Anh dám cầu hôn em dám cưới - Chương 3 - Phần 2
Đàn bà, nếu lớn tuổi rồi mà chưa kết hôn, mọi người sẽ nói họ già rồi nên chẳng còn sức quyến rũ, tâm lý biến thái, nếu không sẽ bảo họ từng bị đàn ông làm cho tổn thương, thế nên có tâm lý “chim sợ cành cong”. Còn đàn ông, nếu đã lớn tuổi mà chưa kết hôn, mọi người sẽ nói anh ta kén chọn, vẫn còn ham chơi, chưa muốn ổn định, được nhiều cô gái săn đón nên chưa biết chọn ai, hoặc là chê đàn bà phiền phức…
Phương Đường đứng trên lập trường của phụ nữ, không muốn nghe những lời phỉ báng của đám đồng nghiệp nam dành cho sếp: “Chị ấy rất có khí chất mà. Chị ấy không lấy chồng không có nghĩa là chị ấy không có ai theo đuổi, có thể bản thân chị ấy không muốn kết hôn mà thôi!”
- Bộ dạng cá chết thối của chị ta thì ai thèm? - Một đồng nghiệp nam nói bằng giọng khinh miệt - Có dán tiền lên người chị ta tôi cũng chẳng thèm ấy chứ!
- Sao anh có thể nói như vậy chứ? Chẳng có văn hóa gì cả! Chị ấy làm việc có trách nhiệm thì có gì là sai, các anh không nên vì chị ấy yêu cầu quá nghiêm khắc mà bình phẩm này nọ về đời sống riêng tư của chị ấy! - Phương Đường vô cùng bực mình.
Đồng nghiệp nam này cười khẩy: “Cô là họ hàng thân thích của chị ta hay sao mà toàn nói hộ chị ta thế?”
- Làm người ăn nói phải biết chừng mực một chút! - Phương Đường rất ghét loại đàn ông chuyên môn nói xấu phụ nữ.
- Phương Đường, giám đốc Ngô bảo chị qua văn phòng chị ấy một chuyến! - Một nữ đồng nghiệp bước vào, cắt ngang cuộc khẩu chiến.
Phương Đường vừa vào đến văn phòng giám đốc, Diệt Tuyệt Sư Thái đã sưng mặt chỉ trích: “Cô nhìn xem báo cáo cô viết, đầy lỗi, ngay cả mã số nội bộ của sản phẩm công ty mà cũng viết sai. Phiền cô cẩn thận một chút cho tôi nhờ. Nếu không hiểu cô có thể hỏi các đồng nghiệp, bảo họ chỉ bảo cho, nếu không thì khổ công mà nghiên cứu tài liệu, đối chiếu từng mẫu mã một cho rõ ràng!”
- Xin lỗi chị! Lần sau em sẽ chú ý ạ! - Phương Đường toát mồ hôi lạnh.
- Đừng nói xin lỗi với tôi, công việc là của cô, nỗ lực làm tốt phận sự của mình là đạo đức nghề nghiệp cơ bản của mỗi nhân viên. Công ty là một chỉnh thể, sai lầm của cô có thể gây ảnh hưởng đến cả công ty, thậm chí gây ra tổn thất khổng lồ! - Diệt Tuyệt Sư Thái giơ hai ngón tay ở bàn tay phải lên, gõ mạnh xuống bàn, dáng vẻ vô cùng đáng sợ.
- Em nhớ rồi ạ! - Phương Đường rụt rè nói.
- Ra ngoài đi, lần sau đừng có phạm phải sai lầm như vậy nữa!
- Em biết rồi ạ! Cám ơn giám đốc đã nhắc nhở! - Phương Đường vội vàng cầm bản báo cáo của mình ra khỏi cái nơi đáng sợ này.
Đồng nghiệp nam ban nãy đã tranh cãi với cô liền cười đắc chí: “Tôi còn tưởng nịnh nọt người ta sẽ được lợi lộc gì cơ, kết quả chẳng phải cũng bị mắng cho té tát hay sao?”
Cô trừng mắt, không buồn tranh cãi với anh ta, lặng lẽ sửa lại những lỗi sai trên bản báo cáo của mình.
