Animorphs (Tập 1: Cuộc Xâm Lăng) - Chương 24 - 25 - 26 - 27 (Hết tập 1)
CHƯƠNG 24
Rachel đang lớn nhanh như thổi. Hai cái tai khổng lồ chợt thòi ra ở hai bên đầu nó. Mũi nó dài ra, dài ra mãi cho đến khi dài hơn cả thân hình của nó lúc ban đầu. Tay và chân của nó đều to bự như thân cây. Từ miệng nó mọc ra hai cái răng nanh cong vút và to đùng.
Cô em họ Rachel của tôi giờ đây cao đến gần bốn mét và nặng cỡ chừng bảy tấn.
Điều kỳ lạ là khung cảnh này lại làm tôi sướng điên.
“Ha, ha!” tôi nghe được tiếng cười khoái trá của Rachel. “Tớ làm được rồi nè.”
Hai tên Hork-Bajir và Taxxon đã đến rất gần.
Rachel bắt đầu ngọ nguậy cái đuôi bé tí tẹo. Hai chân trước của nó dậm chân lên mặt sàn dơ bẩn của nhà kho. Nó nghếch cái đầu đồ sộ và hất gặp ngà dài cả mét lên phía trước.
Tên Taxxon là kẻ đầu tiên nhận ra Rachel nhờ những cặp mắt đỏ ngầu rải tứ phía của hắn, nhưng tôi đoán hắn chưa biết phải phản ứng ra sao.
Rachel lấy đà. Thoắt cái, nó đã lao ra trước như một chiếc xe tải mười tám bánh bị lạc tay lái.
Tên Hork-Bajir phản xạ rất nhanh. Hắn né sang bên, chém thẳng chiếc vòi của Rachel bằng thanh cựa ở khuỷu tay.
Quá nhẹ! Và quá trễ!
Rachel đang phóng, và một vết thương nhỏ ngoài da không thể ngăn được nó.
“Đồ cặn bã nhãi nhép!” Rachel quát lên giận dữ. “Dám tấn công ta hả?!”
Tên Hork-Bajir đổ xuống, bị đè bẹp bởi bàn chân khổng lồ của Rachel. Hắn rống lên, nhưng tiếng rống chiến thắng của Rachel còn lớn hơn.
Tên Taxxon toan bỏ chạy. Hóa ra là bọn Taxxon cũng biết rút lui khi chúng thấy nguy. Nhưng cũng hóa ra là loài voi nhanh hơn chúng ta tưởng. Thậm chí rất nhanh nữa là khác.
Chân của Rachel đạp lên thân sau của tên Taxxon. Những chiếc cẳng lởm chởm chợt sụm xuống, gẫy răng rắc như củi khô. Một chất nhờn màu vàng rỉ ra từ lớp da của con sâu róm khổng lồ.
Rachel tiếp tục giẫm đạp lên người hắn, để lại phía sau một vũng lớn vàng khè trông cực kỳ tởm lợm.
Tên người vẫn đứng đó. Hắn kinh ngạc nói: “Con voi?” Có vẻ như hắn không tin đó là sự thật.
Rachel lấy vòi quấn ngang thân hắn.
“Đúng!” mấy đứa tôi nghe nó nói. “Ta là một con voi.”
Gã đàn ông hét lớn. Tôi nghĩ hắn bắt đầu nhận ra không phải hắn đang mơ.
Rachel lẳng hắt bay vút lên không. Tôi không bao giờ biết hắn “hạ cánh” xuống nơi đâu.
“Nhanh lên!” tôi hét Marco. “Biến hình đi!”
Tôi qui hồi tâm lực về con cọp. Tôi biết mẫu ADN của nó đã ở trong tôi. Tôi nghĩ về nó. Nó đang nằm đó, ở chốn của nó tại khu Lâm Viên, đang ước ao được trở lại rừng già, được mặc sức săn mồi. Tôi nghĩ chắc nó không phiền cái mục đính tôi sử dụng ADN của nó. Đây không phải là rừng già, nhưng rồi sẽ giống như vậy.
“Thêm bọn Hork-Bajir tới kìa!” Rachel nói.
Nó quay lại đối mặt với chúng, cặp ngà hếch lên trong tư thế sẵn sàng.
