Vương xà - Chương 22 - Phần 1
Chương 22: Bước Ra Ánh Sáng
Trong màn đêm, một người con gái thân ảnh kì bí,
thân hình mong manh dễ vỡ uốn lượn như một con rắn múa lên điệu vũ của mình.
Nhưng, điệu vũ này mang bi thương, tuyệt vọng cùng chứa đựng đầy ắp sự hận thù.
Mỗi một điệu múa, mỗi một đường kiếm vung lên lại khiến cho mạch nước ngầm ở
nơi đó bị hất tung lên. Mỗi khi thanh kiếm vụt qua nó có thể bổ đôi cả những giọt
nước tung lên, bổ đôi những viên đá bay lên đó một cách nhẹ nhàng. Đường kiếm nhẹ
nhàng, thanh thoát nhưng đầy sắc bén chém một cách dứt khoát cho thấy tâm của
người dùng rất bình lặng, yên tĩnh như dòng suối chảy róc rách nơi kia. Và mỗi
khi đôi mắt vô hồn kia lướt qua đâu là y như rằng nơi đó bỗng trở nên u ám, trầm
buồn, vạn vật xinh tươi dù có rung động đến mức nào khi chạm vào ánh mắt của Bạch
Xà đều biến sắc mà trở nên ảm đạm u buồn. Nơi đây lạnh buốt, chỉ có đá và nước
nhưng cô cũng chỉ khoác trên người một lớp áo mỏng manh màu xám u ám, buồn bã
mà thôi. Làn da trắng lạnh ngắt nhưng dường như cô không cảm thấy chút lạnh nào
cả. Phải chăng, bởi tâm cô còn lạnh lẽo hơn nơi này? Khi cô nghỉ ngơi là lúc cả
thân hình trầm mình trong làn nước lạnh, nhắm mắt, cô để mặc cho thân hình kia
trôi bồng bềnh vô định. Để cho làn nước lạnh thấm ướt quần áo mình, thấm qua da
chảy vào trong từng mạch máu đông cứng của mình rồi thấm dần, thấm dần vào sâu
trong tim. Mọi thứ cứ như vậy ngày qua ngày trôi qua rồi lại đến tiếp diễn một
cách cố định theo một quy luật bất thành văn. Nơi đây, không có ngày cũng chẳng
có đêm, bởi nó là nhân tạo hoàn toàn chỉ có đá, và nước từ con suối chảy qua,
chẳng có bất cứ sự sống nào khác cả. Đặc biệt, ta chưa bao giờ nghe thấy cô mở
miệng nói gì cả, gương mặt lúc nào cũng chỉ một sắc thái, cho dù ngã tới bật
máu, thương tới đau buốt cũng không phát ra một tiếng rên đau. Cô làm cho người
ta cảm tưởng rằng cô đã chết và chỉ còn lại thân xác cùng bộ não còn hoạt động
một cách máy móc mà thôi. Linh hồn thực sự đã bị nhấm chìm theo nỗi đau cùng
dòng máu kia mà chìm vào trong bóng tối của đau thương rồi.
* * *
MỘT NĂM SAU:
“CẠCH”
Cánh cửa gỗ đóng im lìm một năm trời sau bao nhiêu ngày tháng chờ đợi đã nặng nề
mở ra. Một thân ảnh nhẹ nhàng lướt qua, mái tóc dã dài tới ngang lưng, tóc mái
dài che đi gương mặt và ánh mắt vô tình mà cố ý ẩn giấu. Mỗi bước đi của cô nhẹ
tựa mây, lặng tựa gió, bước từng bước tới đối diện với người con trai mặc đồ trắng
ngồi lặng lẽ ở ghế chờ đợi cô một năm qua. Một năm cô ở trong đó cũng là một
năm mà anh ngồi ở chiếc ghế này chờ đợi; chưa một lần rời khỏi gian phòng mang
tên “tầng dương” này. Chiếc ghế này là chiếc ghế duy nhất mà lúc đó biến mất
trong mọi thứ của ngôi nhà Vương Xà mà anh đã bỏ lại; chiếc ghế của bang chủ
bang Vương Xà. Đây không phải là chiếc ghế đơn, quyền quý như những chiếc ghế của
các vị bang chủ khác mà nó là một chiếc ghế đôi dành cho không chỉ bang chủ mà
cả phó bang chủ ngồi. Nó nhằm nói lên rằng dù là bang chủ, hay phó bang chủ thì
chức vụ, quyền hành đều ngang nhau bởi họ chính là Song Xà của thế giới ngầm. Họ
đều có đủ sức mạnh, trí tuệ, khả năng, quyền lực để lật đổ bất cứ ai chống lại
họ, muốn lật đổ họ mà thôi.
