Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita - Chương 11 - Phần 2

4

Trong màn đêm, dưới ánh đèn mờ ảo.

Một chàng trai đang chạy vội vàng trong học viện Khải Thịnh.

Cậu ta đã chạy đến, thở không ra hơi, những giọt mồ hôi túa ra trên trán.

Nhưng trong lòng cậu chỉ có đúng một ý nghĩ, nhất định phải đến nhảy điệu nhảy vòng cuối cùng! Bởi vì cậu phải giành lấy tình yêu thuộc về cậu!

Sau khi Kha Mộng Kì mời cậu tham gia vũ hội hóa trang, cậu đã sớm chuẩn bị xong trang phục của kỵ sĩ áo đen.

Thế nhưng, chính vào ngày hôm nay, khi cậu cầm bộ đồ kỵ sĩ chuẩn bị đến vũ hội hóa trang, người cha bỏ rơi mẹ con cậu bấy lâu nay xuất hiện.

Người đàn ông đó có khuôn mặt anh tuấn giống hệt Trình Vũ Kiệt, nhưng dấu vết của thời gian đã in hằn những nếp nhăn trên trán, mái tóc bạc trắng.

Trình Vũ Kiệt vốn hận ông ta đến tận xương tủy, bởi từ sau khi ly hôn ông ta chưa bao giờ tìm gặp cậu.

Trình Vũ kiệt tưởng ông ta đã quên hai mẹ con cậu từ lâu.

Nhưng khi Trình Vũ Kiệt nhìn thấy người cha già nua, cậu cảm thấy nỗi hận thù có to lớn bao nhiêu nữa đã không còn quan trọng, bởi vì thời gian đã thay cậu trả thù ông ta.

“Kiệt, bố nhìn thấy con trên ti vi mới biết mẹ con đã mất năm ngoái…”. Người đàn ông kia mặt đẫm lệ.

“…”.

“Xin lỗi, lúc đó bố không nên bỏ hai mẹ con. Thực ra, những năm gần đây bố sống không yên ổn chút nào, đã mấy lần muốn đến thăm hai mẹ con, nhưng lại thấy không còn mặt mũi nào”.

“Nếu đã không còn mặt mũi, vậy đừng tìm đến”. Giọng nói của Trình Vũ Kiệt lạnh lùng.

“Không biết mấy năm nay hai mẹ con sống thế nào, bố rất có lỗi với hai mẹ con!”. Người đàn ông tự trách mình, “Bây giờ thời gian đã qua lâu như vậy, hai bố con chúng ta cũng không dễ gì mới có thể gặp mặt nhau, vào ngồi xuống rồi nói chuyện nhé”.

“Không cần, hôm nay tôi còn có việc bận”.

“Bố vội vàng ngồi tàu hơn hai mươi tiếng đến đây, con hãy cho bố một cơ hội đi”. Người đàn ông cầu xin.

“…”. Trình Vũ kiệt hơi phân vân.

“Có một số chuyện bố thấy cần phải nói rõ với con, xin con cho bố một cơ hội”.

“Thôi được, tôi cho ông nửa tiếng”. Cuối cùng Trình Vũ Kiệt buông một câu, để cho người đàn ông gọi là “bố” này vào nhà.

Ban đầu dự định là nửa tiếng nhưng cuối cùng lại thành một tiếng!

Ân ân oán oán giữa hai cha con, qua thời gian ngắn ngủi như vậy, cũng đã tan biến.

Trình Thanh Vĩnh, bố của Trình Vũ Kiệt, sau khi ly hôn với mẹ cậu, đã lấy một cô gái xinh đẹp. Lúc đầu, lấy cô gái đó là vì cô ta đã mang thai đứa con của ông, sống chết ép ông phải cưới cô ta.

Thực ra, cô ta không hề có thai, chỉ lấy đó làm cớ ép hôn, sau đó đã từng bước lừa cướp hết tài sản của Trình Thanh Vĩnh, khiến ông một đêm đã trở thành tay trắng!

Còn ông, vì mắc tội danh “háo sắc”, không còn mặt mũi nào đến gặp hai mẹ con Trình Vũ Kiệt.

