Vĩnh biệt mùa hè - Phần III - Chương 3 - Phần 1

Chương 3

Lớp 12A2 kết thúc học kì II bằng một
chuyện đáng buồn. Trong cuộc thi cuối học kì, thầy Ân, dạy môn Toán, khi gác
thi môn Hóa, đã bắt gặp quả tang Ngôn đang “quay phim” từ một tài liệu được
chuẩn bị sẵn khá tinh xảo, thu gọn trông một tấm giấy nhỏ xếp hình cánh quạt
giấu trong lòng bàn tay. Thầy Ân cũng là một người có tính nguyên tắc cao như
thầy Tùng, không bao giờ chấp nhận bỏ qua cho những sai phạm loại như vậy. Vụ
việc của thầy Tùng cũng đã tạo nơi thầy Ân một ác cảm với Ngôn. Ngày nay, đời
nhà giáo túng bấn và bị khinh rẻ thật, nhưng không thể vì vậy mà chấp nhận sự
hạ thấp nhân phẩm và tư cách người thầy, thỏa hiệp cho qua những sai trái và
thói côn đồ của đám học trò con ông cháu cha.

Tuy nhiên, thầy Ân cũng xử lý vi
phạm của Ngôn rất chừng mực: tịch thu “bùa” với lời cảnh cáo. Nét mặt Ngôn tỉnh
bơ như không. Mười phút sau, một tờ “bùa” khác đã xuất hiện trong tay Ngôn.
Bằng mọi giá, Ngôn phải qua được học kì này, rồi đậu được phổ thông. Ba của
Ngôn bắt buộc như vậy. Con đường tiếp theo, ông nói là ông sẽ thu xếp không
khó.

Tất nhiên, thầy Ân dễ dàng phát hiện
lần vi phạm thứ hai của Ngôn. Thầy quyết định tịch thu bài thi, và lập biên bản
về sai phạm. Khi thầy đưa biên bản cho Ngôn ký, hắn cầm tờ giấy, nhìn thầy cười
gằn, rồi xé toạc làm đôi ngay trước mặt thầy. Run lẩy bẩy vì tức giận, thầy Ân
chỉ nói được có một câu:

- Đi ra khỏi đây ngay, thằng mất
dạy!

Mặt Ngôn hơi tái đi một chút. Hắn
mím môi, quay lưng dợm bước ra cửa. Nhưng... thật bất ngờ, Ngôn xoay mình lại,
hét lớn: “Mất dạy nè!”, và một cú đấm thật mạnh được tung ra, vào ngay giữa mặt
thầy Ân. Một âm thanh khủng khiếp nổ tung giữa phòng thi đang im phăng khắc.
Chiếc kính của thầy Ân vỡ vụn sau cú đấm của Ngôn, những mảnh vỡ bắn tung tóe
quanh người thầy giờ đây đang nằm lăn trên sàn lớp, người gập lại vì đau, hai
tay bưng lấy mặt. Máu ứa ra từ những kẽ ngón tay đang run bắn. Những mảnh kính
vỡ có lẽ đã đâm nát mặt thầy.

Miệng la hét như một thằng điên,
Ngôn nhào tới đá túi bụi vào lưng người thầy khốn khổ. Cũng chính Long là người
đầu tiên nhảy vào ôm chặt Ngôn và khóa tay hắn lại. Phải có thêm vài bạn trai
khác phụ lực với anh, Ngôn mới chịu khuất phục sau một hồi vùng vẫy điên
loạn...

Chuyện Ngôn đánh thầy Ân trọng
thương giữa phòng thi gây chấn động lớn trong cả thành phố. Ngôn bị công an bắt
giữ ngay sau đó. Thầy Ân thì được đưa đi cấp cứu. Khám nghiệm sơ bộ, nhãn cầu
trái bị hỏng vì mảnh kính đâm vào. Một xương sườn bị gãy và lá lách bị tổn
thương nặng. Thầy Ân là một người ốm yếu, năm ngoái đã từng nằm viện mấy tháng
vì bệnh lao phổi. Những cú đá căm thù của Ngôn đã làm thầy ngất xỉu rồi mê man
suốt hai ngày liền. Dư luận xã hội lên án gay gắt tên học trò phi nhân, đòi hỏi
luật pháp phải trừng trị thật nghiêm khắc.