Cô bước tới, bàn tay hơi gầy chìa ra nắm lấy bàn tay anh đưa tới. Anh nắm lấy
tay cô, hôn nhẹ lên đó, dịu dàng như ngày xưa mà nói với cô rằng:
- Chào mừng em đã trở lại - Anh một năm qua dù đã ẩn
mình nhưng lo lắng và thời gian đã biến đổi anh. Nó khiến gương mặt anh trở nên
già dặn hơn, bất cứ ai nhìn vào đều thấy anh đã là một người đàn ông trưởng
thành, từng trải chứ không còn là một người con trai mang trong mình đầy hoài
bão như trước nữa.
Anh đứng dậy, ôm lấy cô vào lòng, siết chặt khiến cho thân hình cô khẽ run nhẹ
lên. Đáp lại anh là bàn tay cô siết chặt lấy áo phía sau tấm lưng vững chắc
kia. Từng ấy đã đủ để cho anh hiểu những lời nói không thành mà cô muốn anh hiểu.
Kéo cô ngồi xuống chiếc ghế quen thuộc ngày xưa, để cô như những ngày trước dựa
vào vai anh, lôi một chiếc hộp nhỏ ra đặt vào tay cô, anh nói:
- Anh nghĩ thứ này sẽ giúp em.
Cô không nói gì, nhìn chăm chú vào chiếc hộp rồi mở ra. Trong đó là một chiếc
nhẫn bằng bạc trắng đặc biệt, hình như được anh đặt làm cho mình. Anh cầm lấy,
đeo vào ngón tay áp hút, nơi đó hằn lên hình con rắn uốn lượn màu đỏ như nói
lên sự ngự trị của chủ nhân nó trong trái tim cô là tình yêu là đau đớn dày vò
không bao giờ có thể thay đổi được. Chiếc nhẫn có ba khớp nối theo đốt ngón tay
của cô, vừa giúp cô che đi hình xăm đó mà vẫn chuyển động được bình thường
không gặp chút khó khăn trở ngại nào cả. Màu bạc tượng trưng cho cái tên Bạch
Xà, chiếc nhẫn không hoa văn, chỉ có duy nhất một hình chữ thập giá nhỏ ở đốt
cuối cùng mà thôi. Nó như một phong ấn mà anh tạo nên để xóa đi kí ức đau buồn
kia của cô, xóa đi những giọt nước mắt từng rơi, xóa đi nỗi đau đã từng trải
qua một năm trước vẫn còn âm ỉ tới tận bây giờ. Làm ra chiếc nhẫn này, anh làm
người ta không thể hiểu được anh có mục đích gì. Là bảo vệ tình yêu đó của cô
hay là xóa nhòa đi kí ức bi thương vừa yêu vừa hận của cô với thứ mang tên
“tình yêu” kia nữa.
- Cám ơn anh. - Phải mất một lúc lâu sau cô mới lên
tiếng. Giọng nói hơi nghẹn ngào chứa đựng cảm xúc không thể diễn thành lời của
mình. Những cảm xúc này lại không thể thoát ra thành lời, bởi lẽ nó đã bị bịt
kín như chính hình xăm ẩn phía sau chiếc nhẫn bạc lạnh kia rồi.
