Hoa miêu miêu (Tập 1) - Chương 10
Chương 10: Báo thù rửa hận
Kinh nghiệm nhiều lần chịu thiệt mách bảo tôi, ra tay dạy dỗ Mạc Lâm cần phải đợi lúc Bích Thanh Thần Quân không ở nhà, nếu không anh ta sẽ đánh mông tôi…
Lòng nhẫn nại và sự kiên trì của loài mèo rất tốt, sự nhẫn nại của tôi chờ đợi suốt nửa tháng, cuối cùng đợi đến cơ hội Bích Thanh Thần Quân đi ra ngoài, sau đó xúi bẩy Cẩm Văn và Oa Oa cùng tôi đi tìm Mạc Lâm.
Lúc này vết thương của Cẩm Văn đã đỡ nhiều rồi, cô ấy trở về sau một chuyến đưa thuốc đến Đông Hải, thần sắc tươi tỉnh, luôn luôn tươi cười, hoàn toàn không còn dáng vẻ diêm dúa lòe loẹt như lần đầu gặp mặt, ngay cả trang điểm cũng mộc mạc hơn nhiều, chỉ là trở nên hay nói lải nhải, hàng ngày đều ra sức nói bên tai tôi Thần Quân là một vị tiên rất tốt, muốn tôi đừng ngoan cố như thế.
Cái kiểu lấy lòng Bích Thanh Thần Quân có được sự khen ngợi của Tiểu Lâm tổng quản, thế là cô ấy đã trở thành Đãi Nữ bên cạnh tôi, cùng với Oa Oa luôn luôn giám sát và quản lí dạy bảo tôi, hơn nữa cô ta lợi hại hơn Oa Oa rất nhiều… Mỗi lần tôi đánh vỡ bình hoa chôn dưới đất, đều bị cô ta tìm thấy… Khiến mèo tôi buồn lắm.
Thiên Giới vĩnh viễn là trời xanh, Cẩm Văn ngồi trong chòi nghỉ mát ở cổng thay tôi thêu hình cá khô lên quần áo để làm trang sức, Oa Oa đang ra sức lau chùi khắp nơi, dường như không để một hạt bụi nào sót lại khắp nơi mới cam lòng. Trong không khí buổi chiều nặng nề này, tôi chạy đến trước mặt bọn họ lăn lộn làm nũng đòi đi đến nhà Mạc Lâm, liền nhận được sự hưởng ứng nhiệt tình. Sau khi Cẩm Văn thông báo cho Tiểu Lâm tổng quản xong, thì vui vẻ đi ra cửa, trong tay cô ấy còn cầm một cái túi nhỏ, bên trong đựng Hải thảo đặc sản của Đông Hải, nói là tặng quà cho Mạc Lâm Tiên Nhân làm thuốc, còn Oa Oa cô ấy cõng một bao to, bên trong đựng đầy các loại thức ăn, nói là đưa đồ ăn vặt cho tôi ăn ở nhà Mạc Lâm.
Mỗi lần đến nhà Mạc Lâm đều cùng Bích Thanh Thần Quân cưỡi con thú Kì Lân đi, chưa bao giờ phát hiện con đường này lại nhiều hoa đẹp, đẹp không tả xiết, thế là tôi thường xuyên chạy đến lăn lộn trong khóm hoa, lại muốn đi dã ngoại. Cẩm Văn và Oa Oa hiện nay rất quý tôi hầu như có cầu tất ứng, kết quả nán lại trên đường rất lâu, mãi đến khi nhìn thấy cánh cổng màu đỏ son như Mạc Lâm Tiên Nhân ở, cuối cùng tôi cũng nhớ đến mục đích chuyến đi này liền nện gót chân!
Oa Oa đang chuẩn bị giơ tay nắm lấy vòng tròn của cánh cổng, tôi vội vàng ngăn chặn hành vi lịch sự của cô ấy, giơ tay ra hiệu bọn họ lùi ra sau, để tôi tự mở cửa.
Trong lúc bọn họ không hiểu tại sao và lùi lại phía sau hai bước, tôi co một chân lên, đạp mạnh lên cổng, đá cái cổng rơi xuống đất, bụi bay mù mịt, sau đó xông vào trong hung dữ hét to: “Tên khốn kiếp Mạc Lâm! Ra đây chịu chết cho ta!”
