Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 2) - Chương 48 - 49
Chương 48
Nửa tiếng sau.
Cuộc vật lộn quyết liệt trên thuyền rốt cuộc cũng chấm dứt. Lộ Tấn nghiêng người nằm xuống giường, suy nghĩ một chút, lại đưa tay ôm chầm lấy Cố Thắng Nam còn chưa hoàn hồn, kéo vào lòng.
Ngón tay anh ta vuốt dọc lưng cô theo hướng mồ hôi chảy xuống. Có lẽ vì nhột nên cô rụt cổ lại. Hành động này rất đáng yêu, Lộ Tấn vốn đã định thu tay lại, thấy thế lại bắt đầu vuốt ve lưng cô. Thấy cô không thể chịu nổi nữa, anh ta tỏ ra rất vui vẻ: “Em nói xem, sao lần này chúng ta thuận lợi như vậy? Không có ai gọi đến quấy rầy, cũng không cháy thuyền, Lê Mạn cũng không xuất hiện...”
Nghe anh ta nói như vậy, Cố Thắng Nam cũng cảm thấy hơi khó tin. Ngước mắt nhìn xung quanh, ánh trăng chiếu vào phòng qua khung cửa sổ khiến bầu không khí trong khoang thuyền tỏ ra đặc biệt yên bình, không hề có dấu hiệu gì của một tai nạn sắp xảy ra.
Chiếc thuyền Victoria bên cạnh cũng đã tắt đèn, có lẽ mẹ Lộ Tấn đã ngủ. Rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng có thể yên lòng dựa vào ngực anh ta, hưởng thụ cảm giác bình yên khó có được này.
Nhưng mới yên lặng được chốc lát đã nghe thấy anh ta nói: “Tuần sau anh đến bệnh viện làm xét nghiệm.”
Cố Thắng Nam sửng sốt, vừa định ngẩng lên nhìn anh ta đã bị kéo đầu áp vào ngực. Hình như Lộ Tấn không muốn để cô nhìn thấy vẻ mặt anh ta lúc này, vì vậy Cố Thắng Nam đành hỏi: “Mẹ Lộ Chinh đã đồng ý trao đổi bằng một nửa tài sản à?”
“Đương nhiên là không.”
“Vậy mà anh vẫn đồng ý đi xét nghiệm?”
“Người phụ nữ đó vẫn luôn đứng trên đỉnh cao đạo đức để khinh thường anh. Bây giờ vì tiền, ngay cả tính mạng của chồng mình mà bà ta cũng không cần. Còn anh lại hào phóng hiến gan như vậy, sau này sẽ đến lượt anh đứng trên đỉnh cao đạo đức để khinh thường bà ta.”
Dường như trong giọng nói dương dương tự đắc của người đàn ông này vẫn giấu giếm một tâm tình khác. Cố Thắng Nam suy nghĩ một lát, giọng nói đột nhiên trở nên hết sức thận trọng: “Thực ra anh... thật lòng muốn cứu Lộ Minh Đình đúng không?”
“Đâu có?”
Việc anh ta lập tức phản bác đã xác minh phán đoán của Cố Thắng Nam là đúng. Cố Thắng Nam cảm thấy xót xa trong lòng, cô đưa ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh ta. “Thực ra... mặc dù anh luôn thích làm ra vẻ lạnh lùng, cao ngạo, nhưng về bản chất thì anh tuyệt đối là một cậu bé có tâm địa thiện lương.” Cậu bé...
Lộ Tấn bị từ này đánh gục. Nhưng nể tình cô lúc này đang thân mật vẽ vòng tròn trên ngực mình, Lộ Tấn quyết định tha thứ cho cô. Hơn nữa...
“Lần trước chúng ta nói chuyện thế nào, em còn nhớ chứ? Gan anh sẽ bị cắt mất một góc, ngày nào em cũng phải cho anh ăn thịt để bù lại...”