Rướn người, cô hôn nhẹ lên má anh như muốn truyền cho anh cảm giác không thể diễn
tả như xưa của mình. Cuối cùng, sau tất cả thì nơi bình yên nhất của cô vẫn là
nơi đây: trong vòng tay che chở của anh. Cô biết, không thể yêu, không có quyền
dựa dẫm, không được yếu đuối nhưng cô có quyền một lần đón nhận tất cả nhưng thứ
này chứ? Anh cũng hôn nhẹ lên trán cô, ân cần và dịu dàng như bảo bọc một viên
ngọc xinh đẹp, dễ vỡ vậy. Viên ngọc đó đã từng một lần vỡ tan rồi, anh đã bán
đi mọi thứ của mình và dùng hết thời gian còn lại để lắp ráp lại từng mảnh vụn
một nên anh không thể làm rơi một lần nữa. Nếu không, nó nhất định sẽ vỡ vụn
theo gió mà biến mất trong đêm đen mất.
- Anh! Em muốn làm nhiệm vụ - Cô nói, giọng nói kiên
quyết.
Nhìn cô, anh khẽ thở dài. Anh biết rằng cuối cùng có thể nào cô cũng sẽ nói như
vậy mà. Đứa nhỏ này mục đích sống duy nhất giờ đây chính là có trả thù và trả
thù mà thôi. Cô đang bước vào con đường mà trước kia Độc Xà đã từng đi qua,
nhưng cô đẩy mình lún sâu vào nó hơn Độc Xà. Nếu như Độc Xà uất hận anh vì giết
gia đình mình đến mất hết lí trí thì Bạch Xà lại từng chút từng chút tổn thương
bản thân mình khi hận Huyết Xà đã phản bội lại niềm tin, tình yêu của cô. Anh tự
hỏi, liệu có hay không ngày cô có thể quay trở lại bước như Độc Xà? Chạm tay
vào gương mặt của cô, làn da mịn màng nhưng lạnh ngắt không có một chút độ ấm
nào. Cái này có lẽ là do thứ anh đã đưa cho cô và nó đã biến cô thành người
băng như thế này. Một năm qua, cô kiên quyết theo đuổi nó, bất chấp bao nhiêu
máu rơi, bất chấp cứ ngã xuống ngất đi rồi lại tỉnh dậy mà điên cuồng luyện. Đã
từng có lúc máu từ mắt lại khẽ chảy nhưng rồi ngay lập tức khô lại và biến mất.
Anh gạt đi tóc mái xõa xuống dưới mặt cô, che khuất đi đôi mắt to, đen nháy
nhưng giờ đây nó vô hồn, không chút ánh sáng nào len lỏi vào được cả. Anh tự hỏi
rằng, còn đâu rồi những ánh sáng lấp lánh ngày xưa kia; còn đâu bầu trời đầy ắp
trăng sao mà ngày xưa anh luôn yêu thích đó. Anh tự hỏi: Có phải anh đã tự tay
hủy đi thứ ánh sáng đó hay không? Lồng ngực anh ánh lên nỗi đâu nghẹt đến khó
thở, nó nén lên ngực anh vô vàn thứ áp lực khiến cho anh phải gồng mình chịu đựng,
chống đỡ. Nhưng anh biết, những gì anh chịu đựng còn chưa bằng người nào đó
phương xa đang phải khốn cùng. Buông tay, siết chặt thành nắm đấm, xoay người,
anh gọi:
- Joker, Tứ Thần!
Từ trong bóng đếm, bước ra là năm thân ảnh mặc áo đen. Họ bước tới, ánh mắt đều
dồn về phía cô đang ngả người vào ngồi cạnh anh. Không một lời nói nhưng họ đều
đồng thanh quỳ rạp xuống đất chào:
- Chủ nhân.
Lời nói chứa đựng sự xúc động, đau xót và nhớ nhung sau một năm xa cách. Một
năm qua không ai nhìn thấy cô, sau bao nhiêu chuyện, kể từ ngày đó, họ đã phải
tự nhủ rằng họ đã mất đi cô rồi, ít nhất là linh hồn của cô dường như đã không
còn tồn tại. Con người, sống mà mất đi cảm xúc thì khác gì đã chết rồi, bộ não
có hoạt động cũng chẳng sưởi ấm được con tim đập yếu ớt kia. Con tim đập vang
lên những nhịp đập cũng không thể chữa lành vết thương nơi ruột gan quằn quại
đau đớn kia được.
