Vương xà - Chương 23
Chương 23: Bắt Cóc
“BỐP...”
- Buông...! - Một tiếng gắt vang lên. Giọng nói vừa mang vài phần tức giận lại trong trẻo của đứa nhỏ đang đến độ tuổi trưởng thành.
- Aizzz, anh vì bị chị Bạch Xà của em dọa mà ốm ra thành như vậy đó. Em có cần phũ phàng vậy không? - Hắn giả vờ giả vịt lăn ra giường ăn vạ với cậu nhóc nhỏ chỉ chừng bằng một nửa số tuổi của hắn mà thôi.
-
Sao anh không đi chết đi nhỉ? - Cậu nhóc nhíu mày, khoanh tay đứng nhìn hắn lăn
đi lăn lại rồi phán một câu lạnh lùng.
Cái cách lạnh lùng từ cử chỉ gương mặt đến hành động của cậu khiến hắn nhớ đến
một người cũng xoay hắn như chong chóng vậy. Khẽ thở dài, hắn tự hỏi rằng có phải
đứa nhỏ này được nuôi dạy bởi bàn tay của Bạch Xà và cái tên máu lạnh kia hay
không mà tính tình lại chẳng khác gì như vậy. Thật sự là chẳng dễ thương chút
nào. Gương mặt cậu rất đáng yêu nhưng mỗi lời nói ra như dao lạnh vậy, khiến hắn
muốn thương thực sự khó. Từ lúc hắn về, hắn thấy hình như chỉ khi Bạch Xà xuất
hiện thì cậu mới trở về bản chất của đúng một đứa nhỏ vậy. Nhìn Bạch Xà và cậu
hắn cảm tưởng như là nhìn thấy một người mẹ trẻ và đứa con nhỏ trưởng thành trước
tuổi vậy.
Đúng lúc đó, Hắc Xà xuất hiện. Anh mỉm cười bước tới xoa đầu Joker nói:
-
Joker, Bạch Xà đang tìm em đó. Mau đi.
Nghe thấy tên cô một cái là cậu nhóc hai mắt sáng rực lên, chẳng thèm quan tâm
tới bất cứ thứ gì nữa chạy biến đi luôn mà chạy biến đi. Thấy thế, hắn cũng chỉ
biết lắc đầu bó tay. Thật sự không hiểu được cô nàng lạnh lùng kia có gì mà có
thể lôi kéo được sự chú ý của nhóc đó lớn đến thế. Kể cả Tứ Thần và những cô
gái xinh đẹp của Ngũ Tướng Không ngai khi nghe tới tên cô đều nhất định sẽ có một
phản xạ đặc biệt. Hắn cảm tưởng rằng, quay xung quanh cuộc sống của họ chính là
chỉ có Bạch Xà mà thôi.
-
Tôi thật nghi ngờ tính xác thực của cậu trong lời kể về cô nhóc Bạch Xà. - Kida
nghiêng người nằm dài trên giường lưới biếng nói.
Đối với một Bạch Xà trong lời kể vừa ngang tàng, mạnh mẽ, thông minh, quyết
đoán lại hồn nhiên ngây thơ kia hắn thực sự không tìm thấy đâu cả. Đôi mắt long
lanh lưu luyến tới hai trái tim chàng trai liền trong lời kể giờ lại nhuốm màu
bi thương. Môi đỏ nhưng chưa bao giờ thấy Bạch Xà mỉm cười cả. Vậy, chắc chắn
phải có một lí do nào đó đủ sức mạnh khiến một cô gái nhỏ thay đổi nhanh đến vậy.
- Ừm.
Vì Huyết Xà và Bạch Xà đã yêu nhau - Hắc Xà ngần ngừ mãi mới thốt ra được lời
này.
Lời nói nhẹ bẫng nhưng làm cho Kida sững sờ. Chỉ cần bấy nhiêu thôi là Kida có
thể hiểu được mọi chuyện tiếp diễn là như thế nào. Vốn dĩ, Huyết Xà ngay từ khi
sinh ra được không được quyền yêu bất cứ ai cả. Bởi lẽ, người yêu cậu ta chắc
chắn sẽ chỉ có kết cục là chết trong tay người đàn ông kia mà thôi. Huyết Xà biết
rất rõ chuyện này, hắn cũng nghĩ có lẽ cả đời chẳng có cô gái nào có thể có đủ
khả năng khiến Huyết Xà yêu được cả. Chính vì vậy, hắn đã không nói rằng Huyết
Xà hãy để ý trái tim mình thực hiện mọi chuyện. Quả thật là không ngờ... Hắn
nhíu mày, cái nhíu mày thật sâu ẩn giấu tức giận nói:
-
Thằng nhóc đó bị ngốc sao?
