Hãy biến tôi thành Ma Cà Rồng - Chương 03 + 04 + 05
Phần 2: Mùi máu
Bạn không có quyền lựa chọn đến với thế giới này hay không nhưng bạn có quyền lựa chọn sẽ trở thành gì trong tương lai của bạn. Còn tôi, tôi đến với thế giới này như một sự hiển nhiên phải thế và tương lai tôi cũng được sắp đặt sẵn. Trở thành vua của thế giới bóng đêm. Dù muốn hay không tôi vẫn phải làm.
Giới thiện nhân vật
Dragon, mãi mãi trong hình dáng ngoài hai mươi. Mái tóc đỏ rực và bồng bềnh như ngọn lửa đang uốn lợn. Đôi mắt đỏ như than đang cháy. Cơ thể mảnh mai nhưng mang trong mình sức mạnh đáng sợ. Anh ta chính là đứa con của rồng.
Chương 03: Bắt đầu từ một mùi máu quen.
Tôi ngồi bật dậy trên giường. Một mùi máu quen thuộc làm tôi tỉnh giấc. Mùi máu đã biến mất từ hai ngàn năm trước nay đã xuất hiện. Đó là mùi máu của một kẻ thuộc tộc ma cà rồng. Hắn là một kẻ rất đáng sợ. Đáng sợ đến nỗi cả địa ngục cũng không tiếp nhận hắn. Là kẻ mà hội đồng thế giới bóng đêm lo sợ nhất. Tham vọng của hắn có thể nhấn chìm tất cả mọi thứ. Hắn muốn trở thành vua thế giới bóng đêm.
Tôi nhận ra vì mỗi ma cà rồng đều có một mùi máu riêng hơn nữa mùi máu của hắn là dễ nhận ra nhất vì trong đó có lẫn máu của kẻ biến hình. Điều kỳ lạ là hắn đã giấu mùi máu của mình rất lâu nhưng tại sao bây giờ lại để lộ ra? Hắn đã mạnh đến mức không cần chạy trốn rồi sao?
Tôi thật không hiểu tại sao lại có người ham muốn cái địa vị này trong khi tôi chán ngấy đến tận cổ nhưng không thể trao cho ai làm giùm.
Tôi bước xuống giường, choàng vội chiếc choàng màu đỏ. Ra khỏi phòng đã thấy ngay một người đang ngồi khoanh chân lơ lửng trên không, cách mặt đất 1m. Hắn trùm áo choàng đen kín đầu, nhìn sâu vào trong cái mũ trùm đầu chỉ là một màu đen bí ẩn. Đó chính là phù thuỷ Oma, là thuộc hạ thân cận của tôi. Từ khi có tôi thì cũng có hắn nhưng tôi vẫn chưa một lần nhìn thấy khuôn mặt của hắn hay thấy bất cứ cái tay cái chân nào của hắn. Bản thân là phù thuỷ và là linh hồn, bấy nhiêu thôi hắn cũng đủ doạ người rồi. Có cần tỏ vẻ bí ẩn như vậy không?
- Hội đồng đang đến tìm ngài. Họ đã cảm nhận được mùi máu của hắn. – Từ khoảng không đen tối trong cái mũ trùm đầu của Oma vang lên một giọng nói. Giọng nói của Oma luôn như vọng về từ một cõi xa xôi và u ám nào đó dù Oma đang ở ngay trước mặt tôi.
- Ta biết. – Tôi nói bằng giọng uy nghiêm nhất có thể. Địa vị của tôi buộc tôi phải tỏ ra uy quyền.
Một giờ sau hội đồng bóng đêm có mặt, kể cả tộc trưởng tộc ma cà rồng biển. Cô ta là người cá duy nhất có thể đặt chân lên bờ vì trong người cô ta có viên ngọc của biển. Tộc trưởng của tộc phù thuỷ không có trong hội đồng bóng đêm. Bà ta là phù thuỷ tối cao và bà ta luôn ở khu rừng linh hồn, không bao giờ rời khỏi đó nửa bước. Hơn nữa phù thuỷ không can thiệp vào việc của thế giới bóng đêm. Dù thuộc thế giới bóng đêm nhưng bọn họ hoàn toàn độc lập. Vì là linh hồn nên không ai có thể làm gì họ. Tôi là người duy nhất có thể giết chết một phù thuỷ bằng lửa rồng. Vì vậy họ phục tùng tôi. Phục tùng một Dragon. – đứa con của rồng chứ không phải Dragon. – vua của thế giới bóng đêm.
