Pendragon (Tập 5) - Chương 36

Chương 36

EELONG

(TIẾP THEO)

Chiếc gig màu xanh lục rít lên, đâm bổ xuống, vút qua Courtney và Sapder đang thận trọng lần bước xuống đoạn đường dốc nhất trong lòng chảo.

Courney kêu lên, suýt tuột tay bám:

- Oa! Cái gì thế?

- Một cỗ máy biết bay.

- Một cái máy đang rơi xuống thì đúng hơn. Liệu đó có phải là Saint Dane tấn công không?

- Chúng ta sớm biết thôi.

- Thật hả? Bằng cách nào?

- Chúng ta sẽ bị chết.

Kasha cố sức điều khiển cần lái để chiếc gig hướng mũi lên, tránh một cú rơi tự do. Chiếc trực thăng nhỏ cà giựt tới lui trong khi Kasha khéo léo tận dụng chút lực nâng cuối cùng của mấy cánh quạt còn đà quay.

Giọng Kasha có vẻ căng thẳng:

- Nếu còn có thể hướng mũi máy lên được, chúng ta còn cơ hội.

Bobby kêu lên:

- Hồ kìa! Hạ xuống đó được không?

- Có thể. Nhưng… tôi không biết bơi.

Bobby liếc vội Kasha, nói:

- Cầu mong chúng ta gặp được rắc rối đó…

Thình lình chiếc gig tụt hẫng xuống mấy mét, làm bụng Bobby nhộn nhạo lên. Nó cố nói:

- Thật sự, hạ xuống hồ, còn hơn đâm vào cây hay đá… hay mặt đất.

Kasha bối rối:

- Được. Nhưng nếu hạ cánh an toàn, mà tôi bị chết đuối…

- Tôi không để cô bị chết chìm đâu.

Giọng nói đầy thuyết phục của Bobby làm Kasha nhoẻn cười:

- Tôi tin cậu.

Kasha hướng chiếc gig đang rơi về hồ nước. Hai đứa bị nhồi lên, bật xuống đùng đùng trong buồng lái nhỏ. Bobby sợ tay nó bị bầm dập đến không còn bơi được nữa. Kasha cố ép chiếc gig bay theo hình xoắn ốc, từ từ xuống để không bị vỡ vụn vì va chạm. Bobby thấy hai đứa đã đang ở phía trên mặt hồ. Nước đang tới gần thật nhanh. Rất nhanh. Cú hạ cánh sẽ rất gay go.

Kasha kêu lên:

- Chuẩn bị!

Chiếc gig lao xuống hồ cực mạnh. Óc Bobby như long ra trong hộp sọ. Kasha điều khiển máy bay hạ xuống bằng đuôi, như một vỏ phi thuyền rơi xuống nước. Nước tung tóe khắp chung quanh như một con sóng lớn. Với sức mạnh đó, Bobby tưởng sẽ chìm nghỉm sâu dưới nước, nhưng chiếc gig nẩy lên như một cái nút chai, nổi lên mặt hồ, còn nguyên vẹn. Bobby và Kasha cũng còn nguyên vẹn.

Bobby rùng mình hỏi:

- Cô không sao chứ?

- Chắc thế. Còn cậu?

Booby la lớn:

- Daaa! Cô thành công rồi!

Chiếc gig đổ nghiêng và nước tràn vào buồng lái. Kasha gào lên:

- Pendragon, kéo mình ra khỏi đây đi.

Lần đầu tiên Bobby thấy Kasha sợ hãi. Nó vội vàng cởi dây an toàn, vươn sang tháo dây cho Kasha. Nước ào ạt tràn vào rất nhanh. Kasha hốt hoảng bò qua Bobby, ấn đầu nó xuống nước, để ra ngoài. Bobby cảm thấy lông mèo lướt qua đầu. Nó cầu xin không bị móng vuốt của Kasha quào rách thịt. Khóa huấn luyện cứu hộ trung cấp vẫn còn ăn sâu trong trí, nên Bobby không gặp khó khăn khi ở dưới nước. Kasha vừa ra khỏi chiếc gig, Bobby nhô lên mặt nước, nhìn quanh chiếc máy bay đang chìm, để tìm kiếm một vật có thể giúp cho Kasha nổi được trên nước.

Kasha sặc nước, gào lên:

- Pendragon!

Kasha vùng vẫy càng gây khó thêm cho Bobby. Nếu nó không thận trọng, cả hai đều sẽ bị chết chìm. Ghế trong chiếc gig bị lót đệm. Bobby cố kéo một miếng đệm rời khỏi ghế. Tấm nệm nổi trên nước. Nó đưa cho Kasha, la lên:

- Này, Kasha. Bám lấy. Thoải mái đi. Nó sẽ giúp cô nổi.

