Kì nghỉ hè của Poirot - Chương 13 (Hết)
13
Poirot nhớ lại:
- Đó là một hôm chúng tôi ngồi trò chuyện trên bãi biển. Chúng tôi ví những người nằm dài tắm nắng như những xác thịt trên phản, và tôi phát biểu: nhìn thế kia thì người nào cũng giống người nào. Nhìn kỹ thì có lẽ phân biệt được, nhưng nếu chỉ nhìn qua loa... Một phụ nữ thân thể bình thường thì rất khó nhận ra. Đùi và cánh tay rám nắng, mẩu áo tắm ở giữa chỉ là một thân xác phơi nắng. Trong dáng đi, cách nói cười, cử chỉ của một phụ nữ, còn có một tính cách, một cá tính. Nhưng phơi tất cả ra ánh nắng mặt trời, nằm duỗi dài, thì chẳng còn gì hết.
"Cũng trong sáng hôm đó chúng tôi bàn luận về cái Ác. 'Cái Ác có mặt khắp nơi dưới gầm trời', như cha Lane nói. Và dưới mắt Lane, cái Ác đã ngự trị trong con người Arlena Marshall, và hầu như mọi người đều tán thành ý ấy."
"Nhưng, theo tôi, nếu có cái Ác, thì Arlena Marshall không phải là hiện thân. Bà ta có liên quan, tất nhiên, nhưng không phải như ta nghĩ. Từ đầu đến cuối, tôi coi bà ấy là một nạn nhân. Nạn nhân vĩnh cửu, nạn nhân được chỉ định sẵn. Vì bà đẹp mê hồn, lại nổi tiếng, bà qua đâu là đàn ông phải ngoái cổ nhìn, thiên hạ vẫn coi bà thuộc loại đàn bà nghiêng nước nghiêng thành, làm tan nát các trái tim, hủy hoại mọi tâm hồn. Nhưng tôi lại không nhìn dưới góc độ ấy. Không phải là bà hấp dẫn đàn ông, mà đàn ông hấp dẫn bà. Bà là loại phụ nữ người ta mê đấy, nhưng lại chán ngay đấy. Và tất cả những gì tôi nghe được, hoặc phát hiện ra về bà càng củng cố trong tôi niềm tin ấy. Điều đầu tiên người ta nói, là cái người đàn ông mà nàng tin chắc rằng anh ta sẽ bỏ hết, kể cả li dị với vợ, để theo nàng, cuối cùng đã không giữ lời hứa. Lúc đó liền xuất hiện một chàng tuấn tú, cao thượng là đại úy Marshall, ông này hỏi nàng làm vợ. Ông này là người kín đáo, sĩ diện, rất sợ để lộ tình cảm của mình trước mọi người. Vì thế ông yêu thương, cảm thông với người vợ trước, bị kết tội một cách oan ức vì một vụ giết người, nhưng sau được miễn tố. Họ không chung sống được bao lâu, nhưng đủ để hiểu rằng mình đã không nghĩ sai về bà ta. Vợ trước chết, đến một người đàn bà khác, cũng rất nhan sắc, bị người đời phỉ nhổ. Và Marshall lại diễn lại hành động cứu vớt của mình. Nhưng lần này, thì ông ta thất vọng. Arlena là một người đàn bà đần độn, lại không chung thủy, không đáng được yêu thương, che chở. Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ mặc dù Marshall không yêu thương vợ nữa, ông ta vẫn có tình thương. Nàng như một đứa trẻ quá ngây thơ, không đủ sức bước vững trong cuộc đời.
"Với cơn khát đàn ông quá đáng, Arlena Marshall là con mồi ngon mời sẵn cho những kẻ vô liêm sỉ. Và đây, Patrick Redfern đẹp trai, hấp dẫn, xởi lởi. Ở hắn tôi nhận ngay ra chân tướng một người giảo quyệt, sống bám đàn bà. Sáng hôm đó, nhìn họ, tôi tin rằng Arlena không phải là người săn mồi, mà chính bà ta là con mồi. Và cảm giác về cái Ác phảng phất đâu đây, tôi thấy nó nằm trong tay Patrick Redfern, không phải trong Arlena Marshall."