Vừa nói xong anh ta đã bắt được tay Cố Thắng Nam.
“Lại nữa à?” Ánh mắt Cố Thắng Nam lộ rõ vẻ hoảng sợ: “Lưng em...”
Lớn tuổi chính là một chuyện phiền hà, chỉ vận động một lát đã bắt đầu mỏi lưng. Lộ Tấn bất mãn nhếch miệng: “Không biết sau khi cắt mất một góc gan thì công năng nào đó của anh có bị ảnh hưởng gì không.”
Tại sao càng nghe càng cảm thấy vấn đề người đàn ông này lo lắng luôn hết sức kỳ lạ? Cố Thắng Nam oán thầm nhưng ngoài miệng lại không nói lời nào, bởi cô sợ mình vừa mở miệng là anh ta lại ồn ào đòi ăn thịt.
Hồi lâu không thấy cô trả lời, Lộ Tấn "hử" một tiếng, cúi đầu nhìn cô, không ngờ cô đã ngủ mất. Lộ Tấn đành hôn lên má cô, kéo chăn, ôm cô thật chặt rồi nhắm mắt lại, chuẩn bị ngủ.
Đương nhiên anh ta không hề biết Cố Thắng Nam quyết định giả vờ ngủ là vì lo lắng cho cái lưng của mình...
Ở bên này, hai người ăn uống no đủ đã ôm nhau ngủ. Phía bên kia, Tổng giám đốc Trình còn đang vất vả làm thêm trong văn phòng. Kết quả kinh danh cuối quý của Tử Kinh đã có, còn kém 5% so với con số anh ta cam kết với hội đồng quản trị, điều này thực sự khiến người ta phải đau đầu...
Đột nhiên, tiếng gõ cửa vang lên.
Trình Tử Khiêm dừng bút.
Anh ta đã cho trợ lý về trước. Muộn thế này còn có ai đến đây nữa? Anh ta cau mày ngẩng đầu nhìn ra cửa, đúng lúc này cửa văn phòng cũng bị đẩy ra. Thấy người đến là Lê Mạn, Trình Tử Khiêm thực sự cảm thấy bất ngờ.
Lê Mạn không nói chuyện, chỉ cười cười với anh ta.
“Tại sao Lê tiểu thư lại đến đây?”
Lê Mạn đi tới bên bàn làm việc của anh ta, đặt một túi đồ lớn lên trên bàn: “Tôi đến để xin lỗi.”
Dù bề ngoài vẫn bình thản nhưng trong lòng Trình Tử Khiêm lại rất cảnh giác. Cô lại cười rất dịu dàng, vừa lôi mấy hộp đồ ăn nhanh trong túi ra vừa nói: “Tối nay chắc chắn anh còn chưa no, tôi đã ra ngoài mua đồ ăn đêm. Có súp cua, tôm hùm, thịt bò ướp muối...”
Thái độ của người phụ nữ này đối với anh ta vẫn rất tồi tệ, bây giờ lại bất ngờ lấy lòng anh ta như vậy, Trình Tử Khiêm không cầm được nhíu mày quan sát những hộp đồ ăn nhanh trên bàn. Có thể người phụ nữ này đã hạ độc vào thức ăn để trả thù việc bị anh ta bỏ rơi trên đường lúc chiều...
Trong lúc Trình Tử Khiêm đang chú tâm suy nghĩ thì Lê Mạn đột nhiên nói tiếp: “Còn nữa...”
Cô đột nhiên đưa chân lên, thoải mái đặt lên bàn.
Bị chiêu vô ảnh cước của người phụ nữ này làm cho giật nảy, Trình Tử Khiêm phải nhờ đến năng lực gặp nguy không loạn đã tu luyện hơn hai mươi năm mới có thể tiếp tục bình tĩnh ngồi trên ghế.