Bạch Xà nhìn họ, gật đầu một cách máy móc. Cô biết cảm xúc trong cô có nhưng một
năm qua sống với đá vô tình, nước lạnh, gió mênh mang đã khiến cho gương mặt cô
đông cứng, trái tim cô bị nhốt trong một khối băng vĩnh cửu rồi. Thấy vậy, anh
cũng chỉ thở dài nói:
- Nhiệm vụ lần này không dễ chút nào. Ngược lại rất
nguy hiểm, nhất là đối với một cô gái như em. Vốn dĩ anh định làm nhưng nếu em
muốn thì có thể nhận. - Anh nói, đưa cho cô một tập hồ sơ.
Trên tập hồ sơ này kẹp một bức ảnh cũ của một chàng thanh niên lúc ấy chừng mười
tám tuổi đang nhếch môi cười khẩy. Đuôi mắt anh ta dài, ánh mắt ngang tàng mà hống
hách như thách thức tất cả bất kể là cuộc sống khắc nghiệt này. Nhìn xuống dưới
là tên, tuổi và đặc biệt là phần tiền án tiền sự của người này. Anh ta bị tống
vào tù từ năm mười tám tuổi do rất nhiều tội danh khác nhau. Đặc biệt hắn rất
được nhà nước “ưu ái” chuyển thẳng vào nhà giam của chính phủ, gắn mắc tội phạm
nguy hiểm chứ không phải là trại cải tạo hay nhà tù thông thường. Chính vì vậy,
hắn luôn được các cai ngục chăm sóc cẩn thận.
- Giết hắn? - Cô ngước lên nhìn Hắc Xà.
- Không, anh muốn em đưa hắn ra khỏi ngục - Anh lắc
đầu, cười nói.
Cầm lấy tập hồ sơ về người này ở trên bàn. Anh lấy một tờ giấy trong số những tờ
giấy khác giơ lên cho cả cô cùng Tứ Thần và Joker thấy. Anh nói:
- Cậu ta có thứ chúng ta cần sau này.
Cô nhíu mày, nhìn vào tờ giấy nhưng vẫn không rõ lắm. Những tờ giấy sau đều là
những tội trạng to, bé dài dằng dặc của hắn từ lúc mười lăm tuổi đến lúc mười
tám tuổi khi bị bắt vào tù. Trong ba năm, mà tội trạng của tên này còn nhiều
hơn mấy lần những tên già biến thái, kinh tởm mà cô từng giết qua nữa. Đều như
nhau, có thứ gì khác đâu mà khiến cô phải chú ý chứ. Không giết hắn thì thôi chứ
tại sao lại tha cho hắn, mà hơn thế nữa là còn muốn cô cứu hắn ra khỏi ngục tối
kia?
- Em biết lí do thực sự hắn bị tống vào nhà tù quốc gia là gì không? Chỉ với cái tội trạng cướp của giết người kia trong tuổi mười tám của hắn là không thể bị tống vào nơi này đúng không? Bởi vì thứ hắn cướp không phải là những thứ vật chất tầm thường mà đó là tài sản được lấy từ máu và nước mắt của người dân. Đặc biệt, người hắn ta giết ngược với ta lại cũng như ta đó chính là những tên viên chức máu lạnh đàn áp, bòn rút sức lao động của người dân đến cùng kiệt. Chính vì lẽ đó, hắn bị bắt và bị chuyển thẳng vào ngục giam quốc gia không cần xét xử lần nào bởi chúng sợ nếu cậu ta tẩu thoát được chắc chắn sẽ trả thù và mục têêu ám sát chính là họ chứ không phải ai khác.
- Ừm, không tồi - Cô khẽ gật đầu, cảm thán.
Tứ thần và Joker cũng hưởng ứng như vậy, người con trai không phải tầm thường
chút nào. Một mình có thể vừa là cướp lại vừa ám sát các viên chức chính phủ
luôn được bảo vệ chặt chẽ quả không thường. Làm được vậy, hắn cần phải có tài lực,
trí óc rất cao mới đủ khả năng vượt qua các vòng vây phức tạp kia.
