Sổ tay sử dụng đàn ông (Tập 2) - Chương 65 - 66

Chương 65

Sau khi giấu hết đống bao cao su, Cố Thắng Nam làm như chuyện này chưa hề xảy ra, khóa cửa phòng ngủ lại, quay về phòng bếp, tiếp tục nấu ăn, lại phát hiện chỉ trong thời gian rất ngắn, đống cà chua cô thái đã bị Từ Chiêu Đệ ăn sạch.

Cố Thắng Nam bất đắc dĩ đành phải mở tủ lạnh lấy thêm cà chua, Từ Chiêu Đệ tiếp tục làm chỉ đạo viên, vừa xem cô nấu ăn vừa hỏi: “Chiều nay bạn định làm gì?”

“Đưa Lê Mạn đi khám thai lần thứ hai.”

Từ Chiêu Đệ than thở: “Số bạn đúng là vất vả.”

Cố Thắng Nam nhún vai, chứ còn sao nữa... Buổi trưa hầu hạ Celine Từ ăn cơm, buổi chiều lại phải hầu hạ Lê tiểu thư đến bệnh viện... Chắc chắn kiếp trước, cô đã nợ hai người phụ nữ này. Nhưng sau lần đi quậy hộp đêm lần trước, hình như Từ Chiêu Đệ không còn bài xích Lê Mạn như ban đầu. Cô dừng lại một lát rồi bổ sung: “Tớ cũng đi.” “Bạn đi làm gì?” Cố Thắng Nam hạ dao xuống, lột bay vỏ cà chua, rất nhanh dùng mũi dao bổ đôi rồi hỏi.

“Tay bác sĩ phụ khoa đó hẹn tớ mấy lần mà tớ chưa đi, năm nay tớ còn chưa khám, chiều nay nhân tiện đến bảo hắn khám cho.”

Cố Thắng Nam bị quyết định kinh người của Từ Chiêu Đệ làm cho hoảng sợ, suýt không giữ nổi cán dao. “Bạn đến bảo anh ta khám cho? Sau khi anh ta... Khụ khụ... nhìn thấy chỗ đó của bạn, khi gặp lại, chẳng phải sẽ rất khó xử sao?”

Từ Chiêu Đệ nhếch miệng một cách vô vị: “Thì đúng là tớ muốn hắn cảm thấy khó xử, như vậy sau này hắn cũng không dám suốt ngày hẹn tớ đi chơi nữa.”

Đây quả là một cách từ chối đối phương hết sức kỳ lạ, Cố Thắng Nam thầm khen ngợi Từ Chiêu Đệ, đồng thời lại thắc mắc: “Nhưng bây giờ bạn đang độc thân mà? Tay bác sĩ đó cũng cao ráo, đẹp trai, bạn không suy nghĩ một chút à?”

Từ Chiêu Đệ lười nhác đáp một câu: “Không thích!” rồi quay đầu đi thẳng.

Buổi chiều, Cố Thắng Nam đưa Lê Mạn đến bệnh viện, bên cạnh còn có Từ Chiêu Đệ cực kỳ diêm dúa. Một mình Lê Mạn khám thai sẽ không thể kinh động đến bác sĩ Lâm, nhưng khi họ vừa đến khoa phụ sản không lâu đã nhìn thấy vị bác sĩ Lâm đó từ xa chạy đến chỗ họ với nụ cười hiền từ - nói chính xác hơn là chạy đến chỗ Từ Chiêu Đệ.

Thế là ba người phụ nữ, người đi khám phụ khoa định kỳ, người đi khám thai định kỳ, chỉ còn lại Cố Thắng Nam ngồi vất vưởng bên ngoài hành lang, trông túi xách hộ Từ Chiêu Đệ và Lê Mạn.

Chờ đợi bao giờ cũng là một việc vô cùng khó chịu. Cố Thắng Nam chơi game trên điện thoại di động, khi qua hết các cửa vẫn không thấy Từ Chiêu Đệ hay Lê Mạn về. Cô suy nghĩ tìm việc gì đó để làm, cuối cùng cũng nghĩ ra mình nên làm gì để giết thời gian: Đi cắt thuốc nam!

