Nếu Gặp Người Ấy, Cho Tôi Gửi Lời Chào - Chương 08 - Phần 2
Trước câu nói đó, phanh bỗng phanh kít lại. Hòa hợp tốc độ với nhau là điều quan trọng, ấy thế mà tôi cứ chạy rầm rầm thế này làm gì cơ chứ. Nhìn sang Karin, cô cũng nở nụ cười gượng gạo, kéo theo cả khuôn miệng cũng thành cứng đờ.
“Lần này,” Misaki bảo. “Chị hãy khen anh Toyama hồi mười bốn tuổi đi ạ.”
Hốt nhiên tim tôi nhói đau. Trước sự chân thành của Misaki. Nàng đang cố làm một người đồng hành tốt. Của kẻ tôi đây. Của kẻ tôi như thế này đây.
“Ừ,” Karin nói. Cô hắng giọng đoạn tiếp tục bằng vẻ mặt kì bí. “Đây là lúc để khen Satoshi. Và đó là nhiệm vụ của chị.”
Cô nhìn chằm chằm vào mặt tôi với vẻ nghiêm túc. Cứ như vậy vài giây trôi qua. Rồi lại thêm vài giây nữa.
“E hèm,” cuối cùng cô nàng cũng mở miệng. “Dẫu sao thì cậu ấy cũng là một gã tốt bụng.”
“Cậu không nghĩ ra được gì nữa hả?”
Nghe tôi nói vậy, Karin nhướn chân mày trái lên một cách điệu nghệ, “Đâu có. Khen cũng khó lắm đấy chứ. Cảm thấy cứ…”
“Chị ngượng hay sao?” Misaki hỏi.
Karin nhìn nàng với vẻ mặt ngạc nhiên. Trong một thoáng, chỉ đúng một thoáng, gò má Karin ửng hồng. “Không phải như thế. Chỉ là vấn đề từ ngữ, chị không tìm ra từ ngữ.”
Misaki gật đầu độ lượng. Karin đang bị lấn át bởi một cô gái nhỏ người, kém cô ba tuổi.
“Chị biết rồi.” Karin xòe hai lòng bàn tay về phía chúng tôi. “Chị sẽ nói rành mạch, cụ thể.”
Cô liếm môi trên, đầu tiên là, giơ ngón tay trỏ lên và nói, “Satoshi năm mười bốn tuổi chạy nhanh kinh khủng.”
“Chạy ạ?”
“Phải, cậu ấy chạy nhanh lắm.”
“Em không biết chuyện đó.”
Karin nhìn sang tôi như muốn hỏi “Cậu vẫn chưa kể sao?” tôi trả lời bằng mắt “Ừ thì…”
“Chạy nhanh như bay qua cả bờ đê đầy cỏ xanh. Nhón chân vèo vèo trên mặt đất như hòn đá lướt ngang mặt nước.” Karin khẽ lắc đầu và nở nụ cười của một diễn viên. “Bây giờ mà cậu vẫn chạy thì có phải đã cho Misaki thấy được điểm hấp dẫn rồi không.”
“Giờ tớ vẫn chạy đấy chứ.”
Karin nhìn với ánh mắt như muốn bảo “Nói dối,” đoạn thốt ra, “Nói dối. Tớ có thấy cậu luyện tập lần nào đâu.”
“Ừ. Vì giờ đang là mùa nghỉ.” Tôi giải thích. “Đường chạy chính của tớ là ở giải vô địch điền kinh vào mùa thu. Vậy nên phải sau mùa mưa tớ mới chính thức tập luyện.”
Karin á khẩu nhìn tôi.
“Đến xem đi. Được hai người đẹp cổ vũ nhất định tớ sẽ ghi được kỉ lục.”
“Em sẽ đi,” Misaki nói với giọng đầy nhiệt tình.
Karin trả lời với giọng kém nhiệt tình, “Ừ, bọn tớ sẽ cổ vũ. Đeo tất dài trắng và mang theo cục bông cổ động.”
“Xin cảm ơn,” tôi nói kèm theo cúi đầu. “Tớ sẽ vững tâm lắm đây.”
