Cho Thuê Người Yêu - Chương 4

Chương 4

Vốn dĩ mỗi chuyện đều
có hai mặt, có mặt hỏng, tất nhiên cũng có mặt tốt.
Gặp được cô, rốt cuộc mùa xuân của anh đã đến.
Anh phát hiện, chỉ cần dùng số đào hoa của mình, là có thể tiếp cận cô, ví dụ
như:
Khi cô kiên quyết, anh liền giả bộ đáng thương, lấy nhu khắc cương.
Khi cô tức giận, anh liền giả bộ không muốn làm phiền, đại trí giả ngu (người
tài vẻ ngoài đần độn).
Khi cô từ chối, anh liền giả bộ bất lực, lấy lùi để tiến.

Cô chán ghét những
tên đàn ông hay lừa gạt, anh liền cư xử thành thật.
Cô chán ghét những tên đàn ông tự cho mình là bình tĩnh, anh liền biểu hiện vẻ
mặt thành khẩn.
Cô chán ghét những gã phong lưu, anh càng không kiêng nể gì phô ra bộ mặt chán
ghét khi phải chịu đựng những người phụ nữ cứ vồn vã kia cho cô xem. Dù sao đi
nữa thì anh vốn cũng không có hứng thú gì với những cô gái khác, chỉ ngoại trừ
cô, Tạ Thái Dao.

Trời sinh làm cho
người ta thường hay có ảo giác, những cô gái khác đều muốn sử dụng hết các biện
pháp để ăn anh. Cô lại chỉ biết nghĩ cách để bảo vệ anh, ở chung với cô càng
lâu, lại càng yêu cô, biết càng nhiều ưu điểm của cô, lại càng muốn cô.

“Anh à, thảm rồi!
Cô gái tên Thôi Tình kia đi đâu cũng bịa đặt là anh sắp tặng cô ta quà sinh nhật!”
Cậu em trai chạy tới hướng văn phòng của ông anh để thông báo.

“Ờ.” Thế nhưng Mạnh
Hiên Ngang chỉ lên tiếng.

“Cô ta còn nói, anh
tính định hôm sinh nhật đó sẽ cầu hôn cô ta!”

“Thật không?”

“Phương gia - Tiểu
thư Phương Kỉ Du vừa nghe nói: lập tức chạy về nhà khóc lóc kể lể với bố mẹ,
nói anh không thể kết hôn! Nếu anh lấy người khác, cô sẽ chết cho anh xem! Bố mẹ
cũng không biết nên làm thế nào cho phải cả.”

“Còn có cái cô La
Sa kia từ Mĩ trở về, có thể cũng là nghe được tin tức nên muốn tới cướp người,
chỉ nghĩ đến cô ta hở tí là dựa vào quan hệ cấu kết mà nói bóng gió anh không
thể lấy người khác, thật sự làm cho người ta phát hỏa!”

“Không sao, cô ta
là một đối tác đầu tư quan trọng.”

“Còn có việc thậm
chí còn khó tin hơn nữa! Cô ta ỷ vào việc có được ba mươi phần trăm cổ phần
công ty trong Mạnh gia, liền ảo tưởng anh phải theo cô ta đến Đài Loan làm người
chồng thứ năm của mình!”

“Hử? Cô ta cũng đến
góp vui ư?”

“Càng khoa trương
hơn là, bố mẹ còn tưởng rằng anh đã nghĩ thông, cuối cùng cũng chịu kết hôn,
nói lấy người nào cũng tốt, chỉ cần sang năm có thể ôm cháu trai là được, trời
ơi! Mặc kệ là ai buớc chân vào Mạnh gia, sẽ khiến cho long trời lở đất mà coi!”

“Em nói đúng.”

“Hả? Anh! Làm sao
mà anh không căng thẳng thế, lại còn như mấy vị thần linh vô tư, thảnh thơi vừa
làm vừa uống trà, anh không phải… điên rồi chứ?”

“Em mới giống họ.”

“Anh sợ nhất là Thiết
Phiến công chúa (Bà La Sát trong Tây Du Kí), cáo chín đuôi, nhện tinh và xà nữ,
tất cả đều đang tìm tới cửa rồi! Anh còn không trốn ư?”

