Tổ ấm nơi tận cùng thế giới - Chương 2 - Phần 07
Mẹ, mẹ không cần phải quá ghen tị trước tình yêu mà bố dành cho con. Cuối cùng, mẹ đã thắng rồi. Mẹ là một viên chưởng lý xinh đẹp không bị sự ham muốn quấy rầy. Bố và con đang héo mòn dần, và bọn con không biết phải làm gì với bản thân mình nữa.
Tôi lùa những ngón tay qua mái tóc. Rồi tôi vào phòng của Bobby và Jonathan, đứng ở ngưỡng cửa. Bobby đang cúi xuống ngăn kéo tủ, tìm một đôi tất. Mông anh to hơn mức lý tưởng, nhưng cân đối. Nếu cụm từ “đầy đặn, khêu gợi như trong tranh của Rubens” được áp dụng cho đàn ông, nó sẽ hoàn toàn thích hợp với Bobby. Anh hơi phát tướng nhưng vẫn cân đối, như những người đẹp trắng hồng thời xưa vui đùa trong những khoảng rừng thưa mờ tối. Ở nét trầm lặng của anh có vẻ gì đó nữ tính, dù anh không phải là đàn bà. Anh giống như một con hươu đực. Một sinh vật có móng guốc đặc biệt, nhút nhát nhưng không ẻo lả.
Tôi nói: “Sao tối nay anh không mặc chiếc áo sơ mi garbadine màu đen?”
Anh giật thót trước tiếng nói của tôi. Tôi cảm thấy bị kích thích một chút khi đã khiến anh ngạc nhiên như thế. Tôi có cảm giác như một cái khóa kéo đang kéo lên trong dạ dày tôi. Tôi là tay thợ săn, còn anh là con hươu đực mập mạp thiếu cảnh giác.
“Ừm, cũng được,” anh nói.
Tôi đến tủ quần áo và lấy ra cái áo sơ mi đó. “Đây là một trong những cái áo mà tôi thích,” tôi nói. “Chúng ta nên cố kiếm cho anh thêm một cái như thế này.”
“Ừm.”
Tôi ướm chiếc áo lên thân mình trần của anh. “Đẹp lắm,” tôi nói.
Một lần nữa, mặt anh lại đỏ lựng lên. Hành động của tôi không hề hiệu quả. Tôi chẳng gây nên chút gì gọi là khêu gợi cả. Tôi quá giống một bà mẹ khi quan tâm đến ngoại hình của anh. Chúng tôi đã không tạo ra một thông điệp ngầm nào.
Có vài điều không thể bị bắt buộc. Ngay cả cái bài học nhỏ đó tôi cũng phải tốn nhiều thời gian mới hiểu được.
“Có lẽ chúng ta sẽ đi uống gì đó trước,” tôi nói. “Chúng ta không muốn đến đó quá sớm.” Tôi đặt cái áo lên chiếc đệm của Jonathan. Nó đen sì và nhàu nhĩ trên lớp mền bông trắng, một hình ảnh về vẻ đẹp đàn ông không gợi tình. Tôi về phòng mình để bắt đầu trang điểm cho một đêm vui chơi nữa trong thành phố.
Một tháng trôi qua. Năm đó mùa đông đến sớm. Một tuần trước lễ Tạ ơn, những bông tuyết to như những đồng xu đã bất ngờ từ trên trời rơi xuống và quay cuồng quanh những ngọn đèn đường. Những người chủ cửa hàng trên dãy nhà của chúng tôi điên cuồng quét lớp tuyết mới khỏi vỉa hè như thể những sai lầm thời trẻ của họ đã đuổi kịp họ. Khi Bobby đi làm về, tôi đang ngồi trên sofa trong phòng khách, sơn móng chân và uống một ly rượu vang.
“Chào,” anh nói, phủi tuyết khỏi vai áo choàng.
Tôi gật đầu. Tôi không có tâm trạng để trò chuyện. Mùa đông đã quay lại, sớm hơn dự kiến.
“Thật kinh ngạc,” anh nói. “Ý tôi là, tôi thực sự không nghĩ rằng New York lại có, ờ, kiểu thời tiết như thế này. Chị biết không?”
