Âm mưu nơi công sở - Chương 28
Chương 28. Câu chuyện bi thảm của anh chàng nói cà lăm
Ngày hôm sau, Tô Duyệt Duyệt tới quán cà phê Nếu Yêu, đợi một lúc vẫn chưa thấy bóng dáng Mèo con đâu. Xưa nay, cô chưa từng ngồi một mình trong quán cà phê bao giờ, giờ ngồi gần cửa sổ cảm thấy không thoải mái, đặc biệt người phục vụ còn nhiệt tình hỏi cô gọi đồ gì tới hai lần, cô chỉ nói là đang chờ người quen.
Cô gọi điện cho Mèo con mấy lần liền mà cô ấy không nghe máy, trong lòng thầm trách Mèo con từ lúc nào đã giống mèo lười rồi? Đúng lúc đó, đột nhiên nghe thấy Mèo con gọi: “Duyệt Duyêt!”
“Mèo con xinh...” Tô Duyệt Duyệt còn chưa nói hết câu thì thấy bên cạnh Mèo con còn có một người đàn ông nữa, dáng người không cao, khoảng hơn một mét bảy, mắt to, mặc một chiếc áo len kẻ ngang, nhìn thấy Tô Duyệt Duyệt thì mỉm cười lịch sự. Mèo con vẫn như bình thường, ăn mặc thời trang, nụ cười tươi tắn, thấy Tô Duyệt Duyệt nhìn người đàn ông bên cạnh mình, liền giới thiệu: “Đây là Phương Vĩ, bạn của mình.”
Mèo con lại giới thiệu Tô Duyệt Duyệt với Phương Vĩ, Tô Duyệt Duyệt khó chịu nhìn Phương Vĩ ngồi đối diện, còn Mèo con ngồi bên cạnh mình. Ngay sau đó, người phục vụ mang thực đơn tới, Mèo con hỏi ý kiến mọi người dùng gì, nhưng Tô Duyệt Duyệt mặt xì xị, đã lâu rồi không gặp Mèo con, khó khăn lắm mới có được một lần còn dẫn theo cả bạn tới, bực hết chỗ nói.
Nhưng Mèo con không cảm thấy thế, cô rất tự nhiên hỏi Tô Duyệt Duyệt về chuyến đi Bắc Kinh, Phương Vĩ ngồi im lặng từ nãy đến giờ cũng bắt đầu nói về Bắc Kinh.
Phương Vĩ học ở Bắc Kinh, có bằng thạc sĩ chuyên ngành vật liệu, hiện nay đang làm việc ở công ty của bố, là người vừa có tri thức lại có văn hóa. Sau một hồi trò chuyện, anh cũng không còn ngượng ngùng như lúc đầu nữa, nói tới một số chuyện của mình. Tô Duyệt Duyệt đột nhiên cảm thấy đây giống như một cuộc mai mối, đặc biệt là ánh mắt của Phương Vĩ, thỉnh thoảng lại dò xét mình. Tô Duyệt Duyệt huých khuỷu tay vào người Mèo con, nói: “Mình đi vệ sinh, có đi không?”
Mèo con lập tức hiểu ý, bảo Phương Vĩ ngồi chờ một lát rồi cùng Tô Duyệt Duyệt đi ra nhà vệ sinh. Vừa tới cửa nhà vệ sinh, Tô Duyệt Duyệt đã hỏi Mèo con: “Này, mình biết tỏng rồi nhé, nhưng chưa được phép của mình mà đã tự động sắp xếp buổi gặp mặt này là sao hả?”
Mèo con cười khì một tiếng, trả lời: “Chẳng phải sợ cậu thành gái ế sao? Hôm trước mình đọc sách thấy nói rằng thời buổi bây giờ phụ nữ làm văn phòng rất dễ ế chồng, mình thấy cậu rất bận, rất giống tình trạng như trong sách nói. Thấy người ta chưa có bạn gái nên dắt tới cho cậu xem mặt. Cậu nói là làm mối thì là làm mối, nếu không thành thì cũng coi như quen thêm một người bạn.”
