Dốc quỷ ám - Chương 03 - 04

Chương 3: Lên đảo

Con thuyền cách bến đảo Minh Trạch càng lúc càng gần, La Phi để ý thấy một vài người nãy giờ quanh quẩn trên bờ, có vẻ như đang chờ gì đó.

“Những người đó có phải là đang đợi thuyền đến để đi phố huyện không?" La Phi hỏi ông Hồ.

“Ồ, đó là Chu Vĩnh Quý và người làm của ông ấy.” Ông Hồ trả lời, “hàng hóa trên thuyền phần lớn là chở thuê cho ông ấy đấy.”

Chu Vĩnh Quý là ông chủ của “Siêu thị Lợi Dân” trên đảo Minh Trạch. Gọi là siêu thị, nhưng thực ra nó chỉ là một cái cửa hàng tự chọn hơi thô sơ. Cửa hàng tuy nhỏ, nhưng mấy năm nay trên đảo phát triển ngành du lịch, nên cũng kiếm được kha khá. So với du khách ở nơi khác đến, thì sức mua của cư dân trên đảo hiển nhiên là kém hơn rất nhiều, trời sắp sang đông, nên chuyến hàng lần này của Chu Vĩnh Quý hầu hết là quần áo rét và vật dụng hằng ngày, còn mấy thứ như rượu trắng và hàng Tết khô để ở mũi thuyền thì có thể coi như những món hàng xa xỉ.

Thuyền vừa cập bến, Chu Vĩnh Quý đã dẫn đám người làm của mình nhảy lên bờ, ông ta vừa trò truyện với ông Hồ, vừa đánh mắt sang nhìn La Phi và Mông Thiếu Huy, ra vẻ ngạc nhiên vì sự xuất hiện của họ. La Phi cũng không bỏ lỡ cơ hội quan sát người đàn ông trung niên này, chỉ thấy ông ta thân hình gầy guộc, mặt mày khắc khổ, mặc dù đang cố gắng cười gượng, nhưng trông vẫn như vừa phải chịu điều gì đó oan ức lớn lắm.

Đang lúc Mông Thiếu Huy đang chuẩn bị lên bờ thì phát hiện không thấy Kaka đâu cả, liền hỏi liến thoắng: “Con mèo tôi đem theo đâu rồi nhỉ?”

Quả nhiên, trong tiếng gọi “Kaka, Kaka” của Mông Thiếu Huy, phía đuôi thuyền phát ra một tiếng mèo kêu khe khẽ.

Mông Thiếu Huy đi về phía tiếng kêu phát ra, thì thấy đuôi thuyền có che một miếng vải bạt lớn, phía dưới hình như cất giấu cái gì đó trông như chiếc hòm, tiếng mèo kêu đích thị là phát ra từ dưới lớp vải bạt đó.

Mông Thiếu Huy đưa tay vén lớp vải bạt lên, trông thấy vật xuất hiện trước mắt mình, cậu không khỏi thét lên một tiếng.

“Chuyện gì thế?” La Phi nhảy bổ về phía trước, phát hiện thấy dưới lớp vải bạt lộ ra một chiếc quan tài đen nháy, không khỏi kinh ngạc. Kaka nãy giờ nằm cuộn bên cạnh chiếc quan tài, lúc này đã nhảy tót lên nóc quan, nhằm chủ nhân của nó kêu “meo meo”.

“Sợ các cậu cảm thấy xúi quấy, nên tôi đã không nói cho các cậu biết.” Lúc này ông Hồ cũng tiến lại gần, giải thích vẻ như có lỗi, “Đây là chiếc quan tài do hòa thượng Đức Bình trên đảo mới đặt mua, chưa có người chết nằm nên không sao đâu.”

Quả nhiên, cỗ quan tài này được sơn đen bóng nhẫy, tỏa ra mùi sơn còn mới, thoạt trông là biết vừa mới làm xong không lâu.

La Phi búng búng ngón tay lên nắp quan tài kiểm tra xem chất gỗ thế nào, không ngờ chú mèo đen bỗng “gừm” lên một tiếng rồi giơ móng vuốt lên nhảy chồm về phía La Phi. La Phi sợ thót mình, vội ép người né tránh.