Tất cả đang ngồi tại cái bàn dài trong sảnh đợi tôi. Khi tôi đến thì bọn họ đứng lên hành lễ với tôi.
Tộc trưởng ma cà rồng đứng bên tay trái tôi, anh ta là một người có diện mạo thanh tân. Vầng trán cao và sáng ngời vẻ tinh anh. Đôi mắt anh ta màu máu ngả sang đen. Làn da trắng và mịn như bột mì. Dáng người anh ta rất mảnh mai, nếu không biết thì ai cũng nghĩ anh ta là một chàng thư sinh trói gà không chặt. Nhìn anh ta chỉ mới hai ba. – hai tư tuổi. Anh ta tên Rainbow.
Bên tay trái tôi là tộc trưởng ma cà rồng biển. Cô ta rất đẹp, một vẻ đẹp nguy hiểm. Mái tóc mềm mại như tảo biển uốn lượn gợn sóng ôm lấy gương mặt thon thả. Đôi mắt xanh thẳm và sâu như đại dương bao la. Nhìn cô ta chỉ mới hai mươi. Cô ta tên Mari.
Bên cạnh tộc trưởng ma cà rồng biển là tộc trưởng kẻ biến hình trong hình dạng một thằng bé hơn mười tuổi, tên Felix. Gương mặt bầu bình. Đôi mắt tinh anh và sắc xảo.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế ở đầu bàn và giơ tay ra hiệu cho bọn họ ngồi xuống.
- Ta nghĩ các người cũng đã cảm nhận được mùi máu của hắn. – Tôi nói.
- Khoảng một giờ trước thưa ngài. – Rainbow cung kính.
- Hắn đã bí mật hút máu rất nhiều người của tộc tôi. – Felix lo lắng.
- Tôi tự hỏi tại sao hắn lại để lộ mùi máu của mình. Phải chăng hắn đã đủ mạnh để đối đầu với ngài? – Mari nhìn tôi bằng đôi mắt xâu thẳm của cô ta.
- Đừng nhìn ta bằng đôi mắt ấy! Dù cô không thể hút linh hồn và tuổi trẻ của ta nhưng không có nghĩa đôi mắt của cô không hút hồn ta. Nó đẹp đến nỗi đủ nhấn chìm ta đấy. – Tôi nói và trên mặt Mari xuất hiện một nụ cười. Một nụ cười quý phái và kín đáo. Hai khoé miệng chỉ khẽ nhướn lên tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Phải, tôi là người duy nhất có thể trả lời câu hỏi của người cá mà không bị hút mất linh hồn và tuổi trẻ.
- Mà khoan, cô vừa nói gì nhỉ? Hắn muốn đối đầu với ta sao? – Tôi nhướn mày nhìn Mari.
- Phải thưa ngài. Ai cũng biết hắn luôn muốn đối đầu với ngài và trở thành vua thế giới bóng đêm. – Mari nói và nghiêng đầu nhìn tôi.
- Không, không! Hắn muốn trở thành vua của thế giới bóng đêm chứ không phải muốn đối đầu với ta. – Tôi nhướn cao hai hàng lông mày, vừa nói vừa khua những ngón tay vào không trung.
- Dù như thế nào thì hắn cũng nhắm vào thế giới của chúng ta. – Rainbow khẳng định.
- Thế giới của các người, chứ không phải thế giới của ta. – Tôi chau mày, nhún vai.
- Nhưng ngài là vua của chúng tôi. Ngài có nghĩ mình nên có trách nhiệm với thế giới bóng đêm hơn không? – Felix bắt bẻ.
- Ngươi đang làm ta cảm thấy mình giống người hầu của các ngươi hơn là vua đấy. Ta sinh ra ở một nơi không có bóng tối và phải trở thành vua của các ngươi, những kẻ chỉ sống trong bóng tối. – Tôi gằn giọng.
