Từ Hy Thái Hậu - Chương 2 phần 05
Nét mặt nghiêm nghị, dáng điệu uy nghi, hai con mắt lớn long lanh, trong khi Nhung Lữ tiến lại gần, mặc bộ đồ quân phục, chiếc áo dài bằng vóc đỏ, quần nhung đen. Hắn tiến lên chín bước, mắt nhìn xuống, đến quỳ trước mặt nàng. Nhung Lữ ngẩng đầu nhìn người mà hắn thầm yêu rồi cúi mặt nhìn xuống.
Từ Hy nói với một giọng êm ái.
- Đã lâu, chưa gặp anh.
- Thưa lệnh bà cũng đã lâu.
Nàng ngồi trên ngai cao ngắm chàng, hai bên mép nhếch một nụ cười.
- Tôi có một việc muốn thảo luận với anh, vì thế tôi cho mời anh đến.
- Xin phụng chỉ lệnh bà.
- Em gái tôi đã đến tuổi cặp kê. Chắc anh cũng biết nó. Chắc anh cũng còn nhớ con nhỏ quê mùa, khó tính, lúc nào cũng nhăn nhó...
Nhung Lữ vẫn cúi mặt xuống nói.
- Thưa lệnh bà, tôi nhớ hết, quên làm sao được.
Từ Hy nghe mấy câu nói đó bao hàm bao nhiêu ý nghĩa trong lòng nàng thích lắm.
- Ta nói em gái ta đã đến tuổi cặp kê, nó lớn lên, tính nết hình vóc đã thay đổi, tính nết nó không còn như hồi nhỏ, người nó mảnh dẻ, cặp lông mày cong vút, đẹp như cặp mày của tôị…
Nàng ngẩng lấy ngón tay chỉ, vuốt đôi lông mày lá liễu.
- Ta hứa gả nó với một ông hoàng, anh xem có ai xứng đáng để ta làm mối không? Anh hãy kể cho ta nghe các vị thân vương trong triều.
- Thưa lệnh bà, hạ thần sao có thể biết rõ hơn lệnh bà.
- Anh quen biết hết. Cái gì anh cũng am tường. Tôi chắc ở trong này, người ta có việc gì cũng đến vấn kế anh.
Nói xong, nàng ngồi yên chờ câu trả lời, thấy Nhung Lữ không nói gì, bà quay lại bảo bọn thể nữ:
- Các người hãy đi chỗ khác. Có các người, anh ta không nói gì được. Các người nghe chuyện rồi ngồi lê mách lẻo đi nói khắp tất cả. Thôi các người hãy lui ra để ta nói chuyện.
Bọn thể nữ được lệnh kéo nhau ra hết như một đàn bướm. Từ Hy mồm mỉm cười, bước xuống ngai. Nhung Lữ vẫn quỳ yên không nhúc nhích, Từ Hy đến gần sờ tay vào vai hắn.
- Đứng lên anh, không có ai nghe thấy chúng mình nói chyện, người thái giám có hắn ở đây cũng như không, nó như phỗng không hiểu biết gì hết.
Nhung Lữ uể oải đứng dậy, nhưng vẫn đứng cách xa nàng. Hắn khẽ nói:
- Tôi ngại nhất bọn hoạn quan.
- Ai chứ thằng này không đáng ngại. Nếu nó hở ra phản tôi một lời nào, tôi nghiến nát đầu nó như bóp nát một con ruồi.
Nàng vừa nói, vừa làm cử chỉ, xát ngón tay cái ngón tay chỉ.
- Anh ra ngồi đằng kia trên chiếc đôn đá, tôi đứng đây. Anh không thấy đứng cách xa thế là đủ rồi đấy ư? Anh không phải sợ hãi gì hết. Tôi biết đối với anh cần phải giữ ý tứ. Tôi đã mãn nguyện được như ý, đứa con trai: Thế tử.
