Rồi cũng khép những tháng ngày đơn độc - Chương 13
Chương 13
Bất chấp tất cả những quyết tâm gạt bỏ nỗi ngượng ngùng kiểu đàn bà ở mình, Emma vẫn biến thành kẻ ngốc nghếch lắp bắp ngay từ phút gặp lại Alex.
Buổi tối bắt đầu khá vô tư. Sau khi Belle đã cố sức khai thác mọi chi tiết về chuyến đi dã ngoại từ Emma, hai chị em quyết định chuẩn bị trang phục cho bữa tối. Tuy nhiên, Belle quan tâm đến việc chọn trang phục cho Emma hơn là bản thân, cô kiên quyết khẳng định chiếc váy tím thẫm làm nổi màu mắt đặc biệt của chị mình.
“Nó cùng màu với bộ váy mà chị mặc khi ra mắt lần đầu tiên,” Belle giải thích. “Và Alex đã chết mê chết mệt chị.”
“Chị ngờ rằng anh ấy không nhớ chị mặc màu gì,” Emma chỉ trả lời có thế. Tuy nhiên cô đồng ý mặc chiếc váy lụa tím, với hi vọng rằng sắc màu táo bạo có thể tăng thêm lòng can đảm. Belle chọn cho mình chiếc váy lụa màu anh đào nhạt làm tôn lên nước da trắng phớt hồng của cô. Sau khi xong phần trang phục, Emma lại hiến thân cho việc làm tóc và cô để chị Meg xới xáo những lọn tóc của mình mà không phàn nàn một tiếng nào. Sau lần bị Belle chăm sóc không mấy nhẹ nhàng, giờ đây cô thấy Meg giống như một nữ thần đích thực.
Emma ngồi đó, nhìn vào gương xem Meg chải những lọn tóc sáng màu, cô có dư thời gian xem lại tình hình.
Cô có yêu Alex không? Hình như Belle nghĩ là có. Nhưng làm sao cô có thể yêu anh khi điều đó có nghĩa phải từ bỏ mơ ước cả đời của mình là điều hành Công ty Vận tải Biển Dunster? Một phần Emma muốn để sự thận trọng theo gió bay đi và chớp lấy mọi hạnh phúc mà cô có thể có với Alex. Nhưng cô biết rằng nếu cho phép mình yêu anh chút ít, thì cô sẽ không thể ngăn bản thân yêu anh hết lòng, yêu đến chân tơ kẽ tóc. Cô hoảng sợ trước viễn cảnh đánh mất mình trong tình yêu đó.
Nhưng vừa kể với Belle chưa đến nửa giờ trước đó, cô đã thay đổi khi gặp anh. Một ánh nhìn dịu dàng của anh dường như cũng làm tiêu tan mọi suy nghĩ lý trí, và cô phải vật vã chỉ để lắp bắp được vài cụm từ không ăn nhập vào đâu. Nếu cưới Alex, cô có thể không bao giờ còn nói được những câu hoàn chỉnh.
Điều đó còn đẩy cô vào tình thế nhạy cảm nữa. Có thể anh còn chẳng buồn cầu hôn cô. Alex là một gã bướng bỉnh, và Emma không thể hình dung được việc anh chịu nhượng bộ áp lực của gia đình mà cầu hôn cô nếu anh không sẵn sàng. Và nếu anh có cầu hôn cô thì sao? Cô có đồng ý không? Emma cắn môi khi tính toán tình huống này. Có lẽ. Có thể. Cô buông một tiếng thở dài. Chắc chắn. Làm sao cô ngăn bản thân được? Công ty Vận tải Biển Dunster sẽ phải sống mà không có cô bởi vì cô không nghĩ rằng mình có thể sống mà không có Alex.
Nhưng hôn nhân với anh không phải là sự đảm bảo cho hạnh phúc. Hiếm có đám cưới nào trong giới thượng lưu dựa trên nền tảng tình yêu, và Emma biết rằng môn đăng hộ đối không bao giờ là mục tiêu cao nhất của Alex. Có nhiều khả năng anh tiến đến quyết định cưới cô chỉ dựa vào đam mê ái tình. Cô có thể hình dung rõ lúc này anh đang ngồi trong phòng đọc sách, gác chân lên bàn, suy tính tình hình và quyết định sẽ cưới cô chỉ bởi vì không còn gì khả dĩ hơn.
