lúc anh cười, Dương Chiêu cảm giác vòm ngực phía sau lưng cô khẽ rung lên. Dương Chiêu xoay người, nằm đối mặt với Trần Minh Sinh.

Vóc dáng Trần Minh Sinh rất cao lớn, từ trên xuống dưới đều dài hơn Dương Chiêu một đoạn nên ôm trọn người cô.

Dương Chiêu nói nhỏ: “Ngại quá, tối hôm qua em ngủ trễ nên hôm nay buồn ngủ.”

Trần Minh Sinh nói: “Anh cũng vậy.”

Dương Chiêu nói tiếp: “Em muốn đặt đồng hồ báo thức.”

Trần Minh Sinh hỏi: “Em muốn đặt lúc mấy giờ?”

“Tám giờ, em phải đón Tiểu Thiên.”

Trần Minh Sinh nhắm mắt lại, khẽ nói: “Ngủ đi, đến lúc đó anh sẽ gọi em.”

Dương Chiêu là người rất quy tắc, nhưng lúc này vừa nghe Trần Minh Sinh nói ngủ đi, cô liền nhắm hai mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ không chút lo lắng.

Chương 22

Dương Chiêu ngủ không bao lâu thì giật mình tỉnh giấc.

Khi tỉnh dậy cô phát hiện tư thế Trần Minh Sinh ôm cô khác hẳn lúc nãy.

Trần Minh Sinh còn tỉnh sớm hơn Dương Chiêu, anh tựa vào đầu giường, Dương Chiêu nằm bên cạnh anh, tay Trần Minh Sinh ôm lấy bờ vai cô.

Cô hơi cử động, Trần Minh Sinh đã phát hiện.

“Em tỉnh rồi sao?”

Dương Chiêu ngẩng đầu nhìn Trần Minh Sinh: “Ừ, mấy giờ rồi anh?”

“Mới sáu giờ hai mươi thôi.”

Có thể do ngủ quá nhiều, Dương Chiêu thấy huyệt thái dương hơi căng ra, cô xoa xoa trán mình, thấp giọng nói: “Anh có thuốc không?”

Trần Minh Sinh duỗi tay lấy hộp thuốc lá ở bên giường đưa cho Dương Chiêu.

Trong hộp thuốc lá có sẵn bật lửa, Dương Chiếu lấy một điếu thuốc ra châm lửa.

Trần Minh Sinh bảo: “Em có thể ngủ thêm chút nữa.”

Dương Chiêu lắc đầu, ngồi dậy đáp: “Không cần đâu.”

Cô quay đầu lại, Trần Minh Sinh đang tựa vào đầu giường lẳng lặng nhìn cô. Cánh tay của anh mà Dương Chiêu gối đầu lên hơi đỏ, Dương Chiêu nhìn một lúc, cô bước xuống giường mang giày vào.

“Em vào toilet một chút.”

Toilet nhà Trần Minh Sinh rất nhỏ hẹp, nhưng cũng may khá sạch sẽ. Trên bồn rửa tay đặt hai hộp xà bông, Dương Chiêu xem kỹ thì đó là một hộp xà bông thơm và một hộp xà bông thường.

Dương Chiêu nhíu mày, cô cảm thấy hai thứ này đại diện cho “sữa rửa mặt” và “bột giặt”.

Một cái khăn mặt treo trên cây đinh được đóng trên tường, ngoại trừ thứ đó không hề có thêm cái gì khác trong toilet.

Dương Chiêu nhìn tấm gương nhỏ hình vuông treo trên bồn rửa tay. Hôm nay cô không trang điểm, ngủ một giấc dậy thấy cũng bình thường nhưng nhìn kỹ thì dưới bầu mắt có vết thâm nhẹ, dưới ánh đèn sáng trong toilet càng làm nổi bật vẻ tiều tụy của cô.

Dương Chiêu muốn rửa mặt, lúc mở vòi nước mới phát hiện đây không phải là nước ấm. Cô vốc làn nước lạnh lẽo lên mặt, trong phút chốc cảm thấy mát mẻ, khoan khoái hơn rất nhiều.