Hắc Xà không nói gì, chỉ cười trừ. Là anh không tốt mới đúng. Đáng nhẽ anh
không nên để cho hai người luôn đi ngược hướng nhau chạm mặt nhau. Đáng nhẽ,
anh không nên gán ghép cả hai với nhau để rồi họ yêu nhau nhiều nhường đó. Anh
tự hỏi: Vì sao yêu hay không yêu, hận hay không hận đều khiến cho Bạch Xà tổn
thương nhiều đến thế, anh đã sai từ đâu? Chẳng nhẽ, thật sự rằng Bạch Xà không
thể chạm vào thứ người ta gọi nó là “hạnh phúc” hay sao?
-
Anh... - Đang lúc cả Hắc Xà và Kida trầm ngâm theo đuổi ý nghĩ riêng thì Bạch
Xà bước vào.
Kida nhìn cô, vẫn xinh đẹp, vẫn quyến rũ đến động lòng người như vậy nhưng phía
sau cô lại vần vũ một bóng đen u ám. Nó nhấn chìm mọi thứ kể cả trái tim vào
bóng đêm, đẩy những thứ màu sắc muốn chạm vào người cô đi xa. Nó đảm bảo rằng mọi
thứ đều không thể làm tổn thương cô ở một khoảng cách an toàn nhất. Có lẽ, Kida
hơi tiếc vì mình trước đó đã không gặp cô để chứng kiến một lần cô cười thì nhất
định sẽ đẹp lắm. Một người yêu thích cái đẹp như hắn dù không chiếm hữu được
nhưng ít ra cũng có thể nhìn được một lần.
- Ừ,
nhiệm vụ lần này là của em. Nếu cần hãy gọi Tứ Thần hoặc Ngũ Tướng Không Ngai
trợ giúp nhé. - Anh đưa cho Bạch Xà tập hồ sơ trên tay mình.
Bạch Xà đọc lần lượt qua một chút rồi khẽ gật đầu. Bước ra ngoài, cô không quên
nói:
-
Em sẽ tự làm một mình.
Bóng dáng cô nhóc bước đi, lạnh lùng mà lẻ loi. Nhìn hình dáng đó Kida bất giác
nhớ tới một người, ngày xưa, khi lần đầu tiên gặp mặt, hắn cũng từng bắt gặp
bóng lưng này rồi. Nơi bờ vai đó, gánh trên mình đầy thương tổn cùng nỗi bi ai
không thể kể cũng chẳng thế khóc lóc với ai được cả. Là máu, là nước mắt, là nỗi
đau đớn khảm sâu trong người cô rồi. Kida nói:
- Hắc
Xà! Cậu biết vì sao hoa hồng đẹp không? Bởi vì, chúng ngay cả khi khô héo vẫn
giữ nguyên được hình dạng của mình. Chúng cũng như Bạch Xà vậy. Em ấy cho dù
trái tim có tổn thương, tàn phai, héo úa, vỡ vụn cũng vẫn đẹp theo một cách
riêng biệt. Đó là một vẻ đẹp nhuốn màu tàn nhẫn.
...
-
Chủ nhân...
Giọng nói con gái nghẹn ngào. Họ nghẹn ngào nhìn người con gái gương mặt xinh đẹp,
nhìn chiếc kéo sắc nhọn kia đang cắt rơi từng mảng tóc. Mái tóc được nuôi dài tới
hông của cô bị cô tàn nhẫn dùng kéo cắt ngắn đi. Mai tóc ngắn ngủn, dài chưa đến
vai khiến cho họ không khỏi xót xa. Mặc dù không phải quá dài nhưng nó đã theo
cô đi rất lâu trước kia rồi; cho dù đội trên mình nhiều kiểu tóc thì tóc thật của
cô cũng vẫn rất đẹp. Thật sự, họ rất tiếc... Khi một người con gái cắt đi mái
tóc mình chính là thể hiện sự dứt tình, muốn xóa đi, quên đi tất cả kí ức gắn
liền với chiều dài của mái tóc này.
