Tiểu Thần - Chương 6 - Phần 1
CHƯƠNG 6: MẤT TÍCH
- Đại ca, hôm nay đã nhận được thư của Tiểu Nghi và Ngũ ca hay chưa?
Thập Lang giống như một cơn gió ào vào trong thư phòng, dáng vẻ hớn hở chẳng khác trẻ con chờ nhận quà là mấy khiến cho Phong Ngạo không thể không lên tiếng:
- Thập đệ! Đệ hãy chín chắn một chút có được không? Thưvừa nhận đã bị đệ làm thổi bay khắp nhà rồi, đừng lúc nào cũng gấp gáp như vậy!
Phong Ái không cảm thấy bản thân có gì sai trái, ra sức cãi lại:
- Đại ca! Đệ thật sự đã trở nên chín chắn hơn trước rất nhiều nhưng việc này quả thật không thể không gấp. Tiểu Nghi và Ngũ ca đã ở đó gần năm tháng, sắp có thể trở về rồi. Thời gian quan trọng tuyệt đối không thể làm mất liên lạc, ai mà biết cái tên họ Mộc kia có nuốt lời hay không? Huống chi chẳng phải đại ca còn gấp hơn đệ sao, sáng sớm đã ở chỗ này đợi thư rồi!
- Đệ nghĩ bọn họ dám không? Hơn nữa đương nhiên đại ca không chỉ dựa vào một cách này để nắm tin tức. Hằng ngày đều có tin hỏa tốc đưa về từ Bình Nguyên, thư của Ngũ đệ và Tiểu Nghi chỉ để chúng ta biết rõ thêm tình hình của họ mà thôi! Mười người tùy tùng bên cạnh Phong Nhàn và Tiểu Nghi cũng là những người công phu thuộc hàng giỏi nhất của chúng ta. Đừng nói Bình Nguyên không dám, cho dù dám làm cũng là lực bất tòng tâm. - Phong Hoan đã có mặt từ trước, bây giờ mới mở lời khai sáng cho tiểu đệ.
- Hóa ra là vậy, đại ca đúng là chu đáo. Đệ cũng cảm thấy chúng ta không thể chỉ đơn giản ngồi chờ được. Bây giờ đệ an tâm rồi. Đại ca! Hôm nay trong thư Tiểu Nghi viết những gì? - Phong Ái vẫn không bớt chút nôn nóng, đưa mắt dáo dác tìm kiếm.
- Thập đệ, hóa ra đệ chỉ mong đọc thư của Tiểu Nghi thôi à, còn thư của Ngũ đệ lại không quan tâm đến ư? - Phong Bình vừa từ ngoài bước vào nghe được mấy câu này lập tức lên tiếng bất bình.
- Đúng vậy, Thập đệ đối với Tiểu Nghi rõ ràng còn tốt hơn mấy huynh đệ chúng ta! - Phong Hoan lắc đầu than thở.
Phong Ái vội vàng ra sức phân bua:
- Các huynh thật là, Tiểu Nghi là bằng hữu tốt của đệ. Bình thường ngoài cô ấy còn có ai rảnh rỗi trò chuyện với Thập Lang này chứ! Đương nhiên đệ cũng mong thư của Ngũ ca, nhưng huynh ấy tính tình thâm trầm, viết thư cũng rất kiệm lời, ngoại trừ chuyện chính không nói gì cả. Còn Tiểu Nghi thì khác, nhất định cô ấy biết đệ ở nhà rất mong tin lại buồn chán, thư viết không chỉ đầy đủ, còn kể rất nhiều chuyện thú vị ở Bình Nguyên. Khi nào buồn đệ có thể đem thư ra đọc, giống như có Tiểu Nghi ở đây trò chuyện, quả thật rất vui vẻ!
- Hóa ra thư ở đây là do đệ lấy? Chả trách ta cứ tìm mãi mà không thấy, còn tưởng mình đã làm lạc ở đâu. - Phong Ngạo nghiêm mặt khiển trách khiến cho Thập gia e sợ liếc nhìn Phong Hoan tỏ ý cầu giúp đỡ.
- Thập đệ! Bình thường không phải Tiểu Nghi rảnh rỗi tròchuyện với đệ, chẳng qua là đệ bám theo người ta nói mãi không thôi, bây giờ lại còn lấy thư không báo, có phải đệ thật sự muốn cô ấy làm Thập phu nhân hay không?