Lúc Dương Chiêu quay về phòng, Trần Minh Sinh đã tỉnh dậy đang ngồi bên giường. Cô thấy một tô mì sợi đặt trên bàn, giờ đây nó đã nguội ngắt.

Dương Chiêu áy náy nói: “Xin lỗi anh, để anh mất công làm mì rồi.”

“Không sao đâu.” Trần Minh Sinh nhìn Dương Chiêu bảo: “Bây giờ chắc em cũng đói rồi.”

Lúc Dương Chiêu vừa tỉnh lại không có cảm giác gì nhưng bây giờ xuống giường hoạt động một chút, bụng cô bắt đầu reo vang. Nếu Trần Minh Sinh không có mặt ở đây, có lẽ cô sẽ ăn sạch bát mì đang để trên bàn.

Dương Chiêu gật đầu: “Có hơi đói.”

Trần Minh Sinh: “Trong nhà anh không có gì ăn, thôi ra ngoài ăn vậy, có khi còn nhanh hơn.”

Dương Chiêu đáp: “Được.”

Trần Minh Sinh: “Em chờ anh thay đồ đã.”

Trần Minh Sinh cởi áo thun, cúi người lục rương quần áo ở dưới giường, Dương Chiêu đứng bên cạnh quan sát.

Cô chợt hỏi: “Sao trên người anh có nhiều sẹo vậy?”

Trần Minh Sinh còn chưa tìm thấy đồ, chợt nghe Dương Chiêu hỏi, anh ngồi thẳng lên cúi đầu nhìn. Trên người anh quả thật có mấy vết sẹo, nhưng vết sẹo trên bụng là rõ nhất, nó bắt đầu từ xương sườn kéo dài xuống bụng, còn có một vết khâu rõ rành rành.

Dương Chiêu hỏi: “Anh từng mổ?”

Trần Minh Sinh im lặng rồi gật gật đầu: “Ừ, đã từng.”

“Anh bị bệnh sao?”

Trần Minh Sinh thuận miệng đáp: “Ừ.”

Anh lại cúi người xuống tìm quần áo, kéo ra một cái áo ngắn tay màu trắng, lúc anh ngẩng đầu lên chợt phát hiện Dương Chiêu đã bước tới trước mặt anh. Cô nói: “Anh đừng nhúc nhích.”

Trần Minh Sinh ngồi im trên giường không hề động đậy: “Sao vậy?”

Dương Chiêu vươn một ngón tay ra, đẩy đẩy vai Trần Minh Sinh, anh thuận thế hơi ngã người ra sau để cô nhìn rõ hơn.

Đó là một vết sẹo dài và nhỏ nhưng hơi ngoằn ngoèo, tuy nó đã khép kín miệng nhưng vẫn hiện rõ một dấu ấn màu đen. Dương Chiêu cúi đầu quan sát một lúc rồi đứng thẳng dậy chăm chú nhìn Trần Minh Sinh.

Trần Minh Sinh vừa trông thấy biểu cảm của Dương Chiêu, lòng thầm bảo không xong rồi.

Quả nhiên, Dương Chiêu dùng sắc mặt rất bình thản hỏi anh: “Trần Minh Sinh, bệnh gì mà cần dùng dao rạch ở chỗ này?”

Trần Minh Sinh trầm mặc rồi lại đáp: “Viêm ruột thừa?”

Dương Chiêu cười nhạt: “Viêm ruột thừa mà vết mổ dài như vậy, có phải bác sĩ đã tiện tay cắt luôn ruột của anh đi không?”

Trần Minh Sinh: “...”

Dương Chiêu lên tiếng mà không nhìn Trần Minh Sinh.

Cô đứng, Trần Minh Sinh ngồi, dù thế nào ánh mắt này vẫn có chút kể cả.

Khi Trần Minh Sinh im lặng, khóe mắt Dương Chiêu lướt nhìn thân trên để trần của anh.