Hết giờ làm, Phương Đường ngồi ở bến xe buýt đợi xe, một chiếc xe màu đen đỗ ngay trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, là Diệt Tuyệt Sư Thái: “Lên xe đi, tôi cho cô đi nhờ một đoạn!”
Phương Đường ái ngại nói: “Thôi không cần đâu ạ, em bắt xe buýt cho tiện chị ạ!”
- Lên xe, đây là mệnh lệnh! - Giọng điệu của Diệt Tuyệt Sư Thái khiến cho người khác phải run rẩy.
Phương Đường lập cập lên xe.
- Ở đâu?
- Em ở khu Triều Tịch.
Diệt Tuyệt Sư Thái lạnh lùng buông một câu: “Một nơi ở tốt đấy! Mặc dù là tòa nhà cũ từ hai mươi năm trước, nhưng môi trường sống rất tốt, đấy là một nơi tốt để định cư!”
- Vâng, em cũng nghĩ vậy. Vừa có thể ngắm mặt trời mọc, lại có thể ngắm mặt trời lặn, rất đẹp!
- Cám ơn cô nhé!
- Cám ơn em vì cái gì ạ? - Phương Đường có hơi kinh ngạc.
Khóe môi Diệt Tuyệt Sư Thái hiện lên một nụ cười hiếm có: “Cám ơn cô đã nói thay tôi trước mặt đám đàn ông đó!”
- Ơ, sao chị biết?
- Dù gì tôi cũng là sếp của các cô, các cô có hành động gì, nói năng bình phẩm gì sau lưng tôi, đương nhiên tôi phải biết rõ!
- Thực ra… em… bọn họ… - Phương Đường có hơi hoảng hốt, không biết nên nói gì.
- Đừng lo tôi sẽ để bụng những điều họ nói, tôi quen rồi, hoàn toàn chẳng để tâm đến chuyện người khác nói gì sau lưng mình.
- Chị thật độ lượng!
- Khi người khác nói xấu cô sau lưng, cô càng để tâm, họ càng đắc chí, chỉ khi cô bỏ ngoài tai những điều họ nói về mình, họ mới cảm thấy vô nghĩa. Hơn nữa từ những chuyện này có thể nhìn ra nhân phẩm của một số người. Phương Đường, cô rất lương thiện, mặc dù còn hơi ngây ngô trong công việc! - Khó khăn lắm mới nghe được một lời khen ngợi từ Diệt Tuyệt Sư Thái.
- Thực ra em cảm thấy con người thực sự của chị không hề hung dữ như chị thể hiện ra ngoài.
Diệt Tuyệt Sư Thái cười cười, không khẳng định cũng chẳng phủ nhận: “Sau này tôi sẽ còn yêu cầu nghiêm khắc trong công việc đối với cô, những lúc cần mắng tôi vẫn sẽ mắng!”
Phương Đường khó khăn nuốt nước bọt: “Chắc là chị sẽ có nhiều cơ hội để mắng em lắm đấy, bởi vì em dốt lắm!” - Có một câu nói rất quan trọng trong công việc: “Cần cù bù thông minh”. Đối với một nhân viên công ty, thái độ làm việc còn quan trọng hơn năng lực làm việc. Nếu cô có thể làm “một con chim vụng về” biết cất cánh bay trước, tôi tin cô có thể trở thành một nhân viên xuất sắc của công ty.
- Em sẽ ghi nhớ những lời dạy của chị ạ!
Buổi tối, Phương Đường kể chuyện về cấp trên của mình cho Đỗ Tư Phàm nghe: “Em thực sự nghĩ rằng chị ấy là một phụ nữ tốt bụng, nhưng không hiểu sao lại cứ nhất định phải thể hiện ra giống hệt một Diệt Tuyệt Sư Thái!”
Đỗ Tư Phàm nói: “Trong công việc, làm một sếp nữ lời nói có trọng lượng là một chuyện rất khó. Xét về thân hình và thể lực, họ ở thế yếu, muốn khiến cho những gã đàn ông to cao như bò mộng kia cúi đầu nghe lệnh, họ bắt buộc phải tỏ ra hung tợn hơn cả sếp nam. Đấy gọi là ‘đánh không lại thì phải biết dọa’!”