Kasha nắm chặt tấm nệm như đó là cơ hội cuối cùng trong đời. Mà cũng đúng vậy. Dù không phải là một thiết bị nổi hoàn hảo, nhưng nó cũng làm Kasha đủ tự tin và bớt sợ. Bobby dỗ dành:

- Ổn rồi. Ôm nó lên ngực, ngửa người ra sau. Tôi sẽ giữ cho cô nổi trên nước.

Kasha làm theo lời chỉ dẫn, nằm ngửa bồng bềnh, nhìn lên trời, cố gắng bình tĩnh lại.

- Tôi sẽ kéo cô vào bờ. Đồng ý chứ?

- Đồ ồ ồng ý.

Kasha đáp yếu xìu. Bobby không muốn quá sát gần Kasha, vì nếu Kasha lại phát hoảng, sẽ rất khó khăn cho nó. Vì vậy, Bobby xoay ngược Kasha lại, nắm chân, kéo đi. Đã gần tới bờ, nên chỉ mất vài phút, cả hai đã có thể đứng trong vùng nước nông. Nước nhỏ giọt trên bộ lông mèo, Kasha loạng choạng bước lên khỏi hồ, nằm vật xuống bờ cát. Bobby cũng lăn xuống bên, thở hồng hộc.

Vừa thở Bobby vừa nói:

- Cô là một phi công đại tài. Nhưng phải ráng tập bơi đi.

Cả hai ha hả cười, hoàn toàn thoải mái khỏi những giây phút khủng khiếp của chặng bay cuối cùng.

Kasha nói:

- Cám ơn nhiều. Tôi sẽ nhớ điều đó.

Nhìn trời, nó nói tiếp:

- Tốt rồi. Những chiếc gig kia không thể bay cho đến khi mây tan. Chắc chắn chúng đã hạ cánh xuống thung lũng. Như vậy chúng ta sẽ có thêm chút thời gian nữa.

Bobby đứng dậy, đảo mắt nhìn quanh rồi kêu lên:

- Ngọn thác của chúng ta kia rồi.

Courtney và Spader trượt xuống đoạn dốc cuối cùng của vách đá, và đặt bước chân đầu tiên vào lòng chảo của những thác nước. Nơi hai người đứng chỉ cách khe đá bị tang phục kích chừng một mét.

Courtney nói:

- Chúng ta chưa chết. Như vậy, cái máy rơi đó không là một vụ tấn công.

Nhìn lòng chảo rộng mênh mông, Spader bảo:

- Và chúng ta vẫn còn thời gian. Kìa!

- Thác thứ hai tính từ bên phải.

Bùm!

Một tiếng nổ lớn dội ra từ khe núi, làm Courtney và Spader ngã quỵ xuống. Mấy giây sau, bụi đất mịt mù tuôn ra từ chỗ núi nứt hẹp đó.

Courtney ho sặc sụa:

- Cái quái gì thế?

- Có người đang dọn dẹp chỗ đá truồi. Tôi nghĩ, các gar đầu tiên đã đến rồi.

- Hay chính là Saint Dane và những klee của hắn.

- Dù gì thì chúng ta cũng vẫn phải tiến tới.

Cả hai đứng dậy, chạy xuống lòng chảo, tiến tới thác nước.

Mất một lúc lâu Mark mới gỡ được Boon ra khỏi lưới. Nó không có tài thắt nút, tháo nút lại càng tệ hơn. Trong khi Mark hí hoáy tháo gỡ lưới, Boon kể lại những gì đã xảy ra trong lòng chảo dưới chân thác. Nó bảo:

- Tôi nhảy lên lưng tang, kéo nó ra khỏi ông Gunny. Nhưng con quái đó hung dữ lắm. Nó như phát điên lên…

Mark hỏi:

- Ông Gunny không sao chứ?

- Không biết. Tôi chém trúng tay con tang. Nó nhảy bật ra sau. Tôi vội la lên, bảo ông Gunny chạy đi. Con quái đuổi theo ông, nhưng tôi đã kịp nhảy lên lưng nó, cắn ngay cổ nó một phát. Ôi! Cậu biết thịt tang tởm đến thế nào không?

- Ờ… không.

- Hi vọng cậu không bao giờ phải nếm thử.

- Mình chẳng ngại đâu.

- Tôi quắp chặt cổ nó, nó vùng vẫy, cố quăng tôi đi. Nhưng tôi không chịu thua. Nó tiếp tục quăng quật cho đến khi tôi quá mệt, bị nó ném khỏi lưng.

- Cậu có bị nó tấn công không?