Thực ra, chu kỳ không đều cũng không phải chuyện lạ, trước kia, Cố Thắng Nam cũng uống thuốc nam một thời gian, nhưng sau đó cô bỏ dở. Có điều, lần này là lần muộn nhất, cô cũng không khỏi cảm thấy lo lắng. Cô mở túi xách ra tìm, thấy có mang theo thẻ bảo hiểm y tế, tranh thủ lúc chờ đợi hai người kia để đi cắt thuốc.

Sau khi cắt thuốc xong, Cố Thắng Nam trở lại bên ngoài phòng khám phụ khoa, vừa lúc nhìn thấy Từ Chiêu Đệ từ bên trong đi ra. Thấy trên tay cô xách thuốc, Từ Chiêu Đệ liền hỏi: “Cái gì đấy?”

“Thuốc nam.” Liếc nhìn phía sau Từ Chiêu Đệ, thấy vị bác sĩ Lâm đó không đi ra theo, Cố Thắng Nam mới nhỏ giọng ghé đến gần cô bạn, nói: “Tớ đã chậm hơn một tháng rồi, vì vậy cắt thang thuốc nam về điều trị.”

Từ Chiêu Đệ “ờ” một tiếng, cũng không mấy để ý.

Lát sau, Lê Mạn cũng đi ra, vừa thoáng nhìn thấy Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam, Lê Mạn đột nhiên thấy buồn nôn... Cô ta che miệng, chạy vào nhà vệ sinh, bỏ lại Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam ở chỗ cũ. Lát sau, Lê Mạn lảo đảo bước ra, mặt xanh như tàu lá. Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam nhìn nhau cùng nghĩ: “Phụ nữ có thai thật vất vả, nôn nghén thôi đã mất nửa cái mạng.”

Lê Mạn rất nhanh đã bình thường trở lại, vừa đi đến thang máy vừa vẫy tay gọi Từ Chiêu Đệ và Cố Thắng Nam đi theo: “Đi ăn cơm nào.”

Mặc dù Từ Chiêu Đệ cho rằng ăn vào lại nôn ra chỉ phí phạm thức ăn nhưng vẫn chiều theo ý cô ta, lái xe đưa hai người đến nhà hàng Lê Mạn chỉ định.

Lê Mạn vừa nôn xong, chắc giờ đã đói ngấu nghiến, vừa lên xe đã bắt đầu lục tìm đồ ăn nhưng lục khắp xe Từ Chiêu Đệ cũng chỉ tìm thấy bịch thuốc nam trong túi xách của Cố Thắng Nam. Lê Mạn ngửi ngửi bịch thuốc, không khỏi thất vọng: “Hừ, cứ tưởng là có gì ăn được, cái quái gì mà gay mũi vậy?”

“Thuốc nam.”

“Chị bị ốm à?”

Cố Thắng Nam còn chưa kịp trả lời thì Từ Chiêu Đệ đã đáp thay: “Cô ấy chậm hơn một tháng rồi.”

Lê Mạn “a” một tiếng, thuận miệng hỏi một câu: “Chị cũng có thai ngoài ý muốn à?” Giọng nói hết sức tự nhiên, nhưng...

Từ Chiêu Đệ hoảng sợ, phanh cháy đường.

Vẻ mặt Cố Thắng Nam cũng sửng sốt.

Từ Chiêu Đệ xoay người, gần như nằm bò trên lưng ghế, nhìn về phía Lê Mạn: “Cô nói cái gì?”

“Tiếng Trung của em kém đến thế cơ à?” Lê Mạn hơi nhướng mày: “Em nói là có thai ngoài ý muốn!”

Cố Thắng Nam lúc này mới khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt dở khóc dở cười, đang định nói “Đâu có”, lại bị Từ Chiêu Đệ cao giọng cắt ngang: “Đúng rồi! Tại sao tớ lại không nghĩ tới khả năng này nhỉ?”

Cố Thắng Nam bị lối tư duy của Từ Chiêu Đệ làm cho cả kinh, suýt quỳ xuống, nếu Từ Chiêu Đệ còn tiếp tục phát biểu như vậy thì Cố Thắng Nam làm sao chịu nổi, cô đành nói rõ ràng: “Không thể, thực sự không thể nào, bọn tớ luôn sử dụng biện pháp an toàn mà.”

“Ờ, thế thì thế nào nhỉ?” Từ Chiêu Đệ lại tự hỏi tự trả lời: “Bạn đừng uống thuốc nam vội, để khẳng định có thai hay không đã rồi tính tiếp.”