- Những lời bình phẩm mà gã đồng nghiệp kia nói về chị ấy thật sự quá kinh tởm!
- Những gã đàn ông như vậy thực ra chỉ là kẻ yếu, bọn họ không dám “giao chiến” chính diện với sếp của em nên đành phải nói xấu người ta sau lưng, có như vậy mới cảm thấy tâm lý cân bằng được đôi chút!
- Chị giám đốc này quả là giỏi giang, làm việc dứt khoát, quyết đoán, không bao giờ để dây dưa, luôn luôn tìm ra được phương án giải quyết có hiệu quả nhất trong một thời gian ngắn! - Phương Đường hết lời khen ngợi Diệt Tuyệt Sư Thái - Một phụ nữ giỏi giang như chị ấy đáng ra phải được rất nhiều đàn ông ngưỡng mộ mới đúng!
Đỗ Tư Phàm cười ha ha: “Chuyện này rất khó nói! Đàn ông thường rất sợ người phụ nữ của mình giỏi giang hơn anh ta. Phụ nữ mà quá giỏi giang, quá xuất sắc sẽ khiến cho đàn ông cảm thấy mất tự tin khi đứng trước mặt họ.
Đàn ông muốn được ngưỡng mộ, khi người phụ nữ mà họ thích nhìn họ bằng ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ, cho dù anh ta chỉ là một người đàn ông bình thường, anh ta cũng cảm thấy bản thân mình thật tài giỏi, vĩ đại tựa như siêu nhân hay là Người nhện vậy!”
Phương Đường nhún vai: “Hóa ra đàn ông lại háo danh đến thế!”
Đàn bà háo danh, đàn ông cũng háo danh. Sự háo danh của đàn bà thiên theo chiều hướng: người đàn ông theo đuổi cô ta xuất sắc đến nhường nào; còn đàn ông háo danh theo kiểu thích được đàn bà ca tụng rằng anh ta xuất sắc đến nhường nào. Thế nên chúng ta thường xuyên nhìn thấy đàn bà khen ngợi người đàn ông của mình giỏi giang thế nào, tháo vát ra làm sao; còn đàn ông lại khoe khoang bản thân mình giỏi giang thế nào, tháo vát ra sao…
Những ngày sau đó, ở văn phòng, Diệt Tuyệt Sư Thái vẫn mắng như tát nước vào mặt Phương Đường. Phương Đường nhớ kĩ câu “cần cù bù thông minh”, giải quyết tất cả công việc của mình một cách rành mạch, dùng sự chăm chỉ của mình để nhận được sự khẳng định của mọi người. Trong khi đó, tần suất mắng mỏ của Diệt Tuyệt Sư Thái dần dần từ một ngày ba bận trở thành ba ngày một trận, thậm chí rất nhiều ngày trôi qua mà không mắng trận nào.
Một tháng nhanh chóng trôi qua, Phương Đường đã nhận được tháng lương đầu tiên của công ty Erna, cô kiêu hãnh huơ huơ tiền lương trước mặt Đỗ Tư Phàm: “Nói đi, muốn ăn gì, hôm nay em khao!”, còn chưa đợi anh lên tiếng, cô đã bổ sung một câu: “Em kiếm tiền chẳng dễ dàng gì, mỗi tờ tiền ở đây đều có chứa những lời mắng mỏ mà em phải chịu đựng, vì vậy anh không được tham lam chọn những món đắt tiền đâu đấy!”
- Đã khao người ta thì phải có chút thành ý chứ, có ai như em, vừa giả bộ hào phóng vừa nhắc nhở người ta không được tiêu quá nhiều tiền thế hả? - Đỗ Tư Phàm cười nhạo Phương Đường ki bo.