Phong Bình vô tình trêu ghẹo tiểu đệ, vốn không nhìn thấy ánh mắt Phong Hoan khẽ liếc về phía Phong Ngạo e ngại không biết đại ca của mình sẽ phản ứng ra sao. Thập Lang yêu thích Tiểu Nghi mọi người đều biết rất rõ, khó tránh chuyện hiểu lầm. Nhưng mà Phong Ngạo thật khéo che giấu suy nghĩ và tình cảm của bản thân. Ngoại trừ Phong Hoan thường xuyên bên cạnh, e là chỉ có Phong Nhàn có thể nhìn ra. Cho nên mới càng sinh nhiều phiền phức!
Trong khi đó, Phong Ái rất thành thật trả lời:
- Quả thật đệ rất thích Tiểu Nghi. Cô ấy cũng từng nói là thích đệ…
Phong Hoan trong bụng kêu trời nhưng Phong Ngạo lại không có chút phản ứng, một mực thưởng thức trà ngon.
- Nhưng mà… - Thập gia trầm ngâm - Tiểu Nghi nói cách yêu thích của cô ấy không giống như đệ, cũng không giống chúng ta. Tiểu Nghi còn nói, thật ra đệ không phải thích cô ấy theo cách đệ nghĩ. Chẳng qua đệ cần một người bạn tâm giao, muốn có người lắng nghe, trò chuyện, càng cần có người giúp đệ hiểu thấu bản thân. Tiểu Nghi cho rằng nam nữ gắn bó không nhất thiết chỉ là phu phụ, một lòng xem đệ là bằng hữu sống chết tri giao, dặn dò phải sống thật vui vẻ chờ đến lúc thích hợp nhân duyên của đệ nhất định sẽ đến. Trước đây, đệ cũng không hiểu, nhưng càng ngày càng cảm thấy Tiểu Nghi nói rất đúng. Cho nên các huynh tuyệt đối đừng hiểu lầm, làm ảnh hưởng đến tình cảm bằng hữu của đệ và Tiểu Nghi.
- Chúng ta vẫn còn thư chưa đọc, các đệ định tranh cãi đến lúc nào đây! - Phong Ngạo nhẹ nhàng lên tiếng, đưa tay với lấy bức thư kẹp trong quyển sách, cẩn thận mở ra:
Thôn Hoa Chuông Đỏ đã được bình yên, hiện nay Tiểu Nghi và Ngũ gia thường xuyên đến những vùng lân cận giúp người dân lựa chọn cây trồng phù hợp, hướng dẫn họ biết cách chăm sóc đất đai, làm cho chúng thêm phần màu mỡ. Bây giờ Tiểu Nghi đã học được cách biết làm, biết nghỉ, dù việc nhiều cách mấy cũng không quên nghỉ ngơi. Ngũ gia thì càng lợi hại, đã giúp người chủ quản các vùng chúng tôi đi qua thay đổi một số cách thức mua bán, giao thương khiến cho chủ nhân đất Bình Nguyên và Phong Gia càng được dân chúng nể trọng. Mộc chủ không hề làm khó Tiểu Nghi và Ngũ gia, luôn lấy hai chữ hòa hảo làm đầu. Dù đi đến đâu đều được Mộc chủ sắp xếp mọi việc chu đáo, xin mọi người hãy yên tâm. Vấn đề lớn nhất hiện nay chính là Ngũ gia gặp phải khó khăn không thể giải quyết.
Hôm nay, một vị cô nương rất xinh đẹp đến xin cầu kiến Ngũ gia. Đây đã là người thứ mười trong tháng này. Bọn họ đều vì nghe danh mà đến, càng cảm kích Ngũ gia Phong Nhàn đã đến Bình Nguyên giúp đỡ, một lòng muốn theo hầu hạ. Lời nói vô cùng chân thành khiến cho người ta cảm động. Nhưng mà Ngũ gia lòng dạ sắt đá, nhất quyết không chấp nhận cô nương ấy. Cuối cùng Tiểu Nghi đành phải khuyên tiểu cô nương kia trở về, khuyên nhủ đã được mười người, quả thật cảm thấy rất khó xử. Rắc rối của Ngũ gia đã chuyển sang hết cho Tiểu Nghi. Là người của Phong Gia, việc này Tiểu Nghi đương nhiên nên gánh vác, không dám than vãn. Nhưng mà nếu như phiền phức càng lúc càng đến nhiều thật sự e là không thể giải quyết được.