Ông Quyến, ba Ngôn, dốc hết thời
gian và tiền bạc ra để lo gỡ tội cho con. Chi phí điều trị thầy Ân ông lo hết,
kể cả việc đưa cho gia đình thầy một số tiền lớn để sống qua cảnh ngặt nghèo.
Ông tìm cách tiếp xúc riêng với ban biên tập các báo, nhờ “nhẹ tay” cho Ngôn.
Ông năn nỉ ban giám hiệu có những ý kiến thuận lợi phần nào cho Ngôn, rằng đây
là một biểu hiện của bệnh tâm thần mới phát sinh do học hành quá căng. Thậm chí
ông còn nghĩ tới chuyện nhờ một bác sĩ quen có những nhận định về triệu chứng
bệnh, nhưng vị bác sĩ đã từ chối thẳng thừng: “Anh định hại tôi hay sao? Thằng
con anh côn đồ như vậy, cứu nó làm gì?” Ông Trung, ba của Thiện, chép miệng nói
với con:

- Ba nhớ đã có nói trước với con về
chuyện này. Cái xấu cần được tém dẹp ngay từ khi còn là mầm mống. Lẽ ra ngay
sau vụ thầy Tùng, Ngôn chịu một kỷ luật thích đáng thì giờ đây chuyện đau lòng
này đã không xảy ra.

- Tội của Ngôn có bị xử nặng lắm
không ba? - Thiện hỏi:

- Ít nhất là
năm năm. Năm năm trong lứa tuổi của con là hết sức quan trọng cho cả cuộc đời,
thậm chí không nên phí phạm dù chi một ngày. Vậy mà...

Những lời nói
cùa ông Trung thường gợi cho Thiện nhiều suy nghĩ. Bài học về sự quý trọng thời
gian - cái qua đi không bao giờ trở lại - là nội dung mà ông tập trung nhất khi
giáo dục con. Nhờ vậy, không bao giờ Thiện để thì giờ của mình trôi đi trong
những quán nước và các cuộc vui vô bổ. Thời gian biểu học tập và rèn luyện của
Thiện luôn luôn chặt chẽ. Càng ngày Thiện càng thấm thía một lời nói của ba:
“Thời gian luôn biết cách đền đáp cho những ai biết quý trọng nó.”

Chỉ mới gần
đây, Thiện mới nhận ra dường như vẫn có một điều mà nguyên tắc tôn trọng thời
gian không thể chi phối. Dù anh quý thời gian như thế nào, nhưng khi anh cảm thấy
nhớ một ai đó thì thật khó tập trung làm được việc gì đúng như dự định.Một
ai đó
, ở đây là Hạ.

Lòng tự trọng
khiến Thiện phải lùi bước khi nhận ra tình cảm của Hạ đã nghiêng về Long. Thế
nhưng trái tim thì vẫn cứ bướng bỉnh không chịu đầu hàng. Càng không muốn nghĩ
tới Hạ thì Hạ lại càng nhởn nhơ trong tâm tưởng Thiện. Thậm chí có lúc, giữa
một buổi ngồi tự học ở nhà, sau những phút lãng đãng, Thiện hết hồn khi thấy
mình đã vô tình viết tên Hạ lên trang giấy trắng tự lúc nào không biết. Trời
sinh con gái con trai làm gì để cứ phải thương nhau, nhớ nhau? Phải chi trên
đời này chỉ có toàn con trai hết thì sẽ đỡ biết là bao nhiêu chuyện phiền phức,
mất công.

Sau khi Long
đột nhiên quay qua Trinh, và sự đau khổ của Hạ gần như không thể che giấu được
- ít nhất là trước mắt Thiện - Thiện khó chịu nhận ra trong lòng mình lại dâng
lên một niềm vui âm thầm. Thiện đến nhà Hạ thường hơn ngồi nói chuyện trên trời
dưới đất mong an ủi cô, trao đổi với cô về cách giải một bài toán khó, bàn luận
về một cuốn truyện mới, một bộ phim hay... Đang phiền muộn, Hạ cũng chẳng muốn
tiếp Thiện, nhưng dần dần, sự tốt bụng đúng lúc của Thiện cũng làm cô thấy cảm
động. Tất nhiên, Hạ không thể nào quên ngay được Long, dù Long ngày càng tỏ ra
quá quắt trước mặt mọi người. Hạ chỉ chấp nhận sự quan tâm của Thiện một cách
chừng mực. Cô chỉ tiếp Thiện ở nhà và không hề nhận một lời mời đi chơi riêng
nào. Người ủng hộ Thiện nhiêu nhất lại là bà Nga. Gặp Thiện, luôn luôn bà ngọt
ngào:

- Đến chơi nhà
bác, cháu cứ tự nhiên như ở nhà cháu. Hai bác rất quý bạn bè của Hạ. Bác không
thích cô cậu nào vào nhà bác mà nghiêm trang quá đâu.