May mà cô ta nhanh chóng hạ chân xuống, khôi phục lại dáng vẻ tươi cười áy náy: “Mặc dù không biết anh làm thế nào lấy lại đôi giày này, nhưng vẫn rất cảm ơn anh.” Trình Tử Khiêm ho khan một tiếng.
Người phụ nữ này đột nhiên trở nên biết điều khiến anh ta không biết phải nói gì nữa, đành cầm hộp súp cua lên. “Vậy thì cảm ơn ý tốt của cô.”
Thấy anh ta chuẩn bị ăn, Lê Mạn lập tức cười tít mắt, kéo ghế ngồi xuống. Lê Mạn nhìn anh ta ăn rất nhã nhặn nhưng tốc độ tiêu diệt mấy món ăn khuya lại cực nhanh, trong lòng nghĩ, lúc đó bị kẹp giữa, Lộ Tấn và ả họ Cố kia, vị Tổng giám đốc Trình này phải chịu áp lực rất lớn nên không ăn nổi, thảo nào bây giờ lại đói đến vậy...
Thấy anh ta đã ăn hết mọi thứ, Lê Mạn cười khẽ: “Tổng giám đốc Trình, anh đã ăn no rồi, bây giờ chúng ta có thể vào việc chính rồi chứ?”
“Việc chính?”
Trình Tử Khiêm ngước mắt nhìn cô.
Tại sao anh ta cứ ngửi thấy mùi âm mưu trong ánh mắt người phụ nữ này như vậy?
“Tôi cảm thấy anh rất có sức hút đối với phụ nữ, hay là...” Ánh sáng khi âm mưu sắp được thực hiện lóe lên trong mắt Lê Mạn: “Tôi thuê anh tán gục Cố Thắng Nam, để cô ta trả lại Lộ Tấn cho tôi?”
Trình Tử Khiêm nhẹ nhàng đặt đôi đũa dùng một lần xuống, tâm tình vừa buông lỏng lập tức lại căng lên: “Xin lỗi, việc này tôi không thể giúp được.”
Lê Mạn nhìn anh ta ba giây với vẻ đáng thương hết sức, thấy sắc mặt anh ta không hề xao động, đột nhiên cô ta đập bàn đứng dậy, lộ nguyên hình. “Anh đã ăn đồ của tôi rồi, không thể không nhận lời tôi được!” Đây là logic kiểu gì thế?
“Tổng cộng số đồ ăn này là bao nhiêu tiền? Tôi đền cho cô.”
Trình Tử Khiêm định rút ví nhưng người phụ nữ này lại nhẹ nhàng nói một câu: “Tôi không cần anh đền, trừ phi bây giờ anh nôn hết ra đây, nếu không anh phải nhận lời tôi.”
Trong cuộc đời, Trình Tử Khiêm đã xử lý vô số phiền phức, nhưng anh ta không thể không thừa nhận, so với vị tiểu thư Lê Mạn này, những cái gọi là phiền phức đó hoàn toàn không đáng nhắc đến. Sự kiên nhẫn tự nhận là không gì phá nổi của Trình Tử Khiêm sắp sụp đổ tan tành trước mặt người phụ nữ này, Trình Tử Khiêm cố nén giận, vuốt trán: “Có ai ép người quá đáng như cô không?”
“Tôi không quan tâm.” Người phụ nữ này bắt đầu giở thói vô lại, thực sự làm mọi người không có cách nào đối phó. “Hoặc anh nôn hết đồ ra cho tôi, hoặc anh phải đáp ứng yêu cầu của tôi. Hai chọn một, không có lựa chọn thứ ba.”
Trình Tử Khiêm: “...”
Lê Mạn lập tức cảm thấy có hy vọng, cố gắng kiềm chế cảm giác vui sướng, hết sức thận trọng hỏi: “Đáp ứng rồi chứ?”
Trình Tử Khiêm chợt ngước mắt hỏi ngược lại cô ta: “Rốt cuộc cô thích Lộ Tấn ở điểm nào?”