Ngoại trừ vấn đề này, mọi chuyện hiện nay đều rất tốt. Chẳng bao lâu nữa Tiểu Nghi và Ngũ gia sẽ trở về, xin mọi người ở nhà cứ yên tâm. Mong chủ nhân, Nhị gia, Tam gia, Tứ gia, Thất gia giữ gìn sức khỏe. Thập gia bớt chút thời gian vui chơi, ở nhà thường xuyên đọc sách, không chỉ hiểu biết được nhiều điều sức khỏe sẽ càng tốt hơn trước!
Tiểu Nghi kính thư!
Ha ha ha!… Tiếng cười sảng khoái vang lên khắp phòng, chỉ có một người mặt đỏ tía tai bất bình lên tiếng.
- Tại sao đến ngay cả viết thư Tiểu Nghi cũng mỉa mai đệ.Với các huynh thì bảo giữ gìn sức khỏe, với đệ lại khuyên nên bớt ham chơi, đối xử quả là bất công!
Phong Ngạo khẽ lắc đầu cười. Tiểu Nghi thật sự làm theo lời hắn dặn dò, kể rõ từng chuyện xảy ra trong những ngày này, hơn nữa còn dùng giọng điệu trêu đùa viết thư báo tin, đây chính là muốn không cần an ủi vẫn có thể khiến cho người khác yên tâm. Có lẽ Tiểu Nghi biết rõ thời hạn đến gần sẽ làm họ lo lắng không buông, muốn đem những lời này làm cho mọi người được vui vẻ.
- Thập đệ! Vậy lần này đệ có muốn giữ bức thư để tự nhắcnhở bản thân bớt rong chơi hay không? Ta nghĩ sẽ rất thích hợp! - Phong Bình không chịu buông tha, tiếp tục trêu chọc Thập Lang.
- Huynh lại cười đệ! Chờ đến lúc cô ấy về đây đệ nhất định sẽ không bỏ qua. Nhưng mà… - Thập gia dường như chợt nghĩ ra chuyện gì - Rốt cuộc Ngũ ca vẫn chưa thể quên chuyện đó sao, trong lòng vẫn không chấp nhận bất kì ai khác ư?…
* * *
- Ngũ gia, chạy thêm một chút nữa chúng ta sẽ vào vùng tận cùng phía đông lãnh thổ Bình Nguyên - người phu xe đưa tay chỉ về phía trước, cách đó không xa quả nhiên là một cột mốc bằng đá dựng ở bên đường, bên trên khắc rõ ba chữ màu đỏ “Huyện Cẩn Châu”.
- Tiểu Nghi! Người chủ quản của vùng này tên là Lang Tư, cách đây nửa tháng đã tìm đến chỗ chúng ta nhờ giúp đỡ, hình như nơi này nguồn nước thường xuyên khô hạn, việc làm nông rất khó khăn, họ muốn được cô nương chỉ giúp đôi điều.
Phong Nhàn thoải mái vừa nhìn khung cảnh bên ngoài vừa trò chuyện cùng Tiểu Nghi. Thời gian nửa năm thấm thoát đã trôi qua rất nhanh, việc thường xuyên di chuyển giữa các vùng khác nhau của Bình Nguyên đối với hai người đã trở nên khá quen thuộc. Lần này bất đắc dĩ ở lại đây, xem ra cũng không phải là chuyện xấu: không chỉ có thể nhìn ngắm phong cảnh hữu tình, bản thân đã trải qua không ít chuyện thú vị, còn cùng với cô nương này trở thành tri kỉ.
- Ngũ gia! Mỗi lần chúng ta di chuyển đều phải mang theo nhiều tùy tùng như vậy, dường như không tốt lắm, e sẽ làm phiền đến những người ở đây, huống chi họ đi theo chúng ta cũng rất vất vả, tại sao…
- Tiểu Nghi - Phong Nhàn cao giọng gọi tên rõ ràng tỏ vẻ không hài lòng khiến nữ thầy thuốc của nhà họ Phong đành im lặng.
- Cô nên nhớ tuy rằng chúng ta tạm thời ở trên đất của họ Mộc nhưng vẫn là người của họ Phong. Nếu muốn đại ca cho phép tùy ý đi lại nhiều nơi thì nhất định phải mang theo bọn họ. Lòng hại người không nên có, nhưng việc phòng người thì chẳng nên không!
Tiểu Nghi miễn cưỡng gật đầu. Trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân hiện nay quả thật vẫn đang ở trên đất Bình Nguyên, nàng không thể một mình tùy ý nhẹ tựa mây trời, cần phải chấp nhận việc luôn luôn có rất nhiều người theo sát.
