Nói yêu em bảy lần - Chương 8 - Phần 1

Chương 8: Tỏ Tình

Giờ ra chơi, ba nhỏ đi ra căn tin để giải buồn bằng cách càng quét đồ ăn. Nào ngờ lại gặp ngay ba cô bạn kia.

- Ôi trời ơi, ba con yêu nhền nhện. – Nhỏ Phương khẽ kêu thầm lên khiến Tùng Linh và Chi cười rộ lên. Nhất là khi ba cô nàng đeo ba cái vòng tay ba màu khác nhau khá bự, khá ấn tượng.

Ba cô bạn vừa thấy Tùng Linh thì hất mặt kênh kiệu hỏi:

- Thế nào? Đã tìm ra cách gì cua được anh Tuấn Anh chưa?

- Cách cua thì đầy ra đó. Vấn đề là mắc gì nhỏ Linh phải nói cho ba bạn nghe chứ. – Nhỏ Phương bĩu môi đáp thay lời – Không phải định ăn cắp nghề đó chứ?.

- Xí…Ai thèm. Tụi này chẳng qua chỉ là thấy tội nghiệp ai kia mà thôi. – Cô bạn tóc xoăn khoanh tay kênh kiệu nói.

- Ờ mà, xin hỏi, ba bạn tên là gì vậy? Nói chuyện hoài mà chả biết tên, xin vui lòng cho biết quý danh nhé. – Tùng Linh nhe răng cười cười hỏi.

- Chúng ta không phải là bạn, không cần biết tên nhau là gì. – Cô bạn tóc ngắn nguýt một cái rồi kéo hai người bản bỏ đi.

- Ây da, tại thấy mấy bạn tự tin quá, mà không biết trong ba bạn ai là người cua được anh Tuấn Anh, khéo cả ba lại quay sang giành giật nhau thì còn biết tên để mà đặt cược chứ. – Tùng Linh cười cười đáp – Yên tâm đi, đến lúc đó, ba đứa tụi mình sẽ chia ra ủng hộ cho ba bạn, khi biết tên, tụi mình sẽ hô lớn cỗ vũ tên cho hào hùng. Không biết tên khó lòng cỗ vụ lắm. Hehe…

- Chuẩn bị cho mấy bạn bài cổ vũ cực xịn luôn nè, muốn nghe hay không. – Nhỏ Phương lập tức hùa theo nói.

Không đợi ba cô bạn kia ba nhỏ cùng vỗ tay bắt nhịp hát:

“Lên là lên là lên là lên (x2)

Lên nóc nhà là bắt con gà (x2)

Chọc tiết gà là chọc tiết gà

Vạch lông gà là vạch lông gà

Ăn thịt gà là ăn thịt gà

Anh em mình là 1 gia đình

1 gia đình là chơi hết mình

Chơi hết mình là lên thiên đình

Lên thiên đình rồi nhảy sập sình

Nhảy sập sình là nhảy sập sình

Lắc cái đầu là lắc cái đầu

Lắc cái đầu để cho sạch gàu

Lắc cái mông là lắc cái mông

Lắc cái mông để giống con công

Bay lên nào là bay lên nào

Lên trên cao là lên trên cao

Lên trên cao ta gặp Anh Tuấn anh

Gặp anh Tuấn Anh ta nói với anh

I love you là i love you.

Tôi chiến thắng là tôi chiến thắng

Bạn đã thua là bạn đã thua…”

Vừa hát ba nhỏ còn đá mông với nhau đầy giễu cợt rõ ý châm chọc ba cô bạn kia.

Ba nhỏ kia liền đưa mắt nhìn nhau, khẽ tằng hắng một cái rồi một nhỏ lên tiếng bảo:

- Tụi này là bạn của nhau, ai được làm bạn gái của anh Tuấn Anh cũng được. Chỉ cần chiến thắng ai đó là được rồi, bởi vì tụi này xứng đáng hơn ai đó.

- Xứng đáng hay không không quan trọng, quan trọng là anh Tuấn Anh có thích hay không thôi. – Tùng Linh tự tin nói.

- Được thôi. Cứ để xem, đến lúc đó, anh Tuấn Anh sẽ về phe ai cho biết. – Ba nhỏ buông một câu rồi ngún ngẩy bỏ đi mất.

Tùng Linh thấy ba nhỏ đó bỏ đi, định quay lưng tiếp tục bước đi về phía căn tin, nhưng nhỏ lại bị hai nhỏ bạn của mình kéo giật trở lại.

