Tiểu Thần - Chương 4 - Phần 3
- Tiểu Nghi! Con quyết tâm rời khỏi nhà họ Phong rồi sao?- Thượng lão vuốt chòm râu bạc, khẽ hỏi.
- Con cũng không biết, con vẫn cảm thấy chưa đến lúc phải đi. Nhưng người đó… Phong Ngạo đã đuổi con, làm sao có thể miễn cưỡng ở lại. Hôm đó đáng lẽ con phải ra khỏi thành một cách bình thường, không nên biến mất như vậy. - Tiểu Nghi đáp lời. Hiện tại nàng đang cùng Thượng lão ở giữa khu rừng cách không xa thành Phong Tụ.
Thượng lão vẫn bình thản như không, xoa đầu Tiểu Nghi:
- Đừng lo về việc đó. Con nói xem con thật sự muốn từ bỏvị chủ nhân này sao? Muốn về Tây Lạc rồi à? Nhưng con biết, nếu không ở gần họ sẽ không thể tiếp cận nơi mở cửa Tây Lạc theo cách bình thường.
Tiểu Nghi lặng lẽ lắc đầu:
- Con vẫn chưa nghĩ đến, con chỉ muốn đi dạo khắp đất Phong Gia xem sao. Đất trời tươi đẹp, nhất định có chỗ dừng chân. Chủ nhân này… con thật sự không hiểu. Với một số việc dường như Phong Ngạo hành xử rất cực đoan, đối với một đứa trẻ sao lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy. Con cảm thấy có phần bối rối, chẳng lẽ Tiểu Thần chúng ta đến đây là để giúp những người này sao? Chúng ta thuận theo ý họ là làm hại họ, khuyên không nghe, cản không được, nếu làm trái ý sẽ bị đuổi đi, cuối cùng thì phải làm như thế nào?
- Cho nên con biết không phải là hắn thật lòng muốn đuổi con đi, chẳng qua chưa thể giải tỏa nghi vấn này nên muốn tự mình tránh né phải không?
Thượng lão cười khà khà nhìn Tiểu Nghi hiểu ý. Nàng lắc đầu:
- Hôm đó khi con rời khỏi quả thật là vì Phong Ngạo đã lên tiếng. Mấy hôm nay nghĩ lại, nếu con chậm bước một chút, tình hình này thật ra vẫn có khả năng cứu vãn. Bởi vì Phong Ngạo vẫn còn những huynh đệ khác. Thật lòng mà nói, chính vì có nghi vấn này nên con cảm thấy thất vọng, vội dùng ngọc thần nhanh chóng biến mất. Thượng lão, xin người chỉ dẫn cho con!
Thượng lão gật gù tán thành:
- Nhân gian nhiều hư ảo, lòng người vô minh, chúng ta đến đây khó tránh khỏi gặp phải những chuyện này. Tây Lạc và nhân gian là hai nơi khác biệt nhau nhưng thật ra cũng có gắn bó với nhau. Chúng ta đến đây là giúp đỡ những người có duyên, đơn giản nhất là để họ vượt qua trở ngại, sống một cách sung túc, bình an. Cao hơn là thức tỉnh lòng người, để chủ nhân sớm thoát khỏi những mơ hồ hư ảo của hồng trần. Phần lớn các Tiểu Thần đều chỉ có thể làm được bước đầu tiên, không phải vì chúng ta không tận lực mà vì con người quá dễ mê đắm, dễ bị vướng bận. Muốn đưa một kẻ có duyên từ nhân gian đến được Tây Lạc đương nhiên không phải dễ dàng. Nhưng mặt khác, Tiểu Thần đến nơi này cũng là tự giúp chính mình, trải qua sóng gió để rèn luyện, tự nâng cao cảnh giới. Vì họ cũng được, vì chính mình cũng được, đều không thể dễ dàng rời bỏ.