- Nơi đó là gì? - Phong Nhàn đột ngột chỉ tay về một vệt màu trắng kéo dài ở bên phải. Từ khoảng cách này có thể nhìn thấy những thân cây to thấp thoáng mơ hồ, có lẽ nơi đó vốn là một cánh rừng. Chỉ kì lạ là trời vẫn còn chưa tối, giữa lúc tiết trời oi ả nhưng chúng lại bị phủ đầy sương mù.
- Ngũ gia! Nơi đó gọi là rừng Chết, không thuộc phạm vi huyện Cẩn Châu, cũng không nằm trong lãnh thổ Bình Nguyên. Cách đây sáu năm vẫn còn là một khu rừng bình thường có tên Linh Lăng, bên trong còn có thôn làng sinh sống. Đột nhiên sáu năm trước khắp nơi phủ đầy sương mù. Loại sương mù này càng kì lạ, dù là ngày trời oi bức cũng không thấy tan đi. Dân trong thôn nọ nghe nói trước kia từng đến Cẩn Châu trao đổi hàng hóa nhưng từ đó cũng không nhìn thấy, người sống lạc vào không thấy trở ra cho nên Linh Lăng trở thành rừng Chết. Những chuyện này tuy chỉ là lời đồn đại, không ai dám chắc chắn nhưng Tiểu Nghi cô nương và Ngũ gia tuyệt đối không nên đến đó.
- Chuyện này thật kì lạ! - Phong Nhàn không rời mắt khỏi cánh rừng, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác thân quen khó tả thôi thúc bản thân tiến đến nơi đó nhưng lí trí cũng không ngừng mách bảo: “Trước mắt phải lo việc giúp đỡ Cẩn Châu, huống chi nơi đó không thuộc phạm vi Bình Nguyên, trong nửa tháng này tránh gây thêm nhiều rắc rối”.
- Ngũ gia! Người quan tâm đến khu rừng đó sao? - Tiểu Nghi quan sát sắc mặt Phong Nhàn, cảm thấy chắc chắn có điểm kì lạ.
- Đừng lo Tiểu Nghi, chúng ta còn nhiều việc phải làm, không thể nghĩ đến loại tin đồn mơ hồ này.
Xe ngựa đột ngột xóc mạnh, Phong Nhàn cảm thấy đầu mình va vào thành xe đau buốt đến tận xương, xung quanh tối sẫm lại. Xe ngựa biến mất, Tiểu Nghi biến mất, chỉ có tiếng người la hét ồn ào đuổi theo ai đó, tiếng người rú lên “có bẫy!” rồi tất cả chìm vào im lặng. Chỉ có một màu trắng xóa bao phủ khắp nơi. Cảm giác lành lạnh lan tỏa cả người. Hình như có bóng dáng ai đó mơ hồ đi về phía chính mình, mái tóc dài nhẹ bay bay.
Gương mặt không rõ ràng nhưng có cảm giác rất thân thuộc… - Ngũ gia, mau tỉnh lại… Ngũ gia!
Bóng dáng kia biến mất, sương khói cũng tan, hiện ra gương mặt Tiểu Nghi vô cùng lo lắng, miệng không ngừng gọi to:
- Ngũ gia, mau tỉnh lại… Ngũ gia! Người sao rồi!
Phong Nhàn động đậy tay chân, cảm thấy cả người ê ẩm, trên đầu nhức nhối. Sau khi được Tiểu Nghi cẩn thận đỡ ngồi dựa lưng vào một gốc cây, Phong Nhàn mới nhận ra lúc nãy mình đang nằm gối đầu trên chiếc túi vải Tiểu Nghi vẫn mang theo. Bên cạnh còn có một đống lửa to, đưa mắt nhìn ra bốn phía xung quanh chỉ thấy cây cối chằng chịt.
- Tiểu Nghi! Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Lúc nãy chẳng phải chúng ta đang ở trên xe ngựa ư? Đây là đâu?
- Chúng ta đang ở trong rừng Chết. Người bị ngã từ trên dốc xuống, đầu va vào gốc cây, rất may là không sao. Tiểu Nghi đã cho Ngũ gia uống đan dược, cũng băng bó vết thương trên đầu. Bây giờ Ngũ gia cảm thấy thế nào? - Trong lúc hỏi han Tiểu Nghi vẫn không ngừng theo dõi thần sắc của người trước mặt, rõ ràng chưa thể yên tâm.