Tôi cảm thấy mình bắt đầu biến hình. Lông mọc trên mặt tôi. Chiếc đuôi lú ra sau mông tôi. Tay chân tôi phình ra và nổi cơ cuồn cuộn. Chúng trông thật đã! Áo của tôi rách toạc. Tôi đổ về phía trước, chống trên hai tay giờ đã trở thành hai cẳng trước.
Siêu lực!
Nó như một dòng điện. Một khối thuốc nổ chậm đang chờ được khai hỏa. Tôi cảm thấy sinh lực cọp mỗi lúc một trào lên trong tôi.
Tôi nhìn những chiếc vuốt. Chúng mọc ra từ bàn tay người nhỏ bé của tôi. Dài, cong vút. Những chiếc vuốt để cào, để xé. Tôi cảm thấy những cái răng đang lú dài trong miệng.
Mắt tôi nhìn xuyên màn đêm, rõ như giữa ban ngày.
Nhưng trên tất cả là... siêu lực! Mạnh mẽ tuyệt đối và không gì sánh nổi!
Tôi KHÔNG SỢ BẤT CỨ AI!
Tên Hork-Bajir đang nhào tới tôi, các cựa trên tay hắn vung rối rít.
Tôi há miệng ra và gầm lên. Tên Hork-Bajir khựng lại, đứng chết trân.
Thế nào, ông bạn Hork-Bajir nhỏ bé, phần người trong óc tôi lên tiếng. Hãy xem cọp hành động đây!
Các cơ bắp ở hai cẳng sau của tôi cuộn lên. Tôi nhe răng ra và ban phát cho hắn một tiếng gầm gừ thứ hai, đủ lớn để làm rung chuyển mặt đất.
Tôi chồm lên, các vuốt xòe rộng ra.
CHƯƠNG 25
Tôi lao vút lên không và húc thẳng vào ngực tên Hork-Bajir ở gần nhất.
Hắn ngã ngửa ra sau, bị tôi cưỡi lên. Hắn lăn một vòng toan nhỏm dậy. Hắn rất nhanh, nhưng tôi còn nhanh hơn hắn.
Hắn dùng cánh tay đầy cựa quất vào tôi. Tôi hụp xuống né cú chém. Bàn tay trái của tôi quơ lên nhanh tới mức tôi thậm chí không nhận thấy. Nó để lại bốn vết quào suốt vai tên Hork-Bajir.
Lại thêm một tên Hork-Bajir nữa! Cựa và vuốt ở cổ tay, khuỷu tay hắn khua loạn xạ. Chúng giống như cặp kéo xén cỏ đang mở hết công suất.
Nhưng tôi vẫn nhanh hơn. Tôi thậm chí cũng chẳng nhớ điều gì đã diễn ra kế tiếp. Tất cả những gì còn lại là hình ảnh con cọp - tôi đang quào, tát, vồ, ngoạm. Bộ lông cam vằn đen tả xung hữu đột tên Hork-Bajir và hất hắn ra sau lưng như một con búp bê.
Và rồi tôi thấy Marco. Cơ thể đồ sộ của Big Jim đã thay thế cho thân hình ốm o của Marco tự hồi nào.
“Hãy gọi tớ là King,” Marco nói. “Tớ là King Kong đây.”
Đúng như Cassie nói, khỉ đột là một loài hiền lành, trầm lặng. Nhưng một sự thật khác cũng không thể bỏ qua, đó là nó mạnh. Mạnh khủng khiếp.
Nói tóm lại là, so với khỉ đột, người chỉ là một bộ khung ghép bằng tăm.
Hork-Bajir là những sinh vật to lớn. Chúng to đến chừng hai mét và cơ thể chúng được cấu tạo để chiến đấu. Nhưng Marco quơ cái nắm đấm khỉ đột khổng lồ của nó trúng ngay bụng tên Hork-Bajir gần nhất, và tên này đổ gục xuống đánh rầm.
Tôi gầm vang. Rachel rống lên. Còn Marco thì nhấc bổng tên Hork-Bajir và xé hắn ra như một con búp bê vải.
Bọn Hork-Bajir còn lại co giò chạy.
