Animorphs (Tập 1: Cuộc Xâm Lăng) - Chương 15 - 16 - 17

CHƯƠNG 15

“... dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó!”

Tôi cảm thấy như vừa lãnh trọn một cú thôi sơn.

Tôi tự nhủ Tom chỉ là một kẻ Bị mượn xác. Một giống sên nhớp nhúa, ghê tởm từ một hành tinh khác đang nằm trong não anh và điều khiển anh. Khi Tom nói chuyện với tôi, thậm chí đó không còn là Tom. Đó là một tên Yeerk!

Anh của tôi là... người của chúng. Thầy Chapman... cũng là người của chúng.

Chúng đang ở khắp nơi, khắp chốn. Bọn tôi làm sao chọi lại chúng? Thậm chí làm sao dám thử chọi lại chúng? Nếu chúng đã có thể tách đoạt anh trai tôi khỏi tôi, tách đoạt Tom thì cách chi tôi chống lại nổi? Điều đó là điên rồ. Marco đã có lý.

Tôi nghĩ, nếu lúc đó tôi đã hoàn hình thì nỗi tuyệt vọng sẽ hạ nốc ao ngay. Nhưng loài chó không biết thế nào là tuyệt vọng. Chính cái bộ óc giản dị, tươi vui và ham sống của Homer đã cứu tôi. Trong một khoảnh khắc, tôi như buông xuôi, nhường bước cho cái tư duy chó làm việc. Tôi không muốn suy nghĩ nữa. Tôi không muốn làm người. Một lúc lâu, tôi đi vẩn vơ trên những đụn cát và hít ngửi những mùi vị.

Nhưng tôi vẫn biết tôi có nhiệm vụ phải làm. Một hồi sau, tôi từ bỏ niềm vui giản dị kiểu làm chó và tự ép mình trở lại với thực tế nghiệt ngã.

Tôi chờ nghe thêm ít điều nữa từ cuộc họp, nhưng tôi vẫn còn bối rối đến mức không thể nào theo dõi ngọn ngành những điều chúng nói. Trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại một câu nói duy nhất: “Dụ nó vô nhóm... hoặc giết nó!”

Một điều nữa khiến tôi chú ý là việc Tom thảo luận với một thành viên khác - một kẻ Bị mượn xác - về lịch trình đi đến vũng Yeerk. Tom vừa ở đấy về và cảm thấy rất khỏe. Anh ấy nói sẽ trở lại đó vào tối thứ Hai.

Nhưng đó thật ra là con sên trong đầu anh ấy đang nói. Tên Yeerk đang kiểm soát Tom mới là kẻ cần trở về vũng Yeerk.

Chợt tôi nghe một giọng nói khác. Cassie!

Tôi vội vã lẻn ra sau đụn cát để lại gần giọng nói. Tôi nghe rõ mồn một giọng của Cassie và một giọng khác mà phải mất đến một phút tôi mới nhận ra.

Đó là gã cảnh sát. Chính gã cảnh sát ấy.

“Này, em kia, làm gì đấy?” gã cảnh sát hỏi.

“Dạ, em đi nhặt vỏ ốc,” Cassie đáp.

“Nơi này chỉ dành cho thành viên chính thức,” gã cảnh sát nghiêm giọng nói. “Họp kín, em hiểu chứ?”

“Dạ hiểu,” Cassie ngoan ngoãn đáp.

Tôi đến được nơi có thể trông rõ họ, mặc dù, như tôi đã nói, tầm nhìn của chó không có gì đáng tự hào: mọi thứ đều giống như trên một chiếc tivi cổ, màu sắc vừa xấu vừa nhòe hết cả ra.

Gã cảnh sát đang trợn mắt nhìn Cassie. Nhỏ này đang cố tỏ ra can đảm, nhưng tôi vẫn “ngửi thấy” rằng nó đang sợ chết khiếp.

“Tốt! Đi chỗ khác đi!” cuối cùng, gã cảnh sát nói. “Nhưng tôi sẽ để mắt đến em đấy. Trở về với mấy đứa kia đi!”

Cassie quay đầu, đi như chạy trở về. Tôi đuổi theo và bắt kịp nó. Chắc là nó hết hồn khi thấy có con chó từ đâu nhảy xổ ra, vì vậy nó nhảy nhổm lên.

“Ủa, ra là cậu!” nó nói.

