Mưa nhỏ hồng trần - Chương 13 - Phần 2

Mẹ cô tiễn ra cửa, nhìn theo hai người một lúc, Thiên Trần không dám ngoái lại, không dám nhìn về phía Tiêu Dương, đi tới cổng khu mới dám ngẩng lên.

Nghiêu Vũ đứng ở cổng, quan sát bên trong, quay đầu nói nhỏ, “Mười phút!”.

Thiên Trần còn chưa kịp phản ứng, cánh tay ai đã kéo cô vào bóng cây. Cô vừa gục vào anh, khẽ gọi, “A Dương!”.

Tiêu Dương ôm chặt cô, mùi hương quen thuộc ập đến, mắt anh chợt ướt. Cả hai không nói, chỉ yên lặng ôm chặt nhau.

Nghiêu Vũ nhìn thời gian vội báo hiệu cho họ.

Đối với cặp tình nhân, mười phút giống như một giây, chớp mắt đã trôi qua. Nghiêu Vũ không muốn quấy rầy họ, lại không thể không nhắc, “Thiên Trần, phải về rồi”.

Tay Tiêu Dương hơi lỏng, “Thiên Trần, về nhà đi em? Nghỉ sớm đi”.

Thiên Trần túm chặt áo anh, Tiêu Dương vuốt ve mặt cô, giọng càng dịu, “Nghe nào, ngoan?”.

“Thiên Trần!”. Nghiêu Vũ hơi cuống, chỉ cần về muộn, mẹ Thiên Trần tinh mắt thế, nhất định nhìn ra, lần sau mình làm gì cũng khó.

Thiên Trần lưu luyến buông tay, hôn má Tiêu Dương, quay người chạy về. Tiêu Dương nhìn theo, môi mím chặt run run, mãi đến khi không thấy bóng Thiên Trần, mời gượng cười nói với Nghiêu Vũ: “Lại phiền em rồi”.

“Nói gì vậy, đi thôi!”. Nghiêu Vũ hai tay bỏ trong túi quần, cùng Tiêu Dương đi ra phía cổng.

“Sư huynh bảo có lẽ mười ngày nữa sẽ về nước”. Tiêu Dương nói.

“Ồ, thế sao?”. Nghiêu Vũ nghe vậy, không biết vui hay buồn, dường như vừa muốn, vừa không muốn gặp Đồng Tư Thành. Lại ngao ngán, “Có hứng thú không, uống chút rượu nhé?”.

Tiêu Dương kinh ngạc nhìn cô. “Em chỉ uống một cốc là say cơ mà?”.

“Em không nói là em muốn uống, chỉ muốn không khí quán bar!”. Nghiêu Vũ không muốn về nhà, tâm trạng thế này sẽ rất khó ngủ.

Tiêu Dương cười, “Được, anh cũng đang thích”.

Hai người vào quán bar bên ngoài đại học cũ. Rất lâu không đến những chỗ huyên náo thế này, Nghiêu Vũ vừa vào cửa đã bị làn sóng âm thanh chói tai dội đến, vội lùi hai bước, nhoẻn cười, “Tiêu Dương, lâu lắm không đến đây, cảm giác là lạ”.

Tiêu Dương cười ngất, hai người vào tìm chỗ ngồi, anh gọi nửa tá bia, Nghiêu Vũ gọi cốc nước lọc.

Âm nhạc dưới điều khiển của DJ kích thẳng vào thần kinh, từng lớp chát chúa, vọng đến từng ngóc ngách phòng, trong cảnh này không cần nói chuyện, Tiêu Dương và Nghiêu Vũ mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng.

Càng những nơi huyên náo, lòng càng cô đơn, tiếng nhạc, tiếng người, đều là âm thanh của một thế giới khác, không thuộc về họ. Tiêu Dương rót rượu ngẩng nhìn Nghiêu Vũ, mắt cả hai cùng một thần sắc như nhau, anh bỗng cười to, phá vỡ không khí trầm lặng giữa hai người, “Đi, chúng ta vào nhảy Cha Cha Cha!”.

Nghiêu Vũ cười ha ha, cùng Tiêu Dương nhập vào đám nhảy. Cô và Tiêu Dương đều nhảy rất giỏi, lặng lẽ phối hợp, nhanh chóng bắt vào tiếng nhạc. Hai người cười hết cỡ, mặt bừng bừng hưng phấn. Tiêu Dương nhìn Nghiêu Vũ thầm than, Nghiêu Vũ nhìn Tiêu Dương thở dài.