“Tùy thuộc vào lực lượng tự nhiên,” tôi nói. “Như ở bất cứ đâu thôi.”
Tôi muốn anh ngừng ngay cái nhiệt tình tuổi trẻ của mình lại. Đêm đó, tôi chỉ thích hợp để làm bạn với những quả phụ hút thuốc không ngừng hay những linh mục bị bắt bỏ áo thầy tu mà thôi.
“Trời thật sự, chị biết đấy, rất đẹp,” anh nói. “Ngoài kia cực kì yên tĩnh. Chị có muốn đi dạo trong tuyết một lúc không?”
Tôi đưa ra một ánh nhìn mà tôi hi vọng là nó sẽ tổng kết lại tất cả những quan điểm của tôi về việc nô đùa trong tuyết. Nhưng hiện nay anh đang trên đà hào hứng, không thể dừng lại được. Thời tiết này đã khiến anh hoàn toàn kích động. Anh đến ngồi cạnh tôi trên sofa.
“Xem màu sơn móng này,” tôi nói.
“Tôi thích màu đó.”
“Màu xanh mật. Đó là màu mà tôi chuộng trong mùa này.”
“Lát nữa chị có muốn đi xem phim không?” Anh hỏi.
“Không. Tối anh ấy tôi đang say và mải than thân trách phận đây.”
“Chị vẫn ổn đấy chứ?”
“Tôi không biết. Đừng hỏi tôi câu hỏi như thế ngay lúc này, trừ phi anh thực sự muốn nghe câu trả lời.”
“Tôi muốn mà,” anh nói. “Tôi thực sự muốn.”
“Chẳng có gì đâu. Chỉ vì mùa đông thôi, tôi không thích nó lắm. Khoảng sáu tháng nữa tôi sẽ trở lại là con người vui vẻ thôi.”
“Khổ thân chị,” anh nói. Tôi đã chế ngự được cái thôi thúc muốn quệt sơn móng lên mặt anh.
“Cái mùa đông chết tiệt này đến sớm hơn hẳn một tháng,” tôi nói, “và người xưa của tôi vài tuần nữa sẽ đến thành phố này. Quá nhiều điều tồi tệ trong một tháng.”
“Ý chị là chồng cũ của chị?”
“Đúng. Đoàn kịch của anh ta lại đi lưu diễn, họ sẽ diễn ở Viện Âm nhạc Brooklyn.”
“Chị sẽ gặp anh ta chứ?”
“Có lẽ anh ta sẽ gọi điện. Anh ta luôn làm thế khi đến New York. Anh ta nghĩ rằng chúng tôi vẫn chưa hành hạ nhau đủ hồi chúng tôi còn sống với nhau.”
“Chị chưa bao giờ kể về anh ta,” anh nói. “Đôi khi, chị biết không, tôi quên mất là chị đã từng lấy chồng.”
“Chính tôi vẫn đang cố quên việc đó đi đây.”
“Ừm, chị đã gặp anh ta ở đâu?” Anh hỏi.
“Anh có muốn được cười vỡ bụng không? Ở Woodstock đấy. Vâng, chính cái đại nhạc hội đó. Bảy năm đau khổ sinh ra từ một ngày cuối tuần yêu đương và yên bình.”
“Chị đã tới Woodstock?”
“Ừm. Tôi đã bỏ bốn trường đại học khác nhau và kết bạn với nhóm người vẫn hay đi quanh New England để mua quần áo cũ về bán ở New York. Chúng tôi đã nghe nói về một đại nhạc hội miễn phí cách không xa chỗ chúng tôi đang lùng sục những căn gác mái nhà người ta để thu mua những chiếc áo sơ mi Hawaii. Đây không phải là chuyện mà tôi có thể kể với bất kì ai.”
“Chị đã thực sự ở đó à? Chị đã đến đại nhạc hội sao?”
“Điều đó khiến tôi có vẻ hơi giống một thánh tích, đúng không? Như thể cứ đi khắp nơi hồi chưa có ô tô vậy?”
“Nơi đó trông như thế nào?”