* * *
Sáng sớm, lớp A2 trường hoàng gia Thiên Vũ, đã đón nhận một chàng trai. Anh
chàng này mang trên mình gương mặt baby, đường nét thanh tú, nước da trắng, chiều
cao tầm mét bảy. Mái tóc đen bồng bềnh, phiêu dạt theo gió khiến người ta cảm
tưởng cậu như đến từ xứ sở của muôn ngàn cơn gió vậy. Tuy nhiên, đáng tiếc rằng
gương mặt lạnh lùng, ánh mắt không một độ cảm xúc nào, đôi môi không bao giờ nhếch
lên khiến cậu trở nên lạnh lùng và khó gần đối với mọi người.
Bước vào lớp, nói ra tên mình rồi đi thẳng xuống phía bàn cuối ngồi một chỗ
tách biệt hẳn với lớp. Nó biến cậu thành một kẻ biệt lập, không ai dám lại gần
kể cả những cô nàng “chết” cậu ngay từ ánh mắt đầu tiên kia nữa. Hàng ngày,
ngoài việc ngủ gục trên lớp thì cũng là nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Cậu hầu như
thời gian thay vì chú ý lên bảng thì thường thả ánh mắt mình ra phía bên ngoài
kia. Không ai biết cậu nghĩ gì, cũng chẳng ai có thể tiếp xúc với cậu chỉ biết
rằng cậu lúc nào cũng như chứa một nỗi u uất nào đó. Cả người toát ra khí lạnh
khiến cho các cô gái đều khiếp sợ.
- Ai nha, chị Bạch Xà thật đẹp trai mà - Gin vừa ôm mặt, vừa ngượng ngùng ngắm nhìn Bạch Xà từ phía xa mà cảm thán.
-
Thật lạnh lùng, thật cool boy mà. Cứ như lãng tử thật ý - Zin cũng hướng ứng
theo.
Hai cô gái mắt sáng ngời nhìn nhau rồi ôm lấy nhau gào rú. Họ tíu tít như hai
chú chim nhỏ nhảy lóc chóc trên cây vậy. Có lẽ, họ chỉ hận Bạch Xà không là con
trai thật để họ có thể dành hết tình yêu của một cô gái cho cô mà thôi. Nói ra,
Bạch Xà đều có hội tụ đủ tính cách của một chàng trai chứ đâu có đùa, chỉ tiếc
rằng cô sinh là một cô gái quá ư xinh đẹp. Nét đẹp của cô khiến cho chính Ngũ
Tướng Không Ngai đều phải lưu luyến, thổn thức tâm hồn.
- Ngốc - Thanh Long lạnh lùng phán.
-
Đây có nên nói là bệnh cuồng chị gái không nhỉ? - Huyền Vũ ra vẻ triết học lắc
đầu trước những cô gái đang thể hiện tình cảm thái quá kia.
Ngay lập tức, hai người nhận được ngay ánh mắt của bốn cô gái. Hai người kia vốn
tính tình chín chắn, trầm tĩnh hơn nên họ không bao giờ thể hiện cái gì ra mặt
cả. Nhưng họ có thể động vào bất cứ ai chứ động vào chị hai Bạch Xà của các cô
chính là chắc chắn rước họa vào thân. Không chỉ có Gin, Zin mà kể cả Kil, Rin đều
rất yêu quý Bạch Xà và thích anh chàng đẹp trai Bạch Xà dưới kia.
- Ngu... - Rin phán một câu lạnh lùng sau khi tặng mấy người đó một cái lườm sắc lẻm.
-
Trẻ con biết cái gì mà nói chứ - Kil bĩu môi, ánh mắt nhìn bốn tên như chị lớn
nhìn bốn tên nhóc lít nhít hay làm liều.