- Xin ngài bớt giận! Đó là định mệnh thưa ngài, đứa con của rồng sẽ trở thành vua thế giới bóng đêm. – Rainbow thuyết phục.
- Vì không thể không làm nên thay vì kêu ca thì hãy làm tốt sẽ hay hơn thưa đức vua. – Felix cung kính.
- Đó chính là vấn đề. Ta luôn tự hỏi tại sao ta không thể không làm? Nếu ta không làm thì điều gì sẽ xảy ra? – Tôi vặn lại.
- Ngài muốn bỏ chúng tôi sao? Ngay trong lúc này, khi Olia trở lại thì ngài muốn bỏ chúng tôi sao? – Mari giận dữ, đôi mắt cô ta gợn bọt trắng như biển đang gào thét.
- Bình tĩnh nào quý cô xinh đẹp! Điều gì làm các người lo lắng đến vậy? – Tôi đảo mắt nhìn tất cả tộc trưởng.
- Hắn điên cuồng tìm kiếm và uống máu của người tộc chúng tôi vì hắn nhắm đến đảo rồng. Truyền thuyết nói rằng kẻ uống máu rồng sẽ có sức mạnh ngang với đứa con của rồng. Nếu như vậy thế giới bóng đêm sẽ gặp nguy hiểm và cả ngài cũng vậy. – Felix mất bình tĩnh.
- Đó chỉ là truyền thuyết. Hơn nữa đến đảo rồng phải đi qua hải phận của người cá. Quý cô Mari đây và những người trong tộc hoàn toàn dư khả năng hút linh hồn hắn. Thế là xong. Đâu có gì đáng lo. – Tôi nghiêng đầu nhìn Mary.
- Hắn đủ thông minh để không bị người cá hút linh hồn. – Rainbow khẳng định.
- Xin ngài hãy ra tay ngay. – Felix yêu cầu.
- Nếu để thế giới bóng đêm rơi vào tay hắn, không biết hắn sẽ làm gì. Hắn là một kẻ khó đoán và xảo quyệt. – Rainbow gằn giọng.
- Tại sao các người không nghĩ đây là cái bẫy. Như các người nói thì hắn rất xảo quyệt, ta không nghĩ một người như thế lại sơ xuất để lộ mùi máu của mình.
- Vậy xin ngài hãy đi xác nhận điều đó! – Felix yêu cầu. Giọng nói không giống như đang nhờ vả.
- Tại sao ta phải đi? Hãy đưa ra lí do thuyết phục ta xem. – Tôi trừng mắt. Đám người này làm tôi rất giận. Bọn họ gọi tôi là vua nhưng lại xem tôi như đầy tớ.
- Vì ngài là người duy nhất có thể giết hắn. Tôi không thể giết người cùng tộc. Mari không thể hút linh hồn khi ở trên cạn còn Felix thì không có khả năng giết Olia. – Rainbow nói.
- Vì chúng tôi cần ngài. – Mari dùng đôi mắt đẹp của mình nhìn tôi. Cô ta mong với sắc đẹp và đôi mắt quyến rũ của mình cô ta có thể sai khiến tôi.
- Vì ngài là vua của thế giới bóng đêm. Một vị vua thì sẽ làm mọi giá để bảo vệ vương quốc của mình. – Felix khẳng định.
Tôi đoán là mình không thể bình tĩnh hơn được nữa. Bằng chứng là hai bàn tay tôi bắt đầu sáng lên màu lửa. Tất cả bọn họ thấy thế đều im bặt.
- Vua là cách các người dùng để gọi một kẻ đầy tớ mà các người rất cần thiết? Ta chưa bao giờ muốn làm vua thế giới bóng đêm cả. - Tôi nói rồi bỏ về phòng. Nếu còn ở thêm chút nữa tôi sợ mình sẽ không đủ bình tĩnh để không giết họ.
Chương 04
Người không thể chết
- Xin ngài hãy bình tĩnh lại! – Giọng nói xa xăm của Oma vang lên. Hắn đang lơ lửng ngay phía cuối giường tôi.
- Ngươi sẽ chết nếu không làm người khác giật mình sao? – Tôi ngồi bật dậy cau có nhìn Oma. Oma luôn làm tôi giật mình với cái kiểu thoát ẩn thoát hiện của hắn.