"Arlena vừa được hưởng thừa kế lớn của một ông già hâm mộ nàng. Nàng là loại đàn bà mà bất cứ thằng đàn ông nào mới đến cũng có thể moi được tiền. Cô Brewster kể có một chàng trai nào đó bị nàng "hớp mất hồn", và vì nàng mà lao vào gian lận để kiếm tiền cung phụng. Song chúng tôi lại có trong tay bức thư của chính tay ấy, đả động đến một ngân phiếu nàng ký cho, nhờ đó mà hắn thoát khỏi bị truy tố. Nên tôi đồ rằng Redfern chẳng khó khăn gì mà không nã được tiền từ Arlena, lấy lí do để đầu tư vào việc này việc nọ chẳng hạn. Tôi chắc chắn hắn làm lóa mắt Arlena bằng những hứa hẹn làm ăn lớn, những dự án táo bạo sẽ thu bộn tiền cho cả hai người. Những phụ nữ cô đơn là mồi ngon lí tưởng cho bọn bất nhân này, chúng sẵn sàng biến nhanh một khi mục đích đã đạt. Nhưng nếu người phụ nữ đó có chồng, anh hoặc bồ, thì tên lừa đảo phải coi chừng; và ngày nào mà đại úy Marshall phát hiện rằng tài sản của vợ bị tẩu tán hết, Redfern sẽ đối đầu với khó khăn lớn."
"Tuy nhiên, hắn không lo lắng lắm về nguy cơ đó, vì trong đầu hắn đã có sẵn kế hoạch thủ tiêu Arlena khi có cơ hội. Hắn càng yên tâm vì trước đó hắn đã làm một việc tương tự mà không ai biết: giết một phụ nữ mà hắn lấy làm vợ với cái tên Corrigan, cô vợ này nghe lời xui dại của hắn đã mua bảo hiểm tính mạng với số tiền lớn."
"Trong kế hoạch đó, hắn có đồng lõa là cái người mà hắn gọi là vợ, một con người lạnh lùng, lặng lẽ, nhưng rất gắn bó với hắn, và có biệt tài đóng kịch. Ngay từ hôm đầu tới đây.
Christine Redfern đã vào vai "cô vợ tội nghiệp" yếu đuối, mảnh mai, bị chồng bỏ rơi. Hãy xem mụ lần lượt soạn vở như thế nào. Thị không chịu được nắng, nên da trắng nhợt. Không chịu được lên cao, dễ chóng mặt - lấy thí dụ như lần đi thăm nhà thờ Milan, vân vân. Trước mắt mọi người, rõ ràng thị có vẻ yếu ớt, bạc nhược. Thực ra, thị khỏe chẳng kém Arlena Marshall. Thị kể đã từng dạy học, để nhấn mạnh khía cạch trí óc của mình, chứ không phải thể chất. Sự thực thị có dạy học thật, nhưng là giáo viên thể dục, chạy nhanh như thỏ và leo trèo như mèo.
"Bản thân vụ án được chuẩn bị tỉ mỉ, chính xác từng giây từng phút. Sự tính toán này là cả một kì công."
"Trước hết, vài màn giáo đầu. Màn đầu, diễn ở hốc Mặt Trời, vì vợ chồng Redfern biết tôi đang ngồi ở hõm bên, những lời của người vợ ghen tuông trách móc chồng. Ít lâu sau, Christine lại đóng vai ấy trong một lần giả bộ tâm sự với tôi. Tôi nghe mà cứ ngờ ngợ, thấy có vẻ giả tạo. Thì đúng nó là giả tạo mà..."
"Rồi, đến cái buổi sáng bất hạnh ấy. Trời đẹp: đây là yếu tố chủ yếu. Redfern dậy thật sớm, lẻn ra khỏi khách sạn qua cái cửa ở cuối hành lang. Hắn cứ để cửa ngỏ: ai thấy cửa mở sẽ nghĩ là có người đi bơi buổi sớm. Hắn giấu trong tấm khăn khoác ngoài một chiếc mũ giấy rộng vành màu xanh ngọc bích, giống cái mũ Arlena Marshall thường dùng. Hắn chạy băng qua đảo, leo thang sắt xuống và giấu cái mũ ở chỗ quy định, sau một tảng đá. Hết hồi I."
"Tối hôm trước, hắn đã hẹn với Arlena sẽ gặp nhau ở vũng Yêu Tinh. Nơi này buổi sáng ít khi có người, rất an toàn, không ngại ai biết. Nàng sẽ tới đó thật sớm. Redfern sẽ tới sau. Trường hợp nàng nghe có tiếng người leo xuống thang hoặc thấy tàu thuyền nào tới, nàng phải tạm ẩn vào bên trong hang, chờ đến khi hết nguy hiểm. Hết hồi II."
