When we were young - Phần II - Chương 6
6.
Kỳ nghỉ mùa hè năm 2011, cái vòng nhỏ hẹp của năm người kể từ khi tốt nghiệp rốt cục cũng có lần đầu tiên tụ hội, bởi vì Đổng Phong làm chủ, cho nên quyết định tại J thị, người tham gia tổng cộng có, sáu người.
Đổng Phong dẫn theo bạn gái của y đến.
Vào phòng, nữ sinh kia liền hai mắt phóng lục quang mà nhìn chằm chằm về cửa ra vào. Đổng Phong không nói gì nhìn cô, trong lòng nói đam mỹ thật đáng sợ, bất quá cũng bởi vì nữ sinh này là hủ nữ, y mới dám tổ chức buổi tụ hội này. Bởi vì từ sau khi tốt nghiệp trung học, cho đến nay Mộ Tây và Triều Liệp cũng chưa từng tham gia buổi tụ hội bạn bè nào cả.
Lúc Triều Liệp dẫn theo Mộ Tây tiến vào, hai mắt của nữ sinh lập tức tỏa sáng, vèo một cái đứng lên, dọa cho Mộ Tây một phen hoảng sợ. Triều Liệp nhanh tay lẹ mắt mà ôm người vào trong ngực, nhướng mày nhìn Đổng Phong, muốn y giải thích.
Đổng Phong run rẩy khóe miệng, cười gượng hai tiếng nói, “Đây là bạn gái tớ, Phương Tình. Đây là Triều Liệp và Mộ Tây.”
Động tác của Phương Tình so với vừa rồi ‘hàm súc’ hơn không ít, ít nhất cũng không có nhào qua, chẳng qua vẫn là hai mắt tỏa lục quang mà nhìn Triều Liệp và Mộ Tây, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Ôn nhu công, ngốc manh thụ… Không đúng, phải là bá đạo công, đáng yêu thụ… Cũng không đúng…”
Sau khi Lý Triết đi vào cũng bị kinh hách không khác gì Triều Liệp và Mộ Tây, bất quá phản ứng cũng nhanh, lúc bị Phương Tình hỏi ‘tiểu thụ nhà cậu đâu’ còn có thể ôn hòa tươi cười mà nói, “Tớ còn độc thân.”
Phương Tình hiểu rõ mà gật gật đầu, chu môi khẽ phun ra ba chữ, “Phong lưu công.”
Một đường rối rắm Trịnh Chân cuối cùng cũng đến, cũng bị lời dạo đầu quỷ dị của Phương Tình dọa sợ.
Phương Tình hỏi cậu, “Công quân nhà cậu đâu?”
Trịnh Chân đầu tiên là sửng sốt, sau đó quẫn bách mà vẻ mặt đỏ bừng.
Phương Tình cười hì hì nói, “Thật đáng yêu.”
Trịnh Chân chỉ thiếu chút nữa là xấu hổ chết.
Sau ba tuần rượu, cảm giác xa lạ do thời gian dài không liên hệ sinh ra cũng đã biến mất, năm người lại tựa như thời trung học đến nhà Mộ Tây ăn cơm vậy, không đầu không cuối mà bắt đầu huyên thuyên, nói chuyện phiếm.
Một tay Lý Triết khoác lên vai Trịnh Chân, một tay lắc lắc ly rượu, có chút cảm khái nói, “Nhìn ba thằng khỉ kia đi, đảo mắt liền có đôi có cặp, chỉ còn lại hai ta vẫn là người cô đơn.” Nói xong cụng ly với cậu, “Tình cảm tốt, trăm phần trăm.”
Trịnh Chân 囧 một chút, hỏi “Mấy thứ này là cậu học của ai vậy?”
“Một thằng bạn trong ký túc xá, mỗi lần đi ra ngoài uống rượu đều nói như vậy, thời gian dài nên học được thôi.”
Đổng Phong tai thính nghe được lời Lý Triết nói, hét lên, “Cậu mới là thằng khỉ ấy! Nói cho cậu biết, hiện tại chỉ có một mình cậu sống độc thân thôi, Trịnh Chân đã sớm có bạn trai rồi.”