“Không sợ.”

“Không sợ?” Cậu em
khó mà tin được, trừng mắt nhìn ông anh đã liệu tính trước mỉm cười, chỉ thấy
anh dù bận vẫn mở miệng nói.

“Anh có công chúa
hoa đào, có thể giúp anh trảm yêu trừ ma, nên trốn, chính là những người này.”

Chính mình nói ra,
tự bản thân phải có trách nhiệm, chuyện mình đã đồng ý, tự bản thân phải giải
quyết, đây là nguyên tắc làm việc của công ty cố vấn tình yêu hôn nhân Thái
Dao, cũng là quy tắc mà cô - Tạ Thái Dao đã đặt ra.

Mục đích của việc đặt
ra quy tắc này, là để cho nhân viên phải biết suy nghĩ hai lần trước khi làm,
ai ngờ lại trở thành gánh nặng của cô, tiến lùi đều không được, vì vậy cô phải
chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói.

Bên ngoài văn
phòng, một vài ánh mắt nhìn chăm chú vào vị khách quý bên trong cánh cửa. Bởi
vì vị khách quý này không phải ai khác, mà chính là vị tuấn nam mà ba ngày trước
giám đốc từ chối giúp đỡ. Sự việc hiện tại đột nhiên xoay chuyển như vậy, làm
sao bảo người ta không tò mò! Công việc thì không làm, toàn bộ đều chen chúc ở
ngoài cửa xem trò vui, đón lấy cái nhìn đầy cảnh cáo của Tạ Thái Dao.

“Tiểu Mai, đem cà
phê lên đây, sau đó ra giữ cửa.” Cuối cùng một câu nói phản đối cũng vang lên.

Sếp đã có lệnh, Tiểu
Mai đương nhiên làm theo. Sau khi bưng tới một tách cà phê, mặc kệ ánh mắt cầu
xin của đồng sự, gọn gàng nhanh chóng đóng sập cửa, ngăn cách một đám ánh mắt
không bằng lòng.

“Tiểu Mai.”

“À, sếp có việc gì
sai em sao?”

“Em cũng đi ra
ngoài đi.”

“Không sao, em rất
rảnh, có thể đứng bên cạnh chờ chị gọi.”

“Không ra sẽ trừ tiền.”

“À, giám đốc à, em
lập tức ra ngoài ngay đây.”

Đợi cho nhân viên
cuối cùng rời đi, Tạ Thái Dao mới nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng có thể nói
chuyện chính, hắng giọng, trực tiếp đi vào vấn đề.

“Đây là hợp đồng
cho thuê, mục đích là giúp anh đuổi đi mấy người khó chơi, không bị những cái
không quan trọng quấy rầy, chi phí mức giá sẽ được thiết lập như trên, bao gồm
trong lúc vờ làm bạn gái anh, chi phí cho quần áo ăn ngủ nghỉ hằng ngày, trừ
khi có các dự án nhiều hơn các mục đã liệt kê thì sẽ thu phí, bằng không giá cả
chỉ lấy việc chính, lệ phí của chúng tôi rất công bằng, anh xem xem.”

“Tôi…” Anh nhìn chằm
chằm vào bản hợp đồng, hàng lông mày tuấn lãng nhíu lại.

“Sao thế?” Cô bực
mình, là giá rất cao ư? Có lẽ…

“Quá chặt chẽ…”

“Chặt chẽ? Là sao?”

“Nếu bên B chưa cho
phép, không thể sờ ngực, không thể sờ mông, không thể hôn môi, không thể lên
giường, không thể ôm eo, bàn tay không được sờ mó lung tung, chỉ có thể cầm tay
nơi công cộng…”

Ánh mắt cô dần dần
trở nên sắc bén, anh thong thả nói đến câu cuối cùng. “Buộc phải ở cùng phòng
khi ngủ, phải duy trì khoảng cách ba mét, nhưng có một câu cuối cùng tôi không
hiểu, nếu tôi nhớ rõ, hình như chiếc giường không lớn tới mức có thể duy trì
khoảng cách ba mét?”