- Vậy, tại sao anh ta lại bị bắt? - Thanh Long hỏi.
- Phản bội, bẫy và tình yêu - Hắc Xà liếc nhìn Bạch
Xà rồi nói.
Hai chữ “tình yêu” và “phản bội” đã đánh thẳng vào tâm cô và cũng khiến Tứ Thần
cùng Joker sững người. Họ hiểu rất rõ thứ này là gì và ảnh hưởng tới người họ gọi
là chủ nhân tới mức nào. Dù thời gian có qua bao lâu thì từ này cũng như là một
xô nước muối hất vào trái tim chưa bao giờ lành vết thương kia của cô. Tất cả đều
ái ngại thay cô nhưng cô cũng chẳng phản ứng gì cả. Hắc Xà thấy Bạch Xà không
có biểu hiện gì khác lạ, anh cũng hiểu được rằng cô đã dần chai lì với thứ đó rồi
chứ không còn như xưa nữa; anh nói tiếp:
- Bạch Xà, Tứ Thần, Joker lần này đi không hề đơn giản chút nào đâu. Ta cho tất cả đi chỉ để cứu một mình anh ta thôi không phải là không có lí do. Bạch Xà, em biết cậu ta chính là CIA, cậu ta biết mặt em nên tốt nhất đừng để gây sự chú ý cho tới khi thoát được khỏi nơi đó. Còn Tứ Thần, Joker tuyệt đối không được hành động... cho dù... Bạch Xà có xảy ra chuyện gì... - Càng nói về phía sau Hắc Xà bỗng dưng nói chậm lại nhưng rồi rốt cục cũng nói ra.
- Chuyện này... - Tứ Thần và Joker lên tiếng không phục. Việc này họ làm sao có thể đồng ý được chứ. Nơi đấy là đâu? Họ hiểu rõ hơn hết nhà ngục quốc gia cũng như chính là nơi giam giữ những gì thối nát nhất và cũng là nơi tất cả có một thứ khát vọng về dục vọng cao nhất. Lũ đấy nhìn thấy con gái chính là như một lũ hổ vồ mà không cần biết cô ta là ai, huống chi Bạch Xà nhà họ xinh đẹp, quyến rũ động lòng người như thế này chứ. Bảo họ không được hành động khác gì bảo họ tự hủy hoại đi chủ nhân của mình chứ. Họ sinh ra và được cho khả năng tới tận bây giờ là để bảo vệ cô chứ không phải để nhìn cô bị những tên bẩn thỉu kia chạm vào mình.
- Em đã biết - Bạch Xà đứng dậy bước đi trước ánh mắt
không cam lòng của Tứ Thần và Joker.
Nhìn bóng dáng Bạch Xà lẻ loi, đơn côi bước đi, Hắc Xà lại xót xa. Anh đã không
thể hiểu hết được cô và cũng không đủ khả năng bảo vệ cô nữa rồi. Anh biết, kể
từ ngày nhìn cô cuộn mình trong đau đớn, không ngăn được Huyết Xà phản bội là
lúc anh thất bại hoàn toàn rồi. Anh nhìn về phía cánh cửa nối liền giữa hai
gian phòng âm và dương; nơi bên kia giờ đã thành một bãi hoang tàn, đổ nát đất
đá, anh khẽ nói:
- Bạch Xà sẽ biết tự bảo vệ mình.
Anh biết là vậy nhưng cũng chẳng ai có thể biết trước được thứ gì cả. Cuộc sống
này, nếu có thể biết trước được mọi thứ thì Bạch Xà đã không bị đẩy đến mức đường
cùng như ngày hôm nay rồi. Anh không thể bảo vệ được cô, cô chỉ có thể bảo vệ
mình và đối mặt tất cả. Đã biết từ rất lâu rằng anh giờ chỉ là một người vô dụng
nhưng anh vẫn phải bước. Bước đi những bước trên con đường chông gai kệ cho
chân chảy máu, mặc cho đau đớn để trả lại cuộc sống cho Bạch Xà sớm nhất có thể...