“Đánh tiếp đi!” tôi la lớn. “Đừng để chúng kịp tập hợp lại!”
Ba đứa tôi lao tới. Rachel càn qua những kho hàng và nhà cửa hệt xe tăng xung trận. Marco chạy lạch bạch ở phía sau, hai cánh tay khổng lồ khua loạn xạ, đấm bất cứ thứ gì nó đụng phải trên đường.
Còn tôi thì chạy ở giữa, mắt dáo dác tìm xem có tên Hork-Bajir ngu ngốc nào muốn thử sức với tôi.
Bọn tôi đến chỗ những chiếc lồng. Những tốp người và bọn Hork-Bajir bên trong thụt lại khi thấy bọn tôi. Coi bộ họ sợ bọn tôi chẳng kém gì bọn Mượn xác. Thì cứ nghĩ coi: ai lại trông đợi một toán giải cứu gồm một con voi, một con khỉ đột và một con cọp kia chứ?
Marco bắt đầu giật ổ khóa của một trong những cái lồng. Ổ khóa bung ra, cánh cửa bật mở. Marco có một động tác rất người để trấn an họ: nó hơi khom mình rồi lấy ngón tay ngoắc ngoắc họ như muốn bảo: ra ngoài đi!
Tom là người đầu tiên lao ra. Trông anh sợ sệt, giận dữ nhưng quả quyết. Tôi định gởi đến anh một thông điệp bằng ý nghĩ để báo cho anh biết tôi là ai, nhưng giọng Rachel chợt vang trong đầu tôi.
“Jake! Coi kìa! Cassie...”
Cassie đã ở gần rìa cầu nhập. Hai tên gác Hork-Bajir và Taxxon vẫn đang lúi cúi làm nhiệm vụ. Lúc này, một người khác đang bị đè dí đầu vào vũng Yeerk.
“Cassie sẽ là người kế tiếp đó!” tôi hét lên.
“Đừng lo,” Marco nói. “Bọn tớ sẽ chăm sóc anh Tom cho cậu. Đi đi. Lẹ đi, chúng hại Cassie bây giờ!”
Tôi chỉ do dự có đúng một giây, dù vạn suy nghĩ thoáng qua đầu.
Sau này, tôi vẫn nghĩ về cái khoảnh khắc đó. Nghĩ: Biết đâu...? Có thể...? Nếu như...?
Tôi phóng vụt tới. Tôi phải cứu bạn ấy ngay!
Hai tên Hork-Bajir trên cầu bắt đầu tóm lấy tay Cassie.
“Khôôông!” Nó hét lớn.
Tôi xả hết tốc độ. Tôi nhảy qua đầu bọn Taxxon. Tôi luồn lách qua bọn Hork-Bajir. Tôi hầu như đang bay.
Nhưng tôi không thực sự bay, hay nói đúng hơn là không bay được theo kiểu của Tobias.
Tôi thấy Tobias tít tắp trên cao. Nó đang lao thẳng xuống như một viên đạn đại bác, các vuốt giương ra trước.
Tobias lao bổ xuống tên Hork-Bajir đầu tiên ở tốc độ 80 cây số/giờ. Nó vọt lên trở lại, để lại phía dưới gã Hork-Bajir đang bưng chặt một đám nhầy nhụa, nơi trước đó một giây còn là con mắt hắn.
Cassie chỉ cần có thế. Nó vùng chạy khỏi cái cầu.
Rốt cuộc thì tôi cũng đến nơi và bắt tay vào việc “chăm sóc” tên Hork-Bajir còn lại.
“Biến hình đi!” tôi hét gọi Cassie. “Biến hình rồi trở về cầu thang!”
Cassie ngoái lại dòng người và Hork-Bajir đang xếp hàng sau lưng nó. “Chạy đi! Mọi người chạy hết đi!”
Họ lao chạy tán loạn. Cassie hòa mình vào đám đông hoảng sợ đó. Chỉ một lát sau, một chiếc bờm đen đã xuất hiện ngang vai của đám đông. Cassie đã trở thành một con ngựa và đang phi nước đại về phía cầu thang.
Tôi phóng theo nó, chạy bọc quanh vũng Yeerk để nhập bọn với Marco, Rachel, Tom và đám đông vừa được giải thoát khỏi lồng.