Ánh mắt của cô lại
trở về vẻ dịu dàng. Té ra là câu cuối cùng, còn tưởng rằng… A! Làm sao mà càng
ngày mình lại càng trở nên đa nghi như Tào Tháo vậy?

“Tôi chỉ nói cùng
phòng chứ không cùng giường, đến lúc đó vì thế sẽ không bị vạch trần. Ngộ nhỡ cần
khi cùng phòng, tôi sẽ tìm sô pha ở khách sạn nào đó cũng được. Về phần duy
trì khoảng cách ba mét, đây là một trong các điều khoản đã được quy định nhằm bảo
vệ khách hàng, đương nhiên, tôi vô cùng tin tưởng anh, người ta đề phòng tiểu
nhân, không đề phòng quân tử.”

Nói nhiều như vậy
cũng vô nghĩa thôi, chính là tôi muốn cái kia với em nên…

Mạnh Hiên Ngang giống
như còn muốn xem xét kĩ hợp đồng, thật ra trong lòng đang thầm kêu tiếc rẻ, hợp
đồng này căn bản là để cảnh cáo đại sắc lang cấm làm bừa, chỉ là điều khoản
không thể hôn môi thôi đã khiến anh chịu không nổi rồi, nhưng anh không biểu hiện
ra ngoài.

Nhìn bề ngoài, anh
như một thư sinh chính trực thành thật lại đẹp trai, tựa như Bạch Tố Trinh mới
vừa liếc mắt một cái đã muốn nương thân nơi Hứa Tiên (Bạch Tố Trinh là Bạch xà
trong “Truyền thuyết Bạch xà,” đem lòng yêu một chàng thư sinh tên Hứa Tiên), bảy
phần phong độ của người tri thức thêm ba phần khí vương, cánh phụ nữ nhìn lâu
cũng muốn bắt nạt anh một chút. Nhưng là như những lời đã nói trước, đây chỉ là
bề ngoài.

Thực chất bên
trong, dù sao anh cũng là một người đàn ông, cũng sẽ có dục vọng, cũng sẽ yêu
thích người con gái trong mộng. Nhưng bây giờ, cái hợp đồng này chẳng khác gì
cái vòng kim cô trên đầu Tôn Ngộ Không, thật phiền phức!

Nhưng mà không sao,
dù sao anh cũng có cách.

Sau khi tất cả vẻ mặt
khôn khéo giỏi giang thành thật lần lượt phô ra, khi anh ngẩng đầu lên, nụ cười
đôn hậu đã đọng lại trên mặt.

“Tôi thì không có vấn
đề gì, sau này xin nhờ cô.”

Ngay ngày đầu khi bản
hợp đồng có hiệu lực, Tạ Thái Dao đã phát huy năng lực chuyên nghiệp của mình,
đầu tiên là thành lập một tổ triển khai hoạt động nhỏ, tất cả thành viên trong
tổ này đều là những nhân tài xuất sắc cô đã lựa chọn kĩ càng.

“A Hoàng, cậu phụ
trách việc những người phụ nữ có dính líu tới Mạnh tiên sinh, xem bọn họ làm
chuyện quỷ gì ở sau lưng, điều tra rõ ràng cho tôi.”

“Vâng! Giám đốc!”

“Thiên Nhu, đi sắp
xếp bố trí diễn viên thích hợp cho màn diễn lần này, nhớ kĩ, phải chọn người
tin cậy nhất.”

“Yên tâm giao cho tôi đi!”

“Tiểu Tranh, cô phụ trách phân tích tâm
lí mấy cô gái này, sắp xếp chỉnh lí nhược điểm của bọn họ rồi đưa đây cho tôi.”

“Đơn giản thôi!”

“Tiểu An, cậu có quen với mấy người
trong ngành thời trang, đi mua đồ ăn tình nhân, quần áo trang sức của các thiên
kim tiểu thư hay lưu manh đại tỉ đi, tôi sẽ dùng đến.”

“Tôi lập tức đi ngay.”

Tạ Thái Dao phân công công việc cho từng
người trong tổ, vì trường hợp của họ Mạnh, cô cùng vài thành viên đã mở một vài
cuộc họp hội nghị bí mật, trước khi hành động đã bố trí chuẩn bị.

