Trăng lạnh - Phần I - Chương 21 - Phần 2
“Thật ư?”
Rhyme bật cười.
Dance cau mày.
“Chị không tin tôi.”
“Xin lỗi, tôi đang nghiên cứu anh chăng? Tôi cố gắng tránh điều đó. Con gái tôi bảo rằng đôi lúc tôi nhìn nó như thể nó là con chuột thí nghiệm vậy.”
Rhyme làm thêm một hơi Scotch và nói với nụ cười rụt rè: “Thế thì?”
Dance nhướn một bên lông mày. “Thế thì?”
“Tôi, một người bị như tôi, là một câu đố hóc búa đối với một chuyên gia về ngôn ngữ hình thể. Chị không thực sự giải được, hả?”
Dance bật cười. “Ồ, tôi giải được tốt. Anh để lộ ra qua cặp mắt, gương mặt và cái đầu nhiều chẳng kém gì một người sử dụng toàn bộ cơ thể.”
“Thật ư?”
“Thực tế là còn dễ dàng đoán định hơn bình thường, vì các thông điệp tập trung hơn.”
“Hừm, tôi là một cuốn sách mở?”
“Không ai là một cuốn sách mở cả. Nhưng có những cuốn sách dễ dàng đọc được hơn những cuốn sách khác.”
“Tôi nhớ chị đã đề cập tới những trạng thái phản ứng khi chị tiến hành phỏng vấn người nào đó. Giận dữ, chán nản, phủ nhận, thương lượng... Sau tai nạn, tôi phải trải qua vô số các bước trị liệu. Không muốn, nhưng khi người ta phải nằm thẳng đơ, người ta có thể làm được gì chứ? Bác sĩ tâm lí nói với tôi về những giai đoạn của sự đau khổ. Chúng hoàn toàn giống những trạng thái kia.”
Kathryn Dance biết rất rõ ràng về những giai đoạn của sự đau khổ. Nhưng, một lần nữa, đây đâu phải chủ đề cho ngày hôm nay. “Thật thú vị khi tìm hiểu xem đầu óc vốn vẫn đối phó với nghịch cảnh như thế nào, dù là chấn thương cơ thể hay căng thẳng tình cảm.”
Rhyme nhìn ra chỗ khác. “Tôi thường xuyên chiến đấu với nỗi tức giận.”
Cặp mắt màu xanh lá cây thẫm của Dance không rời khỏi Rhyme, và cô lắc đầu. “Ồ, anh còn lâu mới hay tức giận như anh tự nghĩ.”
“Tôi là một kẻ què quặt”, Rhyme nói gay gắt. “Tất nhiên tôi hay tức giận rồi.”
“Và tôi là một nữ cảnh sát. Thế thì cả hai chúng ta đều có quyền được đôi lúc bực bội. Và chán nản vì đủ thứ lí do. Và phủ nhận hoàn cảnh. Nhưng tức giận? Không, không phải anh. Anh đã tiếp tục bước. Anh ở trạng thái chấp nhận.”
“Khi tôi không lần theo dấu vết những kẻ giết người – một cái hất đầu về phía tấm bảng chứng cứ – tôi thực hiện vật lí trị liệu. Theo Thom thì tích cực hơn rất nhiều so với mức cần thiết. Nói chung, đến phát ngán lên được. Đó khó có thể là những gì mang tính chấp nhận.”
“Sự chấp nhận không phải như thế. Anh chấp nhận hoàn cảnh và anh chiến đấu lại. Anh đâu ngồi ì ra cả ngày. Ồ, xin lỗi, tôi chắc rằng anh phải ngồi cả ngày.”
Lời xin lỗi chẳng thực sự là lời xin lỗi. Rhyme không nhịn được cười rũ rượi và Dance thấy cô đã ghi điểm cao với câu nói đùa. Cô đánh giá rằng Rhyme thuộc loại ít coi trọng tính tế nhị.
“Anh chấp nhận thực tế. Anh cố gắng thay đổi nó nhưng anh không tự lừa dối bản thân. Nó là một thách thức, nó khó khăn làm sao, nhưng nó không khiến anh tức giận.”
“Tôi nghĩ là chị nhầm.”
“À, anh vừa chớp mắt hai lần. Phản ứng trước sự căng thẳng. Anh không tin tưởng những gì anh đang nói.”