"Trong khi đó, Christine lẻn vào phòng Linda nhân lúc em đi tắm sớm. Thị vặn đồng hồ của Linda nhanh lên hai mươi phút. Tất nhiên, như vậy có thể bị Linda bắt gặp, nhưng nguy cơ không lớn. Sau này bằng chứng minh oan cho thị là hai bàn tay nhỏ nhắn của thị kia, tay ấy không thể bóp cổ ai. Dù sao thêm một bằng chứng nữa, không thừa. Lúc đó thị mới thấy trong phòng Linda cuốn sách dạy làm phù thủy, sách đã mở sẵn ở một trang. Thị liếc qua, nên khi Linda nói là đi tắm về, đánh rơi gói nến, thị hiểu ngay cô bé đang có gì âm ỉ trong đầu.
Điều đó mở ra cho thị một hướng mới. Ban đầu, lũ sát nhân định chĩa mọi nghi ngờ vào đại úy Marshall, vì thế chúng đã đánh cắp cái tẩu của ông ta để đặt một mẩu xuống dưới chân thang ở vũng Yêu Tinh."
"Sau khi rủ Linda cùng đi với mình ra vũng Hải u, Christine về phòng mình, lấy từ va li khóa kín ra một lọ thuốc rám nắng nhân tạo xoa khắp mình, và vứt lọ không ra ngoài cửa sổ - đó là cái "chai" suýt rơi vào đầu cô Brewster. Hồi II đã diễn ra suôn sẻ. Màn hạ."
"Tiếp đó Christine mặc chiếc áo tắm trắng, khoác bên ngoài chiếc khăn thật rộng để che tấm thân đỏ ửng vì bôi thuốc.
"Mười giờ mười lăm, Arlena lên đường đến chỗ hẹn, ít phút sau, Redfern ra bãi tắm, làm bộ ngạc nhiên, tìm kiếm v.v... Nhiệm vụ của Christine rất đơn giản. Thị giấu đồng hồ của mình, đến mười một giờ hai mươi lăm thị hỏi Linda mấy giờ rồi. Linda giơ tay xem đồng hồ, trả lời mười hai giờ kém mười lăm và em sắp xuống tắm. Christine thu dọn đồ vẽ, và Linda vừa xuống biển, thị lấy chiếc đồng hồ - mà tất nhiên em phải bỏ lại trước khi xuống nước - vặn lại giờ như cũ. Rồi thị leo nhanh lên đường, chạy tới cái thang, cởi quần và áo, giấu tất cả đồ lề sau tảng đá, và thoăn thoắt trèo xuống vũng."
"Dưới bãi, Arlena đang sốt ruột chờ Redfern, nghe có tiếng người tới. Nàng nhìn ra thì, ngán quá, chính là vợ người tình! Nàng liền chạy vào trong động."
"Christine lấy chiếc mũ - đã giấu sẵn ở đó - mũ đã được gắn vào vành những sợi tóc giả màu hung đỏ, và nằm sấp xuống bãi cát, đầu và gáy được mũ che kín. Thời gian tính toán rất khớp. Một lát sau, chiếc ca nô của Redfern và cô Brewster đi tới. Xin nhớ cho, chính Patrick đã quỳ xuống để xem cái xác, Patrick chết lặng, choáng váng vì cái chết của nàng. Hắn đã khéo chọn nhân chứng. Cô Brewster, vốn hay chóng mặt, không thể leo thang. Muốn về báo cảnh sát, cô phải đi đường biển. Và cũng lại chính Patrick tình nguyện ở lại trông xác "phòng hung thủ còn lảng vảng". Cô Brewster đi rồi, Christine nhỏm dậy, lấy kéo cắt nát cái mũ giấu vào trong áo, trèo thang lên, mặc quần áo vào rồi ba chân bốn cẳng đi về khách sạn. Tắm vội để trôi hết dầu xoa trên người và chạy ra sân ten-nít. Thị còn một việc nữa phải làm: đốt các mảnh mũ giấy và tóc trong lò sưởi của Linda, cho thêm vào đó mấy tờ lịch để đánh lạc hướng. Sau này có ai điều tra, sẽ thấy cái bị đốt không phải là mũ mà là lịch. Như thị đã đoán, Linda đang thử chơi trò phù thuỷ: cục sáp chảy và chiếc đinh ghim là bằng chứng."