Nếu không phải tình cờ nhìn thấy Trình Vũ Kiệt trên ti vi và biết tin mẹ cậu đã qua đời, Trình Thanh Vĩnh sẽ không đến tìm Trình Vũ Kiệt. Ban đầu định làm “con rùa rụt cổ” cả đời, nhưng cuối cùng ông cũng quyết định phải đến gặp con trai một lần, bất kể con trai có hiểu cho mình hay không. Ông cảm thấy chỉ cần nói hết tất cả với con, những ngày tháng còn lại sẽ không còn phải hối hận nữa.

Rất may, con trai đã tha thứ cho ông.

Trình Thanh Vĩnh lau nước mắt trên mặt, nở nụ cười an ủi.

Đến khi Trình Vũ Kiệt chạy thục mạng đến hội trường nghệ thuật, bên trong đã tối đen.

Cậu vẫn đến chậm một bước, vũ hội đã tan.

Cậu hít một hơi thật sâu, cúi đầu, bất lực tựa người vào cửa.

“Nghe nói, khi điệu nhảy vòng kết thúc, người bạn nhảy cuối cùng thông thường sẽ trở thành người yêu trọn đời, phải vậy không?.

“Sắp tới có vũ hội hóa trang, mình sẽ đi nhảy điệu nhảy vòng cuối cùng, cậu có đi không?.

“Nhảy điệu nhảy vòng với mình, được không?”.

“Thật không? Mình sẽ hóa trang thành nàng tiên cá!”.

“Nực cười lắm sao? Nhưng mà mình thực sự rất khâm phục nàng tiên cá, cô ấy vì muốn hoàn thành tâm nguyện của người yêu mà chấp nhận bản thân biến thành bọt biển…”.

Những lời hôm đó của Kha Mộng Kì văng vẳng bên tai Trình Vũ Kiệt.

Bạn nhảy cuối cùng sẽ trở thành người yêu trọn đời!

Câu nói này như sấm rền bên tai!

Cảm giác thất vọng chưa từng thấy ôm chặt lấy Trình Vũ Kiệt.

Từ trước đến nay cậu chưa bao giờ nghĩ đến chuyện Kha Mộng Kì sẽ biến mất, đã quen với việc cô ấy líu la líu lo bên cạnh, cũng đã quen với những lời cổ vũ, động viên cô ấy dành cho mình.

Cậu không dám tưởng tượng những tháng ngày không có cô sẽ thế nào.

Cậu sợ mất cô ấy!

Cậu bỗng trở nên ỷ lại vào cô ấy, mà sự ỷ lại này không phải cái gì khác, chính là tình yêu!

Từ lúc nào không hay biết, người luôn khoe khoang “lạnh lùng vô cảm” như cậu lại yêu một người khác!

Mình phải tìm thấy cô ấy, nhất định phải tìm thấy cô ấy, cho dù là chân trời góc biển!

Mình phải nói với cô ấy rằng mình yêu cô ấy, mình không thể không có cô ấy.

Bỗng nhiên, những âm thanh này bùng nổ trong đầu Trình Vũ Kiệt.

Đôi chân cậu như được tiếp thêm sức mạnh vô biên, chạy về phía trước.

5

Gió nghẹn ngào, quanh quẩn giữa những ngọn cây.

Một ngôi sao băng tỏa ánh sáng rực rỡ, vụt qua bầu trời đêm tĩnh lặng.

“Sao băng!”. Kha Mộng Kì vui sướng hét lên.

“Mau cầu nguyện!”. Phương Văn Húc khẽ huých vào tay cô.

Ánh mắt Kha Mộng Kì bỗng tối sầm lại.

“Sao em không cầu nguyện?”. Phương Văn Húc hỏi.

“Nếu cầu nguyện mà không thành hiện thực, thà không cầu còn hơn”.

“Ồ, vậy ước nguyện của em là gì?”.

“…”.

“Xin lỗi, anh không nên hỏi câu hỏi riêng tư như thế”. Phương Văn Húc cười gượng gạo.

“Không sao”. Kha Mộng Kì hững hờ nói.

Một cơn gió mùa thu thổi qua, Kha Mộng Kì không chịu được, run người. Cô ôm chặt lấy cơ thể.

Phương Văn Húc lưỡng lự dang tay ra, ôm Kha Mộng Kì vào lòng.

Kha Mộng Kì không né tránh.

Vào đêm gió thu xào xạc, một cái ôm như vậy khiến cô cảm thấy ấm áp, cũng có cảm giác rất an toàn.