Lời vừa thốt ra, phía sau im phăng phắc, Cẩm Văn và Oa Oa há hốc mồm nhìn tôi, nói không ra lời. Tôi không thèm để ý hai người bọn họ, vội vàng xông vào trong cửa, phải cào cho Mạc Lâm đau đớn, để báo thù việc cạo lông tôi.
Trong phòng đầy hoa cỏ, hoa khoe màu đua sắc, đứa bé gái lần trước đến đã nhìn thấy, đang ngồi dưới hiên nhà hình như đang ngủ gật, nó lập tức trở mình ngồi dậy, đang trố mắt đờ đẫn nhìn tôi, dường như chưa thấy cảnh tượng nào hãi hùng như vậy. Tôi nhanh chóng đi lên phía trước, một tay tóm lấy cổ nó, nhấc lơ lửng trong không trung, giơ ra móng vuốt nhọn hung dữ hỏi: “Tên xấu xa Mạc Lâm đâu?”
“Sư phụ… Sư phụ…” Đứa bé gái dường như hơi sợ hãi lắp bắp trả lời, “Ông ấy đi ra ngoài hái thuốc rồi…”
Lúc này bọn Cẩm Văn cuối cùng cũng đã định thần lại, vội vàng nhảy bổ lên phía trước túm lấy tay tôi the thé bảo: “Miêu Miêu đại nhân, ngươi nhanh thả tay ra! Ngươi không phải đến để cảm tạ Mạc Lâm Tiên Nhân sao? Bây giờ đang làm trò gì vậy?”
“Ai phải cảm tạ?” Tôi phẫn nộ kêu lên, sau đó vén váy lên, trọc lông lốc, chỉ chừa lại cái chóp đuôi có ít lông, cái đuôi giống như đang trêu mèo tôi phát ra ánh sáng và lên án hành vi độc ác của Mạc Lâm với mọi người: “Các ngươi xem! Tên khốn kiếp kia xúi giục Bích Thanh Thần Quân cạo bộ lông xinh đẹp trên người ta!”
“Phù”! Cẩm Văn vốn vẫn đang khủng hoảng, nhìn thấy đuôi của tôi, không nhịn được bật cười, ngay cả Oa Oa và đứa bé gái bị tôi treo lơ lửng trong không trung, trên mặt cũng thấp thoáng nụ cười, làm tôi càng xấu hổ.
“Tóm lại ngươi nên bỏ tiểu cô nương nhà người ta xuống trước đi nhé.” Cẩm Văn nhìn thấy sắc mặt khó coi của tôi, vội vàng ngưng cười khuyên, “Không liên quan gì đến cô ấy, đừng dọa cô ấy sợ.” Oa Oa đứng ở bên cạnh liên tục gật đầu phụ họa.
Tôi suy nghĩ một lát, vì muốn tỏ vẻ bản thân mình là con mèo công chính nghiêm minh, thế là thả cô ta xuống, nhưng không ngừng truy vấn Mạc Lâm khi nào về, và ông ta đi hái thuốc ở đâu.
Đứa bé gái đó có tên là Tùy Ý gan cũng rất to, rất nhanh đã trấn tĩnh lại, bán rẻ toàn bộ tư liệu của sư phụ cô ta cho tôi, bao gồm Mạc Lâm ngủ nghiến răng mấy lần, một đêm đi vệ sinh bao nhiêu lần, vì nhiệt tình cung cấp nhiều hình thức dày vò, bức cung đàn áp ông ta… Ví dụ như kẹp côn, trừng mắt hổ, cho uống nước ớt… Tốt nhất có thể khiến ông ấy mấy ngày không ngồi dậy được, có thể không cần hỏi bài học bản thân. Thái độ phối hợp tích cực này, khiến tôi suýt chút nữa cho rằng người tìm Mạc Lâm tính sổ không phải tôi mà là cô ta.