Cố Thắng Nam trợn mắt.

Cả đêm, Cố Thắng Nam không ngủ được vì nghĩ đến câu nói đó của Lê Mạn. Trước khi ngủ, cô nói chuyện điện thoại với Lộ Tấn, dù không nhắc một chữ nào đến chuyện bệnh viện nhưng chính cô vẫn bị hai chữ đó làm phiền cả đêm...

Có thai...

Cô nằm trên giường, lật qua lật lại, hồi tưởng lại, xem có phải lần nào cũng sử dụng biện pháp an toàn hay không. Nghĩ đi nghĩ lại, loáng cái đã bình minh.

Nhìn đồng hồ báo thức, năm rưỡi, Cố Thắng Nam ngồi dậy, liếc mắt nhìn mình trong tấm gương lớn đối diện, hai mắt gấu mèo, mái tóc rối bời, cực kỳ hốc hác...

“Cố Thắng Nam! Không được nghĩ lung tung!” Cố Thắng Nam ra lệnh cho chính mình trong gương: “Tranh thủ ngủ mấy tiếng rồi dậy đi làm!”

Nói xong liền ngã vật xuống giường, kéo chăn quấn người lại, bắt ép mình phải ngủ. Lần này, không biết vì quá mệt hay vì việc tự ra lệnh đã phát huy tác dụng mà chẳng mấy chốc Cố Thắng Nam đã chìm vào trạng thái mơ màng...

Nhưng lúc này, đột nhiên tiếng chuông cửa reo vang.

Vừa buồn ngủ lại bị đánh thức một cách dã man, Cố Thắng Nam ngồi bật dậy như cá chép lật người. Lát sau, tiếng chuông đã biến thành tiếp đập cửa mãnh liệt, lần này không những đánh thức Cố Thắng Nam mà còn đánh thức cả bố cô, Vivian và Vượng Tài. Một giây sau sau, tất cả mọi người trong nhà đều đi ra cửa chính, nổi giận đùng đùng, mở cửa ra, đồng loạt gầm lên với kẻ khốn kiếp sáng sớm đã quấy nhiễu ngoài cửa: “Ai đấy?”

Từ Chiêu Đệ đứng bên ngoài bị dọa cho tái mặt, hồi lâu không nói được gì. Bố Cố Thắng Nam nhìn thấy người đó đứng là Từ Chiêu Đệ, vẻ mặt lập tức trở nên hoà nhã: “Tiểu Từ à? Sớm thế? Nào, vào nhà đi!”

Vivian cũng không còn tức giận nữa. “Từ Chiêu Đệ, sáng sớm chạy tới gọi hồn à? Làm gì mà đập cửa mạnh thế, làm tôi còn tưởng là kẻ cướp phá nhà...” Vừa nói vừa dụi đôi mắt ngái ngủ đi về phòng.

Sáng sớm tinh mơ, Từ Chiêu Đệ lại hết sức tỉnh táo, sau khi cười cười xin lỗi bố Cố Thắng Nam, cô lập tức kéo Cố Thắng Nam vào phòng ngủ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, còn khóa trái cửa phòng.

“Gì thế?”

Cố Thắng Nam vừa hỏi được hai chữ này, Từ Chiêu Đệ đã nhét một túi đồ to vào lòng cô.

Cố Thắng Nam mở túi ra xem. Tất cả đều là que thử thai. Không đợi Cố Thắng Nam phản ứng lại, Từ Chiêu Đệ đã đẩy vai cô: “Mau vào đi.”

Cứ thế, Cố Thắng Nam bị đẩy thẳng vào phòng tắm.

Ngơ ngác đi vào, mười mấy phút sau, Cố Thắng Nam càng thêm ngơ ngác đi ra.

Từ Chiêu Đệ vẫn canh ở cửa, thấy Cố Thắng Nam đi ra, cô sải bước tới trước mặt bạn. “Kết quả thế nào?”

Cố Thắng Nam chán nản, giơ hai chiếc que thử thai lên, Từ Chiêu Đệ lập tức sáp tới xem. Sau khi xem xong, Từ Chiêu Đệ cũng rất bực: “Tại sao kết quả lại khác nhau?”

Cố Thắng Nam không nhịn được, thở dài: “Chắc chắn bạn mua phải đồ giả rồi.”