Tứ Thần chỉ biết nhìn nhau nhún vai. Họ quên mất rằng bốn cô gái này chính là
thần tượng Bạch Xà tới mức điên cuồng luôn rồi. Họ, bốn người này mang trong
mình bốn tính cách nhưng lại hội đủ đủ bốn tính cách đặc trưng của Bạch Xà. Tất
cả lớn lên gần như là cũng nhau, tuổi cách biệt nhau không là bao nên Bạch Xà và
Ngũ Tướng Không Ngai như không có bất cứ khoảng cách nào cả. Bất chợt, trong đầu
Tứ Thần cũng hiện lên một người họ ngưỡng mộ và học theo từ bé đến giờ.
...
Thời gian thấm thoát trôi qua, thời gian một tuần Bạch Xà trong vai trò một
chàng trai lần đầu tiên bước chân vào cổng trường đại học đã suôn sẻ trôi qua
bình lặng. Có lẽ, nếu là Bạch Xà của ngày xưa sẽ không chỉ sống bình lặng thế
đâu, bởi cô đã từng ước mơ mình một lần có thể đến trường cùng học, cùng chơi,
cùng quậy phá, cùng cười vui vẻ với các bạn. Và cô có thể trở thành một cô gái
chính nghĩa lên tiếng giúp các cô nàng luôn luôn bị những kẻ cậy giàu sang kia
bắt nạt. Nhưng, Bạch Xà của ngày hôm nay chỉ có thể sống một cuộc sống nhạt màu
như thế mà thôi. Đẹp trai, lạnh lùng, đôi phần tàn nhẫn ở trong mắt các cô gái
nhưng lại là cái gai trong mắt những tên con trai. Chúng cho cậu cái biệt danh
“vênh váo” và làm khó cậu đủ trò bằng đủ cách thức chỉ vì một mục đích rằng muốn
dạy cho cậu một bài học.
Bạch Xà bị chặn đánh ngay sau sân trường. Nơi này không ai biết tới và cũng rất
ít người để ý bởi nó xa với sân trường và lớp học. Bị một đám tầm năm tên cậy
quyền, cậy của ở nhà, mặc đồng phục trường nhưng lấc ca lấc cấc chẳng ra đâu
vào với đâu. Phía sau lưng cô là một cô gái tóc dài ngang vai, mặc đồng phục
đang sợ hãi, cả người đều run lên. Mái tóc rối tung, cặp kính cận tròn to chiếm
hết cả gương mặt cô gái đó. Chiếc váy đồng phục trắng vấy bẩn do bị những tên
kia đẩy ngã. Từ ánh mắt đến gương mặt Bạch Xà đều toát lên sự khinh bỉ đối với
chúng.
- Hừ,
mày tới nộp mạng luôn thật tốt quá - Một tên to con trong số đó nhìn Bạch Xà rồi
nhếch môi cười, hắn bẻ tay “răng rắc” thích thú.
Bạch Xà không nói gì. Gương mặt không chút biểu cảm nhìn thẳng về phía hắn như
muốn thách thức khiến tên đó càng tức điên. Dù có biến đổi cảm xúc như thế nào
thì khả năng trêu ngươi và chọc tức người của Bạch Xà cũng không đổi. Phẩy tay,
hắn ra lệnh:
-
Đánh cho tao!
...
Ngũ Tướng Không Ngai muốn lao tới bảo vệ cho Bạch Xà nhưng ngay lập tức bị Tứ
Thần ngăn lại.
-
Làm gì? - Rin nhíu mày, gạt tay Bạch Hổ ra khỏi vai mình.
Bạch Hổ khẽ làm động tác để Rin im lặng. Anh muốn các cô không lên tiếng bởi có
lí do của mình. Thứ nhất, họ theo Bạch Xà hoàn toàn là vì lo cho cô chứ không hề
có lệnh từ trên xuống nên để Bạch Xà phát hiện sẽ rất rắc rối. Thứ hai, có một
thứ mà họ muốn Ngũ Tướng Không Ngai chứng kiến khi Bạch Xà ra tay. Đây chính là
một phần trong khả năng không tưởng của Song Xà. Có lẽ, giờ nên đặt nó với một
cái tên khác như là Song Xà Đơn.