“Lầy lội,” tôi nói. “Chưa bao giờ anh được thấy nhiều bùn như thế. Tôi cảm thấy mình giống như một con lợn vậy. Tôi bị Denny thu hút vì anh ta mang theo một bánh xà phòng Lifebuoy to đùng khi ở bên bờ ao. Sau khi chúng tôi đã cùng nhau rửa ráy, anh ta nói: “Em có muốn biến khỏi đây và đi ăn một cái hamburger trong thị trấn không?” Và tôi hoàn toàn đồng ý. Tôi đã chán ngán những người thu mua quần áo cũ rồi. Ý tôi là, họ coi bản thân họ như những người thần bí, nhưng họ chỉ trả năm đô la cho những góa phụ để mua mớ quần áo và đồ lông thú cũ mà họ sẽ bán với giá hai trăm đô la trong thành phố.”
“Chị đã ở đó,” anh nói trong một giọng kìm nén sự ngạc nhiên. “Chị đã đến đó.”
“Và từ đó cuộc đời tôi đã trở thành một chuỗi thất vọng. Bobby ạ, người ta đã quá thần thánh nó. Đó là một đại nhạc hội. Nó thật bẩn thỉu và đông nghịt. Tôi đã rời khỏi đó trước khi nó diễn ra được một nửa, và ba tháng sau tôi đã lấy một gã hoàn toàn đê tiện.”
Tôi đã tô xong màu sơn xanh lên móng chân cái của mình. Rồi tôi nhìn sang Bobby, và thấy sự thay đỏi. Mắt anh long lanh và ươn ướt. Anh ngồi, nghển cổ về phía trước, ngắm tôi với vẻ khao khát.
Tôi nghĩ tôi nhận ra vẻ mặt đó. Đó là kiểu mà đàn ông đôi khi nhìn tôi khi tôi còn trẻ, khi tôi còn duyên dáng và lập dị chứ không chỉ lòe loẹt như bây giờ. Đó là một khao khát biểu hiện thấy rõ. Ngay ở đó, trên khuôn mặt của một người đàn ông chưa đến ba mươi.
Đêm đó chúng tôi không ngủ cùng nhau. Mà phải đến tận tuần sau. Nhưng từ đêm đó, khả năng tình dục đã len lỏi vào mối quan hệ vốn chỉ từng là thân thiện và ở mức độ vừa phải giữa chúng tôi. Chúng tôi đã là bạn và giờ đây chúng tôi còn là thứ gì đó khác nữa. Có lúc chúng tôi thấy giận nhau đôi chút, hay trở nên xấu hổ khi ở bên nhau. Khi chúng tôi hết chuyện để nói, dường như chúng tôi để ý đến sự im lặng.
Tuy nhiên, anh sẽ không phải là người khởi xướng. Anh quá ngập ngừng. Anh quá quen với mô hình chị gái – dạy – em trai giữa chúng tôi. Tôi chưa bao giờ thấy người nào quá trong sáng như thế. Có lẽ đàn ông thời Trung cổ cũng giống như thế này: thận trọng quá mức, sợ cả việc chạm vào tay áo của một người đàn bà. Nếu chuyện đó xảy ra giữa chúng tôi, chính tôi mới là người chủ động.
Tôi làm thế vào một đêm thứ Ba. Tôi không hề tính đến chu kì của tôi. Tôi không hay tính toán như thế. Tôi rất thích Bobby. Tôi bị cơ thể anh hấp dẫn chứ không hẳn vì ham hố đến cái nguồn gen di truyền của anh. Điều đó, tôi nghĩ, tôi sẽ tính đến sau.
Chúng tôi đã đi xem phim Thiên định ở Thánh Marks, và việc đó suýt nữa đã khiến tôi đổi ý về toàn bộ kế hoạch này. Bobby nói chuyện suốt bộ phim. Anh hỏi tôi liệu người sói có thật không. Anh muốn biết liệu Elaine Stritch là mẹ của Dirk Bogarde hay là bạn gái của anh ta.
Tôi trả lời các câu hỏi của anh, trong bụng thầm nghĩ: “Ôi, Jonathan. Tại sao cậu không phải là một người bình thường?”