“Thế tóm lại là có hay không có?” Cố Thắng Nam cũng không biết.

Từ Chiêu Đệ lại nghĩ rất thoáng: “Thế thì đến thẳng bệnh viện mà khám thôi, tuyệt đối không sai được đâu.”

Vừa nói, Từ Chiêu Đệ vừa kéo Cố Thắng Nam dậy, định đến thẳng bệnh viện. Cố Thắng Nam lại kéo Từ Chiêu Đệ ngồi xuống...

“Bảng chấm công của tớ thảm lắm rồi, không thể xin nghỉ thêm nữa.” Cố Thắng Nam ngồi xuống cuối giường, chuyện gì đến quá đột ngột cũng đều khiến người ta hoang mang, cô nằm xuống, lừa mình dối người: “Tuần sau được nghỉ thì đi sau.”

Từ Chiêu Đệ lại không phát hiện ra sự mâu thuẫn nội tâm của cô, chỉ hỏi: “Bạn có nói với Lộ Tấn không?”

“...” Nghĩ đến điều này, Cố Thắng Nam càng thêm đau đầu: “Đợi khi có kết quả chính thức thì nói với anh ấy sau.” Nếu có thai thật thì chẳng phải cô là người bức hôn?

Nếu không có thai thì càng không cần nói với anh ta sớm...

Ôm ý nghĩ “ngủ một giấc, tỉnh dậy, tất cả phiền muộn sẽ biến mất”, Cố Thắng Nam kéo chăn trùm đầu, nằm nghiêng người, ép mình ngủ thiếp đi.

Từ Chiêu Đệ dậy thật sớm, mua bao nhiêu que thử thai chạy tới đây, bây giờ cũng không biết làm thế nào. Thấy hình như Cố Thắng Nam đã ngủ thật, nằm im trong chăn không hề nhúc nhích, cô thở dài, đi ra khỏi phòng ngủ, định vào bếp rót một cốc nước. Bận rộn từ sáng sớm, một ngụm nước cũng chưa kịp uống, thật khó chịu.

Nhưng không ngờ, Từ Chiêu Đệ mới rời khỏi phòng ngủ đã nhìn thấy Vivian đứng dựa bên tường đối diện chờ mình. “Bạn mua nhiều que thử thai như vậy mang tới làm gì?”

Vivian hỏi ngay một câu khiến Từ Chiêu Đệ ngẩn người: “Tại sao bạn biết?”

“Chú Cố mắt cận không nhìn thấy bạn đựng thứ gì trong túi, nhưng không có nghĩa tôi cũng không nhìn thấy.” Vivian chán nản nhìn Từ Chiêu Đệ, dường như muốn nói:

“Không sợ kẻ thù giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như lợn.”

“...”

“Muốn giấu trời vượt biển thì ít nhất bạn cũng phải đựng bằng một cái túi có màu chứ! ”

Bị khinh thường triệt để, Từ Chiêu Đệ không cam lòng, trợn mắt nói: “Còn chưa thử được, bạn kích động cái gì?” Nói rồi bỏ lại Vivian, cô đi vào phòng bếp lấy nước.

Vivian nhìn cửa phòng ngủ Cố Thắng Nam khép hờ, lại nhìn bóng lưng Từ Chiêu Đệ. Sau khi suy nghĩ tỉ mỉ, hắn quay đầu về phòng, tìm điện thoại, gửi một tin nhắn: “Cô ấy mua một đống que thử thai về, nếu như có thai, tôi sẽ tiết lộ ngay để anh chuẩn bị cưới hỏi cho đàng hoàng. Nhưng đề nghị anh làm như không biết, nếu không, chắc chắn cô ấy sẽ cho rằng anh cưới cô ấy là vì đứa con, việc này sẽ là tiếc nuối cả đời của người phụ nữ. Nếu như không có thai...”

Vivian tự nhận dấu ba chấm cuối cùng của mình là cực kỳ cao minh: Nếu Lộ Tấn thực sự yêu Cố Thắng Nam, cho dù cô không có thai, nhưng được mình nhắc nhở như vậy, anh ta cũng nên đưa chuyện cưới xin vào kế hoạch. Nhưng nếu Lộ Tấn cơ bản không nghĩ tới chuyện cưới xin thì qua phép thử này của mình, anh ta sẽ lòi cái đuôi cáo ra, mình cũng biết đường nhắc nhở Cố Thắng Nam, để cô ấy khỏi phải phí hoài tuổi xuân mà không có tương lai...