“Tớ đây. Cậu mém chết đấy nhé! Cậu làm gì ở đó vậy?”

Cassie nhún vai. “Tớ chỉ muốn biết cậu có bị sao không.”

“Tớ còn an toàn hơn cả cậu nữa đấy,” tôi trách nó.

Hai đứa tôi trở về nơi mà Rachel, Marco và Tobias đang đứng đợi. Tôi thậm chí không muốn hoàn hình nữa. Bộ não chó của tôi sẽ giúp tôi dễ dàng quên đi cái điều khiến bộ não người của tôi rầu rĩ. Giá có ai đó quẳng cây que vào sóng để tôi phóng ra nhặt lại. Nước sẽ làm tôi vui sướng. Việc săn đuổi sẽ làm tôi vui sướng.

Giờ đây tôi hiểu vì sao Tobias cứ nấn ná không chịu rời khỏi lốt diều hâu. Hóa thú là một cách hay để thoát khỏi những phiền muộn trong cuộc đời.

Tôi bắt đầu hoàn hình. Cassie và Rachel quay nhìn ra biển.

Hoàn hình xong, tôi tuyên bố: “Marco, cậu nói đúng. Tom đã bị mượn xác.”

Marco không có vẻ khoái vì nó đã đúng.

Tôi kể lại việc Tom nói với Chapman rằng anh đưa tôi đến cuộc họp để chiêu mộ tôi hoặc giết tôi.

“Chờ chút. Thầy Chapman cũng là người của chúng thật sao?” Rachel kinh ngạc.

“Cậu nói thầy Chapman của mình, thầy hiệu phó ấy à?”

“Tớ cho rằng ông ta còn là một dạng đầu lĩnh,” tôi nói. “Ông ta đã có mặt ở khu công trường đêm hôm ấy. Chính ông ta là người đã ra lệnh cho bọn Hork-Bajir giữ nguyên vẹn cái đầu của tớ.”

“Ra là bố già Chapman,” Marco nói.

“Tớ đề nghị cả bọn cuốn gói khỏi đây ngay,” Tobias nói.

“Không, chẳng cần đâu,” tôi nói. “Chapman có dặn Tom không được giết bất cứ ai tại cuộc họp của nhóm Chia Sẻ. Chúng không muốn bị nghi ngờ. Lão còn nói rằng chúng không thể đi lòng vòng giết hết toàn bộ những đứa nhóc có thể hiện diện ở khu công trường. Chúng cần phải biết chắc mới ra tay.”

“Lịch sự nhỉ!” Rachel nhận xét.

“Chưa đâu. Chapman còn nói trong một thời gian nữa chúng phải tránh gây chú ý. Nếu có một đám trẻ bị giết thì mọi người chắc chắn sẽ nghi ngờ lung tung. Lão nói rằng chúng chỉ việc ngồi chờ vì bọn nhóc chúng mình chẳng thể nào giữ mồm giữ miệng được lâu. Đợi khi nào bọn mình đem khoe tùm lum về việc thấy người ngoài hành tinh thì bọn Mượn xác sẽ tìm đến thanh toán cả đám.”

“Nhưng bọn mình sẽ không bao giờ hé răng về những điều đã thấy.” Rachel nói.

“Cậu nói chí lý,” Marco tán thành. “Bọn mình sẽ im thin thít. Bọn mình sẽ quên tuốt tuột. Và bọn mình sẽ trở lại với cuộc sống bình thường.”

“Để mặc Tom ở tình trạng hiện nay ấy à?” tôi giãy nảy.“Đừng hòng. Không bao giờ. Tom là anh tớ. Tớ sẽ cứu anh ấy.”

“Thế cậu định làm gì để cứu anh ấy?” Marco giở giọng châm chọc. “Xem nào. Cậu sẽ chống lại lão Chapman, bọn cớm, nguyên một đám Hork-Bajir lẫn Taxxon, và cuối cùng là gã quái quỷ Visser Ba. Vũ khí của cậu là biến thành chó để cắn vào gót chân chúng. Vụ này coi bộ giống trò chơi video hóc búa chưa từng thấy.”

Tôi cười. Nói đúng hơn là tôi nhe răng ra.

“Phải, nó là như vậy đó. Nhưng tớ lại là tay chơi video games loại siêu đấy.”