Phương Văn Húc cúi đầu, nhìn thân hình bé nhỏ đang co ro nép trong lòng mình, đau lòng, càng ôm cô chặt hơn.

Ánh trăng chan hòa chiếu rọi lên gương mặt sáng, thanh tú của Kha Mộng Kì, khiến cô càng xinh đẹp hơn.

“Kì…”.

“Dạ?”.

“Anh có thể… hôn em được không?”.

“…”

Kha Mộng Kì vẫn chưa kịp trả lời, khuôn mặt Phương Văn Húc đã ghé sát về phía cô…

“Đừng!”. Khi môi Phương Văn Húc chỉ còn cách môi Kha Mộng Kì một milimet, hai giọng nói đồng thanh vang lên.

Bóng dáng cao lớn, cô đơn của Trình Vũ Kiệt đột nhiên xuất hiện bên hồ nước yên tĩnh, mồ hôi chảy đầm đìa trên trán cậu, khuôn mặt anh tuấn hơi tức giận.

Cậu chau mày, môi mím chặt, ánh mắt giận dữ. Cậu đang tức giận.

Kha Mộng Kì đẩy mạnh Phương Văn Húc ra, mặt đỏ bừng.

Chỉ trong giây lát, tay Kha Mộng Kì đã bị Trình Vũ Kiệt nắm lấy.

“Đi theo mình!”. Giọng điệu hết sức quả quyết.

“Không!”. Kha Mộng Kì bướng bỉnh nói.

“Là vì hắn giàu có nên mới đi theo hắn, đúng không? Kha Mộng Kì, coi như tôi có mắt như mù!”. Giọng điệu mỉa mai, châm biếm.

“Bỏ tay cô ấy ra!”. Phương Văn Húc nói to, đồng thời nắm lấy tay đang giữ Kha Mộng Kì của Trình Vũ Kiệt.

“Cái gì?”. Trình Vũ Kiệt cảm thấy sức cản rất mãnh liệt từ tay Phương Văn Húc, nhưng vẫn không nới lỏng tay.

“Tôi nói, bỏ tay cô ấy ra!”. Phương Văn Húc quát to hơn, nói rành rọt từng chữ một.

“Dựa vào cái gì?”.

“Vì cô ấy là… người yêu tôi!”. Phương Văn Húc cố nhấn mạnh ba chữ cuối, trong lòng thấy hơi hụt hẫng.

Trình Vũ Kiệt lạnh nhạt cười, “Người yêu? Người yêu mà không yêu mày?”

“…”. Bất giác, cánh tay đang nắm chặt tay Trình Vũ Kiệt của Phương Văn Húc nới lỏng.

“Cậu bỏ tay ra, mình sẽ không đi theo cậu đâu!”. Kha Mộng Kì đứng thẳng người, định gỡ tay Trình Vũ Kiệt ra. Không còn cách nào khác, Trình Vũ Kiệt càng nắm chặt hơn.

“Mình có chuyện muốn nói với cậu…”.

“Có gì thì cứ nói ngay tại đây đi”. Kha Mộng Kì không nhìn Trình Vũ Kiệt.

Trình Vũ Kiệt lạnh lùng lườm Phương Văn Húc một cái, ý bảo anh rời đi.

“Chẳng phải cậu đã có Lâm Phương Phi rồi sao, sao còn quấn lấy Kì?”.

Lời của Phương Văn Húc như sét đánh ngang tai.

Mặt Kha Mộng Kì bỗng biến sắc. Đúng thế, trên bảng thông báo của trường có đưa tin về mối tình giữa Trình Vũ Kiệt và Lâm Phương Phi, sao cô có thể quên đi chuyện này được?

“Cậu đi đi, tôi không muốn nhìn thấy kẻ nói lời mà không giữ lời như cậu!”. Kha Mộng Kì tức giận nói.

“Vì nhà có chút việc…”.

“Tôi không muốn nghe cậu giải thích!”. Kha Mộng Kì cắt ngang lời Trình Vũ Kiệt.

“Hãy cho mình một cơ hội!”. Trình Vũ Kiệt nhìn Kha Mộng Kì, hoàn toàn coi Phương Văn Húc như người vô hình.

“Cậu làm tay mình đau!”. Kha Mộng Kì khẽ nói.