“Kaka!” Mông Thiếu Huy quát to, cùng lúc nghiêng người qua ôm lấy con mèo vào lòng. Con mèo trợn trừng hai mắt ra nhìn La Phi, trong cổ họng nó phát ra tiếng kêu “gừm gừm” khe khẽ, như thể đang thị uy.

“Ngoan nào!” Mông Thiếu Huy vừa vỗ nhẹ vào đầu nó, vừa nhìn La Phi với vẻ ngại ngùng: “Thường ngày nó không như thế đâu, hôm nay chẳng hiểu tại sao.”

“Mèo là con vật có linh tính đấy, cỗ quan tài này dù sao cũng là cầu nối âm dương…” thấy La Phi và Mông Thiếu Huy có vẻ không tin, ông Hồ chưa nói hết câu đã dừng lại.

La Phi đưa tay lên cằm xoa nhẹ rồi hỏi ông Hồ: “Trên đảo vẫn còn tục lệ mai táng à?”

Ông Hồ gật đầu: “Ừ, trước khi mai táng người ta còn mời hòa thượng Đức Bình cúng nữa, phong tục người đời rồi, trước giờ chưa thay đổi.”

Tại một nơi hẻo lánh như hòn đảo này thì việc còn giữ lại những phong tục xưa cũ âu cũng là điều dễ hiểu. La Phi đang định giúp ông Hồ kéo lại tấm vải bạt thì bỗng nhiên nghe thấy có tiếng người đàn ông từ trên bến vọng lại: “Ông chủ Chu, hàng lại về rồi đấy à? Trông có vẻ làm ăn được đấy nhỉ?”

Giọng người này nghe khàn khàn, lại sặc mùi âm dương quái khí, cứ như muốn xé toang màng nhĩ của người nghe, cực kì khó chịu. La Phi, ông Hồ và Mông Thiếu Huy ba người không ai bảo ai đều quay đầu lại, ông Hồ đã đoán trước được “vị khách” đó là ai nên chau mày tỏ vẻ khó chịu.

Vị khách cũng không cần biết mọi người có chào đón mình hay không, bước một cái là đã lên thuyền, ông ta hơi khom người, tóc tai bù xù, mặt mày đỏ ửng, tướng mặt không to, nhưng trông có vẻ hơi ốm yếu. Sau khi lên thuyền, ông ta tiến thẳng về phía khoang thuyền cạnh đó có để vài két rượu trắng, rồi lên tiếng một cách trơ trẽn: “Quảng Tứ Đặc Khúc hả? Rượu này ngon đấy, ngày trước tôi toàn uống rượu này thôi!”

Chu Vĩnh Quý sầm mặt lại, không thèm tiếp lời ông ta mà chỉ vẫy tay ra hiệu cho người làm của mình: “Chuyển mau, chuyển mau, nhanh chân nhanh tay lên một chút.”

Như hiểu ý ông chủ, toán người làm bèn đặt thùng xà bông đang bê trên tay xuống, chuyển sang bê rượu trắng. Vị khách thấy mình bị bẽ mặt đành nuốt trôi cục tức xuống, rồi sà vào bên cạnh Chu Vĩnh Quý nói với vẻ ti tiện: “Ông chủ Chu, rượu nhiều thế này, chi bằng bán chịu cho tôi một chai về nhà uống thử đi?”

“Bán chịu thì không thành vấn đề.” Chu Vĩnh Quý trả lời vẻ không cứng cũng chẳng mềm, “Nhưng Tiết Hiểu Hoa, ông phải trả nợ cũ trước đã.”

“Tôi mà có tiền trả nợ ấy à, thì việc gì phải mua chịu nữa chứ.” Tiết Hiểu Hoa thấy dùng chiêu mềm mỏng có vẻ không ăn thua, bèn đổi ngay sắc mặt ủ rũ, “Ngày ấy trong số các anh có ai là không nhờ bố tôi khám bệnh? Giờ người mới mất chưa được vài năm, còn mấy ai nhớ tới? Cuộc đời thật là bạc bẽo, thật chẳng biết nói thế nào đây nhỉ?”