“Chị là một phụ nữ chẳng dễ dàng bị bắt bẻ.” Rhyme uống cạn cốc rượu.
“A, Lincoln, tôi đã có xuất phát điểm của anh. Anh không đánh lừa tôi được. Nhưng yên tâm. Bí mật của anh sẽ an toàn.”
Cửa chính mở ra. Amelia Sachs bước vào căn phòng. Cô cởi phăng chiếc áo khoác ngắn và hai người phụ nữ chào nhau. Thái độ cùng ánh mắt của cô cho thấy cô rõ ràng đang có cái gì khiến cô phải lo lắng. Cô đi đến bên cửa sổ phía trước và nhìn ra ngoài, rồi kéo tấm mành mành xuống.
“Có chuyện gì vậy?”, Rhyme hỏi.
“Một chị hàng xóm vừa gọi điện cho em. Chị ta bảo hôm nay có người đã tới tòa nhà em ở và hỏi về em. Người này xưng tên là Joey Treffano. Em từng làm việc với Joey tại bộ phận Tuần tra. Anh ta muốn biết em hiện tại thế nào, đặt rất nhiều câu hỏi, xem xét tòa nhà. Chị hàng xóm thấy việc này là lạ nên gọi điện cho em.”
“Và em nghĩ có người đã giả danh Joey? Không phải anh ta?”
“Chắc chắn. Anh ta đã ra khỏi ngành năm ngoái và chuyển tới Montana.”
“Có thể anh ta trở về chơi, muốn đến thăm em.”
“Nếu thế thì đó la hồn ma anh ta. Anh ta đã chết trong một tai nạn xe máy mùa xuân năm ngoái rồi... Và cả Ron lẫn em đều bị bám đuôi. Và trước đấy, cũng hôm nay, có kẻ lục soát cái xắc của em. Em để nó trong xe, khóa lại. Bọn chúng mở trộm khóa.”
“Ở đâu?”
“Hiện trường trên phố Spring, gần xưởng hoa.”
Đến đây, Kathryn Dance thấy gờn gợn một cái gì đó trong tiềm thức. Cuối cùng, cô đã tóm được trí nhớ của mình. “Có điều này tôi phải nói... Cũng có thể chẳng quan trọng gì, tuy nhiên đáng nói ra.”
Đã muộn, nhưng Rhyme vẫn gọi tất cả mọi người tới. Sellitto, Cooper, Pulaski và Baker.
Bây giờ thì Amelia Sachs đang thận trọng quan sát họ. Cô nói: “Chúng ta gặp một vấn đề mà tôi muốn các anh biết. Có kẻ đang bám đuôi tôi và Ron. Và Kathryn vừa bảo tôi rằng chị ấy nghĩ chị ấy cũng nhìn thấy ai đó.”
Nữ chuyên gia về ngôn ngữ hình thể gật đầu.
Rồi Sachs liếc sang Pulaski. “Anh nói với tôi rằng anh nghĩ là đã nhìn thấy chiếc Mercedes đó. Anh có nhìn thấy nó lần nữa không?”
“Không. Từ chiều tới giờ thì không thấy.”
“Anh thì sao, Mel? Có gì bất bình thường không?”
“Tôi nghĩ là không.” Anh chàng mảnh khảnh đẩy cặp kính lên cao hơn trên sống mũi. “Nhưng tôi chẳng bao giờ để ý cả. Kĩ thuật viên phòng thí nghiệm không quen với việc bị bám đuôi mà.”
Sellitto nói ông ta cho rằng mình có vẻ đã nhìn thấy ai đó, nhưng không chắc chắn.
“Dennis, hôm nay lúc ở Brooklyn, anh cảm thấy có người đang theo dõi anh à?”, Sachs hỏi Baker.
Anh ta thoáng chững lại.
“Tôi? Tôi có ở Brooklyn đâu.”
Sachs cau mày. “Nhưng... anh không ở đó?”
Baker lắc đầu. “Không.”
Sachs quay sang Dance lúc này đang cẩn thận quan sát Baker. Nữ nhân viên mật vụ California gật đầu.
Bàn tay Sachs lần đến khẩu Glock và cô quay về phía Baker.
“Dennis, đưa hai bàn tay anh ra cho chúng tôi thấy.”
Cặp mắt anh ta mở to. “Cái gì?”
“Chúng ta cần nói chuyện một chút.”