“Xin lỗi, mình không cố ý”. Cuối cùng Trình Vũ Kiệt cũng buông tay Kha Mộng Kì ra.

“Cậu mau đi đi, Kì không muốn gặp cậu nữa!”. Phương Văn Húc vừa nói vừa đẩy Trình Vũ Kiệt đi.

Trình Vũ Kiệt lùi bước liên tục, lảo đảo một cái, suýt ngã nhào.

“Kiệt, cậu không sao chứ?”. Kha Mộng Kì vội vàng đi đến, hỏi vẻ đầy quan tâm.

“Cậu còn quan tâm mình chứng tỏ cậu vẫn có tình cảm với mình, đúng không?”. Trình Vũ Kiệt mỉm cười, nụ cười rất kỳ lạ.

“…”. Kha Mộng Kì không dám nhìn vào mắt Kiệt, sợ lộ tâm tư của bản thân.

“Đi, mình có chuyện muốn nói với cậu!”. Trình Vũ Kiệt kéo tay Kha Mộng Kì, bước thật nhanh trong màn đêm.

“Kì, Kì!”. Phương Văn Húc vừa đuổi theo vừa gọi phía sau.

Kha Mộng Kì muốn quay đầu lại nói anh về trước đi. Trình Vũ Kiệt lại bước nhanh hơn, như một cái bóng lướt qua vườn trường.

Rất nhanh, Kha Mộng Kì không còn nghe thấy giọng của Phương Văn Húc.

“Sao cậu chạy nhanh vậy?”.

“Được bọn cho vay nặng lãi rèn luyện cho mà”.

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì với mình?”.

“Lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi”.

“Chuyện gì mà bí mật vậy?”

“Kì, mình… yêu cậu”. Giọng nói nhẹ đến mức không thể nhẹ hơn.

“Cái gì? Mình không nghe thấy… có thể nói lại một lần nữa không?”

Lời của hai người bị gió thổi bay đi.

Khu rừng nhỏ quen thuộc.

Mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời đêm, tiếng lá cây xào xạc.

Khu rừng nhỏ vô cùng tĩnh mịch.

“Kì… Hôm nay mình đã gặp bố”. Giọng nói Trình Vũ Kiệt hơi nghẹn ngào.

“Ờ”. Hóa ra chuyện mà cậu muốn nói với mình chính là chuyện này, Kha Mộng Kì hơi hụt hẫng.

“Khi mình còn rất nhỏ, bố đã rời bỏ mình và mẹ. Mình đã từng rất hận ông ấy, sau đó coi như ông ấy không tồn tại. Ban đầu nghĩ rằng cả đời này sẽ không bao giờ gặp ông ấy, không ngờ hôm nay lại gặp ông ấy trước cửa nhà. Ông ấy đã già, không còn là người đàn ông trẻ trung đẹp trai như trong ảnh nữa”. Trình Vũ Kiệt khẽ cười nhẹ, “Mình cứ nghĩ mĩnh sẽ hận ông ấy suốt đời, nhưng đến khi nhìn thấy ông, mới phát hiện hóa ra không phải vậy. Mình nói những điều này, chẳng qua chỉ là muốn nói nguyên nhân mình đến muộn. Mình không phải người không giữ lời hứa, hãy tin mình, Kì”.

“…”

Trình Vũ Kiệt dang tay ôm lấy vai Kha Mộng Kì, để cho cô đứng đối mặt với cậu, đôi mắt sáng ngời, dường như muốn nhìn thấu trái tim cô.

“Biết không, khi mình nhìn thấy cậu ở bên tên khốn đó, tim mình đau đớn biết bao!”. Trình Vũ Kiệt đặt tay Kha Mộng Kì lên trái tim mình.

Kha Mộng Kì có thể cảm thấy nhịp đập của con tim Trình Vũ Kiệt, đập liên hồi, mạnh mẽ.

“Kì, mình yêu cậu”. Trình Vũ Kiệt ôm Kha Mộng Kì vào lòng, nói nhỏ vào tai cô.

Hơi thở nóng hổi của Trình Vũ Kiệt phả vào tai Kha Mộng Kì, cô cảm thấy bồn chồn, toàn thân có cảm giác tê tê.