Bọn Mượn xác đã kịp tổ chức lại. Một đám Taxxon đang trườn ra để chặn Cassie và tôi. Cả bọn Taxxon và Hork-Bajir giờ đây đều có mang vũ khí.
“Phóng qua!” tôi bảo Cassie khi hai đứa đến gần hàng rào chắn của bọn Taxxon.
“Phóng qua!” nó hét ngược lại.
Tôi tung mình vọt lên. Cassie bật nhảy. Bọn Taxxon đứng chết trân. Từ tay chúng phát ra những tia Nghiệt, nhưng quá muộn. Tia sáng xé không khí phía sau hai đứa tôi, nhưng bọn tôi đã thoát ra rồi.
Tôi thấy thân hình đồ sộ màu xám của Rachel ngay phía trước. Cầu thang chỉ gần đâu đây. Tôi thấy Marco và Tom.
Bọn tôi sắp thành công rồi!
Nhưng ngay lúc đó, hắn thong thả bước ra từ một đám Hork-Bajir.
Trong thân hình Andalite, trông hắn như vô hại. Một sinh vật nửa hươu nửa người trông hiền hòa với bộ lông xanh xanh và những con mắt bổ sung trên các cuống ngộ ngộ.
Visser Ba không có vẻ gì đáng sợ. Khác hẳn đám Hork-Bajir, Taxxon và ngay cả các con thú Trái Đất, vốn là bọn tôi.
Nhưng Visser Ba có một cơ thể Andalite và có quyền năng biến hình của người Andalite. Hắn đã từng chu du khắp vũ trụ để lấy mẫu gien của những con quái thú khủng khiếp chưa từng thấy trên Trái Đất.
Một tên Taxxon trườn tới cạnh Visser Ba và tỉ tê nói gì đó. Đó là một âm thanh quái dị, nửa như tiếng gió rít “Ssssweer trrreesswew eeeesstrew”.
Visser Ba không nói gì. Hắn chỉ nhìn vào tôi qua những cái rãnh thẳng đứng, vốn là những con mắt của hắn.
“Thằng ngốc Taxxon này nói với ta rằng các ngươi là thú hoang,” Visser Ba nói.
“Hắn thắc mắc liệu anh em nhà hắn có xơi tái các ngươi được không.” Visser Ba cười gằn. “Nhưng ta biết các ngươi không phải là thú. Ta biết các ngươi là ai. Thì ra bọn Andalite các ngươi chưa chết hết khi ta đốt con tàu.”
Phải mất vài giây tôi mới hiểu ra. Dĩ nhiên rồi! Hắn tưởng bọn tôi là người Andalite. Hắn biết bọn tôi biến hình chứ không phải thú thật. Và hắn cũng biết rằng chỉ có người Andalite mới làm chủ được công nghệ biến hình.
“Khá khen cho các ngươi đã mò được tới tận đây. Nhưng uổng công thôi. Bởi vì, thưa chư vị chiến binh Andalite dũng cảm, đã đến lúc rồi. Đã đến lúc các ngươi tận số rồi.”
Hắn bắt đầu biến hình.
“Ta đã thu thập được cái cơ thể này từ vệ tinh thứ tư của hành tinh thứ hai quanh một ngôi sao chết. Các ngươi thích xem không?”
Tôi nhận ra mình đã lạc quan quá sớm.
Bọn tôi khó mà thành công.
CHƯƠNG 26
Từ cơ thể Andalite của Visser Ba, con quái thú đó lớn dần lên. Cao như một thân cây, vượt qua cả Rachel. Tám cái chân đồ sộ. Tám cái tay dài và mảnh khảnh, mỗi tay kết thúc bằng ba cái vuốt. Và ở các chót tay mọc ra những cái đầu.
Đầu, rất nhiều đầu. Cả thảy tám cái. Con quái này chắc bị ám ảnh bởi số tám.
Ngay cả bọn mượn xác Hork-Bajir cũng lùi lại. Ngay cả chúng cũng không dám ở gần Visser Ba khi hắn biến hình.
Nhưng bọn Taxxon thì sáp tới, xúm xít xung quanh tên đầu lĩnh của chúng như một lũ chó đói đang chờ món ăn thừa.