Không người nào khác trong căn phòng – đã được thông báo trước – có phản ứng gì, tuy Pulaski giữ bàn tay gần khẩu súng của mình. Lon Sellitto bước đến đằng sau Baker.
“Này, này, này”, anh ta nói, cau mày và thận trọng quan sát viên thám tử to béo. “Thế này là thế nào?”
Rhyme trả lời: “Chúng tôi muốn hỏi anh mấy câu, Dennis ạ.”
Chi tiết mà Kathryn Dance cảm thấy đáng nói ra là một chi tiết rất nhạy cảm và nó không phải là chuyện ai đó bám đuôi cô. Sachs tuyên bố thế đơn giản để Dennis Baker không đề phòng gì. Dance nhớ lại rằng khi Baker nói anh ta đã ở hiện trường phía trước xưởng hoa, cô quan sát thấy anh ta bắt tréo chân, tránh nhìn vào mắt mọi người, và tư thế ngồi của anh ta là tư thế của kẻ có khả năng đang nói dối. Câu nói chính xác của anh ta lúc ấy là anh ta vừa rời khỏi hiện trường, mà chẳng thể nhớ phố Spring được thông hay chưa. Vì anh ta không có lí do gì để nói dối về việc anh ta đã ở đâu, cô cũng không suy nghĩ gì lúc ấy.
Nhưng khi Sachs đề cập chuyện ai đó đột nhập xe của cô tại hiện trường – nơi Baker đã hiện diện – Dance nhớ lại hành vi có thể là gian dối của viên trung úy. Sachs liền gọi cho Nancy Simpson (cũng đã ở hiện trường) và hỏi mấy giờ thì Baker rời khỏi đấy.
“Thám tử, ngay sau chị”, nữ cảnh sát đáp.
Nhưng Baker bảo anh ta lưu lại gần một tiếng đồng hồ.
Simpson nói thêm rằng cô ta nghĩ Baker đã đi Brooklyn. Vừa xong Sachs hỏi anh ta về việc đó để xem Dance có thể nhận ra những dấu hiệu cho thấy khả năng gian dối không.
“Anh đột nhập xe tôi và lục soát cái xắc của tôi”, cô nói, giọng khắc nghiệt. “Và anh hỏi người hàng xóm về tôi, giả vờ là một cảnh sát từng làm việc cùng tôi.”
Liệu Baker có phủ nhận không? Đây có thể là cú đấm mạnh vào mặt Dance và Sachs nếu họ lầm.
Nhưng Baker nhìn xuống sàn. “Xin hãy nghe, toàn bộ chuyện này là sự hiểu lầm.”
“Anh đã hỏi người hàng xóm của tôi?”, Sachs tức giận hỏi.
“Phải.”
Cô thận trọng tới gần Baker. Họ cao gần bằng nhau, nhưng Sachs, trong cơn tức giận, dường như cao hơn hẳn.
“Anh lái một chiếc Mercedes màu đen?”
Baker cau mày. “Với đồng lương cảnh sát?” Câu trả lời này xem chừng thành thật.
Rhyme liếc nhìn Cooper đang truy cập cơ sở dữ liệu của Cơ quan Quản lí Xe gắn máy. Người kĩ thuật viên lắc đầu. “Không phải xe anh ta.”
Chà, họ nhầm một việc. Nhưng rõ ràng Baker đã bị bắt quả tang với một việc khác.
“Vậy, chuyện là thế nào?”, Rhyme hỏi.
Baker nhìn Sachs. “Amelia, tôi thực sự muốn cô giải quyết vụ án. Cô cùng Lincoln, hai người làm thành một nhóm xuất sắc. Và, thật lòng mà nói, hai người được báo chí rất ca ngợi. Và tôi muốn hợp tác với hai người. Nhưng sau khi tôi thuyết phục được cấp cao nhất đồng ý để hai người nhận nhiệm vụ, tôi nghe nói có một vấn đề.”
“Vấn đề gì?”, Sachs hỏi dứt khoát.
“Trong cặp đựng tài liệu của tôi, có một tờ giấy.” Baker hất đầu về phía Pulaski, anh đang đứng bên cạnh chiếc cặp đựng tài liệu trong xạc xài. “Nó được gập lại. Ở trên cùng bên tay phải.”
Chàng cảnh sát trẻ mở cặp và tìm thấy tờ giấy.
“Nó là một email”, Baker tiếp tục.