Vốn là người trông rất thật thà, Chu Vĩnh Quý nghe Tiết Hiểu Hoa nói vậy, không khỏi thở dài: “Thôi thì tôi cũng là vì nể mặt người cha quá cố của ông… thôi được rồi, tôi vẫn còn một ít rượu đóng chai lẻ, lát ông qua mà lấy.”

Tiết Hiểu Hoa đáp lại lấy lệ: “Vậy cám ơn nha.” Rượu lẻ so với rượu Quảng Tứ Đặc Khúc thì chẳng thể bằng được, nhưng thôi có vẫn hơn không. Mắt ông ta đảo chung quanh thuyền một cách vô duyên, khi ánh mắt dừng lại ở chỗ La Phi và mọi người, lập tức thốt lên vẻ ngạc nhiên: “Ông Hồ à, mấy bữa nay trên đảo có thấy ai chết đâu, ông đem quan tài về là có ý gì đấy?”

“Đây là của hòa thượng Đức Bình đặt mua, ông thì biết cái gì mà nói!” Ông Hồ không hề khách sáo với con sâu rượu này, “Vả lại tôi thấy một số người cũng chỉ hơn người chết chút hơi thở, chẳng thà mau chui vào quan tài sớm đi cho rồi.”

Tiết Hiểu Hoa vốn đã quen bị người dân trên đảo chửi bới, nên trước những lời cạnh khóe vừa rồi của ông Hồ, ông ta không những chẳng thèm để ý, trái lại còn cười khì và tiến tới, mắt ti hí dò xét La Phi và Mông Thiếu Huy: “Ồ, hôm nay còn có thêm hai vị khách nữa cơ đấy? Thật là hiếm có.”

Mông Thiếu Huy chê ông ta bộ dạng bẩn thỉu, lách người bước ra ngoài, Tiết Hiểu Hoa cố tình bám theo tới sát mặt. Mông Thiếu Huy không thể tức hơn, đành rảo bước đi tiếp, nhưng đi đến gần mạn thuyền thì chợt nhìn thấy trước mặt là sóng biển tròng trành, cậu bất giác dừng lại.

Vừa hay Chu Vĩnh Quý đang bê đồ đi sau lưng cậu, khách sáo giục: “Chỉ vài bước nữa thôi, cảm phiền nha.”

Một cảm giác sợ hãi không rõ nguyên nhân chất chứa nhiều năm bỗng chốc dội về trong kí ức Mông Thiếu Huy, cậu quay đầu lại nhìn Chu Vĩnh Quý vẻ hoang mang. Đúng lúc ấy một cơn gió biển thổi qua, thổi bay những sợi tóc vương trên trán, để lộ ra một vết sẹo rất dài.

Chu Vĩnh Quý như bị kim đâm, khẽ kêu lên một tiếng, chiếc thùng đang bê trên tay cũng rơi đánh bịch xuống sàn thuyền.

“Xin lỗi, xin lỗi!” Tiếng gọi của Chu Vĩnh Quý kéo Mông Thiếu Huy trở về với thực tại, cậu vội cúi người giúp ông ta nhặt số hàng hóa bị rơi lên. Chu Vĩnh Quý vẫn còn trong trạng thái thắc mắc, ông ta nhìn Mông Thiếu Huy với vẻ hơi nghi ngờ: “Cậu… Cậu đến đây du lịch sao?"

“Không, cháu đến đây để tìm lại quá khứ của mình.” Sợ người đối diện không hiểu, Mông Thiếu Huy hỏi thêm, “Bác có biết một người tên là Mông Kiến Quốc không? Trước đây chắc ông ấy đã sống trên đảo này.”

“Không quen, không quen!” Chu Vĩnh Quý xua tay liến thoắng, rồi vội vàng ôm thùng hàng bị rơi lên và chen chân lên bờ, dạt hẳn sang một bên.

Mông Thiếu Huy trộm nghĩ có điều gì đó không bình thường, nhưng lại không thể gọi tên được đó là cái gì, đang băn khoăn thì La Phi lại gần và vỗ nhẹ vào vai cậu: “Để tôi lên bờ trước, sau đó cậu túm lấy tay tôi kéo lên là được.”