Tôi sững người vì khiếp sợ. Ngay phần cọp trong tôi cũng lúng túng, lo âu.
Tôi đã tưởng rằng với các cơ thể biến hình, bọn tôi có thể đối phó với bất cứ ai. Nhưng với con quái này thì vô phương chống đỡ... và vô phương sống sót.
“Chạy đi!” tôi hét lên với mấy đứa kia. “Lên cầu thang!”
Cassie lấy mõm hích nhẹ hai người trong lồng rồi cúi thấp đầu xuống. Họ hiểu ngay nó muốn nói gì liền vội leo lên lưng nó. Thế rồi nó phi thật nhanh về hướng cầu thang.
“Được, cứ chạy đi,” Vasser Ba cười vang. “Như thế sẽ làm cuộc săn thêm thú vị.”
Và rồi hắn ra đòn.
Từ một trong tám cái đầu, một quả cầu lửa xoáy tít phụt ra như tên lửa.
Nó rít lên trong không khí và giáng xuống lưng một trong hai phụ nữ cưỡi trên Cassie.
“Áááá!” Bà ta ngã vật xuống, lăn lông lốc để cố dập tắt ngọn lửa. Cassie tiếp tục chạy với người còn lại trên lưng. Nó đã đến được chân thang.
“Luyện bắn bia!” Visser Ba cười khanh khách. Lần lượt, từng cái đầu của hắn phụt hết quả cầu lửa này đến quả cầu lửa khác.
Một quả sạt qua vai tôi. Một quả trúng vai Rachel khiến nó hét toáng lên trong đầu tôi và rống lên đầy khiếp hãi.
Không gian tràn ngập ánh lửa.
“Phải thoát khỏi đây ngay!” Marco la lớn.
“Đúng vậy, chạy đi! Chạy ra cầu thang đi!” tôi lặp lại. “Rachel! Mau lên! Mở đường đi chớ!”
Cả đám bọn tôi lao bổ ra cầu thang, nhưng bọn Taxxon đã vây chặt xung quanh. Bất cứ ai chạy thoát khỏi Visser Ba lập tức được bọn Taxxon tiếp đón ngay.
Qua khóe mắt, tôi thấy Tom. Tom quơ nắm đấm chọi lại hai tên Taxxon đang vây lấy anh. Tom chẳng làm chúng hề hấn gì, nhưng anh đã chiến đấu một cách dũng cảm.
Rachel lao tới, xéo lên một tên Taxxon, đè bẹp hắn dưới những chiếc chân bự bằng cả thân cây. Marco đang dùng hai tay xiết chặt tên Taxxon thứ hai và vặn thật mạnh cho đến khi hắn bị bứt làm đôi.
Rachel đã chạy được đến chân thang và dừng lại, lúng túng. Cơ thể voi có nhiều cái thuận lợi, song để leo thang thì thật vô dụng.
“Hoàn hình đi!” tôi thúc Rachel.
Gần như liền sau đó, cơ thể nó bắt đầu thu nhỏ. Nhưng thời gian đã kíp lắm rồi, không thể đợi hoàn hình xong hết cả. Cái cơ thể nửa người nửa voi, nửa hồng nửa xám của Rachel cuống quýt leo lên những nấc thang đầu tiên bằng những cái cẳng quái đản chưa hẳn ra tay chân, cùng với cái vòi đang co rút lại. Đó quả là một cảnh tượng chẳng đẹp mắt chút nào.
Cả đám tiếp tục chạy. Nhưng vô phương.
Khi mấy đứa tôi leo được vài chục nấc, cạnh bọn tôi chỉ còn vài mống người và hai cư dân Hork-Bajir đào thoát. Số khác đều bị bắt trở lại hoặc bị thiêu chết.
Một quả cầu lửa nổ ngay dưới chân tôi. Tôi phát ra những tiếng gầm gừ. Nhưng cả bọn vẫn tiếp tục vừa đánh vừa chạy.
Lên được chừng ba chục mét thì hai cư dân Hork-Bajir kia bị những quả cầu lửa của gã Visser Ba giáng trúng. Cơ thể họ bốc lửa phừng phừng khi rơi xuống.