Cuộc đời cô sẽ ra sao nếu cô cưới một người đàn ông không yêu mình? Chỉ cần ở gần anh liệu có đủ không hay cô sẽ đánh mất từng mảnh hồn mình mỗi ngày cho đến khi không còn gì ngoài chiếc vỏ sò mong manh? Xin Chúa hãy giúp cô, cô không biết mình có sự lựa chọn nào khác bởi vì cô bắt đầu nhận ra rằng khả năng hạnh phúc khi xa rời Alex thực sự rất mỏng manh. Cô cho rằng có được một phần nhỏ của anh vẫn tốt hơn không có gì, bởi vì sự thực là… cô yêu anh. Cô yêu anh đến tuyệt vọng và hoảng sợ vì có thể cô không có cách nào khiến anh yêu lại mình.
Bỗng nhiên, việc đối diện anh ở bữa tối trở thành viễn cảnh hãi hùng nhất.
Cô có lý do khá thuyết phục để nấn ná ở trên gác. Váy có chỗ sứt chỉ cần khâu lại, và cô tin rằng mình đã mọc thêm mấy nốt tàn nhang trong lúc ra ngoài trời. Meg lập tức được phái đi xin một chút phấn ở chỗ bà Caroline. Đến lúc cô cố biện lý do đau đầu thì Belle hết kiên nhẫn và dùng sức đẩy cô ra cửa để xuống gác.
Khi Emma và Belle đến nơi, Alex đã ở trong phòng khách, dựa vào bậu cửa sổ và lơ đãng lắc ly rượu whiskey. Khi Emma bước qua ngưỡng cửa, anh nhìn cô vẻ trêu chọc, trìu mến quan sát nét mặt cô. Emma cố hết sức tỏ vẻ hờ hững, nhưng cô lại trĩu nặng cảm giác thất bại. “Xin chào công tước,” cô buột miệng và đau đớn nhận thấy giọng mình như tiếng cừu be. Cô không chắc lắm nhưng cô nghĩ mình nghe thấy em họ thốt ra tiếng rên khe khẽ.
Alex gật đầu chào Belle, cô đã khôn khéo ngồi xuống một chiếc sô pha để có thể nhìn khắp gian phòng. Sau khi Belle đáp lại anh bằng nụ cười tươi, anh tập trung sự chú ý vào Emma. “Anh tin rằng em đã có một buổi chiều dễ chịu sau khi chúng ta trở về,” anh lịch sự nói.
“Quả là rất dễ chịu, cảm ơn,” Emma đáp lại một cách máy móc, tay bám chặt vào lưng chiếc ghế màu vàng nhạt.
Belle theo dõi cuộc trò chuyện với sự quan tâm không giấu giếm, không ngại ngùng ngoái đầu qua lại giữa Emma và Alex.
“Em cảm thấy mình như ở trên sân khấu vậy,” Emma lẩm bẩm.
“Nghĩa là sao?” Alex chân thành hỏi.
“Chị nói gì à?” Belle hỏi gần như đồng thời.
Emma mỉm cười yếu ớt lắc đầu. Sự căng thẳng trong căn phòng gần như đặc quánh.
“Anh nghĩ anh cần lấy thêm whiskey.” Alex nói.
“Em cũng thấy thế,” Belle đế thêm vào kèm theo nụ cười vô tư.
“Cô gái phiền phức.” Alex như bước ngang sang phía bên kia phòng rót cho mình một ly rượu. Khi quay trở lại bậu cửa sổ, anh đi sát Emma nói nhỏ vào tai cô, “Cố gắng đừng làm hỏng chiếc ghế, em yêu. Đó là một trong những chiếc ghế yêu thích nhất của mẹ anh đấy.”
Emma lập tức rời khỏi ghế đi như bay qua một chiếc bàn tới ngồi cạnh Belle. Khi ngẩng lên, cô thấy Alex đang cười ngoác miệng.