Nhưng khi chúng tôi ra khỏi đó, đi bộ về nhà, tôi đã lấy lại được hứng thú của mình. Bobby là một người ngây thơ, phần nào giống như trẻ con. Quả thực anh không thể bị đổ lỗi cho thứ mà anh bị thiếu. New York này không thiếu gì người để đi xem phim cùng. Những đức tính khác mới thật là khó kiếm.
Khi chúng tôi về nhà, tôi mở một cuốn băng cũ của the Stones lên. Tôi châm một điếu cần sa và hỏi Bobby có muốn nhảy không. Đêm đó Jonathan đã đi chơi với bạn trai.
“Nhảy à?” Bobby hỏi. Tôi đưa anh điếu cần sa. Anh hút nó, đứng giữa phòng khách trong chiếc quần jean và chiếc áo phông đen cùng một cái thắt lưng cao bồi với móc khóa hình đầu bò. Tôi sẽ khó mà cám dỗ nổi anh với vẻ nghiêm túc bình thường. Tôi không thể không cảm thấy mình giống như một cô gái điếm, với đôi mắt kẻ đậm và bộ đồ lót liền mảnh, đang mở cái đĩa kêu loách choách để cố tán tỉnh một anh chàng ở nông trại cởi đồ ra.
“Bobby,” tôi nói. “Tôi định hỏi anh một câu thẳng thắn. Anh không phiền chứ?”
“Không. Tôi không ngại đâu.” Anh đưa trả điếu cần sa cho tôi.
“Vậy hãy trả lời thành thực nhé. Anh thích điểm gì ở tôi?”
“Hả?”
“Đừng bắt tôi lặp lại câu hỏi đó. Xấu hổ lắm.”
“Tôi thích điểm gì ở chị à?”
“Anh có, ờ, thích tôi không?”
“Ừm, sao lại không chứ. Chắc chắn rồi.” Tôi đưa lại điếu cần sa và anh rít một hơi dài.
“Bobby, anh đã bao giờ ngủ với đàn bà chưa?”
“Ồ. Ừm, chưa. Thực sự thì chưa.”
“Anh có bao giờ nghĩ rằng anh muốn làm thế không?”
Anh không nói gì. Anh không cử động. The Stones đang hát bài Ruby Tuesday. Tôi nói: “Lại đây nào. Hãy bỏ ngay điếu cần sa đó xuống và nhảy với tôi một lát, được không?”
Anh nghe lời, rít thêm một hơi và cho điếu cần sa vào gạt tàn. Tôi mở rộng vòng tay đón anh. Anh bước tới. Tôi cố không cảm thấy mình giống như một con nhện, một sinh vật già nua phàm ăn đang săn tìm cơ thể trơ lì, miễn cưỡng của những chàng thanh niên không được sáng sủa cho lắm. Tôi cố hết sức để vượt qua cảm giác đó.
Chúng tôi đung đưa trong một vòng tròn lỏng lẻo. Anh là một vũ công giỏi, và điều đó trợ giúp cho tôi rất nhiều. Anh không hề vụng về hay lóng ngóng, cơ thể anh không cần đến sự hướng dẫn của cơ thể tôi để theo được nhịp điệu hoặc thực hiện một động tác tiếp theo. Khi khiêu vũ trong tình trạng hơi phê, trong vòng tay nhau, chúng tôi không thấy thư giãn cũng không bị kích động. Khi chúng tôi khiêu vũ, chúng tôi giống như một cặp chị em đang luyện tập cho những việc yêu đương trong tương lai, nhưng cũng thu hút lẫn nhau. Đó là sự cuốn hút, là mặc cảm tội lỗi và buồn rầu trước nỗi vô vọng của sự tiếp xúc bình thường nhưng đầy cảm xúc và hơi nguy hiểm. Chị và em, đang luyện tập.
Người anh tỏa ra một mùi gỗ tươi mới, như những cái vỏ bút chì mới bị gọt. Lưng anh rắn chắc như của một ca sĩ opera. Anh nói: “Khi chị đến đại nhạc hội đó, chị có ở lại đủ lâu để thấy Hendrix không?”
“Hả?”
“Ở Woodstock ấy. Chị có thấy Jimi Hendrix không?”