Lý Triết vừa nghe liền oán giận, “Thật không tốt gì cả, cũng không dẫn đến cho bạn bè gặp.”
Cả người Trịnh Chân đều ngây dại, căn bản cũng chẳng còn tinh thần đâu mà phản ứng Lý Triết. Đổng Phong nói cái gì? Mình có bạn trai? Sao mình lại không biết?
Còn chưa để cho cậu kịp nghĩ rõ ràng, chợt nghe Đổng Phong nói tiếp, “Đúng vậy đó, giờ cũng là ngày nghỉ rồi, sao cậu không dẫn theo Sử Hàng Viễn cùng tới đây?”
“Ai?” Trịnh Chân ngốc lăng hỏi.
“Sử Hàng Viễn a, cái cậu nhóc cùng đi chơi hồi kỳ nghỉ mười một ngày ấy.” Nhìn Trịnh Chân bộ dạng sững sờ, Đổng Phong nói, “Đừng giả bộ nữa, mấy ngày đó tớ nhìn hai người ngọt ngọt ngào ngào, ngữ khí mà Sử Hàng Viễn nói với cậu, ôn nhu đến mức làm tớ muốn rụng răng.”
Làm sao có thể? Sử Hàng Viễn sao lại thích mình?
Không đợi Trịnh Chân phản bác, Đổng Phong đã chạy đi lôi kéo Phương Tình đã sắp bị Triều Liệp chuốc say, “Ôi trời, tổ tông của anh, bảo em đừng có chọc vào Mộ Tây mà em không nghe, em cả ngày đọc tiểu thuyết giờ nhìn ai cũng thành thế này.”
Nhóm mấy người vẫn luôn ầm ĩ đến gần 10 giờ mới tan cuộc. Cuối cùng, khi đi vào sáu người còn ra ‘nhân mô cẩu dạng’, khi đi ra một đám chỉ còn ‘cẩu dạng’ mà thôi.
Đổng Phong vén màn, ôm cô bạn gái cuồng đam mỹ ‘hung tàn’ đón taxi về nhà. Triều Liệp túm lấy Mộ Tây đã uống cả mớ rượu trực tiếp đi vào khách sạn. Lý Triết cũng là trạng thái nửa thanh nửa tỉnh, vì thế cũng đi theo cầm thẻ phòng lên lầu nghỉ ngơi.
Trịnh Chân chậm rãi bước dọc theo ven đường đi tới, cậu uống cũng không coi là nhiều, bởi vì sau khi Đổng Phong nói xong mấy câu kia cậu đã chẳng còn tâm tư uống rượu nữa. Di động trong túi áo đang chấn động, Trịnh Chân lấy ra xem liền thấy, là Sử Hàng Viễn. Cậu nghĩ nghĩ, mãi cho đến khi điện thoại sắp tắt cuộc gọi mới nghe máy.
“Alô.”
“Lại đang xoát phó bản hả?”
Trịnh Chân vừa đá hòn đá nhỏ ở ven đường vừa nói điện thoại, “Không, họp mặt bạn bè, vừa mới tan cuộc.”
“Đổng Phong mời khách sao?”
“Làm sao cậu biết?” Trịnh Chân kinh ngạc một chút, mới nói tiếp, “Cậu không biết đâu, bạn gái của Đổng Phong thật hung tàn a, mà ngay cả Triều Liệp cũng bị dọa cho hoảng sợ, tôi nói cho cậu biết, cậu nếu tìm bạn gái là hủ hữ, có mời khách cũng ngàn vạn lần đừng có gọi tôi đến, Triệu Liệp khẳng định cũng sẽ không dẫn Mộ Tây đi đâu.”
Một đoạn trò chuyện, Trịnh Chân nói năng lộn xộn, bất quá Sử Hàng Viễn có lẽ nghe hiểu, cậu ta cười cười, trong giọng nói có sự nghiêm túc khó phát giác, “Yên tâm, tôi sẽ không tìm bạn gái.”