Tuy nhiên, Emma không hề cười.
May mắn thay, đúng lúc đó Sophie đi vào phòng. “Chào mọi người,” cô vui vẻ nói, nhìn nhanh quanh phòng. “Em thấy rằng mẹ vẫn chưa tới. Hừm, thật là ngạc nhiên. Em nghĩ rằng mẹ phải là người sốt sắng nhất đến hỏi han anh về cuộc đi dạo chiều nay chứ.”
“Anh cũng tưởng thế,” Alex trả lời ráo hoảnh.
Sophie không đáp lại câu đó, cô đi ngang qua phòng ngồi xuống chiếc ghế màu vàng nhạt mà mới đây Emma suýt làm hỏng. Emma hơi ủ rũ, có phần buồn rầu vì câu nói châm biếm của Alex.
“Cleopatra đẻ rồi,” Sophie mỉm cười thông báo. “Charlie vui mừng lắm. Nó không nói chuyện gì khác cả buổi chiều nay. Thật không may, giờ đây nó toàn hỏi em những câu thuộc loại nhạy cảm mà em cảm thấy hoàn toàn chưa sẵn sàng thảo luận được với đứa bé sáu tuổi.” Cô thở dài buồn bã. “Em ước gì Oliver sớm trở về.”
“Chắc chắn về những câu hỏi nhạy cảm Alex có thể giúp chị,” Emma cáu kỉnh nói và thấy hối tiếc ngay khi những lời này thốt ra khỏi miệng.
Belle bật ra âm thanh kì lạ, nửa như cười, nửa như khịt mũi và sau đó thì bắt đầu ho. Emma cố cưỡng lại ý muốn đập mạnh vào lưng cô em.
Alex vẫn dựa vào bậu cửa, nét mặt bí hiểm, còn Emma thì muốn nguyền rủa anh vì vẻ đẹp trai chết người cho dù không cố ý. Anh tỏ ra chăm chú vào bộ móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Tuy nhiên, sự thật là anh vô cùng lo lắng sẽ phá lên cười nếu cho phép mình nhìn Emma. Anh biết cô sẽ không bao giờ tha thứ cho anh vì điều đó. Hình ảnh cô ngồi trên đi văng, trong lòng sôi sục, có điều gì đó đáng yêu một cách khôi hài. Anh cảm thấy không có gì chọc tức cô hơn là việc nhìn thấy anh xuất hiện với vẻ hoàn toàn tự tin trong khi tình cảm trong lòng cô lại đang rối loạn. Anh không phải người nhẫn tâm; anh thích nhìn thấy cô cáu giận hơn là cảm thấy khổ ải và tội lỗi như buổi chiều nay. Anh phủi một sợi vải vô hình khỏi áo gi lê và liếc trộm Emma. Anh không chắc lắm, nhưng anh nghĩ mình thấy cô hít một hơi thật sâu rồi thở ra từ từ.
Anh không thể cưỡng lại được.
“Anh tin rằng em thấy cho đến lúc này Westonbirt thật dễ chịu, Emma.” Anh chắc chắn sẽ phải ở địa ngục một năm vì lời nói đó, nhưng nó cũng bõ công.
“Cũng được,” cô cấm cẳn, vẫn không nhìn anh.
“Chỉ được à?” anh nói, nét mặt giả bộ lo âu như thật. “Thế là nhà anh chưa làm tròn nhiệm vụ rồi. Mọi người có thể làm được gì nữa để em vui?”
“Em chắc là anh không thể làm được gì đâu,” cô nói thẳng thừng.
Belle há hốc miệng.
“Sao lại không?” Alex đáp lại. “Chỉ cần anh cố gắng nhiều hơn là được chứ gì. Sao chiều mai chúng ta không đi dạo chơi lần nữa nhỉ? Còn nhiều thứ anh vẫn chưa chỉ cho em xem.”
Anh tưởng Belle sắp ngã ra khỏi ghế sô pha.
“Không cần đâu, thưa công tước,” Emma bướng bỉnh nói.