Sachs lấy nó từ Pulaski. Cô đọc nó một lượt, cau mày. Trong khoảng khắc, cô đừng bất động. Rồi cô bước đến gần Rhyme và đặt nó lên tay vịn rộng bản của chiếc xe lăn. Anh đọc tờ thư mật, ngắn gọn. Người gửi là một thanh tra cao cấp thuộc Sở Cảnh sát New York. Tờ thư nói rằng mấy năm trước Sachs có dính líu tới một thám tử thuộc Sở Cảnh sát New York, Nicholas Carelli, đã bị kết nhiều tội, bao gồm cướp xe tải, hối lộ và bạo hành.
Sachs không dính líu tới những việc này, tuy nhiên Carelli mới được thả, và nhân vật quan trọng kia e ngại cô có thể đã liên hệ với anh ta. Họ cũng không cho là cô đã làm chuyện gì bất hợp pháp, nhưng nếu bây giờ cô bị trông thấy đi cùng anh ta thì, bức email viết, chuyện đó có thể “gây ra những bất tiện”.
Sachs hắng giọng, không nói gì. Rhyme đã biết tất cả về Nick và Sachs – họ từng bàn bạc đến đám cưới như thế nào, họ từng gần gũi với nhau như thế nào, cô đã choáng váng như thế nào trước cuộc đời tội phạm bí mật của anh ta.
Baker lắc đầu. “Tôi xin lỗi. Tôi không biết xử lí việc này bằng cách nào khác. Người ta yêu cầu tôi trình lên một bản báo cáo đầy đủ. Chi tiết về những nơi cô có mặt cùng tôi, những điều liên quan đến cô mà tôi tìm hiểu được. Trong và ngoài công việc. Bất cứ mối liên hệ nào với tay Carelli này hoặc với bất cứ bạn bè nào của anh ta.”
“Đó là lí do tại sao anh đã moi thong tin ở tôi về cô ấy.” Rhyme tức giận nói. “Việc này thật bậy bạ.”
“Xét về mọi khía cạnh, Lincoln, tôi đang khiến bản thân lâm nguy vì việc này. Dù sao người ta cũng muốn đẩy cô ấy. Người ta không muốn cô ấy giải quyết một vụ thu hút nhiều sự chú ý, với quá khứ như vậy. Nhưng tôi phản đối.”
“Đã nhiều năm nay tôi không gặp Nick. Tôi thậm chí không biết anh ta vừa được thả.”
“Và đó là điều tôi sẽ nói với họ.” Baker lại hất đầu về phía chiếc cặp đựng tài liệu. “Những báo cáo của tôi ở trong đấy.” Pulaski tìm thấy một số giấy tờ nữa. Anh đưa cho Sachs, cô đọc rồi trải ra cho Rhyme đọc. Chúng là những ghi chép về những khoảng thời gian anh ta quan sát cô, những câu anh ta đã hỏi, những gì anh ta thấy trong lịch và sổ địa chỉ của cô, những điều người ta kể về cô.
“Anh đã đột nhập”, Sellitto nói.
“Tôi thừa nhận việc này. Xin lỗi.”
“Chết tiệt làm sao anh lại không đến chỗ tôi hả?”, Rhyme quát.
“Hoặc bất cứ ai trong chúng tôi”, Sellitto nói.
“Việc này là từ trên xuống. Người ta yêu cầu tôi phải kín đáo.” Baker quay sang Sachs. “Cô bị xáo trộn. Tôi xin lỗi vì điều đó. Nhưng tôi thực sự muốn cô đảm nhận vụ án. Nó là cách hành động duy nhất tôi có thể nghĩ ra. Tôi đã nói với họ kết luận của tôi rồi. Toàn bộ vấn đề đã qua rồi. Các vị, xin hãy nghe này, liệu chúng ta có thể bỏ nó lại đằng sau và tiếp tục với công việc của chúng ta?”
Rhyme liếc nhìn Sachs, và cái khiến anh đau đớn nhất là trông thấy phản ứng của cô. Cô chẳng còn giận dữ nữa. Cô có vẻ xấu hổ vì đã là nguyên nhân của cuộc tranh cãi này và gây phiền phức cho các đồng nghiệp, khiến họ xao nhãng. Thật ít khi – và bởi vậy cũng thật khó khăn – trông thấy Amelia Sachs bị đau đớn và tổn thương.