- Lúc nãy đầu rất đau, bây giờ đã dịu lại, đừng lo - Phong Nhàn đưa tay xoa đầu, cảm nhận được chỗ vết thương đang rát buốt, đột nhiên giật mình, ngẩng đầu nhìn xung quanh Tiểu Nghi, chúng ta đang ở trong rừng Chết? Rốt cuộc đã có chuyện gì?
Tiểu Nghi nhìn dáng vẻ lo lắng của Phong Nhàn, chậm rãi kể lại:
- Sáng nay chúng ta đã đến huyện Cẩn Châu, được người chủ quản Lang Tư ở đây đón tiếp, giữ chúng ta ở lại dịch quán nghỉ ngơi. Buổi chiều họ Lang đề nghị đưa Ngũ gia và Tiểu Nghi đến gặp dân chúng nơi đây trò chuyện, giúp họ đưa ra vài lời chỉ dẫn. Trên đường đi, chúng ta bị phục kích. Mặc dù quân bảo vệ của Bình Nguyên đã đến tiếp cứu nhưng đối phương mai phục rất đông, lại có nhiều bẫy ngầm chuẩn bị từ trước. Những người tùy tùng bên cạnh chúng ta một phần sập bẫy, một phần bị thương, hao tổn nặng nề… nhưng Ngũ gia đã kịp thời nhân lúc hỗn chiến mở đường thoát đưa Tiểu Nghi vượt khỏi vòng vây, sau đó trong lúc trốn tránh truy đuổi không hiểu bằng cách nào chúng ta đã lạc vào khu rừng đầy sương mù này.
Phong Nhàn thảng thốt, quá nhiều chuyện liên tiếp xảy ra nhưng bản thân hoàn toàn không có chút ấn tượng nào. Rõ ràng lúc nãy vẫn còn ở trên xe ngựa… Mọi thứ hư hư ảo ảo cứ như trong một giấc mộng. Hai người ở trên đất Bình Nguyên, cuối cùng là bị ai tập kích?
Tiểu Nghi nhìn thấy vẻ nghi hoặc không dám tin của Phong Nhàn liền lên tiếng trấn an:
- Đầu của Ngũ gia bị va đập mạnh đã bất tỉnh mất một lúc,có lẽ tạm thời sẽ không nhớ rõ mọi chuyện. Người đừng căng thẳng!
Phong Nhàn tự trấn tĩnh mình, chuyện quan trọng trước mắt chẳng phải là nên tìm đường thoát khỏi đây sao, cho dù kẻ ra tay là Mộc Kỳ hay ai khác, hiện giờ họ vẫn chưa thể an toàn. Tùy tùng bên cạnh đã không còn, tin tức này sẽ rất nhanh chóng về đến Phong Gia, trước hết cần tìm nơi ẩn náu an toàn sau đó gửi thư cho đại ca Phong Ngạo, chờ tiếp viện từ Phong Gia đến ứng cứu.
Phong Nhàn mải mê suy nghĩ, lúc này mới nhận ra người bên cạnh hình như quá yên tĩnh. Liếc mắt nhìn sang mới phát hiện nữ thầy thuốc của Phong Gia đang ngồi ôm gối, khóe mắt lấp lánh nước.
- Tiểu Nghi… Có sao không? Đau ở chỗ nào à?
Lúc nãy Tiểu Nghi kể lại mọi chuyện xảy ra một cách nhanh chóng rõ ràng, tưởng như không có chuyện gì. Nhưng bây giờ gương mặt không giấu nổi vẻ bi thương, cuối cùng khẽ thở dài:
- Chỉ là hai người chúng ta, sao lại bày ra một cảnh đổ máu! Rốt cuộc bọn họ muốn tranh lấy thứ gì? Con người sống quá lâu trong sự điên rồ, đã không còn nhận ra mình đang điên rồ như thế nào nữa. Bọn họ tranh tranh, giành giành, có biết cuối cùng thứ nhận được cũng chỉ là phù du không?
- Tiểu Nghi… - Phong Nhàn vòng tay ôm lấy bờ vai của tiểu cô nương bên cạnh, khẽ vỗ nhè nhẹ an ủi. Một người con gái chỉ sinh sống ở thôn nhỏ Nhã Y, được Phong Gia che chở, bất đắc dĩ phải chứng kiến một màn gió tanh mưa máu … không hoảng sợ rối trí đã là chuyện đáng kinh ngạc, làm sao tránh việc chua xót bi ai. Tiểu Nghi chỉ im lặng chấp nhận sự an ủi của Phong Nhàn, mắt mơ hồ nhìn về cõi xa xăm.