"Và thế là, hấp, thị đã có mặt trên sân ten-nít, tươi tỉnh như không có gi xẩy ra."
"Trong khi đó, Redfern vào trong động. Arlena không nhìn và nghe thấy gì, chẳng qua là chiếc ca nô và vài tiếng nói. Nàng vẫn nấp bên trong một cách thận trọng. Nhưng rồi có tiếng Patrick gọi:
- Ổn rồi, em yêu!"
"Nàng ló ra, và đôi bàn tay Redfern lập tức siết chặt lấy cổ... và thế là hết đời cô nàng Arlena xinh đẹp những khờ dại..."
Poirot ngừng kể. Trong phòng im phăng phắc.
- Có thể tin được! - Rosamond Darley rùng mình lẩm bẩm. - Nhưng nghe ông kể thì biết vậy. Ông chưa nói làm thế nào mà ông tìm ra được sự thật.
- Tôi chẳng từng nói rằng tôi là người rất đơn giản? - Hercule Poirot cười mỉm. - Ngay từ đầu, tôi đã thấy hung thủ chỉ có thể là một người dễ chấp nhận nhất. Và người đó là Patrick Redfern. Hắn là kẻ tình nghi số một - loại người sống bám vào những phụ nữ như Arlena Marshall, nhưng khi đã vắt kiệt tiền nong của nàng rồi thì thủ tiêu không thương tiếc.
Sáng hôm đó Arlena đi gặp ai? Nụ cười, vẻ mặt, mấy lời nói với tôi, đều chỉ rõ: Patrick Redfern. Vậy thì hung thủ chỉ có thể là hắn vì hắn xuất hiện ngay sau đó, rồi lại cùng đi với cô Brewster cho đến khi xuất hiện xác chết. Tôi liền tìm các lời giải khác. Arlena có thể bị chồng giết, với sự đồng lõa của cô Darnley - cả hai đều nói dối về một điểm, có vẻ ám muội. Nàng cũng có thể bị bọn buôn ma túy giết để bịt miệng. Người giết còn có thể là một kẻ sùng đạo cuồng tín, hoặc là chính cô con chồng. Thú thật, một thời gian tôi đã chú ý đến giả thuyết sau cùng này. Thái độ của Linda ở lần thẩm vấn đầu tiên làm tôi ngờ ngợ. Sau đó tôi trò chuyện thêm với em, càng thấy rõ một điều: em tự coi mình là thủ phạm.
- Ông nói rằng em nghĩ thực sự mình đã giết Arlena? - Rosamond hỏi, như không tin vào tai mình.
- Đúng. Chớ quên rằng em đang ở tưổi mới lớn. Em đọc cuốn phép thuật ấy, nửa tin nửa ngờ, nhưng vì căm ghét Arlena cực độ, nên cứ làm thử một hình nộm bằng sáp, lấy ghim đâm thủng, chắc có nói thêm đôi điều thần chú nào nữa - và đúng hôm ấy, Arlena chết thật, hèn nào em chẳng tin là em giết thật. Trường hợp ấy, khối người lớn tuổi và có chút mê tín cũng sẽ tin được nữa là...
- Tội nghiệp con bé! - Roramond thốt lên. - Tôi cứ tưởng... Tôi nghĩ khác... nghĩ rằng em biết một điều gì...
- Tôi hiểu cô nghĩ gì rồi - Poirot nói. - Sự thực, thái độ của cô lại làm em thêm hoảng. Em tưởng là cô biết trò phù phép của em. Christine Redfern lợi dụng tâm lí đó, mới nói chuyện gợi ý về lọ thuốc ngủ, làm em thoáng thấy mở ra một cách nhanh chóng để tự trừng phạt mình, chuộc tội. Thấy chưa, ngay sau khi thấy đại úy Marshall có bằng chứng ngoại phạm chắc chắn, chúng phải nghĩ cách chĩa mũi dùi sang người khác. Chúng không biết gì về chuyện buôn ma túy. Nên chúng chọn Linda. - Rosamond thốt to:
- Mụ ấy là con quỷ cái!