Nhung Lữ có vẻ giận dữ nói khẽ:
- Bà nên im không nên nhắc khẽ.
Từ Hy nhìn chàng với hai con mắt ngây thơ.
- Thế nào, nên chọn người nào cho em tôi?
Ngồi ở chiếc mép đôn bà chỉ, hắn suy nghĩ một lúc lâu.
Từ Hy lại hỏi tiếp:
- Bảy người anh em của Hoàng thượng, người nào khả dĩ mình có thể chọn được?
Nhung Lữ nói:
- Nhưng dù sao không phải làm lẽ mọn?
Từ Hy nhìn chàng với vẻ ngạc nhiên.
- Tại sao lại không thể được? Chính tôi đây cũng làm lẽ cho đến ngày sinh hoàng nam.
- Làm lẽ vua.. Bây giờ lệnh bà đã lên ngôi Hoàng hậu. Em gái bà Hoàng hậu không thể nào làm lẽ dù là làm lẽ một thân vương.
- Nếu thế chỉ còn đệ thất thân vương chưa có vợ. Nhưng hắn không được đẹp trai như mấy người kia, mồm to, nội chỗ hai mắt ti hí như vô thần, mặt nom buồn tẻ. Tôi mong em tôi không như tôi, chú trọng vào khuôn mặt.
Bà nhìn đi chỗ khác, hai con mắt dưới hai hàng lông mi dài, Nhung Lữ cũng quay đầu đi.
- Nét mặt của thân vương Chuân không có gì là ác. Theo ý tôi mặt mày dù sao không đáng kể nhưng đừng có tâm địa ác.
Từ Hy kêu lên:
- Diện mạo, anh không cho là quan hệ hay sao? Đừng tưởng là ông hoàng thế nào cũng được.
Nhung Lữ không phản đối, thủng thẳng nói:
- Diện mạo không, chưa đủ.
Từ Hy nhún vai:
- Được rồi nếu anh ưng thuận thân vương Chuân, tôi biên thơ cho bà cụ biết.
Thấy thái độ hờ hững, lãnh đạm của Nhung Lữ, đột nhiên bà nổi cơn tức giận, bà đùng đùng đứng dậy, ngụ ý muốn chấm dứt cuộc hội thảo. Bà nói giọng lững lờ:
- Nếu tôi đoán không nhầm anh đã lập gia đình rồi?
Cùng lúc đó, Nhung Lữ đứng dậy, dáng dấp bình tĩnh, mạnh mẽ.
- Hiện giờ tôi chưa lấy ai.
Đột nhiên bà lại đổi thái độ, mặt mày tươi tỉnh, giọng nói mềm mại như lúc trước.
- Nhưng phải lấy vợ chứ?
Hai tay bà chắp vào nhau, nét mặt trầm ngâm, suy nghĩ.
- Tôi mong anh kiếm vợ, lập gia đình đi.
- Vâng, cái đó cũng chưa gấp.
Hắn cúi đầu chào, lùi lũi đi ra, không nói một lời nào.
Bà đứng yên, không hiểu sao hắn lại nguây nguẩy đi ngay. Hai mắt bà lanh như chim cắt, thoáng nhìn thấy rèm che cửa động đậy. Có người do thám. Bà rón rén bước lại gần, lấy tay kéo mạnh rèm kéo cửa, thấy có bóng người nấp ở phía sau. Đó là người thiếu nữ Mai, con gái viên Tải Thản. Từ Hy hằm hằm, thét lên hỏi:
- Mi đứng làm gì ở đây?
Người thiếu nữ mặt cúi gằm, sợ quá. Bà gạn hỏi:
- Nói mau, làm sao mi rình mò, dò la ta?
Mai nói rất khẽ như thở không ra hơi:
- Tâu lệnh bà, không phải con rình mò lệnh bà.
- Thế mày rình mò ai?
Người con gái im không nói.
- Mày không trả lời tao hả?