Cố Thắng Nam ngủ chưa đầy hai tiếng rồi mơ màng dậy đi làm.

Sự thật chứng minh, chiêu ngủ để giải quyết phiền muộn hoàn toàn không có hiệu quả. Thậm chí cả ngày, cô cũng làm việc lơ đãng, buổi trưa là lúc bận nhất mà cô không thể tập trung, thái rau suýt cắt vào ngón tay, may mà cuối cùng cũng qua giờ ăn trưa trót lọt. Trong giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi đầu buổi chiều, Cố Thắng Nam cũng không được rảnh rỗi vì phải nghe Loa phóng thanh báo cáo tình hình hàng tồn kho.

Nhưng cô không nghe được một chữ nào, liên tiếp đi vào cõi thần tiên, đến tận lúc Loa phóng thanh liên tục gọi: “Cô giáo Cố? Cô giáo Cố?” thì Cố Thắng Nam mới đột nhiên hoàn hồn.

Nhìn Loa phóng thanh đứng trước mặt, Cố Thắng Nam suy nghĩ một chút, đột nhiên bỏ mũ đầu bếp xuống, chỉ bỏ lại một câu: “Tôi ra ngoài một lát.” Sau đó chạy ra khỏi bếp, để lại Loa phóng thanh và một đám nhân viên bếp đưa mắt nhìn nhau.

Cố Thắng Nam chạy thẳng đến bệnh viện, lấy số, làm xét nghiệm... Mỗi phút đều dài đằng đẵng.

Thực ra xét nghiệm rất nhanh có kết quả nhưng Cố Thắng Nam lại cảm thấy như mình đã chờ một thế kỷ. Cô đến chỗ bác sĩ lấy báo cáo xét nghiệm, vừa lo lắng, bất an lại vừa chờ mong, tâm tình mâu thuẫn đến mức chính Cố Thắng Nam cũng không thể biết rốt cuộc mình căng thẳng nhiều hơn hay hưng phấn nhiều hơn. Cứ thế, cô vặn vẹo ngón tay đi vào phòng khám bệnh, ngồi đối diện vói bác sĩ.

Bác sĩ cúi đầu nhìn kết quả xét nghiệm, lại ngẩng đầu nhìn Cố Thắng Nam: “Tôi đã xem báo cáo xét nghiệm của cô...” Một câu không thể bình thường hơn lại khiến Cố Thắng Nam ngồi thẳng người dậy.

“Cô không có thai.”

Tim cô hơi thắt lại, nỗi niềm chờ mong trong lòng đã bị bóp chết.

“Hơn nữa...” Bác sĩ vẫn chưa nói hết.

Cố Thắng Nam đành phải lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe.

“Sơ bộ nghi ngờ cô mắc bệnh vô sinh, đề nghị ngày mai cô dành cả ngày đến đây khám kĩ hơn.”

“...”

Lời nói này không khác gì tiếng sét giữa trời quang, bổ thẳng xuống đầu Cố Thắng Nam, đánh “ầm” một tiếng, Cố Thắng Nam lập tức chết đứng.

Chương 66

Bãi đỗ xe bệnh viện tấp nập xe đến xe đi, nhưng có một chiếc Volkswagen trắng vẫn đứng yên trong góc đến tận lúc màn đêm buông xuống.

Cố Thắng Nam ngồi trong xe, tắt điện, không hề nhúc nhích như một pho tượng. Túi xách của cô đặt trên ghế bên cạnh, điện thoại trong túi đổ chuông liên hồi nhưng cô lại nhất quyết không chịu nghe máy. Sau khi trốn trong không gian riêng tư này khóc lớn một trận, thần trí cô đã tự do bay ra ngoài vũ trụ, chỉ để lại một mớ khăn giấy đã dùng trên ghế phụ lái.

Chứng vô sinh...

Cố Thắng Nam nhìn gương mặt trắng bệch của mình phản chiếu trong kính chắn gió trước mặt, nhắc thầm ba chữ này với vẻ hết sức mệt mỏi. Nếu không có ai quấy rầy, rất có thể cô sẽ ngồi trong xe cả đêm. Nhưng lúc Cố Thắng Nam thấy cay cay mũi lần nữa, lại thò tay rút khăn giấy trong hộp, đột nhiên có người đến gõ cửa sổ xe của cô.