“Lại còn không à, mình chưa có bạn trai, người ta chưa có bạn gái, cậu sắp xếp cho hai người lạ gặp nhau ở một quán cà phê, bất luận là ý thức chủ quan hay sự thực khách quan đều chứng minh đây là một cuộc mai mối có chủ ý.”
Tô Duyệt Duyệt khoanh tay, phân tích một thôi một hồi, Mèo con thấy cô nghiêm túc, đẩy đẩy cánh tay cô, nói: “Được rồi, nhìn bộ dạng trang nghiêm của cậu kìa, đã nói là thêm một người bạn, làm gì mà căng thẳng thế? À, không phải là cậu thích tay tài xế của cậu đấy chứ?”
“Gì mà tài xế của mình? Mình đâu có tài xế nào?”
“Nhìn kìa, mới nói thế mặt đã đỏ lên rồi, biểu hiện này giống như đang yêu thầm ai đó.” Mèo con trêu Tô Duyệt Duyệt, Tô Duyệt Duyệt lập tức đi vào một ô vệ sinh né tránh, Mèo con không buông tha, tiếp tục nói vọng vào qua cánh cửa ngăn cách: “Duyệt Duyệt của tôi ơi, cậu đi làm bận rộn như vậy, cơ hội gặp đàn ông không nhiều, tay tài xế của cậu đẹp trai như thế, nếu anh ta chưa kết hôn, chưa có bạn gái hoặc cùng lắm đang tăm tia ai đó thì hãy nắm ngay lấy cơ hội này đi. Hồi học đại học, mình đã dạy cậu sai, để cậu đánh mất cơ hội, lần này không được sai lầm nữa đâu nhé!”
“Mình đi vệ sinh đây, không nói nữa.”
“Cậu cứ đi việc của cậu, mình nói là việc của mình. Cậu đừng ngoan cố nữa, những điều mình nói chẳng phải đều là lời vàng ý ngọc sao?” Mèo con cứ cằn nhằn mãi, Tô Duyệt Duyệt chịu không nổi chui ra khỏi ô vệ sinh, rửa vội tay, chuồn ra ngoài. Đương nhiên, Mèo con cũng hiểu, có lẽ trong lòng Tô Duyệt Duyệt cũng đã thích anh chàng tài xế kia, hoặc cũng là có cảm tình, lập tức xin lỗi anh bạn kia, lấy lý do hai người phải đi mua sắm một ít đồ để ra về.
Lúc ra khỏi quán cà phê, Mèo con khoác tay Tô Duyệt Duyệt hỏi: “Đi đâu đây?”
“Tuỳ cậu.”
“Vậy mình đi lấy xe nhé, vừa rồi ở đây chật kín xe, đến cả chiếc xe Smart nhỏ này cũng không nhét vừa. Ở thành phố lớn ấy à, người đông xe nhiều, cái gì cũng lắm.” Mèo con dắt Tô Duyệt Duyệt đi về phía ngõ đối diện, sau mấy lần rẽ thì tới con phố phía sau, Tô Duyệt Duyệt bỗng thấy nơi này quen quen. Mèo con nói: “Gần đồn công an là an toàn nhất.”
“Đồn công an?” Tô Duyệt Duyệt nghĩ bụng chả trách thấy quen quen, đây chính là đồn công an mà lần trước Doanh Thiệu Kiệt đã hằm hằm xông vào. Nhìn tấm biển đập vào mắt, khó tránh khỏi cảm giác sợ hãi.
“Duyệt Duyệt, anh chàng tài xế của cậu bế một bé trai trên tay, ồ, đi bên cạnh là một người đàn ông trung niên trông có vẻ giàu có, này, hãy cảnh giác đấy!”