Quay lại nhìn, Ngũ Tướng Không Ngai sững sờ. Trước mắt họ, Bạch Xà không mang
trên người bất cứ thứ vũ khí nào cả nhưng chỉ phút chốc đã khống chế được cả
năm tên. Cô bé mà Bạch Xà bảo vệ vẫn đứng im tại đó, không một tên nào có thể
chạm vào một sợi tóc của cô. Đứng nhìn từ xa, họ cũng chỉ thấy bóng của Bạch Xà
thoắt ẩn thoắt hiện như một bóng ma vô hình xuất hiện bên cạnh nhưng tên kia rồi
lại vụt biến mất. Mỗi một lần Bạch Xà xuất hiện cạnh chúng là một lần chúng ngã
xuống đất. Đòn đánh không để lại bất cứ vết thương nào ngoài da chứ đừng nói đến
chảy máu vậy mà vẫn khiến chúng đau đến nhíu mày và kêu lên. Mặc dù không giết
người, nhưng tất cả đều tin rằng mấy tên này cũng phải vào viện dưỡng thương mấy
tháng là nhẹ nhất. Đòn đau đến tê người, líu lưỡi, cái đau chạy thẳng lên não
cũng đủ cho chúng chừa đến già luôn rồi.
Chỉ cần bấy nhiêu đó thôi ta cũng có thể thấy được khả năng của Bạch Xà đã mạnh
lên rõ rệt. Tới mức độ nào thì ta không rõ nhưng nó tàn độc hơn, lạnh lùng hơn
rất nhiều so với trước kia. Cướp đi của cô nhịp đập con tim nhưng nó trả lại
cho cô sự tuyệt đỉnh về võ thuật.
- Hừ
- Bạch Xà phẩy tay, hừ lạnh một tiếng liếc mắt nhìn lũ kia đầy khinh bỉ.
Bước tới phía cô gái, Bạch Xà nhẹ xoa đầu cô trấn an. Cô gái vừa sợ hãi vì lúc
nãy lại vừa cảm động trước sự giúp đỡ của Bạch Xà. Cô ở lớp cũng luôn dõi theo
người con trai này nhưng như tất cả đều chỉ có âm thầm mà thôi. Một phần vì sợ
và cũng một phần bởi lẽ cô so với những vị tiểu thư xinh đẹp ngoài kia còn kém
xa lắm. Cô cúi đầu, ngượng ngùng, giọng nói run rẩy nói:
- Cám... cám ơn anh...!
-
Xin lỗi.
Đáp lại cô là lời nói khó hiểu của Bạch Xà. Cô không hiểu, gương mặt rụt rè ngước
lên nhìn thì...
“BỐP...”
Cô bẽ ngã xuống, ngất đi ngã vào lòng Bạch Xà. Cô liếc nhìn phía cây cao đằng
xa, ánh mắt lạnh khiến cho một số người phải giật mình. Nhìn nhau, rồi tất cả
cùng xuất hiện trước mặt Bạch Xà. Giao cô bé cho Tứ Thần, Bạch Xà bước đi. Chỉ
còn lại Ngũ Tướng Không Ngai ở lại dọn bãi chiến trường bỏ lại phía sau kia mà
thôi. Zin đá vào mấy tên kia, khinh bỉ nói:
- Đúng là lũ ngu mà.
- Zin, mau dọn đi đừng nghịch nữa - Kil nhắc nhở.
- Dạ
- Zin cười tít mắt, vừa nhảy vừa hát thu dọn đống rác này. Cô bé cùng Gin luôn
làm cho mọi thứ trở nên thoải mái hơn.
* * *
Cô bé kia từ từ mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt rung động rồi mở to. Khi kí ức ùa về,
hiểu được chuyện gì đang xảy ra cũng là lúc cô gái lại run bần bật kêu lên vì sợ
hãi. Ngày hôm nay, đối với một cô gái có cuộc sống tĩnh lặng như cô thì quả thực
là rất đáng sợ khi phải trải qua. Bị bắt nạt, suýt bị đánh rồi bị ngất đi và tỉnh
lại nơi lạ hoắc này khiến cô gái chỉ muốn khóc nấc lên mà thôi:
-
Bĩnh tĩnh đi, cô sẽ không sao cả.