- Không. Chắc tôi đã làm nó bị thương nặng, vì nó chạy thẳng vào rừng. Đoán ông Gunny đã vòng lại thác nước, vì vậy tôi đi theo hướng đó. Lầm to. Vừa tìm được hang động sau thác, tôi bị các gar nhảy ra chặn lại. Tôi bảo họ là mình đi cùng ông Gunny. Chúng mình tới để bảo vệ Nước Đen. Nhưng họ không thèm nghe, trói nghiến mình vào lưới, quăng mình vào đây. Tin nổi không? Mình tới để giúp, vậy mà bị ném vào đây như một tên tội phạm.

- Tớ thông cảm với cậu.

- Chúng ta phải làm sao đây, Mark?

Mark tháo nút cuối cùng, kéo lưới ra khỏi Boon, trả lời nó:

- Chúng ta phải ra khỏi đây.

Bobby và Kasha tìm đường xuyên rừng dưới lòng chảo, hướng tới ngọn thác dẫn lối vào Nước Đen. Bobby luôn nhìn trời, quan sát đám mây di chuyển. Cơn dông, lúc đầu là kẻ thù làm hai đứa phải bắt buộc hạ cánh khẩn cấp, bây giờ lại là cứu tinh cho chúng có thêm thời gian. Chừng nào vành đai mặt trời còn bị bao phủ, những chiếc gig chuyên chở độc dược vẫn còn phải nằm ì trên mặt đất.

Bobby bảo:

- Mây đang di chuyển, nhưng không thể biết nhanh cỡ nào… Ui da!

Quá chăm chú nhìn trời, Bobby bị vấp, ngã nhào xuống đất.

- Thận trọng!

Kasha kêu lên, nhảy vào giữa Bobby và vật làm nó vừa bị vấp. Kasha gầm lên:

- Tang!

Bobby vội nhảy bật dậy, sẵn sàng chạy. Nhưng vừa thoáng nhìn, nó thấy không có gì đáng sợ. Đúng là một con tang. Nhưng đã chết.

Nó nhẹ nhõm nói:

- Tôi tưởng là vấp phải cục đá.

Hai đứa rón rén lại gần hơn. Mình con tang chết đầy vết cắt, một đường rạch gớm ghiếc ngay sau cổ.

Kasha bảo:

- Đó là những dấu vết của một klee. Tôi nghĩ là Boon đã qua đây.

Cúi xuống, rờ thân thể con thằn lằn, Kasha tiếp:

- Nó chết chưa lâu.

Cảm thấy có giọt nước rơi trúng má, Bobby lấy tay gạt đi, và nói:

- Mưa rồi.

- Tốt. Có thể cơn dông sẽ kéo dài.

Thêm giọt nữa rơi lên má Bobby. Nó đưa tay chùi, rồi nhìn:

- Này, tôi bị chảy máu.

Kasha nhìn nó, nói:

- Không có đâu.

- Thế cái gì đây?

Đưa bàn tay dính máu, Bobby bảo:

- Có lẽ khi hạ cánh, tôi bị vật gì cắt phải.

Một giọt máu nữa rơi trúng bàn tay Bobby. Cả hai từ từ ngước lên…

Đong đưa cao trên cây là một bẫy lưới, với nạn nhân còn bên trong. Bobby nhảy ra sau, né chỗ máy rơi. Cây cối bên trên quá rậm rạp, khó mà nhìn thấy cái bẫy, nói chi tới vật bị mắc bên trong. Bobby căng mắt nhìn. Khi đã thấy rõ hơn, tim nó thắt lại. Một cánh tay của gar thò ra ngoài lưới. Một cánh tay gar màu đen.

Bobby gào lên:

- Ông Gunny!

Kasha phóng tới, thoăn thoắt leo lên, móng vuốt bấu sâu vào thân cây. Nó nắm sợi dây treo cái lưới. Một chân cắt dây, một chân giữ phần dây bên dưới. Từ từ để dây trôi qua tay, nó gọi xuống:

- Tôi thả ông ấy xuống đây.

Bên dưới, Bobby đỡ lưới, nhẹ nhàng đặt Gunny lên mặt đất. Nó gọi Kasha:

- Giúp tôi gỡ lưới đi.

Kasha nhảy xuống, cắt lưới, giải thoát Gunny đang bất tỉnh.

Bobby rối rít gọi:

- Ông Gunny. Tỉnh lại đi. Cháu đây.

Nó đưa tay lên cổ ông, kiểm tra mạch. Kasha cầm cánh tay cụt của ông lên, nói:

- Ông ấy bị thương.

Bobby thấy vài vết bị tang quào, hèn chi máu rỉ nhỏ giọt.

- Ông ấy còn sống.

Nó nói rồi nhẹ vỗ má ông, gọi tiếp:

- Tỉnh lại đi, ông Van Dyke, chúng cháu rất cần ông.

Gunny cựa mình. Mí mắt động đậy, rồi mở ra. Ông nhìn quanh bối rối cho đến khi thấy Bobby.