Từ góc độ của cô vừa khéo có thể nhìn thấy rõ vai Trần Minh Sinh. Vai anh rất rộng, vòm ngực cường tráng, các lớp cơ và xương quai xanh hợp lại tạo nên một độ dốc đẹp mắt.

Lưng của anh không thẳng lắm, Dương Chiêu thản nhiên đưa mắt thoáng nhìn xuống. Trần Minh Sinh không gầy nhưng lúc anh ngồi bụng vẫn lõm vào.

Dương Chiêu bỗng nhớ tới môn giải phẫu cơ thể người lúc cô còn học ở học viện mỹ thuật Nga. Bởi vì phải mô tả lại cấu tạo chi tiết của cơ bắp, cho nên cơ thể người mẫu trong giờ học đều được chọn lựa rất kỹ lưỡng.

Vị giáo sư giảng môn đó là một người phụ nữ trung niên, giáo sư có một tiêu chuẩn rất độc đáo về dáng người của người mẫu. Dương Chiêu vẫn còn nhớ tiêu chuẩn đứng đầu trong đó là khi người mẫu nam ngồi xuống bụng phải lõm vào thành một đường vòng cung nhỏ. Giáo sư giải thích, điều này có nghĩa là cơ bụng của người mẫu được tập luyện khắt khe, không hề có chút mỡ thừa.

Trần Minh Sinh chưa từng tập luyện chuyên nghiệp, có điều ngày thường lúc rảnh rỗi anh hay tự luyện tập, đường cong của anh không rõ nét như người mẫu, nhưng lại có một vẻ đẹp rất tự nhiên.

Trong quãng thời gian ngắn ngủi, tư tưởng của Dương Chiêu đã bay xa vời vợi.

Điều gì của người đàn ông hấp dẫn phụ nữ nhất?

Tiền tài, quyền lực, tư tưởng... đây vốn là nguyên nhân trực tiếp nhất thúc đẩy tình cảm. Bởi vì trong xã hội hiện đại, những thứ đó tượng trưng cho sức mạnh, sự chinh phục và thống trị.

Nhưng nếu như cái xã hội hiện nay mất đi thì...

Quay trở về thuở sơ khai, thời điểm nguyên sơ nhất, giống đực đã dựa vào điều gì để thu hút giống cái.

...

Trần Minh Sinh mở miệng: “Đây là vết thương cũ thôi.”

Luồng suy nghĩ của Dương Chiêu bị ngắt ngang, cô quay sang nhìn Trần Minh Sinh.

“Là vết thương gì?”

Trần Minh Sinh nói: “Vết thương do dao.”

Dương Chiêu gằn từng tiếng: “Vết thương do dao.”

Trần Minh Sinh rút một điếu thuốc trong hộp ra, trả lời cô: “Ừ.”

Dương Chiêu không nói một lời chăm chăm nhìn Trần Minh Sinh, qua màn sương khói nhạt nhòa anh ngẩng đầu cười bất đắc dĩ: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”

Dương Chiêu ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc nhìn Trần Minh Sinh hỏi: “Trần Minh Sinh, anh là du côn ư?”

Trần Minh Sinh: “...”

Ánh mắt Dương Chiêu rất nghiêm nghị, Trần Minh Sinh cảm thấy cô không phải nói đùa, anh đáp: “Anh... anh không phải du côn.”

Dương Chiêu hỏi: “Trước kia anh rất bạo lực?”

Trần Minh Sinh hơi cúi đầu giống như đang quan sát điếu thuốc trên tay. Dương Chiêu hỏi: “Có phải không?”

Trần Minh Sinh chậm rãi lắc đầu, thấp giọng: “Anh không bạo lực.”

Dương Chiêu: “Vậy tại sao trên người anh có vết dao chém, là tai nạn ư?”

Trần Minh Sinh im lặng rồi ngẩng đầu lên, khi Dương Chiêu đối diện đôi mắt đen nhánh đó, thoáng chốc cô không nỡ hỏi tiếp nữa.

“Nếu có điều khó nói thì đừng nói nữa, em sẽ không hỏi.”

Trần Minh Sinh hút một hơi, thấp giọng: “Cũng không có gì đâu, chẳng qua gặp chuyện bất trắc.”