- Xin thứ lỗi cho tôi thưa đức vua! Hội đồng đã ra về rồi thưa ngài. – Oma cung kính nhưng giọng nói thì vẫn xa xăm lạnh lẽo.
- Ta biết. Họ kêu ngươi đến đây thuyết phục ta à? – Tôi nhìn Oma vẻ nghi hoặc.
- Không ai có thể sai khiến một phù thuỷ trừ con của rồng. – Oma khẳng định.
- Vậy ngươi đến đây làm gì? Hãy đi ra ngoài và đừng nhắc với ta chuyện cứu thế giới bóng đêm. – Tôi ra lệnh.
- Ngài hoàn toàn khác với ngài trước đây.
- Đó không phải là ta. – Tôi gắt.
- Đó chính là ngài. Con của rồng chỉ có một nhưng được sinh ra nhiều lần. – Oma.
- Được sinh ra nhiều lần chỉ để làm vua thế giới bóng đêm. Không có lấy một quyền lựa chọn cho riêng mình. – Tôi cười mỉa mai. Thật chua chát làm sao!
- Sức mạnh của ngài là thứ tất cả những người trong thế giới bóng đêm này khao khát. Người trong thế giới bóng đêm bất tử nhưng vẫn có thể bị giết chết. Còn ngài, không ai có thể giết chết con của rồng. – Oma phân tích.
- Đó chính là điều tồi tệ đấy. Không thể chết mà phải tồn tại mãi mãi. – Tôi thở dài.
- Cái chết là điều rất đáng sợ. Con người và ngay cả những người trong thế giới bóng đêm đều rất sợ chết vì họ không biết đằng sau cái chết là điều gì. Ngài không phải đối đầu với nỗi sợ của toàn nhân loại, ngài nên vui vì điều đó.
- Ngươi có biết điều tồi tệ nhất khi trở thành cuối cùng của một điều gì đó là gì không? Đó là chẳng còn điều gì xót lại ngoài ngươi. Sinh- lão- bệnh- tử là quy luật của tự nhiên. Những kẻ tồn tại như ta và người là những điều trái với tự nhiên. Ta thà sống một ngày còn hơn vĩnh viễn chỉ có thể tồn tại.
- Ngài không nên phiền lòng về điều mình không thể thay đổi. Không ai lo lắng mà đời dài thêm một gang. – Oma tỏ ra thâm thuý.
- Ta đã bất tử rồi, còn cần đời dài thêm một gang sao? Đừng lấy kinh thánh ra nói với ta! Đó là sự mỉa mai chua chát nhất đối với những kẻ tồn tại mà không theo sự sắp đặt của thượng đế. - Tôi nhướn mày.
- Vậy ngài có thể làm được gì khác sao? – Câu nói của Oma giống một câu khẳng định hơn là một câu hỏi.
- Người không cần nhắc ta về sự bất lực của ta. – Tôi ngao ngán.
- Những người trong thế giới bóng đêm còn bất lực hơn ngài. Họ đang rất hoang mang.
- Vì thế nên ta phải làm đầy tớ cho họ sao? – Tôi nổi giận. Nhắc đến đám người đó là tôi thấy bực mình.
- Chính ngài tự xem mình là đầy tớ.
- Vậy còn cái nghĩa nào khác cho ta hiểu à? Bọn chúng làm như bổn phận của ta là phải bảo vệ bọn chúng.
- Bọn họ cần ngài chứ không phải đang lợi dụng ngài. Ngài sẽ thế nào khi tự mình không thể bảo vệ chính mình mà phải dựa vào người khác?
- Cũng vậy cả thôi. Chẳng có gì khác nhau cả.
- Xin ngài đừng đánh tráo khái niệm như thế!
- Ta không cần biết. Ta không muốn tiếp tục là vua thế giới bóng đêm thêm chút nào nữa. Ta muốn làm một con người bình thường.
- Muốn trở thành gì và có thể trở thành gì là hai điều khác nhau rất xa. – Oma nói. Xung quanh Oma xuất hiện một vầng sáng màu đen lạnh lẽo và rồi hắn biến mất như chưa từng có mặt trong phòng tôi.