- Làm gì vậy, mau đến căn tin đi, kẻo không kịp bây giờ. – Nhỏ nhìn hai nhỏ bạn cáu lên, nói đến ăn uống là chẳng thể chậm trễ được, nếu chậm trễ thì nhỏ cảm thấy có lỗi với tâm hồn ăn uống của mình.

- Ăn cái đầu của bà. – Nhỏ Phương lườm nhỏ mắng – Tụi mình mau đi theo ba con yêu nhền nhện kia, rình xem ba đứa nó bàn kế sách gì để còn đối phó chứ, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.

- Đúng đó. Cái ngu của kẻ bại trận chính là không biết địch làm gì. – Nhỏ Chi gật gù tán thành – Nhìn ba nhỏ đó không đi về lớp thì tui chắc chắn ba nhỏ đang tìm chỗ nào đó để bầy mưu tính kế chiến thắng bà đó.

Thế là ba nhỏ đuổi theo ba con yêu nhền nhện kênh kiệu kia, đi được một đoạn, cuối cùng ba cô bạn cũng chịu dừng lại, và mấy giây sau đó, Tùng Linh thấy choáng cả mặt mày khi nhìn thấy người đang đi đến gần ba nhỏ chảnh chọe kia, còn cười rất ư là thân mật nữa.

Người đó không phải ai khác chính là chị Quỳnh Chi.

- Sao sao, chị Quỳnh Chi lại lại nói chuyện với ba con nhền nhện tinh đó chứ? – Nhỏ Chi muốn cà lăm khi nhìn thấy chị Quỳnh Chi.

- Nhìn là biết, họ quen nhau chứ còn gì nữa. – Nhỏ Phương bực tức nói – Không ngờ họ biết nhau, vậy liệu chuyện đánh cá, chị Quỳnh Chi co biết hay không nhỉ.

Tùng Linh cũng thấy nóng mặt cực kì, nhỏ không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy. Nhỏ ghiến răng ghiến lợi thúc giục hai nhỏ bạn:

- Lén đến đó nghe thử xem sao.

Cả ba liền lèn lút đến nghe trộm, cũng may là họ ngồi ở sau một dãy hàng bông dài, cho nên ba nhỏ có thể dễ dàng đến phía sau nghe trộm.

Sự thật được vén ra khiến Tùng Linh tức đến mức muốn hộc máu ngay tại chỗ.

- Thật là đáng ghét mà. – Nhỏ Phương tức giận đứng bật dậy kêu lên.

Tùng Linh và nhỏ Chi không kịp ngăn cản nhỏ Phương đành phải đứng dậy theo, vốn dĩ hành động nghe lén là không lịch sự rồi, nhưng dù xấu hổ cũng không thể trốn ở đây mãi được.

Bốn người kia nghe tiếng nói thì giật mình quay đầu lại, Quỳnh Chinh nhìn thấy Tùng Linh thì gương mặt hơi tái, nhưng rồi nhẹ nhàng mỉm cười gọi tên nhỏ:

- Tùng Linh. Em cũng đến đây chơi hả.

- Thật là không dám nhận chị em với chị đâu, kẻo lại thấy mình là một con lừa mất. Hóa ra trong khi em dốc lòng giúp chị qua lại với anh Tuấn Anh thì chị và ba bạn ấy lại cười tôi là con ngốc.

- Dốc long. – Quỳnh Chi lúc này lộ ra vẻ mặt đanh đá có thừa cùa mình nhìn Tùng Linh cười nhạo – Em thật sự dốc lòng vì chị hay sao. Vậy chủ nhật vừa rồi vì sao lại chạy đến làm kì đà cản trở chị với anh Tuấn Anh chứ?

- Có chị làm kì đa thì có. Rõ ràng chị chạy từ nhà mình đến nhà chúng tôi kia mà, có báo ai tiếng nào đâu chứ. Sao dám bảo tôi làm kì đà của chị hả. – Tùng Linh cáu gắt vặn lại ngay, nhỏ nhất quyết không để chị ta vừa ăn cưới vừa la làng được.

- Nhưng vì sao em đem bài đến, còn lôi kéo bạn của em đi theo nữa, rõ ràng cố ý ngăn chị với anh Tuấn Anh ra mà. – Quỳnh Chi không chịu thua nói.

- Ngày nào mà tôi không học cùng anh Tuấn Anh chứ? Không tin chị hỏi anh ý đi. Hỏi thử xem anh ấy muốn dạy ai học thì biết? – Tùng Linh đắc ý nói.