Có lẽ nhảy như vậy khiến cả hai nhẹ nhõm. Nghiêu Vũ toát mồ hôi, lát sau đã không trụ được nữa, thở hổn hển vỗ vai Tiêu Dương, hét to: “Mệt rồi, Tiêu Dương! Đã quá!”.

Tiêu Dương cười lớn, giơ tay chắn những người xung quanh để cô đi ra. Tiêu Dương nói to, “Em không biết uống rượu thật đáng tiếc!”.

“Em biết uống, nhưng không được nhiều, cứ uống là có biến, rượu kém chất lượng không dám uống!”. Nghiêu Vũ cũng hét to trả lời.

“Có muốn uống không?”.

“Được, chỉ uống hai ngụm! Không uống thì giơ bình rượu lắc!”.

Tiêu Dương đưa chai bia, Nghiêu Vũ uống một ngụm, cười: “Có khi nửa tỉnh nửa say lại dễ chịu!”.

“Nghiêu Vũ, Đồng Tư Thành lại theo đuổi em, em có chấp nhận không?”.

“Không biết!”. Nghiêu Vũ lắc người theo tiếng nhạc, quá mâu thuẫn, quá khó quyết định, cô không muốn nghĩ, “Tiêu Dương, nếu bố mẹ Thiên Trần tiếp tục phản đối, anh định thế nào?”.

Tiêu Dương yên lặng một lát nói to, “Không biết!”. Hai người nhìn nhau, cùng cười phá lên.

Cả hai không biết, ở một chỗ xa, Hứa Dực Trung đang ngồi nhìn họ, hôm nay hết giờ làm, anh và Đỗ Lối cùng đi ăn tối, sau đó Đỗ Lối nói lâu lắm không thăm lại trường cũ, vậy là đến quán bar bên cạnh Đại học C. Vốn đã định đi, Hứa Dực Trung nhìn thấy Nghiêu Vũ và Tiêu Dương bước vào vậy là nán lại.

Sau hôm mang tài liệu giúp Nghiêu Vũ, anh suy nghĩ rất lâu, cảm thấy có lẽ do điều kiện của mình quá tốt, nhưng Nghiêu Vũ dường như rất thờ ơ khiến anh tự ái mà để ý đến cô, nhưng không nghĩ mình lại thích cô chỉ sau mấy lần tiếp xúc.

Cũng sau hôm đó Hứa Dực Trung bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ, đã đến lúc mình nên tìm bạn gái, trước đây nhu cầu về mặt này dường như rất bình thường, mặc dù xung quanh không thiếu người đẹp, cũng từng vui chơi nhưng chưa hề động lòng, cũng không có ý định nghiêm túc. Nhưng bây giờ, anh nghĩ, nên có bạn gái, để khỏi làm những việc lạ lùng như một gã trai mới lớn. Lại nghĩ đến buổi tối vô duyên vô cớ chạy đến đứng dưới nhà Nghiêu Vũ, bỗng cau mày toát mồ hôi.

Mấy ngày nay chỉ cần có thời gian là anh hẹn mấy cô gái đi ăn, đi chơi, kể cả hôm nay. Đến giờ ăn, anh liền hẹn Đỗ Lối. Đỗ Lối xinh đẹp, vui tươi như con chim nhỏ, hết giờ làm việc là lộ ra vẻ quyến rũ khác thường, đi với anh, trông rất xứng đôi, dù ở quán ăn hay quán bar đều nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ.

Đỗ Lối là học sinh giỏi khoa Văn, không phải là bình hoa trang trí, nói chuyện với cô rất thú vị. Tuy nhiên, nhìn thấy Nghiêu Vũ đi vào, không hiểu sao Hứa Dực Trung bỗng lơ đãng, câu chuyện với Đỗ Lối trở nên rời rạc, ánh mắt vô tình hữu ý vượt qua Đỗ Lối dừng lại ở Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ xuất hiện trước mặt anh với một bộ dạng hoan hỉ vui tươi chưa từng thấy. Hứa Dực Trung hơi ghen tị, xưa nay Nghiêu Vũ luôn giữ khoảng cách với anh. Lúc này anh cảm thấy ngưỡng mộ Tiêu Dương, sự thân thiết bạn bè đó Nghiêu Vũ cũng chưa bao giờ dành cho anh.