Có lần, bà Nga
còn giữ Thiện ở lại ăn cơm chiều, hôm tình cờ Thiện đến nhằm lúc gia đình đang
có một bữa tiệc nhỏ. Thiện từ chối, nói chưa xin phép mẹ. Bà Nga lập tức nhấc
điện thoại, gọi về nhà Thiện. Tất nhiên mẹ Thiện khá kĩ về mẹ của Hạ “bà nào mà
sao ăn nói khéo quá!”. Khi được biết mẹ Hạ nằm trong ban giám hiệu trường Đại
học Y dược, mẹ Thiện bắt đầu chú ý hơn đến cô bạn xinh xắn này của Thiện mà bà
đã một đôi lần được gặp, nhất là đã từng có thiện cảm cái lần Hạ chạy đến nhà
báo cho bà hay tin Thiện bị giữ ở công an phường X. Cũng như chồng, mẹ Thiện
đặt rất nhiều hi vọng vào đứa con trai. Gốc nông dân tham gia kháng chiến, gia
đình cả hai bên ông bà đều chưa từng có một người có học vị cao. Họ đều mong
muốn Thiện đi lên bằng chính sức lực của mình. Nhưng mẹ Thiện, là đàn bà, dù
sao cũng có óc thực tế hơn. Bà hiểu một sự quan hệ mật thiết với gia đình Hạ
không bao giờ là vô ích. Vì vậy, trong lần được mời họp phụ huynh lúc gần kết
thúc năm học để bàn việc tổ chức lễ tổng kết và phát thưởng, bà đã đi dự với
mong muốn được gặp mẹ của Hạ. Bà Nga cũng đã đến phiên họp này với mục đích
tương tự, và hài lòng khi thấy mẹ Thiện có dáng vẻ hiền lành, mộc mạc. Hai
người cùng cảm thấy vui khi làm quen với nhau, và khi tan cuộc họp, họ đã có
lời hẹn sẽ gặp lại vào một ngày sắp tới...

*

TP. HCM,
ngày…….

Hằng ơi,

Tao nhớ mày quá
trời! Lớp học thiếu mày, buồn làm sao đâu! Tụi tao vừa thi xong học kì II, đứa
nào cũng xếp hạng khá. Có một chuyện động trời, không biết mày đã biết chưa?
Thằng Ngôn đánh thầy Ân ngay trong phòng thi môn Hóa, vì bị thầy bắt quả tang
đang quay cóp. Thầy bị mù một mắt và đến giờ vẫn còn phải nằm viện. Ngôn đã bị
bắt và chờ ngày ra tòa. Thật kinh khủng! Ba nó chạy lo quá trời. Nhưng chắc kì
này nó khó thoát. Đáng đời!

Thi xong, nhưng
tụi tao còn phải học bù đầu hơn. Còn chưa tới một tháng nữa là thi tốt nghiệp
phổ thông nè, rồi thi vô đại học nè! Tao thích làm cô giáo mà má tao không cho,
nói bộ tao thích ăn cháo lắm hay sao. Chắc tao sẽ thi vô trường kinh tế. Còn
nhỏ Hoa thì định thi vô khoa Anh văn trường tổng hợp. Nó luyện Anh văn như
điên, gặp tụi tao cứ đòi nói chuyện bằng tiếng Anh. Nhỏ Hạ thì thích học Văn
lắm, nhưng má nó ép nó vào y dược, nói có ba má cùng làm ngành y, lại là cán bộ
trường đại học, ngu gì không thi vào đó! Nó lúc này cũng có chuyện buồn. Tên
Long tự nhiên sinh chuyện, quay qua kết môđen với con Trinh, làm lơ nó. Chẳng
ai hiểu nổi sao lại có chuyện kì cục vậy. Hai tên đó đâu có gì giống nhau đâu.
Nhưng con Trinh có vẻ khoái chí và lên mặt lắm! Trong khi đó thì “con ma mới”
lại o bế nhỏ Hạ nhà mình dữ! Tao với nhỏ Hoa đứng ngoài, thấy nhiều chuyện tức
cười quá mà phải ráng nhịn. Đúng là chuyện gì đâu không hà! Thi tới nơi rồi,
học không lo học, lộn xộn rớt cả đám.