Đứng vững chân trên bến rồi hai người mới ngẩng đầu nhìn bốn xung quanh, ngắm nghía toàn cảnh đảo Minh Trạch.

Đây là một hòn đảo hình oval, từ đông sang tây khá dài, ước chừng hơn mười cây số, hướng nam-bắc thì ngắn hơn chút, khoảng trên dưới bẩy cây số. Giữa đảo có một dãy núi dài, trải dọc theo hướng nam-bắc chia toàn bộ hòn đảo ra thành hai miền đông-tây dài và hẹp. Thế đất dưới chân núi ở hai phía đông-tây khá bằng phẳng, cư dân trên đảo chủ yếu sống rải rác quanh đây, cuộc sống của họ gần như tách biệt với thế giới bên ngoài, vị trí bến thuyền nằm ở hướng đông nam của hòn đảo. Từ đây phóng tầm mắt ra xa sẽ thấy trên dãy núi là những phiến đá lởm chởm, thảm thực vật um tùm, cho người ta cái cảm giác huyền bí khôn tả; ngôi làng dưới chân núi thì lại rất có trật tự, đem lại bầu không khí bình yên, hài hòa.

Mông Thiếu Huy nhìn về phía làng xóm cách đó không xa, suy nghĩ miên man, thấp thoáng cảm giác như đã từng quen biết. Còn ánh mắt của La Phi thì tập trung vào đỉnh núi ở hướng chính đông, theo như tài liệu giới thiệu thì đó chính là “Dốc quỷ ám”.

“Dốc quỷ ám, bóng ma trong đêm. Nơi đây, đang ẩn chứa câu chuyện hay bí mật gì?” La Phi tự hỏi mình, anh đâu biết rằng, kể từ khi thoát chết ở “Khô mộc tự” thì cũng là lúc bản thân anh bắt đầu dấn thân vào một cuộc hành trình đáng sợ.

Chương 4: Lời đồn “Dốc núi oan hồn”

So với diện tích của đảo Minh Trạch thì dân số thường trú trên đảo hiện nay không thể coi là nhiều. Trước đây cư dân trên đảo đều sống bằng nghề đánh bắt cá hoặc nông nghiệp trên những thửa ruộng bậc thang ở khu vực bằng phẳng nhất của dãy núi, mấy năm gần đây có thêm nghề du lịch, mọi người ở đâu âu đấy, tận dụng những căn phòng để không, dọn dẹp đi đôi chút là đã thành: “làng du lịch dân gian” có thể đón du khách đến nghỉ. La Phi và Mông Thiếu Huy vừa đi được một đoạn thì đã tìm thấy một hộ gia đình ở phía đông để xin ở trọ.

Chủ nhà tên là Tôn Phát Siêu, một cụ ông nhiệt tình đon đả. Con cái cụ đều ra thành phố kiếm việc làm cả, còn mỗi mình cụ ở nhà. May mà có hai vị khách đến ở trọ, kể như giúp cụ bớt cô đơn phần nào, vì thế cụ chẳng những dành cho họ sự ưu đãi về giá cả, mà còn làm giúp hết việc này việc kia, quả là chu đáo hết chỗ nói.

Chờ hai người họ tắm rửa xong, Tôn Phát Siêu đã chuẩn bị bữa cơm trưa tinh tươm. Lương thực do cư dân tự trồng trên đảo chủ yếu là khoai lang, thức ăn dĩ nhiên không thể thiếu cá và tôm biển. Tuy tay nghề nấu nướng khá vụng về, nhưng cá và tôm đều là hàng tươi sống, nên nhìn mà phát thèm. Ba người họ ngồi quanh một chiếc bàn, mèo đen Kaka ngồi dưới đất, thưởng thức món đầu cá và xương cá mà chủ nhân ném cho nó. La Phi vừa ăn vừa hỏi thăm Tôn Phát Siêu về phong tục tập quán trên đảo, câu chuyện được lái sang chủ đề và cũng là mục đích chuyến đi lần này của La Phi một cách rất tự nhiên –“Dốc quỷ ám”.