Tối muộn, bãi đỗ xe cũng tối mờ, Cố Thắng Nam chỉ nhìn thấy một bóng dáng mờ nhạt ngoài cửa xe. Sau khi hạ kính xuống một nửa, Cố Thắng Nam mới nhận ra người nọ...

Là bác sĩ Chung đã thay y phục hằng ngày.

Cố Thắng Nam nhất thời ngẩn ra.

Chung Tử Nham cũng sửng sốt, liếc nhìn đôi mắt đỏ như vừa khóc của cô: “Em...”

Chung Tử Nham dừng lại một lát, điềm nhiên chuyển ánh mắt qua chỗ khác, cuối cùng không hỏi gì nữa, chỉ mỉm cười, nói: “Tôi thấy chiếc xe này có vẻ quen mắt, thì ra là em đang ở đây thật.”

Cố Thắng Nam vội vàng giấu khăn giấy ra đằng sau, lại nhìn anh ta, hình như đối phương phát hiện ra cô có vẻ khác thường. Cô gượng cười nói: “À... Tôi, tôi đến đây thăm người bạn, đang chuẩn bị về.”

“Khéo quá, tôi cũng vừa hết giờ làm.” Chung Tử Nham nở nụ cười hết sức tự nhiên.

Đúng lúc này, điện thoại của Cố Thắng Nam lại rung lên, cô vội lấy điện thoại trong túi ra.

Vừa nghe máy, âm thanh của Từ Chiêu Đệ đã vang lên:

“Bà cô, cuối cùng bà cũng chịu nghe điện thoại của tôi rồi.”

Giọng của Từ Chiêu Đệ lộ ra sự hưng phấn nhưng tâm tình Cố Thắng Nam vẫn đang quanh quẩn dưới đáy vực, không cảm nhận được chút hào hứng nào: “Sao vậy?”

“Ơ...” Từ Chiêu Đệ đột nhiên lại do dự, ậm ờ chốc lát rồi cố giấu sự hưng phấn trong giọng nói: “Đã muộn thế này rồi mà sao bạn còn chưa về? Tớ đang ở nhà đợi bạn đây, mau về đi.”

Cô xem đồng hồ, vậy mà đã hơn mười giờ tối rồi.

Cố Thắng Nam mệt mỏi day trán, “ờ” một tiếng rồi bỏ điện thoại xuống. Muộn thế này mà Từ Chiêu Đệ vẫn đến nhà tìm cô, chắc chắn để nói đến chuyện có thai. Nghĩ đến điểm này, Cố Thắng Nam càng thấy trong lòng rối bời, vô thức ngước lên, lại gặp ngay ánh mắt của Chung Tử Nham...

Anh ta đang quan sát cô, kín đáo mà tỉ mỉ.

Hiển nhiên, anh ta sớm đã phát hiện cô có vẻ không ổn nhưng lại lịch sự, không hỏi rõ ngọn ngành. Giống như có người rình xem bí mật sâu thẳm nhất của mình, Cố Thắng Nam cảm thấy chán ghét, chỉ bỏ lại một câu: “Bác sĩ Chung, tôi về trước đây.” Nói xong, cô khởi động xe, đạp mạnh chân ga, rời đi.

Cô đạp ga quá mạnh, Chung Tử Nham đứng trơ mắt nhìn xe cô đâm sầm vào đuôi một chiếc xe khác vừa xuất hiện sau ngã rẽ.

Lúc nhìn thấy chiếc xe rẽ về phía mình, Cố Thắng Nam vội đạp phanh nhưng đã quá muộn, chiếc xe theo đà vẫn lao về phía trước, cứ thế đâm thẳng tới. Xe đột nhiên dừng lại, người Cố Thắng Nam lao về phía trước theo quán tính, lại bị dây an toàn giật lại.

Cuối cùng, Thượng Đế cũng cho cô biết thế nào là “nhà dột lại gặp mưa đêm”...

Cố Thắng Nam thấy chủ xe nọ giận dữ bước xuống, đi đến chỗ cô.

Điều duy nhất cô có thể làm lúc này là trốn trong xe làm rùa đen rụt đầu, nhắm mắt ngồi chờ người đó đến tìm mình tính sổ.

Nhưng thời gian yên tĩnh trôi qua một phút, hai phút...