Tô Duyệt Duyệt đang nhìn tấm biển của đồn công an, thấy Mèo con như phát hiện ra một bí mật động trời, kéo chặt tay mình nói, bèn nhìn theo ánh mắt của Mèo con. Mèo con nói không sai, Doanh Thiệu Kiệt đang bế một bé trai gầy gò trên tay, người đàn ông bên cạnh hình như là Vu Phong, chồng của chị gái anh - người từng có xung đột với anh ở đồn công an, còn anh công an kia hình như là Hứa Dương, người đã ngăn cản hai người khỏi xô xát hôm đó. Lần trước gặp nhau, còn thấy họ như nước với lửa, sao giờ lại giống như người một nhà vậy? Do họ đều ở trong sân rộng của đồn công an nên Tô Duyệt Duyệt không nhìn rõ, Mèo con kéo cô về đi phía cổng chính, miệng cằn nhằn: “Tới đây, xem có chuyện gì xảy ra?”
“Không được đâu.”
Tô Duyệt Duyệt vừa nói với Mèo con thì Vu Phong đã nhìn thấy họ, chuyển ánh mắt sang Doanh Thiệu Kiệt, nhỏ giọng nói: “Bạn gái của cậu kìa.” Doanh Thiệu Kiệt đang bế Thao Thao nhìn về phía đó, Mèo con đã kéo Tô Duyệt Duyệt lại chào, lúng túng nhìn Vu Phong giải thích khẽ: “Đồng nghiệp thôi.”
“Ồ, thật trùng hợp, em và Duyệt Duyệt đang ra lấy xe vừa hay nhìn thấy các anh ở đây. Đây là con trai anh à? Thật đáng yêu!”
Mèo con vừa nói, Tô Duyệt Duyệt tròn mắt nhìn Doanh Thiệu Kiệt hỏi: “Là Thao Thao?”
“Ừ. Thao Thao, chào hai cô đi!” Doanh Thiệu Kiệt khẽ nhắc Thao Thao, song Thao Thảo chỉ giương đôi mắt đen láy tròn xoe như hai hạt nhãn nhìn chằm chằm hai cô gái trước mặt, cặp lông mày bé xíu hơi nhíu lại, còn đôi môi thì mím chặt.
Tô Duyệt Duyệt thấy vậy liền gật đầu chào Hứa Dương và Vu Phong, rồi tiến lên hai bước, mỉm cười nói: “Chào Thao Thao!”
Thao Thao lại nhíu mày không nói gì. Doanh Thiệu Kiệt hơi ngại liền nhắc nhở Thao Thao “chào cô đi”, Tô Duyệt Duyệt đưa tay ra nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thao Thao để cậu bé bớt sợ.
Bộp...!
Toẹt...!
Bàn tay nhỏ bé đập bốp một cái lên tay Tô Duyệt Duyệt, cô không hề đề phòng nên không kịp rút tay về, trên mặt còn lãnh nguyên một bãi nước bọt của Thao Thao, mọi người cuống quýt lục tìm khăn giấy.
“Sao con lại làm thế với cô? Hư quá!”
Doanh Thiệu Kiệt còn chưa phản ứng gì, Vu Phong đã mắng Thao Thao, Mèo con hốt hoảng đưa giấy ăn cho Tô Duyệt Duyệt, chẳng ai có thể hiểu nổi, đứa trẻ trông rất ngoan ngoãn này vì sao đột nhiên lại nhổ nước bọt vào Tô Duyệt Duyệt, thậm chí còn cố ý đánh cô.
Tô Duyệt Duyệt cảm thấy hơi khó chịu, sự khó chịu này không chỉ vì cô bị nhổ nước bọt vào mặt mà còn vì bị một đứa trẻ ghét bỏ ngay trước mặt Doanh Thiệu Kiệt.
“Còn ngây ra đấy làm gì? Mau xin lỗi người ta đi.”
