Bản du ca cuối cùng - Phần II - Chương 13 - Phần 2

Sáng hôm sau, ông lão chăn cừu tới mở cửa.

Kern đi xuống. Ruth vẫn còn ngủ. Mặt nàng đỏ ửng và hơi thở dồn dập. Kern giúp ông lão đem đàn cừu ra. Anh hỏi:

- Thưa, chúng tôi xin ở lại một ngày nữa. Tôi sẽ giúp tất cả những gì ông cần.

- Tôi không cần người làm phụ nhưng các người cứ ở.

- Dạ, cám ơn.

Kern hỏi xem có người Đức nào ở vùng này không. Ông lão cho biết có một vài người và chỉ chỗ của họ.

Buổi chiều Kern ra đi. Anh tìm gặp ngôi nhà đầu tiên không mấy không mấy khó. Đó là một biệt thự trắng toát nằm giữa một khu vườn nhỏ. Một thiếu phụ xinh đẹp ra mở cửa. Bà ta đưa Kern vào thay vì bắt đợi, Kern tự bảo “Một điềm lành”. Anh lễ phép:

- Tôi xin gặp ông hoặc bà Ammers.

- Cậu đợi một chút.

Một lúc sau, thiếu phụ trở ra, đưa Kern vào phòng khách toàn những bàn ghế bằng gỗ đào hoa tâm mới. Ken suýt trợt chân vì sàn gỗ bóng như gương.

Ông Ammers bước ra, người nhỏ thó, râu tỉa nhọn dưới càm. Ông ta lộ vẻ quan tâm tới Kern. Trong khi đó, Kern đã chuẩn bị sẵn hai mẩu chuyện có thể kể ra như có thật.

Ammers dịu dàng lắng nghe cho tới hết.

- Thế là cậu đi tịn nạn mà không có giấy thông hành và giấy cư trú? Cậu có xà bông và nước hoa để bán kiếm lời?

- Dạ.

- Được. Vợ tôi sẽ ra mua giúp cậu một ít.

Ammers đi ra. Vài phút sau bà Ammers vào. Bà ta không có nét gì đặc biệt và hơi buồn cười với da mặt sậm như nấu nhừ và cặp mắt lợt lạt vô hồn. Bằng một giọng óng chuốt, bà ta hỏi:

- Cậu bán gì đâu?

Kern bày mấy món hàng ra. Bà Ammers cầm từng món lên ngắm nghía như chưa bao giờ từng thấy. Bà ngửi xà bông, sờ vào lông bàn chải đánh răng và bắt đầu hỏi giá. Bà đi ra gọi người em gái vào.

Cả hai chị em giống nhau như khuôn. Chẳng biết Ammers đã áp dụng loại kỉ luật nào trong gia đình mà cô em cũng héo úa như bà chị. Thỉnh thoảng hai người lại liếc nhìn ra cửa. Kern nhận thấy dường như họ không đi tới được một quyết định nào nên sốt ruột gom đồ lại.

- Nếu quý bà còn cần suy nghĩ, sáng mai tôi sẽ trở lại.

Bà Ammers đột nhiên lộ vẻ sợ sệt:

- Mời cậu ở lại dùng một tách cà phê.

Lâu lắm rồi, Kern chưa uống cà phê. Anh dè dặt đáp:

- Thưa, nếu có sẵn…

- Mau lắm, chỉ một phút là có ngay.

Bà ta đi ra khá mau. Cô em còn ở lại. Kern nói cho có nói:

- Một tách cà phê lúc này là quý lắm.

Cô em vợ của Ammers phát ra một tiếng cười gần giống như tiếng gà cục tác và bỗng nhiên tiếng cục tác đó như nghẹn lại. Kern ngạc nhiên nhìn cô ta.

Bà Ammers quay vào với tách cà phê bốc khói:

- Cậu cứ tự nhiên, cà phê còn nóng lắm.