- Nghĩ bằng đầu gối thì cũng biết anh Tuấn Anh muốn dạy chị gái tôi học rồi. Không nghe câu: “Dạy một kẻ thông minh để thấy mình thông minh hơn à. Còn dạy một kẻ ngu ngốc sẽ khiến mình hóa điên”. Lẽ nào anh Tuấn Anh thèm dạy một kẻ thiểu năng như bà. – Nhỏ tóc ngắn hất mặt bĩu môi đáp.

- Chị gái…– Cả ba nhỏ lập tức hét lên, ba nhỏ cứ tưởng đâu chị Quỳnh Chi biết bọn họ đánh cá với nhau nên mới muốn mượn nước đẩy thuyền, mượn gió bẻ măng, để hai bền đều tìm cách giúp chị ấy thu phục anh Tuấn Anh. Nào ngờ sự thật còn hơn như thế nữa.

- Nói như vậy, ngay từ đầu chị đã biết bọn tôi đánh cá với nhau, và khi thấy tôi đến tìm chị, chị nhanh chóng gật đầu chấp nhận để tôi giúp đỡ chị. Có phải tất cả đều là âm mưu của chị hay không? – Tùng Linh phẫn nộ hỏi, giờ phút này nhỏ cảm thấy mình qúa ngốc, lại đi nối giáo cho giặc như thế. Nhỏ thật là muốn cắn lưỡi cho mình chết tươi đi để khỏi bị cục tức hành hạ.

- Là tự em tình nguyện chạy đến làm mai cho chị nhé. Chị không hề kề dao vô cổ em bảo em phải giúp chị, là do em ngốc thì trách ai được chứ? – Quỳnh Chi cười nhạo nhỏ đáp.

- Nói xem, nếu như chúng tôi không biết sự thật này. Sau khi chị làm quen được với anh Tuấn Anh, có phải chị sẽ về phe ba con nhền nhện kia hay không? – Nhỏ Phương nghiến răng ghiến lợi hỏi Quỳnh Chi.

Nhỏ Tóc ngắn vừa nghe nhỏ Phương hỏi xong thì phá ra cười lớn, mấy nhỏ bạn của nhỏ cũng hùa nhau cười theo, nhỏ tóc ngắn kéo tay Quỳnh Chinh về phái mình nói:

- Tất nhiên là về phe tụi này rồi. Bạn này thểu năng thật đấy à.

Nhỏ Phương nghe mà sôi cả ruột.

- Như vậy thì không tính. – Nhỏ Chi bèn lên tiếng – Đánh cược được nói là chúng ta là người cưa đổ anh Tuấn Anh, nhưng chúng ta không có bao gồm cái bà chị xấu xa này. Dù chị ta có cua được thì cũng không được tính.

- Sao lại không tính, chẳng phải các người cũng đã định như thế nên mới ra sức kết hợp hai người bọn họ hay sao. – Nhỏ tóc quăn bước đến hung hăng đáp.

- Đúng đó, lúc đầu mình nghĩ như vậy. Nhưng sau đó cảm thấy như vậy thì phạm luật quá, cho nên mới ra sức ngăn chị ấy đấy. –Tùng Linh cũng cong cớn đanh đá không kém đáp lời – Giờ sao đây, các người sợ thua bọn này nên mới ra sức muốn nhét chị ấy vào có đúng hay không? Nếu thấy mình không đủ tự tin, thì cứ thừa nhận thua đi, tụi này sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra hết.

Ba nhỏ kia thì tái mặt nhìn Quỳnh Chi, Quỳnh Chi cũng mím môi. Ba nhỏ nhìn nhau đắc ý cười sau đó vỗ tay bắt nhịp kêu lên:

- Thua là thau đi, thua là thua đi. Dò hò là thua đi.

- Được, vậy giờ chị chấp nhận đánh cá một mình chị thì thế nào? – Quỳnh Chi bỗng lên tiếng nói.

- Ý chị là gì?

- Ý chị là, chị sẽ cùng em đánh cá, xem ai sẽ cua được anh Tuấn Anh trước, thế nào? Dám chấp nhận hay không? – Quỳnh Chi nhìn ba nhỏ với vẻ mặt thách thức.

- Chơi không mấy bà. – Nhỏ Chi kề bên tai nhỏ và nhỏ Phương hỏi.