Karin vừa lắc hai cục bông tưởng tượng to cỡ hai quả quýt trên hai vành tay vừa cổ vũ “ya ya ya” không mấy hào hứng. Dường như cảm thấy vô vị, cô đột nhiên lấy lại vẻ mặt nghiêm túc và nhìn đi chỗ khác.
“Chà, nói sao nhỉ…” Cô tiếp tục với vẻ bình thản, hạ bớt nhiệt tình. “Satoshi hồi đó là một cậu bạn khá tốt.” Ngẩng mặt lên, mỉm cười với Misaki. “Ngoài chạy ra thì hầu hết những điểm còn lại đều dưới trung bình, bao gồm cả điểm không biết xử lí tình huống nữa.”
Bấy giờ, nhận ra cả ba cốc đều đã cạn nước, cô đứng lên và đi lấy bình nước ở phía trong. Quay lưng về phía chúng tôi, Karin tiếp tục, “Điểm tốt của Satoshi là có cái tôi vững chắc. Mặc dù mới mười bốn tuổi.”
Ngồi bên cạnh tôi, Misaki khẽ gật đầu.
“Cậu ấy không hề sợ cô lập. Hoàn toàn không có khái niệm rằng mình phải giống người khác. Chỉ tin vào bản thân và không một chút lung lay.” Karin mang bình trà vừa được rót đầy nước nóng trở lại, vừa rót vào cốc vừa nói, “Chắc là hơi loãng đấy.”
“Và,” cô tiếp tục, “Cứ như vậy, cậu ấy chẳng có gánh nặng nào trên vai. Hoàn toàn tự nhiên, vô tư, thư thái.” Tới đây Karin nhìn xuống, đưa cốc lên miệng. Cô uống một hớp và thở ra một hơi, “Chà! Chị ghen tị lắm.” Rồi thì thầm như đang độc thoại. “Vì chị không thể nào bắt chước nổi. Hồi đó chị ngụy trang bản thân quá mức cần thiết và rơi vào tình trạng tự kỉ.” Thế nên, cô tiếp tục, “Chị ngưỡng một lắm, không sao rời mắt được. Chị muốn được ở cạnh để giống như cậu ấy.”
Nói đến đó, Karin mất hút sau lời lẽ của chính mình. Vẻ mặt cô vô cùng lơ đãng như thể không nhận ra rằng mình đang đi lạc.
Một sự im lặng đến ngột ngạt bao trùm.
Vào khoảnh khắc này, đáng lẽ tôi nên nói ra một lời nào đó phù hợp, nhưng dù có mất đến cả trăm năm chắc tôi cũng không tìm ra được nó.
Ngưỡng mộ? Karin ngưỡng mộ tôi đây sao? Thật không thể tin được. Có lẽ đâu thế? Vậy mà tôi đã từng nghĩ chính Karin mới là người đáng để ngưỡng mộ, sống tràn đầy tự tin, là cô bé mười bốn tuổi tuyệt vời nhất.
Nhìn sang bên cạnh, Misaki dường như còn sốc hơn cả tôi.
Cửa hàng này đối với Misaki là một chiến trường giả tưởng. Nàng là nữ binh sĩ giả tưởng vừa tránh những cái bẫy giả tưởng vừa tiến lên phía trước. Mặc dầu vậy nàng vẫn giữ vẻ tôn nghiêm và kiểm soát bản thân chu đáo. Cả những khi chúng tôi đi quá, nàng vẫn (vừa nở nụ cười vừa) chỉnh hướng lại cho chúng tôi.
Thế nhưng bây giờ nàng đã lạc mất đường tiến. Nhìn đâu cũng chẳng thấy đường lui.
Tôi nghĩ Misaki đã cố gắng mỉm cười, cho rằng đó là biểu hiện thích hợp nhất trong tình trạng lúc này. Thế nhưng chẳng khá chút nào. Nụ cười gượng gạo của nàng thấp thoáng đắng cay.
“Dù sao thì, cũng là chuyện của mười lăm năm trước rồi.” Karin hất tóc lên, mỉm cười với Misaki. “Vậy nên em đừng lo lắng.”
Không đến mức thủ đoạn vừa đấm vừa xoa, nhưng lời nói, hành động có phần hàm chứa mâu thuẫn. Tôi không biết đây có phải ý đồ hay không, nhưng nhìn thế nào cũng không thấy giống Karin.