Nhưng Kern không kịp còn uống cà phê. Cửa mở ra và Ammers gọn gàng đi vào, theo sau là một Cảnh binh.

Ammers chỉ Kern:

- Thưa ông, xin ông làm phận sự. Đây là một gã không Tổ quốc, không giấy thông hành bị đuổi ra khỏi Đức quốc.

Kern như chết cứng.

Người Cảnh binh ngắm Kern từ đầu xuống chân:

- Thôi, đi chớ!

Kern có cảm tưởng tim ngừng đập, đầu óc trống không. Anh đã tiên liệu tất cả ngoại trừ trường hợp này. Chầm chậm và máy móc, anh thu gọn các món hàng cho vào túi. Anh đứng lên uể oải và cay đắng:

- Cà phê và lòng tốt hiếm có của các người… chỉ là để lưu giữ tôi lại…

Anh siết chặt hai nắm tay bước tới phía Ammers khiến lão ta lùi lại. Kern lắc đầu:

- Đừng sợ. Tôi không đụng tới người ông đâu. Tôi chỉmuốn nguyền rủa thôi. Tôi nguyền rủa ông, vợ và con ông. Rằng tất cả tai họa trên đời này sẽ giáng xuống đầu gia đình ông! Con cái ông sẽ chống lại và bỏ ông trong nghèo đói, khổ ải!

Ammers mặt tái xanh. Chòm râu dê rung động:

- Xin ông cảnh binh bảo vệ tôi.

Người Cảnh binh lạnh như đồng:

- Y không chửi mắng mà. Y chỉ nguyền rủa thôi. Nếu y mắng ông là “quân điểm chỉ đê tiện” thì đó mới là mạ lị do tiếng đê tiện mà ra.

Ammers rên rỉ:

- Xin ông làm phận sự.

Người cảnh binh vẫn lạnh lùng:

- Ông Ammers, ông đừng ra lệnh cho tôi. Xin để thượng cấp tôi làm việc đó. Ông tố cáo một người, tôi tới ngay, và cứ để mặc tôi làm việc – người cảnh binh quay sang Kern – theo tôi.

Cửa biệt thự đóng sầm lại sau lưng người cảnh binh và Kern. Có một cái gì khiến đầu óc anh không dám làm việc. Ruth… anh chỉ vừa nghĩ tới đó rồi thôi. Người cảnh binh phá tan sự im lặng với giọng nói thật tự nhiên:

- Đôi khi những con cừu non tự dấn thân vào mồm chó sói. Ông bạn nhỏ không biết lão là ai sao? Mật viên Đức quốc xã đó! Lão đã tố cáo đủ mọi hạng người.

- Ghê vậy sao!

- Chớ sao! Người ta bảo đó là chuyện xui xẻo.

Kern lặng thinh một lúc. Lúc nói anh nghe giọng mình điếc câm:

- Tôi còn một người bệnh đang đợi mua thuốc về…

Người cảnh binh nhìn trước ngó sau rồi nhún vai:

- Biết làm sao hơn. Vả lại chuyện đó không liện hệ gì tới tôi. Bổn phận của tôi là đưa ông bạn về bót – ông ta lại nhìn quanh. Con đường không một bóng người – tôi không bao giờ khuyên ông bạn nhỏ bỏ chạy. Tôi cho biết trước là chân tôi bị phong thấp, nếu ông bạn chạy tôi sẽ bắn chớ không đủ sức đuổi theo.

Người Cảnh binh ngưng nói, nhìn Kern và nói tiếp:

- Có thể là cậu sẽ chạy thoát khi tới một đoạn đường nào đó có nhiều ngõ ngách. Tới đó thì tôi không thể bắn được. Muốn chắc ăn, tôi phải còng cậu trước đã.

Linh tính báo cho Kern sắp có dịp may. Anh nhìn như dán mắt vào người Cảnh binh. Ông ta vẫn đi như chẳng có gì xảy ra.

- Ông bạn biết không, có những việc mà khi làm người ta không hài lòng một chút nào.