Anh hơi khó chịu vì những ý nghĩ kì quặc trong đầu, có gì giống như niềm vui bất ngờ nhìn thấy nhau sau mấy ngày không gặp, lại như nỗi thất vọng tự đáy lòng khi thấy cô vui vẻ nói cười với người đàn ông khác, trong khi anh lại không thể đùng đùng bỏ đi.

Đỗ Lối thận trọng quan sát Hứa Dực Trung. Anh ngồi yên, mặt không để lộ dấu vết. Cô ngồi đối diện, không biết từ lúc nào anh trở nên ít nói, cầm li rượu tư lự ngước nhìn. Lúc đầu tưởng anh nhìn cô, lát sau liền nhận ra, tâm trạng Hứa Dực Trung bất ổn. Cô chợt quay người, khóe mắt liếc thấy Nghiêu Vũ.

Lúc này, phẫn nộ trào lên trong lòng Đỗ Lối, lòng kiêu hãnh của cô bị giáng một đòn đau, không có gì làm tổn thương một cô gái đến như vậy. Cô thầm hối hận, tự dưng đề nghị đến quán này! Đỗ Lối quyết định, từ nay tất cả những nơi Nghiêu Vũ quen thuộc cô sẽ tuyệt nhiên không đến.

Cô chăm chú nhìn Hứa Dực Trung, vẻ thách thức lộ ra trong đôi mắt đẹp, “Hứa Dực Trung, anh có nhảy không?”.

“Ha ha, trò đó dành cho giới trẻ, tôi không hợp”. Hứa Dực Trung vừa uống rượu vừa nói, bảo anh chen vào, cũng uốn éo nhảy như điên giống đám thanh niên choai choai kia, anh không làm được.

Đỗ Lối đứng lên, “Em sẽ nhảy cho anh xem!”. Cô thoăn thoắt nhảy lên chiếc bục cao bên cạnh sàn nhảy, khuôn mặt đẹp, dáng cao thon thả, động tác bốc lửa, khiến đám thanh niên xung quanh phấn khích hú vang từng trận.

Hứa Dực Trung cầm li rượu, cười cười nhìn cô, vẻ đoan trang thanh lịch lúc làm việc, những chăm sóc tinh tế ngoài giờ và vẻ cuồng nhiệt quyến rũ lúc này, điểm nào của Đỗ Lối cũng đủ hấp dẫn đàn ông.

Nhưng sao anh không có cảm giác đó với cô? Sự vấn vương... rung động? Anh nhớ tới lời nói đùa của Trương Lâm Sơn hôm nào: “Dực Trung, có quá nhiều phụ nữ đẹp vây quanh cậu, cho nên cậu miễn dịch đối với họ!”. Anh lắc đầu, phụ nữ đẹp, đàn ông đều thích, nếu chỉ ngắm nhìn và thích đơn thuần, trong tập đoàn không thiếu người đẹp, tài ăn nói và ngoại hình của cố vấn Trí Nghiệp cũng có thể xứng là thượng đẳng, cho dù không bằng Đỗ Lối, cũng không kém bao nhiêu.

Đang nghĩ vậy, Đỗ Lối đã nhảy được nửa bài, phấn khích ra khỏi vòng người đang quay cuồng, lau mồ hồi nói to: “Lâu lắm không nhảy, ra mồ hôi thật dễ chịu!”.

“Ha ha đúng thế, vận động làm người ta khỏe mạnh, nhảy rất đẹp!” Hứa Dực Trung chạm cốc với cô, uống một ngụm nói.

Đỗ Lối lòng như vỡ ra trong nỗi thất vọng lớn dần, Hứa Dực Trung có thích nhưng ánh mắt không có vẻ ngây dại thường thấy ở mắt đàn ông hướng vào cô. Đỗ Lối cười hỏi anh, “Chẳng lẽ anh chưa từng nhảy như vậy?”.

“Có, hồi đại học tôi còn là chủ công của một ban nhạc!”.

“Ô, thế sao? Vậy anh đừng ngồi dí ở đó, anh đâu phải ông già, đến chỗ này phải thoáng một chút mới hay!”.

Hứa Dực Trung nhìn đám người xung quanh, chỗ này cạnh Đại học C, sinh viên đông, môi trường này không thuộc về anh. Anh cười cười không nói.