Đối với bà sếp thường hay không ra trận,
mọi người đều hưng phấn không thôi, cho tới nay, giám đốc từ trước đến nay chỉ
đứng trên lập trường phụ trách giám sát, thường bày mưu tính kế trong công ty,
lần này lại chịu ngoại lệ ra mặt tiếp án, xem ra vụ này không đơn giản.

Mỗi người bọn họ đều được giám đốc chọn
lựa kĩ càng mời đến công ty, bởi vì có liên quan đến giám đốc, bọn họ cũng tìm
ra cảm hứng từ tài năng của mình, bọn họ hiểu giá trị và thực lực của mình, nên
tiến tới thay đổi cuộc sống của mình.

Đối với mọi người mà nói, giám đốc không
chỉ là Bá Nhạc (người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay
dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, “Bá
Nhạc” không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể), mà còn là đại
ân nhân đã dẫn đường chỉ lối cho bọn họ tìm được giá trị của bản thân mình. Tuy
rằng mới hai mươi lăm tuổi, thực còn rất trẻ, nhưng mọi người đều rất nể phục
cô, đương nhiên, ngoài việc bội phục cô ra, còn chút tò mò.

Đối với quá khứ của giám đốc, bọn họ
hoàn toàn chẳng biết gì cả, chỉ biết cô là một người rất thông minh, xinh đẹp,
bình tĩnh, nhưng tại sao một cô gái hoàn mĩ như vậy đến bây giờ vẫn cô đơn một
mình, hơn nữa loại còn rất khinh thường đàn ông?

Bọn họ rất muốn biết, nhưng không ai dám
hỏi, nhưng mà sau khi họ Mạnh xuất hiện, trong lòng mọi người nhất thời đều có
dự cảm, tình hình sẽ thay đổi.

Nhìn xem, không phải bây giờ đã thay đổi
rồi sao?

“Họ Mạnh rất thành thật, phản ứng chậm
chạp lại trì độn, vì đề phòng chuyện xấu của anh ta, cho nên một số cảnh và vài
vai diễn không cần nói cho anh ta biết, có như vậy diễn mới thật.” Tạ Thái Dao
dặn dò.

“Cái cảnh đại ca xã hội đen đến đòi nợ
kia, cũng không cần nói cho anh ta biết?” Thiên Nhu hỏi.

“Đúng.”

“Tôi sợ đến lúc đó anh ta không đành
lòng mà giở tính anh hùng ra, đánh nhau với người khác?”

“Không có đâu, tôi sẽ trông giữ anh ta.
Cho anh ta biết mới phiền toái, nhìn thấy diễn xuất dở tệ của anh ta, tôi không
muốn mạo hiểm, đỡ tránh thất bại trong gang tấc.”

Là lo cho anh ta bị
thương? Trong tận đáy lòng mọi người đều nghĩ thế, nhưng miệng không dám nói
ra.

Tiểu Tranh gật gật
đầu tỏ vẻ thông cảm, “Cũng đúng. Với người chính trực thành thật, diễn không đến
nơi này, nếu biết là giả, nhất định sẽ biến thành khúc gỗ ngay.”

“Hơn nữa còn đỏ mặt
làm tiết lộ bí mật.” Những người khác phì cười, tưởng tượng tình huống có thể
phát sinh liền cảm thấy rất buồn cười.

“Ngộ nhỡ hắn cùng sếp
phải diễn cảnh hôn thì sao?” Có người nhắc tới trọng điểm, khiến tim Tạ Thái
Dao không tự chủ được nhảy lên một chút, may mà sự bình tĩnh của cô đã được luyện
tới mãn, hoàn toàn nhìn không ra vẻ khác thường.

“Anh ta là một người
rất giữ vững bản tính nam nữ thụ thụ bất tương thân, có chết cũng không chịu nắm
tay sếp đâu.”

“Sai rồi, có thể
hôn được sếp, đây là cơ hội ngàn năm có một, hắn ta muốn từ chối?” Một người đồng
nghiệp nam bênh vực kẻ yếu nói.