“Dĩ nhiên là tôi có thấy Jimi. Chúng tôi đã trở thành những người bạn rất tốt. Nào, đến đây với tôi. Tôi nhận thấy sẽ chẳng còn bất cứ cách nào thoải mái và tinh vi để làm điều này nữa.”
Tôi ngừng nhảy và dẫn anh về phòng tôi. Anh không hào hứng lắm nhưng cũng không cưỡng lại. Tôi không bật đèn lên. Tôi đóng cửa và nói: “Anh có hồi hộp không?”
“Có.”
“Đừng hồi hộp. Chỉ để vui thôi mà. Chỉ vì tôi thích anh. Anh chẳng phải lo lắng về bất cứ điều gì trên đời này cả.” Tôi cởi khuy áo anh, và giúp anh lột nó ra qua vai. Vai anh âm ấm và những sợi lông li ti trên đó cọ vào tay tôi nhồn nhột.
“Hình thể tôi, chị biết đấy, không được đẹp lắm,” anh nói, dù lúc đó tôi đã thấy bộ ngực trần của anh hàng trăm lần.
“Tôi nghĩ anh thật đẹp,” tôi nói. Tôi cởi áo của mình và vứt nó trên sàn. Tôi không bao giờ mặc áo lót. Tôi cầm tay anh đặt lên ngực trái tôi.
“Thú thực với anh, chúng quả là dưới mức bình thường,” tôi nói. “Rồi anh sẽ gặp những người đàn bà khác có nhiều điều hay ho hơn ở đây.”
“Tôi không nghĩ đến những người đàn bà khác,” anh nói.
“Anh quá là… anh biết không?”
“Sao cơ?” Anh hỏi.
“Không có gì. Không sao cả. Nào lại đây, hãy cởi nốt đồ đi. Bà già Clare này sẽ dạy anh vài ngón nghề.”
Chúng tôi nhanh chóng cởi nốt chỗ quần áo còn lại, như thể những vị chủ nhà thật sự có thể về bất cứ lúc nào và thấy chúng tôi đang sử dụng nhà của họ. Khi chúng tôi đã khỏa thân, tôi lại ôm lấy anh và hôn anh, với nhiều âu lo hơn là đam mê. Hơi thở anh nóng ấm và hơi nặng mùi, nhưng không khó chịu. Đó là hơi thở của một loài ăn thịt.
“Đừng sợ,” tôi nói. “Đây là điều tự nhiên nhất trên đời này. Thậm chí anh có thể thích nó nữa là khác.”
“Tôi rất thích,” anh nói. “Tôi nghĩ vậy.”
Tôi dẫn anh lên giường và đặt anh nằm xuống. Trước đây, tôi chưa bao giờ chủ động hoàn toàn như thế này. Nếu đây là một phần của quá trình lão hóa, thì tôi cũng chẳng mấy quan tâm. Việc chủ động làm tình có vẻ hồi hộp một cách thú vị.
Bobby nằm khỏa thân trên giường tôi. Cái ấy của anh mềm mại nằm rạp trên đùi – nó có màu hơi tía, đã cắt bao quy đầu, lớn nhưng không đến mức quá cỡ. Đám lông rối lưa thưa một cách khác thường. Tôi có thể nghe tiếng anh thở.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi, cưng ạ,” tôi nói. “Hãy thả lỏng, tôi sẽ lo liệu mọi thứ.”
Tôi quỳ trên đệm bên cạnh anh, vuốt ve ngực và bụng anh. Anh nhìn lên tôi ngập ngừng.
“Suỵt,” tôi nói. “Đừng làm hết, đừng nghĩ gì hết. Người chị này của anh sẽ xoay xở tốt thôi, hãy nhắm mắt lại nào.”
Anh nhắm mắt. Tôi cúi xuống và dùng lưỡi đá nhẹ vào hai núm vú của anh. Tôi chưa bao giờ làm thế. Anh quá to lớn và chậm chạp. Trước đây tôi thường làm tình với những người mạnh mẽ có ham muốn với tôi, những người theo đuổi tôi vì những nhu cầu mơ hồ của họ. Tôi làm tất cả những gì có thể để giả vờ bình thản như một phụ nữ lớn tuổi. Tế nhị nhất có thể, tôi kiểm tra xem cái ấy của anh đã có dấu hiệu dựng đứng lên chưa.