“Và cậu ấy sẽ không đơn độc,” Rachel nói. “Tớ sẽ tham gia.”

“Cả tớ nữa,” Tobias nhanh nhảu.

“Và cả tớ,” Cassie lên tiếng.

“Ngầu ghê!” Marco nói. “Bỗng dưng xuất hiện Tứ vị anh hùng. Ê, nhưng đây là chuyện thực, hổng phải truyện tranh đâu nhe!”

Chợt có tiếng chân bước trên các đụn cát. Cuộc họp kín của các thành viên chính thức đã kết thúc.

“Mọi người, bình tĩnh.” Tôi nói. “Ta tạm thời... bỏ qua đi.”

Tôi nói vậy để xoa dịu Marco chứ quyết không bỏ cuộc.

Kéo Cassie ra xa một chút, tôi nói: “Cassie nghe nè, tớ cần biến hình thành một con nào đó để canh me lão Chapman mà lão không thấy được tớ. Ở trang trại của cậu có con gì được vậy hông?”

Cassie trầm ngâm một lúc. “Để tớ nghĩ coi. Nhà tớ có nhiều con chim bị thương... có một con sói bị què cẳng... có con mèo rừng chột mắt.”

Tôi chờ nó lên xong danh sách các con thú ở Dưỡng đường Hồi sức Thú hoang. Thình lình, Cassie búng ngón tay đánh tách. “Tớ không rõ... Cậu nghĩ cậu có thể biến thành con vậy nhỏ cỡ nào?”

Tôi nhún vai. Tôi biết thế quái nào được.

“Tớ có ý này,” Cassie nói. “Đó là một con vật sống ở Dưỡng đường nhưng không phải là ‘bệnh nhân’ mà giống như ‘dân ngụ cư’. Nó nhỏ thôi, nhưng biết leo lên tường và thoát rất nhanh khi nào cần chạy trốn. Và tớ nghĩ khả năng nghe và nhìn của nó không đến nỗi tệ.”

Thế là tối hôm đó tôi có mặt trong vựa lúa nhà Cassie, bò lồm cồm dưới những cái chuồng đầy chim ó mắc bệnh, chen vào giữa một cặp hoẵng hoảng hốt, cố kiếm cho kỳ được một chú thằn lằn.

CHƯƠNG 16

Việc hóa thú được tiến hành vào sáng thứ Hai, trong hộc tủ của tôi ở trường học. Tôi biến thành một con thằn lằn.

Chính xác là một con thằn lằn xanh thuộc họ kỳ đà... nếu bạn nào quan tâm.

Tôi đợi chuông báo hết tiết đầu, môn Anh văn. Khi mọi người rời khỏi hành lang, tôi chui ngay vào hộc tủ, cố ra vẻ thản nhiên, phòng khi có ai bắt gặp.

Hộc tủ ngắn hơn tôi cỡ năm phân nên tôi phải cúi lom khom. Và nó chật không sao cục cựa được. Ánh sáng đến duy nhất từ ba rãnh thông hơi nho nhỏ. Trong cái không gian chật hẹp và tăm tối đó, tôi nghe tim mình đập dồn dập. Tôi sợ.

Hóa chó là chuyện khác. Nó ngồ ngộ, nó kỳ kỳ, nhưng nó cũng vui vui. Chó là một con vật dễ thương. Nhưng còn thằn lằn?

“Mình phải tập,” tôi thì thầm. “Phải luyện như Cassie mới được.”

Tôi bắt đầu tập trung để biến hình. Tôi nhớ lại cách hai đứa tôi bắt thằn lằn hai đêm trước đây. Tôi dùng đèn rọi vào nó, còn Cassie chụp cái xô lên con vật để nó khỏi chạy thoát.

Tôi nổi cả gai ốc khi phải sờ vào con vật để lấy mẫu ADN của nó. Giờ thì tôi đang sắp sửa biến thành nó.

Ấn tượng đầu tiên của tôi là hộc tủ đột nhiên nở rộng ra. Tôi không cần phải lom khom nữa. Hai vai tôi cũng khỏi phải so lại.

Tôi lấy một tay sờ mặt. Da tôi trở nên kém căng hơn và sờ vào thấy nham nháp.

Sờ lên đầu, thấy tóc đã đi đâu hết.