Lê Mạn không ngờ anh ta lại hỏi mình như vậy, sau khi sững sờ, cô ta hung tợn trừng mắt nhìn anh ta: “Cái này anh không cần quan tâm. Anh cứ nói thẳng, có đáp ứng hay không?”
Trình Tử Khiêm không trả lời vội mà suy nghĩ một lát.
“Hay là thế này?”
Trình Tử Khiêm vừa nói vừa đi tới chỗ cô ta. Ánh mắt người đàn ông vẫn luôn ung dung, nhã nhặn này đột nhiên trở nên nguy hiểm, Lê Mạn liền lùi lại nửa bước.
Thấy thế, Trình Tử Khiêm cũng đứng cách cô ta nửa bước, không tới gần nữa: “Cô muốn làm cho Cố Thắng Nam yêu tôi, buông Lộ Tấn ra? Xin lỗi, tôi không có hứng thú với chuyện này, cũng không có chút tự tin nào. Sao cô không dùng cách khác để chấm dứt quan hệ tay ba giữa ba người?” Hiển nhiên Lê Mạn chưa hiểu những gì anh ta nói, sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô ta mới hỏi ngược lại: “Chấm dứt bằng cách nào?”
Mặc dù nói chuyện trực tiếp nhưng Trình Tử Khiêm lại nghiêng người về phía cô ta. Không biết vì sao, Lê Mạn cảm thấy giọng nói của anh ta cũng trở nên mập mờ: “Cô yêu tôi, buông Lộ Tấn ra.”
“...”
“...”
Anh ta chậm rãi giơ tay, gạt mấy sợi tóc buông trước trán Lê Mạn.
Sau đó tay anh ta từ từ lướt xuống chiếc cằm xinh xắn của Lê Mạn.
Hình như anh ta chuẩn bị nâng cằm cô lên... hôn cô...
Lê Mạn đột nhiên hất tay anh ta ra. “Thần kinh!”
Bị từ chối phũ phàng như vậy nhưng Trình Tử Khiêm lại không tức giận mà chỉ nhìn môi cô chằm chằm hồi lâu như có ám chỉ, sau đó đột nhiên nhếch miệng như cười như không. Thấy hành vi trái ngược hoàn toàn với hình tượng bình thường của anh ta, Lê tiểu thư xưa nay không sợ trời không sợ đất đột nhiên rùng mình, chẳng kịp suy nghĩ gì, quay đầu bỏ chạy...
Đúng như những gì Trình Tử Khiêm phán đoán, Lê tiểu thư hung dữ như cọp cái kỳ thực lại là một người rất sợ bị trêu chọc, phản ứng đầu tiên khi gặp chuyện như vậy chính là cúp đuôi chạy mất. Trình Tử Khiêm chậm rãi đi theo cô ta ra đến cửa văn phòng, đưa mắt nhìn Lê Mạn bỏ chạy như điên, anh ta mỉm cười.
Nhưng đột nhiên nụ cười của anh ta đông cứng.
Nguyên nhân: Cuối cùng cũng dọa được vị Lê tiểu thư đáng sợ này, Trình Tử Khiêm cho rằng mình sẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên hình ảnh người phụ nữ này hoang mang, bối rối khi bàn tay anh ta chạm tới cứ lởn vởn trong đầu...
Trình Tử Khiêm cũng không hiểu lý do tại sao, lại không kìm được cúi xuống, ngửi đầu ngón tay.
Trên đó còn vương mùi nước hoa...
Mùi...
Thuộc về cô ấy...
Trình Tử Khiêm sửng sốt, lại đưa mắt nhìn ra ngoài hành lang. Lúc này, hành lang đã không còn một bóng người. Trình Tử Khiêm lại cảm thấy hơi mất mát...
Một ngày mới.