“Cứ dựa vào những
gì A Hoàng điều tra, anh ta rất ghét con gái, chỉ nghe nói là anh ta bị con gái
đuổi theo đến nỗi trốn không kịp, chưa từng nghe nói là anh ta chủ động với phụ
nữ.” Một đồng nghiệp nữ lên tiếng.

“Không thể nào, sống
đến cái tuổi này rồi mà anh ta vẫn còn là một trai tân?” Một đồng nghiệp nam có
nét mặt “giết ta đi” nói.

“Đương nhiên là có
thể.” Các cô gái không phục đáp lại.

Bọn đàn ông phản
bác. “Hắn đã ba mươi tuổi rồi, không có khả năng chống đỡ mà bây giờ còn không
tận dụng cơ hội!”

“Các người có căn cứ
gì mà nói anh ta đến giờ vẫn là trai tân?”

“Trái với quy luật
tự nhiên thôi.”

“Hừ! Người ta ở gần
bùn mà không bị ô nhiễm đấy!”

“Nói không chừng hắn
có chỗ có vấn đề.”

“Đầu của mấy người
có vấn đề thì có.”

Vốn nên là một hội
nghị công tác nghiêm túc, cuối cùng lại thành một cuộc bàn cãi trai tân, Tạ
Thái Dao day day ấn đường, cô không muốn phí nước bọt lên tiếng ngăn cản trận
này, đưa mọi việc quay lại vấn đề chính, câu nói đâu tiền đã đủ rồi.

“Còn làm ồn nữa sẽ
cắt tiền lương.”

Im ắng…

Đôi môi đỏ như cánh
hoa cong lên một nụ cười nhẹ. “Mong mọi người nên biết thức thời.”

Tóm lại một câu,
Kim ca ca (Kim ca ca đồng âm với từ “kim qua qua” có nghĩa là tiền) vẫn là nhất
so với các anh em khác, đây mới là kết luận.

“Xem ra tất cả mọi
người không còn vấn đề gì nữa? Bắt tay tiến hành công việc của mình đi, tan họp!”

Đám đông cười toe
toét để lộ hàm răng trắng sáng. “Vâng! Giám đốc!”

Nếu muốn thuận lợi
giải quyết cô nàng Thôi Tình khó chơi này, có một số việc phải phối hợp với Mạnh
Hiên Ngang, người này cố tình hành động xấu, căn bản Tạ Thái Dao không hi vọng
anh sẽ diễn theo yêu cầu của mình, chỉ cầu xin anh làm một việc rất đơn giản,
đó là… cười.

“Tại sao phải đưa
quà sinh nhật cho cô ta?”

Trên bàn ăn, Mạnh
Hiên Ngang với bộ âu phục là tiêu điểm chú ý của tất cả phụ nữ trong nhà hàng.
Không thể nói rằng anh ta quá đẹp trai, nhưng với khuôn mặt “đàn ông tốt,” đã
khiến cho người ta nhịn không được mà liếc mắt một cái.

Mà người đàn ông tốt
này, giờ phút này đây khuôn mặt đang dần sụt xuống, rất không tình nguyện đối với
quà tặng mà bản thân đã lựa chọn tỉ mỉ cho Thôi Tình. Khi Thái Dao yêu cầu anh
mua quà tặng, anh lập tức sảng khoái mà gật đầu, lần đầu tiên trong đời anh đi
chọn mua quà, đơn giản là anh chỉ nghĩ sẽ tặng cô.

Ai ngờ, đúng là muốn
tặng cho Thôi Tình, anh đương nhiên mất hứng.

“Nếu đã gọi là quà
sinh nhật, dĩ nhiên là bởi vì ngày mai là sinh nhật cô ta, cho nên muốn tặng cô
ta chút quà thôi.” Cô mỉm cười nói.

“Cô không nói cho
tôi biết.”

“Không phải tôi
đang nói cho anh đây sao.”

“Nhưng cô không nói
trước.”

“Nếu tôi nói trước,
anh có đồng ý đi mua không?”

Khuôn mặt anh ngày
càng suy sụp, viết rõ ràng hai chữ “Không muốn,” mà cô lại quay về nét mặt ngượng
ngùng “bởi vì đâu.”