“Thời gian cứ thế trôi đi. Từng khắc, từng khắc một. Cả chị và Satoshi cũng thế. Mười lăm năm đấy,” Karin lặp lại. “Chắc chắn là tình bạn vẫn kéo dài đến bây giờ nhưng không có gì sâu đậm hơn đâu. Nhỉ?”
Bị yêu cầu sự đồng tình, tôi gật đầu theo phản xạ. Trong hoàn cảnh này tôi cũng không có hứng tự hỏi lòng mình thật cặn kẽ.
“Chị nghĩ cũng chẳng đến mức phải nói thẳng như thế, nhưng tại chị lỡ miệng buột ra những điều không nên nói. Nên chị nói cho trót.” Karin lần lượt nhìn vào mặt từng người chúng tôi, nở nụ cười gượng gạo. Dù vậy, thấy cả hai vẫn không thể thốt được lời nào, Karin tiếp tục. “Vả lại, đằng nào thì chị cũng định rời chỗ này đi đến một nơi xa.”
“Hả?” Tôi buột miệng. “Cậu bảo sẽ ở đây một thời gian cơ mà?”
“Ừ. Có phải tớ sẽ đi ngay đâu. Khi nào đến lúc cơ.”
“Một nơi xa, chị định sẽ đi đâu ạ?” Misaki hỏi.
“Lại là phía bên kia bán cầu?” Tôi thấy hơi bất an.
“Làm gì có, tớ chỉ định quay về thị trấn nơi tớ sinh ra và lớn lên.”
“Thị trấn đó hả?”
“Ừ. Chính xác là trở về nơi bắt đầu.”
Câu trả lời làm tôi nhẹ cả người.
“Chính vì thế, Misaki này,” Karin nói vậy rồi quay về Misaki, hơi nhướn người tới trước. “Nhờ em chăm sóc Satoshi nhé.”
Misaki nhìn Karin rồi lại nhìn sang tôi với vẻ mặt bối rối.
“Chị vẫn lo không biết Satoshi có được hạnh phúc không. Nói gì thì nói cũng là bạn cũ.”
“Dạ…”
“Chị đến đây cũng là để xác nhận điều đó. Em cũng thấy là người này còn có đặc điểm là không giỏi làm thân với người khác, phải không? Có lẽ chị hơi tọc mạch… nhưng chị lo cho cậu ấy. Như một người bạn.”
Tôi tiễn Misaki đến ga.
Trên đường đi, hai chúng tôi nói với nhau những câu thoại vô thưởng vô phạt. Về cơ bản cả hai đều chưa quen với cái gọi là “thẳng thắn.” Cách nói chuyện vòng vo tam quốc là ngôn ngữ chung giữa hai chúng tôi. Xem chừng sẽ mất thời gian để có thể trò chuyện về câu chuyện buổi chiều hôm nay.
Tiễn nàng ở cửa soát vé, đang định quay về cửa hàng thì tôi đụng ngay Natsume. Cậu ấy mua đồ ở cửa hàng DIY đối diện ga và đang trên đường trở về.
“Cô gái ban nãy là người ở chương trình môi giới hôn nhân mà anh kể phải không?” Natsume hỏi. Cậu đeo ba lô nhỏ trên vai, cưỡi chiếc xe địa hình màu đỏ đậm. Là loại xe khung carbon monocoque của Ý mới mua gần đây. Thực ra thì tôi cũng ngầm thích loại xe này. Thế nhưng phải bán bao nhiêu thủy sinh tôi mới mua được đây? Chỉ nghĩ vậy thôi tôi đã suýt bất tỉnh trong một khắc.
“Ừ, đúng rồi,” tôi trả lời. “Tên là Misaki.”
“Em mới nhìn sau lưng nhưng có vẻ đáng yêu đấy chứ.”
“Em nghĩ vậy hả?”
“Vâng.”
“Cái đó là quan điểm của mọi người nói chung?”
“Hừm,” Natsume suy nghĩ đăm chiêu hiếm thấy. “Thế nào nhỉ. À không…”
“Thôi em không phải băn khoăn đâu.”
“Dạ, biết vậy nhưng mà…”
Hôm nay là ngày mà dường như ai cũng có tâm trạng bất thường.