- Một tháng dài lắm, em không thể để những đồng tiền này bay mất nhanh như vậy, chúng bắt buộc phải “cố thủ” đến tận cuối tháng, đợi đến khi đồng bào của chúng đến tiếp ứng mới được! - Phương Đường lên tiếng phủ quyết trước - Không được ăn đồ ăn Pháp, đồ ăn Nhật, bò bít tết hay hải sản đắt tiền…
Đỗ Tư Phàm lập tức chen ngang, không để cô kể tiếp: “Chúng ta ăn ở nhà thì hơn!”
Thái độ của Phương Đường vô cùng kiên quyết: “Thế đâu có được, đã nói sẽ mời anh đi ăn rồi mà. Dù gì em cũng là người nói lời biết giữ lời mà!”
- Thôi em cứ nói thẳng với anh có thể ăn gì là được rồi! - Chỉ cần không vượt quá năm trăm tệ, ăn gì cũng được!
Một tiếng sau, hai người có mặt ở một quán mì nhỏ không mấy bắt mắt. Hai người ngồi bên cái bàn bóng loáng toàn mỡ chờ ông chủ mang mì nầm bò lên.
Phương Đường cười thích thú: “Anh chắc chắn là ăn ở đây hả? Thế này thì đỡ tiền cho em quá!”
Đỗ Tư Phàm dường như rất quen với quán này: “Quán ăn ngon không nhất định cứ phải sang trọng! Quán mì này có từ lâu rồi, trước đây anh thường xuyên ghé ăn. Ở đây có đồ ăn kèm rất ngon, chính là món măng chua do ông chủ tự muối, mùi vị cực ngon, lát nữa em nếm thử biết ngay!”
Mì nầm bò đã được bê lên, màu sắc rất ngon mắt, trông đã muốn ăn rồi. Phương Đường gắp một đũa mì đưa vào miệng, sợi mì dai, chắc là mì làm thủ công rồi, nước dùng rất ngọt, nồng nàn, một cảm giác ngon tuyệt lan trên từng tế bào lưỡi: “Quả nhiên là món ngon!”
Đỗ Tư Phàm đẩy đĩa măng muối đến trước mặt cô: “Em ăn thử cả món này nữa này!”
Phương Đường ăn xong miếng măng chua liền nhắm mắt vẻ thích thú: “Em chưa bao giờ được ăn món măng chua ngon thế này!”
- Không cần phải khen, ông chủ sẽ không vì lời khen của em mà bớt tiền đâu! - Đỗ Tư Phàm cúi xuống ăn mì.
Phương Đường lè lưỡi tinh nghịch: “Tại sao trước đây anh không chịu nói cho em biết một quán ăn ngon như thế này?”
- Trước đây anh cũng đâu có biết em thích ăn mì! Hơn nữa anh thích ăn cơm ở nhà hơn. Có em ở nhà nấu bữa tối ấm cúng, tội gì anh phải chạy ra ngoài ăn mì chứ?”
- Đầu bếp của các quán ăn ở bên ngoài có tay nghề hơn em nhiều!
Đỗ Tư Phàm lắc đầu: “Thức ăn ở tiệm là làm cho cái lưỡi ăn, còn thức ăn ở nhà làm mới là dành cho cái dạ dày! Thức ăn ở ngoài làm có ngon đến mấy, ăn nhiều cũng sẽ ngấy. Thức ăn ở nhà cho dù có bình thường, ăn vào bụng thấy rất dễ chịu, hơn nữa có thể khiến người ta cam tâm tình nguyện ăn suốt cả đời!”
Lúc tính tiền, Đỗ Tư Phàm ngồi im nhìn Phương Đường móc ví trả tiền. Phương Đường cầm một tờ một trăm tệ lên và nói: “Anh không định tỏ vẻ lịch sự, tranh trả tiền với em sao?”
- Anh chỉ giúp em trở thành một người nói lời biết giữ lời mà thôi!
Sáng hôm sau, Phương Đường đang căng thẳng tính toán một bảng biểu thì đột nhiên ngoài cửa văn phòng có tiếng ồn ào, rất nhiều đồng nghiệp của cô đều chạy ra ngoài xem.
- Có chuyện gì thế? - Phương Đường hỏi.
- Đại minh tinh Trình Trình đến công ty chúng ta! - Một nữ đồng nghiệp biết chuyện lên tiếng.