“Clare,” anh nói. “Clare, tôi không biết liệu…”
“Suỵt. Yên nào. Tôi sẽ bảo anh khi nào thì anh được phép nói.”
Tôi hôn dần xuống bụng anh, nắm lấy cái dương vật mềm oặt. Nó giống như một thứ đồ chơi cao su. Tôi cần phải luôn lưu tâm đến tính nhạy cảm của nó. Tôi cho nó vào miệng và từ từ kích thích nó, với sự giúp sức của lưỡi. Tôi mất khá nhiều thời gian. Tôi cù và vuốt ve anh bằng những đầu ngón tay, đưa lưỡi lướt quanh chỗ kín của anh, và nhẹ nhàng véo đùi anh. Tôi buộc mình không được vội vã. Những người đàn ông khác thường có những mong muốn và những cách làm khác mà họ ưa thích. Còn Helene luôn hướng dẫn tôi từng động tác. Chưa từng ai phó mặc thân mình cho tôi xoay xở như thế này. Tôi ngậm dương vật anh và nghĩ mình giống như con điếm trong một bộ phim. Một con điếm thông minh luôn thực hiện thành công một màn trình diễn xuất sắc. Tôi dùng răng khẽ rứt lông mu anh, dùng lưỡi kích thích đầu dương vật màu tía. Và cuối cùng nó bắt đầu cương cứng lên.
Rồi tôi cho phép mình mạnh tay hơn. Tôi lại cho cái ấy của anh vào miệng và nhịp nhàng lên xuống, lên xuống cho đến khi cổ tôi bắt đầu đau. Tôi vuốt ve dọc theo lồng ngực anh và nhẹ nhàng véo núm vú anh. Tôi có thể cảm thấy hơi thở anh ngày càng dồn dập. Tôi nghe anh khẽ rên rỉ, một tiếng gừ gừ khe khẽ như tiếng kêu của chim bồ câu. Chính tôi cũng cảm thấy kích động. Không phải quá mãnh liệt, mà là một sự rạo rực nhộn nhạo giống như hồi tôi còn con gái, khi lần đầu tiên tôi nghĩ đến những thân hình mạnh mẽ, to lớn, muốn kiểm soát và cưỡng lại nó.
Khi tôi nghĩ anh đã sẵn sàng, tôi nhổm dậy và dạng chân anh ra. Vẻ mặt anh khiến tôi ngạc nhiên. Anh xúc động và hoảng hốt, chứ không phải là dễ chịu như tôi nghĩ. Tuy nhiên, tôi vẫn mỉm cười trấn an. Tôi biết đây không phải lúc để làm mất đà. Tôi hỏi: “Sẵn sàng chưa?”
Không chờ câu trả lời, tôi đưa thân mình vào đúng vị trí và nhét cái của anh vào.
Có gì đó không ổn. Khuôn mặt anh quá sống sượng và hoảng sợ. Tuy nhiên, tôi vẫn tiếp tục. Giờ không còn đường quay lại nữa. Tôi không chỉ nghĩ về khoái lạc của riêng mình. Tôi cứ làm thật nhịp nhàng. Tôi thì thầm với anh: “Cưng ơi, anh làm tốt lắm. Ôi, đúng rồi. Anh làm rất tuyệt.”
Đó không hẳn là điều tôi muốn nói. Đó chỉ là điều mà tôi nghe thấy bản thân mình nói. Tôi vuốt ve ngực anh. Khuôn mặt anh lấm tấm mồ hôi. Tôi giơ tay ra và gạt một lọn tóc vương trên trán anh.
Và đột nhiên, anh bất ngờ đạt đến khoái cảm. Tôi cũng vậy. Khi xuất tinh, anh phát ra một tiếng rên đau đớn. Như thể anh bị đâm vào tận trong ruột. Đó là một tiếng kêu khủng khiếp, khôn nguôi. Tôi quên mất mình cần phải làm gì, chỉ biết cúi mình xuống, đầu gối vẫn ép vào lồng ngực anh, để chờ tiếng rên chấm dứt. Tiếp đó là một sự im lặng kéo dài, dày đặc. Rồi anh bật khóc, nức nở như một đứa trẻ.