Tiểu Nghi trầm ngâm suy nghĩ. Lời lão thần tiên nói quả không sai, nhưng lúc này căn bản nàng cảm thấy chưa muốn quay về.
- Thượng lão! Con đã hiểu, con sẽ tìm cách quay trở lại nhà họ Phong. Nhưng lúc này con nghĩ vẫn chưa đến lúc làm việc ấy, Tiểu Thần có thể dạo chơi ngắm cảnh non xanh nước biếc một thời gian không? Bỏ lỡ cơ hội này đúng là rất lãng phí.
Thượng lão nhìn gương mặt đầy mong đợi của Tiểu Nghi, gật đầu cười:
- Đương nhiên là được, ta đã nói hãy tin vào cảm nhận của con, chỉ cần tâm con an tĩnh nhất định sẽ tự biết hướng đi tốt nhất. Nếu muốn ngắm cảnh nhân gian thì theo ta, ta sẽ chỉ cho con một vài nơi rất thú vị ở Phong Gia.
Thoáng chốc, Tiểu Nghi và lão thần tiên hóa thành hai đốm sáng vút bay xa khỏi thành Phong Tụ.
Trong lúc họ nhẹ nhàng rời đi, huynh đệ nhà họ Phong đang bị một tin tức khiến cho kinh ngạc. Phong Ngạo ở ngay tại điện Khán Vân khẳng định: nữ thầy thuốc của họ đã rời khỏi thành Phong Tụ. Lí do là bị đuổi đi!
- Sao huynh có thể đuổi Tiểu Nghi? Cô ấy đã cùng chúng ta trải qua biết bao nhiêu chuyện, ở vực Mãn Cúc tất cả đã nói là người một nhà. Làm sao huynh có thể vì một tên dị tộc khiến cho Phong Gia chúng ta mất đi một người chứ? - Phong Ái phẫn nộ lên tiếng đầu tiên, thầm trách bản thân mấy hôm nay không đến dược phòng nếu không có lẽ đã sớm ngăn chặn được chuyện phi lí này.
Phong Bình nhìn thấy tiểu đệ không thể giữ bình tĩnh, vội đứng ra lên tiếng can ngăn:
- Thập đệ, có chuyện gì từ từ nói.
Phong Bình quay sang Phong Ngạo bày tỏ ý kiến:
- Đại ca! Đối với chúng ta, tuy rằng dị tộc Bất Linh thường xuyên gây rối ở vùng biên giới, từ lúc cha còn sống đã muốn dẹp yên bọn họ. Nhưng hiện nay tộc Bất Linh căn bản đã bị khống chế, không thể làm càn làm bậy như trước, dù huynh có muốn diệt cỏ tận gốc cũng không cần đến mức này. Tiểu Nghi cãi lệnh thả người đương nhiên có phần không đúng nhưng huynh chỉ cần trách phạt một chút là được, sao lại đuổi cô ấy đi?
Phong Hoan vẫn chưa lên tiếng. Phong Ngạo luôn có thái độ cực đoan quá mức đối với tộc Bất Linh, lâu nay vốn là nghi vấn khó giải trong lòng Nhị gia. Lần này Tiểu Nghi thả người khiến chủ nhân thành Phong Tụ tức giận đến mức nhất thời không thể kiềm chế mở miệng đuổi người, càng chứng tỏ tộc Bất Linh đối với Phong Ngạo không chỉ đơn giản là một cái gai trong mắt.
“Rốt cuộc đại ca đang che giấu chuyện gì? Tiểu Nghi hiện giờ ở đâu? Nữ y này có thể nào đã về Nhã Y không? E rằng lần này muốn tìm người đúng là một chuyện không hề đơn giản.” - Phong Hoan chau mày suy nghĩ.