“Này, tôi cảnh báo
anh, bữa tối dưới ánh nến ngày mai rất quan trọng, anh đừng có phá hoại.”

“Tôi trốn còn không
kịp, cô còn muốn tôi ăn tối dưới nến với cô ta?”

“Tôi sắp xếp như vậy
đương nhiên là có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân gì?”

Nguyên nhân gì? Nói
cho anh ta, chắc chắn anh ta có đánh chết cũng không tới đó, đã làm không tốt rồi
còn có thể bị anh tá phá hoại, tất nhiên là cô không nói.

“Anh không tin
tôi?” Cô nghiêm mặt.

“Tôi không có ý
đó.”

“Vậy thì đừng dông
dài nữa, làm theo những gì tôi nói là được, ngày mai anh nhất định phải giữ
tươi cười, làm sao miễn cho cô ta không nghi ngờ là được.”

“Tôi sẽ cố gắng.”
Nghe lời bảo đám rất không đáng tin đó, cô nhíu mày, hạ giọng nói với anh: “Trước
tiên luyện tập chút đã, giả bộ tươi cười tôi xem nào.”

Bảo anh giả vờ cười?
Rất giống Tiêu A, còn kém rất nhiều, tưởng tượng đến cái bà tám kia, trên cơ thể
nổi lên một lớp da gà, trạng thái nhất thời trở nên cứng ngắc.

Mồ hôi lạnh chảy
ròng ròng trên trán Tạ Thái Dao. Người này bị trúng gió hay vẫn còn run rẩy? Cười
mà giống như trong nhà có người chết vậy, Trư Bát Giới cười rộ lên còn đẹp hơn
so với anh ta.

“Anh đừng cười nữa,
chúng ta đi thôi” Nói xong, cô quyết tâm lợi dụng hành động của mình, nói là
làm được.

Khi mông của cô
cách chiếc ghế ba cm, lập tức bị một bàn tay khỏe mạnh kéo giật chiếc eo thon về.

“Đừng đi.” Hơi thở
nóng bỏng như một chiếc lưới vô hình bắt lấy cô, trong đôi mắt sâu xa kia đã thắp
lên ngọn lửa hừng hực, từ từ tiến gần tới mắt cô.

Cô bị chấn động tới
mức đứng thần người ra, ánh mắt nhìn chằm chằm đôi mắt sáng kia, sáng ngời hữu
thần, làm cho người ta không thể bỏ qua.

Động tác này rất mờ
ám, sẽ bị người khác hiểu lầm, cho nên rất nhanh anh đã bình tĩnh trở lại, giữ
khoảng cách thích hợp với cô.

“Anh cười, tôi sẽ
không đi.” Cô kiên trì.

Vì giữ cô lại, anh
đành phải có ngoại lệ.

“Được, tôi cười.”
Anh nói được làm được, nở nụ cười cho cô xem.

Bình thường anh rất
ít khi cười, không phải vì không biết cười, chỉ vì đại sư đã nhắc nhở, anh mà
cười sẽ khiến cho hoa cỏ cảm thấy thua kém, làm cho trời đất chấn động, chói đến
nỗi làm cho người ta không thể mở mắt được, cho nên không có việc gì thì ngàn vạn
lần đừng cười với phụ nữ, để tránh lại rước lấy hoa đào. Đây cũng là nguyên
nhân anh không chịu mỉm cười với Thôi Tình.

Nếu muốn anh cười,
anh nguyện ý cười cho cô xem.

Nếu cô yêu cầu, hiện
tại anh lợi dụng công năng bẩm sinh, nở một nụ cười vô cùng đẹp trai từ lúc
chào đời cho đến nay.

Tạ Thái Dao lạnh
lùng theo dõi anh, phê bình nói: “Anh cho là mình đang bán rẻ tiếng cười (ý chỉ
những kì nữ bán tiếng cười để kiếm sống) sao?”

“Bán… tôi trông giống
như đang bán rẻ tiếng cười lắm sao?” Miệng anh thiếu chút nữa là méo lệch đi.