Chủ xe nọ lại không xông tới mở cửa xe, lôi cô ra ngoài tranh cãi như dự tính. Cố Thắng Nam chậm rãi mở mắt, nghi hoặc nhìn quanh, lại thấy Chung Tử Nham đang ngăn cản người giúp cô. Hình như chủ xe biết Chung Tử Nham, đang hùng hổ là thế, sau khi nhìn thấy anh ta, vẻ mặt người đó đã dịu đi nhiều.

Chưa đầy năm phút sau, chuyện đã được giải quyết xong. Không biết Chung Tử Nham nói gì với người đó mà người đó chỉ thoáng nhìn cô qua vai anh ta, không mắng câu nào mà lái xe đi luôn.

Cố Thắng Nam không dám tin vào mắt mình, vội hạ cửa kính xe, thò đầu nhìn xem người đó đã đi thật hay chưa.

Chung Tử Nham đến bên cạnh xe, vuốt vuốt tóc cô: “Đừng thò đầu ra nhìn như vậy, càng giống rùa đen rụt đầu hơn đấy.”

Cô áy náy ngẩng đầu nhìn anh ta. Lúc này, Chung Tử Nham mới nhận ra mình vừa vuốt tóc cô, hành động này không khỏi hơi quá thân mật, anh ta thản nhiên thu tay về. Cố Thắng Nam lại không nhận ra điều gì khác thường, chỉ hỏi anh ta: “Anh... quen người lái xe đó à?”

“Anh ấy là đồng nghiệp của tôi.”

“A, làm phiền anh chuyển lời giúp tôi, bảo anh ấy là tôi sẽ đền mọi chi phí sửa xe.”

“Chuyện này tôi đã thương lượng với anh ấy rồi, xe không hỏng nặng lắm, công ty bảo hiểm sẽ bồi thường.” Chung Tử Nham dừng lại một lát, nhìn cô một cái, sau đó lại mở cửa xe, nói một câu không liên quan: “Xuống xe!”

“Sao cơ?”

“Tôi lái xe đưa em về, tránh lát nữa em lại mất tập trung mà đâm vào đâu đó.” Vẻ mặt Chung Tử Nham không cho phép Cố Thắng Nam từ chối.

Chung Tử Nham tạm để xe lại bãi đỗ bệnh viện, lái xe đưa cô về. Trên đường đi chỉ có tiếng radio trên xe vang vọng. Chung Tử Nham cũng giữ yên lặng, chỉ thỉnh thoảng nhìn người phụ nữ ngồi bên qua gương chiếu hậu. Rốt cuộc cô ấy đang suy nghĩ chuyện gì? Gương mặt cô đơn phản chiếu trên cửa kính dường như hòa làm một với cảnh đêm lấp lánh, lại dường như không hề ăn ý với nhau.

Thực ra suốt quãng thời gian đi về, trong đầu Cố Thắng Nam chỉ quanh quẩn một câu: Cô nên làm thế nào...

Cô nên làm thế nào? Cô chưa bao giờ cảm thấy ngỡ ngàng và bất lực như lúc này.

Xe đã về đến nơi, tiếng thiết bị dẫn đường vang lên hơi chói tai khiến Cố Thắng Nam đột nhiên bừng tỉnh. Cô nhìn ra ngoài cửa xe, đã về đến khu nhà cô.

Cuối cùng Chung Tử Nham cũng phá vỡ sự yên lặng: “Em ở toà nhà số mấy?”

“Số 14.”

Chung Tử Nham lái xe đến dưới toà nhà số 14 rồi dừng lại. Cố Thắng Nam mở cửa xe, quay nhìn Chung Tử Nham. “Tạm biệt anh!”

Chung Tử Nham sửng sốt...

“Chờ...”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị tiếng sập cửa cắt ngang.

Cô ấy cứ thế mà đi sao? Chung Tử Nham nhìn bóng lưng Cố Thắng Nam xa dần, lại cúi nhìn chìa khóa vẫn cắm trên xe. Người phụ nữ này không cần cả xe nữa à?

Cố Thắng Nam vốn không nghe thấy Chung Tử Nham bảo cô chờ, trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện khác, cực kỳ rối rắm. Cô hoàn toàn quên mất anh ta đang lái xe mình, chỉ cắm đầu đi vào nhà, vừa đi vừa cố xua đuổi những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu. Nhưng càng xua đuổi, những ý nghĩ đó càng bám chặt khiến cô không thể thở nổi.