- Cá một người cũng là cá, cá hai người cũng là cá, liều chết xông lên đi. – Nhỏ Phương liền khuyến khích nhỏ.

- Được, vậy thì cá. – Tùng Linh gật đầu đáp rồi nhìn Quỳnh Chi cao giọng đáp – Em chấp nhận.

Cuối cùng mọi chuyện cũng kết thúc, ba nhỏ rời đi trước để tõ vẻ uy phong của mình. Nhưng sau khi rời khỏi chỗ đó về lớp của mình vẫn không khỏi tức tối khi phát hiện ra bộ mặt của Quỳnh Chi.

- Đúng là kẻ cắp gặp bà già mà. Cũng may bà nhận ra sớm, nếu không cứ đẩy anh Tuấn Anh vào tay chi ta rồi. Thật là tội lỗi quá. – Nhỏ Phương khẽ than thầm.

- Chị ấy đúng là con rết tinh mà, chùm của mấy con nhền nhện kia. – Nhỏ Chi tức tối mắng.

- Bây giờ bà định làm sao? – Nhỏ Phương nhìn Tùng Linh im lặng nãy giờ bèn hỏi.

Tùng Linh ngẩng đầu quay lại nhìn hai đứa bạn và nói:

- Khi bạn tìm thấy tình yêu, đừng bao giờ bỏ qua cơ hội. Bồng bột có thể khiến bạn hối hận rất lâu, nhưng hèn nhát có thể khiến bạn hối hận suốt đời. Tui thấy thay vì chờ cơ hội, bây giờ cứ đi trực tiếp bày tỏ với anh ấy. Đánh nhanh thắng nhanh, kẻ ra tay trước luôn là người có lợi thế mà.

- Hai nhỏ bạn nhìn nhỏ hật đầu bảo:

- Tụi tui ủng hộ bà

Cả ba đập tay nhau bày tỏ quyết tâm

“Muốn được một chàng trai để ý đến mình, trước hết phải thay đổi bản thân. Không nên hoàn toàn thay đổi cá tính của mình, nhưng nên thay đổi những hình thức tùy tiện của bản thân”.

- Hình thức tùy tiện á? Nó là thế nào cơ. – Tùng Linh nghe nhỏ Phương đọc một thử nghiệm bí kiếp có được sự chú ý của chàng, nhưng ngôn từ quá phức tạp, nhỏ chả hiểu cái gì hết.

- Trời ạ, có thể mà bà cũng không hiểu sao? – Nhỏ Phương than trời lắc đầu chịu thua trước câu hỏi ngây thơ có thừa của nhỏ.

- Nói vầy cho dễ hiểu. Bây giờ tui ví dụ nhá, bà hãy xách túi đi từ cửa lại đây và ngồi xuống xem nào. – Nhỏ Chi bèn thúc giục nhỏ.

- Để làm gì? – Tùng Linh bèn thắc mắc.

- Đừng hỏi, cứ làm đi. – Nhỏ Chi liền giục.

Tùng Linh thở hắt ra đành miễn cưỡng đứng dậy xách túi và đi ra cửa, sau đó thất thểu đi vào. Nhỏ Phương và Nhỏ Chi đang nằm trên giường của nhỏ nhìn nhỏ không chớp mắt. Tùng Linh chẳng hiểu hai đứa bạn muốn làm gì, cố đi đến bên giường xong thì quăng cái túi cái phịch xuống giường, sau đó nhào đến ngã lăn ra giường bảo.

- Xong rồi đó.

- Chính là như vậy. –Nhỏ Phương đập tay cái bốp kêu lên, rồi nhỏ Phương nhìn nhỏ lắc đầu thở dài – Bà xem, có đứa con gái nào như bà hay không, vừa về đến là quăng bỏ lung tung, quá thô lỗ đi. Phải bỏ cái tật cẩu thả đi. Phải thùy mị một chút, ngăn nắp một chút.

- Giờ thì tập lại tất cả, từ dáng đứng, cách đi và cách ngồi.

- Trời đất ơi. Đây đâu phải Hoàn Châu cách cách, cũng đâu phải cung đình đầy phép tắc. – Tùng Linh nghe xong thì choáng voáng cả lên – Làm gì phải học khiếp thế.

- Tiểu yến Tử muốn trở thành công chúa cũng phải chịu một mũi tên suýt chết bà có biết không? Nếu bà muốn anh Tuấn Anh để ý, thì phải sửa ngay đi.