Đã rất muộn, sắp mười hai giờ đêm, Đỗ Lối cay đắng nghĩ, nếu Nghiêu Vũ không xuất hiện, có lẽ Hứa Dực Trung đã đưa cô về từ lâu. Cô hơi ngoái đầu, “Dực Trung, kia có phải Nghiêu Vũ và Tiêu Dương? Khéo quá, có nên đến chào họ một câu?”.

Hứa Dực Trung nhìn cô mỉm cười: “Được”.

Đỗ Lối đứng dậy, cầm li rượu đi về phía Tiêu Dương và Nghiêu Vũ.

Hai người đang rất vui, sự sảng khoái phấn khích, nhất thời xua đi phiền muộn trong lòng, ngày mai hẵng hay, cho dù có một ngày thoải mái cũng tốt.

Con người có lúc như thế, cần dùng cách thức khác nhau để cân bằng tâm lí. Ví dụ, phụ nữ lúc không vui thường đi mua đồ, làm lại tóc, tâm trạng do đó cũng thay đổi. Không khí huyên náo, âm nhạc, đám người cuồng nhiệt, rượu tất cả đều phù hợp nhất đối với Tiêu Dương và Nghiêu Vũ đang bộn bề tâm trạng.

“Hai người đến lúc nào? Thiên Trần đâu?”. Đỗ Lối vui vẻ hỏi.

Mặt Tiêu Dương lộ ra nụ cười ngạc nhiên, “Đỗ Lối? Ha ha, chúng tôi đến được một lúc, Thiên Trần hơi cảm, ở nhà nghỉ ngơi”.

“Có nặng không?”. Đỗ Lối quan tâm.

“Thời tiết này dễ bị cảm, nhẹ thôi, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi”. Tiêu Dương trả lời, quay đầu cười với Hứa Dực Trung, “Phó tổng Hứa, xin chào!”.

Hứa Dực Trung cười, “Gọi tên thôi, Tiêu Dương, thì ra Nghiêu Vũ có thể uống được rượu đấy chứ!”.

Nghiêu Vũ cười lắc đầu.

“Nghiêu Vũ không uống được rượu, chỉ một cốc để có cảm giác, anh đừng nghĩ cô ấy uống được”. Đỗ Lối chủ động bênh vực Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ hơi ngạc nhiên nhìn cô, cười: “Đỗ Lối nói đúng, tửu lượng của tôi chỉ một li. Để có cảm giác”.

Đỗ Lối đi đến cạnh Nghiêu Vũ, cười hỏi: “Hiếm hoi lắm mới thấy cậu uống rượu, hôm nay chắc rất vui?”.

“Thỉnh thoảng như vậy cũng hay. Còn cậu, vẫn tốt chứ?”. Nghiêu Vũ nói ý tứ.

“Vẫn ổn!”.

Hai người không nói nữa.

Tiêu Dương lắc bình rượu trong tay, rót cho mọi người, bốn người cùng uống coi như chào hỏi.

“Các bạn bình thường cũng thích chơi như thế này à?”. Hứa Dực Trung hỏi Tiêu Dương.

“Thỉnh thoảng, còn phó tổng Hứa?”. Tiêu Dương lịch sự hỏi,

“Đã nói rồi, gọi tên thôi. Đừng khách khí”.

Tiêu Dương cười, “Được, Dực Trung!”.

Hứa Dực Trung không nhìn Nghiêu Vũ nữa. Nhưng anh biết cô cũng không nhìn anh, một lần cũng không.

Đỗ Lối ngửa mặt, nói với Hứa Dực Trung, “Dực Trung, sắp một giờ rồi, em hơi buồn ngủ”.

“À, cũng muộn rồi, chúng ta đi thôi, hai bạn vẫn chơi tiếp chứ?”.

“Một lát nữa, tạm biệt!”.

Hứa Dực Trung chào họ, cùng Đỗ Lối đi ra. Quán bar bây giờ mới là lúc huyên náo nhất. Đỗ Lối đi theo Hứa Dực Trung, bỗng khoác tay anh. Hứa Dực Trung hơi sững ra giây lát, không nói gì, cả hai đi ra.

Anh đương nhiên không thể làm mất lòng phụ nữ.

Đến khu nhà của Đỗ Lối, Hứa Dực Trung mỉm cười cáo từ, “Tối nay chơi hơi muộn, nghỉ đi”.

Đỗ Lối nở nụ cười cực đáng yêu, “Anh cũng vậy. Tạm biệt!”.