Trần Minh Sinh vẫn cúi đầu, Dương Chiêu không thể nhìn rõ nét mặt anh.

Sự trầm mặc tựa như trốn tránh.

“Trần Minh Sinh.” Dương Chiêu lùi lại hai bước, thản nhiên nói: “Anh có chuyện giấu em.”

Tay Trần Minh Sinh hơi khựng lại, không nói lời nào.

Dương Chiêu thả hai cánh tay đang khoanh ra: “Đi thôi.”

Trần Minh Sinh ngẩng đầu, Dương Chiêu vừa soạn lại túi xách vừa nói với Trần Minh Sinh: “Anh thay đồ nhanh đi.”

Trần Minh Sinh ngẩn ra hỏi: “Đi? Đi đâu chứ?”

Dương Chiêu nhìn anh đáp: “Đi ăn đó, vừa nãy anh mới nói mà.”

Trần Minh Sinh ừ, đưa hai tay lên tròng cái áo qua đầu.

Anh liếc nhìn sắc mặt Dương Chiêu, phát hiện cô vẫn thế, không giống đang tức giận.

Anh mặc áo xong vươn tay lấy nạng. Cái chân giả đặt bên cạnh cây nạng, anh thoáng nhìn qua, hơi do dự.

“Đừng đeo nó.” Dương Chiêu đã thu dọn xong, cô đứng trước cửa phòng chờ anh: “Mang chân giả rất bất tiện.”

Trần Minh Sinh gật đầu, anh chống nạng đứng dậy, kéo ống quần phải lên vòng hai cái, nó đã nằm sau thắt lưng anh.

Dương Chiêu nhìn động tác thuần thục của anh, nhìn cái ống quần vừa được rút ngắn từ lúc nó đang phất phơ phất phới đến lúc buộc vòng lên trên. Cô bỗng cảm thấy trái tim mình đập mạnh.

Dương Chiêu rũ mắt xuống, nhìn sang nơi khác.

“Đi thôi.” Trần Minh Sinh sửa sang xong, Dương Chiêu đi theo anh ra ngoài. Để tiện hơn Trần Minh Sinh chỉ mang dép lê, bàn chân của anh thon dài, từng mạch máu xanh xanh hiện rõ ràng trên mu bàn chân.

Bước xuống lầu, Trần Minh Sinh hỏi Dương Chiêu: “Em muốn ăn gì?”

Dương Chiêu đáp: “Cái gì cũng được.” Dứt lời, cô bổ sung thêm: “Nhưng phải nhanh.”

Trần Minh Sinh: “Đi xe?”

Dương Chiêu: “Đừng đi xe, có chỗ nào gần đây không?”

Trần Minh Sinh ngẫm nghĩ rồi đăm chiêu nhìn Dương Chiêu.

Dương Chiêu hỏi: “Sao vậy anh?”

“Những quán gần đây toàn là đồ vỉa hè, em ăn được không?”

Dương Chiêu nghĩ ngợi đáp: “Được.”

Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu ra khỏi sân, hai người không đi trên đường lớn mà rẽ vào một con phố nhỏ, ven hai bên đường là một vài cửa hàng cắt tóc, đánh giày, và quán thức ăn vặt vẫn còn mở cửa bán.

Trên đường rất đông người, vì mất một chân nên khi Trần Minh Sinh đi trên đường có khá nhiều người chú ý anh, còn có một vài người thì thầm to nhỏ.

Anh cũng biết việc này nên hơi lo lắng liếc nhìn Dương Chiêu, sau đó anh phát hiện cô không nhìn đi đâu cả vẫn luôn đi theo mình.

Trần Minh Sinh dẫn Dương Chiêu vào một cửa hàng hải sản vỉa hè, gọi một phần hải sản nướng.

Giá một phần ăn là một trăm năm mươi tệ, Dương Chiêu ăn một con cua, vài con hến và bạch tuộc là đã no căng bụng.

“Em không ăn nổi nữa.”

Trần Minh Sinh nói: “Một ngày em chỉ ăn có nhiêu đó thôi sao?”