Gã Visser dợm bước lên thang. Chỉ một mình hắn. Nhưng hắn to xác đến mức phải chật vật lắm mới đứng được trên thang. Tôi biết rằng bọn tôi chỉ cần chạy đến chỗ các bức tường thu hẹp lại hai bên thang là sẽ thoát khỏi Visser Ba. Ngước lên, tôi thấy Cassie đã hầu như ở vị trí an toàn với một người cưỡi trên lưng nó.
Đám bọn tôi còn lại, gồm Tom và lèo tèo vài người đào thoát khác, đang dính chùm với nhau.
Visser Ba bắt đầu chặn đường rút của bọn tôi bằng cách phóng lửa lên phần trên cầu thang. Kẹt cứng rồi! Đằng trước là lửa, còn đằng sau là Visser Ba đang tiến tới.
“Không!” tôi nghe thấy một giọng nói quen thuộc. “Đồ thối tha tởm lợm! Lần này bọn tao không chịu thua mày đâu!”
Đó là Tom.
Một mình anh lao vào Visser Ba, chẳng có vũ khí nào ngoài nắm đấm.
Một trong tám cánh tay của Visser Ba chụp tới anh.
“Tom!” tôi hét lớn. Cả cái thân xác cọp của tôi gầm lên thống thiết. Nhưng âm thanh đó chìm nghỉm trong tiếng người kêu khóc và tiếng phì phò của bọn Taxxon.
Tôi thấy Tom lảo đảo sau cú giáng của gã Visser.
Tôi thấy anh té từ rìa thang xuống.
Tôi hầu như mất trí.
Thoắt cái tôi đã cưỡi trên Visser Ba trước cả khi tôi kịp nhận biết, cắm phập các móng vuốt của mình vào da thịt hắn, vặn trẹo một trong tám cái đầu đáng tởm.
Con cọp trong tôi biết phải làm gì. Tôi cắm ngập răng vào cổ hắn, siết chặt cái hàm cực khỏe của mình, và nhay thật mạnh.
Một cái đầu khác quay lại, phóng một quả cầu lửa về phía tôi. Tôi né được quả đầu. Quả thứ hai làm nám lông mạn sườn tôi. Tôi nhảy thoát.
Visser Ba gầm lên vì đau đớn. Tôi gầm lên vì căm thù.
Và cả đám bọn tôi ù té chạy, chạy, chạy riết lên cầu thang... cùng với hàng trăm cơn ác mộng khủng khiếp bám theo sau.
CHƯƠNG 27
Chúng tôi chạy. Kiệt quệ, cháy nám, kinh hoàng... Chạy!
Visser Ba đã mắc phải một sai lầm. Trong cơ thể biến hình, hắn quá cồng kềnh nên không thể tiếp tục rượt bọn tôi trên các nấc thang.
Tôi nghe gã Visser hét với theo khi chúng tôi rốt cuộc đã chạy thoát được. “Tao sẽ giết hết lũ Andalite chúng mày. Cứ chạy đi, chẳng nhằm nhò gì đâu! Rồi tao cũng sẽ giết hết cả lũ!”
Có nhằm nhò đó chớ, tôi nghĩ. Bọn tôi chưa tiêu diệt được Visser Ba, nhưng bọn tôi, những kẻ hóa thú đã sống sót thoát khỏi tay hắn.
Rốt cuộc bọn tôi chỉ cứu được mỗi một người - đó là người phụ nữ cưỡi trên lưng Cassie, thoát ra khỏi cái hốc địa ngục ấy.
Cassie không việc gì cả. Gã cảnh sát bắt giữ Cassie là tên Mượn xác duy nhất biết tên tuổi, nhà cửa của nó, cũng như việc nó dò xét nhóm Chia Sẻ. Nhưng Cassie lại bảo bọn tôi khỏi phải lo về hắn nữa. Nó không muốn giải thích chuyện gì đã xảy ra cho gã kia.
Về phần Tom... anh của tôi.
Tom vẫn chưa được giải thoát.
Tối hôm đó, tôi đang nằm trên giường, run rẩy, thút thít do dư âm của nỗi khiếp hãi, thì nghe tiếng Tom trở về, rất muộn.