Vu Phong bế Thao Thao lại, giục Doanh Thiệu Kiệt xin lỗi Tô Duyệt Duyệt, anh giờ mới kéo Tô Duyệt Duyệt sang một góc, hạ thấp giọng nói: “Thao Thao vừa về nhà, không thích tiếp xúc với người lạ, cô đừng trách nó nhé.”
Tô Duyệt Duyệt vẫn đang lau mặt, nghe anh xin lỗi cũng thấy bớt khó chịu phần nào, bất giác nhìn về phía Thao Thao, cậu bé đang hét lên với Mèo con cách đó không xa. May mà Mèo con đứng cách cậu bé một đoạn, còn Vu Phong đang nghiêm giọng mắng Thao Thao không lễ phép. Tô Duyệt Duyệt chau mày nói: “Cậu bé dường như không thích phụ nữ.”
Doanh Thiệu Kiệt thở khẽ một tiếng, tự trách mình: “Đều là lỗi của tôi.”
“Lỗi của anh?” Tô Duyệt Duyệt hỏi.
Doanh Thiệu Kiệt chưa vội trả lời, nhìn về phía Vu Phong, nói với Tô Duyệt Duyệt: “Tối tôi sẽ kể cho cô nghe.”
“Được thôi, có điều, tôi thích phong thái nói chuyện của anh lúc này.” Tô Duyệt Duyệt cười híp mắt, đôi mắt một mí ánh lên một nét cười thơ ngây. Sự ngại ngùng và không vui vừa rồi gần như đã bị gió thổi bay đi hết. Doanh Thiệu Kiệt cười mắc cỡ, hai người cứ như cô cậu học sinh thầm yêu trộm nhớ nhau nhưng lại không dám thổ lộ vì sợ phá hỏng mối quan hệ đang rất tốt đẹp, họ đưa mắt nhìn nhau trìu mến. Mãi đến khi Mèo con chạy đến bên cạnh, cố ý chọc ngoáy nói: “Ồ, đây là sân đồn công an nhé, hai người đừng nhìn nhau tình cảm như vậy chứ?”
“Mèo con!” Tô Duyệt Duyệt nắm cánh tay Mèo con, nói nhỏ với Doanh Thiệu Kiệt giờ cô phải đi dạo phố, rồi kéo tuột Mèo con đi nhanh, tránh để cô ấy ba hoa trước mặt Doanh Thiệu Kiệt.
“Thiệu Kiệt, cô ấy đúng là bạn gái của cậu à?” Hứa Dương không biết đứng bên cạnh Doanh Thiệu Kiệt từ lúc nào, nãy giờ vẫn lặng lẽ quan sát Doanh Thiệu Kiệt, bỗng lên tiếng hỏi, Vu Phong bế Thao Thao đứng bên cạnh thấy vậy cười khoái chí. Hứa Dương trong lòng nghĩ hai người đàn ông này sao mới không gặp mấy ngày mà đã trở nên thân tình như vậy chứ? Là vì đứa trẻ này sao? Có lẽ vậy, mà cũng không chắc, bởi lẽ ánh mắt họ nhìn nhau rất chân thành. Nếu họ thực sự có thể sống vui vẻ như trước đây vì đứa trẻ này thì cũng là việc đáng mừng. Rốt cuộc mọi chuyện cũng đã qua rồi, không nên nghĩ nhiều làm gì cho phiền phức.