“Vù” một cơn gió lạnh lẽo lướt qua, đống lửa to trước mặt gần như không thể mang lại chút ấm áp nào, Phong Nhàn khẽ run người, mơ hồ cảm thấy sương mù xung quanh càng lúc càng dày.
- Ngũ gia! Chúng ta không thể ở lại đây được! Ngoài trời quá lạnh, người không chịu được đâu. Cố gắng một chút không chừng có thể tìm được ai đó giúp đỡ.
Tiểu Nghi đỡ Phong Nhàn đứng dậy dìu đi, trong lòng lo lắng không thôi. Thứ sương mù này tuyệt đối không phải là loại sương mù thông thường, trong khu rừng này nhất định có chuyện không ổn.
Hai người đi được nửa canh giờ, chân tay gần như đã lạnh cóng. Trời rõ ràng đang vào mùa hạ, sao lại lạnh đến mức cả người phát run! Sương mù liên tục bủa vây, ngay cả đường đi phía trước cách năm bước cũng không nhìn rõ. Thậm chí họ phải dùng tay cố gắng lần mò mới không va người vào cây.
Có ánh đèn! Giữa khu rừng bạt ngàn vô định, đột nhiên xuất hiện một thôn trang nhỏ bé, hơn mười nóc nhà quây quần bên cạnh nhau ở giữa một khoảng rừng trống. Quả là nắng hạn gặp được cơn mưa, Tiểu Nghi lập tức dìu Phong Nhàn đi về hướng đó, trong lòng thầm nhủ: “Dù phía trước mặt có là gì vẫn tốt hơn việc tiếp tục lang thang trong rừng tối, hơn nữa Ngũ gia sắp không chịu được rồi”.
“Cốc, cốc!” Tiểu Nghi khẽ đưa tay gõ cửa ngôi nhà gần nhất, bên trong ánh đèn leo lét lay động trước gió. Không có tiếng ai trả lời.
“Cốc, cốc!” - Tiểu Nghi kiên quyết gõ cửa lần thứ hai. Bên trong hoàn toàn im ắng.
- Chúng tôi bị lạc đường, xin các vị cho ngủ nhờ một đêm.Bên ngoài rất lạnh, cầu xin hãy giúp đỡ! - Tiểu Nghi nhìn thấy Phong Nhàn đang lịm người đi, nhất quyết cửa kia không mở thì sẽ không rời khỏi.
“Kétttttttt” - Cánh cửa gỗ cũ kĩ cuối cùng cũng hé mở, đằng sau là gương mặt một lão bà cùng một đứa trẻ hơn mười tuổi sợ sệt nhìn ra bên ngoài. Bà lão lướt mắt nhìn Phong Nhàn đang bị thương, lại chăm chú nhìn sang Tiểu Nghi ra vẻ dò xét từ đầu đến chân, cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, mở rộng cửa đưa tay đón hai người lang thang này vào nhà.
- Mau vào đi, ở bên ngoài không tốt! Bảo Nhi, tránh ra nào! - Cảm ơn bà bà!
Tiểu Nghi có vô số nghi vấn nhưng không muốn hỏi nhiều, trước mắt xin một chậu nước nóng, lấy thêm một ít dược liệu còn sót lại trong túi ra chăm sóc cho Phong Nhàn đang được đặt nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ. Cậu bé tên Bảo Nhi trốn ở góc nhà chăm chú nhìn họ không thôi, đôi lúc bắt gặp Tiểu Nghi quay lại, vội hoảng hốt trốn sau chân bàn. Bà lão phải khuyên nhủ mãi đứa trẻ mới an tâm vào trong đi ngủ.
Hai người họ mơ màng trải qua một đêm trong căn nhà nhỏ.
Sáng sớm, Tiểu Nghi mong chờ nhìn thấy mặt trời chiếu ánh sáng rực rỡ khắp nơi, xua đi màn đêm tăm tối. Nhưng ánh dương phải vượt qua lớp lớp sương mù bao phủ, khi chạm đến mặt đất chỉ còn là thứ ánh sáng nhàn nhạt, không rõ màu sắc, tuy không phải là màn đêm nhưng cũng không rõ là ban ngày. Thứ ánh sáng này cùng với cái lạnh không suy giảm khiến cho quang cảnh vẫn nhuốm màu u ám.