Nhắc mới nhớ, đêm nay là đêm trăng tròn.
Có thể nhìn thấy vầng trăng màu bạc qua những kẽ lá của hàng cây du. Vầng trăng thật lớn, nếu căng mắt ra dễ chừng nhìn thấy cả quốc kì Mĩ phấp phới trên mặt biển không nước.
Karin đi bộ bên cạnh tôi với vẻ hào hứng. Hai chúng tôi đang trên đường trở về từ quán ăn Việt Nam.
“Nem ngon thật đấy.” Cô nàng tấm tắc.
“Karin thích món đó hả?”
“Ừ, thích chứ. Không biết còn được ăn bao nhiêu lần nữa nhỉ?”
“Cái đó còn tùy thuộc khi nào Karin đi.”
“À,” cô nói rồi nhìn xuống. “Đúng vậy nhỉ!”
“Cậu đi thật sao?” Tôi hỏi.
“Ừ, thật mà. Đó là điểm cuối cùng của chuyến đi.”
“Chuyến đi quay trở lại nơi xuất phát.”
“Ừ,” Karin gật đầu.
“Nói thật là tớ rất sốc. Vì tớ cứ đinh ninh rằng Karin sẽ ở mãi cửa hàng tớ.”
Karin vui vẻ trả lời, “Mười lăm năm xa nhau còn không sao thì bây giờ cũng không sao đâu.”
“Không sao?”
“Tình bạn của bọn mình.”
À, ừ đúng rồi.
Karin khoác nhẹ tay tôi, bên trái tôi được bao bọc bởi một cảm giác mềm mại.
“Đúng như cậu nói nhỉ.” Karin nhận xét.
“Cái gì đúng cơ?”
“Nhỏ nhắn, nhẹ nhàng, dễ thương.”
“À, Misaki hả?”
“Ngoài ra cũng có điểm mạnh mẽ.”
“Ừ.”
“Tớ yên tâm rồi.”
“Vậy hả?”
“Một cô gái cứng cỏi. Tớ còn yếu đuối hơn cô ấy nhiều.”
“Làm gì có chuyện đó nhỉ?”
Karin lắc đầu, vén mái tóc dài, “Mà hôm nay đột ngột quá. Tớ chẳng kịp chuẩn bị tâm lí.”
“Đúng là đột ngột thật.”
“Một cuộc đột kích của đội Swat[20]. Nhờ thế mà tớ cũng phải chạy nháo nhào.”
[20] Viết tắt của “Special weapons and tatics (đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt).”
“Tức là lúc đó Karin mất bình tĩnh?”
“Ừ, có thể nói là như vậy.”
“Cơ mà tại sao?”
“Chà,” Karin giả vờ không biết. “Nói tóm lại là tớ đã cuống. Thế nên nói những điều có thật và không có thật…”
“Không có thật?”
“Thì cũng không phải là hoàn toàn không có thật, tớ thổi phồng câu chuyện lên khoảng năm mươi phần trăm.”
“Ra thế,” tôi bảo. “Thế mà tớ nghĩ là ai kia có điểm gì đó quá tuyệt vời.”
Karin khì khì nơi cổ họng vẻ vui sướng. Tôi cảm giác được sức nặng trên cánh tay khi cô rung người.
“Nhận xét chủ quan là thế mà.”
“Cậu bảo cậu ngưỡng mộ tớ lắm.”
“Thì rõ là thế mà.” Cô nói với giọng chắc chắn. “Nếu không phải vậy thì tớ đâu có hôn cậu phải không?”
“Chẳng biết thế nào,” tôi nghiêng đầu. “Có cả kiểu hôn vì thương cảm nữa mà.”
“Cậu nghĩ thế thì tùy cậu thôi.”
“Tớ vẫn chưa quen với suy nghĩ này.”
“Nói thế là có thể làm tổn thương nhiểu cô gái đấy, biết không? Xét một mặt nào đó, ngây ngô cũng là một cái tội.”
Hừ!
“Dù sao thì cũng là chuyện của mười lăm năm trước. Là truyện cổ tích của hồi lông còn chưa mọc hết.”
“Ủa, thật vậy hả? Có nghĩa là bọn mình đã trở thành người lớn rồi đấy?” Cô chọc khuỷu tay vào sườn tôi. “Ra thế.”