Hai người thương thảo rất nhiệt tình, bên cạnh Cẩm Vân và Oa Oa mồ hôi túa ra đầy trán, họ liên tục muốn chuồn ra ngoài cổng, nhưng Hoa Miêu Miêu tôi là mèo gì chứ? Đây là thủ đoạn muốn bỏ chạy đi tìm viện binh, sớm đã nhìn thấy trong các cuộc chiến tranh ba trăm năm nay rồi, làm sao có thể để cho hai người bọn họ chạy ra khỏi cổng được? Tôi giơ Phá Thiên trảo ra, liếc nhìn bọn họ mấy cái, dùng bạo lực trấn áp, bọn họ rất thức thời. Chỉ có Tùy Ý tiếp tục vui vẻ nói: “Sư phụ rất thích dùng tôi để thử nghiệm thuốc mới, đắng chết đi được, lần này người tóm được ông ấy, đem hỗn hợp các thứ linh tinh như Hoàng Liên, Đương Quy, Đại Hoàng gì gì nữa nấu thành một nồi, cho ông ấy uống, nhớ đừng nói đây là chủ ý của tôi nhé!”
“Được được.” Tôi khiêm tốn học hỏi, không ngừng thu nạp các chiêu cô ta dạy, chuẩn bị lát nữa dùng.
Chúng tôi một người chăm học, một người dạy tốt, không biết mặt trời đã lặn về phía Tây, trời đã tối rồi. Giọng nói quân tử của Mạc Lâm nho nhã thư sinh cuối cùng cũng vọng lại từ ngoài sân: “Làm sao mà cổng của ta bị đổ vậy?”
Cẩm Văn kẻ ăn cây táo rào cây sung lập tức kêu lên: “Mạc Lâm tiên sinh ngài nhanh chạy đi! Hoa Miêu Miêu tìm ngài tính sổ đấy!”
Tôi vội vàng phi ra lao về phía trước, nhân lúc Mạc Lâm còn chưa kịp bỏ chạy, chặn đường đi của ông ta, và hung dữ dùng Phá Thiên trảo chộp lấy ông ta, phát ra tiếng kêu uy hiếp: “Đền lông cho ta!”
Mạc Lâm không sợ tí nào, ông ta giơ cao mới thuốc trong tay, cười hì hì nói: “Miêu Miêu đến thật đúng lúc, ta đi hái thuốc cho ngươi.”
“Ta muốn giết tên xấu xa nhà ngươi!” Tôi cong lưng chuẩn bị tấn công. Cẩm Văn và Oa Oa tuyệt vọng nhắm mắt lại, chỉ có Tùy Ý hiếu kì mở to mắt nhìn, dường như rất hứng thú nhìn tất cả diễn ra trước mắt.
“Được thôi, ngươi giết ta đi!” Mạc Lâm chẳng có gì sợ hãi: “Nhưng giết ta rồi, thì cả đời này ngươi sẽ làm con mèo trọc lông.”
“Meo?” Nghe thấy những lời này, tôi miễn cưỡng thu móng vuốt lại, nghi ngờ nhìn ông ta, không biết trong hồ lô kia có thuốc gì?
“Ồ…” Mạc Lâm thở dài, ánh mắt dịu dàng mà hiền từ nhìn tôi nói: “Vì trị bệnh mà cạo lông của ngươi, trong lòng ta cũng rất buồn, để lập công chuộc tội, mấy ngày nay ta đi khắp nơi lên rừng xuống biển để tìm nguyên liệu thuốc mọc lông, đem về pha chế thuốc mọc lông quý giá độc nhất vô nhị trên thế gian này cho ngươi… Hàng ngày từ sáng sớm đã đi rồi, tối mịt nửa đêm mới về, ngươi nhìn ta khó khăn lắm…”
Vốn có chuyện này sao? Tôi lập tức do dự trở lại, không biết nên tóm lấy ông ta hay không tóm lấy ông ta…
“Ông trời rủ lòng thương, hôm nay ta cũng tìm thấy vị thuốc cuối cùng, thuốc mọc lông sẽ thành công, nếu bây giờ ngươi giết ta, thì cả đời này không có lông đấy.” Mạc Lâm buồn bã lau khóe mắt, và liếc một mắt nhìn móng vuốt trên tay tôi.