- Cô nói đúng. Lạnh lùng, tàn nhẫn như rắn độc. Nhưng tôi còn một vấn đề nữa. Linda chỉ dừng lại ở cái trò phép thuật trẻ con, hay em còn đi xa hơn, ra tay thực sự? Tôi đã cố khai thác em, nhưng không kết quả. Đại tá Weston ngả về phía liên quan đến ma túy. Tôi không thể chấp nhận. Liền một lần nữa điểm lại các dữ kiện. Các bạn hãy hình dung, tôi có trong óc một loạt những sự việc riêng lẻ, rời rạc, như những mảnh của trò chơi ghép hình, cần phải đặt chúng vào đúng chỗ mới dựng lại cả bức tranh hoàn hảo. Có cái kéo tìm thấy trên bãi cát, cái chai ném qua cửa sổ, cái bồn tắm tự nhiên rút nước mà không ai nhận là mình đã tắm - ngần ấy thứ có vẻ vô nghĩa nhưng lại có thể có nhiều ý nghĩa. Lấy các giả thuyết coi thủ phạm là đại úy Marshall, Linda hay bọn buôn ma túy, đều không giải thích được. Nhưng nhất định chúng phải có ý nghĩa.
"Tôi trở lại với giả thuyết đầu tiên, tức Redfern là thủ phạm. Có những yếu tố gì để lí giải? Tài sản của Arlena Marshall bốc hơi đâu hết. Nó đi đâu? Vào túi Redfern, chắc vậy. Arlena là loại gái dễ dàng cung phụng tiền bạc cho trai, song không phải loại người dễ gì để ai dọa dẫm. Nàng công khai trước mặt mọi người, không có gì bí mật. Tôi không tin cái chuyện tống tiền. Nhưng rõ ràng là có mẩu chuyện nghe lỏm... mà ai nghe nhỉ? Chính là vợ Patrick Redfern. Mẩu chuyện ấy chỉ do thị kể lại. Thị bịa ra để làm gì? Lời đáp lóe ngay trong tôi: để giải thích tài sản của Arlena bốc hơi đi đâu?"
"Patrick Redfern và Christine Redfern, chúng là đồng phạm. Christine không đủ sức lực để giết theo kiểu đó. Vậy thì là Patrick... nhưng không thể được! Hắn có thể chứng minh hắn ở đâu từng phút một cho đến khi tìm thấy xác."
"Cái xác. Từ ấy như một tia chớp... Những thân người nằm dài trên cát hoàn toàn giống nhau. Patrick Redfern và Emili Brewster ra tới vũng và nhìn thấy một thân người nằm. Một thân người - Vậy nếu không phải Arlena, mà là một người khác? Chiếc mũ rộng vành lại che kín hết đầu..."
"Tuy nhiên chỉ có một cái xác: xác Arlena. Vậy thì sao? Nếu là thân hình một người sống? Người nào nằm giả chết? Arlena chả lẽ làm như vậy theo yêu cầu của Redfern? Không có chuyện ấy. Vậy là ai? Ai có thể giúp Redfern? Chỉ có vợ hắn. Nhưng thị có nước da trắng, dáng cò lả... Song bây giờ người ta bán những thuốc bôi cho da nâu như rám nắng... thuốc đóng thành lọ... cái lọ rỗng! Tôi tìm thấy một mảnh của trò chơi. Phải, rồi sau nữa, phải đi tắm để trôi sạch thuốc trước khi ra chơi quần vợt. Còn chiếc kéo? Là dùng để cắt chiếc mũ giấy bồi cần thủ tiêu để phi tang, và trong lúc vội vã thị đã để quên trên bãi biển. Đó là sơ suất duy nhất của tội phạm.
Nhưng trong lúc đó Arlena ở đâu? Vấn đề này cũng cần giải đáp cho rõ. Vì họ cùng xức một thứ nước hoa, nên vào động Yêu Tinh hoặc là cô Darnley, hoặc là bà Marshall. Cô Darnley không vào, vậy chỉ có Arlena ở trong đó để chờ tình hình bên ngoài yên tĩnh."
"Một khi Emili Brewster chèo thuyền đi rồi, Redfern còn một mình, và thừa thời gian để thi hành tội ác. Arlena Marshall bị giết sau mười hai giờ kém mười lăm. Nhưng điều cảnh sát quan tâm, là theo báo cáo của pháp y, là xem tội ác có thể xảy ra sớm nhất vào lúc nào. Xác Arlena tìm thấy lúc mười hai giờ kém mười lăm, đó là điều người ta nói với bác sĩ Neasden chứ không phải ông này nói với cảnh sát.