Kern cảm thấy tay mình toát mồ hôi:

- Thưa ông, người bạn tôi sẽ chết nếu tôi không về kịp. Xin ông tha tôi một lần. Chúng tôi định sang Pháp chớ có muốn ở lại Thụy Sĩ đâu.

Người Cảnh binh vẫn lạnh:

- Tôi không có thẩm quyền. Ông bạn chỉ có một cách là bỏ chạy đúng lúc – ông ta dừng bước – chẳng hạn như chạy vọt tới trước rồi quẹo trái. Vậy là tôi không thể bắn kịp. Hay là để tôi còng trước cho chắc.

Ông ta mò mẫm ở túi quần và thắt lưng:

- Uûa! Mình để cái còng đâu kìa?

Ông ta quay lưng về phía Kern, lục lại các túi.

Kern nói lớn:

- Cám ơn.

Và anh phóng chạy. Anh chạy như điên. Tới góc đường, anh vừa ngoảnh nhìn lại vừa tiếp tục chạy. Người cảnh binh vẫn đứng chỗ cũ, tay chống nạnh, mắt nhìn theo Kern với cái cười mở rộng.

Một trong những đêm sau, Kern thức giấc giữa khuya. Anh nghe Ruth thở dồn và ngắn. Trán nàng nóng ướt mồ hôi. Kern lo quá. Giọng ngái ngủ và trẻ con, Ruth đòi uống nước. Kern đưa một ca nước, Ruth uống hết một hơi.

- Em nóng lắm hả?

- Nóng khủng khiếp. Cổ khô đắng. Chắc tại rơm.

- Hi vọng không phải bị cảm.

- Chắc không phải. Đau lúc này là hỏng cả. Chắc không phải cảm đâu.

Nàng dựa đầu vào vai Kern và ngủ thiếp lại.

Kern ngồi yên. Anh muốn có ánh sáng để xem Ruth ra sao. Anh nghĩ rằng nàng sốt nặng, nhưng không có đèn bấm. Anh nhìn đồng hồ. Vòng tròn với hai cây kim dạquang đối với anh là một bộ máy địa ngục đang chậm chạp bò lên dốc thời gian. Đàn cừu bên dưới chen lấn nhau và thỉnh thoảng lại kêu lên buồn thảm.

Đêm đi lần về sáng. Ruth lại tỉnh giấc:

- Đưa nước cho em, Ludwig.

Kern đưa ca nước:

- Em bị sốt nặng lắm. Cứ nằm đây đợi anh trong vòng một tiếng đồng hồ. Anh ra phố mua một ít thuốc chống sốt…

Người chăn cừu tới trại. Kern thuật lại vụ Ruth sốt nặng. Người chăn cừu đăm chiêu:

- Nên đưa vào nhà thương. Đừng để nằm đây.

- Để chờ tới trưa xem sao.

Mặc dầu vẫn sợ gặp lại viên cảnh binh hay một người nào đó trong nhà Ammers nhưng Kern cứ phải ra thị trấn, vào một hiệu thuốc mượn một ống nhiệt kế với tiền thế chân. Ngoài ra, anh còn mua một ống astospirine và gấp rút đi như bay trở về.

Ruth sốt tới 38 độ 5. Nàng uống hai viên thuốc. Kern trùm kín người yêu lại trong hai lớp áo. Tới trưa 39 độ.

Người chăn cừu gãi đầu:

- Phải đưa vào nhà thương mới được.

Giọng Ruth yếu ớt và khàn đặc:

- Tôi không đi nhà thương đâu. Tới mai là khỏe lại.

- Khó lắm. Cô cần phải nằm trên giường chớ không phải nằm trên rơm.

- Được mà, rơm ấm lắm. Xin ông cứ cho tôi ở đây.

Người chăn cừu xuống gác. Kern đi theo. Ông ta hỏi:

- Tại sao cô ta không chịu đi nhà thương?

- Bởi vì vậy là chúng tôi sẽ xa nhau.