Từ Hy nhìn người thiếu nữ, hình dáng như một đứa con nít, sợ quá, co rúm cả người. Bà không nói gì, xoắn hai tay lại, giật mạnh.
- Không phải tao, mày rình mò, mày để ý đến hắn phải không? Mày thấy nó đẹp trai hả? Mày mê nó hả?
Hai bàn tay đeo đầy nhẫn của bà ôm mặt con nhỏ, nó chỉ ngẩng nhìn không biết nói sao, không dám tự vệ. Từ Hy lại lắc nó thật mạnh.
- Mày dám mê nó hả?
Người thiếu nữ đau quá, khóc thét lên, Từ Hy buông tay ra. Bà kéo tai nó mạnh quá, máu chảy nhỏ giọt ở đôi bông tai.
Với một giọng khinh bỉ, Từ Hy hỏi:
- Mày tưởng dễ thương người ta dễ yêu mày hả?
Người thiếu nữ vừa nói, vừa khóc:
- Thưa lệnh bà, con biết người ta không yêu con. Hắn chỉ yêu có... lệnh bà. Tất cả chúng con ai cũng biết.
Từ Hy không ngờ nó dám trả lời. Đáng lí bà đánh con này một trận nhừ tử về tội mạ li, vu khống, nhưng trong lòng bà lại thấy thế làm thích thú, bà nên biết nên cười hay cho nó mấy tát để thị uy. Bà nghĩ cần cả hai. Nghe con nhỏ nói thật thà, ngây thơ, bà mỉm cười. Thấy các thể nữ ở ngoài sân thò đầu nhìn vào vì thấy ở trong ồn ào không hiểu chuyện gì, để giữ thể diện bà dang tay tát người thiếu nữ, tuy nghe đôm đốm nhưng không nghe đau đớn gì.
- Muốn sống cút ngay đi không thôi ta giết chết, mày làm tao xấu hổ quá. Tao không muốn nhìn mặt mày.
Bà quay đi, dáng rất yêu kiều, yểu điệu, trèo lên ngai ngồi, mồm hơi mỉm cười. Người thiếu nữ rón rén ra cửa rồi biến mất dạng ở các hành lang.
Từ ngày hôm đó, hình ảnh Nhung Lữ như càng in sâu trong tâm trí Từ Hy. Bà không tiện gọi hắn đến, nhưng bà muốn lập một kế làm sao năng gặp được hắn luôn, mà rất tự nhiên không phải e ngại, che mắt mọi người. Ban ngày, dù đi đâu hay làm gì, đêm ngủ, cựa mình dậy hình ảnh hắn lúc nào cũng luẩn quẩn trong tâm trí. Nếu bà đi coi hát tuồng, bà hình dung tưởng tượng như nét mặt chàng xuất hiện trên khuôn mặt các kép đóng trẻ, tiếng nói, tiếng hát của các kép, bà nghe ra tiếng nói, tiếng hát của chàng.
Ngày qua tháng trọn, suốt cả mùa hè, bà như đã quen sống cảnh thừa lương nhàn hạ, bà lại càng mơ mộng đến cuộc tình ái. Trời như sinh bà ra để yêu thương, ngoài Nhung Lữ bà không thể yêu một người đàn ông nào khác.
Trong những đêm gần ông vua, nhiều khi nàng rất suồng sã, rất đa tình, ông vua rất yên chí tưởng nàng chân thành, thích thú được gần ông, nhưng thực sự nàng chỉ lấy ông làm một hình ảnh để tưởng tượng đến người khác.