- Đại ca! Sao huynh không trả lời? Huynh không thể cứ im lặng như không có chuyện gì xảy ra được. Huynh có muốn tìm Tiểu Nghi về hay không? - Thái độ hờ hững của Phong Ngạo khiến cho nỗi tức giận trong lòng Phong Ái càng dâng cao, nóng lòng thúc giục.
Phong Ngạo mệt mỏi nhắm mắt. Có muốn tìm nàng ấy về không? Câu hỏi đúng ra phải là có thể hay không? Mạc Quân Nghi giỏi nhất không phải là về hành y, thảo dược. Nàng ấy giỏi nhất chính là lẩn trốn người khác. Một khi muốn trốn thì giống như làn khói, trong phút chốc có thể tan biến vào hư không, mất hẳn tăm tích. Ngày hôm ấy chỉ đuổi theo chậm một chút… Tiểu Nghi rốt cuộc đã dùng cách gì ba lần bốn lượt rời khỏi thành Phong Tụ dễ dàng đến vậy? Lần trước nàng ấy tự trở về, lần này có phải giống như Du lão từng nói sẽ là một đi không trở lại?
- Tiểu Nghi biến mất nhiều ngày liền, ta biết sớm muộn các đệ sẽ vì chuyện này thắc mắc nên hôm nay gọi mọi người đến nói rõ một lần. Nhị đệ, tạm thời thông báo cho những người ở dược phòng, Tiểu Nghi có việc phải vắng mặt một thời gian, bọn họ không được lơ là công việc. Việc này không được lan truyền ra bên ngoài, ta đã cử một nhóm hộ vệ tinh nhuệ bí mật tỏa ra khắp nơi tìm kiếm. Các đệ theo đó mà làm, đừng khiến người khác sinh nghi. Ta mệt rồi, ta muốn về phủ.
Phong Ngạo nặng nhọc bước ra khỏi điện Khán Vân. Thập Lang định ra tay ngăn cản, hỏi cho ra lẽ nhưng đã bị Phong Bình ngăn lại:
- Đệ đừng làm phiền huynh ấy nữa. Câu trả lời của huynhấy đã rất rõ ràng. Nếu thật sự muốn đuổi Tiểu Nghi thì không cần phái người tìm kiếm, không cần giữ kín chuyện này, không cần dặn dò người ở dược phòng, bao nhiêu đó đệ còn chưa hiểu hay sao?
Phong Ái nhăn mặt không cho là đúng:
- Ít ra huynh ấy cũng phải thừa nhận mình đã sai….Đuổi người ta đi rồi gọi trở về, huynh ấy tưởng Tiểu Nghi là gì? Là loại đồ vật thích thì nhặt, không thích thì quăng đi?
- Thập đệ! Đệ đừng ăn nói lung tung - Phong Hoan khiển trách:
- Đối với đại ca chuyện đúng sai bây giờ đã không quan trọng nữa rồi, huynh ấy để đệ tùy ý la lối, đệ còn chưa thỏa mãn sao? Chuyện cần làm là phái thêm người của chúng ta đi tìm Tiểu Nghi. Nhớ kĩ không được làm lộ tin tức. Ngũ đệ và Tứ đệ hiện không có mặt trong thành, tạm thời chưa cần báo cho các đệ ấy biết…
* * *
Phong Ái trút bình rượu đã khô cạn, trong đầu bỗng nhớ lại câu chuyện ngày hôm đó.
- Tiểu Nghi, ta thường xuyên đến đây vì …ta…ta… có lẽ đã thích cô. Ta có thể thích cô không?…
Tiểu Nghi thoáng chút ngạc nhiên, rồi bật cười:
- Tiểu Nghi cũng rất quý Thập gia! Tiểu nữ cũng rất thích người! - Không phải, ý ta là…
Phong Ái vò đầu bứt tai, đứng trước vẻ bình thản của cô nương ấy không hiểu sao lại rất lúng túng, cảm giác như bản thân là đứa trẻ đang nói một điều ngu ngốc.