“Nhưng…”
“Em đã nói là không cần!” cô cao giọng. Nhưng sau đó nhận ra rằng mọi người đang nhìn mình một cách kì quặc, cô nói, “Em hơi bị nghẹt mũi.” Cô khụt khịt để chứng minh nhưng đã nghe ra chẳng nghẹt chút nào. Mỉm cười yếu ớt, cô thu hai tay vào lòng quyết định không nói gì nữa.
Sophie phá vỡ im lặng. “Ơ, Belle,” cô nói một chuyện lạc lõng. “Sao em không bắt một chú mèo con đem về nhà nhỉ?” Chị không biết làm gì với nhiều mèo thế.
“Em không chắc là mẹ em đồng ý đâu,” Belle trả lời. “Con mèo lần trước đã gây đại họa rồi. Nó bị bọ chét chị ạ.”
“Chị không nghĩ rằng lũ mèo nhà chị có thể sống lâu đến mức bị bệnh bọ chét đâu,” Sophie hóm hỉnh.
“Nhưng em nghĩ mẹ tin chắc là thế đấy.”
“Tôi tin chắc chuyện gì đấy?” bà Caroline hỏi to từ ngoài cửa.
“Chị Sophie đang cố thuyết phục chúng ta mang một con mèo con của Cleopatra về nuôi,” Belle giải thích.
“Lạy Chúa, không!” bà Caroline trả lời kiên quyết. “Nuôi mèo ở nông thôn thì được chứ ở London thì không bao giờ.” Bà bước vào phòng, gật đầu chào Alex, sau đó ngồi xuống gần Emma, Belle và Sophie. Ông Henry đi theo sau bà xuống cầu thang, nhìn về phía đám phụ nữ ở góc nhà rồi tiến đến chỗ Alex.
“Chú uống whiskey nhé?” Alex nâng ly rượu của mình lên hỏi.
“Cứ để tôi tự nhiên,” ông Henry trả lời nhã nhặn, giơ tay ra hiệu bảo Alex không cần đứng dậy. Ông nhanh nhẹn đi ngang qua phòng, tự rót một ly và quay về bên cạnh Alex. “Tôi cảm thấy cần phải uống thứ rượu này vào buổi chiều nay,” ông nhận xét.
“Thật là, đó chính là điều con gái chú vừa nói cách đây năm phút.”
“Chiều nay đi chơi thế nào?” bà Caroline hỏi Emma, đủ to để tất cả mọi người nghe rõ.
“Vui lắm ạ, cảm ơn cô.”
Alex nghĩ, câu trả lời của cô thực sự yếu ớt. “Cháu vui lắm,” anh ba hoa.
“Chắc chắn là anh thấy vui rồi,” Emma nói, gần như thì thầm, cố gắng quên rằng chiều nay chính cô là người rên rỉ vì sung sướng, chứ không phải là Alex.
“Con nói gì đấy, Emma yêu quý?” bà Caroline lo âu hỏi.
“Không, con có nói gì đâu. Con chỉ hắng giọng thôi.”
“Hình như em hắng giọng hơi nhiều đấy.” Alex không thể chịu được sự đau khổ ra mặt của Emma, vì thế anh băng qua phòng tới ngồi gần bà Caroline. Ông Henry cũng đi theo anh. “Hoặc ít nhất cũng thường xuyên hắng giọng khi có mặt anh ở đây.”
Emma nhìn Alex với vẻ dữ dằn đến mức Sophie không thể không thốt lên khe khẽ, “Ôi, trời!”
Alex yên lặng nhấm nháp ly whiskey, tỏ vẻ không xao động gì trước sự giận dữ của Emma.
Tất nhiên, điều đó chỉ làm cho cô thêm tức giận.
Đến đó, Alex toét miệng cười.
“Tốt!” Bà Caroline lên tiếng phá vỡ im lặng. Tuy nhiên, bà phải thất vọng, bởi mọi người lập tức nhìn chằm chằm khiến bà không nói gì thêm không được. “Hãy kể thêm cho chúng ta nghe về buổi chiều nay đi, Emma yêu quý.” Có vẻ đây là đề tài được nhiều người quan tâm.
“Vâng, thực ra thì…” Emma lên tiếng, cơn tức giận bắt đầu gặm nhấm cô.