Dù vậy, khi mặt trời mọc, tinh thần hai bà cháu ở ngôi nhà này cũng tốt hơn nhiều. Bà lão mở to cửa ra ngoài sân quét rác, đứa cháu nhỏ líu lo bên cạnh. Tiểu Nghi nhìn thấy họ như vậy cũng cảm thấy an ủi trong lòng.
- Tiểu Nghi! - Phong Nhàn đã tỉnh giấc, muốn bước xuống lại cảm thấy không có sức lực, chỉ có thể tựa vào đầu giường khẽ gọi.
- Ngũ gia! Người thấy thế nào? - Tiểu Nghi mừng rỡ chạy đến bên giường. Sắc mặt của Phong Nhàn đã trở lại hồng hào, trong lòng nàng cũng vừa cất được gánh nặng ngàn cân.
- Cô là thầy thuốc tốt nhất của Phong Gia, ta có cô chăm sóc thì có gì phải sợ? Đêm qua vẫn ngủ rất ngon. Cô nên tin tưởng vào bản thân mình chứ! - Phong Nhàn cố gắng làm Tiểu Nghi yên lòng.
- Ngũ gia! Đương nhiên là tiểu nữ tin tưởng! Người tỉnh lại sớm thì không có gì đáng lo nhưng thân thể sẽ còn đau nhức trong vài hôm, Ngũ gia nên chuẩn bị tinh thần chịu đựng, đừng vội lo cho Tiểu Nghi làm gì.
Nàng ấy khẽ cười, thoáng nhìn thấy hai bà cháu vừa bước qua cửa, vội vàng kéo họ đến gần.
- Lão bà, nhờ có người và Bảo Nhi, Tiểu Nghi và Ngũ gia mới thoát cảnh một đêm lạnh lẽo ngoài trời. Rất cám ơn hai người!
Phong Nhàn cũng vươn người cúi đầu tỏ lòng biết ơn:
- Đa tạ lão bà và em nhỏ!
Bà lão tỏ vẻ hài lòng, xua tay:
- Chỉ là việc nhỏ không cần khách sáo! Các vị trông rất đáng mến, có vẻ là người lương thiện. Nhà lão cũng ít người, sau này nếu được cứ ở lại nhà ta, không cần phải tìm nhà khác nữa. Chúng ta một nhà bốn người sống chung sẽ rất vui vẻ.
Tiểu Nghi và Phong Nhàn đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hoàn toàn không hiểu. Cuối cùng Phong Nhàn đành nói:
- Lão bà, đa tạ người quan tâm. Nhưng chúng tôi còn có người nhà đang chờ đợi, không thể ở lại đây lâu. Vài ngày nữa xin người chỉ giúp đường ra khỏi cánh rừng này.
Bà lão im lặng trong giây lát, sau đó thở dài lắc đầu:
- Xem ra hai người vẫn chưa hay biết gì! Nơi này là rừng chết, chỉ có vào không có ra. Chúng ta là người của thôn này, cũng không thể rời đi được, làm sao giúp đỡ cho người khác. Cô nương và công tử nên sớm chấp nhận sự thật, ở lại với lão và Bảo Nhi. Những người muốn ra khỏi đây hoặc là tự mình trở lại hoặc là bị lạc trong rừng, chết đói chết khát mà thôi.
- Tại sao nơi này lại như vậy, mọi người trong thôn đều là những người bị lạc đến đây ư?
Tiểu Nghi kéo tay bà lão và Bảo Nhi đến ngồi gần bên chiếc bàn trà nhỏ, gương mặt chăm chú lắng nghe.
Ánh mắt bà lão thoáng vẻ xa xăm, sắc mặt trở nên thả lỏng, dường như đang trở về một quãng thời gian tốt đẹp đã qua.