Trời đã tối, Tô Duyệt Duyệt đang chuẩn bị ăn cơm với Mèo con ở một quán bên cạnh Bách hóa Cựu Quang, nhưng Mèo con đột nhiên như người mất hồn nhìn vào thang cuốn ở phía đông rồi lao vội tới phía đó. Tô Duyệt Duyệt vội vàng chạy theo Mèo con, suýt va vào một quý bà giàu có, lúc đến gần Duyệt Duyệt phát hiện thấy mặt Mèo con đầm đìa nước mắt. Tô Duyệt Duyệt khẽ hỏi, Mèo con chỉ im lặng, hỏi lần nữa, chỉ thấy cô bạn nuốt nước mắt, không nói đã xảy ra chuyện gì. Tô Duyệt Duyệt nhìn về phía thang cuốn, chẳng thấy có ai ở đó, trong lòng đột nhiên nghĩ tới cảnh thường gặp trong phim truyền hình. Lẽ nào cô ấy vừa nhìn thấy Lâm Tử Văn đi cùng người con gái khác? Nhưng lại nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ này sau một hồi bình tâm phân tích. Lâm Tử Văn yêu Mèo con như vậy, sao có thể đi cùng người con gái khác chứ? Hơn nữa, với tính cách của Mèo con, nếu thực sự có kẻ thứ ba, liệu cô ấy có thể bình tĩnh đứng ở trước thang máy như vậy không?
Vậy rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì mà đứng như trời trồng ở gần thang máy thế kia? Tô Duyệt Duyệt vẫn đang đoán già đoán non, Mèo con nói cô ấy có việc phải đi, hẹn hôm khác đi chơi với Duyệt Duyệt sau, để tránh ánh nhìn thăm dò của Tô Duyệt Duyệt, Mèo con bước lên thang cuốn. Tô Duyệt Duyệt trong lòng hơi băn khoăn, có lẽ Mèo con thực sự đã nhìn thấy một điều gì đó tệ hại chăng. Tô Duyệt Duyệt vẫn đứng mãi bên thang máy, lòng nghĩ khu thương mại sầm uất này làm gì có chuyện như trong phim được, thế là yên tâm ra bắt xe buýt về nhà.
Xuống xe buýt, Tô Duyệt Duyệt đi được một đoạn, thấy đói bụng liền rẽ vào một quán ăn tối, không ngờ vào trong quán lại gặp Doanh Thiệu Kiệt đang gọi mì ở đó bèn ngồi cùng.
Hai người nhìn nhau cười, tự nhiên không hẹn mà gặp, lại còn ăn tối cùng nhau.
Doanh Thiệu Kiệt đưa Tô Duyệt Duyệt về nhà, trên đường đi, anh kể cho cô nghe chuyện của chị gái mình. Bố đã bỏ mẹ con anh đi theo người đàn bà khác khi anh sắp vào cấp hai, mẹ anh mất khi anh học cấp ba, lúc đó chị anh đang học đại học năm thứ nhất, đã phải đi làm thêm kiếm tiền đóng học phí cho anh, cộng với số tiền gia đình để lại, anh đã học xong cấp ba, rồi thi vào đại học. Chị quen biết Vu Phong trong lúc đi làm thêm, lúc đó Vu Phong là nhân viên kinh doanh kỹ thuật, tuy lương không cao nhưng chăm chỉ, chịu khó, sau khi chị tốt nghiệp đại học thì hai người kết hôn. Những năm đó, tiền học phí của Doanh Thiệu Kiệt về cơ bản đều do vợ chồng Vu Phong trợ cấp, ngay cả sau này mua nhà ở vườn hoa Mỹ Lệ, Doanh Thiệu Kiệt cũng đa phần là vay tiền của Vu Phong. Tuy cuộc sống gia đình dần dần khấm khá lên, nhưng Vu Phong đã bỏ việc cùng đồng nghiệp mở một công ty nhỏ, biến anh ta từ người làm thuê trở thành ông chủ. Cùng với đó, anh ta đã nhiễm thói hư tật xấu của những kẻ lắm tiền dửng mỡ. Khi chị anh mang thai Thao Thao cũng là lúc Vu Phong sa ngã. Khi Thao Thao chào đời, Vu Phong bỏ mặc vợ, rời khỏi ngôi nhà đã có những tháng ngày đầm ấm này. Chị anh đau khổ ôm Thao Thao chưa đầy tháng tuổi quyết tâm ly hôn Vu Phong, tuy nhiên, chuyện xui xẻo cứ bám riết lấy họ không buông tha, khi Thao Thao bốn tuổi, trong một lần đưa Thao Thao đi chơi, Doanh Thiệu Kiệt đã không cẩn thận để bọn buôn người bắt cóc mất Thao Thao, chị anh không thể chịu nổi hai cú sốc quá lớn nên đã mắc bệnh trầm cảm mà chết trong bệnh viện.