“Lời đồn Dốc quỷ ám? Đều là chuyện có thật cả đấy!” Tôn Phát Siêu cũng rất lấy làm hứng thú với chủ đề này, hào hứng nói, “Ngày nay ai cũng bảo phải phá bỏ tệ mê tín dị đoan, nào là ma với quỷ, người bên ngoài thì đương nhiên là không tin rồi. Nhưng nếu các cậu mà được chứng kiến những gì đã xảy ra ở đảo Minh Trạch ngày ấy, chắc sẽ không lấy làm kì lạ như vậy. E là cho đến tận hôm nay, vẫn còn không ít những cô hồn dã quỷ lang thang khắp nơi trên đảo đấy!”

“Thật sao? Đảo Minh Trạch ngày ấy đã xảy ra chuyện gì đặc biệt à?” La Phi vẫn nghĩ có chút gì đó hơi kì lạ, “Tôi đọc trên tờ quảng cáo có thấy nhắc gì đến chuyện này đâu.”

“Đương nhiên là không thể nhắc tới rồi, vì nếu nói ra thì sẽ có rất nhiều người không dám đến đây du lịch nữa.” Tôn Phát Siêu cố hạ thấp giọng, ra vẻ huyền bí và nói tiếp: “Cư dân trên đảo trước đây dễ đến hàng vạn người, nhưng hơn mười năm về trước trên đảo đã xảy ra một vụ thiên tai khủng khiếp, chết mất già nửa người!”

“Hơn mười năm trước? Thiên tai?” La Phi bỗng nghĩ ra điều gì đó, buột miệng, “Có phải là trận động đất ở biển đông năm ấy không?”

“Đúng thế.” Tôn Phát Siêu vừa gật đầu vừa nhìn La Phi, “Không ngờ cậu cũng biết cơ đấy. Trận động đất năm ấy gây nên sóng thần, nổi lên những cơn sóng tựa như bức tường, trong nháy mắt đã nuốt chửng già nửa hòn đảo Minh Trạch! Lúc bấy giờ đang là nửa đêm, nhiều người vẫn còn say giấc nồng thì bị dòng nước biển lạnh như băng cuốn đi, chẳng những bị cướp đi tính mạng, thậm chí còn để lại cả thủ cấp nữa! Chết không toàn thây, chả phải sẽ biến thành cô hồn dã quỷ hay sao?”

Đã mười tám năm trôi qua kể từ trận động đất xảy ra ở khu vực biển đông năm ấy, La Phi đã đọc được sự kiện này trong tư liệu sử-địa từ trước đó rất lâu. Đối với đại lục thì ảnh hưởng của sóng thần do động đất gây ra không lớn lắm, nhưng đối với hòn đảo này thì đây lại là một thảm họa. Để đến nỗi hơn chục năm sau đó, dân số trên đảo vẫn không thể khôi phục được thời điểm cực thịnh của nó.

Câu chuyện quá khứ mà Tôn Phát Siêu vừa kể, dường như đã đưa mọi người trở về với quãng lịch sử bi thảm ấy. Không khí trên bàn ăn bỗng như tạm ngừng, ngay cả con Kaka cũng ngừng nhai, nhìn ngó chung quanh vẻ kinh ngạc.

Mông Thiếu Huy thì lại càng ngẩn người ra, trong giây lát, cậu bỗng chốc giật mình, đôi đũa cầm trên tay cũng rơi xuống bàn, rồi sau đó toàn thân người cậu run lẩy bẩy, mồ hôi trên trán toát ra đầm đìa!

“Sao thế?!” Tôn Phát Siêu vội vàng hỏi, ông lo là do thức ăn có vấn đề, bèn nhấc từng món ăn đưa lên mũi ngửi, “Toàn thức ăn tươi ngon cả đấy chứ!”

La Phi ít nhiều đã nhận ra một vài điều kì quặc, anh đưa tay ra đặt lên vai Mông Thiếu Huy: “Có chuyện gì thế? Em đừng sợ, bình tĩnh một chút!”

Mông Thiếu Huy ngẩng đầu nhìn La Phi, ánh mắt đầy vẻ sợ hãi: “Em… Em biết tại sao mình lại sợ nước, em… cũng biết cái... cái nguyên nhân của cơn ác mộng ấy rồi!”