Trịnh Chân nghe đến câu này lại trầm mặc, cậu nhớ tới những lời Đổng Phong nói, hoặc là nói mấy câu nói kia của Đổng Phong tựa như cắm rễ vào đầu cậu, giống như chuyện xưa mà lăn qua lộn lại trong đầu, hết lần này đến lần khác.
“Sao lại không nói gì rồi?”
“A?”
Sử Hàng Viễn cười nói, “Anh không phải là ngủ gục đó chứ? Bất quá nghe bên kia của anh hình như rất ồn thì phải.”
“Không, tôi đang trên đường về nhà.”
“Chú ý an toàn.”
“Ừ.”
Sau đó lại là một trận trầm mặc.
Sử Hàng Viễn cảm thấy trạng thái hiện tại của Trịnh Chân tựa hồ không phải là uống rượu, nghĩ đến mục đích tụ hội, cậu ta lo lắng hỏi, “Anh sao vậy? Có tâm sự sao?”
“… Rất rõ ràng sao?” Trịnh Chân bỗng nhiên cảm thấy, hình như mỗi lần tâm trạng bản thân lâm vào phức tạp, Sử Hàng Viễn đều biết, hơn nữa còn biết trước tiên, mà còn rất quan tâm hỏi han, chẳng lẽ cậu ta thật sự thích mình sao?
“Anh muốn nói lại thôi như vậy, không có tâm sự thì là cái gì? Trong lúc tụ hội xảy ra chuyện gì sao?”
“… Không có gì.” Trịnh Chân cũng không dễ nói ra.
Sử Hàng Viễn tựa hồ thở dài, Trịnh Chân mơ hồ nghe được thanh âm cậu di chuyển đồ đạc ở đầu bên kia, “Cậu đang bận sao?”
“Không có, anh tiếp tục nói đi.”
“Nói cái gì?”
“… Được rồi, ngày mai lại nói. Giờ anh nhanh trở về nhà đi, điện thoại nhớ sạc đầy pin, không được tắt máy.”
“Được.”
Hơn 7 giờ sáng ngày hôm sau, Trịnh Chân bị một trận tiếng chuông điện thoại đánh thức, cậu vươn tay cầm lấy di động ở đầu giường, mơ mơ màng màng lên tiếng, “Alô?”
“Dậy đi, mở cửa cho tôi rồi ngủ tiếp.” Thanh âm mệt mỏi của Sử Hàng Viễn truyền ra từ trong điện thoại.
“Sử Hàng Viễn? Cậu đang ở trước cửa nhà tôi sao?” Trịnh Chân lập tức thanh tỉnh, cậu tùy tay túm lấy cái áo ngắn tay khoác lên, vừa đi ra ngoài vừa hỏi.
Trịnh Chân mở cửa, Sử Hàng Viễn với hai quầng mắt thâm quầng đang đứng đó.
“Sao cậu lại tới đây?”
Sử Hàng Viễn ngồi tàu đêm gần tám giờ, mệt đến không chịu được, “Đêm qua anh một bộ dạng tâm sự nặng nề lại không chịu nói, ai biết anh sẽ xảy ra chuyện gì. Giờ anh muốn nói chuyện tối hôm qua trước, hay để cho tôi nghỉ một hồi trước?”
Trịnh Chân đỡ cậu đi vào phòng mình, “Cậu ngủ trước đi, tôi không có chuyện gì đâu.”
Sử Hàng Viễn cơ hồ dính vào giường liền ngủ. Lúc này Trịnh Chân cũng chẳng còn cảm giác buồn ngủ gì nữa rồi, cậu nhìn người đang ngủ say trên giường, bỗng nhiên thực đau lòng. Cậu biết Sử Hàng Viễn là do lo lắng cho cậu nên mới suốt đêm chạy đến đây, đêm qua cậu mơ hồ nghe được thanh âm di chuyển đồ đạc, có lẽ là Sử Hàng Viễn đang thu dọn đồ đạc đi?
Trịnh Chân nhịn không được vươn tay phát họa ngũ quan dương quang xuất khí của Sử Hàng Viễn, có chút chân thật lại có chút hoảng hốt. Người nam sinh tuấn lãng này là thật sự thích mình sao? Sao có thể thích một người bình thường như mình chứ?