Mọi thứ bắt đầu tăng tốc. Chiếc tủ cứ to ra, to ra mãi, trở nên lớn như vựa lúa, rồi lớn như sân vận động!

Tôi giống như đang rơi. Rơi từ nóc một tòa nhà chọc trời và mãi không sao chạm tới đất.

Tôi thấy mình đứng trên vật gì đó dinh dính, lớn như một mỏm đá. Một mỏm đá thì chui tọt thế nào được vào tủ tôi? Và rồi tôi nhận ra đó chỉ là miếng bã kẹo cao su! Một miếng bã kẹo cao su đã cũ, dính ở đáy tủ.

Những tấm màn khổng lồ, lớn như những cánh buồm tàu, đang rủ xuống quanh tôi. Đó là quần áo của tôi. Trong ánh sáng le lói, tôi thấy hai vật khổng lồ trông dị dạng ở hai bên. Đó là đôi giày Nike của tôi, mỗi chiếc to bằng cả ngôi nhà.

Và rồi bộ não thằn lằn bắt đầu hoạt động.

Sợ quá! Có bẫy! Chạy! Chạy! Chạạyyy!

Tôi nhảy bắn sang trái. Một bức tường! Tôi leo lên. Thấy chân mình bám vào đó.

Bẫy! Tôi nhảy ngược lại. Một mặt cứng khác. Bẫy! Chạyyyy!

Tôi vật lộn để giữ bình tĩnh. Nhưng bộ não thằn lằn lại đang hoảng loạn. Tôi không biết mình đang ở đâu. Tôi muốn ra ngoài. RA NGOÀI!

Ra chỗ ánh sáng! Tôi ra lệnh cho cơ thể mới của mình. Chỗ các khe thông hơi. Đó chính là đường ra.

Nhưng cơ thể tôi lại sợ ánh sáng. Nó đang khiếp sợ. Tôi nhảy qua nhảy lại các bờ tường. Tôi không cách chi trấn áp được bản năng hoảng loạn của cơ thể thằn lằn.

Ra chỗ ánh sáng! Tôi quát lên trong đầu. Thình lình, tôi ở đó. Tôi thò cái đầu ra ngoài. Thân tôi cũng trườn theo. Cái lưỡi của tôi thè dài ra. Và tôi có cảm giác kỳ lạ, giống như đang ngửi. Nhưng cũng không hẳn vậy. Nó cứ tiếp tục thụt ra thụt vô. Tôi nhìn thấy nó vọt ra khỏi miệng và liếm láp không khí.

Trong ánh sáng chói lòa, tôi nhận ra mắt thằn lằn dở tệ. Tôi không thể nhận ra bất cứ vật gì tôi nhìn. Mọi thứ đều tản mác và méo mó. Dưới là trên và trên là dưới.

Màu sắc cũng thay đổi hoàn toàn.

Tôi cố suy nghĩ. Nào, Jake. Giờ mắt của mi ở hai bên đầu cơ mà! Chúng thấy những vật khác nhau. Quen với điều đó đi!

Tôi cố diễn giải các hình ảnh bằng cách tâm niệm thực tế đó. Nhưng chúng vẫn không sao sắp xếp lại được. Có lẽ tôi không làm được điều này. Một mắt nhìn xuống phía trái căn phòng. Mắt kia nhìn xuống phía phải. Tôi thì đang đứng lộn ngược. Bám vào cánh cửa tủ mà với tôi có vẻ như một mảng sân màu xám dài bất tận.

Và bộ não thằn lằn cứ lăm le chống lại tôi suốt. Bây giờ, khi tôi ở ngoài tủ, nó quyết liệt đòi tôi trở vào trong.

Văn phòng lão Chapman. Tôi tự nhắc nhở. Nhưng nó ở đâu?

Bên trái. Lối này.

Bất chợt, tôi cắm cổ chạy như điên. Chạy một mạch đến chân tường. Vèo! Tôi ở trên sàn. Vèo! Ở mép một tập giấy dày gấp hai lần tôi. Mặt đất cứ trơn trượt dưới chân tôi. Giống như tôi bị cột vào một hỏa tiễn điên khùng, ngoài tầm kiểm soát.

Bộ não thằn lằn của tôi chợt “đánh hơi” thấy một con nhện. Lạ ở chỗ tôi không dám chắc mình đã nhìn thấy con nhện, nghe tiếng nó, ngửi thấy nó, thưởng thức nó bằng cái lưỡi thằn lằn nhấp nhá. Chỉ đơn giản là tôi thình lình biết con nhện đang ở đó.