- Có gì đâu. Cậu cứ chờ ở đây.

- Dạ không phải vậy. Vào nhà thương là lòi ra ngay vụ không có giấy tờ. Sau đó, người ta sẽ áp giải ra biên giới, làm sao tôi biết được chỗ nào?

- Cậu có làm gì sai quấy không?

- Dạ không. Chúng tôi không có giấy thông hành vì xin chẳng ai cho, thế thôi.

- Tôi muốn hỏi là cậu có mắc một tội gì như trộm cướp, lường gạt hay một tội gì giống như vậy không?

- Hoàn toàn không.

- Vậy mà vẫn bị truy nã như một tội nhân?

- Dạ.

Người chăn cừu nhổ xuống đất:

- Hiểu hết nổi. Bọn ngu dốt như tôi không làm sao hiểu nổi.

- Nhưng tôi thì hiểu lắm.

- Cô bạn của cậu có thể bị sưng phổi, cậu có định gì chưa?

Kern hốt hoảng:

- Sưng phổi sao? Như vậy thì nguy quá.

- Tôi nói với cậu mà.

- Biết đâu không phải là cúm.

- Nóng nhiều như vậy phải là bác sĩ mới biết.

- Vậy tôi phải gọi bác sĩ tới.

- Tới đây?

- Hi vọng sẽ có người vui lòng. Tôi có địa chỉ người Do Thái.

Kern trở ra thị trấn. Anh tới quán mua hai điếu thuốc lá để coi nhờ quyển niên giám.

Anh tìm thấy địa chỉ của bác sĩ Rudolf Beer và vội vã tới nơi. Kern phải đợi mất một giờ. Trong khi chờ anh lật qua mấy tạp chí để đỡ sốt ruột. Anh hết sức ngạc nhiên khi biết có những trận đấu quần vợt, những buổi tiếp tân và những phụ nữ gần như khỏa thân trên các bãi biển Florida trong khi anh ngồi đây bất lực trước cơn sốt nguy cập của người yêu.

Cuối cùng, bác sĩ ra. Ông ta còn trẻ. Chăm chú nghe Kern nói xong bác sĩ Beer cho một ít y cụ vào cặp rồi lấy nón:

- Tôi có xe ngoài kia. Mình đi như thế cho mau.

Kern nuốt nước miệng:

- Không thể đi bộ được sao, bác sĩ? Đi xe sẽ tốn kém thêm mà chúng tôi còn chẳng bao nhiêu tiền.

- Đừng ngại. Mình tính sau.

Tới nơi, Beer xem mạch cho Ruth ngay. Nàng lấm lét nhìn Kern, lo sợ bị đưa vào bịnh viện.

Bác sĩ Beer đứng lên:

- Cô nên vào bịnh viện. Phổi bên phải yếu. Bị cúm có thểđi tới sưng phổi. Tôi sẽ đưa đi.

- Không, tôi không vào bịnh viện đâu. Chúng tôi không có phương tiện.

- Khoan nói chuyện tiền bạc. Phải đi ngay mới kịp.

Ruth nhìn Kern cầu cứu. Kern bảo:

- Chờ anh một chút. Anh nói chuyện với bác sĩ.

Bác sĩ Beer sửa soạn đi:

- Nửa giờ tôi nữa tôi trở lại. Có đồ gì đắp ấm không?

- Chúng tôi chỉ có bao nhiêu đây thôi.

- Được, để tôi mang tới.

Kern xuống gác với Beer. Anh hỏi:

- Có cần thiết không, bác sĩ?

- Cần lắm. Không thể nằm trên rơm. Tôi sẽ đưa cô ấy vào bịnh viện càng sớm càng tốt.

Kern buồn rầu:

- Trong trường hợp này tôi phải nói rõ hơn để bác sĩ thông cảm.

Beer chú ý nghe rồi nói:

- Nghĩa là anh sợ không thể tới thăm cô ấy?