Tôi đang tức giận thật sự. Khốn nạn là những điều Oma nói đều đúng. Muốn trở thành gì và có thể trở thành gì là hai điều khác nhau rất xa. Nó càng xa hơn khi dùng để nói về tôi.
Tôi tồn tại là vì thế giới bóng đêm cần một vị vua. Tôi nổi giận vì tôi không cam tâm nhưng tôi biết tôi không thể không làm. Có đôi lúc cuộc sống đưa ra cho ta những sự lựa chọn chỉ để trêu máu ta mà thôi vì nó hoàn toàn không cho ta quyền lựa chọn.
Phần 3: Trong thành phố có kẻ giết người hàng loạt
Chương 05: Khúc dạo đầu của sự trả thù
Tôi từ từ mở mắt ra. Hôm nay là ngày tôi có thể nhìn thấy trở lại. Suốt một tuần qua tôi đã sống như một người mù, chỉ có thể nhìn thấy một màu đỏ của máu và cứ năm tiếng đồng hồ cơn đau lại phát một lần và càng về sau cơn đau càng mạnh hơn. Nhưng tôi nghĩ điều đó hoàn toàn xứng đáng, đêm nay tôi có thể trả thù. Những kẻ đã làm hại tôi sẽ phải trả một cái giá đích đáng.
Tôi đứng trước gương nhìn mình. Hai mà tôi dính be bét máu. Đó là máu từ mắt tôi chảy ra. Da tôi trắng và mịn hơn rất nhiều. Bây giờ tôi có thể nhìn, nghe và ngửi rất rõ. Một con mèo đang đứng bên khung cửa sổ để mở. Tôi có thể thấy từng huyết mạch căng phồng đang chạy trong người nó. Nghe thấy tiếng trái tim nó đang đập và ngửi thấy mùi máu ngai ngái của nó. Máu con mèo ấy không thơm bằng máu người. Suốt một tuần nằm một chỗ tôi đã uống những túi máu của Olia lấy từ bệnh viện. Khi còn là con người tôi ghét mùi máu bao nhiêu thì bây giờ tôi thích cái mùi thơm của nó bấy nhiêu. Tuy nhiên có một điều gì đó không thoả mãn trong tôi. Tôi có thể hết khát nhưng một sức mạnh vô hình nào đó thôi thúc tôi, tôi muốn được vờn con mồi như mèo vờn chuột và cuối cùng khi con mồi thấm mệt tôi sẽ cắn một cái vừa vặn vào huyết mạch thơm ngon nơi cổ nó và hút cạn dòng máu ấm nóng trong người nó.
Có một điều tôi luôn muốn thử. Trong suốt một tuần nằm một chỗ, tôi đã rất háo hứa khi nghĩ về nó. Tôi phóng vụt đến bên cửa sổ và bắt lấy con mèo. Quả nhiên tôi rất nhanh. Nhanh đến mức nó không kịp nhảy khỏi cửa sổ. Nhưng điều kỳ lạ là nó không cất tiếng kêu cuống cuồng khi bị tôi bắt. Cũng không dãy dụa. Tôi buông tay ra và nó rơi phịch xuống đất. Nó chết rồi, tôi không nghe thấy tiếng tim nó đập nữa. Tôi chỉ nắm hờ thôi mà. Làm thế nào mà chỉ với nhiêu đó sức mà lại bóp chết con mèo? Tôi không nghĩ mình lại mạnh đến vậy.
Olia đã đi từ năm ngày trước. Ông ấy nói phải đi làm nhiệm vụ của nhà vua giao. Theo lời Olia thì có một kẻ muốn đến đảo rồng uống máu rồng để có sức mạnh như vua thế giới bóng đêm. Ông phải đi để bắt tên đó. Olia đã tỏ ra rất áy náy khi không thể ở lại cùng tôi vượt qua những cơn đau trong quá trình biến đổi. Ông ấy là một người tốt! Ông đã rất tử tế với tôi. Ông ấy nói nếu tôi không có nơi để đi thì có thể ở lại nhà ông ấy và ông ấy cũng rất ít khi về nhà nên tôi cứ tự nhiên mà ở như nhà mình. Và còn để lại một số tiền không nhỏ để tôi trang trải cuộc sống. Tôi rất biết ơn Olia và chắc chắn tôi sẽ trả lại số tiền cho ông khi tôi kiếm được việc làm. Sau tất cả những biến cố, ít nhất tôi cũng gặp được một người tốt.