Ông thều thào:

- Không có ý làm mích lòng, chú lùn. Nhưng ta hi vọng được tỉnh dậy trên giường của mình trong khách sạn Manhattan Tower hơn.

Bobby mỉm cười nhẹ nhõm:

- Rất tiếc là chúng ta chưa xong việc tại đây.

Nó giúp ông ngồi dậy, trong khi Kasha dùng mấy miếng giẻ băng bó vết thương.

Bobby hỏi:

- Ông còn bị thương ở đâu nữa không?

- Không, nhưng nhức đầu quá.

Kasha hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì vậy?

- Ta, Mark và Boon bị một con tang tấn công thình lình. Boon đã cứu mạng ta. Nó kéo quái vật khỏi ta và làm con quái bị thương khá nặng.

- Đúng vậy.

Bobby nói và chỉ tay về con tang chết. Ông Gunny nhìn xác con thằn lằn, lắc đầu:

- Eelong này quả là một nơi tàn bạo.

Kasha lại hỏi:

- Nhóm còn lại đâu rồi?

- Boon để Mark cưỡi zenzen tới Nước Đen. Nó bảo ta chạy. Ở lại ta cũng không giúp được gì. Vì vậy ta cố chạy vòng lại thác nước, nhưng bị tang đuổi theo. Những con quái này chắc khoái mùi vị của ta. Nó nhảy lên vồ, ta giật lùi và lọt ngay vào bẫy.

Ông cười khùng khục:

- Chưa bao giờ ta lại cảm thấy quá sung sướng vì đã làm một việc ngu đần như vậy. Chắc đã bị va đầu xuống đất, ta không nhớ nổi. Nhưng lưới đã kéo ta lên cao, thoát khỏi con quái vật. Điều cuối cùng ta còn nhớ được là, con quái nhảy chồm chồm lên nhưng không với tới ta, rồi ta ngất đi.

Kasha bảo:

- Chắc nó đã bị chảy máu tới chết trong khi cố vồ ông.

Gunny đáp:

- Đáng đời nó.

Bobby hỏi:

- Còn Courtney và Spader?

Ông Gunny nhăn mặt:

- Bầy tang xô đá xuống đường hầm dẫn tới đây. Bobby, ta không biết họ bị thương hay còn kẹt lại phía bên kia.

Giọng nói quen thuộc chợt vang lên:

- Không bị kẹt mà cũng chẳng bị thương đâu.

Ông Gunny, Bobby và Kasha nhìn lên để thấy một hình ảnh đẹp như mơ: Spader và Courtney đang xuyên rừng, chạy tới.

Spader cười ngoác cả miệng:

- Làm sao mấy tảng đá và một ngọn núi có thể ngăn trở một cặp dũng cảm như hai chúng tôi được. Ồ, không có chuyện đó đâu, thưa quý ông.

Courtney chạy thẳng tới ôm Bobby. Bobby vui mừng ôm lại bạn. Nó hỏi:

- Bạn không sao chứ?

- Bây giờ thì ổn rổi. Bạn đã ở trên trực thăng hả?

- Ừa. Bay vào đây quá đã, há?

Spader hỏi:

- Mark và Boon đâu?

Ông Gunny bảo:

- Không biết. Hi vọng là đang ở trong Nước Đen.

Kasha lên tiếng:

- Chúng ta sắp hết thời gian rồi.

Bobby rời khỏi Courtney, trở lại công việc:

- Vấn đề là thế này: chín trực thăng chở đầy chất độc của Cloral đã hạ cánh xuống thung lũng. Ngay khi mây tan, chúng sẽ có năng lượng để cất cánh, bay tới Nước Đen.

Spader thông báo:

- Này anh bạn, chúng tôi đã mất một thùng thuốc giải. Không thể giúp được nhiều đâu.

Kasha nói:

- Không có Mark, chúng ta chỉ còn lại một thùng.

Bobby hỏi Gunny:

- Ông đi nổi không?

Ông cố gắng đứng dậy, quả quyết:

- Đừng tưởng một tí trục trặc trong đầu và vài vết cắt làm ta phải lùi bước. Nào, theo ta!

Ông Gunny dẫn đầu cả nhóm trên đoạn hành trình cuối cùng, qua lòng chảo dưới chân thác, để tiến vào Nước Đen. Tới ngọn thác thứ hai tính từ bên phải, tất cả theo ông qua con đường đá nằm chìm dưới nước. Bobby đi sau cùng. Nó nhìn lần cuối đám mây dầy bao phủ vành đai mặt trời. Chưa chiếc gig nào có thể bay được. Nhưng nó cũng lại thấy… sau vành mây đen, là bầu trời xanh trong.

Thời gian đã cận kề.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3