Đó không phải là cứu vãn mà là tâm nguyện cuối cùng của anh mà thôi; tâm nguyện
nhỏ nhoi của một người anh đã luôn làm những việc sai trái.
TRẠI GIAM QUỐC GIA:
Đất nước, thế giới càng ngày càng phát triển thì cũng đồng nghĩa với việc phạm
nhân là những thanh thiếu niên trẻ tuổi cũng càng ngày càng nhiều và nó gia
tăng một cách chóng mặt. Những năm gần đây, trại giam đón lượng thanh niên lớn
bị khép tội giết người man rợ cũng rất cao. Những bản tuyên án đẫm máu, những
án tội tanh mùi máu và tàn nhẫn khiến cho các quản ngục cũng càng ngày càng phải
đề cao cảnh giác đối với những tên sát nhân này. Lí do họ giết người có rất nhiều
như cách thức họ áp dụng để đẫm mình trong máu tươi nhưng lí do thực sự để họ
làm thế lại khiến cho người ta mông lung không rõ ràng và cảm thấy buồn cười với
lí do không thiết thực đó. Nhưng, tất cả đều phải chấp nhận không có cách nào
khác để phủ định vấn đề này.
Ngày hôm nay, trại giam chuyển tới năm người liền cùng một lúc. Trong đó, bốn
tên là trong nhóm thanh thiếu niên đánh nhau giết người trả thù rồi dẫn đến
đánh chém giết luôn cả gia đình người đó. Chúng giết người dã man, tay, mặt,
chân, toàn thân người ta đều có thể ngửi thấy mùi máu trên người chúng. Khi động
vào chúng, người ta còn ngại sẽ vấy bẩn tay mình bởi mùi máu tanh nồng kia cơ.
Gương mặt chúng điển trai nhưng tâm hồn lại máu lạnh, vấy bẩn; trái tim không
có độ ấm khiến cho ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm làm người đứng gần vừa thấy
ghê sợ lại ghê tởm.
Người còn lại là một cô gái: xinh đẹp, quyến rũ, đặc biệt hơn hình xăm chạy thẳng
khắp thân người khiến cô gây chú ý và nhấn mạnh nét đẹp đôi chân thon dài của
cô. Lâu lắm rồi, nhà tù này mới chuyển tới một cô gái mà lại còn là một cô gái
xinh đẹp tới nhường đó. Tuy nhiên, khi đọc tới tội trạng của cô ta lại khiến
cho nhiều tên quản ngục ở đây phải nhăn mặt nhíu mày. Họ tự hỏi rằng: cô có phải
là con gái hay là một ác quỷ mà có thể giết lắm người và còn giết tới mức man rợ
như vậy nữa. Chết trong tay cô đều là những cái đầu đáng giá bạc triệu chứ đâu
có đùa được. Đã làm được đến mức này rồi lại để bị tống vào đây thì coi như là
đẩy chính thân mình vào địa ngục rồi còn đâu...
- Thật đẹp...
- Nhìn là muốn...
- Cô ta sẽ là của ai đây?
- Chắc sẽ xảy ra một cuộc đổ máu mất!
...
Những tiếng bàn tán, xì xào, tiếng cười hềnh hệch xen lẫn những tiếng gào rú của
những tên tù nhân khi thấy Bạch Xà bị đưa vào khiến người ta có cảm giác ghê tởm.
Chúng chẳng khác gì những con thú dữ đang động dục cả. Chỉ nhìn thôi cũng đủ
kinh tởm. Tứ Thần nhìn lũ đó bằng ánh mắt lạnh lùng, trong thâm tâm gần như muốn
mổ xẻ chúng ra làm nghìn mảnh nhỏ vậy. Còn Bạch Xà vẫn vậy, những thứ đó dường
như một chút cũng chẳng lọt vào tai cô. Bộ dạng lạnh lùng, ánh mắt vô cảm;
trong mắt cô chúng xuất hiện dường như chỉ là những tên đười ươi, khỉ, vượn,...