Nhà Olia không lớn nhưng nó rất đẹp. Căn nhà sơn màu xám nhìn rất vừa mắt. Gạch men màu đen bóng có thể soi gương. Phòng khách chính là căn phòng có lò sưởi. Trên trần nhà có một bộ đèn chùm rất lộng lẫy. Nhà bếp đầy đủ tiện nghi dù Olia chẳng bao giờ dùng đến chúng. Trong tủ lạnh còn mấy bọc máu Olia chuẩn bị sẵn cho tôi. Phòng tắm rất rộng, có bồn tắm khá lớn.
Cuối cùng tôi có thể làm được điều mà tôi hằng mong muốn. Nằm ngâm mình trong bồn nước nóng trắng xoá bọt xà phòng và nghe nhạc không lời. Có điều cái ly đỏ sóng sánh trên thành bồn tắm không phải là rượu vang đỏ mà là máu. Nó thơm và ngon hơn rượu vang rất nhiều.
“Một người dân trên đường đến nhà thờ đã phát hiện xác một nam thanh niên nằm trong một con hẻm. Các xương sườn của nạn nhân đều bị gãy vụn ngoài ra trên cổ có vết cắn như rắn cắn. Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy nạn nhân tử vong trong khoảng hai. – ba giờ sáng. Cảnh sát đặt giả thiết rằng nạn nhân bị một con thú tấn công và bị cắn chết. Tuy nhiên giả thiết này còn rất bất hợp lí vì xung quanh nạn nhân không hề có một giọt máu nào rơi quanh hiện trường trong khi người nạn nhân không còn một chút máu nào mà thay vào đó là một chất dịch lạ...”
Đó là phần tin tức buổi sáng mà tôi vừa nghe. Đó chính là tác phẩm của tôi. Thằng đó là một trong bốn thằng đã chà đạp tôi. Khi tôi xuất hiện trong phòng nó, nó còn nghĩ tôi đến tìm nó để vui vẻ một đêm. Nhưng khi nhìn thấy hai cái răng nanh và đôi mắt màu máu của tôi nó sợ đến nỗi không đứng nổi.
Tôi đã rất khoan dung với nó. Tôi đã cho nó thời gian để chạy trốn. Tôi đã ngồi trong phòng nó và ăn hết một cây kẹo mút rồi mới bắt đầu đi tìm. Nhưng không may cho nó là khứu giác của ma cà rồng rất nhạy. Vì thế mà tôi đã tìm ra nó khi nó đang trốn chui trốn nhủi trong một con hẻm như một con chuột đang trốn trong đường cống.
Tôi đã không giết nó ngay mà bẻ từng cái xương sườn của nó. Từng cái một. Âm thanh của những cái xương bị gãy nghe rất vui tai. Và cuối cùng tôi kết thúc cuộc tra tấn bằng một vết cắn ngọt ngào. Cảm giác hút máu từ cổ một người rất kích thích. Không giống cảm giác uống nước bằng ống hút như khi tôi uống máu từ túi máu y tế.
Vừa tận hưởng dòng máu ấm nóng chảy vô miệng và lắng nghe nhịp đập của tim hắn chậm dần, chậm dần từng chút một. Những giọt máu cuối cùng luôn mang hơi hướm của sự luyến tiếc tuy nhiên không hề thiếu cảm giác thoả mãn. Nhưng máu của hắn cũng không được ngon lắm. Nó thuộc nhóm máu A, nhóm máu phổ biến nhất.
Tôi mỉm cười thích thú khi nghĩ lại bản tin mình vừa nghe trong khi ăn sáng. Sáng nay tôi không uống máu. Tôi quyết định ăn thức ăn con người.
Sau khi ăn sáng xong tôi ra khỏi nhà và đi đến trường. Tôi là sinh viên năm hai trường đại học y dược, tôi theo học ngành y tá điều dưỡng hệ cứ nhân. Đây không phải là cái nghề tôi thật sự thích. Tôi chọn nó chỉ là để có cái để học mà thôi.