Tao tiếc cho
mày quá, Hằng ơi! Ba mày, giờ vậy là khỏe rồi. Cả má mày nữa. Cuộc sống mỗi
người đều đã ổn định lại. Bao giờ mày mới về, đi học lại? Chẳng lẽ mày bỏ luôn?
Nói vậy chớ ở trên đó hoài chịu sao nổi? Về đi Hằng. Nếu mày muốn, cứ lại ở nhà
tao. Nhà tao tuy nhỏ, nhưng ông bà mình nói rồi, ăn thì nhiều chứ ở bao nhiêu?
Mà ăn thì có mày, thêm có cái chén đôi đũa chớ có gì đâu? Tối tao với mày ôm
nhau ngủ cũng vui lắm chớ bộ!

Mày ráng giữ
gìn sức khỏe. Coi chừng sốt rét, rắn cắn, khỉ cắn... nghe chưa. Cho tao gởi lời
thăm ông Hùng. Dặn ổng phải ráng bảo quản mày cho tụi tao à! Mai mốt tụi tao
thi xong mọi thứ, nhất định sẽ lên thăm mày. Con Hoa hăm nếu lúc đó mà thấy mày
giống đồng bào dân tộc là nó sẽ đốt nguyên khu doanh trại của ổng, nhớ dặn ổng
coi chừng.

Thôi, vài dòng
thăm mày. Đừng buồn nữa và tính đường về đây với tụi tao mau lên.

HÂN

Hằng xếp lá thư
của Hân lại, bùi ngùi. Từ ngày cô lên đây, nhóm 4H gởi thư cho cô nhiều nhất.
Tuần nào cũng có. Hạ viết khá đều, rồi đến Hân. Hoa thực tế hơn, mò tới trạm
liên lạc của nông trường ở thành phố, gởi lên nào là dầu xanh Con Ó, mì ăn
liền, kẹo cao su, ô mai, xí muội... tiểu thuyết tình báo và các loại tạp chí...
cả một giỏ to tướng, mỗi tháng một lần. Mỗi lần nhận được thư, quà của bạn là
Hằng xúc động đến mờ mắt. Rồi bao nhiêu kỷ niệm lại tràn về, ngập ứ nỗi nhớ của
cô. Cô len lén vào phòng, nằm khóc một mình.

Đúng là chuyện
của ba Hằng giờ tương đối đã ổn. Ông chỉ bị mất chức, bị tù treo, và đang chờ
hoặc nhận một công việc dạng chuyên viên, hoặc về hưu non. Ông vẫn được ở lại
căn nhà đó, và đã viết thư gọi Hằng về. Lá thư rất ngắn nên Hằng đã thuộc nằm
lòng:

Sao con lại
đành bỏ ba trong những giờ phút khó khăn nhất của đời ba? Không có con thì ba
còn sống làm gì nữa? Cuộc đời ba coi như đã mất trắng rồi. Làm lại từ đầu ở lứa
tuổi này, làm sao ba có thể?

Về với ba đi
con. Giờ, ba chỉ còn có mỗi mình con là niềm an ủi duy nhất mà thôi. Về đi, rồi
cha con mình sẽ tìm cách bắt đầu lại. Có con, ba sẽ chưa tuyệt vọng đâu...

Đúng là mọi
chuyện khủng khiếp nhất rồi cũng sẽ qua. Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả. Giờ thì
trong Hằng chỉ còn lại một nỗi buồn man mác. Ở lứa tuổi của ba Hằng, đúng là
khó có thể làm lại từ đầu, nhưng ngay cả với chính cô, có những điều tốt đẹp đã
mất hẳn không thể nào tìm lại được. Phải chi cô sớm hiểu rằng rồi tất cả sẽ qua
khi gặp nghịch cảnh, tốt nhất hãy bình tĩnh chờ nó tan đi. Nhưng đó chỉ là cảm
nhận khi cơn bão đã lướt qua, còn khi người ta đang đứng giữa trung tâm của nó,
dễ gì không bị nó cuốn đi và vùi dập tả tơi?