Belle đá vào ống chân cô. Emma nuốt cơn giận, mỉm cười yếu ớt trả lời, “Chuyến đi thật thú vị, cảm ơn cô.”
Im lặng lại bao phủ, và lần này không ai, kể cả bà Caroline đủ can đảm để phá vỡ nó.
Emma nhìn xuống đùi, những ngón tay thừa thãi mân mê vạt váy. Cô có thể cảm nhận được Alex đang nhìn mình, nhưng cố gắng bao nhiêu, cô cũng không lấy được đủ can đảm để đáp lại sự im lặng nặng nề, cô phải thú nhận rằng cô tức giận vì chính mình chứ không phải là Alex.
Cô biết rằng Alex có sức quyến rũ mạnh mẽ đối với mình. Nhưng việc công nhận rằng mình phải lòng người đàn ông ấy có phần nào trái ngược với mọi giáo lý mà cô được dạy dỗ, và thật khó quay lưng lại với những giáo lý mà cha cô, cô ruột và dượng đã bảo ban. Lúc này trong lòng cô thật rối bời, vừa tha thiết muốn có anh lại vừa biết rằng cô không nên có anh. Cô biện minh cho nỗi khao khát ấy bằng tình yêu dành cho anh, nhưng bằng cách nào đó cô phải tìm được sức mạnh ý chí để ngăn cản mình làm theo nó.
Câu chuyện sẽ hoàn toàn khác nếu anh yêu cô dù chỉ bằng một phần nhỏ tình yêu cô dành cho anh.
Hoặc, Emma nản lòng nghĩ, chỉ cần anh cầu hôn. Cuộc hôn nhân với Alex mà không có tình yêu vẫn tốt hơn là hoàn toàn không có anh. Cô nhìn sang phía anh. Anh lại ngắm nghía móng tay trông không có vẻ gì giống một người đàn ông chuẩn bị hỏi vợ. Emma nuốt cơn ức mà ngồi lún sâu hơn trên chiếc sô pha.
“Ối trời! Bầu không khí ở đây tang tóc thế. Miệng lưỡi các vị để quên đâu hết rồi?” Bà Eugenia đứng ở cửa phòng khách, xúng xính trong bộ váy lụa xanh lịch lãm.
“Mẹ ạ, thực ra, con nghĩ, mọi người ai nấy đều có phần ngại hé miệng.” Alex cười rạng rỡ với mẹ mình, anh đứng dậy tới âu yếm hôn vào má bà.
Bà Eugenia nhìn con trai vẻ trách móc. “Con lại tra tấn khách của chúng ta phải không?”
“Chỉ mình cháu thôi ạ,” Emma mạnh dạn thỏ thẻ khiến cô ruột phải ném về phía cô cái nhìn trách móc.
Alex cười thích thú trước câu nói chua cay của Emma. “Cô có thể cho phép tôi đưa cô vào bàn ăn tối được không, cô Dunster,” anh lịch sự nói, bước đến chỗ cô đưa tay ra.
“Tất nhiên,” Emma lí nhí. Liệu cô có thể làm được gì khác khi có hàng tá người đang nhìn vào như vậy? Mỉm cười duyên dáng với mọi người, cô đứng dậy định tiến tới phía cửa, nhưng bàn tay thép của Alex đã giữ chặt cô tại chỗ.
“Theo anh, chúng ta nên đi sau cùng,” anh tuyên bố, có phần quá lộ liễu.
“Nếu không ai phiền,” Emma vội đế thêm, cảm thấy hai má bừng đỏ.
“Ồ không, chúng ta không thấy phiền chút nào,” bà Eugenia thốt lên rồi lôi con gái ra khỏi phòng.
Chỉ sau vài giây, căn phòng vắng ngắt.
“Anh đừng bao giờ làm thế với em nữa!” Emma kêu lên giằng ra khỏi tay anh.
“Làm gì?” anh vô tư hỏi.
“Anh tin rằng em cảm thấy dễ chịu khi lưu lại đây, Emma,” cô giả giọng anh giống hệt.
“Thôi nào Emma. Anh đùa một chút thôi mà.”