Tuy vậy, nàng không phải là một hạng đàn bà chỉ sống trong tưởng tượng, nàng cần phải có sự tiếp xúc thật sự bằng da, bằng thịt. Những mơ mộng tưởng tượng, nàng chuyển sang địa hạt thực tế. Nàng mưu định phong quyền cao chức trọng cho Nhung Lữ cố giữ chàng ở gần bên, dùng cái chiêu bài họ hàng, thân thích như một tấm bình phong để thực hiện những mưu đồ xấu xa như một cơn sốt kinh niên. Phải biết rõ những người thù ngịch với mình: Tải Thản cơ mật vụ đại thần, ghen ghét vì phải ở dưới quyền nàng, rồi hai thân vương Đoan Hoa và Túc Thuận. Nàng có một người tâm phúc là An Đắc Hải, viên chưởng quản thái giám. Nàng nheo mày, nhớ người ta đồn hắn không phải thực sự là một hoạn quan, hắn vẫn âm thần tư thông với các cung phi.
Nàng cũng không quên nghĩ đến người thể nữ Mai, con gái Tản Thản, nàng nghĩ không nên gây ác cảm với người thiếu nữ đó. Phải dùng con này như một người tâm phúc. Sao lại không biết lợi dụng mối tình của nó để phụ Nhung Lữ? Sao nàng lại có thái độ hung bạo, ghen tức? Phải tìm cách làm hòa việc đáng tiếc xảy ra hôm nọ. Nàng cho gọi Mai đến, phủ dụ, dỗ dành nó, hứa hẹn khi nào thấy thuận tiện, bà Thái hậu sẽ làm mối cho nó lấy Nhung Lữ. Gán ép Nhung Lữ lấy nó có hai điều lợi, có cớ để cất nhắc Nhung Lữ lên một địa vị cao, khi hắn có một địa vị cao, nàng sẽ được gần gũi hơn. Bây giờ nàng đã hiểu, phải tương kế tựu kế mới đạt được mục đích. Nàng phải tìm cách để người yêu của nàng leo lên một địa vị cao, có phần trước.
Bà rất thận trọng xếp đặt kế hoạch, không hấp tấp vội vàng. Nàng chờ cho hết bảy hôm, Mai bị cấm không được vào hầu, hết hạn bảy hôm, nàng cho Lý Liên Anh gọi Mai đến. Người thiếu nữ được triệu thỉnh, vội vàng đến, quỳ trước mặt bà.
Từ Hy ngồi trên ngai phụng ở Vạn Hoa cung, một cung nhỏ, nàng thích nhất. Người thiếu nữ làm lễ khấu đầu, quỳ trước mặt ngai, một lúc sau bà đứng dậy xuống ngai đến đỡ dậy.
Với một giọng âu yếm, bà nói:
- Mới có một tuần, nom mi khác trước, có phần ốm hơn.
- Tâu lệnh bà, thấy lệnh bà giận con, con hối hận quá, không ăn, không ngủ được.
- Ngồi xuống con, bây giờ ta hết giận rồi. Ta muốn biết con có được mạnh không?
Bà chỉ chiếc ghế cho ngồi cạnh bà, nắm bàn tay Mai, bà vuốt ve.
- Con ơi, con muốn yêu ai, tùy ý con. Sao con không lấy tên quản ngự lâm, hắn vừa trẻ vừa đẹp trai?
Người thiếu nữ không thể ngờ tưởng được nghe những câu nói đó, ở chính miệng bà Thái hậu nói ra. Nàng đỏ mặt, nước mắt ràn rụa, nắm chặt hai bàn tay bà Thái hậu.
- Tâu lệnh bà, con tôn thờ bà...
- Suỵt... Ta không phải là thần, Phật...
Giọng người thiếu nữ run run:
- Tâu lệnh bà, đối với con, lệnh bà là vị Phật Quan Âm hiện thân, cứu khổ, cứu nạn...
Từ Hy nở một nụ cười sung sướng:
- Thôi, thôi, đừng tâng bốc ta quá. Ta có một kế hoạch.
- Một kế hoạch?
- Phải có kế hoạch chứ.
- Xin tuân theo tôn ý lệnh bà.