Tôi nhổm phắt dậy, chạy với tốc độ hàng triệu cây số giờ, trước cả khi tôi kịp nghĩ đến chuyện dừng. Bốn chân tôi là cỗ máy thần kỳ. Chúng di động nhanh kinh khủng.

Có lẽ con nhện không lớn lắm. Không lớn nếu bạn là con người. Nhưng dưới con mắt thằn lằn của tôi, nó lớn bằng cỡ một đứa trẻ, có nghĩa là rất lớn. Tôi thấy những con mắt kép. Tôi thấy từng cái khớp trên tám chân của nó. Tôi thấy những cái càng gớm guốc đang khua lách cách.

Con nhện bỏ chạy. Tôi rượt theo nó. Tôi nhanh hơn nó.

Khôôônnnggg! Tôi hét lớn trong đầu. Nhưng quá muộn. Đầu tôi vọt lên trước nhanh như con rắn mổ. Tôi táp mạnh. Con nhện chợt nằm trong miệng tôi.

Tôi cảm thấy nó vùng vẫy. Tôi cảm thấy những chiếc chân nhện đang chỗi đạp để thoát khỏi miệng tôi.

Tôi muốn nhổ nó ra, nhưng không thể được. Cơn đói của con thằn lằn đã vượt qua tầm kiểm soát.

Tôi nuốt chửng con nhện, giống như người ta nuốt nguyên một miếng thịt nguội đóng hộp. Một miếng thịt nguội đang tiếp tục vùng vẫy trên đường trôi xuống bụng.

Không, không, không! Bộ não người của tôi thét lên kinh tởm. Nhưng đồng thời bộ não thằn lằn lại khoan khoái. Tôi cảm thấy con thằn lằn đang dịu xuống đôi chút.

Đủ rồi! Tôi tự nhủ. Phải thoát khỏi vụ biến hình này thôi!

Tôi muốn thoát khỏi cái cơ thể bé nhỏ và tởm lợm đó. Tôi chẳng màng ai sẽ trông thấy. Tôi phải hoàn hình thôi. Marco nói đúng. Thật là điên mới dính vô chuyện này. Điên cực kỳ!

Tôi chợt nghe mặt đất rung lên. Có tiếng ồn điếc tai như một người khổng lồ đang rảo bước.

Và đó quả là một người khổng lồ.

Một cái bóng đồ sộ làm tối mịt cả bầu trời. Hình như có kẻ định đè bẹp tôi bằng cách thả nguyên một tòa nhà lên đầu tôi.

Chiếc giày hạ xuống!

Tôi nhảy vọt sang trái.

Lại một chiếc giày nữa.

Đuôi của tôi! Chiếc giày đang đè lên đuôi tôi! Tôi dính chấu rồi!

CHƯƠNG 17

Trong cơn khiếp đảm, tôi cố vùng chạy nhưng cái đuôi tôi bị kẹt cứng ngắc. Ủa, tôi thoát rồi nè! Sao hay vậy cà...

Tôi chợt hiểu điều gì đã xảy ra. Cái đuôi tôi bị đứt rời. Ngoái lại nhìn, tôi thấy nó còn kẹt dưới chiếc giày khổng lồ. Nó vùng vẫy y như còn sống. Nó vặn vẹo như con sâu ở trên lưỡi câu.

Chiếc giày nhấc lên và tiếp tục bước. Tôi vọt lên bờ tường, nằm bất động.

Gã khổng lồ không thấy tôi. Hắn không có ý dẫm bẹp tôi. Chỉ là tai nạn thôi mà.

Giờ cái đuôi của tôi... Không, cáiđuôi của con thằn lằn...

Mặt đất rung chuyển khi gã khổng lồ bước tiếp.

Tôi hướng một bên mắt thằn lằn vào cái hình thù đó. Thật chẳng khác gì suy ra ảnh thật từ những chiếc gương cong tại các kỳ hội chợ. Mặc dù vậy, tôi vẫn biết chắc chắn đó là lão Chapman.

Tôi nhìn lão đi dọc hành lang. Bằng toàn bộ sức lực, tôi ra lệnh cho cái thân xác thằn lằn phải đi theo lão.