Việc Mông Thiếu Huy sợ nước thì La Phi đã biết. “Giấc mơ? Giấc mơ nào vậy?” Anh truy hỏi vế câu sau của Mông Thiếu Huy.

“Em thường nằm mơ thấy mình bị chìm trong một vùng nước lớn, nước ở đó rất lạnh, vừa đắng vừa chát, làm em rất ngột ngạt…” Sau khi kể hết ra chuyện đã giấu trong lòng bấy lâu nay, Mông Thiếu Huy tạm thời lấy lại được bình tĩnh, nhưng vẫn còn thở dốc và tỏ ra bất an.

“Tôi hiểu rồi!” La Phi đưa tay lên xoa xoa trán, rồi tiếp tục đưa ra suy luận của mình: “Nói vậy, em cũng là một trong những người may mắn thoát chết trong vụ thiên tai ấy? Có lẽ sự mất trí nhớ của em cũng liên quan đến sự việc này. Mẹ em…”

Nói đến đây, La Phi đột nhiên dừng lại, Mông Thiếu Huy đã hiểu được ý của anh, nếu như những phỏng đoán trước đây đều đúng, thì rất có khả năng mẹ cậu là một trong số những người đã gặp nạn. Bản thân cậu đang đi tìm câu trả lời này, nay bỗng nhiên xuất hiện đáp án, khiến cậu cảm thấy vô cùng xúc động.

Tôn Phát Siêu đứng bên cạnh há hốc miệng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, La Phi giải thích cho ông nghe câu chuyện của Mông Thiếu Huy, lúc này ông mới tỉnh ngộ, nhìn về phía Mông Thiếu Huy vẻ đầy xúc cảm: “Bấy giờ chắc cậu mới chỉ sáu bảy tuổi thôi nhỉ? Con trai à, cái mạng con thật là lớn. Mà đừng có nói là con, ngay ta đây bây giờ nhớ lại chuyện ngày ấy, ban đêm cũng có lúc còn không ngủ được nữa là! Phải rồi, cha con tên gì?”

“Mông Kiến Quốc.” Mông Thiếu Huy vừa nói vừa lần tìm trong túi, bỗng giật thót mình, “Bức thư ấy của con đâu rồi nhỉ?”

Tôn Phát Siêu gãi đầu, miệng lẩm bẩm: “Mông Kiến Quốc? Ta không nhớ nổi là có người mang tên này hay không nữa. Con thử đi hỏi những người già khác xem, nhỡ có người biết thì sao.”

Mông Thiếu Huy nãy giờ chỉ mải tìm thư, nhưng tìm hết các túi trên người mà vẫn không thấy. Chả lẽ lại bị mất? Nghĩ đến việc thư này là kỉ vật duy nhất mà cha cậu để lại, có quan hệ đến quá khứ của cậu, cậu không khỏi hổ thẹn và buồn chán.

“Liệu có phải em đã cất nó vào ba lô không?” La Phi nhắc nhở Mông Thiếu Huy.

Mông Thiếu Huy lắc đầu chắc nịch: “Không thể nào, em đặt ba lô xuống rồi đi rửa mặt luôn, sau đó vào bàn ăn, chứ đã kịp thu dọn gì đâu.”

“Để lát nữa tìm kĩ lại xem, mất làm sao được.” La Phi an ủi Mông Thiếu Huy vài câu. Mông Thiếu Huy suy nghĩ một lát, cũng chẳng còn cách nào khác.

“Theo như em nói, thì cái bóng đen trên 'Dốc quỷ ám' này cũng có liên quan đến trận sóng thần năm đó à?” La Phi tiếp tục trở lại với chủ đề chính của câu chuyện.

“Tất nhiên rồi, bóng đen ấy xuất hiện vài ngày sau khi thủy triều rút đi. Khi ấy những người may mắn sống sót mải lo dựng lại nhà cửa từ đống đổ nát ở dưới chân núi, cứ đến đêm, bóng đen lại xuất hiện trên chạc cây nằm trên dốc núi ở đằng xa, mọi người đều nói rằng đó là linh hồn của người chết không nỡ rời xa quê hương, mới hằng đêm ngước nhìn về phía làng mạc như thế.”