Lộ Tấn đến bệnh viện làm xét nghiệm như đã hứa. Cố Thắng Nam cũng đã hết phép, đi làm trở lại.
Không ngờ Lê Mạn lại không tới làm phiền cô, đáng lẽ đây là một chuyện đáng mừng nhưng Cố Thắng Nam lại cảm thấy ngày hôm nay khó chịu hơn bất cứ ngày nào trước đây. Trong đầu cô toàn những suy nghĩ về chuyện xét nghiệm, cũng không biết nên cầu khẩn kết quả xét nghiệm là tương thích hay không nữa.
Đến tận chiều tối, khi Lộ Tấn đến đón cô về. Cố Thắng Nam luôn có cảm giác mình đã nhìn thấy một thoáng mất mát trên gương mặt bình thản của anh. Hai người yên lặng trở lại du thuyền Hạ Âu, rốt cuộc Cố Thắng Nam không nhịn được nữa, hỏi: “Có tương thích không?” Lộ Tấn ngẩn ra hai giây.
Lúc này, họ đang đứng giữa khoảng giáp giới của những ngọn đèn đường và khoang thuyền tối om, vì vậy vẻ mặt Lộ Tấn lúc này cũng trở nên u ám.
Anh không nói gì mà đi thẳng vào khoang thuyền, ngồi xuống sofa, lấy một chiếc hộp bằng gấm trong túi ra, đặt lên bàn uống nước.
Hộp gấm... Lập tức trong lòng Cố Thắng Nam cảm thấy nghẹn ngào.
Cố Thắng Nam bước tới ngồi xuống sofa, nhìn ngón tay anh ta nhẹ nhàng vuốt ve chiếc hộp rồi chậm rãi nói: “Cố Thắng Nam...”
Lúc này, Cố Thắng Nam không biết tim mình đập nhanh hơn hay đã hoàn toàn ngừng đập, chỉ cảm thấy ba chữ anh ta nói mang theo sự chân thành vô tận.
Anh ta tiếp tục nói: “Chúng mình...”
Dáng vẻ chân thành đó của Lộ Tấn cộng thêm ánh mắt sáng rực và hành động vuốt ve chiếc hộp đầy ẩn ý của anh ta, dường như chỉ một giây sau, anh ta sẽ nói ra ba chữ: “... cưới nhau nhé!”
Cố Thắng Nam sắp ngừng thở.
“Cùng nhau...” Anh ta lại nói ra hai chữ.
Cùng nhau?
“Cùng nhau nắm tay đi vào thánh đường hôn nhân?” Bộ não Cố Thắng Nam không tự chủ, tự động điền nốt những từ tiếp theo. Không biết lòng bàn tay cô đã ướt đẫm mồ hôi từ khi nào. Cô chỉ có thể làm bộ bình tĩnh, nắm chặt tay, kìm nén cảm xúc chờ mong và căng thẳng tràn ngập trong lòng, yên lặng nhìn anh ta.
“... về Thượng Hải nhé!”
Cố Thắng Nam sửng sốt.
Trái tim đã nhảy lên đến cổ họng lập tức rơi thẳng xuống vực sâu muôn trượng. Cô không thể không hỏi lại với vẻ khó tin: “Anh nói là... về Thượng Hải?”
“Đúng, anh hết phép rồi, phải về Thượng Hải làm việc.”
“Vậy...” Cố Thắng Nam nhìn chằm chằm chiếc hộp trên tay anh.
Hộp gấm... Cô còn tưởng bên trong chính là nhẫn cầu hôn. Nhận ra mình đã tưởng bở, Cố Thắng Nam lập tức chỉ muốn lao ra khỏi thuyền, nhảy thẳng xuống biển.
Trong lòng có tâm sự, Lộ Tấn hoàn toàn không phát hiện sự khác thường này của cô, cũng không biết mình đã vuốt ve chiếc hộp đáng chết này hồi lâu. Nghe cô nhắc nhở như vậy, anh ta mới tỏ vẻ chán ghét, mở chiếc hộp ra cho cô xem...