Tôi đưa tay chạm vào mặt anh. Cái ấy của anh vẫn nằm bên trong tôi. Tôi biết chúng tôi đã chìm đắm vào nhau vĩnh viễn, không thể thoát ra được. Giờ đây anh là một bí ẩn. Tôi nằm xuống cạnh anh và an ủi anh. Tôi bảo anh rằng mọi chuyện đều ổn cả. Anh nặng nề vuốt tóc tôi. Anh nói: “Tôi chưa bao giờ. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ làm thế này.”
“Anh đã làm rồi đấy,” tôi thì thầm.
Anh áp ngực anh vào ngực tôi. Tôi có thể cảm thấy những giọt nước mắt âm ấm của anh. Anh không nói gì nữa. Anh ngủ thiếp đi trên giường tôi và tôi để anh nằm đó, dù tôi không thể ngủ được. Tôi nằm cạnh anh một lúc, hít lấy mùi mồ hôi nồng nồng của anh và tự hỏi thực sự thì tôi mới làm và trải qua việc gì.
JONATHAN
Đêm mà Arthur, người viết bài phê bình về rạp chiếu phim, vào bệnh viện, tôi đã cùng trao đổi với Erich về chuyện quá khứ. Chúng tôi chư abg nói chuyện với nhau về quá khứ của mình, ngoài những chi tiết chung chung nhất về quê quán và đặc trưng của gia đình. Khi chúng tôi ở bên nhau, ý thức lôi theo ký ức trên một sợi dây thừng bị rút ngắn và bất kì sự kiện nào đã xảy ra trước đó từ hơn một hay hai ngày đều biến mất hoàn toàn. Chúng tôi đã nói chuyện với nhau từ một hiện tại tiếp diễn, trong đó sự sâu sắc, nỗi thất vọng và những ước mơ lãng mạn cũ không tồn tại, sự thăng trầm bình thường của cuộc đời lao động có vẻ giống những vở nhạc kịch của Wagner, và những khoảng thời gian khi một ông chủ không đòi hỏi thái quá hay một tài xế taxi không tỏ thái độ thiếu thiện chí là những khoảnh khắc vô cùng êm ả.
Hiện chúng tôi đang ngồi trong căn hộ của Erich với một chai Merlot, ôn lại chuyện cũ. Anh mở đĩa của John Coltrane[51].
[51] John Coltrane (1926-1967): nhà soạn nhạc và tay saxophone người Mỹ.
“Tôi biết điều này thật là khó khăn,” tôi nói. “Tôi phải lên tiếng xin lỗi, vì tôi là người đã đòi khơi ra chủ đề này trước.”
“Một chút thôi,” Erich nói. “Chỉ một chút thôi mà, đúng vậy. Tôi không… sẵn sàng lắm về những vấn đề này. Tôi đã phải mất hơn một năm mới tìm được dịp thích hợp để nói cho bác sĩ trị liệu của tôi biết tôi bị đồng tính đấy.”
“Anh không cần phải kể với tôi bất cứ điều gì mà anh đã không nói với bác sĩ trị liệu của anh,” tôi nói. “Tôi chỉ muốn chúng ta, ừm, có một chút ý niệm về quá khứ của nhau. Chỉ cần kể thoáng qua thôi mà.”
Erich đỏ mặt và thốt ra một tiếng cười đau khổ được sinh ra bởi sự lúng túng trong giao tiếp. Trong chừng mực nào đó, anh vẫn còn non nớt. Chiếc sofa giả da khổng lồ mà chúng tôi đang ngồi là món quà bố mẹ anh tặng anh để kỉ niệm ngày anh nhập học trường Luật ở Michigan. Rõ ràng họ đã cho rằng anh sẽ bước vào một cuộc sống với ngôi nhà mười hai phòng và có ván lót dọc chân tường. Nhưng chưa đầy một năm sau, anh đã bỏ trường Luật để theo đuổi sự nghiệp diễn xuất ở New York. Hiện giờ bố mẹ anh đã không còn ngó ngàng gì đến anh nữa, và chiếc sofa nằm chềnh ềnh trong căn hộ của anh như một chiếc canô neo ở bể bơi.