Tom không hề biết tôi là con cọp. Tom không hề biết tôi đã suýt cứu được anh ấy. Tom lại trở thành một kẻ bị Mượn xác. Một tên Yeerk đã lại chui vào đầu anh.
Tôi, Cassie, Marco và Rachel đã leo hết các nấc thang đó, và hành lang trường giờ đây với tụi tôi không còn như xưa nữa.
Còn Tobias? Nó cũng đã thoát được.
Tôi bị đánh thức khỏi giấc ngủ sâu bởi tiếng cánh chim vỗ nhè nhẹ lên cửa sổ vào lúc trời chưa sáng.
Tôi mở cửa sổ và Tobias bay vào.
“Cậu thoát rồi hả?” tôi mừng rỡ nói. “Đồ quỷ, cậu làm tớ lo muốn chết. Tớ cứ tưởng cậu còn kẹt ở trỏng. Ý tớ nói, cậu hẳn đã tìm được nơi nào đó trong động để trốn tạm, cứ lo cậu hoàn hình lại và bị tóm. Gặp lại cậu tớ mừng quá.”
“Tớ cũng mừng gặp lại cậu, Jake ạ,” nó nói. “Mấy đứa kia sao rồi?”
“Sống sót cả,” tôi đáp.“Sống được là may lắm rồi.”
“Ừ, đó là điều quan trọng nhất.”
“Thôi nào, Tobias,” tôinói. “Hoàn hình lại đi. Cậu có thể ở lại đây. Tớ sẽ nhường giường cho cậu. Tớ mệt quá rồi, ngủ đâu chả được.”
Nó nín thinh. Trong thâm tâm, tôi đã đoán biết vì sao. Có điều là tôi không dám thừa nhận ý nghĩ đó.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tạiwww.gacsach.com- gác nhỏ cho người yêu sách.]
“Nào, Tobias,” tôi giục tiếp. “Hoàn hình đi chứ!”
“Jake à...”
“Hiện lại thành người đi, ngốc ạ. Và tối nay đừng có bay lung tung nữa đấy.”
“Tớ nấp trong hang một lúc lâu,” nó nói. “Chúng không trông thấy tớ. Nhưng tớ phải làm sao đó để tiếp tục khuất mắt chúng... Jake à... Việc này mất nhiều thời gian. Quá lâu... Hơn hai tiếng đồng hồ.”
Tôi trừng trừng nhìn nó. Nhìn cặp mắt sắc lẻm của nó, cái mỏ cong và những chiếc vuốt bén nhọn. Tôi nhìn cặp cánh rộng và khỏe giúp cho nó bay cao.
“Tớ nghĩ từ đây tớ cứ phải thế này mãi,” Tobias nói.
Tôi biết nước mắt đang tuôn tràn trên má, nhưng cứ mặc kệ.
“Thôi mà Jake. Cậu vừa mới nói sống sót được là may lắm rồi.”
Tôi bước lại cửa sổ, ngước nhìn các vì sao. Đâu đó ở trên ấy, quanh một trong những ngôi sao lạnh giá lấp lánh kia, là thế giới quê hương của ông hoàng Andalite. Đâu đó ở trên ấy còn le lói một chút tia hi vọng.
“Họ sẽ đến,” Tobias nói. “Người Andalite sẽ đến. Và đến lúc đó...”
Tôi gật đầu, đưa tay gạt nước mắt.“Ừ,” tôi nói. “Trong khi chờ đợi, bọn mình sẽ chiến đấu hết mình.”
GIỚI THIỆU TẬP SAU
“Những bước chân ngày một dồn dập. Những giọng nói vang như sấm đinh tai... Chúngđang bao vây, cố bắt tôi.
Chợt một cái bóng trùm lên người tôi. Nó như cái vung khổng lồ lao xuống tôi. Một nỗi khiếp đảm chưa từng trải qua làm tôi co rúm. Cái bóng chụp lấy tôi. Tuyệt vọng, tôi hét lên...”
Mời các bạn đón đọc tập 2: NGƯỜI KHÁCH LẠ
HẾT TẬP 1
Thực hiện bởi
nhóm Biên tập viên Gác Sách:
Sienna – Du Ca – Mint
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)