- Cứ nghĩ đến ngày ba tu thành chính quả đi. Anh Tuấn Anh làm bạn trai của bà, vậy thì hạnh phúc còn gì bằng. –Nhỏ Phương động viên nhỏ nhìn đến tương lại.

- Được. vậy thì liều chết một phen. – Nhỏ đành cắn răng gật đầu đáp.

Vậy là cuối cùng, Tùng Linh phải bỏ cả một buổi ra để mà...luyện tập trong đau khổ. Bình thường sống không phép tắc quen rồi, bây giờ chẳng khác nào tra tấn nhỏ.

Và sau đó, nhỏ xuất hiện trước mặt ba mẹ cùng Tuấn Anh trong bữa ăn sáng với một hình ảnh thật khác biệt, khiến cả nhà đều bất ngờ.

Thức dậy sớm chứ không lười gọi mãi mới dậy như ngày thường, đi xuống cầu thang nhẹ nhàng chứ không chạy ầm ầm như trước. Quần áo đồng phục chỉnh tề thẳng thớm với phù hiệu được may ngay ngắn chứ chẳng hề dùng băng keo hai mặt dán như trước nữa. Đến kéo ghế ngồi cũng nhẹ nhàng chứ không ầm ĩ như trước. Nói tóm lại là vừa nhìn đã thấy rõ sự khác biệt.

- Hôm nay, con gái ba khác quá. – Ba nhỏ cười cười kêu lên.

- Thật hả ba? – Tùng Linh cười cười hỏi lại – Tốt hơn hay xấu đi hả ba.

- Con gái ba xinh hơn rất nhiều.

- Bắt đầu từ ngày mai, con sẽ cố gắng học, cố ngoan hơn để ba mẹ không còn buồn vì con nữa.

- Con đừng hứa cuội đấy nhé. Lần nào cũng hứa như thế. – Mẹ nhỏ lườm mắt nhìn nhỏ lên tiếng nói tỏ vẻ không tin lắm. Đằng nào thì nhỏ cũng dở chứng kiểu này biết bao nhiêu lần, nhưng lần nào cũng ngựa quen đường cũ.

- Mẹ này, đó là vì con còn nhỏ, nhưng giờ con đã lớn rồi chứ bộ. Con sẽ cố gắng học giống anh hai và anh Tuấn Anh để ba mẹ vui lòng. Mẹ thấy đó, mấy bữa nay con học hành khá lên rồi còn gì.

- Thôi được rồi. Mẹ sẽ tin lời con.

Mẹ nhỏ dù sao cũng hy vọng con gái mình nên người, mẹ nhỏ quay sang Tuấn Anh cười nói:

- Con bé này từ dạo được con kèm học, đột nhiên sáng trí hơn rồi. Cũng nhờ có con kèm cho em nó căn bản nên giờ không còn thấy khó khăn nữa.

- Mẹ. Hay là cứ nhờ anh Tuấn Anh phụ đạo tiếp cho con đi mẹ. Con không cần mất thời gian đi học thêm, tiền phụ đạo học thêm mình gửi cho anh ấy. – Tùng Linh bèn nói.

- Con thấy được không Tuấn Anh. – Mẹ nhỏ dù sao cũng không muốn ép Tuấn Anh cho nên mới lên tiếng hỏi ý kiến cậu.

- Dạ, con kiểm tra xong rồi nên cũng không bận lắm, con tiếp tục kèm ấy giúp bác không thành vấn đề. – Tuấn Anh bèn gật đầu đồng ý.

Tùng Linh reo vui trong lòng, vậy là nhỏ có thể tiếp tục bám vào Tuấn Anh với lí do danh chính ngôn thuận để xem cái chị Quỳnh Chi kia còn dám nói gì được.

Đến khi nhỏ leo lên xe Tuấn Anh, nhỏ nhớ đến lời của nhỏ Phương, nhỏ Phương đã đưa cho nhỏ 7 bước để tán đổ một chàng trai đó là:

“Giọng điệu phải gợi cảm

Tìm lí do để chạm vào anh ấy

Tán dương anh ấy

Cười

Khiếu hài hước

Dựa sát vào anh hơn

Giao tiếp bằng mắt”

Lúc ăn sáng xem như là bước 1, vậy bây giờ đến bước 2: Tìm lí do để chạm vào anh ấy.

Lí do nào tốt bằng việc ngồi sau xe Tuấn Anh và đưa tay vịnh eo cậu mà không bị nói chứ. hehe...Chờ đi, những bước còn lại nhỏ nhất định sẽ làm hết.