- Ý ta là…nếu ta thích cô giống như Tam ca và Thích Lan cônương, cô nghĩ như thế nào?
Tiểu Nghi kéo tay Phong Ái ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu Nghi nghĩ gì không quan trọng bởi vì Thập gia không thích Tiểu Nghi như Tam gia thích Lan tỷ.
Phong Ái phản đối:
- Làm sao cô biết, ta thật sự…
- Đương nhiên biết, vì tiểu nữ có thể cảm nhận được! - ánh mắt nàng ấy tràn đầy quả quyết - hai chúng ta chỉ là bằng hữu tốt, rất tốt mà thôi. Thập gia không được nhầm lẫn, nếu không sau này gặp đúng người, Thập gia sẽ phải hối tiếc. Chẳng phải Phong Gia chỉ lấy thê tử không lập thiếp sao?
Phong Ái vừa kinh ngạc, vừa bất mãn. Tiểu cô nương này sao có thể tự cho mình hiểu rõ tình cảm của người khác hơn cả bản thân họ. - Ta luôn thích ở cạnh cô, muốn nghe cô nói chuyện. Khi nào buồn hay vui ta đều muốn kể cho cô nghe. Khi người khác bắt nạt cô, ta sẽ ra mặt. Khi cô giận, ta sẽ lo lắng. Nếu không thấy cô ta sẽ buồn chán. Ta đối xử với cô không giống như bất kỳ cô nương nào khác, đó không phải là yêu thích thì là gì?
Tiểu Nghi không hề bối rối, thản nhiên đáp:
- Đối với những tri kỷ tốt, chuyện này là rất bình thường. Vì Thập gia trước giờ chưa từng tìm được một người bằng hữu thật sự, cho nên khi người bắt gặp lập tức đã bị lẫn lộn mà thôi.
- Tiểu Nghi, cô không xem trọng ta, cũng đánh giá thấp tình cảm của ta, thật quá đáng! - Phong Ái tỏ ý giận dỗi.
- Thập gia - tiểu Nghi khẽ vỗ nhẹ tay Phong Ái an ủi - tiểu Nghi không xem nhẹ tình cảm của người, chỉ vì nó là một dạng khác với những gì người nghĩ không có nghĩa là nó không sâu sắc và đáng quý. Tình cảm giữa những người tri kỷ là thứ có thể làm cho thế gian này tốt đẹp và ấm áp, lại không dễ khiến người ta sinh lòng cố chấp, quả thật là thứ không gì có thể so sánh được. Tiểu Nghi rất cảm kích người.
Tuy rằng vì câu nói trên cảm thấy có phần được xoa dịu nhưng Phong Ái vẫn làm ra vẻ mặt nhăn nhó không đồng tình.
- Ta luôn cảm thấy cô là nữ nhi tốt nhất mà ta được gặp, nếu takhông thích cô thì sẽ thích ai chứ? Các cô nương khác đối với ta đều rất nhàm chán. Bọn họ không phải chỉ biết tô son điểm phấn thì cũng là thêu thùa may vá. Tính tình không phải ủy mị yếu đuối thì lại rất điêu ngoa, căn bản không có gì thú vị.
- Người xem, người đang suy nghĩ bằng đầu chứ không dùng cảm nhận từ tận đáy lòng - bị tiểu Nghi đánh khẽ vào tay làm cho Phong Ái giật mình, nàng ấy nhíu mày không vừa ý - nhìn thấy cái xấu của người chỉ là cái xấu của ta, cái tốt của ta mới nhìn thấy cái tốt của người. Các cô nương ấy nhất định đều có chỗ tốt, nhưng Thập gia vốn chưa từng nghiêm túc quan tâm đến họ, dĩ nhiên sẽ không biết được. Không chỉ với nữ nhi, chẳng phải ngay cả Ninh thiếu gia vốn là người hiền lành tốt bụng, được Thập gia xem là cùng chung chí hướng vẫn bị người không thèm nhìn mặt đó sao? Bản thân nếu không nhận lỗi làm sao có thể thay đổi được?