- Nếu chỉ trong vài ngày thì không có gì đáng nói. Nhưng nếu bác sĩ cho phép, tôi sẽ hỏi thăm tin tức qua bác sĩ.

- Tôi hiểu rồi. Anh có thể tới tôi bất cứ lúc nào.

- Cám ơn bác sĩ. Tình trạng của bạn gái tôi có gì đáng ngại không?

- Rất đáng ngại nếu không vào bịnh viện.

Kern trở lên gác cỏ. Anh lo sợ quá. Khuôn mặt trắng dã với hai hố mắt đen ngòm nhìn anh:

- Ludwig, em biết anh sẽ nói gì.

Kern lờ đờ:

- Không còn cách gì hơn. Nhưng mình vẫn may mắn gặp được một bác sĩ quá tốt. Anh tin là em sẽ được chữa trị miễn phí.

Ruth nhìn thẳng phía trước mắt:

- Chắc sẽ được. Nhưng trong thời gian đó anh sẽ ở đâu? Làm sao mình gặp nhau? Anh tới bịnh viện, họ sẽ bắt anh…

Kern ngồi xuống, cầm lấy hai bàn tay nóng hổi của Ruth:

- Mình phải bình tĩnh. Anh đã nghĩ kĩ rồi. Anh sẽ ở lại đây. Ông lão chủ trại đã cho phép. Anh sẽ không tới bịnh viện ban ngày. Nhưng tới mỗi đêm, anh sẽ tới đó nhìn lên cửa sổ. Bác sĩ Beer sẽ cho anh biết em nằm phòng nào.

- Khoảng mấy giờ?

- Chín giờ.

- Tối quá, làm sao anh thấy được em?

- Nhưng ban ngày nguy hiểm lắm.

- Vậy anh đừng tới tốt hơn.

- Không, anh phải tới. Em chuẩn bị đi ngay.

Kern lau mặt cho Ruth với chiếc khăn tay thắm nước. Môi nàng khô cháy. Nàng áp mặt vào hai bàn tay Kern. Tựnhiên, anh thấy cần phải lo xa:

- Ruth, mình nên nghĩ tới trường hợp bất trắc. Nếu anh không còn ở đây lúc em đã lành bịnh hoặc nếu em bị trục xuất thì hãy khai thế nào để họ giải trở về biên giới Genève. Bưu điện trung ương. Nếu anh bị bắt, mình sẽ gởi địa chỉ cho bác sĩ Beer. Ông ấy sẽ giúp mình liên lạc với nhau. Ông ấy đã hứa rồi. Phải làm mọi cách đừng để thất lạc nhau.

- Dạ, em biết.

- Đừng lo sợ, Ruth. Anh chỉ hỏi dặn chừng thế thôi. Anh tin chắc em sẽ ra khỏi nhà thương không bị làm khó dễ. Chừng đó mình lại sẽ đi chung…

- Nhưng nếu cảnh sát biết?

- Họ sẽ đưa em ra biên giới. Anh sẽ đợi em. Sở Bưu Điện Trung Ương Genève.

Kern lấy một ít tiền còn lại trao cho Ruth:

- Em giữ tiền để đi đường. Đừng cho bịnh viện biết.

Bác sĩ Beer đã quay trở lại. kern đỡ Ruth đứng lên:

- Ruth! Can đảm lên! Sở Bưu điện Trung ương Genève trong trường hợp bất trắc. Mỗi đêm, khoảng chín giờ, anh tới phía dưới cửa sổ phòng em.

- Em sẽ ra bên cửa sổ.

- Không, em cứ nằm nghỉ. Không nghe lời, anh không tới đâu. Cười cho anh coi nào!

Bác sĩ Beer gọi vọng lên:

- Xong chưa?

Ruth với hai hàng nước mắt:

- Đừng quên em! Đừng bỏ em…

- Quên? Làm sao quên được? Em là tất cả của anh.

Kern hôn vào đôi môi khô cháy. Bác sĩ Beer thò đầu vào:

- Thôi, đi cho kịp.