- Kế hoạch đó, ta nghĩ như thế này. Sắp đến ngày đầy năm Thế tử, có nhiều cuộc du ý, yến tiệc. Hôm đó ta mời người anh họ Nhung Lữ đến dự tiệc, để mọi người thấy hắn có họ hàng với ta, hắn được trọng vọng, ưu đãi. Kế hoạch đó để không ai dám dị nghị, ghen tức khi ta cất nhắc hắn lên một địa vị cao sang. Cũng vì con, ta có ý định nâng đỡ hắn để hắn có một phẩm tước ít nhất cũng phải ngang hàng với con.
- Tâu lệnh bà, nhưng...
Từ Hy giơ bàn tay:
- Con cứ yên chí, ta bảo gì hắn phải nghe theo.
- Con không dám nghi ngờ song...
Từ Hy thấy hai má nó ửng hồng.
- Con nghĩ thấy nóng ruột phải không? Còn những hai tháng nữa.
Người thiếu nữ lấy ống tay áo che mặt. Từ Hy cười nói:
- Phải vạch một con đường đi mới tới đích chứ.
Bà véo yêu má người thiếu nữ, hai má nàng càng thêm ửng đỏ. Bà cho cáo lui.
Cung thân vương nói:
- Trong hai trăm năm, người ngoại quốc đến buôn bán ở ta, chỉ giới hạn phạm vi hoạt động ở tỉnh Quảng Đông. Họ giao dịch thương mại với một số người Hán được triều đình cho phép.
Hạ qua đã lâu, bây giờ đang giữa mùa thu, nhiều hôm Từ Hy ngồi tha thẩn nhìn mặt trời lặn ở sườn non. Trong những chiếc chậu sứ, những cây cúc nở hoa đỏ, vàng rực rỡ. Nàng ngồi trầm ngâm, nghe văng vẳng bên tai tiếng người nói rời rạc như lá khô mùa thu rụng rơi lả tả.
Cung thân vương cất giọng nói to như để đưa nàng về thực tại:
- Thái hậu có muốn nghe tôi nói không?
- Nói đi, tôi nghe.
Thân vương có vẻ hoài nghi, nói tiếp:
- Thái hậu còn nhớ không, nước mình đã thất trận hai lần trong trận Nha Phiến. Sự thất bại đó đã cho chúng ta một bài học, chớ có nên coi thường những nước Tây phương không nên coi họ như những tiểu bang thuộc quốc. Nếu người dân họ tham lam, thô lỗ, không đáng đứng ngang hàng với mình, tuy thế chúng lại có thể cầm đầu mình nhờ ở bạo lực, ở chiến cụ.
Mấy lời nói đó có một mãnh lực làm Từ Hy hết mơ mộng nhưng kỉ niệm về mùa hè năm ngoái. Nàng rất ghét phải trở về kinh thành, sống tù hãm trong bốn bức tường thành cao.
- Thân vương nói bọn chúng có thể làm chủ được mình, hả?
- Phải, rất có thể. Mình bất lực không giữ được bờ cõi. Chúng ta phải nhượng bộ tất cả yêu sách của họ, những số tiền vĩ đại mình phải trả, gọi là bồi thường chiến tranh, bao nhiêu hải khẩu, họ bắt buộc mình phải để cho họ sử dụng.
- Một ngoại bang đã yêu sách được, những ngoại bang khác cũng ùn ùn vào đòi theo, họ dùng võ lực... Võ lực là một thứ bùa hộ mệnh của họ.
Nét mặt ông rất nghiêm nghị. Thân hình to lớn của ông nghiêng về phía trước trên chiếc ghế bành ở dưới bệ ngai phụng trong thư viện quốc gia. Lý Liên Anh ngồi tựa lưng vào chiếc cột lớn khảm xà cừ đỏ.
Từ Hy hỏi:
- Mình kém về phương tiện nào?
Bà nghe thân vương trình bày, bà tức lắm, hai bàn tay nắm chặt hai tay vịn ở ngai. Hình ảnh Nhung Lữ hồi nãy hiện lên rõ ràng trong trí óc, bây giờ phai lạt, biến mất.