Tôi vừa cảm nhận hơi ấm của Karin ở sát bên, vừa ngước lên ngắm bầu trời đêm mùa xuân. Vầng trăng tròn vành vạnh hòa với bước chân của chúng tôi và từ từ di chuyển trên ngọn cây. Sực nhớ ra, tôi hỏi, “Sau khi trở về thị trấn thì cậu làm gì? Định đi đâu?”
“Chà,” Karin trả lời hờ hững như thể đang nói chuyện của người khác. “Đi đâu bây giờ nhỉ.”
“Cậu chưa quyết định hay sao?”
“Ừ. Tớ muốn có kì nghỉ dài một chút. Sau đó tính tiếp.”
“Không có nghĩa là cậu bị bệnh gì đó phải không?”
Một rung động nhỏ được truyền qua làn da đang chạm vào nhau, “Sao cậu lại nghĩ vậy?” Karin hỏi lại tôi với giọng đều đều. Nhờ vậy tôi đã nhận ra. Quả nhiên là cô ấy đang có vấn đề.
“Vì cậu không ngủ. Mà cậu còn uống thứ gì giống thuốc.” Tôi trả lời thành thật. Tôi tin đó là cách để tiếp cận với sự thật.
Karin không nói gì. Cô im lặng, vừa đi vừa nhìn chăm chú vào đầu móng tay mình.
Tôi nhận ra mình đã đi một bước không thể quay lại được nữa. Cô ấy biết là tôi đã biết, nên việc còn lại chỉ là mở lần lượt từng con bài đang cầm trên tay.
“Tớ đã để ý tình trạng ở tầng dưới suốt mấy ngày,” tôi nói. “Ngay cả giữa đêm Karin cũng không ngủ phải không? Tớ thử kiểm tra máy tính thì thời gian cập nhật dữ liệu là lúc gần sáng.”
Karin khẽ gật đầu. Kiểu gật đầu giống với hàm ý “tớ vẫn đang nghe” hơn là khẳng định.
“Cậu có điều gì lo lắng nên không ngủ được hay sao?”
Lần này Karin nghiêng đầu. Điệu bộ như ngụ ý bản thân mình cũng không hiểu chứ không phải phủ định.
“Rốt cuộc cậu bỏ việc rồi thực hiện chuyến quay trở lại nơi xuất phát là do chuyện đó phải không?”
Karin dừng bước. Cô buông cánh tay ra, dùng hai tay vén tóc đoạn nhìn lên vầng trăng màu bạc.
“Trực giác của cậu vốn rất tồi,” Karin trách. “Sao chỉ mỗi lúc này đầu óc lại nhạy bén vậy nhỉ?” Cô đưa ngón tay xoa viền mắt, rồi nhìn tôi. “Không hẳn là tớ hoàn toàn không ngủ. Tớ đang cố gắng để ngủ từng chút một.” Giọng nói êm ái. “Dù vậy tớ vẫn rất mệt nên phải uống thuốc bổ để duy trì thể lực.”
Trực giác của tôi thông suốt một cách hiếm thấy. Đúng như Karin nói. Hoặc cũng có thể là do tác dụng của trăng tròn. Vậy nên tôi nhận ra ngay. Karin không kể đúng sự thật.
“Công việc làm người mẫu hay diễn viên cũng đã vất vả lắm rồi. Cậu thử nghĩ xem,” Karin nói. “Cậu nghĩ ở đất nước này có bao nhiêu người biết mặt tớ?”
Natsume nói tám mươi phần trăm đàn ông con trai từ mười đến ngoài ba mươi tuổi đều biết. Ngẫm thử thì cũng là một con số đáng kể. Hơn nữa, Karin hầu như không quen bọn họ.
“Áp lực ấy kinh khủng lắm chứ. Mọi người đều nói, rằng gần đây có phải Morikawa Suzune hơi béo thì phải? Mười triệu con người để ý tới kết quả của việc trốn tập luyện trong ba ngày của tớ. Tớ mừng rơi nước mắt.”
“Ừ,” tôi gật đầu.
“Đấy, mọi chuyện nói chung đều theo chiều hướng như vậy. Bao nhiêu thứ từ lớn đến nhỏ. Thế nên trái tim mong manh của tớ làm sao chịu được hết đây.”