Trong chiếc hộp, một vật đang nằm im lìm...
Kỷ niệm chương hiến máu vinh quang...
Cố Thắng Nam: “?”
Lộ Tấn buồn bực nói: “Hôm nay đến bệnh viện xét nghiệm, không những kết quả không tương thích mà anh còn bị lôi đi hiến máu. Ôi, bực thật!”
Anh ta bực? Anh ta còn có tư cách để bực? Cố Thắng Nam cảm thấy mình đã sắp bị anh ta làm cho tức chết đến nơi rồi...
Chương 49
Thấy cô có vẻ rất hứng thú với chiếc kỷ niệm chương hiến máu này, Lộ Tấn dứt khoát mượn hoa hiến Phật, ném thẳng chiếc hộp vào lòng Cố Thắng Nam: “Em thích à? Anh cho em đấy, đừng ngại...” Đừng ngại...
Hai chữ này nói ra thật nhẹ nhàng, Cố Thắng Nam lại suýt bị chọc giận đến phát điên. Không hiểu vẻ mặt cô thế nào mà gã này lại tưởng cô thấy hứng thú với chiếc kỷ niệm chương vô ích này?
Cố Thắng Nam tưởng tượng chiếc hộp này là gương mặt Lộ Tấn, cô cầm lấy, bóp chặt. Lộ Tấn lại tưởng cô đã vui vẻ nhận món quà của mình nên anh ta có cơ sở để đưa ra yêu sách: “Theo anh về Thượng Hải nhé?”
Cố Thắng Nam còn đang mải nghĩ đến màn ảo thuật “biến nhẫn thành kỷ niệm chương” làm người nghe đau lòng, người nhìn rơi lệ vừa rồi, giọng nói tự nhiên lộ vẻ không thân thiện: “Công việc của em ở đây đang yên ổn, tự nhiên theo anh chạy tới Thượng Hải làm gì?”
“Anh thuê em làm đầu bếp cho anh. Tử Kinh trả lương em bao nhiêu, anh trả cao gấp đôi.”
Rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng ý thức được lối tư duy của mình và người đàn ông này không cùng một thế giới. Cô không có cách nào trao đổi được với anh ta, vì vậy chỉ có thể chán nản bóp đầu. “Đối với em, đầu bếp không chỉ là công việc mà còn là sự nghiệp. Mỗi ngày chỉ nấu cơm cho một mình anh, chẳng phải em không có giá trị xã hội nào sao?”
Lộ Tấn cau mày suy nghĩ một lát, đột nhiên ngước mắt nhìn cô, ánh mắt mang theo vẻ lo lắng: “Vậy chẳng lẽ chúng ta phải yêu xa?” Yêu xa?
Cố Thắng Nam nghe mà ngẩn người.
Trước đây, cô chưa hề nghĩ tới vấn đề “yêu xa” này. Một vấn đề khó khăn như vậy đột nhiên xuất hiện và vắt ngang trước mặt họ một cách dã man khiến cô trở tay không kịp. Đã rất lâu, Cố Thắng Nam không nhìn thấy dáng vẻ đứng đắn của người đàn ông này, nên giờ nhìn vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc và lo nghĩ của anh ta, cô vẫn cảm thấy không quen, chỉ có thể yên lặng nghe anh ta nói tiếp: “Không lâu sau khi anh nhận phi vụ Tử Kinh, một dự án mua lại của chuỗi cửa hàng bán lẻ đã được đưa tới trước mặt. Khi đó, anh đã nhận lời, bây giờ, cho dù anh muốn đẩy ra cũng không xong. Tháng sau, dự án này sẽ được khởi động, nhanh thì nửa năm, chậm thì một năm, như vậy...”
Ý là... tháng sau anh ấy đã phải đi rồi?