Người đó xuất hiện trước mắt cô. Tuy nhiên, lần này người đó không xuất hiện
trong bộ đồng phục nam như mọi nữa, ngược lại hoàn toàn đó là bộ đồ bó sát của
nữ. Mái tóc ngắn ôm lấy gương mặt cùng chiếc cổ thanh mảnh, trang điểm đậm khiến
người đó quyến rũ, thân hình cong từng đường nét bó sát trong bộ đồ da cùng chiếc
vòng chữ thập đính pha lê đen khiến người đó; chính xác là cô gái đó mang vài
phần hoang dã của một con thú bất kham. Nhưng, chú hổ vằn màu trắng xuất hiện
bên cạnh người đó khiến cô không khỏi run sợ mỗi lần nó thở ra hay nhe răng
nanh nhọn hoắt của mình.
Bạch Xà ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, chú hổ cũng ngoan ngoãn ngồi ngay bên
cạnh. Nhìn cô một lúc, Bạch Xà nói:
- Tôi sẽ không làm gì em cả nên đừng hoảng hốt.
- Anh... chị... - Cô bé lắp bắp không biết nói gì mới là phải, là đúng.
-
Ta là nữ, em có thể gọi ta là Bạch Xà như mọi người. - Bạch Xà nói. Giọng nói của
cô khi nói chuyện với cô bé trước mặt mình đã giảm tông xuống nhẹ nhàng hơn so
với thường ngày. Rồi Bạch Xà nhổm người dậy, cởi trói cho cô bé kia để cả hai
có thể thoải mái nói chuyện.
Cái tên Bạch Xà này dường như cô bé đã từng nghe ở đâu đó nhưng cô không thể
nào nhớ ra được cả. Dường như khá là mơ hồ mà cô chỉ có thể biết được rằng đã từng
có ai đó nhắc đến rồi mà thôi. Đột nhiên Bạch Xà tháo chiếc kính gọng đen dày cộm
của cô ra, nói:
-
Em sẽ đẹp hơn nếu bỏ kính ra đấy. Đừng lãng phí tuổi xuân cùng nét đẹp của mình
như vậy.
Cô bẽ ngỡ ngàng trước lời nói của Bạch Xà. Lần đầu, từ lúc sinh ra tới giờ mới
có người khen cô xinh đẹp. Cũng là lần đầu tiên cô nhìn vào chiếc gương Bạch Xà
đưa ra mà nhận ra đẹp chỉ đơn giản là như thế. So với Bạch Xà cô có thể không bằng
một phần một góc nhưng nếu Bạch Xà nói vậy cô tin mình cũng có ít nhiều sắc đẹp.
Đúng lúc đó, cánh cửa gian phòng bật mở, một người đàn ông tầm tuổi trung niên
lao vào. Ông ta ôm lấy cô bé kia đầy lo lắng và xót xa.
-
Cha... - Cô bé nghẹn ngào trong lòng, bàn tay cũng ôm chặt lấy cha mình.
Bạch Xà nhìn cảnh tượng đó mà trong lòng khẽ động. Tuy nhiên, chỉ là một chút
thôi. Bởi lẽ, người bị phản bội như cô nào có quyền ghen tị và cái quyền được
nhận yêu thương từ ai đó cũng mất lâu lắm rồi. Trong cô, tâm nguyện duy nhất
chính là “trả thù”.
- Bạch Xà.
-
Ông ta đồng ý rồi ạ? - Bạch Xà quay lại hỏi. Bất giác cái bóng cô đơn này của
anh nhìn thấy ở cô biến mất, thay vào đó là dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của
cô.
Hơi sững lại nhưng rồi anh cũng khẽ gật đầu. Người đàn ông kia vốn chính là nhà
chế tạo súng hàng đầu thế giới nhưng ông đã rút khỏi nơi bom đạn đó mấy năm nay
rồi. Chỉ vì kế hoạch phía trước, mục tiêu cuối cùng mà anh phải dùng đến thủ đoạn
bẩn thỉu này để ép ông giúp mình. Tình thương của người với người không có ở
nơi anh sống, nó chỉ tồn tại và hiện hữu nơi những kẻ có cuộc sống gọi là “gia
đình toàn vẹn” kia mới có mới cảm nhận được mà thôi. Nơi không có tình thương,
nơi những đứa trẻ bị vứt bỏ làm gì có quyền được yêu thương. Đó không biết là yếu
điểm hay nhược điểm của những con người như anh nữa...!