“Chỉ một vài ý thôi,” tôi thêm vào. “Không cần phải thú nhận điều gì đáng xấu hổ đâu.”
“Tôi biết,” anh nói. “Quả thực tôi cũng không hiểu sao mình lại quá ngần ngại về những vấn đề như thế này. Tôi không hiểu nổi. Tôi vẫn luôn là mẫu người, anh biết đấy, hay lắng nghe người khác hơn. Tôi nghĩ đó là thói quen mà tôi có được do việc đứng phục vụ ở quầy bar.”
“Tôi sẽ bắt đầu vậy,” tôi nói. Và trong gần một giờ chúng tôi đã gợi lại tất cả những chuyện tản mạn cũ của chúng tôi, những vấn đề cả tốt lẫn xấu, mà chúng tôi cuộc sống ngỡ rằng chúng đã lùi quá xa vào quá khứ và giờ không còn ảnh hưởng đến chúng tôi nữa.
Dường như chúng tôi đều không liều lĩnh lắm. Cả hai chúng tôi đều không phải là những kẻ tham lam. Chúng tôi không tham gia vào những cuộc gặp gỡ bí mật. Chúng tôi chưa bao giờ làm tình với mười người lạ khác nhau trong cùng một đêm ở nhà tắm công cộng, hay trả tiền theo giờ cho những anh chàng mảnh mai, thô bạo trong khu phố Bốn mươi Tây. Nhưng chúng tôi đã từng về nhà với cả một trung đội người lạ. Chúng tôi đều hẹn hò với những người đàn ông trong các quán bar hay ở các bữa tiệc, chúng tôi đã ngủ với bạn của những người bạn đến chơi từ San Francisco hoặc Vancouver hay Laguna Beach. Chúng tôi đều mơ hồ hi vọng có thể yêu được ai đó nhưng cũng không mấy bận tâm về nó, vì chúng tôi nghĩ chúng tôi còn nhiều thời gian. Tình yêu là thứ có vẻ mang tính kết thúc, quá tẻ nhạt – nó là thứ đã hủy hoại bố mẹ chúng tôi. Tình yêu đã dẫn họ đến với một cuộc sống gồm những khoản tiền nợ thế chấp phải trả tiền và việc sửa chữa nhà cửa, đến những công việc vô vị và những dãy hàng sáng ánh đèn huỳnh quang của một siêu thị lúc hai giờ chiều. Chúng tôi đã mong đợi một tình yêu kiểu khác, một tình yêu có thể hiểu và tha thứ được cho những nhược điểm con người của chúng tôi, nhưng cũng không khiến cho chúng tôi thấy tự ti. Có vẻ nó là một điều khả thi. Nếu chúng tôi không vội vã hay bộp chộp, nếu chúng tôi không hoang mang, một tình yêu vừa mang tính thử thách vừa mang tính khuyến khích có thể xuất hiện. Nếu tôi có thể tưởng tượng ra con người đó, thì người đó cũng có thể tồn tại. Và rằng mình đang sống ở thuở ban đầu của một thời đại trác táng mới, trong đó đàn ông và đàn bà có thể trả lời không do dự về những sở thích vô hại về xác thịt. Tôi từng lựa chọn bất cứ ai: tôi đã làm tình với một câu chàng thổi sáo ngốc nghếch mà tôi gặp ở công viên Quảng trường Washington, với một ông già người Pháp mặc áo khoác cashmere màu tía mà tôi gặp khi đang đi tàu điện ngầm IRT lên khu phố trên, và gặp một cặp bác sĩ thân thiện muốn làm ngọt ngào thêm sự hòa hợp của họ bằng cách thỉnh thoảng nhờ đến một người thứ ba. Ở độ tuổi hai mươi, tôi đã thấy mình giống như một nhân vật tinh quái, bất trị, thông minh và nhanh nhẹn. Tôi đã hình dung ra cảnh những ngôi nhà đứng đắn và những ngày tháng khô khan của Ohio cứ dần trôi xa với mỗi cuộc phiêu lưu mới.