- Ninh đầu gỗ sao? Cô lại nhắc đến kẻ nhỏ mọn đó? Hai chúng ta rõ ràng đều có lỗi, tại sao chỉ có mình ta phải chịu trách móc của cô? - Phong Ái không cam tâm.
Tiểu Nghi quay lại chiếc bàn gỗ ở góc phòng, kéo ngăn tủ lấy ra một ít viên kẹo ngậm làm từ thảo dược, mang đến trước mặt Phong Ái xòe tay mời mọc:
- Ăn một ít vào, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Phong Ái miễn cưỡng xoay đầu sang hướng khác.
Tiểu Nghi kiên trì không rút tay về.
Cuối cùng Thập gia cũng chịu lấy kẹo, vừa bỏ vào miệng nhai vừa lầm bầm:
- Lần nào cũng cho ta ăn thứ này, ăn xong lại cảm thấy không thể tức giận được.
Tiểu Nghi mỉm cười, không ngần ngại lên tiếng khuyên nhủ:
- Thập gia, người phải nghĩ đến hai lựa chọn: một là làm hòa cùng bằng hữu tốt của mình và sẽ có những ngày tháng vui vẻ, hoặc là vì một chút mâu thuẫn nhỏ nhặt hôm đó, đánh mất đi một người mà ngài quý trọng.
Phong Ái định lên tiếng phản bác đã bị Tiểu Nghi ngăn lại
- Phải, chuyện này bây giờ đối với Thập gia tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, bị người ta đập vỡ chậu cây yêu quý khiến người ấm ức. Nhưng nếu một năm, hai năm, ba năm nữa, nó có còn đáng quan tâm không? Hãy nghĩ lại những lúc hai người là bằng hữu tốt, có biết bao nhiêu là chuyện vui,cũng hãy nghĩ đến sau này không có ai cùng người thi thố hiểu biết về kỳ hoa dị thảo nữa, sẽ buồn đến mức nào? Sau này người nhất định sẽ thấy mâu thuẫn đó chỉ nhỏ như cây kim, nhất định sẽ hối hận.
Thấy Phong Ái không lên tiếng, tiểu Nghi nhỏ giọng thầm thì:
- Là bằng hữu thì không cần tính toán ai ra mặt trước, người nào sớm nói ra chính là người biết bao dung hơn. Huống chi nếu Thập gia không ra ngoài làm sao Ninh thiếu gia vào đây được?
- Được rồi, được rồi, ta đầu hàng. Loại kẹo này thật sự làm người ta rất dễ mềm lòng. Ta đến gặp hắn là được chứ gì. - Phong Ái xụ mặt Tiểu Nghi lập tức vỗ tay tỏ ý khen ngợi, mỉm cười thật tươi lấy lòng:
- Không phải do kẹo, là vì Thập gia rất biết lắng nghe lý lẽ đó chứ!
“Nữ y này giỏi nhất là vừa đấm vừa xoa, lần nào cũng thuyết phục được mình nghe theo” - Phong Ái nghĩ thầm, vui vẻ bỏ viên kẹo cuối cùng vào miệng, chợt nhớ ra chuyện gì liền nghiêm mặt:
- Cô nói chúng ta là tri kỷ tâm giao, ta cũng đã nói ta đối xử với cô như thế nào, vậy ít ra cô cũng phải cho ta nghe được mấy lời tốt đẹp chứ. Cô đối với bằng hữu của mình ra sao đây?
Tiểu Nghi ngẫm nghĩ một chút, không hề do dự nói:
- Tiểu Nghi nhất định thường xuyên nhắc nhở Thập gia, dù làchuyện người khó nghe đến mấy cũng sẽ thành thật nói rõ.
- Hả, cô thật gian xảo, ta đúng là nhìn lầm cô!