Ra vậy. Nghe cứ như thật. Đến đây Karin buông tiếng thở dài. Tiếng thở dài đầy chân thực của diễn viên đoạt giải diễn viên phụ xuất sắc. Thế nhưng tôi chỉ muốn tin vào những giọt nước mắt chịu đựng mà cô còn chưa để tôi thấy. Chắc chắn sự chân thực nằm ở đó.
Hừ, tôi gật đầu.
Karin nhìn tôi với vẻ mặt như muốn hỏi “Gì thế?” Tôi nhìn lại với ánh mắt “Không có gì.”
“Mà thôi, bỏ qua đi.” Tôi bảo.
“Nghĩa là sao?”
“Thì chẳng phải nghĩa là thôi bỏ qua đi hay sao?”
Karin nhìn tôi trân trối. Tôi bình thản đón nhận ánh mắt đó.
“Có điều gì muốn nói cậu cứ nói đi.”
“Không có.” Tôi vui vẻ trả lời. “Bây giờ thì không.”
Hừ, cô khịt mũi rồi lại khoác tay tôi một cách thô bạo. “Về nào.”
“Ừ.”
Karin không muốn nói thì thôi. Thế nhưng tôi không có ý định buông xuôi và tôi tin rồi sẽ có ngày cô ấy kể ra sự thật.
Vậy nên hôm nay đến đây là kết thúc.
Hôm sau, khi chỉ còn hai chúng tôi ở sân sau, Natsume kể một chuyện đáng ngờ, “Anh này, chuyện về chị Karin ấy.”
Tôi đang bơm hơi vào túi ni lông đựng thủy sinh.
“Ừ, gì thế hả?
“Chị ấy đang uống thuốc phải không?”
“À, Natsume cũng nhận ra sao?”
“Vâng,” cậu gật đầu. “Về loại thuốc đó…”
Đến đây, cậu làm động tác dè chừng Karin lúc ấy đang ngồi trong quầy. Lắng tai nghe, sau khi chắc chắn cô đang gõ bàn phím, Natsume hạ giọng, “Em nghe một vài thông tin không tốt lắm.”
“Hả?” Tôi nói to và lập tức lấy tay bụm miệng. Có mùi tanh tanh. “Em có biết là loại thuốc gì không?” Lần này tôi thì thầm.
“Có. Hôm qua em đã nhìn thấy lúc chị Karin đang cầm trên tay, chẳng hiểu sao cảm thấy lo lo, nên tối về đã thử tìm hiểu, em nghĩ có lẽ là một loại thuốc gây hưng phấn.”
“Thuốc gây hưng phấn?”
“Vâng. Hồi đến Bangkok, em được nhân viên bên ấy mời đến một buổi tiệc và đã từng nhìn thấy loại thuốc này. Em không nhớ rõ lắm nhưng sau khi tìm kiếm một lần nữa, thì đúng là nó.”
“Thế nhưng tại sao Karin…”
“À không, loại thuốc ấy vốn được sản xuất để điều trị chứng ngủ rũ. Vậy nên cũng có thể chị Karin dùng thuốc với mục đích ban đầu của nó.”
“Chứng ngủ rũ?”
“Nghĩa là bệnh đột nhiên ngủ thiếp đi ạ.”
“Ngủ…”
Tôi cảm nhận được mối liên quan. Lời đồn đại của người bạn cùng lớp. Rồi một Karin tràn đầy nhuệ khí sau giờ học. Có khả năng loại thuốc đó đã đem lại sinh lực cho cô ấy. Thế nhưng tại sao cả ban đêm cô ấy cũng không ngủ? Chắc chắn ngủ trên giường ban đêm thì chẳng có gì bất tiện cả. Liệu có sự tình gì đặc biệt mà chỉ mình Karin gặp phải?
“Natsume à,” tôi nói.
“Dạ.”
“Chuyện này trước mắt chỉ hai chúng ta biết thôi nhé.”
“Vâng, em cũng định như vậy.”
“Trước sau gì Karin cũng sẽ nói cho anh, vậy nên cho đến lúc đó…”
“Em hiểu rồi.” Natsume đáp và khẽ gật đầu.