“Đương nhiên, anh
không thể cười trông tự nhiên một chút được sao?”

“Ầy… vậy thì thế
này.” Hình tượng học giả nho nhã lễ độ mỉm cười lên sân khấu.

“Trông rất giả.”

Vậy thì đổi thành
hình tượng người chồng tàn khốc?

“Rất tục.”

Còn hình tượng
moviestar như vậy thì sao?

“Quá táo bạo.”

Hình tượng phóng
khoáng?

“Cứ như đang thiếu
nợ vậy.”

Hình tượng phóng điện.

“Lỗ kim của anh dài
vậy ư?”

Hình tượng hàm súc.

“Muốn tôi nôn ra
à?”

Hình tượng sức hấp
dẫn bắn ra tứ phía.

“Phù… nếu anh muốn
đùa tôi cười, thì anh thành công rồi đấy.”

Không thể! Như thế
nào vậy? Anh tươi cười nhưng lại không hề có tác dụng với cô?
Mạnh Hiên Ngang không thể tin được trừng mắt nhìn phản ứng của cô, chẳng nhẽ buồn
cười đến thế sao? Thế nhưng mặc cho cô cười đến nỗi ra nước mắt, anh cảm thấy
mình như một vở hài kịch, hoàn toàn bị đánh bại. Cô gái này chẳng những không để
cho anh còn mặt mũi, cứ cười không ngừng.

“Thật vinh dự khi
có thể lấy lòng cô.” Anh cười khổ.

Bỗng dưng, vẻ mặt của
cô dừng lại ở phản ứng nghẹn họng hình trân trối.

“Làm sao thế?” Anh
hỏi, kì quái, làm gì mà cô lại giống như bị điện giật thế, không hề nhúc nhích
nhìn chằm chằm mình.

“Anh vừa nãy… cười
rất đẹp.”

Không thể nào?! Anh
trưng ra một bộ mặt cười khổ, không thể tưởng tượng nổi thế mà cô lại thẹn
thùng.

Lông mày xoắn lại,
thử lại một lần.

Lần này, anh cười
nhạt mang theo chút u ám, tình cảm nồng nàn dừng ở cô, đôi mắt đen thấp thoáng
làn nước u buồn từng trải, không có cảm giác gì ngoài nỗi buồn như mưa trên
núi.

Cô ngớ người, cả
người giống như bị hạ chú, ngoài việc ngơ ngác nhìn anh, cái gì cũng không thể
hỏi.

“Như thế này có thể
chứ?” Anh khẽ hỏi.

“Ừm… Còn có thể.”
Cô bình tĩnh trả lời.

Còn có thể? Vẻ mặt
kia rõ ràng là rất thảm rồi mà? Vẫn còn chống đỡ? Được! Thêm một chút mã lực.

Cho dù là tươi cười,
ánh mắt hoặc cử chỉ, thậm chí hơi thở u buồn đến nỗi thổi bay cả tóc, trống ngực
cô ngày càng đập mạnh, suýt nữa đến ngay cả thìa cũng không cầm nổi.

Cô vội vàng cúi đầu,
giả vờ bản thân đang ăn rất vội.

“Được, anh đạt tiêu
chuẩn… Ăn nhanh đi, đồ ăn nguội hết rồi.”

Thình thịch - Thình
thịch - lòng ngực cô đập mãnh dữ dội.

Trời ơi! Anh ta cười
thật mê hồn!

Cả người cô rất
nóng, hai tai cũng chẳng hiểu vì sao mà nóng lên, không dám tiếp tục nhìn hình ảnh
làm tim xao động nữa, sợ lại chống đỡ không nổi, thật sự rất mất mặt, cho nên
đành phải dũng tướng nuốt hết đống thức ăn vào bụng, thay đổi điểm chú ý.

Đáng tiếc chính là,
khi cô cúi đầu, bởi vậy đã bỏ lỡ nụ cười ranh mãnh toại nguyện của người kia.

Anh rất sung sướng,
cuối cùng cũng quơ được bí quyết của cô, từ nay trở đi, anh sẽ dùng nụ cười u
buồn mê hồn này để chiếm giữ trái tim cô, chờ xem!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3