Tôi vội vàng rụt móng vuốt lại, cười làm lành: “Thế… Thế thuốc mọc lông thực sự có thể giúp lông của tôi mọc dài ra như cũ sao?”
“Được! Đương nhiên là được!” Mạc Lâm trả lời chắc như đinh đóng cột, “Đây là bí quyết cổ truyền để lại, chỉ cần ngươi bôi liên tục không ngừng trong sáu tháng, thì lông sẽ mọc dài ra đẹp hơn trước đây nữa! Nếu không dài được ta để cho ngươi đánh chết”
Thần kì như thế sao? Tôi kích động mở to mắt nhìn mới thảo dược trên tay ông ấy, chồm lên khổ sở van nài một mạch: “Nhanh pha chế thuốc cho ta, pha chế cho ta!”
“Tôi đi đây.” Mạc Lâm cười hì hì cầm mớ thuốc đi vào phía trong phòng, đi đến bên cạnh Tùy Ý, véo tai cô ta vè kéo cô ta đi vào trong, vừa đi vừa nói, “Tiểu Tử hôm nay ăn cây táo rào cây sung, xem ta tính sổ ngươi thế nào nhé…”
Sắc mặt của Tùy Ý thay đổi… Ngược lại Cẩm Văn và Oa Oa cười nhưng tỏ vẻ không dám cười. Tôi hoàn toàn không hiểu tại sao… Chỉ mải nghĩ đến thứ thuốc thần kì chỉ cần sáu tháng là lông đã mọc dài ra.
Mạc Lâm rất nhanh chóng đã pha xong thuốc mọc lông, tôi ngập ngừng như cầm vậy quý, ngửi đi ngửi lại. Ông ấy cẩn thận dặn dò tôi ba lần: “Nước này là để bôi lên người, mỗi ngày kiên trì bôi ba lần, đừng uống đấy!”
Tôi ra sức gật đầu, nhìn thấy trời đã tối, vội vàng chạy về phía Huyền Thanh Cung. Cẩm Văn vội vàng cảm tạ Mạc Lâm, và biểu thị sự áy náy của mình, tặng cho ông ta quà mang đến, Mạc Lâm không biết nói nhỏ với cô ta cái gì, Cẩm Văn lập tức nở nụ cười, liên tục gật đầu. Cái cảm giác này khiến cho tôi cảm thấy bình thường dường như lại đang bị nói xấu, nhưng lại không nghĩ ra nguyên nhân.
Sau khi trở về, Bích Thanh Thần Quân cũng đã trở về rồi, trên chiến bào của anh ta nhuộm đầy máu, người xem ra cũng rất mệt mỏi, tôi vội vàng lao đến, nhìn trái nhìn phải, lo lắng xem anh ta có bị thương ở đâu…
“Không phải lo đâu, đều là máu của các yêu vật.” Bích Thanh Thần Quân nhìn thấy tâm tư của tôi, anh ta nhẹ nhàng nói, “Ngươi hôm nay không gây gổ ở trong phủ chứ?”
Tôi vội vàng giơ cao thuốc mọc lông thần kì cho mèo dùng trên tay cho anh ta xem, và truyền đạt rành rọt lại chuyện hôm nay và lời của Mạc Lâm, anh ta biết chuyện tôi đến nhà Mạc Lâm gây chuyện dường như hơi không vui, nhưng nghe đến đoạn sau cùng, không nhịn được nhếch mép cười, xoa đầu tôi thành thật nói: “Thế ngươi phải nghe theo lời dặn dò của đại phu, bôi thuốc hàng ngày mới được.”
“Đương nhiên!” Tôi ve vẩy cái đuôi không có lông, hạ quyết tâm không ăn cá, cũng không quên bôi thuốc mọc lông.
Bích Thanh Thần Quân lại nêu ra vấn đề đi học với tôi, tôi kiên quyết phản đối, bởi vì lông chưa mọc ra tuyệt đối không gặp ai cả, tôi phải trốn vào một góc của cung Huyền Thanh, phơi nắng mỗi ngày, đợi lông dài ra hẵng nói.