- Sao cô ấy lại đến đây? - Phương Đường chợt nhớ đến việc Trình Trình nhờ cậy, trong lòng thấp thỏm không yên.
- Nghe nói công ty chúng ta mời cô ấy làm đại diện, hôm nay tổng giám đốc Đoàn đặc biệt mời cô ấy đến công ty ta tham quan.
Phương Đường thấy yên tâm hơn, có tổng giám đốc Đoàn đi cùng, Trình Trình sẽ không chú ý đến một nhân viên quèn như cô, cô vẫn có thể độc chiếm hạnh phúc mà Đỗ Tư Phàm mang lại.
Những đồng nghiệp chạy ra ngoài xem lần lượt quay trở lại chỗ ngồi, có mấy đồng nghiệp nam vẫn còn hào hứng bàn tán.
- Trình Trình đúng là một đại mỹ nhân, còn đẹp hơn cả ở trên phim nữa!
- Nếu có một cô gái xinh đẹp như vậy làm vợ mình, tôi chấp nhận đoản thọ vài năm.
- Có một người vợ đẹp như thế chắc chắn anh không chỉ đoản thọ vài năm thôi đâu!
- Tại sao?
- Gái đẹp, đàn ông nào chẳng thích. Cho dù có trở thành vợ của anh rồi người khác vẫn khao khát. Lúc nào anh cũng phải đề phòng, lo lắng không biết mình bị cắm sừng lúc nào!
- Vậy tôi sẽ đợi cô ấy thành vợ của người khác rồi sau đó đi cắm sừng cho anh chồng đó!
Đàn ông là một loài động vật kỳ quặc, bên cạnh việc ảo tưởng tình dục với vợ của người khác, bọn họ lại luôn thấp thỏm lo lắng chuyện vợ mình “vượt rào”. Bọn họ cảm thấy có thể cắm sừng cho những thằng đàn ông khác là bản lĩnh của mình, còn nếu mình bị thằng đàn ông khác cắm sừng, đó là sự bất tài. Điều đáng nói ở đây là, sau khi chiếm được vợ của người khác, đàn ông thường tỏ ra khinh bỉ người đàn bà này. Trong trò chơi trốn tìm kiểu này, cái mà họ cần nhất là đàn bà, nhưng cái mà họ coi thường nhất cũng chính là đàn bà.
Ông trời khi tâm trạng tốt mới ban cho bạn những cơ hội cực kỳ xa xỉ, trong cuộc sống bình thường hàng ngày, chúng ta thường gặp phải những thất vọng như thế này: học sinh hy vọng giáo viên giao ít bài tập, kết quả là cặp sách mỗi ngày một nặng hơn; nhân viên hy vọng ông chủ tăng lương, kết quả lại nhận được thông báo tháng này bị trừ lương; người yêu nhau thường tưởng tượng hai người nắm tay nhau chạy tung tăng trên bãi cỏ, vô cùng lãng mạn nhưng hiện thực lại là hai người chẳng may giẫm ngay phải phân chó khi đang chạy, sau đó hai người oán trách nhau rồi dẫn đến cãi cọ…
Phương Đường hy vọng Trình Trình không phát hiện ra sự tồn tại của mình, kết quả người ta lại vô cùng mừng rỡ đứng trước mặt cô: “Phương Đường, không ngờ lại gặp chị ở đây, chị làm việc ở đây à?”
- Ừ, tôi mới làm ở đây chưa lâu! - Phương Đường cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như Trình Trình.
- Không biết chừng sau này chúng ta lại có nhiều cơ hội hợp tác trong công việc!
Các đồng nghiệp chẳng ai ngờ Phương Đường lại quen biết với một đại minh tinh như Trình Trình, không ít người nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ, còn thì thào bàn tán.
- Tôi chỉ là nhân viên mới, hơn nữa cũng chỉ là một nhân viên quèn.
Trình Trình ngoảnh đầu lại, nói với tổng giám đốc Đoàn đang đi bên cạnh: “Sản phẩm tôi đại diện cho công ty lần này, các vấn đề chụp quảng cáo với quay phim tuyên truyền chắc là do bộ phận quảng cáo của công ty ngài phụ trách nhỉ?”