Hai người khiêng Ruth ra xe. Kern hỏi Beer:

- Tối nay tôi có thể đến bác sĩ để hỏi thăm tin tức không?

- Được chớ. Muốn đến lúc nào cũng được.

Kern nhìn theo cho đến khi xe chạy khuất. Thân anh như bị chôn cứng một chỗ nhưng hồn anh như đang bị cuốn hút trong đám bụi mù sau xe.

Tám giờ, anh tới bác sĩ Beer, được biết là Ruth bị sốt nhiều hơn đôi chút nhưng chẳng có gì đáng ngại. Dường như chỉ là chứng sưng phổi nhẹ.

- Thưa, chừng bao lâu thì khỏi?

- Mười lăm hôm, cộng thêm một tuần tĩnh dưỡng.

- Dạ, còn tiền bạc? Chúng tôi chẳng có gì.

Beer cười:

- Tiền bịnh viện sẽ có một tổ chức từ thiện nào đó đóng góp.

Kern ngập ngừng:

- Nhưng… còn công của bác sĩ?

Beer lại cười:

- Hãy giữ mấy đồng quan của anh trong túi. Tôi chưa cần tiền. Mai trở lại để biết thêm.

Ông ta đứng lên. Kern hỏi mau:

- Thưa, nàng nằm phòng nào? Lầu mấy?

Beer đặt một ngón tay lên sóng mũi:

- Để coi… phòng 35, lầu hai.

- Dạ, cửa sổ thứ mấy?

Beer nheo mắt:

- Dường như cửa sổ thứ hai bắt đầu từ bên phải. Nhưng bây giờ có tới cũng vô ích. Cô ấy ngủ rồi.

- Dạ, tôi không nghĩ là sẽ tới.

Beer cười:

- Biết đâu…

Kern hỏi đường tới bịnh viện. Anh tới nơi lúc chín giờ kém mười lăm. Cửa sổ thứ nhì bên phải qua không có ánh đèn. Anh đứng đợi. Mười lăm phút kéo dài… Thình lình ánh đèn từ đó hắt ra. Kern bồn chồn nhìn dán mắt vào khung ánh sáng. Anh đã từng nghe nói tới thần giao cách cảm, bây giờ anh cố tập trung tinh thần để chuyển tới Ruth những ý nghĩ cầu chúc nàng mau lành bịnh. Anh nắm tay, gồng cứng các bắp thịt, nhón chân lên như sắp nhảy, đồng thời nói thì thầm về phía khung cửa sổ thứhai: “Hãy bình phục, Ruth! Bình phục ngay! Anh yêu em!"

Vuông cửa bỗng hơi tối lại. Kern nhìn thấy xuất hiện một bóng người. Ruth đưa tay ra hiệu. Kern vẫy tay trả lời nhưng cũng ngay lúc đó anh nhận ra là Ruth không thể thấy mình. Cuống quít, anh nhìn quanh tìm một nơi nào đó có khe ánh sáng hoặc một ngọn đèn đường để tới đứng. Chẳng có gì cả. Đột nhiên, anh sực nhớ mình còn một bao diêm cùng hai điếu thuốc mới mua buổi sáng. Anh đánh cháy một que diêm và đưa lên cao.

Cái bóng trên lầu nhà thương lại đưa tay ra hiệu. Kern quẹt tiếp nhiều diêm nữa để soi mặt mình cho rõ. Ruth vẫy tay cuồng nhiệt. Kern ra dấu bảo nàng đi nghỉ. Ruth lắc đầu. Kern lại soi mặt mình để tỏ ý cương quyết nhưng Ruth vẫn không nghe. Anh nghĩ là chỉ khi nào mình đi khỏi thì Ruth mới chịu quay về giường. Đi được vài bước, Kern quẹt tất cả những diêm còn lại, tung cả lên không. Các que diêm rơi xuống, lửa cháy chập chờn rồi tắt lịm.