…
Phong Ái thở dài. Những hình ảnh này vẫn còn rõ nét trong đầu, không ngờ bây giờ Tiểu Nghi đã rời khỏi nhà họ Phong. Sự đời sao lại biến chuyển nhanh đến vậy.
- Thập đệ! Bọn ta đến thăm đệ.
Thập gia ngẩng đầu nhìn thấy Phong Hoan đang tiến về phía mình, sau lưng còn có Phong Ngạo thì buồn chán đáp:
- Không cần phí sức, đệ đang ở đây thì có chuyện gì. Người có chuyện thì không ở đây.
Phong Hoan nhìn vẻ ủ dột của tiểu đệ, lắc đầu:
- Nghe nói mấy ngày trước đệ liên tục chạy ra bên ngoài, về rồi thì trốn trong phòng uống rượu! Đệ định bỏ phế bản thân thành một kẻ say sưa phải không?
Thập Lang trút bình rượu cạn khô cho hai người kia xem, hờ hững nói:
- Nhị ca! Huynh đừng lo, đệ buồn chán đến mức uống rượu cũng không thấy ngon, làm sao mà uống nhiều được. Huống chi đệ còn phải suy nghĩ rất nhiều chuyện, suy nghĩ xem Phong Gia chúng ta đã trở nên lạnh lẽo, thiếu thốn tình người từ lúc nào!
- Đệ…
Phong Hoan định lên tiếng khiển trách đã bị Phong Ngạo ngăn lại, không chút phiền lòng từ tốn hỏi:
- Thập đệ! Ta muốn hỏi đệ một chuyện. Đệ thường hay đi cùng Tiểu Nghi, có nghe cô nương ấy nhắc đến chỗ nào bí mật có thể đến hay không? Tất cả những nơi có thể chúng ta đều đã tìm, giữa biển người mênh mông không có phương hướng sẽ rất khó khăn.
Thập Lang nhìn cánh hoa đào nở sớm bị gió thổi rơi xuống mặt bàn, bỗng nhiên buột miệng đọc một câu thơ:
- “Xuân chưa đến đã nhìn thấy hoa đào
Hỏi người xưa giờ ở nơi nao”
Phong Hoan sốt ruột lên tiếng:
- Thập đệ! Đại ca đang hỏi đệ.
- Đệ nghe thấy - Phong Ái bị quấy nhiễu cảm thấy phiền chán, đáp - nhưng mà không muốn trả lời.
Phong Hoan không chịu nổi, mắng tên tiểu đệ cứng đầu:
- Phong Ái! Không được làm càn, rốt cuộc đệ có muốn chúng ta tìm thấy Tiểu Nghi hay không?
- Thập đệ! Dù đệ giận ta cũng phải lo chuyện tìm người vềtrước, những nơi chúng ta có thể nghĩ ra đều đã tìm rồi, chỉ còn chờ đệ thôi.
Phong Ngạo lo lắng hỏi, Phong Ái ngước nhìn đại ca bất mãn đập bàn trả lời:
- Đúng là đệ cảm thấy giận huynh, nhưng đệ còn giận Tiểu Nghi hơn. Đệ không muốn trả lời vì câu trả lời của đệ là không biết. Thật quá đáng, còn nói là bằng hữu tốt, phủi tay một cái là bỏ đi không thèm ngoái đầu nhìn lại một lần. Cô nương ấy không nhớ gì đến những ngày vui vẻ ở Phong Gia sao? Không nghĩ đến hai năm, ba năm, năm năm, mãi mãi không còn gặp lại chúng ta mà không có chút lưu luyến à! Chẳng phải đầu óc rất thông minh, dù có bị huynh đuổi đi cũng phải biết chạy đến chỗ Nhị ca, Tam ca, hay là đệ chứ? Tại sao vừa bị đuổi là biến mất ngay? Ở đây dù sao cũng là thành Phong Tụ phồn hoa bậc nhất thiên hạ chứ có phải địa ngục trần gian đâu. Tiểu Nghi lúc nào cũng tỏ vẻ quan tâm chúng ta, không biết là thật hay giả nữa.