- Đúng vậy! - Tổng giám đốc Đoàn nói.
- Vậy chị ấy có tham gia không?
- Đương nhiên là có!
Ngày hôm sau, Diệt Tuyệt Sư Thái gọi Phương Đường đến văn phòng.
- Tuần tới, clip quảng cáo đầu tiên cho sản phẩm mới của công ty chúng ta sẽ khởi quay, lần này phải đi Nhật Bản quay ngoại cảnh, cô có hộ chiếu không?
- Có ạ! - Hồi trước, vốn định kết hôn với Chu Lệ Văn xong sẽ đi Maldives du lịch nên cô đã chuẩn bị hộ chiếu xong xuôi rồi.
- Vậy mai cô đem hộ chiếu đến công ty, công ty sẽ cho người làm visa cho cô.
- Em phải đi Nhật ư? - Phương Đường có hơi không dám chắc.
- Đúng vậy!
- Cụ thể là phải làm gì ạ?
- Hỗ trợ chúng tôi quay đoạn clip quảng cáo này!
- Em là người mới, theo các chị ra nước ngoài quay ngoại cảnh hình như chẳng giúp được gì! - Phương Đường hiểu rõ năng lực của mình.
- Không phải cô quen với Trình Trình ư? - Diệt Tuyệt Sư Thái nói bằng giọng lạnh tanh, không biết có ý gì - Cô ấy chỉ đích danh cô đi, giám đốc Đoàn cũng phê chuẩn rồi! - Em với cô ấy… không thân cho lắm. Em vẫn lo… sẽ gây thêm phiền phức cho mọi người! - Phương Đường chẳng thích sự sắp đặt này chút nào, cô không hy vọng bàn luận về Đỗ Tư Phàm với Trình Trình, điều này khiến cô cảm thấy rất kỳ quặc.
Diệt Tuyệt Sư Thái cười, tự nhiên thay đổi thái độ khinh thường ban nãy: “Thực ra cho dù Trình Trình không chỉ định, tôi cũng sẽ sắp đặt như vậy. Lần này là một cơ hội tốt để rèn luyện. Sau khi đến đó, cô nói ít một chút, chịu khó quan sát, chú ý, tự nhiên sẽ học được rất nhiều thứ mà thường ngày không thể học hỏi ở văn phòng!” - Chị sẽ đi chứ ạ?
- Đương nhiên rồi, nếu kế hoạch quảng cáo lần này có sơ suất gì, tôi phải chịu trách nhiệm hết!
Phương Đường thở dài, cô luôn là người không ôm chí lớn, chỉ muốn làm một nhân viên quèn của công ty. Chức vụ càng cao có nghĩa gánh nặng trách nhiệm trên vai càng lớn. Cô không thích cái cảm giác bị áp lực đến thở không ra hơi, chỉ muốn yên ổn là một “bánh răng nhỏ” trong mắt xích, sống và làm việc một cách vui vẻ, đơn giản.
Về đến nhà, Phương Đường liền nói với Đỗ Tư Phàm chuyện cô chuẩn bị đi công tác.
- Đây là lần đầu tiên em đi công tác.
Đỗ Tư Phàm hỏi: “Em ở bên đó mấy ngày?”
- Ba ngày trở lên, không biết khí hậu ở đó thế nào. Nghe nói Nhật Bản có rất nhiều suối nước nóng, không biết chừng em có thể ngâm nước nóng ở đó cũng nên!
Đỗ Tư Phàm thở dài: “Như thế có nghĩa ít nhất ba ngày tới anh không được ăn món ăn em nấu, anh nghĩ anh sẽ hơi không quen đấy!”
- Vậy anh sẽ nhớ em hay là nhớ món ăn của em?
- Anh sẽ nghĩ đến món quà em mang từ Nhật Bản về cho anh là gì!
Phương Đường cố gắng suy nghĩ: “Em cũng không biết. Em không thông thuộc nơi ấy, thường ngày chỉ biết Nhật Bản nổi tiếng về xe hơi, nhưng anh đã có xe rồi, hơn nữa em cũng chẳng có khả năng mua tặng xe hơi cho anh!”