Cô ngoan ngoãn nép vào ngực Trình Vũ Kiệt, lắng nghe trái tim cậu, cảm nhận hơi ấm của cậu, hít mùi cỏ thơm trên người cậu mà không biết chán.

Gió đang thì thào bên tai.

Trong không khí tràn đầy hương vị tình yêu.

“Chẳng phải cậu đã có Phương Phi rồi sao, tại sao còn quấn lấy Kì?”

Chính vào lúc Kha Mộng Kì sắp mê muội chìm đắm vào tình yêu thì lời Phương Văn Húc nói lúc nãy đột ngột vang lên trong đâuầu cô.

Kha Mộng Kì như bị điện giật, đẩy Trình Vũ Kiệt ra.

“Tại sao?”. Trình Vũ Kiệt cực kỳ nghi hoặc.

“Bạn gái cậu là Lâm Phương Phi, không phải sao?”. Kha Mộng Kì hỏi lại.

“Nhưng người mình yêu không phải cô ấy, mà là cậu!”. Trình Vũ Kiệt khẳng định chắc chắn.

“Vậy chẳng phải cậu bắt cá hai tay sao?”. Kha Mộng Kì hỏi.

“Đây là hai vấn đề khác nhau, cậu không hiểu đâu!” Trình Vũ Kiệt vội vã nói.

“Dĩ nhiên mình không hiểu, mình không hiểu tại sao cậu hôn Lâm Phương Phi trong vườn trường, lại còn nhấn mạnh là bí mật. Mình không hiểu tại sao cậu đưa mình đến bờ biển, còn hôn mình nữa. Mình không hiểu tại sao cậu hiểu nhầm mình, không phân rõ trắng đen đã cho rằng mình công khai bí mật của cậu, mình không hiểu tại sao cậu ở bên Lâm Phương Phi mà lại không yêu cô ấy, người cậu yêu lại là mình!” Kha Mộng Kì nói một mạch.

“Nghe xong chuyện này, cậu sẽ hiểu tất cả”. Trình Vũ Kiệt nói, “Bởi vì bố đã rời xa mình từ khi còn nhỏ, cho nên mình luôn gắn bó với mẹ. Năm ngoái, sau khi biết mẹ mắc bệnh nan y, thế giới của mình như sụp đổ. Bác sĩ nói mẹ phải làm phẫu thuật ngay lập tức, nhưng số tiền phẫu thuật quá lớn mình không thể trả được. Lúc này, cuộc thi “Super Boy” bắt đầu, khi bạn bè khuyên tham gia mình còn do dự chưa quyết định, nhưng nhìn thấy người giành giải nhất sẽ nhận được phần thưởng một trăm nghìn tệ, mình không còn gì phải do dự nữa. Lúc đó thứ mình cần chính là tiền”.

“Từ trước đến nay, đều là mẹ chăm sóc mình. Tuy điều kiện gia đình không tốt, nhưng mẹ vẫn luôn cố gắng đáp ứng những yêu cầu của mình. Vũ đạo của mình có thể tốt như vậy, chính là vì khi còn nhỏ mẹ đã đưa mình đến trường nghệ thuật học nhảy. Mình đã lớn, đã đến lúc báo đáp công lao của mẹ. Lúc đó, suy nghĩ duy nhất trong đầu mình là giành danh hiệu quán quân “Super Boy”, trị khỏi bệnh cho mẹ!”.

“Cũng như năm nay, mình đã rất thuận lợi lọt vào top ten. Lúc đó mình được giới truyền thông đưa tin là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức vô địch, mình cũng rất có lòng tin đối với bản thân. Có điều…”.

Nói đến đây, Trình Vũ Kiệt ngừng lại một lát, ánh mắt sa sầm lại.

“Có điều làng giải trí tự nhiên có một quy tắc ngầm, một người không có hậu thuẫn như mình, muốn giành danh hiệu quán quân đâu có dễ dàng!”.

Trình Vũ Kiệt khẽ cười.