Phong Hoan thở dài lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh tiểu đệ an ủi:
- Đừng suy nghĩ lung tung, ta biết đệ rất buồn nhưng Tiểu Nghi nhất định thật lòng đối xử tốt với chúng ta.
- Ta nghĩ ra cách tìm Tiểu Nghi rồi! - Phong Ngạo đột ngột reo to khiến hai người còn lại giật mình, chưa kịp hỏi rõ đã thấy đại ca của mình quay lưng đi mất…
* * *
- Tiểu Nghi! Sau này ở đây con không nên dùng ngọc nữa.Tiểu Thần khi đến nhân gian phải giấu ngọc thần đi, nếu con dùng nó ở đây sẽ làm pháp lực của ngọc suy yếu, sau này trở về phải tu luyện thêm nhiều mới khôi phục lại.
Tiểu Nghi cúi đầu nghe lời chỉ dạy của Thượng lão. Mặc dù lần trước dùng ngọc để cứu Tư Á nàng vẫn tự cảm thấy rất đúng đắn nhưng quả là sau này càng phải cẩn trọng nhiều hơn.
Hai người đang đi dạo giữa những cánh đồng rộng lớn ở phía nam lãnh thổ Phong Gia. Xung quanh đều là thôn làng sung túc, người dân sinh sống đông đúc, ấm no. Nhiều ngày Tiểu Nghi đi theo Thượng lão nhìn ngắm cảnh đẹp thiên nhiên kì thú, thỉnh thoảng có thể đến nơi tràn đầy hơi ấm con người cũng là điều thú vị.
Phía trước có một đám trẻ con chơi đùa vui vẻ, quần áo đủ màu tung tăng nắm tay nhau xoay thành vòng tròn, hình như đang đọc một bài đồng dao:
Phong phong nguyệt nguyệt, đến rồi đi
Lão gia cao tuổi nhớ mong gì.
Mơ gặp cố hương lòng vương vấn
Phúc họa từ đây chẳng cần chi.
Hỏi tiểu thần tiên ở trời cao
Nghi nghi hoặc hoặc có lẽ nào
Người mau chỉ giúp trong nhân thế
Đường về chốn cũ, lão về mau.
Tiểu Nghi vui vẻ xoay người nói với lão thần tiên bên cạnh:
- Thượng lão! Người thấy không, ai xa quê hương đều rất thương nhớ. Tiểu Nghi cũng nhớ Tây Lạc!
Thượng lão vuốt chòm râu bạc lấp lánh nhìn lũ trẻ vẫn đang nhảy nhót đùa vui, nhíu mày:
- Mấy ngày này, chúng ta đều nghe trẻ con đọc bài đồng dao đó, con thật sự không cảm thấy có gì lạ?
- Có chuyện lạ? - Tiểu Nghi ngạc nhiên. Đúng là gần đây bài đồng dao này trở nên rất phổ biến, nhưng nàng và Thượng lão thường tránh những nơi đông đúc dễ gây chú ý, lần nào cũng chỉ loáng thoáng nghe qua vài câu.
Tiểu Nghi nhẩm đọc theo đám trẻ. Câu thơ đơn giản dễ hiểu, dường như không có ẩn ý gì.
Đột nhiên nàng phát hiện những chữ trong bài thơ ghép lại thành một câu:
“Phong gia gặp họa, Tiểu Nghi mau về!”
Tiểu Nghi sửng sốt nhìn Thượng lão, là trùng hợp hay quả thật có người đã gửi lời nhắn qua bài đồng dao?
- Tiểu Nghi! Con định như thế nào? - Thượng lão gật đầu tỏ ý đồng tình.