Bấm đốt ngón tay tính toán, đến lúc gã này về Thượng Hải chỉ còn không đến mười lăm ngày, Cố Thắng Nam cắn móng tay, ngập ngừng nói: “Nếu tháng sau anh đã phải đi rồi thì...”
Nói được một nửa, cô không thể không dừng lại, cắn răng nuốt năm chữ “em biết làm thế nào” vào bụng, đổi giọng: “Thì bố anh... Ý em là bệnh của ông Lộ Minh Đình phải làm thế nào?”
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, vẻ mặt vốn nghiêm túc của anh ta đột nhiên lại phảng phất vẻ cô đơn. Đồng thời, anh ta khẽ nhếch miệng cười cười: “Gan anh không tương thích, có nghĩa anh không còn giá trị lợi dụng nữa. Bây giờ cả nhà họ Lộ chỉ mong sao mối họa lớn này biến đi càng sớm càng tốt.”
“...”
Không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, Lộ Tấn lại nhìn về phía cô, ánh mắt lập tức lộ vẻ khao khát: “Thực sự em không có ý định làm đầu bếp cho anh à? Anh trả em lương cao gấp ba cũng không được ư?”
Cố Thắng Nam sợ nhất dáng vẻ rụt rè, đáng thương này của anh ta, không chút suy nghĩ, cô đẩy mặt anh ta ra xa mình một chút.
“Ôi...”
Anh ta thở dài, vẻ mặt lập tức tỏ ra xót xa, ân hận.
Cố Thắng Nam dỏng tai chờ anh ta nói gì đó thật cảm động, còn "quỳnh dao" hơn cả Quỳnh Dao, như vậy nói không chừng cô nhất thời mềm lòng sẽ đồng ý. Cô rất mong chuyện sẽ diễn biến như vậy, nhưng...
“Biết trước thì anh đã không nói với em là anh phải về Thượng Hải, đến hôm đó, anh cứ đánh ngất em rồi mang đi thì đỡ được bao nhiêu việc.”
Không ngờ anh ta lại ân hận vì lý do này, Cố Thắng Nam chán nản lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: Lộ Tấn quả không hổ là Lộ Tấn...
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cố Thắng Nam vẫn quyết định bỏ qua chuyện này. Dù sao trong nửa tháng tiếp theo, họ cũng phải quý trọng từng phút từng giây ở bên nhau...
“Anh chưa ăn cơm à? Hay bây giờ chúng ta qua bên nhà hàng, em khao anh một bữa?”
Đối với một kẻ háu ăn thì đề nghị này của cô có sức cám dỗ không thể chối từ. Quả nhiên lời này của cô vừa lọt vào tai Lộ Tấn, anh ta đã lập tức ném tất thảy ưu phiền lên chín tầng mây rồi kéo tay cô đi. “Đây là câu nói làm phấn chấn tinh thần nhất anh được nghe trong ngày hôm nay đấy!”
Cố Thắng Nam để mặc anh ta kéo mình bước nhanh ra khỏi khoang thuyền. Cô liếc nhìn anh ta, mặc dù vẻ mặt không thể hiện rõ ràng nhưng một vài biểu hiện nơi đầu mày cuối mắt vẫn để lộ tâm tình sung sướng. Cố Thắng Nam cũng mỉm cười vui vẻ. Mặc kệ mười lăm ngày hay là mười lăm phút, mặc kệ Thượng Hải hay thành phố B, chỉ cần bây giờ vui vẻ, thoải mái là được rồi...
Lúc này, Cố Thắng Nam đã quên mất chuyện quan trọng nhất, cũng là điểm then chốt nhất: Cô đang đi cùng một người theo đuổi mỹ thực đến mức biến thái, giống như một con chuột Hamster tham ăn. Chỉ cần cô chủ động dẫn anh ta vào bếp một lần, có lần đầu sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư... Đến lần thứ n, khi rốt cuộc cô nhận ra tính nghiêm trọng của tình thế thì đã quá muộn.