Cung thân vương nhìn Từ Hy chênh chếch, ông rất xúc cảm trước sắc đẹp mê hồn, thêm vào một khối óc thông minh xuất chúng.
Ông nghĩ làm sao rèn luyện khối óc đó nhận xét sáng suốt để phục vụ cho triều đại, cho quốc gia. Nàng còn ít tuổi quá, mà là một phụ nữ tuy vẫn hay không có một người đàn bà nào được thông minh như nàng. Ông nói tiếp:
- Người Hán đã tiến bộ nhiều, họ đã thức tỉnh. Văn minh cổ không hợp với thời đại ngày nay. Những bậc hiền triết dạy bạo lực là xấu, người chiến sĩ là đáng khinh vì chỉ có phá hoại và giết chóc. Những hiền triết sống ở những thời đại xa xăm, không biết có những quân man di, mọi rợ ở phương Tây. Dân tộc mình sống biệt lập, không tiếp xúc với các dân tộc khác. Mình tưởng như trên trái đất này chỉ có quốc gia mình. Bây giờ bọn giặc người Hán nổi lên chống lại triều đình, bọn họ không hiểu chúng mình là thù nghịch của họ mà chính bọn người Tây phương mới là quốc thù.
Từ Hy nhanh trí, suy luận rất nhanh, hiểu ngay ý nghĩa khủng khiếp về câu nói đó. Viên tổng đốc Lưỡng Quảng Diệp Danh Thám đã để quân bạch chủng xâm nhập vào thị trấn Quảng Đông.
- Thưa Thái hậu, chưa hết, chúng ta phải tìm cách ngăn chặn. Như tôi đã nói, chắc Thái hậu còn nhớ, cách đây chín năm, quân Tây phương đã oanh tạc những đồn lũy của mình ở Hà Khẩu, con sông chảy qua kinh thành, họ dùng võ lực, bắt buộc triều đình phải nhường cho một dải đất dọc theo duyên hải phía nam để họ xây cất nhà cửa, kho đụn, doanh trại. Đồng thời họ áp bức mình phải giải tỏa tất cả các trục lộ giao thông với Quảng Đông; khi viên tổng đốc Lưỡng Quảng từ khi thi hành bản thỏa hiệp vẫn không thấy quân Hồng Mao phản ứng. Tuy vậy dân nước mình sẽ không được sống yên ổn, lúc nào cũng hồi hộp, lo sợ. Tuy quân ngoại lai có vẻ nhượng bộ, nhưng sự thật họ sửa soạn một trận chiến khốc liệt hơn, để dễ bề yêu sách.
Từ Hy rít lên, nói:
- Phải tống khứ chúng nó, không để chúng nó rảnh tay chiêu binh mãi mã, chờ cho đến khi mình có một đạo quân hùng mạnh.
- Tâu lệnh bà, tình thế phức tạp, rối ren, muôn vàn khó khăn, đâu có thể đơn giản như thế.
Nói đến đây, ông thở dài, nhiều lúc như vậy, tình thế trong nước nhiễu nhương, ngoại giao nội trị, không thể một sớm, một chiều có thể ổn định nổi. ông nói tiếp:
- Không riêng gì quân bạch chủng, thời đại của vũ khí, của bạo lực cường quyền áp đảo tinh thần dân chúng, người Hán không có lời lẽ, phải, trái gì hơn là súng đạn. Người Hán đã nói sức mạnh trên hết, chỉ có súng đạn mới giải phóng được con người. Đó, thưa Tây cung Thái hậu, mình phải nhìn vào thực tế, thực tế phũ phàng, tất cả rối ren trong nước bắt nguồn từ đó. Nếu mình không vội thức tỉnh theo kịp trào lưu tiến hóa, nhìn thẳng vào cục diện, cải cách toàn diện, vì mình cai trị người Hán, mình không phải người Hán, đừng mong Thế tử lên được ngôi báu sau này.