đang gào rú thứ tiếng mà cô không hiểu theo một bầy đàn mà thôi.
Phía đằng xa...
- Thật đẹp - Một người con trai ngồi trên chiếc ghế dài phủ một tấm da trên bãi đất cao nhô lên ở phía sân, hai bên hắn là hai cô nàng ôm chặt lấy hai cánh tay hắn mà nũng nịu:
- Kida, anh cũng mê cô ta sao? - Một cô cọ người vào tay hắn, người đàn ông này tên Kida.
- Anh đừng mê cô ta bỏ tụi em nha, em sẽ buồn lắm đó
- Một cô khác thì giả vờ buồn bã dựa vào ngực hắn.
Hắn quay lại, nhìn hai cô nàng lẳng lơ bên cạnh mình mỉm cười. Nâng cằm cô gái
bên trái mình, nói:
- Cưng à! Đừng ghen tị vậy chứ? Anh khen hình xăm trên chân cô
ta đẹp mà thôi cưng. - Hắn nhếch môi, đặt một nụ hôn lên môi cô ta.
Hai cô gái lần lượt được hôn, cười khanh khách thích thú ôm lấy hắn sung sướng.
Nhưng những cô nàng chỉ có thân hình mà không có trí não này hoàn toàn không thể
đoán biết được hắn đang nghĩ gì. Nhìn người con gái đang bước chân vào cánh cửa
ngục giam kia, hắn nghĩ: “Đẹp ư? Cái gì càng đẹp càng nguy hiểm càng chết người
mà thôi”. Tiếng cười vang xa tới tận chỗ Bạch Xà đang đứng đó nhưng cũng không
có ai dám cả gan trách móc anh kể cả quản ngục. Dường như, nhà tù này có những
luật bất thành văn mà không ai biết cũng không ai rõ. Họ – những tên tử tù này
đáng bắn chết ngàn lần nhưng thay vì cho chúng chết nhẹ nhàng lại giam chúng
nơi đây vĩnh viễn để thời gian ăn mòn chúng, để chúng tự thanh toán lẫn nhau. Tuy
nhiên, thứ tù đầy ải này cũng có một nhược điểm chính là vì chúng có giết thêm
người cũng chẳng sao cả nên quản ngục thường mắt điếc tai ngơ khi nhìn chúng
đánh giết lẫn nhau hàng ngày. Tất cả đều một mắt nhắm, một mắt mở, kể cả quản
ngục đến tù nhân.
Trại giam ở nơi đây, nơi giam nam và nữ chỉ chắn nhau bằng một hàng rào sắt
thép gai lỏng lẻo mà bất cứ lúc nào những tên trong người đầy dục vọng không thể
giải thoát đều có thể trèo qua dễ dàng. Ngoài giờ phải lao động, ngủ nghỉ thì
giờ ăn và giờ hoạt động tất cả nam cùng nữ đều được sinh hoạt chung một nơi.
Chính vì vậy, cứ đến những giờ này ngày nào Bạch Xà cũng bị quấy rối. Cho dù cô
đã im lặng tránh né chúng bao nhiêu lần đi nữa thì lại càng là lí do khiến cho
chúng xúm lại trêu đùa cô như thú vui nhiều hơn.
- Chết tiệt - Thanh Long từ phía xa nhìn Bạch Xà bị trêu đùa không khỏi tức giận. Với một người điềm tĩnh như cậu lại tức giận ra mặt như vậy thì có thể thấy Bạch Xà được cậu coi trọng ra sao. Lí do cậu yêu quý Bạch Xà không phải vì cô là chủ nhân mà còn một lí do hết sức đặc biệt khác nữa. Đó là một sự phó thác, thay thế.
- Bình tĩnh đi - Bạch Hổ vỗ vai Thanh Long khuyên nhưng từ ánh mắt đến gương mặt cậu đều tràn ngập sự giận dữ đang cố kìm nén đến đỉnh điểm.
- Thật sự không thể hiểu nổi vì sao bang chủ lại để chị ấy hành động một mình như vậy chứ? - Huyền Vũ bất mãn nói.