Lúc Doanh Thiệu Kiệt kể chuyện cho Tô Duyệt Duyệt nghe, hai người đã đi ba vòng quanh vườn hoa Mỹ Lệ, mỗi bước chân anh đều nặng nề, chất chứa đầy tâm sự, trong lời nói chốc chốc lại toát ra vẻ hổ thẹn và áy náy. Tuy Tô Duyệt Duyệt rất muốn khen ngợi anh tối nay chẳng hề nói lắp câu nào, nhưng nghĩ tới tâm trạng của anh lúc này, thấy rằng mình chỉ nên là người nghe thì cần lắng nghe chăm chú từng câu từng chữ. Song cô đã nghĩ quá sâu xa rồi, bởi lẽ khi Doanh Thiệu Kiệt kể chuyện về chị, dường như anh đã giấu đi một chi tiết quan trọng, điều này khiến toàn bộ hồi ức mất đi sự trọn vẹn. Rốt cuộc anh đã giấu đi điều gì?
“Thao Thao bây giờ ổn chưa?” Tô Duyệt Duyệt hỏi anh.
“Cậu bé đã rất, rất cởi mở rồi.” Sau khi kể xong mọi chuyện, anh lại trở về tật nói lắp của mình. Một đứa trẻ ngoan, nỗi khổ mà nó phải gánh chịu có lẽ người lớn không thể hiểu nổi, nghĩ tới buổi chiều nay ở đồn công an bị nó nhổ nước bọt vào mặt, cô không trách nó, mà cảm thấy nó rất đáng thương, cần yêu thương nhiều hơn, thế là nói: “Sau này, anh muốn dẫn Thao Thao đi chơi đâu thì gọi tôi nhé. Tuy cậu bé bây giờ rất ghét phụ nữ nhưng tôi nghĩ nó thực sự cần có tình yêu thương của phụ nữ. Tôi sẽ dẫn Bồn tắm nhỏ đi cùng, nghe nói động vật có thể an ủi con người.”
Doanh Thiệu Kiệt liếc nhìn cô gái bên cạnh mình, cô ấy thật tốt bụng, sự tốt bụng này xuất phát từ đáy lòng chứ không phải vì bất cứ điều gì khác.
Có lẽ anh nên vượt qua rào cản về tình cảm để nói với cô một vài lời nào đó, bàn tay nắm lại, rồi lại thả lỏng ra, tiến lại phía cô, đột nhiên giọng một phụ nữ trung niên cất lên oang oang, đập tan niềm kích động vừa nhen nhóm trong lòng anh.
“Tiểu Doanh này, căn phòng nhỏ ở cột đá thứ ba của cậu đã có ai thuê chưa?”
Đó là cô Trương hàng xóm đối diện nhà anh, con gái cô Trương lấy chồng nước ngoài, cô Trương vừa trở về sau ba tháng sống bên châu Âu, lúc này gặp Doanh Thiệu Kiệt, chợt nhớ trước hôm ra nước ngoài có nghe nói Doanh Thiệu Kiệt đang muốn cho thuê nhà, bèn lớn tiếng hỏi thăm.
Tô Duyệt Duyệt sững người lại, căn phòng nhỏ ở cột đá thứ ba? Đó chẳng phải là căn phòng cô đang thuê sao? Lẽ nào...? Nghĩ đến đây, đôi mắt một mí sau cặp kính cận ngước lên nhìn thẳng vào mặt người đàn ông bên cạnh.