- Như vậy triều đình phải cấp khí giới cho họ.
Cung thân vương thở dài, nói tiếp:
- Chao ôi! Nếu mình cấp khí giới cho người Hán để đuổi quân ngoại xâm, người Hán quay mũi súng về mình trước vì đối với họ, mình là ngoại lai, dù rằng các Tiên vương của mình ở phương Bắc xuống lập nghiệp ở đây đã hai thế kỉ này. Như thế ngai rồng sẽ bị lung lay.
Không hiểu những lời trần thuật đó, bà Thái hậu có nhận thức được mối nguy cơ hiện tại không? Ông nhìn thẳng vào khuôn mặt ngọc, không thấy thay đổi sắc diện, vì tâm tư của người đàn bà những cảm nghĩ phát lộ trên nét mặt. Cung thân vương trình bày, phê bình những khúc mắc của tình thế, Từ Hy lãnh hội và để tâm suy nghĩ. Nạn bạch chủng không những đe dọa Thanh triều mà trực tiếp ảnh hưởng, nguy hại đến bản thân bà và nhất là Đông cung Thái tử. Bất cứ với giá nào, bà phải bảo toàn ngôi báu cho Thế tử vì chính là con ruột bà và cũng do tình mẫu tử.
Cũng ngày hôm đó, khi Cung thân vương đi khỏi, bà trở về cung, sai người ẵm con đến. Bà chơi với con, ẵm trên tay cười cợt, Thế tử bập bẹ hát những bài bà hát, bà dạy con tập đếm trên mười ngón tay, bà nựng nịu, đặt con xuống đất, thằng nhỏ chuệnh choạng sắp ngã, bà đỡ, nói những câu nói, làm những cử chỉ của các bà mẹ yêu con. Cùng lúc đó, bà suy nghĩ phác họa trong óc kế hoạch để diệt quân thù. Cứu nguy quốc gia là lẽ tất nhiên nhưng việc bảo toàn con bà phải đứng lên hàng đầu. Chơi với con một lúc, bà lại giao cho vú nuôi.
Từ ngày hôm đó, bà để hết tâm trí đọc những sớ, tấu, biểu chương các tỉnh gửi về, nhất là tỉnh Quảng Đông và các miền phụ cận. Ở đó quân bạch chủng đang yêu sách mở rộng phạm vi thông thương. Việc buôn bán đem lại những nguồn lợi rất lớn cho người da trắng và người Hán, nhưng cả hai vẫn chưa thỏa mãn, vẫn muốn làm khó dễ, yêu sách hết thứ này đến thứ khác. Từ Hy tức quá vì thời cơ chưa thuận tiện, còn sớm quá, chưa thể phái một đạo quân đi tiêu trừ. Khai chiến với quân ngoại xâm lại thêm cuộc nội loạn của người Hán sẽ đem lại kết quả bi thảm, ngai vàng phải sụp đổ, Hoàng thượng phải thoái vị trước sự phẫn nộ của toàn dân. Trước những viễn ảnh đen tối đó, lúc này chưa thuận tiện, phải tìm cách diên kì, kéo dài thời gian, hòa hoãn đến khi con nàng trưởng thành, tức vị. Lúc đó sẽ mở một trận chiến thư hùng, năm nay chưa thắng thì sang năm, bắt buộc phải đánh quỵ quân phiến loạn, khử trừ hết quân ngoại lai.