Khi cuộc chiến lên đến đỉnh điểm, cậu và Phương Văn Húc cùng đứng trên sân khấu PK. Lúc đó, cậu còn vui mừng nghĩ rằng có thể chạm đến được danh hiệu quán quân, đơn thuần cho rằng tất cả đều dựa vào thực lực. Nhưng kết quả cuối cùng lại như một gáo nước lạnh giội vào tim cậu. Khi người dẫn chương trình tuyên bố quán quân là Phương Văn Húc, đầu óc cậu trống rỗng, sau đó, cậu bỏ chạy khỏi sân khấu mà không thèm ở lại nhận cúp á quân. Đối với cậu mà nói quán quân hay á quân đều không quan trọng, mà số tiền một trăm nghìn tệ kia mới là quan trọng. Lúc đó, cảm giác của cậu là, không còn quán quân, không còn tiền, bệnh của mẹ cũng vô vọng”.

“Sau đó cậu vay tiền bọn xã hội đen chữa bệnh cho mẹ?”. Vẻ mặt đau thương khi nhớ về quá khứ của Trình Vũ Kiệt khiến Kha Mộng Kì đau lòng.

“Ừm. Dù sao cũng không có duyên với danh hiệu quán quân, không giành được tiền thưởng, mình đành phải nghĩ cách khác. Trong số họ hàng thân thích cũng chẳng có ai là giàu có, vay thế nào cũng không đủ. Sau đó, thực sự không còn cách nào khác, mình chỉ có thể đi vay bọn cho vay nặng lãi. Mình nói dối mẹ số tiền này có được là do tham gia cuộc thi. Trên thực tế, trong cuộc thi “Super Boy” năm ngoái mình không được hoan nghênh như năm nay, khi đó mình cũng không nhận được sự quan tâm của các công ty đĩa nhạc, cũng không có cơ hội quay quảng cáo, nếu không đã không phải vay tiền của bọn cho vay nặng lãi rồi”.

“Nhưng mà, vay tiền chữa bệnh cho mẹ không phải là kế sách lâu dài, mình không những thường xuyên bị bọn cho vay nặng lãi siết nợ, sau đó, bọn chúng không cho mình vay tiền nữa. Cuối cùng, mẹ không có tiền khám bệnh, đành phải về nhà…”

Trình Vũ Kiệt không thể nói tiếp được nữa, giọng nói nghẹn ngào.

Kha Mộng Kì không biết nên an ủi Trình Vũ Kiệt thế nào, chỉ có thể nhìn khuôn mặt tuấn tú mà cô đơn của cậu, tâm trạng đau thương lan tỏa trong tim.

“Mình đã tận mắt chứng kiến mẹ ra đi… hai mắt mở to… nhưng không có cách nào khác”. Khuôn mặt Trình Vũ Kiệt đầy u buồn.

“Sau đó, được biết Phương Văn Húc có thể giành được quán quân là do bố hắn là tổng giám đốc tập đoàn Phương Thị, mà năm ngoái, tài trợ nhiều nhất cho cuộc thi cũng chính là Phương Thị, tim mình đau đớn, cũng bắt đầu hận Phương Văn Húc. Nếu không phải hắn cướp đi danh hiệu quán quân của mình, nếu mình có thể giành được số tiền thưởng một trăm nghìn tệ đó, có lẽ mẹ đã không rời bỏ mình sớm như vậy. Từ hôm đó, mình thề nhất định phải cho Phương Văn Húc nếm mùi mất đi người thân yêu nhất!” Nỗi đau trong ánh mắt Trình Vũ Kiệt đã được thay thế bằng thù hận.

“A? Lẽ nào… cậu ở bên Lâm Phương Phi chỉ là vì trả thù Phương Văn Húc?” Kha Mộng Kì hỏi mà không dám tin.

“Không sai, mình không hề có một chút cảm giác nào với Lâm Phương Phi, cô ta chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay mình. Sở dĩ mình ở bên cô ta, chỉ là vì cô ta là người yêu của Phương Văn Húc”. Ánh mắt Trình Vũ Kiệt lóe sáng.

Đầu óc Kha Mộng Kì như nổ tung.

Cô không thể tưởng tượng Kiệt mà cô vẫn thầm yêu trộm nhớ lại là người như vậy! Một người có thù ắt phải báo! Một người bị thù hận làm cho mờ mắt! Một người thứ ba chia lìa đôi tình nhân!

Nếu Kiệt là người như thế, vậy lời tỏ tình của cậu ấy đối với mình có phải chỉ vì hiện tại cô đang là người Húc yêu thương nhất, có phải cô cũng chỉ là một quân cờ trong tay cậu mà thôi?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3