Mẹ của Hằng, bà
Hải Đường, thì đã xong thủ tục ly dị với ông Quang. Hằng biết điều đó qua một
lá thư của Hạ. Còn mẹ, không hiểu sao bà cũng biết được địa chỉ của Hằng, và
viết cho cô chỉ một dòng thư duy nhất:

Con hãy tha thứ cho mẹ.

Hằng đã bực bội vò nát lá thư. Nếu
mẹ làm chuyện mà mình cho là đúng, thì tại sao lại cứ xin tha thứ? Còn nếu
chuyện mẹ đang làm là sai, tại sao vẫn cứ làm? Thật chẳng hiểu nổi mẹ. Nếu thật
sự trên đời này chỉ có mỗi mình chú Đăng là có thể đem lại hạnh phúc cho mẹ, thì
những gì mẹ đã làm, con không phiền trách nữa. Dẫu sao thì mẹ cũng đã đạt được
điều mong muốn. Còn con, chỉ một người như vậy cũng không mong gì có được...

Người duy nhất mà Hằng không nhận
được một thông tin nào, chính là Minh. Bạn bè viết cho cô như có dặn nhau sao
không biết, mà chẳng hề có một dòng dành cho anh. Ngay cả trong những tờ báo
Hoa gởi cho Hằng, thỉnh thoảng lại có một trang bị xé mất. Dần dần, Hằng hiểu
đó là những trang có đăng thơ của Minh. Anh vẫn tiếp tục làm thơ, vẫn khỏe
mạnh, bình thường, như thể cuộc đời anh chưa hề có lúc đi qua một cô Hằng ngu
ngơ ngốc nghếch, một cô Hằng mà anh từng ca tụng là “thiên thần nhỏ của
anh”,“ngôi sao sáng dẫn đường anh đi”, và “anh không thể sống nếu thiếu em”...
Vị đắng của tình yêu trở nên không chịu đựng nổi. Minh không viết, dù chỉ một
dòng thư cho Hằng. Hằng có cảm tưởng với anh, có lẽ cô đã chết mất xác ở tận
đâu đâu rồi. Có lẽ, khi cô lẳng lặng biến mất sau cái đêm điện thoại đến xin
gặp mà không được, anh đã xoa tay, thở phào. Một con người như vậy mà đã có lúc
cô muốn sống, và muốn chết, với anh!

Đoàn Hùng vẫn tiếp tục dành cho Hằng
một sự chăm sóc chu đáo. Thái độ của anh hết sức tự nhiên, công khai. Hùng giới
thiệu với mọi người Hằng là một cô bạn nhỏ, vì gia đình có nhiều chuyện buồn
nên muốn lên đây ở tạm một thời gian. Coi như cô là khách riêng của anh. Hằng
lo ngại hỏi liệu chuyện đó có gây ảnh hưởng gì tới uy tín của Hùng hay không,
thì anh cười:

- Hằng sợ mất uy tín của anh à? Có
đâu mà mất! Đùa vậy thôi chứ anh ở đơn vị này từ ngày đầu thành lập đến giờ.
Anh sống như thế nào mọi người đều biết quá rồi, không ai hiểu sai về anh đâu.
Đừng sợ.

Giờ thì Hằng đã biết Hùng là Phó
giám đốc nông trường, phụ trách công tác chính trị và tuyên huấn, kiêm thêm
nhiệm vụ trưởng ban giám hiệu trường giáo dục lao động công nông nghiệp nằm
trong nông trường. Chính ngôi trường này mới thu hút nhiều nhất thời gian của
Hùng. Học viên của nó là những thanh niên bụi đời, du đãng, có cả dân xì-ke,
gái giang hồ..., tức những đối tượng tệ nạn xã hội, được các địa phương gom đưa
lên đây. Những người mà Hằng mới gặp đã thấy sợ chết khiếp. Cô ngạc nhiên khi
đi với Hùng, thấy anh biết tên từng người và tiếp xúc với họ rất thân tình. Họ
cũng tỏ ra rất quý trọng anh. Có người thuộc loại lừng lẫy, đã từng đi qua
nhiều trường trại, vậy mà đến tay anh, cũng chuyển hóa được. Có người bỏ trốn
khỏi trường, bị bắt lại, anh mời vào phòng nói chuyện khi đi ra hai mắt đỏ hoe,
từ đó trở nên thay đổi hẳn... Hằng hỏi Hùng:

- Anh làm sao mà được họ thương quá
vậy?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3