Có hai điểm cần làm rõ. Lời chứng của Linda khiến Christine Redfern có bằng chứng ngoại phạm. Đúng, song bằng cớ này chỉ dựa theo đồng hồ của Linda. Cần chứng minh rằng Christine đã hai lần có dịp sờ mó chiếc đồng hồ đó. Rất dễ. Sáng hôm xảy ra án mạng, thị có mặt một mình trong phòng Linda - ngoài ra lại còn một bằng chứng gián tiếp nữa. Lúc ở trên phòng xuống, Linda sợ là mình trễ giờ hẹn, cô bé đã khai thế, nhưng nhìn đồng hồ phòng khách mới chưa đến mười giờ hai lăm. Còn để vặn lại đồng hồ vào giờ cũ, tất nhiên Christine làm lúc Linda xuống biển tắm."
"Rồi còn vấn đề cái thang. Christine luôn nói mình không dám leo thang vì chóng mặt. Lại là một lời nói dối chuẩn bị trước.
Tấm hình ghép của tôi đã hoàn thành - tất cả các mảnh đều khớp. Tuy nhiên, tất cả mới chỉ ở trong đầu tôi, không có một bằng chứng cụ thể nào."
"Thế là tôi nẩy ra một ý. Nhúng vào tội ác này, là một bàn tay thiện nghệ, tính toán rất thần tình, có thể hắn phạm tội lần này không phải lần đầu. Và tôi đoán, nếu đã phạm rồi, chắc chắn hắn cũng dùng một phương pháp ấy: bóp cổ. Tôi liền nhờ thanh tra Colgate cho tôi xin danh sách những phụ nữ bị giết bằng bóp cổ. Kết quả không ngờ. Cô Nellie Parson, bị bóp cổ chết trong một cánh rừng nhỏ, có thể do hắn hoặc không do hắn - song cái chết của Alice Corrigan đã đem lại cái tôi chờ đợi. Có thể nói gần giống như hệt. Một tên sát nhân biết tính toán thời gian, một vụ giết người xảy ra không theo lối thông thường, trước khi phát hiện ra xác, mà là sau khi đó. Xác nói là được tìm thấy lúc mười sáu giờ mười lăm. Và anh chồng tạo được bằng chứng ngoại phạm tới mười sáu giờ hai mươi lăm."
"Ta hãy nghiên cứu kỹ hơn vụ án này. Theo hồ sơ, Edward Corrigan đến quán cà phê Cây Thông, không thấy vợ, liền ra ngoài đi đi lại lại trong khi chờ đợi. Thực ra, hắn chạy nhanh đến chỗ hẹn với Alice ở nơi gọi là Ceasar - cũng ở gần đó - giết vợ rồi quay về quán. Người phụ nữ qua đường phát hiện ra xác là một giáo viên thể dục của trường nữ học, tức là người đáng tin cậy. Có vẻ như giữa Corrigan với bà ta không có mối liên quan nào. Phải mất một thời gian mụ mới tới được đồn cảnh sát báo tin. Đến mươi bẩy giờ bốn mươi lăm bác sĩ pháp y mới khám nghiệm tử thi. Giống như trường hợp bà Marshall, giờ nạn nhân chết được chấp nhận không bàn cãi.
Cuối cùng tôi làm một thí nghiệm nhỏ. Tôi hầu như tin chắc Christine Redfern là kẻ nói dối, song dù sao phải thử cho rõ. Nên mới có chuyến đi dã ngoại ở Dartmoor. Những người thực sự dễ chóng mặt quả là ngần ngừ rất nhiều trước khi qua cái cầu bắc bằng ván hẹp trên suối. Cô Brewster suýt ngã xuống nước. Nhưng Christine Redfern không để tâm, nên băng qua cầu như chơi. Chỉ là việc nhỏ, nhưng rất ý nghĩa. Đã nói dối như thế, chắc còn nhiều nhiều dối trá khác. Trong khi đó, Colgate đưa cho cảnh sát Surrey xem bức ảnh ông Blatt chụp cả đoàn. Và tôi đã tính toán cách diễn kịch để nhất định phải đi đến kết quả. Sau khi làm bộ chĩa mũi nhọn vào Linda để Redfern mất cảnh giác, tôi đột ngột tấn công hắn và cố làm hắn mất bình tĩnh. Đến khi hắn biết cảnh sát Surrey đã nhận ra hắn chính là Corrigan, thì hắn không tự chủ được nữa."
Poirot đưa tay xoa cái cổ đỏ tấy:
- Cũng mạo hiểm đấy, nhưng không sao. Thành công!