- Nhật Bản cũng rất nổi tiếng về ngành công nghiệp sex đấy! - Đỗ Tư Phàm thao thao bất tuyệt - Các nữ diễn viên AV (phim người lớn) có địa vị rất cao trong giới giải trí của Nhật, người ở đó coi họ là những ngôi sao chân chính. Có thể dễ dàng mua được đĩa AV ở các cửa hàng đồ chơi người lớn!”
- Anh không định bảo em mang đĩa AV về cho anh đấy chứ? Không đời nào! - Phương Đường tức tối nói.
Đỗ Tư Phàm cố ý chọc cô: “Chỉ mua hai đĩa thôi, của Ai Lijima là được rồi!”
- Đừng hòng! Con gái đi vào những cửa hàng đó mất mặt lắm! Em không muốn bị mất mặt ở nước ngoài như thế! - Phương Đường gào lên.
- Trêu em đấy! Các ấn phẩm băng đĩa không dễ dàng qua hải quan như vậy đâu. Hơn nữa những thứ này không cần phải đi Nhật mới mua được.
- Thật không hiểu nổi đám đàn ông các anh! Sao lại cứ thích xem mấy cái thứ đồi trụy ấy? - Phương Đường bĩu môi nói.
Đỗ Tư Phàm kiên nhẫn giải thích: “Nói một cách dễ nghe một chút là: đàn ông cực kỳ tò mò về cơ thể của người khác giới!”
- Có cách nói nào khác không?
- Có. Bản chất thật sự của mỗi thằng đàn ông đều rất dung tục.
- Có phải tất cả đàn ông đều từng xem những thứ như thế không? - Phương Đường trong lòng ôm một tia hy vọng, hy vọng có thể nhận được một đáp án khiến cô tương đối hài lòng.
- Nói thế này nhé, trên hai mươi và dưới bốn mươi, những người đàn ông có cơ hội tiếp xúc đều đã từng xem những thứ này. Trong máy tính của đàn ông phương Đông không nhiều thì ít đều có ảnh hoặc phim AV của Nhật Bản. - Tại sao lại là các diễn viên nữ của Nhật Bản?
- Bởi vì ở châu Á, ngành công nghiệp sex của Nhật Bản là phát triển nhất, quay những bộ phim này không phải là phạm pháp. Nếu đổi lại là các nơi khác, quay những thước phim này có thể động chạm đến pháp luật.
- Đây rốt cuộc là chuyện tốt hay xấu?
Đỗ Tư Phàm trả lời rất chuyên nghiệp: “Chuyện này có liên quan đến vấn đề khác biệt văn hóa, thế nên rất khó bình luận!”
Ngày Phương Đường đi công tác, Đỗ Tư Phàm gọi taxi cho cô, sau đó giúp cô chuyển hành lý lên xe. Cô kiên quyết không cho anh ra sân bay tiễn cô, bởi vì cô không nói cho anh biết hành trình lần này còn có Trình Trình. Sau khi xe chuyển bánh, Phương Đường nhìn qua kính chiếu hậu thấy Đỗ Tư Phàm đang vẫy tay tạm biệt cô, trong lòng chợt thấy chua xót, thậm chí bỗng muốn nhảy xuống xe để chạy lại ôm anh.
Kể từ khoảnh khắc này, cô bắt đầu thấy nhớ nhung người đàn ông đã chung sống với mình những ngày gần đây.
Ngồi trên máy bay ngắm mây thấy sao gần thế, cảm giác như nó đang ở ngay trước mặt, chạm vào là thấy. Nỗi nhớ khi ở trên độ cao hàng nghìn mét bỗng càng trở nên sâu sắc.
Ba ngày, chỉ có ba ngày thôi. Phương Đường thầm nhủ với chính mình, nhưng vẫn không thể xóa bỏ cái cảm giác ngột ngạt như bị thiếu ô xy, chỉ mong có thể hóa nỗi nhớ thành mưa rơi xuống mặt đất, nói với người mà mình đang nhớ nhung.