Ngồi trên xe bus, tôi bị quấy nhiễu vì mùi máu của quá nhiều người pha trộn lại. Cũng may tôi chỉ là ma cà rồng lai. Olia nói ma cà rồng lai có ham muốn hút máu ít hơn ma cà rồng vĩnh viễn nên có thể kiềm chế tốt hơn khi ngửi thấy máu. Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không phát điên lên khi ngửi thấy mùi máu. Hai nắm tay đang giấu trong túi áo khoác của tôi siết chắt lại. Tôi đang cố gắng kiềm chế để hai chiếc răng nanh không bật ra. Có lẽ tôi kích động như vậy là vị trên xe này có người thuộc nhóm máu AB, là nhóm máu thơm nhất và hiếm nhất. Chỉ có khoảng 5% dân số thế giới thuộc nhóm máu này. Tôi hoàn toàn có thể đi theo người sở hữu mùi máu thơm tho đó và uống trọn dòng máu đầy cám dỗ kia. Nếu được uống nó có lẽ cảm giác sẽ rất tuyệt vời. Nhưng tôi không thể vì người sở hữu dòng máu ấy là một đứa trẻ năm tuổi đi cùng mẹ. Làm sao tôi có thể ra tay với một đứa trẻ chứ? Đôi mắt nó nhìn tôi rất ngây ngô và trong sáng. Nó không biết bản thân nó đang gặp nguy hiểm. Một mối nguy hiểm khủng kiếp.
Đứa bé đang đến gần tôi. Thất là một hành động ngu ngốc. Nó muốn chết trong tay tôi lắm sao mà rời khỏi tay mẹ và đến gần tôi.
- Chị bị đau ở đâu à? Nhìn mặt chị lạ lắm. Chị ăn cái này đi! Sẽ hết đau đấy.
Con bé xoè bàn tay nhỏ nhắn ra trước mặt tôi, đưa cho tôi một viên kẹo dâu sữa.
Ôi trời! Khi nó cử động thì mùi máu nồng hơn. Các tế bào trong người tôi đang căng phồng lên vì mùi hương ấy.
Cám ơn trời vì xe bus vừa dừng lại. Tôi đẩy con bé ra và lao nhanh ra khỏi xe dù còn hai trạm nữa mới tới trường học của tôi. Xuống xe rồi tôi còn nghe thấy tiếng những người trong xe phàn nàn vì hành động thô lỗ vừa rồi của tôi. Họ chỉ nhìn thấy cảnh một bé gái bị một đứa không ra gì là tôi xô ngã rồi bỏ đi mà không hề biết điều gì xảy ra nếu tôi không làm vậy. Đúng là một lũ người ngu ngốc! Chỉ thấy những gì trước mắt rồi buông lời phán xét vô tội vạ mà chẳng hiểu sự tình thật sự. Những kẻ càng chứng tỏ mình hiểu biết thì càng là những kẻ chẳng hiểu gì. Đời vẫn vậy!
Tôi đang đi trong hành lang của trường. Trường tôi rất đông học sinh nhưng không có ai có mùi máu đặc biệt. Vì vậy nên tôi vẫn có thể làm chủ được bản thân.
- Hương, cậu đi đâu cả tuần nay vậy? Bọn tớ nhớ cậu lắm biết không?
Tôi nghe có người gọi tên mình thì quay đầu lại. Trong đầu vừa hoang mang vừa vui mừng nhưng rồi hụt hẫng làm sao! Chủ nhân của câu nói vừa rồi là Ngọc Lan, học cùng lớp với tôi và là đứa luôn châm chọc tôi về mẹ tôi. Còn “Hương” mà Lan vừa gọi không phải tôi mà là nhỏ Mỹ Hương bạn thân của Lan.
Tôi đang mong chờ điều gì chứ? Dù trở thành ma cà rồng thì tôi cũng vẫn là Tử Đinh Hương. Con gái của một “gái làng chơi”. Đứa con gái ra đời không trong sự mong muốn của bố mẹ. Đứa con gái được đặt tên theo loại hoa có ý nghĩa xui xẻo.
Trở thành ma cà rồng thì tôi cũng vẫn phải sống tiếp cuộc sống của tôi. Vẫn cô đơn và lạc lõng. Chịu đựng những cái nhìn khinh miệt. Không bạn bè, không có lấy một người bên cạnh.