Dương Chiêu đưa mắt liếc con cua trên bàn bảo: “Con cua này lớn lắm.”

Trần Minh Sinh: “...”

Cuối cùng hai người ba lần bảy lượt mới ăn xong một phần ăn, Dương Chiêu nhìn đồng hồ nói: “Về thôi, em phải lấy xe đón em trai em.”

Trần Minh Sinh gật gật đầu, trả tiền xong rồi dẫn Dương Chiêu quay về.

Mặt trời đã lặn, hàng đèn ven hai bên đường dần sáng lên. Dương Chiêu theo chân Trần Minh Sinh bước trên đường lớn quay về nhà, Dương Chiêu nhìn cái bóng trên mặt đất, ánh đèn đường kéo cái bóng dài ra rồi thu ngắn nó lại, sau đó lại kéo dài nó ra.

Quay lại sân nhà, bàn cờ vẫn chưa tan nhưng đã thay người đánh. Dương Chiêu và Trần Minh Sinh đi ngang qua bàn cờ, bước vào cổng khu nhà.

Dương Chiêu nói: “Vậy em đi trước đây.”

Trần Minh Sinh: “Ừ.”

Kết quả là, Dương Chiêu còn chưa kịp mở cửa xe, di động đã reo vang.

Dương Chiêu lấy điện thoại ra khỏi túi xách, thấy tên người gọi trên màn hình, sắc mặt cô lập tức nghiêm nghị.

Trần Minh Sinh không đi vào, vẫn đứng đó nhìn cô.

Dương Chiêu nhận cuộc gọi.

“A lô, chào cô Tôn.”

“Dạ đúng, có chuyện gì vậy cô?”

“Cái gì? Tại sao, có nguyên nhân gì không?”

“...”

“...”

“Được, tôi tới ngay đây, làm phiền cô rồi.”

Cúp máy, Trần Minh Sinh thấy Dương Chiêu phiền não xoa xoa mi tâm mình.

Trần Minh Sinh hỏi: “Là em trai em à?”

Dương Chiêu không ngẩng đầu đáp: “Ừ.”

Trần Minh Sinh khẽ cười, nói: “Em trai em không cho người ta sống yên một ngày nào nhỉ.”

Dương Chiêu giương mắt nhìn anh, Trần Minh Sinh lập tức ngừng cười: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Dương Chiêu đáp: “Chủ nhiệm lớp của nó nói nó đánh nhau ở trường.”

Trần Minh Sinh nói: “Cho nên gọi em đến đó sao?”

Dương Chiêu gật đầu, có hơi ngẫm nghĩ. Trần Minh Sinh châm một điếu thuốc, nói: “Nó bị thương à, con trai đánh nhau chút thôi không sao đâu.”

“Trần Minh Sinh, em thấy...” Dương Chiêu bỗng quay đầu lại, nghiêm túc nhìn Trần Minh Sinh. Anh sửng sốt, cảm thấy có lẽ mình đã phản ứng không đúng lắm nên bổ sung: “Em đừng nổi giận, anh đi với em.”

Nét mặt Dương Chiêu không đổi, hơi nheo nheo mắt: “Em lại thấy, nguyên nhân Tiểu Thiên đánh nhau lần này có lẽ không giống như em đoán.”

Trần Minh Sinh ngạc nhiên: “Cái gì không giống?”

Dương Chiêu đáp: “Lần này nó đánh lộn với Lưu Nguyên.”

Tay cầm điếu thuốc của Trần Minh Sinh khựng lại: “Em nói mấy đứa ở quán karaoke lần trước?”

Dương Chiêu gật đầu, đáp: “Anh còn nhớ à?”

Không biết Trần Minh Sinh đang nghĩ gì, chợt bật cười, ngậm điếu thuốc nhỏ giọng: “Đương nhiên anh nhớ...”

Dương Chiêu nói: “Là đám người đó.”

Tay Trần Minh Sinh kẹp điếu thuốc, ngẩng đầu nói với Dương Chiêu: “Đi thôi, anh đi cùng em.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3