Anh ta thấy sự làm nũng của tôi, không có bất kì biện pháp nào cả, đành phải nghe theo, nhưng yêu cầu tôi hằng ngày phải học viết chữ, tranh thủ thời gian này, có thể viết từ một đến một trăm.
Trong những ngày trốn học, tôi sống rất vui vẻ dường như trở về những ngày tháng không muộn phiền ở núi Lạc Anh, lông của tôi với sự nỗ lực bôi thuốc, cũng đã mọc ra, vết thương bị bỏng cũng đã đỡ được bảy tám phần.
Trong khi tình hình đang tốt đẹp… Mạc Lâm lại đến… Đi theo ông ấy còn có Ngao Vân Long Vương Tam Thái Tử…
Kẻ địch đến! Đề phòng cao độ! Tôi lập tức nhảy lên mái nhà, dùng tư thế nhanh như vũ bão không kịp đề phòng chạy ra cửa, vừa nhỏ tiếng uy hiếp không để Mạc Lâm xấu xa vào, vừa ỏn ẻn mấy câu lấy lòng Ngao Vân tốt bụng, để anh ta một mình đi tìm Bích Thanh Thần Quân. Mạc Lâm xoa xoa mũi, cười không nói, ngược lại Ngao Vân vui vẻ bước đến, xoa lên đầu tôi mấy cái, khen tôi là “mèo ngoan”, chuẩn bị đi vào trong nhà.
Tôi rất hài lòng với tình cảm không công bằng của mình, không ngờ từ đằng sau vọng lại tiếng nói lạnh lùng của Bích Thanh Thần Quân: “Ngươi đang làm gì vậy?”
“Meo…” Tôi vội vàng quay đầu lại, nhảy vào lòng anh ta kêu lên: “Tôi đang đuổi người xấu đi.”
Mạc Lâm cười đau khổ: “Con mèo nhà ngươi không những có thể bắt chuột, còn có thể trông nhà.”
“Đương nhiên! Miêu Miêu rất tài giỏi mà!” Tôi đắc ý vểnh tai lên.
Bích Thanh Thần Quân cười khổ sở lắc đầu mời Mạc Lâm vào nhà, không khách khí nói với Ngao Vân: “Ngươi đến đây làm gì vậy?”
“Đến thăm con mèo tài giỏi của nhà ngươi.” Nụ cười của Ngao Vân hơi nham hiểm, mắt đột nhiên đảo đi đảo lại trên người tôi, “Thật ra rất đáng yêu.”
“Thăm xong thì cút đi.” Bích Thanh Thần Quân không khách khí với anh ta tí nào cả.
Tôi hơi bất mãn, vội vàng bao biện giúp Ngao Vân: “Anh ta rất tốt, không được đuổi anh ta đi, đuổi tên khốn khiếp Mạc Lâm kìa!”
Chưa nói dứt lời, Bích Thanh Thần Quân giận dữ gõ lên đầu tôi mấy cái đau điếng: “Nói linh tinh, mèo ngu ngốc nhà ngươi không phân biệt được đúng sai, Mạc Lâm hết lòng dạ trị thương cho ngươi, làm sao là người xấu được, nhanh đi xin lỗi ngay!”
“Hừm!” Tôi lắc đầu, không chịu nói.
Ngao Vân vẫn cười tít mắt, không vì sự không khách khí của Bích Thanh Thần Quân mà thất lễ, anh ta vòng tay nói: “Tháng sau là ngày sinh của bố mẹ ta, rất hân hạnh được mời Bích Thanh Thần Quân và Mạc Lâm Tiên Nhân đến dự.”
Bích Thanh Thần Quân lạnh mặt nhận tấm thiệp màu vàng trong tay anh ta, liếc một mắt, đưa cho Đãi Đồng đứng bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Biết rồi.”
Ngao Vân tiếp liếc tôi tiếp tục nói: “Lần này Long Cung sẽ dùng hải sản quý hiếm nhất trong bốn bể và rượu ngon để mở tiệc đãi khách.”