Một hôm đi làm, Dư sư phụ đến tìm Cố Thắng Nam với vẻ rất căng thẳng: “Bếp trưởng, tôi nghĩ dạo này có kẻ trộm thường xuyên đến thăm chúng ta.”
Vừa nghe, Cố Thắng Nam đã thót tim, vẻ mặt cũng trắng bệch, đồng thời một giọng nói khóc không ra nước mắt cũng vang lên trong đầu: “Cuối cùng cũng bị phát hiện...”
Dư sư phụ lại không có tâm tư để ý đến sắc mặt cô, bởi bảng liệt kê những nguyên liệu nấu ăn bị thiếu hụt trên tay đã khiến ông cực kỳ đau đầu: “Tên trộm đó thực sự quá ranh mãnh, chỉ chuyên lấy những thứ đắt đỏ. Nấm Truffle trắng tuần trước chúng ta mới nhập khẩu từ Pháp bị mất sạch, thịt bò Kobe nhập khẩu từ Nhật Bản cũng thiếu mất một phần ba, còn cả...”
Cá tuna, gan ngỗng, trứng cá muối... Cố Thắng Nam thầm bổ sung.
Giọng nói của Dư sư phụ còn tiếp tục vang lên bên tai cô: “Nghiêm trọng nhất là tôi nghe cô Lâm phụ trách hầm rượu nói có một chai Rafael năm 84 do khách gửi ở chỗ chúng ta đã bị khui ra.”
Lần này Cố Thắng Nam kinh ngạc thực sự. Cô hoàn toàn không biết chuyện này... Cố Thắng Nam lập tức tìm lý do thoát khỏi Dư sư phụ, đi ra một chỗ yên tĩnh, gửi tin nhắn: “Anh trốn em mò vào hầm rượu bao giờ? Còn uống trộm rượu của khách nữa?”
Chỉ một lát sau đối phương đã trả lời hai chữ: “Hê hê.” Hê hê?!
Cố Thắng Nam thực sự muốn gào vào điện thoại: “Hê cái đầu anh!”
Dư sư phụ vẫn ủ rũ đứng chờ cách đó không xa, cô chỉ có thể nuốt cảm giác kích động này xuống, đang chuẩn bị quay lại chỗ Dư sư phụ thì Lộ Tấn lại gửi tin nhắn bổ sung: “Yên tâm, anh ăn uống hết bao nhiêu tiền của nhà bếp thì khi trả phòng sẽ thanh toán đầy đủ.”
Cố Thắng Nam cất điện thoại, trở lại chỗ Dư sư phụ. Dư sư phụ vẫn đang giận dữ nói: “Tiếc là chỗ này của chúng ta không lắp camera, nếu không...”
Rốt cuộc Cố Thắng Nam cũng ý thức được, mang một kẻ háu ăn nhất trong lịch sử như Lộ Tấn vào bếp sau cũng không khác gì dẫn sói vào nhà. Để lấp liếm sự chột dạ của mình, cô chỉ có thể làm bộ nghiêm túc, ra vẻ đạo mạo hỏi Dư sư phụ: “Còn thiếu những gì nữa?”
Nhưng Dư sư phụ không còn lòng dạ nào để tiếp tục báo cáo những nguyên liệu nấu ăn bị lấy trộm đó nữa. Đối với một đầu bếp già, nguyên liệu nấu ăn quý giá bị rơi vào túi kẻ trộm là một việc quá sức đau lòng, đau lòng không khác gì con mình bị kẻ khác bắt cóc. Kết quả là Dư sư phụ lập tức nắm chặt tay, quyết định: “Tối nay tôi sẽ sai người mai phục tại đây, nhất định phải bắt được tên trộm đó!” Mai phục...
Cố Thắng Nam lập tức hoảng sợ trợn tròn mắt...