- Cách đây sáu năm, nơi này vẫn còn là một thôn trang thơ mộng xinh đẹp. Chúng ta có hơn mười mấy gia đình sống rất hòa thuận vui vẻ, mỗi ngày trồng rau làm vườn, vô ưu vô lo. Cánh rừng này bao la rộng lớn, thôn của chúng ta tuy rằng tách biệt với bên ngoài nhưng nhờ vậy cũng tránh được những chuyện thị phi. Cho đến một hôm xuất hiện một cô nương từ nơi khác đến. Trên đường đi tìm phu quân chẳng qua lạc đường nàng ấy mới dừng chân ghé lại nơi này. Con người tính tình hiền lành lại xinh đẹp làm cho mọi người quý mến. Người con gái đó lưu lại nơi này được ba hôm, cảm thấy vô cùng yêu thích quyến luyến không thôi. Cô ấy thậm chí định tiếp tục lên đường, đi về phương bắc gặp được phu quân sẽ cùng người ấy trở lại thôn trang, dựng một mái nhà cùng với chúng tôi trải qua cuộc sống thần tiên thoát tục. Nhưng mà… Bà lão cúi đầu khẽ chùi nước mắt:
- Người tính lại không bằng trời tính. Đêm trước ngày lên đường, trong thôn vô tình phát hỏa, mấy ngôi nhà liền kề đều bị cháy rụi. Thôn chúng tôi mất đi hai người, cô nương ấy trong lúc ngủ say cũng không may chôn thân trong biển lửa. Người đã mất đi thì thôi. Đau lòng cách mấy cũng phải vượt qua mà sống. Những tưởng chúng tôi đã lo mồ yên mả đẹp cho người xấu số thì có thể bình an trở lại cuộc sống bình thường. Không ngờ, người chết đi nhưng lòng trần còn chưa dứt. Vị cô nương xinh đẹp đó linh hồn vẫn còn luẩn quẩn nơi này, không thể rời khỏi, thường xuyên trở lại quấy phá làm cho thôn làng không ngày nào sống yên ổn. Người sống và người chết làm sao ở cùng một chỗ, chúng tôi quả thật van xin không được, trốn tránh cũng không xong, nhiều người thậm chí phải đành lòng dứt áo ra đi. Nhưng mà con ma nữ này pháp lực rất cao cường, chẳng những đã phủ kín cả khu rừng bằng sương mù, còn khiến người bên trong không thể ra ngoài. Những kẻ có duyên với nó đã lạc bước vào đến đây, thì xem như cả đời vô phương rời khỏi, đành chấp nhận trở thành người trong thôn.
- Vị cô nương ấy vì chết oan biến thành ma nữ làm hại dânlàng ư? - Phong Nhàn bỗng dưng cảm thấy thương xót cho kẻ không may này.
- Phải, nhưng năm đó chết oan đâu chỉ có mình cô nương ấy, lão bà này thấy chính là duyên trần còn quá nặng, chưa thể dứt bỏ mới lưu luyến không thôi. Năm xưa người con gái này luôn hướng về phu quân, một lòng một dạ muốn cùng người ấy sinh sống ở nơi này. Tâm nguyện chưa thành đã không hay không biết mà chết, cuối cùng biến thành một con ma nữ làm cho người ta kinh hãi - Lão bà buồn bực trách móc.
- Nhưng ma nữ đã từng làm hại đến ai chưa? - Tiểu Nghi khẽ than một tiếng, âm thầm hi vọng linh hồn này vẫn chưa gây nghiệp quá nặng.
- Thật ra nó cũng không làm hại chúng tôi, chỉ là thường xuyên trở về vào lúc đêm khuya, có khi than khóc bên ngoài, có lúc lại vào nhà làm cho người ta hoảng sợ. Thời điểm xuất hiện cũng vô định, không theo thông lệ. Đặc biệt nó thường xuất hiện quấy phá vào những dịp vui vẻ. Giống như cách đây nửa năm trong làng có một đôi nam nữ làm lễ thành thân, con ma nữ đó xuất hiện phá phách ngay vào lúc ban ngày, đêm đến còn dọa cho người ta chết khiếp. Mỗi lúc hiện ra đều là dáng vẻ rất ghê sợ, cả người ngập tràn lửa đỏ, mặt mày hung dữ, bảo chúng tôi làm sao có thể sống yên ổn đây. Hôm qua giữa lúc đêm khuya hai người đến gọi cửa nhà, lão đây cứ tưởng nó lại đến nên mới không ra mở cửa.
Tiểu Nghi thầm nghĩ: “Nơi này ít người sinh sống, tách biệt với bên ngoài, có lẽ vẫn giữ được sự tinh sạch thuần khiết nên linh khí trở nên dồi dào. Linh hồn tìm được nơi này có thể trú ẩn, tự thu lấy một chút sức mạnh, đương nhiên đối với người bình thường sẽ trở thành mối họa khó lòng giải quyết”.
- Chẳng lẽ thật sự không có cách nào ra khỏi đây? – Phong Nhàn lo lắng lên tiếng.
- Lão đã nói nhiều lần với hai người, sáu năm nay chưa từng có người rời khỏi thành công, nếu cứ cố chấp sẽ chỉ trở thành con ma chết đói chết khát ở trong khu rừng này thôi!…
* * *