“Nhưng đừng có lấy em ra mà đùa. Em xấu hổ quá.”
“Đừng giận dữ thế, em yêu. Em biết là anh chỉ trêu em thôi mà.”
“Em biết là không phải thế. Em thấy hình như anh có ý trả thù bởi vì anh không nhận được những gì anh muốn chiều nay.”
Không thể chịu đựng được ánh mắt đau khổ của cô, Alex ôm vai cô kéo cô vào lòng. “Em yêu, anh xin lỗi,” anh thì thầm. “Anh không hề có ý khiến em cảm thấy như vậy. Tin anh đi, chiều nay anh đã nhận được chính điều mình muốn.”
“Nhưng…”
“Suỵt.” Anh đặt ngón trỏ lên môi cô. “Tất cả những gì anh muốn là làm cho em vui, nhưng hình như tất cả những cố gắng của anh lại khiến em buồn. Vừa nãy anh trêu em là vì nếu em không vui thì ít nhất tức giận vẫn còn tốt hơn buồn bã.”
“Vậy thì em muốn anh đừng bao giờ làm mấy trò đó nữa,” cô nói vào ngực anh.
Alex đặt một nụ hôn lên trán cô. “Anh hứa, từ nay…” Anh tìm một đề tài mới. “Em đã bao giờ thấy một căn phòng bỗng nhiên trở nên vắng vẻ nhanh như vậy chưa? Dường như anh không phải người duy nhất mong muốn có cuộc gặp gỡ riêng tư giữa hai chúng ta. Anh cá rằng mẹ anh đi đến phòng ăn trong vòng chưa đến mười giây.”
“Chắc chắn em cũng chưa bao giờ thấy cô mình đi nhanh đến thế,” Emma lưỡng lự mỉm cười nói. “Và em nghĩ dượng Henry đã túm tóc Belle lôi đi.”
“Vui thật, nhưng anh nghĩ chú ấy không quan tâm đến chuyện này.”
“Chắc anh đang đùa. Cô Caroline rất dữ dằn khi nổi giận. Dượng không muốn làm cô bực tức. Dượng chỉ mong được bình yên. Ngoài ra ai cũng muốn em lập gia đình. Không phải là,” Emma nói nhanh, “nhà em… em có dự định lập gia đình sớm. Em phải trở về Boston điều hành doanh nghiệp, anh biết đấy.” Cô cảm thấy trong lòng nặng trĩu khi nói những lời này. Có phải cô vừa quyết định rằng Alex quan trọng đối với cô hơn nhiều so với công ty vận tải Dunster? “Ta không được để mình cảm thấy áp lực, anh biết đấy.”
Alex nhìn xuống cô với vẻ mặt lạ lùng.
“Mặc dù, em hình dung là khó ai có thể gây áp lực cho anh trong bất kì việc gì được,” Emma nói tiếp, trông hơi có vẻ tuyệt vọng.
Alex cười gượng, tự hỏi cần có bao nhiêu áp lực vào lúc này để buộc anh phải lập gia đình. “Em thấy khá hơn chưa?” anh chỉ hỏi có vậy.
Emma vẫn nhìn xuống. “Em quá lố bịch phải không?”
“Em muốn nói lố bịch chuyện gì?”
Cô đỏ mặt vì rõ ràng anh có ý nói tới sự cuồng nhiệt say đắm của mình. “Thực ra, em nói đến sự ngượng ngùng quá thể của mình sau việc đó.” Cô dừng lại, ép mình phải nhìn vào mắt anh. “Em nghĩ rằng mình đã phản ứng thái quá,” cô khẽ nói. “Em xin lỗi. Em hi vọng không làm anh buồn.”
Cô ngước lên nhìn anh, đôi mắt tím mở to đầy tin cậy. Chính vào khoảnh khắc ấy, có điều gì đó trong Alex tan chảy. Anh không thể tin được rằng cô xin lỗi anh vì sự ngượng ngùng của cô sau cuộc mây mưa của họ chiều nay. Các tiểu thư nền nếp được dạy rằng bất kì quan hệ thân mật trước hôn nhân nào cũng bị nguyền rủa mãi mãi, và giờ thì Alex không còn cảm thấy cơ thể mình sắp nổ tung nữa, mà anh thực sự cảm động vì cô đã không nằm liệt giường một tuần liền.