Một lát im lặng, rồi bà Gardener thở một hơi dài, nói:
- Xin thú thật, ông làm chúng tôi mê say vì đã được cùng ông như điều tra lại từ đầu. Ông đã giảng cho chúng tôi một bài tội phạm học tuyệt vời. Không ngờ cuộn len mầu đỏ tím của tôi và cuộc nói chuyện trao đổi về những thân người nằm dài tắm nắng mà cũng đóng vai trò có ích! Thật không thể tưởng tượng... Ông có đồng ý không, ông Odell?
- Phảỉ, phải, mình nói phải.
- Ông Gardener cũng đã giúp tôi đấy - Poirot nói. - Tôi muốn biết ý kiến của một người đứng đắn đánh giá về bà Marshall, và ông là người tôi đã chọn.
- Thật ư? - bà Gardener thốt lên. - Thế mình bảo sao?
Ông Gardener lúng túng:
- Ô, tôi đánh giá bà ta không cao, mình biết rồi...
- Nói với vợ thì bao giờ đàn ông chẳng nói thế - bà Gardener nói.
- Thực ra, thì bà ta có được giáo dục gì đâu và vắng mặt ông Marshall, xin nói thẳng rằng tôi vẫn bảo bà ta là con đại ngốc. Tôi thường nói với ông thế, phải không ông Odell?
- Phải, phải.
****
Trên bãi cát ở vũng Hải u, Linda, Marshall và Poirot trò chuyện.
- Vâng, thật may là cháu không chết. Nhưng dù sao cũng coi như cháu đã giết dì ấy. Ý đồ là quan trọng, phải không ông?
- Không - Poirot kiên quyết đáp. - Ý đồ là một chuyện, hành động là chuyện khác. Nếu trong phòng cháu không phải là hình nộm, mà là bà dì ghẻ bị trói chặt, trong tay cháu có dao găm chứ không phải đinh ghim, chắc cháu không nỡ giết. Sẽ có giọng nói của lương tâm khuyên can cháu. Bác cũng vậy. Bác bực mình với một tên ma bùn nào đó, muốn cho nó một cái đá, nhưng nó không có đó, thì bác đá vào cái bàn, bụng bảo dạ: "này, đá đít mày này!". Hơi đau chân, nhưng hả dạ. Song nếu thằng chết tiệt đó có mặt, chưa chắc bác đã đá thật. Châm kim vào một cái hình nộm, nghe thật trẻ con, nhưng có lợi là làm mình hả giận. Tức là cái mà cháu giết, không phải là mẹ ghẻ, mà là lòng căm hận. Có phải là sau đó, dù không biết là bà Arlena chết thật, cháu cũng thấy thư thái, nhẹ mình không nào?
Linda gật đầu:
- Vâng, có thế. Đúng vậy. Sao ông biết?
- Thôi, được rồi. Từ nay quyết tâm không căm thù dì ghẻ trong tương lai.
Linda giật mình:
- Cháu lại có mẹ ghẻ nữa? À, ông định nói cô Rosamond... Cô ấy thì được.
Nghĩ một lát, em tiếp.
- Dù sao, cô ấy đứng đắn,
Nếu đánh giá cô Darnley, Poirot sẽ không dùng tính từ ấy! Nhưng ông hiểu, từ miệng Linda, đó là lời khen tốt đẹp nhất.
****
Ken Marshall hỏi:
- Rosamond nói đi, có phải có lúc em đã điên rồ tưởng tượng là anh giết Arlena?
Rosamond ra vẻ chưng hửng:
- Hờ... như vậy thì lạ lùng lắm sao?
- Thì em nói đi.
- Phải. Nhưng cũng tại anh cứ câm như hến. Em chưa bao giờ hiểu nổi tình cảm của anh với
Arlena ra sao. Không hiểu anh chấp nhận chị ấy như thế rồi nhẫn nhục cho xong, hay ngược lại... anh yêu chị ấy một cách mù quáng. Và em nghĩ rằng nếu yêu mù quáng, thì khi anh biết chị ấy phản bội, anh sẽ nổi điên lên. Em đã nghe nhiều chuyện về anh, tẩm ngẩm tẩm ngầm, nhưng khi cần, thì cũng khiếp lắm.
- Vậy em cho rằng anh nhảy bổ vào cô ấy, bóp mạnh cho đến chết?
- Hờ... đúng là em nghĩ thế. Thấy bằng chứng ngoại phạm của anh chưa thật vững, em mới định giúp anh, bịa ra chuyện em nhìn thấy anh đánh máy. Và khi biết anh lại xác nhận là đã nhìn thấy em qua gương, em càng tin anh là thủ phạm. Việc ấy, cộng với thái độ kì dị của Linda...