Tôi cố quên đi con nhện trong bao tử của tôi, quên cái sự thực là nó vẫn chưa chết hẳn, quên rằng một phần cơ thể tôi vẫn còn nằm dưới đất, tiếp tục co giật như còn sống. Tôi chỉ lo chạy thật nhanh theo sau lão Chapman.

Bởi lẽ Chapman có thể để lộ điều gì đó giúp tôi cứu anh Tom.

Tôi định theo Chapman vào văn phòng lão, núp dưới bàn của lão và nghe lén những cú điện thoại của lão. Tôi nghĩ, không sớm thì muộn, lão sẽ hở ra điều gì đó về địa điểm của vũng Yeerk.

Tôi và Cassie đã bàn chuyện này. Nó bảo tôi phải trốn trong phòng lão Chapman nhiều ngày, may ra mới biết được điều gì đó. Nhưng tôi chỉ được ở trong lốt thú vỏn vẹn có hai tiếng đồng hồ. Hơn nữa, tôi không thể bỏ nhiều tiết học, nếu không, sớm muộn gì tôi cũng sẽ gặp nhiều rắc rối.

Và điều tếu nhất khi bạn bị tóm về tội bỏ tiết học là bạn sẽ được gửi tới thầy hiệu phó Chapman.

Tôi hình dung cái cảnh tượng vui vẻ đó. Em xin lỗi vì đã bỏ giờ học, thưa thầy Chapman, nhưng khi đó em đang ở trong xác thằn lằn, mải theo dõi thầy, vì em biết thầy là một kẻ bị mượn xác và thầy đang tham gia vào một âm mưu hắc ám của bọn người ngoài hành tinh nhằm thôn tính Trái đất.

Tôi muốn phì cười, song con thằn lằn không biết cười. Vì vậy tôi chỉ lẳng lặng theo lão Chapman dọc hành lang.

Bất chợt, lão dừng lại. Đến văn phòng lão rồi sao?

Tôi căng mắt nhìn quanh. Hổng giống văn phòng chút nào. Con nhện vừa đạp một cái đau nhói trong bao tử tôi.

Lão mở cửa. Cánh cửa lao thẳng vào tôi cùng một luồng gió mạnh. Nó sượt qua đầu tôi trong gang tấc khi tôi chúi xuống đất.

Tôi vắt óc để xác định địa điểm. Chờ chút! Đây là phòng lao công, Một mớ hổ lốn những chổi, xô, và chất tẩy rửa. Lão Chapman làm cái quái quỷ gì ở đây nhỉ?...

Lão ta bước vào phòng. Tôi bò vào theo, thận trọng tránh xa hai bức tường da cao vút, vốn là đôi giày của lão.

Tôi lại nghe một tiếng cách khá lớn: lão vừa khóa cửa lại sau khi vào.

Từ xa tít tắp trên mặt đất, tôi vẫn ít nhiều thấy lão đang loay xoay với chiếc vòi của bồn rửa. Hình như lão nắm lấy một trong những chiếc móc dùng để treo giẻ bẩn. Tôi dám cá là lão vặn nó vì tôi nghe có tiếng ken két.

Và rồi, trước sự sửng sốt của tôi, bức tường chợt mở ra.

Có một lối đi ở ngay chỗ bức tường cũ. Từ trong đó bốc ra mùi và âm thanh là lạ.

Chapman bước vào đó. Ngay lối vào những bậc cầu thang đi xuống một đường hầm thăm thẳm le lói ánh sáng màu huyết dụ.

Từ rất sâu, như thể hàng trăm cây số bên dưới, tôi nghe một âm thanh mờ nhạt.

Đó là một tiếng hét. Tiếng hét sợ hãi tuyệt vọng. Một giọng người đang rú trong bóng tối của cái chốn khủng khiếp ấy.

“Khôôônngg!”

Tôi hiểu ý nghĩa của tiếng hét đó. Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Ai đó ở bên dưới - một con người - đang phải chịu đựng con sên xám Yeerk rúc vào trong não của mình. Đâu đó bên dưới, một con người đang trở thành kẻ nô lệ vô hồn của bọn Yeerk.

Chapman bước xuống cầu thang.

Cánh cửa khép lại sau lưng lão.

Tôi vừa phát hiện ra vũng Yeerk.

Nó nằm ở ngay phía dưới trường học của tôi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3