“Ngượng ngùng sau một trải nghiệm mới cũng là điều rất tự nhiên thôi,” anh nói vì cảm thấy mình cần nói gì đó để an ủi cô.
“Cảm ơn anh vì đã hiểu cho em,” Emma nói, một nụ cười yếu ớt làm xao động gương mặt cô. “Mặc dù em nghĩ rằng sẽ khôn ngoan hơn nếu chúng ta kiềm chế bản thân vào thời điểm hiện tại.” Trước cái nhướng mày của Alex, cô giải thích, “Em không thể tả được hồi chiều mình đã cảm thấy tồi tệ đến mức nào đâu.”
“Tội lỗi ư?”
“Phải, cả bối rối nữa” Emma quay đi nhìn vu vơ chiếc đồng hồ nhỏ đặt trên mặt bàn. Cô tự hào vì mình đã trung thực đến thế với Alex, nhưng đồng thời, việc nói thẳng tuột như vậy có phần làm cô lúng túng.
“Anh mong em đừng cảm thấy như vậy.”
“Em cũng mong mình đừng cảm thấy như thế,” Emma trả lời mà vẫn hướng vào chiếc đồng hồ. “Em sợ rằng mình không thể kiềm chế cảm xúc của mình thật tốt, nhưng em vẫn muốn tránh tình trạng hoảng loạn mà em đã lâm vào chiều nay.”
“Emma?” Thấy cô không trả lời, Alex nói to hơn. “Emma?”
Emma quay phắt lại, những sợi tóc màu sáng vương trên gương mặt cô tạo thành những con sóng nhẹ nhàng.
Alex chạm mấy ngón tay vào cằm cô, khẽ nâng mặt cô lên để anh có thể nhìn sâu vào đôi mắt tím. “Anh vẫn đang muốn hôn em đây.”
“Em biết.”
Anh cúi xuống gần hơn. “Bất kì lúc nào có thể.”
“Em biết.”
Môi anh gần chạm vào môi cô. “Anh sẽ hôn ngay bây giờ.”
Emma thở mạnh, mắc kẹt trong giọng nói đầy nhục dục của anh. “Em biết.”
“Em có cản anh lại không?” anh ghé sát miệng cô thì thầm.
“Không.” Cậu trả lời nhẹ bỗng của Emma mất hút khi Alex áp môi vào môi cô. Hơi nóng ào ra từ đôi môi anh, và Emma chỉ còn biết nhắm mắt lại, tan biến hoàn toàn trong khoảnh khắc ấm áp ấy.
Alex đau đớn nhận thấy anh và Emma có quá ít những khoảnh khắc quý giá bên nhau. Anh thực sự không muốn mẹ anh xông vào phòng khách, tuyên bố rằng Emma đã bị cưỡng bức khi nhìn thấy họ hôn nhau và yêu cầu anh phải cưới cô ngay lập tức. Rên lên một tiếng, anh tách ra khỏi cô hít một hơi thật sâu.
“Đây sẽ là một dịp cuối tuần rất dài,” anh lẩm bẩm, tay vẫn nâng cằm cô.
“Phải, em biết,” Emma nói bằng giọng rất lạ.
Gương mặt Alex khẽ lay động một nụ cười khi anh nhìn sang Emma. Hình như cô có điều gì ngạc nhiên, mắt cô nhìn chằm chằm vào một điểm bên trái khuỷu tay Alex.
“Anh rất muốn biết em đang nghĩ gì trong đầu vào lúc này,” Alex nói khẽ và gạt vài sợi tóc lòa xòa trên trán Emma.
Emma khẽ lắc đầu, cố gắng hướng ánh mắt đi nơi khác. “Sao cơ?” Cô chớp mắt mấy cái. “Anh hứa là không cười chứ?”
“Anh hứa không làm thế.”