Chuyện nàng bị đuổi khỏi thành Phong Tụ đã xảy ra gần một tháng. Tin tức này hình như vẫn chưa được lan truyền ra bên ngoài. Phong Ngạo tính tình trầm tĩnh không thích gây nhiều chuyện thị phi, có lẽ thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện đã sớm thu xếp ổn thỏa, tránh làm dân chúng xao động. Tuy rằng Tiểu Nghi hứa với Thượng lão sẽ trở về nhưng trong lòng cảm thấy có lẽ không thể làm nữ thầy thuốc của Phong Gia được nữa, cần phải dùng một thân phận khác âm thầm trà trộn vào thành Phong Tụ. Nàng vẫn định ngao du một thời gian, sau đó sẽ quay về tìm cách. Thật không ngờ hôm nay lại phát hiện ra tin nhắn này. Có phải họ đã xảy ra chuyện gì cần đến thầy thuốc, lại không thể để người trong thiên hạ biết được nên phải dùng cách mơ hồ này để tìm người?
- Con phải xem họ có gặp chuyện gì không.Thượng lão người có thể…
Trái với vẻ khẩn trương của Tiểu Nghi, lão thần tiên bên cạnh điềm đạm ngồi xuống đám cỏ, nhắm mắt định thần vừa nghiêm nghị nhắc nhở:
- Ở đây là nhân gian, con không được dùng ngọc. Ta cũng không thể tùy tiện báo tình hình của bọn họ cho con biết. Hãy theo cách làm của người bình thường đi, việc duy nhất có thể chấp nhận là dùng một chút pháp thuật sớm trở về, tất cả những cái khác ta đều không đồng ý.
Tiểu Nghi lập tức gật đầu:
- Con hiểu, vậy chúng ta phải tìm nơi…Thượng lão vẫn nhắm mắt xua tay:
- Quanh đây đều là đồng rộng mênh mông, vất vả đi xa làm gì. Chúng ta đợi trời tối thì có thể trở về. Con mau ngồi xuống thử xem, cỏ ở đây mềm hơn những nơi khác rất nhiều.
Biết rõ không thể cãi lời, Tiểu Nghi âm thầm ngồi bên cạnh Thượng lão, thầm cầu mong huynh đệ Phong Gia không xảy ra chuyện gì.
Buổi tối ngày hôm đó, hai kẻ đến từ Tây Lạc đã đứng trước cổng thành.
- Tiểu Nghi! Hãy làm việc con cần làm. Bây giờ ta đi đây.
Tiểu Nghi cúi chào lão thần tiên, hít một hơi thật sâu tiến vào cổng thành. Nếu bài đồng dao đó đúng thật là lời nhắn từ huynh đệ nhà họ Phong, có lẽ việc gặp mặt bọn họ sẽ không quá khó khăn. Điều đáng lo là không hiểu chuyện gì đã xảy ra trong lúc nàng vắng mặt.
Quả nhiên vừa qua khỏi cổng chừng vài trăm mét, hai người khoác áo choàng đen đã xuất hiện bên cạnh Tiểu Nghi. Họ nằm trong số người được Phong Ngạo bí mật phái đi tìm kiếm nữ y nhà họ Phong, có trách nhiệm theo dõi người ra vào khu vực cổng thành đầu tiên. Hôm nay là tròn một tháng họ thay phiên liên tục túc trực ở đây, có điều trong lúc không ngờ nhất lại nhìn thấy người.
- Tiểu Nghi cô nương! Xin đi theo chúng tôi.
Tiểu Nghi lặng lẽ gật đầu. Khi ba người vào đến điện Khán Vân là lúc mảnh trăng khuyết đang treo trên đỉnh đầu. Hai người hộ vệ đứng lại bên ngoài đợi lệnh, Tiểu Nghi ngập ngừng nhìn điện Khán Vân uy nghi trước mặt, một lúc sau mới dám tiến tới.