Anh ta cố ý nhấn mạnh hai chữ hải sản, tôi nghe tai vểnh cả lên, nước miếng chảy ra không ngừng, ước gì lập tức lao đến Long Cung để ăn đặc sản, Bích Thanh Thần Quân một tay kéo tôi ra phía sau, tránh cái nhìn của Ngao Vân, giọng nói hơi cứng: “Rõ rồi, trời hôm nay đã tối rồi, không tiện giữ khách, mời Tam Thái Tử về cung.”
Ngao Vân nhìn thấy mặt trời vẫn chưa khuất núi, lại một lần nữa nhếch mép cười, cũng không nói gì thêm, bỏ đi một mạch. Ánh mắt của tôi dõi theo hình bóng của anh ta, cảm động vẫy vẫy tay ra hiệu tạm biệt.
Ngược lại Mạc Lâm không mảy may có ý định bỏ đi, ông ta thú vị nhìn diễn biến câu chuyện của mấy người chúng tôi, dáng vẻ dường như có tâm sự nói với Bích Thanh Thần Quân: “Sau này ngươi còn chịu khổ nhiều.”
Bích Thanh Thần Quân chỉ lắc lắc đầu, thở dài không bàn tiếp vấn đề này nữa, mà mời ông ấy vào trong phòng, một tay túm lấy cổ áo tôi, cũng kéo vào theo, và nhắc đi nhắc lại nhiều lần không được lén lút đi gặp Ngao Vân! Nếu không sẽ bị anh ta đánh và cấm cửa!
Thật độc ác… Đi cũng không được đi, giữ cũng không giữ… Tôi căm giận nhìn Mạc Lâm, ông ta bảo Bích Thanh Thần Quân ép tôi biến thành hình mèo, sau đó bôi lên khắp người tôi, lại băng bó toàn bộ rồi nói: “Sắp khỏi rồi, chỉ đợi lông mọc dài ra.”
Lông… Tôi thẹn thùng co người vào trong lòng Bích Thanh Thần Quân, không cho ông ấy nhìn thấy thân hình trọc lốc của mình… Sau đó liếm lông tơ vừa nhú ra, tủi thân vô cùng. Hai tên này hoàn toàn không hiểu sự cay đắng của thiếu nữ mèo, hai người bọn họ bày cờ ra đánh ở Lương Đình… Hoàn toàn không để ý gì đến tôi, bị bỏ bê tôi biến trở lại hình người, thơ thẩn bên cạnh, và nũng nịu gọi, hi vọng Bích Thanh Thần Quân đừng nhìn xuống bàn nữa, quay đầu nhìn tôi.
Nhưng… Anh ta nhìn vào bàn cờ rất chăm chú, hơn nữa đang trầm tư suy nghĩ, dường như đã quên mất sự tồn tại của tôi. Tôi nhanh chóng cuộn tròn trên bàn cờ ở bên cạnh, không ngờ chỉ có Mạc Lâm chớp mắt cười với tôi, Bích Thanh Thần Quân vẫn không để ý đến tôi.
Lẽ nào… Miêu Miêu đã thất sủng rồi sao? Tại sao anh ta không nhìn tôi? Tại sao anh ta tốt với Mạc Lâm thế! Phải chăng anh ta thích Mạc Lâm? Những câu hỏi không có lời giải giày vò tôi, tôi lại chạy đến trước mặt Bích Thanh Thần Quân, ngồi lên đùi anh ta, ai oán nhìn anh ta không nói gì.
“Miêu Miêu, có khách không được quậy phá linh tinh.” Ánh mắt của Bích Thanh Thần Quân vẫn không rời bàn cờ, anh ta nhẹ nhàng đẩy tôi ra, vỗ vỗ mấy cái lên đầu tôi như an ủi.
Bị cự tuyệt tôi rất phẫn nộ! Đố kị! Tức giận! Thế là… Tôi nhanh chóng nhảy lên bàn, sau đó đẩy bàn cờ ra, ngồi chồm hỗm trên bàn cờ, đắc ý vểnh đuôi lên, nhìn thấy sự giật mình kinh ngạc của hai người: “Hừm! Xem hai ngươi có nhìn ta hay không!”
“Ha ha, coi như ngươi thắng.” Mạc Lâm mặc kệ tôi, ông ta vỗ tay cười to.
Bích Thanh Thần Quân sắc mặt rất khó coi.