Emma chớp mắt thêm vài lần nữa trước câu trả lời bất ngờ này, sau đó ngước lên nhìn vào mặt anh. Anh mỉm cười với cô, vẻ khá chiều chuộng, đôi mắt xanh lục sáng lấm lánh ấm áp lời hứa hẹn yêu thương. “Vâng, đằng nào thì em cũng phải nói với anh,” cô khẽ nói. “Em đang nghĩ… ờ, rằng em băn khoăn…”
“Băn khoăn gì?”
“Thực ra, em đang băn khoăn làm cách nào em có thể đứng vững được khi anh hôn em.” Một nụ cười ngượng ngập thoáng trên gương mặt Emma, cô nhìn xuống bàn chân đang vẽ thành những nửa hình tròn trên thảm. “Em cảm thấy như thể mình đang tan chảy vậy.”
Alex thấy một cảm giác lạ lùng thoáng qua trong lòng và anh không thể phủ nhận rằng nỗi ấm áp dễ chịu bỗng nhiên tràn ngập cơ thể. Anh cúi xuống lướt đôi môi mình lên môi cô. “Em không thể hình dung anh hạnh phúc như thế nào khi nghe em nói điều đó đâu.”
Emma vẫn di bàn chân đi dép của cô trên thảm, ấm lòng đến độ vô lý trước những lời anh nói và không thể xua đi được nụ cười tươi trên gương mặt. “Anh có thể khoác tay em đưa đến bàn ăn được chứ?”
“Anh nghĩ là việc đó có thể thu xếp được.”
Khi Emma và Alex đến phòng ăn, hai gia đình đã yên vị quanh chiếc bàn ăn dài bằng gỗ sồi. Số người tham gia bữa tiệc chỉ có bảy, mà bà Eugenia lại thích được trò chuyện thân mật hơn là nghi lễ xã giao, nên đã xếp chỗ để mọi người ngồi dồn vào một đầu bàn và để trống đầu bên kia.
“Tôi xin mạn phép ngồi ở đầu bàn,” bà Eugenia nói. “Tôi biết theo phép thì con trai tôi, Alex, sẽ ngồi đây, nhưng chúng ta là người nhà cả, và cũng xin thú thực là tôi thấy tự ái khi phải nhường chỗ cho con trai.”
Alex rướn một bên mày khi anh kéo ghế cho Emma, ném về phía mẹ ánh mắt nói lên rằng anh không tin lời nào bà vừa nói.
“Với lại mẹ nghĩ con và Emma muốn ngồi cạnh nhau.”
“Mẹ vẫn sắc sảo như mọi khi, mẹ ạ.”
Nụ cười của bà Eugenia vẫn không mảy may dao động. Bà quay sang Emma, phớt lờ con trai. “Chiều nay cháu vui không? Bà Caroline nói với bác là cháu thích cưỡi ngựa.”
Emma ngoan ngoãn mỉm cười, cô ngồi xuống giữa Belle và chiếc ghế trống dành sẵn cho Alex. Bà Eugenia là người thứ ba trong buổi chiều nay hỏi câu này. Là người thứ tư, nếu tính cả Belle, con bé đã đặt câu hỏi thẳng thừng hơn. “Cháu vui lắm ạ, cảm ơn bác. Alex là một người bạn đường không thể tốt hơn.”
Belle bắt đầu ho. Emma ném về phía cô ánh mắt khiến Belle tiu nghỉu và đá mạnh chân cô dưới gầm bàn.
“Thật à?” Eugenia nói, hứng thú với việc diễn ra dưới gầm bàn. “Nó ‘tốt’ đến mức nào?”
Lần này đến lượt Sophie đá mạnh vào ống chân mẹ cô.
“Con cực kì tốt, mẹ ạ,” giọng nói của Alex như muốn chấm dứt toàn bộ đề tài này.
Đúng lúc đó, bà Caroline kêu lên khe khẽ vì bị ông Henry đá vào ống chân. “Henry!” bà vặc lại bằng giọng thì thào. “Thế là thế quái nào?”
“Thực ra, mình ạ,” ông lẩm bẩm, nhìn vào mắt bà bằng ánh mắt nồng nàn. “Tôi cảm thấy bị bỏ rơi.”