Sau trận mưa tuyết đầu mùa, viên tổng đốc Lưỡng Quảng gửi hỏa tốc một biểu chương: Nhiều chiến thuyền mới đến, thả neo gần Quảng Đông, chở vũ khí chiến cụ, lợi hại gấp bội phần năm trước, có viên đại diện người Hồng Mao. Trong tờ biểu chương, viên tổng đốc tỏ vẻ sợ hãi và bực tức. Viên quan này nói, vì tình thế quá nguy ngập, ông không dám rời nhiệm sở, nếu không ông đã thân chinh đến kêu trình trước sân rồng, nói lên sự bất lực của ông không ngăn cản được chiến thuyền ngoại quốc vượt trùng dương đến cập bến nước ta. Ông xin đức vua ban lệnh khẩn cấp để đối phó, xin cho gửi hỏa tốc sắc chỉ, nguyện xin phụng chỉ thi hành.
Hoàng thượng nhận được tin cấp báo, lo sợ quá, liền cho họp viện cơ mật để thảo luận.
Tất cả các quan trong triều hội thảo, nghị quyết tối hậu không do ở nơi Hoàng thượng mà ở Tây cung Thái hậu.
Tất cả mọi người ai cũng biết, do Lý Liên Anh tiết lộ, mỗi đêm Hoàng thượng cho vời Từ Hy, không phải chuyện ong bướm mây mưa. Trong lúc ông vua say thuốc phiện, nằm trên long sàng lơ mơ nửa thức, Từ Hy nghiên cứu rất lâu sớ điệp, biểu chương, cân nhắc từng chữ, phỏng đoán những hậu quả mỗi việc. Khi nàng đã nghiên cứu kĩ lưỡng, suy nghĩ, ra một quyết nghị, nàng lấy bút lông chấm vào đìa son, xóa bỏ những lời đề nghị: Khai chiến, trả thù, ám sát, thủ tiêu bọn người ngoại xâm.
Nàng ra lệnh:
“Điều đình,bất nhương nhi bất kháng, không hứa hẹn nhượng bộ mà cũng không đề kháng, không dùng bạo lực, bạo động. Lấy nhu thắng cương. Thời cơ chưa thuận tiện. Người ta yêu sách điều gì, cứ việc hứa nhưng bất thủ hứa. Đất đai, bờ cõi nước ta rộng lớn, hùng vĩ. Không vì một vết muỗi đốt ở ngón chân mà tự hủy cả thân thể.”
Không ai dám cưỡng lại châu phê, vì dưới tờ sắc chỉ có đóng ngọc tỉ bằng son. Ngọc tỉ cất ở trong tráp để ở phòng vua, chỉ có một mình Từ Hy có quyền mở tráp lấy ra. Tờ công báo hoàng triều xuất bản hàng ngày, sáng lập đã được tám trăm năm, đăng tải các chiếu chỉ, sắc chỉm quyết nghị của vua ban bố, báo đó cũng đăng tải lời phê bình của Từ Hy. Báo đó được phổ biến gởi cho các quan đầu tỉnh, tổng đốc, tuần phủ, án sát, để quảng bá trong quần chúng những quyết nghị, biểu thị của Thiên tử. Nói là ý chỉ Thiên tử nhưng thực ra là ý chỉ của một người đàn bà trẻ đẹp ở trong nội tẩm (buồng ngủ) Hoàng thượng. Ông vua say thuốc phiện ngủ có biết gì đâu.
Thấy mấy lời châu phê bằng son đỏ chói, Cung thân vương thất kinh. Khi gặp Từ Hy ở thư viện, ông bảo:
- Thưa Thái hậu, tôi đã trình bày với Thái hậu, bọn người bạch chủng, tính nết nóng nảy, thô lỗ, cuồng bạo. Họ không được ôn hòa tế nhị như người mình. Bọn chúng tính như con nít, thấy cái gì vui mắt thích ý vồ ngay lấy, bất luận lí lẽ ra sao. Mình dùng dằng, hứa suông với họ nguy lắm, chúng sẽ phẫn nộ cắn càn rất tai hại cho mình. Tôi biết tưởng nên điều đình thẳng thắn với họ, nếu có phải mất ít tiền đút lót, cốt sao họ nhổ neo chiến thuyền, rời xa bờ cõi nước mình.