Cô nên làm thế nào?

Lộ Tấn nên làm thế nào?

Tương lai... nên làm thế nào?

Cố Thắng Nam bước vào thang máy như người mất hồn, bấm số tầng, rời khỏi thang máy... Trên hành lang ngoài cửa rất yên tĩnh, hình như tất cả đều giống hệt lúc cô rời khỏi nhà vào buổi sáng nhưng thực ra mọi thứ đã thay đổi nhanh đến chóng mặt.

Cố Thắng Nam lấy chìa khóa mở cửa, nhưng lại chậm chạp không muốn đẩy ra. Vừa nghĩ đến Từ Chiêu Đệ đang chờ mình ở nhà, vừa nghĩ đến hai chữ “có thai” được nghe vô số lần từ miệng Từ Chiêu Đệ, không khác gì mũi dao cắm sâu vào ngực cô, bàn tay cô trở nên cứng đờ.

Nhưng chung quy vẫn phải đối mặt...

Cố Thắng Nam lấy hết can đảm, cắn răng, đẩy mạnh cánh cửa.

Không phải Từ Chiêu Đệ nói đang đợi cô ở nhà sao? Tại sao trong nhà không có ánh đèn? Bước chân của Cố Thắng Nam dừng lại ở cửa. Cô đang đứng sững ở đó, đột nhiên có tiếng bước chân vội vàng vang lên ngoài hành lang. Chỉ chốc lát sau, tiếng bước chân đó dừng lại đằng sau cô, Cố Thắng Nam quay lại, là Chung Tử Nham.

Vì thiếu ánh sáng, hai mắt anh ta hơi tối.

“Chìa khóa xe em, với cả...” Anh ta đưa cho cô một túi hồ sơ. “Cái này nữa, em đánh rơi trên xe.”

Mượn ánh sáng lờ mờ ngoài hành lang, Cố Thắng Nam nhìn thấy túi hồ sơ đó chính là báo cáo xét nghiệm của cô...

Vẻ mặt cô lúc này là thê lương sao?

Chung Tử Nham không nỡ nhìn thẳng, liên tưởng đến túi hồ sơ rơi trên xe, loại túi này bệnh viện thường dùng để đựng báo cáo xét nghiệm hoặc bệnh án. Cho dù không mở ra xem, anh ta cũng đoán được đại khái, chắc chắn thứ trong túi hồ sơ này chẳng tốt lành gì.

Lần này, rốt cuốc Chung Tử Nham cũng không nhịn được nữa, khẽ xoa đầu cô. “Có một số việc đừng nên nghẹn trong lòng.”

“...”

“...”

Cố Thắng Nam cố mím môi, lắc đầu nhưng cuối cùng vẫn không kiềm chế được. Cô che miệng, cúi đầu bật khóc. Chung Tử Nham nhìn hai vai cô run rẩy.

Anh ta lặng lẽ thở dài, tiến lên một bước, kéo đầu cô vào vai mình, vuốt tóc cô. Cô yên lặng khóc, anh ta yên lặng an ủi.

Đúng lúc này, một tiếng “rầm” vang lên trong phòng. Đó là tiếng nắm đấm đập vào một vật cứng.

Hành động của Chung Tử Nham dừng lại nhưng anh ta còn chưa kịp phản ứng, ngay sau đó có tiếng lách tách vang lên...

Tất cả đèn trong nhà bật sáng.

Sau khi hai mắt thích ứng được với ánh sáng bất ngờ, Chung Tử Nham nhận ra đôi mắt lạnh lùng đang nhìn ra từ phòng khách. Đương nhiên, anh ta không chỉ đối mặt với hai ánh mắt này, trong phòng khách còn có một đám người đang ngồi nhìn ra cửa, là Cố Kiến Trung, Từ Chiêu Đệ, Vivian, mẹ của Cố Thắng Nam, bố dượng Cố Thắng Nam, và cả... Lộ Tấn.

Tất cả bọn họ đều khiếp sợ nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau ngay giữa cửa.

Mà phía sau bọn họ, dòng chữ “Marry me!” căng ngang trên cửa sổ giống như một câu chuyện cười hoa lệ giữa căn phòng yên tĩnh...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3