Bóng dáng yểu điệu của cô biến mất trong tầm mắt. Hứa Dực Trung nhớ lại hai lần Nghiêu Vũ nói tạm biệt anh, anh đều buột miệng hỏi, khi nào gặp lại. Nhưng lúc này, tại sao anh không buột miệng hỏi Đỗ Lối như thế? Lại chợt nghĩ, tối nay anh và Đỗ Lối thân mật xuất hiện trước mặt Nghiêu Vũ, cô sẽ nghĩ gì? Không hiểu sao, anh rất muốn biết, liền lái xe đến nhà cô.

Cửa sổ căn phòng trên tầng bảy của Nghiêu Vũ vẫn sáng đèn. Hứa Dực Trung mở chiếc cửa nhỏ trên nóc xe, gió lạnh thổi vào, anh ngồi yên, chờ đợi, chỉ muốn nhìn thấy Nghiêu Vũ về nhà.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Dực Trung nhớ tới truyện cổ tích Con quỷ và người đánh cá. Con qủy bị hoàng đế Lomon nhốt trong bình ném xuống biển, trong một trăm năm chờ đợi đầu tiên, con quỷ nói, nếu được người cứu, nó sẽ cho người đó làm hoàng đế thiên hạ, đến một trăm năm thứ hai, con quỷ nói, nếu được cứu, nó sẽ cho người đó phú quý suốt đời, đến một trăm năm thứ ba, nó sẽ cho người đó thỏa mãn ba điều ước, đến một trăm năm lần thứ tư, sự kiên nhẫn của quỷ đã cạn kiệt, nó sẽ nổi điên giết ân nhân cứu mạng. Hứa Dực Trung thầm nghĩ, anh bây giờ chính là con qủy đã chờ đợi bốn trăm năm.

Đã ba giờ sáng, Nghiêu Vũ vẫn chưa về nhà. Hứa Dực Trung bỗng nghĩ, có phải Nghiêu Vũ đã về nhà đi ngủ lúc anh đưa Đỗ Lối về? Anh ngồi đây chịu gió rét, trong khi cô đã vào nhà ung dung ngủ trong chăn ấm. Vừa nghĩ vậy anh bỗng buồn cười, đang định bỏ đi, thì nhìn thấy một chiếc taxi phóng đến, Tiêu Dương đưa Nghiêu Vũ về.

Anh nhìn Nghiêu Vũ cười vẫy tay tạm biệt Tiêu Dương, nhìn chiếc taxi phóng đi và Nghiêu Vũ thong thả đi tới. Dưới ánh đèn đường vàng võ, trông cô càng mảnh mai đơn bạc. Mấy lần anh định gọi, lại kiềm chế.

Một lần nữa anh lại nhìn đèn từng tầng sáng lên, bóng Nghiêu Vũ chập choạng trong ánh đèn đó và ánh đèn tối dần sau lưng cô. Hứa Dực Trung yên lặng ngồi trong xe. Ánh đèn nhợt nhạt trùm lên người cô, trong màn đêm đen, anh cảm giác Nghiêu Vũ lúc này vô cùng tội nghiệp. Không hiểu sao anh có cảm giác đó.

Đèn tầng bảy đã sáng. Hứa Dực Trung định chờ đèn tắt sẽ ra về, nhưng chờ đợi này hóa ra là suốt phần đêm còn lại. Có lẽ Nghiêu Vũ quên không tắt đèn, hoặc suốt đêm không ngủ, đèn vẫn sáng mãi, Hứa Dực Trung cũng mãi không đi.

Khi anh tỉnh giấc, trời đã lờ mờ sáng. Anh nhìn đồng hồ, sáu giờ, trong khu nhà tầng cũ kĩ vang lên đủ mọi thứ âm thanh, thành phố phát ra tiếng nổ giòn giống như quả trứng bị đập vỏ, bừng tỉnh.

Anh hắt hơi, phát hiện suốt đêm không đóng cửa sổ trên trần xe, lạnh run người, vội đóng cửa, mở điều hòa để số to cho ấm, lại ngước mắt nhìn lên, ánh đèn tầng bảy lờ mờ, dần dần bị nhấn chìm bởi sắc ngày đang tới.

Hứa Dực Trung cử động, cảm thấy người hơi đau, đêm qua chắc mình uống rượu nhiều, lại ngốc nghếch đến ngồi suốt đêm dưới nhà cô, nghĩ vậy anh không nhịn được bật cười, lái xe đi.