“Có, có rồi.” Doanh Thiệu Kiệt bất ngờ trước câu hỏi của cô Trương, ấp úng nói không nên lời. Kỳ thực, từ lâu anh đã muốn nói với cô gái bên cạnh rằng đó là nhà của mình, nếu anh có dũng khí hơn một chút thì chuyện này có lẽ cũng phải đi hết vài vòng quanh vườn hoa Mỹ Lệ mới có thể giải thích rõ ràng, nào ngờ còn chưa nói ra đã bị người khác khơi mào trước, đẩy mình vào thế bị động.
“Ồ, có người thuê rồi thì tốt quá. Đây là bạn gái của cậu à? Tôi vừa đi có ba tháng mà cậu đã có bạn gái rồi! Cậu ấy à, có bạn gái mà không nói với cô Trương này một tiếng. Ngày đó, tôi giới thiệu con gái tôi cho cậu, nhưng cậu có để ý đến đâu, hóa ra đã có người yêu rồi.” Cô Trương cười nói vui vẻ, thấy Doanh Thiệu Kiệt ngượng ngùng, cô gái bên cạnh cứ tròn xoe mắt nhìn anh thì vội vã xin phép phải về nhà để dành không gian cho hai người nói chuyện.
Tuy nhiên, cô Trương không biết được rằng, những lời cô vừa nói đã gây nên một “chiến trường mịt mù khói súng”.
“Duyệt Duyệt, tôi, tôi, kỳ thực, tôi...” Doanh Thiệu Kiệt đang muốn giải thích thì đã thấy đối phương đứng chắn ngang trước mặt mình, nói: “Doanh Thiệu Kiệt, tôi và anh tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp, sao anh có thể lừa dối tôi như vậy chứ? Chẳng trách cột đá thứ ba anh quen thuộc đến thế, hóa ra nhà tôi thuê cũng là nhà của anh. Hừm, còn lấy tiền nhà đắt nữa chứ, trang hoàng tinh tế ư, hừm, hóa ra kẻ biến trang hoàng tinh tế thành trang hoàng tinh giản chính là anh. Đồ lừa dối, cuối cùng thì tôi cũng đã túm được tay chủ nhà rồi. Nhìn xem, trong một tháng tôi phải đưa anh bao nhiêu tiền? Tiền xe sáu trăm tệ, tiền nhà một nghìn năm trăm tệ, tổng cộng là hai nghìn một trăm tệ. Anh thật quá đáng!”
“Duyệt Duyệt, tôi, tôi, tôi định, tôi... Tôi thực sự muốn nói cho cô biết.” Doanh Thiệu Kiệt cuống quýt nhưng càng cuống thì càng không thể nói rõ ràng, Tô Duyệt Duyệt không đợi anh giải thích, “hừm” một tiếng lạnh lùng nói: “Tôi quyết định phải có giới hạn rõ ràng với anh!”
Sải bước lên phía trước, Tô Duyệt Duyệt ngoái đầu lại, định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ “hừm” một tiếng trong cổ họng.
Cô bực mình bỏ đi, nhưng thực ra cô đã dành khoảng thời gian bằng mười bước chân để anh giải thích, cô đã đếm mười bước nhưng thấy phía sau không có phản ứng gì, thì ra anh ta đối với mình chỉ là bạn bè thông thường. Nói thực, vừa rồi tuy cô có bực bội, song suy đi tính lại, sáu trăm tệ tiền xe và một nghìn năm trăm tiền nhà cũng không có gì quá đáng, chỉ ghét anh ta đã không nói cho cô biết đó là nhà của anh ta, chính là đã không thành thực với cô.
Doanh Thiệu Kiệt lặng lẽ nhìn cô bỏ đi, trong lòng không khỏi xót xa, anh thẫn thờ ngồi xuống vệ đường nghĩ ngợi, có lẽ ông trời muốn mình mãi cô đơn, nếu không vì sao lại đẩy mình tới bước này, để cô ấy biết rõ “chân tướng” của ngôi nhà thuê?
“Hơ...”
Cười nhạt một tiếng, có lẽ cuộc đời là vậy.