Ken Marshall thở dài:
- Vậy em không hiểu rằng, anh nói thế chỉ là muốn cho lời khai của em thêm đáng tin? Anh... anh cho là em đang rất cần chứng minh điều ấy.
Nàng đăm đăm nhìn Ken:
- Chẳng lẽ anh lại tưởng là em giết vợ anh?
Ken Marshall lúng túng:
- Thôi nào, em không nhớ đã từng bóp cổ thằng bé ấy đến suýt nghẹt thở, chỉ vì con chó của em? Em đã nhảy bổ vào nó, mãi mới can ra được.
- Chuyện ấy quá lâu rồi.
- Anh biết...
- Vậy vì lí do gì em lại muốn giết Arlena, anh nói đi?
Ken tránh mắt nhìn của Rosamond, lí nhí câu gì không rõ. Rosamond tiếp:
- Ô... Ken! Anh tự phụ vừa vừa chứ! Anh tưởng em giết chị ấy hộ anh, để cứu vớt anh, phải không? Hay là để anh chỉ là của riêng em?
- Không bao giờ! - Marshall bất bình phản ứng. - Nhưng đó chính là điều hôm nọ em nói ra khi bàn về Linda và các chuyện khác, em có vẻ quan tâm đến số phận anh...
- Không phải chỉ "có vẻ".
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]
- Thì anh nói thế. Rosamond, nghe đây, anh không biết cách nói những chuyện này - anh không biết nói chuyện gì bao giờ - nhưng anh muốn cho mọi việc thật rõ ràng: anh không yêu Arlena... thật ra, không quá mấy ngày đầu... và sống với cô ấy, như là sống trong địa ngục. Nhưng anh thực lòng thương hại nàng. Tội nghiệp, nàng quá khờ dại. Không tránh xa nổi lũ đàn ông. Mà bọn họ, dắt mũi được nàng xong là chúng bỏ rơi. Vậy anh cũng lại bỏ nàng sao được? Anh đã lấy nàng, anh phải cố chăm sóc nàng. Hình như nàng cũng biết vậy, nên có phần ân nghĩa với anh, theo kiểu của nàng. Thật sự... thật sự là bi kịch.
Rosamond dịu dàng đáp:
- Hiểu rồi, Ken, giờ thì em đã hiểu.
Marshall không nhìn lên, nhẩn nha nhồi thuốc vào tẩu, nói:
- Em hiểu cả, thế thì tốt.
Rosamond mỉm cười, nụ cười làm ai đó khó có thể không xiêu lòng:
- Bây giờ, anh sẽ hỏi em làm vợ, hay anh quyết định phải chờ sáu tháng nữa?
Chiếc tẩu của Marshall rời khỏi miệng và rơi xuống các tảng đá bên dưới:
- Trời, anh mất cái tẩu này là thứ hai, và không còn cái nào nữa. Rosamond! Sao em lại nghĩ phải chờ sáu tháng mới là phải phép?
- Vì đó là một cái hạn phải phép. Nhưng bây giờ em lại muốn phải quyết định ngay. Nếu không, biết đâu anh lại chẳng gặp một cô nào đang lâm nguy, và lại vội ra tay cứu vớt.
Chàng cười to:
- Cô nàng lâm nguy, đau khổ, lần này, chính là em, Rosamond. Em sẽ quẳng cái cửa hàng thời trang đi, cùng anh về sống ở đồng quê.
- Anh có biết em kiếm bao nhiêu với cái cửa hàng thời trang ấy không? Đó là sự nghiệp của em. Em mở nó ra, em chỉ huy nó và lấy làm hãnh diện! Thế mà anh dám bảo em quẳng nó đi?
- Đúng, anh dám đấy.
- Và anh nghĩ là em yêu anh đến mức nghe theo anh?
- Nếu không như vậy, thì anh không thiết em nữa! Ken Marshall dứt khoát.
Giọng Rasamond hạ xuống ngọt ngào:
- Ôi anh yêu, về sống ở nông thôn với anh là điều em hằng mơ ước. Và cuối cùng, cuối cùng, mơ ước của em đang thành sự thật.
HẾT
Thực hiện bởi:
Nhóm Biên tập viên Gác Sách
Thảo Little - vivian.nguyen - trangchic
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)