Diệt Tuyệt Sư Thái đột nhiên lên tiếng: “Mỗi lần ngồi máy bay tôi đều nghĩ, nếu xảy ra tai nạn, tôi chẳng may rời khỏi thế giới này, ai sẽ vì tôi mà rơi lệ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc chắn nhất chỉ có bố mẹ, những người khác tôi đều không dám chắc!”
Một người vốn lạnh lùng sắt đá như Diệt Tuyệt Sư Thái bỗng nhiên nói ra một câu nói đầy cảm tính khiến cho Phương Đường nghĩ chắc chắn Diệt Tuyệt Sư Thái có nỗi niềm riêng.
- Còn cô thì sao? Có từng nghĩ đến những chuyện này không?
Phương Đường lắc đầu: “Có thể nói ra chị cũng không tin: đây là lần đầu tiên em đi máy bay, cũng là lần đầu tiên em đi xa nhà!”, nếu xảy ra tai nạn trên không, ai sẽ là người khóc lóc vì cô? Bố mẹ cô đã qua đời từ lâu, trước đây cô quá coi trọng tình yêu, kết quả là đa số bạn bè đều lần lượt xa cách cô. Đến nay, mối quan hệ bạn bè thân thiết chỉ có mỗi Yên Lạc và Phạm Gia Ni. Đỗ Tư Phàm thì sao? Nếu cô chết rồi, anh sẽ khóc thương cho cô chứ?
Bay trên không là một trải nghiệm khiến cho người ta nảy sinh rất nhiều giả thiết, bởi vì lúc này chúng ta chỉ cách thiên đường có một bước chân.
Họ ở trong một nhà dân, có bể nước nóng lộ thiên. Bà chủ nhà là một phụ nữ trung niên đã ly hôn, bộ dạng lúc nói chuyện vô cùng khiêm tốn, dịu dàng và lịch thiệp, giọng nói rất dễ nghe.
Nông nghiệp Nhật Bản không mấy phát triển, các loại rau xanh hay hoa quả có giá rất cao, nhưng các loại hải sản lại rất phong phú, giá lại rẻ.
Bà chủ nhà chuẩn bị một bàn thức ăn chiêu đãi mọi người. Các món ăn rất tinh tế, màu sắc bắt mắt, trông vô cùng ngon mắt. Trên bàn ăn có đặt một lò than mini, trên lò than đặt một cái vỉ bằng thép. Bà chủ nhà đặt một con bào ngư còn sống lên vỉ sắt, con bào ngư bị nướng đau đớn co lại và chuyển động cơ thể.
Người phiên dịch giới thiệu: Món ăn này gọi là “lửa địa ngục”.
Bị nướng sống như thế, cảnh tượng này đúng là chỉ có ở địa ngục. Phương Đường không “nhẫn tâm” ăn món ăn này. Trong khi đó những người khác lại ăn ngon lành, còn luôn miệng khen bào ngư tươi ngon.
Bà chủ nhà nghe mọi người tấm tắc khen ngợi chỉ mỉm cười ngọt ngào, thỉnh thoảng rót rượu cho từng người. Mùi rượu rất nhẹ, giống như một loại rượu mạnh bị pha thêm nước. Nhưng uống vài ly vào bụng rồi cũng khiến cho người ta cảm thấy lâng lâng. Tửu lượng của Trình Trình tương đối tốt, tất cả mọi người đều chạm cốc với cô, Trình Trình không từ chối bất cứ một ai.
- Phương Đường, chúng ta cũng cạn ly nhé! - Trình Trình lại gần Phương Đường nói - Cạn ly vì người đàn ông mà chúng ta từng cùng sở hữu!
- Chị say rồi! - Phương Đường nhắc nhở Trình Trình.
Trình Trình cười lớn: “Rượu không say mà người tự say!”
Diệt Tuyệt Sư Thái tiếp lời: “Tình không say mà người tự say!”, nói rồi cũng uống cạn rượu trong cốc của mình rồi nhìn Phương Đường bằng ánh mắt mơ màng. Phương Đường nhớ đến Đỗ Tư Phàm, cảm thấy mình cũng có chút say say.