“Cách nói này xem ra có vẻ chủ quan quá.” La Phi lắc đầu, “Biết đâu đó chỉ là thi thể của một nạn nhân xấu số trong trận sóng thần ấy thì sao.”

“Ban đầu cũng đang có người hoài nghi như vậy, nhưng nếu thế thì có rất nhiều chỗ không thể giải thích được.” Tôn Phát Siêu vừa đếm ngón tay vừa lần lượt phân tích, “Thứ nhất, nếu đó là một thi thể người chết, thì tại sao lại chỉ xuất hiện về ban đêm? Thứ hai, những người gặp nạn đều bị cuốn vào nước lũ ở dưới chân núi, các cậu nên biết rằng, người bị chết đuối trước tiên họ sẽ chìm xuống đáy biển, đợi đến khi thi thể bị trương phềnh thì mới nổi lên mặt nước, sự thực năm ấy cũng phải đợi đến khi nước lũ rút đi mới thấy thi thể bị trôi dạt vào đảo, vì thế cho dù chỗ ngọn nước cao nhất cũng đã dâng lên đến dốc núi, nhưng thi thể của nạn nhân không thể nào bị mắc trên chạc cây được.”

“Vậy sao?” Tôn Phát Siêu nói có vẻ có lý, trầm ngâm giây lát, La Phi hỏi tiếp: “Vậy cái bóng đen ấy biến mất từ khi nào?”

Tôn Phát Siêu nheo mắt, cố làm vẻ huyền bí: “Chuyện hồn ma ấy à, muốn giải quyết đương nhiên là phải đi từ gốc rễ của vấn đề rồi. Sau đó người dân trong làng đã lập một miếu thờ dưới dốc núi để cầu siêu cho các linh hồn phiêu dạt bên ngoài, bóng đen ấy cũng tự nhiên mất đi.”

Nghe đến đây, trong đầu La Phi lại lóe lên một ý nghĩ mới: “Nhầm rồi, nhầm rồi, bây giờ mà trông thì cái bóng đen ấy vừa không phải thi thể, cũng chẳng phải hồn ma, mà lại giống với một người còn sống nhiều hơn. Liệu có khả năng là do một người nào đó trên đảo giả làm ma quỷ không?”

Tôn Phát Siêu nghe xong cười khểnh: “Anh đúng là một núi ngoại tỉnh thứ thiệt, chưa được nếm mùi lợi hại của 'Dốc quỷ ám' đúng không, ai mà dám đứng đó để giả làm ma quỷ cơ chứ? Thế thì khỏi phải đóng giả, chỉ trong chốc lát là hắn biến thành ma quỷ thật luôn!"

La Phi chép miệng, xem chừng cái “Dốc quỷ ám” này quả không phải là một nơi tầm thường, bản thân nếu muốn phát biểu thêm ý kiến gì nữa thì còn phải đợi đến tận nơi xem thế nào cái đã.

Cơm xong, Mông Thiếu Huy đi tìm khắp một vòng mà vẫn không tìm thấy bức thư ấy. Thất vọng, cậu đành gác chuyện bức thư sang một bên, một mình ra ngoài dạo quanh một vòng, tiện thể hỏi han tình hình.

Điều làm cậu thất vọng là, cậu đã đi gõ cửa bảy, tám hộ gia đình ở cái xóm núi này mà tuyệt nhiên không ai nhớ nổi một người tên là “Mông Kiến Quốc”. Cậu định đi xa hơn nữa, nhưng lại sợ bị lạc đường, bèn quay về rủ La Phi đi cùng.

La Phi vừa ngủ trưa dậy, tinh thần phấn chấn, thấy Mông Thiếu Huy muốn rủ mình cùng đi, anh mỉm cười: “OK, tôi cũng đang muốn đến chỗ ‘Dốc quỷ ám’ đó xem sao, cậu đi cùng đường với tôi chứ?”

Mông Thiếu Huy vốn không rõ phải đi theo hướng nào, nên không ý kiến gì, thế là hai người họ cùng nhau xuất phát. Con Kaka nhảy tung tăng vài bước rồi lẽo đẽo theo sau chủ nhân của nó, trông rất chi là lanh lợi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3